Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Thiếu niên Thao Thiết
Nhìn Hứa Du nghênh ngang bước vào, Độc Cô Minh đang nấp gần đó muốn lập tức động thủ nhưng bị Lưu Tích Quân kéo tay ngăn lại:
- Cứ đợi một chút, chờ gã đi vào bên trong mở ra bí mật rồi giết cũng không muộn.
Độc Cô Minh cảm thấy có lý nên ngồi yên, bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của Hứa Du.
Chỉ thấy Hứa Du đến trước cửa cung điện lấy ra một cây sáo ngọc rồi đưa lên miệng thổi. Gã thổi không theo bất cứ giai điệu nào, tuy nghe rất chói tai nhưng lại khiến cung điện run lên từng đợt giống như có quái vật khủng bố nào đó vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, bây giờ chuẩn bị lao ra ngoài.
"Gào!"
Quái vật kia rống lên một tiếng kinh thiên khiến Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân phải dùng toàn lực chống đỡ song vẫn bị dư chấn ép cho thất khiếu chảy đầy máu tươi. Hứa Du đứng mũi chịu sào càng thê thảm hơn, áo quần rách tươm, xương cốt một số chỗ gãy vụn, hiển nhiên đã trọng thương nặng.
- Đây là cổ thú Ứng Kiếp cảnh, thậm chí còn đạt tới nửa bước Đại Đế?
Khí tức khủng bố của quái vật kia bao trùm cả khu di tích, nó bước từng bước nặng nề ra khỏi cung điện, mặt đất run lên dữ dội như muốn nứt toạc ra dưới sức nặng của nó.
Đến khi nhìn rõ hình dáng cổ thú này, Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân không khỏi chấn kinh:
- Chân linh Thao Thiết!
Thứ xuất hiện là một quái thú khổng lồ cao đến năm sáu trăm trượng. Nó có thân hình người nhưng di chuyển bằng tứ chi, cái đầu dài thon hoàn toàn không tương với khuôn miệng rộng đầy răng nanh lúc nào cũng há ra, đáng sợ nhất là cặp mắt to đen ngòm phảng phất ẩn chứa cả cõi u minh địa ngục khiến người nhìn vào tê dại cả linh hồn.
Lưu Tích Quân run rẩy:
- Chân linh là tồn tại sánh ngang với Đại Đế. Con Thao Thiết này sở dĩ chỉ bộc phát ra được khí tức Ứng Kiếp là vì nó đang trọng thương nặng!
Hứa Du khi thấy Thao Thiết xuất hiện liền quỳ xuống dập đầu chín cái, đoạn hai tay giơ cây sáo ngọc nâng lên trên đỉnh đầu, vẻ mặt thành kính nói:
- Bái kiến Thao Thiết đại nhân, tại hạ cơ duyên xảo hợp tìm được U Lam địch của Tử Hà Thiên Tôn, nay theo chỉ dẫn của người cầm đến đây trả lại cho Bất Động Minh Vương hy vọng nhận được thiên đại cơ duyên...
- Tử Hà! Hồng nhan của Minh Vương!
Thao Thiết như hồi tưởng lại đoạn ký ức bi thương nào đó liền rống lớn, kế đến thân hình khổng lồ bỗng co rút lại hoá thành một thiếu niên áo đen có dáng mạo tầm thường, đôi mắt mệt mỏi tràn ngập tuế nguyệt tang thương.
- Vào trong đi! Năm đó trước khi toạ hoá, Minh Vương có dặn dò tất cả hậu bối của cố nhân đều có thể đi vào thử đoạt truyền thừa, còn thành công hay không phải trông vào số mệnh!
Hứa Du nghe xong vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng bái tạ rồi chạy thẳng vào trong.
Đến khi gã hoàn toàn mất dạng thì thiếu niên Thao Thiết mới dời ánh mắt về phía bọn Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân khiến cả hai run lên.
- Đã tới đây vì sao còn ẩn nấp?
- Tiền bối thật là thần thông quảng đại, mắt sáng như đuốc, trên đời này không có gì qua được tuệ nhãn lão nhân gia người.
Độc Cô Minh cười hì hì kéo Lưu Tích Quân bước ra khỏi bức tường cách đó không xa. Trong lòng hắn vô cùng dè chừng thiếu niên Thao Thiết trước mắt, không biết y sẽ làm ra động tác gì.
- Mồm mép lắm, nhưng thứ cần để trở thành cường giả là thực lực. Trên người ngươi có khí tức của cố nhân, có muốn đi vào cung điện không?
Độc Cô Minh hiểu thiếu niên Thao Thiết ám chỉ cổ ngọc, nhưng hắn có dự cảm bất an, một khi đi vào cung điện sẽ gặp phải nguy cơ lớn dính líu tới sinh tử tồn vong.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, ta chỉ là vô tình lạc đến đây. Cơ duyên cứ để Hứa Du huynh đón nhận đi!
Dứt lời hắn ôm lấy Lưu Tích Quân, lập tức thi triển Bách Bộ Hồng Trần chạy trốn, thân hình nhoáng lên cái đã sắp ra khỏi thái cổ di tích.
Đúng lúc hắn cho rằng mình may mắn thoát được một kiếp thì đột nhiên từ hướng cung điện truyền tới lực hút khủng khiếp kéo hắn và Lưu Tích Quân trở lại bên trong. Lần này thiếu niên Thao Thiết không còn cách xa hắn nữa mà đứng sát lại gần, cặp mắt lạnh lùng ẩn chứa đầy sát khí nhìn hắn như muốn biến ra chân thân ăn tươi nuốt sống.
- Tiền bối, ngài thân là Đại Đế vô địch vũ trụ mà lại làm khó vãn bối như ta sao?
Độc Cô Minh nghẹn họng, biết hôm nay khó lòng thoát khỏi ma chưởng của chân linh này.
- Trên người ngươi có khí tức của kẻ đáng ghét kia, chắc là truyền nhân của hắn. Nếu là ở thời thái cổ ta nhất định sẽ một ngụm cắn chết ngươi...
Vẻ mặt Thiếu niên Thao Thiết trở nên dữ tợn khiến Độc Cô Minh run lên bần bật. Nhưng rồi y bình tĩnh trở lại, nói tiếp:
- Nhưng dù sao đã trăm vạn năm trôi qua, bằng hữu hay kẻ thù đa phần cũng đã hoá thành cát bụi chôn vùi trong khoảng "thời gian cấm kỵ"! Hôm nay dẫu cho gặp lại kẻ kia thì ta cũng chỉ biết thở dài gọi hắn là cố nhân...
Thiếu niên Thao Thiết thở dài một hơi, vẻ tang thương trong mắt càng đậm. Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân cảm nhận được y hoàn toàn là xúc động thật lòng, chẳng hề có một chút giả tạo.
Năm tháng vô tình, chân linh có sinh mệnh dài dặc gần như thọ cùng trời đất, không giống như tu sĩ dù cường đại bao lâu cũng có lúc phải ngã xuống vì hết thọ nguyên. Chân linh Thao Thiết đã sống lâu đến mức chính bản thân y cũng không còn nhớ nổi. Sau trận đại chiến năm ấy y bị thương nặng phải ngủ say vô số năm, đến tận bây giờ khi tỉnh lại thì đã phát hiện dường như thiên địa đã biến đổi, kẻ thù hay bằng hữu đều đã chết hết. Y chỉ nhớ tới lời dặn của vị Minh Vương trước khi ngủ say là phải bảo vệ truyền thừa cho hắn, chờ hậu bối của cố nhân tới tiếp nhận.
- Tiền bối, nỗi xót xa của ngài ta rất hiểu... Nhưng ta còn có việc a...
Độc Cô Minh nhìn vào trong cung điện sâu thẳm, nỗi bất an càng lúc càng gia tăng. Trực giác là thứ mơ hồ khó đoán định, tuy nhiên tác dụng nó đem lại là tốt không phải bàn cãi. Hắn có dự cảm rằng hôm nay nếu bước vào trong cung điện chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Vừa thấy thiếu niên Thao Thiết rơi vào trạng thái hồi tưởng, Độc Cô Minh liền nắm tay Lưu Tích Quân một lần nữa bỏ trốn. Lần này hắn cẩn thận hơn, sử dụng độn thuật liên tục mười mấy lần, đến tận khi linh dịch trong khổ hải khô cạn mới dám đứng lại thở hồng hộc.
- Con mẹ nó, rốt cuộc cũng thoát khỏi tên mặt dê khốn khiếp kia!
Độc Cô Minh chống tay xuống đất thở hồng hộc, không hề chú ý đến vẻ mặt dở khóc dở cười của Lưu Tích Quân.
- Tên mặt dê, ngươi tưởng mình lợi hại lắm sao, chờ ta trở thành Đại Đế sẽ đánh ngươi thành đầu heo!
Chờ khí huyết khôi phục trở lại, hắn mới đứng lên nói với Lưu Tích Quân:
- Đi thôi, nếu không một khi tên mặt dê kia đuổi đến sẽ hỏng chuyện. Cô câm rồi à? Sao không nói gì?
Độc Cô Minh nhìn nàng khó hiểu, nhưng lúc này sau lưng bỗng có cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy, quay đầu lại liền thấy thiếu niên Thao Thiết đang âm trầm nhìn mình.
- Ngươi gọi ta là gì?
- Tiền bối, người quả nhiên thần thông quảng đại, đánh khắp chín tầng trời mười tầng đất không đối thủ!
Độc Cô Minh mặt cắt không còn giọt máu, giờ hắn mới để ý tới khung cảnh xung quanh! Không ngờ bản thân cắm đầu chạy trối chết, tưởng rằng đã thoát hoá ra vẫn ở vị trí trước cửa cung điện.
- Nhất mạch của ngươi vô sỉ như nhau, toàn là thứ hạ lưu đê tiện! Cút vào trong cho ta!
Lần này thiếu niên Thao Thiết chụp cổ áo hắn xách lên như xách một con gà, chân phải đá vào đít hắn thật mạnh, đánh hắn bay vào bên trong cung điện.
Xong xuôi thiếu niên Thao Thiết mới nở nụ cười vui vẻ, rõ ràng việc đá được vào mông truyền nhân kẻ đáng ghét kia khiến tâm trạng y được giải toả rất nhiều.
- Tiền bối, còn ta thì sao?
Nghe Lưu Tích Quân nhỏ giọng hỏi, thiếu niên Thao Thiết nói:
- Cô nương là truyền nhân của Cửu Chuyển Thiên Công, theo lý mà nói cũng đủ tư cách vào. Nhưng sinh cơ cô không quá yếu, rời xa tên tiểu tử kia sẽ quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hãy ở bên cạnh ta, ta giúp cô chế trụ sinh tử kiếp!
- Đa tạ tiền bối!
Lưu Tích Quân vui mừng hành lễ, cảm thấy thiếu niên Thao Thiết thật sự tốt bụng, vậy mà tên Độc Cô Minh đáng chết kia năm lần bảy lượt muốn bỏ trốn. Nàng cung kính hỏi:
- Bên trong cung điện có nguy hiểm không thưa tiền bối!
- Vừa nguy hiểm, cũng vừa không nguy hiểm. Tất cả phải xem tạo hoá của hắn tới đâu.
Đột nhiên thiếu niên Thao Thiết nhìn về hướng lối vào cổ di tích, miệng nói:
- Hai ngươi cũng vào đây đi!
Kẻ xuất hiện đầu tiên không ngờ lại là Mộng Tiểu Phàm có lai lịch thần bí. Lúc này đây vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng nhìn sang người thanh niên áo đen đang đi song song tiến vào.
Lưu Tích Quân hoàn toàn bất ngờ, có tổng cộng mười một chiếc chìa khoá được tranh đoạt ở bí cảnh thứ nhất. Không nghĩ đến lại bỏ sót một nhân vật lạ mặt.
- Vãn bối Mộng Tiểu Phàm bái kiến tiền bối!
Mộng Tiểu Phàm kính cẩn hành lễ trước.
Thanh niên áo đen không khom người mà chỉ ôm quyền, tư thế giống như đang chào bằng hữu, không hề sợ hãi khi phải đối mặt với một chân linh hùng mạnh ngang sánh Đại Đế.
- Tại hạ Sát Tiếu Thiên, ra mắt Thao Thiết tiền bối!
Thiếu niên Thao Thiết không hề tức giận mà chỉ nhìn kỹ Sát Tiếu Thiên từ đầu tới chân, hồi lâu gật gù nói:
- Không tệ, rốt cuộc đời này có thể tận mắt thấy được một mầm Đế chân chính.
Sát Tiếu Thiên mỉm cười:
- Tiền bối nói sai rồi, ta không phải mầm Đế, ta nhất định sẽ trở thành Đế, thậm chí còn cường đại hơn cường giả cấp độ Nhân Chủ.
- Không trách được ngươi, người không ngông cuồng uổng thiếu niên. Vào đi, thật sự hôm nay rất may mắn gặp được truyền nhân của bốn vị thái cổ cường giả năm xưa. Hy vọng các ngươi thành công lấy được truyền thừa của Minh Vương, đừng để nó đoạn tuyệt!
Thiếu niên Thao Thiết tiễn hai người đi vào bên trong cung điện.
Sát Tiếu Thiên trước khi biến mất sau đại môn tối tăm chợt quay đầu lại hỏi:
- Phụ thân ta dặn dò nếu gặp được tiền bối, nhất định phải nhờ ngài giải đáp giúp một nghi vấn!
Thiếu niên Thao Thiết mỉm cười:
- Nói đi!
Sát Tiếu Thiên trầm ngâm hồi lâu, sau cùng dứt khoát nói ra nghi vấn kia:
- Phụ thân ta muốn biết Minh Vương còn sống hay không?
- Còn sống, nhưng cũng đã chết. Hắn hiện tại không phải là hắn, nhưng tương lai ắt sẽ quay lại thế gian...
Nghe thiếu niên Thao Thiết trả lời xong, Sát Tiếu Thiên giống như chẳng còn gì luyến tiếc bước thẳng vào bên trong đại môn âm u.
- Cứ đợi một chút, chờ gã đi vào bên trong mở ra bí mật rồi giết cũng không muộn.
Độc Cô Minh cảm thấy có lý nên ngồi yên, bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của Hứa Du.
Chỉ thấy Hứa Du đến trước cửa cung điện lấy ra một cây sáo ngọc rồi đưa lên miệng thổi. Gã thổi không theo bất cứ giai điệu nào, tuy nghe rất chói tai nhưng lại khiến cung điện run lên từng đợt giống như có quái vật khủng bố nào đó vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, bây giờ chuẩn bị lao ra ngoài.
"Gào!"
Quái vật kia rống lên một tiếng kinh thiên khiến Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân phải dùng toàn lực chống đỡ song vẫn bị dư chấn ép cho thất khiếu chảy đầy máu tươi. Hứa Du đứng mũi chịu sào càng thê thảm hơn, áo quần rách tươm, xương cốt một số chỗ gãy vụn, hiển nhiên đã trọng thương nặng.
- Đây là cổ thú Ứng Kiếp cảnh, thậm chí còn đạt tới nửa bước Đại Đế?
Khí tức khủng bố của quái vật kia bao trùm cả khu di tích, nó bước từng bước nặng nề ra khỏi cung điện, mặt đất run lên dữ dội như muốn nứt toạc ra dưới sức nặng của nó.
Đến khi nhìn rõ hình dáng cổ thú này, Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân không khỏi chấn kinh:
- Chân linh Thao Thiết!
Thứ xuất hiện là một quái thú khổng lồ cao đến năm sáu trăm trượng. Nó có thân hình người nhưng di chuyển bằng tứ chi, cái đầu dài thon hoàn toàn không tương với khuôn miệng rộng đầy răng nanh lúc nào cũng há ra, đáng sợ nhất là cặp mắt to đen ngòm phảng phất ẩn chứa cả cõi u minh địa ngục khiến người nhìn vào tê dại cả linh hồn.
Lưu Tích Quân run rẩy:
- Chân linh là tồn tại sánh ngang với Đại Đế. Con Thao Thiết này sở dĩ chỉ bộc phát ra được khí tức Ứng Kiếp là vì nó đang trọng thương nặng!
Hứa Du khi thấy Thao Thiết xuất hiện liền quỳ xuống dập đầu chín cái, đoạn hai tay giơ cây sáo ngọc nâng lên trên đỉnh đầu, vẻ mặt thành kính nói:
- Bái kiến Thao Thiết đại nhân, tại hạ cơ duyên xảo hợp tìm được U Lam địch của Tử Hà Thiên Tôn, nay theo chỉ dẫn của người cầm đến đây trả lại cho Bất Động Minh Vương hy vọng nhận được thiên đại cơ duyên...
- Tử Hà! Hồng nhan của Minh Vương!
Thao Thiết như hồi tưởng lại đoạn ký ức bi thương nào đó liền rống lớn, kế đến thân hình khổng lồ bỗng co rút lại hoá thành một thiếu niên áo đen có dáng mạo tầm thường, đôi mắt mệt mỏi tràn ngập tuế nguyệt tang thương.
- Vào trong đi! Năm đó trước khi toạ hoá, Minh Vương có dặn dò tất cả hậu bối của cố nhân đều có thể đi vào thử đoạt truyền thừa, còn thành công hay không phải trông vào số mệnh!
Hứa Du nghe xong vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng bái tạ rồi chạy thẳng vào trong.
Đến khi gã hoàn toàn mất dạng thì thiếu niên Thao Thiết mới dời ánh mắt về phía bọn Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân khiến cả hai run lên.
- Đã tới đây vì sao còn ẩn nấp?
- Tiền bối thật là thần thông quảng đại, mắt sáng như đuốc, trên đời này không có gì qua được tuệ nhãn lão nhân gia người.
Độc Cô Minh cười hì hì kéo Lưu Tích Quân bước ra khỏi bức tường cách đó không xa. Trong lòng hắn vô cùng dè chừng thiếu niên Thao Thiết trước mắt, không biết y sẽ làm ra động tác gì.
- Mồm mép lắm, nhưng thứ cần để trở thành cường giả là thực lực. Trên người ngươi có khí tức của cố nhân, có muốn đi vào cung điện không?
Độc Cô Minh hiểu thiếu niên Thao Thiết ám chỉ cổ ngọc, nhưng hắn có dự cảm bất an, một khi đi vào cung điện sẽ gặp phải nguy cơ lớn dính líu tới sinh tử tồn vong.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, ta chỉ là vô tình lạc đến đây. Cơ duyên cứ để Hứa Du huynh đón nhận đi!
Dứt lời hắn ôm lấy Lưu Tích Quân, lập tức thi triển Bách Bộ Hồng Trần chạy trốn, thân hình nhoáng lên cái đã sắp ra khỏi thái cổ di tích.
Đúng lúc hắn cho rằng mình may mắn thoát được một kiếp thì đột nhiên từ hướng cung điện truyền tới lực hút khủng khiếp kéo hắn và Lưu Tích Quân trở lại bên trong. Lần này thiếu niên Thao Thiết không còn cách xa hắn nữa mà đứng sát lại gần, cặp mắt lạnh lùng ẩn chứa đầy sát khí nhìn hắn như muốn biến ra chân thân ăn tươi nuốt sống.
- Tiền bối, ngài thân là Đại Đế vô địch vũ trụ mà lại làm khó vãn bối như ta sao?
Độc Cô Minh nghẹn họng, biết hôm nay khó lòng thoát khỏi ma chưởng của chân linh này.
- Trên người ngươi có khí tức của kẻ đáng ghét kia, chắc là truyền nhân của hắn. Nếu là ở thời thái cổ ta nhất định sẽ một ngụm cắn chết ngươi...
Vẻ mặt Thiếu niên Thao Thiết trở nên dữ tợn khiến Độc Cô Minh run lên bần bật. Nhưng rồi y bình tĩnh trở lại, nói tiếp:
- Nhưng dù sao đã trăm vạn năm trôi qua, bằng hữu hay kẻ thù đa phần cũng đã hoá thành cát bụi chôn vùi trong khoảng "thời gian cấm kỵ"! Hôm nay dẫu cho gặp lại kẻ kia thì ta cũng chỉ biết thở dài gọi hắn là cố nhân...
Thiếu niên Thao Thiết thở dài một hơi, vẻ tang thương trong mắt càng đậm. Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân cảm nhận được y hoàn toàn là xúc động thật lòng, chẳng hề có một chút giả tạo.
Năm tháng vô tình, chân linh có sinh mệnh dài dặc gần như thọ cùng trời đất, không giống như tu sĩ dù cường đại bao lâu cũng có lúc phải ngã xuống vì hết thọ nguyên. Chân linh Thao Thiết đã sống lâu đến mức chính bản thân y cũng không còn nhớ nổi. Sau trận đại chiến năm ấy y bị thương nặng phải ngủ say vô số năm, đến tận bây giờ khi tỉnh lại thì đã phát hiện dường như thiên địa đã biến đổi, kẻ thù hay bằng hữu đều đã chết hết. Y chỉ nhớ tới lời dặn của vị Minh Vương trước khi ngủ say là phải bảo vệ truyền thừa cho hắn, chờ hậu bối của cố nhân tới tiếp nhận.
- Tiền bối, nỗi xót xa của ngài ta rất hiểu... Nhưng ta còn có việc a...
Độc Cô Minh nhìn vào trong cung điện sâu thẳm, nỗi bất an càng lúc càng gia tăng. Trực giác là thứ mơ hồ khó đoán định, tuy nhiên tác dụng nó đem lại là tốt không phải bàn cãi. Hắn có dự cảm rằng hôm nay nếu bước vào trong cung điện chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Vừa thấy thiếu niên Thao Thiết rơi vào trạng thái hồi tưởng, Độc Cô Minh liền nắm tay Lưu Tích Quân một lần nữa bỏ trốn. Lần này hắn cẩn thận hơn, sử dụng độn thuật liên tục mười mấy lần, đến tận khi linh dịch trong khổ hải khô cạn mới dám đứng lại thở hồng hộc.
- Con mẹ nó, rốt cuộc cũng thoát khỏi tên mặt dê khốn khiếp kia!
Độc Cô Minh chống tay xuống đất thở hồng hộc, không hề chú ý đến vẻ mặt dở khóc dở cười của Lưu Tích Quân.
- Tên mặt dê, ngươi tưởng mình lợi hại lắm sao, chờ ta trở thành Đại Đế sẽ đánh ngươi thành đầu heo!
Chờ khí huyết khôi phục trở lại, hắn mới đứng lên nói với Lưu Tích Quân:
- Đi thôi, nếu không một khi tên mặt dê kia đuổi đến sẽ hỏng chuyện. Cô câm rồi à? Sao không nói gì?
Độc Cô Minh nhìn nàng khó hiểu, nhưng lúc này sau lưng bỗng có cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy, quay đầu lại liền thấy thiếu niên Thao Thiết đang âm trầm nhìn mình.
- Ngươi gọi ta là gì?
- Tiền bối, người quả nhiên thần thông quảng đại, đánh khắp chín tầng trời mười tầng đất không đối thủ!
Độc Cô Minh mặt cắt không còn giọt máu, giờ hắn mới để ý tới khung cảnh xung quanh! Không ngờ bản thân cắm đầu chạy trối chết, tưởng rằng đã thoát hoá ra vẫn ở vị trí trước cửa cung điện.
- Nhất mạch của ngươi vô sỉ như nhau, toàn là thứ hạ lưu đê tiện! Cút vào trong cho ta!
Lần này thiếu niên Thao Thiết chụp cổ áo hắn xách lên như xách một con gà, chân phải đá vào đít hắn thật mạnh, đánh hắn bay vào bên trong cung điện.
Xong xuôi thiếu niên Thao Thiết mới nở nụ cười vui vẻ, rõ ràng việc đá được vào mông truyền nhân kẻ đáng ghét kia khiến tâm trạng y được giải toả rất nhiều.
- Tiền bối, còn ta thì sao?
Nghe Lưu Tích Quân nhỏ giọng hỏi, thiếu niên Thao Thiết nói:
- Cô nương là truyền nhân của Cửu Chuyển Thiên Công, theo lý mà nói cũng đủ tư cách vào. Nhưng sinh cơ cô không quá yếu, rời xa tên tiểu tử kia sẽ quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hãy ở bên cạnh ta, ta giúp cô chế trụ sinh tử kiếp!
- Đa tạ tiền bối!
Lưu Tích Quân vui mừng hành lễ, cảm thấy thiếu niên Thao Thiết thật sự tốt bụng, vậy mà tên Độc Cô Minh đáng chết kia năm lần bảy lượt muốn bỏ trốn. Nàng cung kính hỏi:
- Bên trong cung điện có nguy hiểm không thưa tiền bối!
- Vừa nguy hiểm, cũng vừa không nguy hiểm. Tất cả phải xem tạo hoá của hắn tới đâu.
Đột nhiên thiếu niên Thao Thiết nhìn về hướng lối vào cổ di tích, miệng nói:
- Hai ngươi cũng vào đây đi!
Kẻ xuất hiện đầu tiên không ngờ lại là Mộng Tiểu Phàm có lai lịch thần bí. Lúc này đây vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng nhìn sang người thanh niên áo đen đang đi song song tiến vào.
Lưu Tích Quân hoàn toàn bất ngờ, có tổng cộng mười một chiếc chìa khoá được tranh đoạt ở bí cảnh thứ nhất. Không nghĩ đến lại bỏ sót một nhân vật lạ mặt.
- Vãn bối Mộng Tiểu Phàm bái kiến tiền bối!
Mộng Tiểu Phàm kính cẩn hành lễ trước.
Thanh niên áo đen không khom người mà chỉ ôm quyền, tư thế giống như đang chào bằng hữu, không hề sợ hãi khi phải đối mặt với một chân linh hùng mạnh ngang sánh Đại Đế.
- Tại hạ Sát Tiếu Thiên, ra mắt Thao Thiết tiền bối!
Thiếu niên Thao Thiết không hề tức giận mà chỉ nhìn kỹ Sát Tiếu Thiên từ đầu tới chân, hồi lâu gật gù nói:
- Không tệ, rốt cuộc đời này có thể tận mắt thấy được một mầm Đế chân chính.
Sát Tiếu Thiên mỉm cười:
- Tiền bối nói sai rồi, ta không phải mầm Đế, ta nhất định sẽ trở thành Đế, thậm chí còn cường đại hơn cường giả cấp độ Nhân Chủ.
- Không trách được ngươi, người không ngông cuồng uổng thiếu niên. Vào đi, thật sự hôm nay rất may mắn gặp được truyền nhân của bốn vị thái cổ cường giả năm xưa. Hy vọng các ngươi thành công lấy được truyền thừa của Minh Vương, đừng để nó đoạn tuyệt!
Thiếu niên Thao Thiết tiễn hai người đi vào bên trong cung điện.
Sát Tiếu Thiên trước khi biến mất sau đại môn tối tăm chợt quay đầu lại hỏi:
- Phụ thân ta dặn dò nếu gặp được tiền bối, nhất định phải nhờ ngài giải đáp giúp một nghi vấn!
Thiếu niên Thao Thiết mỉm cười:
- Nói đi!
Sát Tiếu Thiên trầm ngâm hồi lâu, sau cùng dứt khoát nói ra nghi vấn kia:
- Phụ thân ta muốn biết Minh Vương còn sống hay không?
- Còn sống, nhưng cũng đã chết. Hắn hiện tại không phải là hắn, nhưng tương lai ắt sẽ quay lại thế gian...
Nghe thiếu niên Thao Thiết trả lời xong, Sát Tiếu Thiên giống như chẳng còn gì luyến tiếc bước thẳng vào bên trong đại môn âm u.