• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Cuồng (1 Viewer)

  • Chương 21: Mộng hồi thái cổ

Sau khi bị thiếu niên Thao Thiết đá bay vào trong cung điện, hai mắt Độc Cô Minh cũng tối xầm đi, hoàn toàn không biết gì nữa.



Chẳng rõ bao lâu hắn mới tỉnh lại, chỉ thấy ngực trái đau nhức khủng khiếp. Khi đưa mắt nhìn xuống thì bỗng phát hiện ngực trái mình đang bị một mũi tên xám cắm vào, máu đen từ miệng vết thương không ngừng ứa ra trông mà ghê người...



- Ta... đây là đâu?



Cố nén đau, Độc Cô Minh gượng dậy đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, vẻ kinh hoàng trong mắt càng đậm.



Đâu nào phải di tích đổ nát nào chứ? Hiện tại hắn đang nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái có phần thân chế tác từ gỗ của Bồi Nguyên thần thụ, bên trên phủ một miếng da trắng của Bạch Hổ cổ thú, toàn là những vật liệu đỉnh cấp thế gian chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.



- Minh Vương tỉnh rồi à?



Một giọng nữ dịu dàng cất lên, Độc Cô Minh ngoái nhìn lại thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi cầm chậu nước bước tới chỗ mình:



- Minh Vương yên tâm, Quỷ Chủ đã cho mời Tạo Hoá Thiên Tôn tới, hẳn là có thể rút Hỗn Mang tiễn ra!



Độc Cô Minh ngẩn người. Cái gì mà Minh Vương, cái gì mà Tạo Hoá Thiên Tôn? Chẳng lẽ lại xuyên không một lần nữa sao?



- Không đúng, trong lời nói cô gái kia có nhắc đến Quỷ Chủ, vậy đây chính là thời đại thái cổ. Chẳng lẽ là một hồi mộng cảnh trong ký ức của Bất Động Minh Vương, ông ta muốn dùng nó để khảo nghiệm tìm ra truyền nhân ư?



Cẩn thận suy nghĩ lại, Độc Cô Minh thấy phỏng đoán của mình có đến tám chín phần là đúng. Trong mấy bộ truyện tiên hiệp cũng thường có bí cảnh kiểu này.



Hồi ức thường tồn tại tiếc nuối và khúc mắc. Nói như vậy muốn đạt được truyền thừa của Bất Động Minh Vương thì cần phải giải quyết được tiếc nuối và khúc mắc của ông ấy. Nghĩ ngợi một hồi, hắn vẫy tay gọi tỳ nữ đến hỏi chuyện:



- Cô có nhớ ta tên là gì không?



Tỳ nữ xinh đẹp kia cười khúc khích:



- Minh Vương lại nói đùa rồi, không phải Hỗn Mang tiễn đã khiến người mất trí nhớ chứ? Ngài ngoài cái thế kỳ danh Diêm La Minh Vương thì còn có thể mang tên gì?



Diêm La Minh Vương!



Độc Cô Minh hít sâu một hơi. Đây chính là một trong Thập Đại Minh Vương dưới trước U Minh Quỷ Chủ thời thái cổ. Sau khi Minh giới tan rã, Quỷ Chủ vẫn lạc, toàn bộ Thập Đại Minh Vương đều chết hết. Đến thời thái cổ lại có một vị Quỷ Chủ khác xuất hiện, cũng mang tên hiệu Diêm La. Nhưng cả thế gian đều không rõ vị Diêm La Quỷ Chủ này có phải cùng một người với Diêm La Minh Vương hay không?



- Trong đoạn năm tháng cấm kỵ thời thái cổ chắc chắn có chôn giấu bí mật kinh thiên nào đó!



Độc Cô Minh bắt đầu tính toán những điều cần hành động tiếp theo.



Lúc lâu sau, bên ngoài chợt có một gã thiếu niên mắt sao mày kiếm bước vào, bên cạnh dẫn theo một nam tử áo vàng.



- Độc Cô Minh!



- Mộng Tiểu Phàm!



Gã thiếu niên kinh ngạc kêu lên, mà ở phía đối diện Độc Cô Minh cũng có biểu cảm không tin nổi.



Nam tử áo vàng nhíu mày:



- Diêm La huynh, Giáng Tam Thế huynh, hai người sao vậy?



Mộng Tiểu Phàm thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Độc Cô Minh một cái thật sâu rồi nói:



- Diêm La, đây là Tạo Hoá Thiên Tôn của nhân tộc do Quỷ Chủ mời đến chữa bệnh cho ngươi!



- Nghe danh đã lâu!



Độc Cô Minh gật đầu, cũng hoàn toàn nhập vai nằm xuống cho nam tử áo vàng chữa trị.



Chỉ thấy y lấy ra một cặp găng tay giống hệt với găng tay rách nát của Mộng Tiểu Phàm lúc trước, sau đó đeo vào dụng lực nhổ mạnh mũi tên màu xám ra.



- Hoá ra Mộng Tiểu Phàm là truyền nhân của Tạo Hoá Thiên Tôn!



Nhân tộc mười hai vị thiên tôn, đó là tồn tại đỉnh cấp thời kỳ thái cổ, được chúng sinh quỳ bái. Bọn họ pháp lực thông thiên, tuy tu vi thấp hơn nhưng địa vị hoàn toàn sánh ngang với cường giả cấp Nhân Chủ. Trải qua "thời gian cấm kỵ", mười hai vị thiên tôn này đều ngã xuống, ngay cả tên tuổi cũng dần bị phai mờ trong lòng chúng sinh.



Nếu không nhờ có mộng cảnh này thì Độc Cô Minh cũng không biết đến tên hiệu "Tạo Hoá Thiên Tôn" là của nam tử áo vàng trước mắt.



- Cố gắng chịu đau!



Nam tử áo vàng nắm lấy Hỗn Mang tiễn, vận lực kéo mạnh. Chỉ thấy từ Hỗn Mang tiễn toả ra vô số phù văn màu xám dán chặt vào vết thương, điên cuồng hấp thu lấy sinh lực của Độc Cô Minh.



- Tịch Tà!



Nam tử áo vàng quát lớn, kim quang quanh người sáng chói, hoàn toàn triệt tiêu đám phù văn này.



Dù chỉ là mộng cảnh nhưng nỗi đau rất chân thật, Độc Cô Minh tự nhận khả năng chịu đựng của mình rất cao mà cũng không khỏi thét lên một tiếng làm rung chuyển cả cung điện.



- Đã xong, chỉ cần dưỡng thương ít lâu sẽ hoàn toàn bình phục. Bây giờ ta phải trở về chiến trường với tiên giới, bằng không nhân tộc sẽ gặp nguy nan...



- Đa tạ Tạo Hoá Thiên Tôn giúp đỡ!



Độc Cô Minh và Mộng Tiểu Phàm chờ nam tử áo vàng rời đi xong liền nhìn nhau chằm chằm.



- Ngươi làm sao mà đến được đây?



Độc Cô Minh lên tiếng trước.



Mộng Tiểu Phàm đáp:



- Ngươi vừa tiến vào bí cảnh không lâu thì ta cũng tiến vào. Không ngờ tỉnh lại đã thấy mình trở thành Giáng Tam Thế Minh Vương! Ta đoán bí cảnh này muốn thử thách chúng ta giải quyết một vấn đề tiếc nuối trong hồi ức của Bất Động Minh Vương. Nhưng ta tìm kiếm mấy ngày nay vẫn không phát hiện ra sự tiếc nuối đó là gì...



- Việc này ta nghĩ đơn giản, chỉ cần đi tìm y hỏi thẳng là được!



Độc Cô Minh đưa ra giải pháp nhưng Mộng Tiểu Phàm liền lắc đầu:



- Niên đại chúng ta nhập vào là lúc lục giới đang xảy ra đại chiến. "Ngươi", Bất Động Minh Vương và Biện Thành Minh Vương được cử đến chiến trường phía bắc cùng nhân tộc chống lại viện quân ma giới và hỗn độn giới. Tuy nhiên ngươi trúng phải Hỗn Mang tiễn trọng thương. Biện Thành đưa ngươi rút lui, Bất Động ở lại chặn hậu cùng với Tử Hà Thiên Tôn đến nay còn chưa trở về!



Lúc còn ở bên ngoài di tích kia, qua miệng của thiếu niên Thao Thiết, Độc Cô Minh biết được Tử Hà Thiên Tôn chính là hồng nhan của Bất Động. Có lẽ tiếc nuối lớn nhất trong hồi ức của y có liên quan đến nàng chăng?



- À quên, ta còn chưa nói cho ngươi biết. Cùng theo chúng ta vào bí cảnh còn có hai người. Trong đó một kẻ là Hứa Du của Chân Đại Đạo. Hiện tại gã đang nhập vai Tần Quảng Minh Vương, phi thường đắc chí, suốt ngày gọi mỹ nữ minh giới tới bày trò dâm loạn.



Mộng Tiểu Phàm tỏ vẻ ngưng trọng nói tiếp:



- Ngoài ra có một nhân vật cực mạnh, đến ta cũng không nắm chắc chiến thắng được hắn. Từ khí tức ta phỏng đoán kẻ này có thể so với mấy chí tôn thiên kiêu chỗ ta.



- Chỗ của ngươi là nơi nào? Chẳng lẽ ngươi không phải người Nam Hoang sao?



Độc Cô Minh kinh ngạc hỏi.



- Nam Hoang nhân tài thưa thớt, truyền thừa yếu ớt không chịu nổi một kích, ta đâu có bất hạnh đến mức sinh ra ở nơi đây!



Mộng Tiểu Phàm mỉm cười nói tiếp:



- Chắc hẳn ngươi từng nghe đến Đông Hải. Ta đến từ Đông Hải, là một tán tu.



Nghe vậy Độc Cô Minh không khỏi hít vào hơi lạnh. Tán tu đã mạnh mẽ đến nghịch thiên, mở ra khổ hải gần tám vạn trượng, vậy thì những chí tôn thiên kiêu trong lời nói của gã còn khủng bố đến mức nào.



- Nói ra sợ ngươi ngất xỉu, Đông Hải không dưới bảy vị chí tôn thiên kiêu đạt tới Khổ Hải chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, được xưng là hoàn mỹ trong cảnh giới này. Kẻ có tên gọi Sát Tiếu Thiên đi vào chung với chúng ta e rằng cũng có tu vi như vậy, hiện tại hắn đang đóng vai Quân Đồ Lợi Minh Vương - người được xưng tụng có tiềm năng trở thành Quỷ Chủ đời kế tiếp nhất.



Vì Bất Động Minh Vương bị cường giả tiên giới ám toán để lại đạo thương trong linh hồn, kiếp này vĩnh viễn không có cơ hội trở thành Quỷ Chủ nên Quân Đồ Lợi thay thế y, trở thành niềm hy vọng lớn lao nhất của Minh giới. Nếu Minh giới xuất hiện thêm một Quỷ Chủ thì nhiều khả năng sẽ nghịch chuyển được cuộc chiến thảm khốc này.



- Ngươi nói xem nếu chúng ta vẫn lạc trong hồi ức thì có mất mạng ngoài đời thực không?



Đột nhiên Độc Cô Minh nảy sinh một nghi vấn, bèn thảo luận với Mộng Tiểu Phàm.



- Ta cảm thấy đến chín phần là như vậy. Thế nên phải cẩn thận hết sức, sắp tới theo lịch sử sẽ diễn ra lục giới đại chiến, mà lần này kết cục của Minh giới rất thảm trọng. Sáu vị Minh Vương chết trận, nếu nhỡ đâu chúng ta là một trong sáu vị này thì toi rồi!



Đúng lúc này có quỷ vệ từ bên ngoài chạy vào quỳ xuống cấp báo:



- Thưa hai vị đại nhân, Bất Động Minh Vương đã trở về, mình dính đầy máu tươi, bế trên tay là Tử Hà Thiên Tôn đang hấp hối...



Cả Độc Cô Minh và Mộng Tiểu Phàm đều tỏ ra ngưng trọng. Đúng như dự đoán, tiếc nuối và khúc mắc trong hồi ức của Bất Động Minh Vương chính là bắt đầu từ vị thiên tôn có tên Tử Hà này...



- --------



Sau khi Mộng Tiểu Phàm từ biệt, trong một tuần tiếp theo lần lượt Hứa Du và Sát Tiếu Thiên đều xuất hiện bái phỏng hắn.



Bọn chúng cũng không có thiện ý gì, mục tiêu viếng thăm là vì muốn thăm dò hư thực của ba kình địch còn lại.



Hứa Du đến mộng cảnh được trải nghiệm cảm giác làm Minh Vương nắm trong tay sinh tử vô số chúng sinh nên phi thường đắc chí, cách nói chuyện cũng cao ngạo hẳn lên:



- Diêm La là kẻ yếu nhất trong mười Minh Vương, nếu biết thức thời thì hãy làm thuộc hạ cho ta. Đến khi ta chiếm được truyền thừa của Bất Động sẽ hậu đãi ngươi, phong ngươi làm Minh tướng, cùng ta chinh phục thế gian!



Tên Hứa Du này như đã xem mình trở thành Minh Vưong thật sự, thậm chí gọi luôn tên hiệu của Bất Động Minh Vương không chút ngại ngùng.



Trước sự khiêu khích thẳng thừng này, dù Độc Cô Minh rất muốn bộc phát đánh chết gã nhưng vẫn phải nén nhịn lại, chủ yếu vì hai nguyên do.



Thứ nhất, Diêm La thật sự là yếu nhất trong mười Minh Vương. Điều này đã được Độc Cô Minh xác thực thông qua tìm hiểu. Bí cảnh dựa theo hồi ức của Bất Động Minh Vương phác hoạ lên, vì vậy dù thực lực bên ngoài của ngươi có mạnh mẽ nhường nào cũng không có giá trị.



Thứ hai, đây là bí cảnh nhằm giải quyết khúc mắc trong lòng Bất Động Minh Vương, nếu bây giờ vô duyên vô cớ đánh giết Hứa Du có thể sẽ gây ác cảm với ông ta. Độc Cô Minh tuy là người gan to bằng trời, sẵn sàng liều mạng nhưng với điều kiện là phải tính toán kỹ lưỡng, chu toàn mọi tình huống.



Sau khi Hứa Du đi thì Sát Tiếu Thiên cũng đến.



Đối diện với gã thanh niên áo đen này, Độc Cô Minh không khỏi tỏ vẻ ngưng trọng. Người này quả nhiên rất đáng gớm, chỉ từ thần thái và ánh mắt thôi đủ khiến trong lòng người đối diện nổi lên tâm ma, có cảm tưởng dù bản thân cố gắng tu luyện đến đâu cũng vĩnh viễn không thể sánh bằng gã.



- Biểu hiện của ngươi bí cảnh đầu tiên rất kinh nhân...



Sau khi chắp tay sau lưng nhìn Độc Cô Minh một lúc lâu, Sát Tiếu Thiên chậm rãi nói.



- Sát huynh quá khen rồi, ta chỉ là một tiểu tu sĩ khổ hải nho nhỏ chưa tới hai vạn trượng, không đáng để huynh đặt vào trong mắt!



Độc Cô Minh mỉm cười trả lời.



Hắn không phải hạ mình với kẻ này mà là muốn thăm dò tính cách của gã. Giả dụ đây là con người kiêu căng háo thắng thì Độc Cô Minh có cả trăm ngàn cách tính kế gã, thậm chí dồn gã vào con đường chết.



Nhưng những gì Sát Tiếu Thiên thể hiện ra thật khiến hắn nhìn không ra nông sâu. Chỉ thấy gã lắc đầu cười nhẹ:



- Tu vi là nhất thời, đạo tâm kiên định mới làm nên cường giả. Ta tin tại bí cảnh này, chỉ có Độc Cô huynh mới xứng làm đối thủ của ta!



Sát Tiếu Thiên cười nửa miệng, sau đó ôm quyền rời đi.



Nhìn thân ảnh áo đen biến mất khỏi hoa viên trong Diêm La điện, vẻ mặt Độc Cô Minh trở nên âm trầm hẳn.



- Một chí tôn thiên kiêu hoàn mỹ từ tính cách đến tu vi, muốn đánh bại gã thật sự khó hơn lên trời!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom