Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Thật thật giả giả
- Quỷ tộc, các ngươi dám cùng nhân tộc phản bội lục đạo, có biết hậu quả sẽ là gì không?
Khúc Thủy cầm phất trần đánh tới, hư không rách toạc, đại chiến cấp độ Đại Đế khiến cho trời đất như muốn vỡ tan, hoàn toàn không chịu nổi áp lực.
Phía dưới chân Khúc Thủy có vô số nhân tộc lẫn tiên tộc vì không chịu nổi dư chấn thần thông của y mà nổ tung, biến thành bụi bặm.
- Ngươi đúng là ác độc! Ngay cả chủng tộc của mình cũng không tha!
Những dư chấn kia nếu dụng tâm khống chế thì sẽ kiểm soát được, nhưng rõ ràng Khúc Thủy không muốn. Trong mắt y, ngoài những cường giả Ứng Kiếp trở lên thì tất cả đều là kiến hôi, chết không đáng tiếc.
- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thân đã tu luyện đến Đại Đế mà lòng dạ còn chút nhân từ của phàm nhân sao?
Khúc Thủy đánh ra một chưởng ấn khổng lồ về phía Độc Cô Minh, những sợi lông của phất trần trong tay đồng thời bắn ra như những xúc tua của bạch tuột không ngừng bức cho hắn phải lui lại.
- Vi sô cẩu cái đầu ngươi! Đã như vậy ngươi chính là cẩu, cha mẹ ngươi là cẩu, mười tám đời tổ tông của ngươi cũng là cẩu!
Hoả Diệm đao tung hoành giữa không trung, Độc Cô Minh vừa đánh vừa không ngừng chửi rủa khiến chúng tu sĩ bên dưới trợn trừng mắt, không thể tin nổi đây là lời tuôn ra từ miệng một vị Minh Vương vô thượng.
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà cử chỉ lời nói lại phóng túng như vậy, hôm nay Khúc Thủy ta sẽ thu phục ngươi!
Khúc Thủy thật sự rất hùng mạnh, chỉ riêng cây phất trần Đế bảo kia đã khiến Độc Cô Minh luống cuống tay chân. Nguyên nhân dễ hiểu là vì dù trong mộng cảnh nhưng trình độ chiến đấu của Khúc Thủy nằm ở Đế cảnh, còn Độc Cô Minh chỉ là Khổ Hải, khi giao chiến còn phải ôm theo Trần Mạn Dao trong lòng. Nay dù cố hết sức nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bảo toàn tính mạng là đã thành công rồi.
- Tên đạo sĩ thúi cầm chổi lông gà này thật sự khó chơi...
Độc Cô Minh trầm mặc, hắn càng đánh càng rơi vào thế hạ phong. Nếu một tu sĩ có trình độ Khổ Hải mà thắng nổi một tu sĩ Đế cảnh thì đúng là thế sự đảo điên.
Trần Mạn Dao run rẩy nói:
- Minh Vương buông ta ra đi, vậy mới toàn tâm toàn ý đối phó y được. Tấm lòng Minh Vương ta hiểu, Mạn Dao chết không oán không hối!
Độc Cô Minh thở dài không đáp, tay trái càng ôm eo Trần Mạn Dao thêm chặt:
- Diêm La, nộp mạng đi!
Khúc Thủy cưỡi mây lao tới, một chiếc hồ lô màu xanh lục đột ngột xuất hiện toả ra lực hút cực mạnh muốn hút Độc Cô Minh vào trong.
- Lần này tiêu rồi, không ngờ Phạm Thiên của tiên giới quá mạnh mẽ...
Độc Cô Minh sắc mặt ngưng trọng, dùng hết linh lực mới miễn cưỡng thoát khỏi chiếc hồ lô nhưng ngay lập tức bị phất trần đánh tới, ngay cả thần thông cũng không kịp thi triển.
Đúng lúc hắn tưởng rằng phải táng mạng tại đây thì đột nhiên từ phía xa xuất hiện giọng nói của Mộng Tiểu Phàm:
- Ai dám bắt nạt Diêm La tiểu đệ của ta!
Mặt Độc Cô Minh đen như than, chẳng hiểu từ khi nào mình lại trở thành tiểu đệ của tên này. Nhưng xét theo vai vế trong Thập Đại Minh Vương thì Giáng Tam Thế thật sự ở trên Diêm La một bậc.
- Giáng Tam Thế, ngươi tới đúng lúc lắm. Hôm nay ta muốn tự tay bắt hai Minh Vương đem về tiên giới làm quân trạng!
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh này không! Tứ Diện Bát Tý!
Mộng Tiểu Phàm thét lớn, hai bên hông bỗng mọc ra tám cánh tay, cổ xuất hiện thêm ba cái đầu, hình thù quái dị nhưng khí tức thì hùng mạnh vô cùng.
Đây chính là chân thân của Giáng Tam Thế Minh Vương, tương truyền y chính là dùng tư thế này chân phải đạp lên đầu Đại Tự Tại Thiên, chân trái đạp lên mình Thiên Phi Ô Ma, đều là hai vị Đại Đế cực kỳ danh tiếng của tiên ma lưỡng giới. Tuy không giết chết nhưng thực lực hoàn toàn áp đảo, xứng danh vương trong Đại Đế.
Có Mộng Tiểu Phàm tham chiến khiến Độc Cô Minh dễ thở hơn. Hắn bắt đầu thử nghiệm đủ loại công kích và thần thông lên người Khúc Thủy.
Đạo của Diêm La là hoả đạo và thời gian đạo. Trong đó hoả đạo đã đi tới đại thành, còn thời gian đạo chỉ mới tiểu thành. Mỗi lần Độc Cô Minh thi triển hoả đạo lại khiến khắp nơi chìm trong nghiệp hoả, vô số binh tướng tiên giới bị thiêu đốt trong ngọn lửa này. Mà thời gian đạo dù chỉ mới tiểu thành nhưng uy lực không thể xem thường, mỗi đao chém xuống lại tước đoạt đi năm tháng của địch nhân. Dù cường đại như Khúc Thủy mà cũng có chút không chịu nổi.
- Ta đốt trụi cây chổi lông gà của ngươi!
Độc Cô Minh thét lớn, nghiệp hoả phủ lấy cây phất trần của Khúc Thủy, đốt nó đến mức chỉ còn trơ trọi một khúc xương trắng hếu. Khúc Thủy biến sắc định thu khúc xương lại nhưng bị Mộng Tiểu Phàm bám riết không buông.
- Ha ha, đường đường là Phạm Thiên của tiên giới mà thật keo kiệt, lại dùng xương chó gắn thêm mấy cái lông gà làm thành Đế bảo...
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà miệng lưỡi thô tục như vậy, không biết xấu hổ sao?
Khúc Thủy bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
- Xấu hổ là cái gì, có ăn được không? Đạo sĩ thúi tiếp chiêu!
Độc Cô Minh cười ha hả, tay trái ôm Trần Mạn Dao trong lòng, tay phải cầm Hoả Diệm đao chém Tuế Nguyệt trảm xuống tước đi một vạn năm thọ nguyên của Khúc Thủy.
- Thực lực tuy mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi thua xa ta, từ bao giờ Minh giới lại yếu ớt thế này?
Mặc dù chịu thiệt liên tục nhưng Khúc Thủy vẫn dễ dàng lật thuyền trong mương, quay lại phản kích khiến hai người miệng hộc máu tươi.
- Chết tiệt, đúng là bị thương trong bí cảnh cũng sẽ liên lụy tới linh hồn!
Cả hai đồng thời phát hiện ra phỏng đoán lần trước là đúng.
- Hôm nay Khúc Thủy ta sẽ một mình tiêu diệt hai đại Minh Vương của Minh giới!
Khúc Thủy đầu tóc bù xù, tuy vô cùng chật vật nhưng rốt cuộc vẫn sắp chiến thắng.
- Hừ!
Vào lúc trận chiến cam go nhất, một tiếng "hừ" bỗng vang vọng trong không trung.
- Chủng Tử ấn!
Sát Tiếu Thiên một thân hắc y lạnh lẽo xuất hiện. Ở bí cảnh này thân phận của gã là Quân Đồ Lợi, thủ lĩnh trong Thập Đại Minh Vương, khủng bố gần như sánh ngang Bất Động.
Khúc Thủy biến sắc thét lớn:
- Quân Đồ Lợi, ngươi thân là nửa bước Giới Chủ cũng tới đây vây công ta? Không biết xấu hổ!
Sát Tiếu Thiên không nói lời nào, tay liên tục kết ấn đánh cho Khúc Thủy phun ra chín ngụm máu tươi. Hiển nhiên việc ba Minh Vương liên thủ đánh một Phạm Thiên, dù có cách biệt về kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể san lấp.
- Tên đạo sĩ thúi, Độc Cô Minh ta một tay ôm mỹ nhân, chỉ dùng một tay còn lại cũng đủ giết ngươi!
Nghe vậy, Trần Mạn Dao đang nép trong lòng Độc Cô Minh hai má ửng hồng. Không hiểu sao ở cạnh hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Diêm La ngươi quá vô sỉ, rõ ràng ba người các ngươi vây công ta!
Khúc Thủy nộ khí công tâm lại phun ra thêm một bụm máu nữa. Mộng Tiểu Phàm kinh ngạc:
- Công phu chửi rủa cao thâm đến mức chửi trọng thương một vị Đại Đế?
- Người xưa dùng gậy ông đập lưng ông, còn Diêm La ta dùng xương chó của Khúc Thủy đập lên lưng chính hắn!
Tay chộp lấy khúc xương trắng của cây phất trần đã bị hủy hoại đập mạnh lên lưng Khúc Thủy, Độc Cô Minh lại cười vang.
- Diêm La con mẹ ngươi...
Đường đường là Phạm Thiên đức cao vọng trọng cũng không khỏi đại nộ chửi toáng lên. Nhưng Khúc Thủy lại choáng váng suýt nữa ngất đi khi thấy Độc Cô Minh lui về phía sau, chỉ tay thẳng mặt y nói:
- Ngươi quá vô sỉ, ta đã nể ngươi tuổi già chấp ngươi một tay, dùng lễ đối đãi với ngươi, vậy mà ngươi không biết liêm sỉ còn chửi mẹ ta?
- Ta hận...
Khúc Thủy ngửa mặt lên trời gào rống, y uất ức đến độ muốn tự bạo. Nhưng sau khi bình tĩnh lại liền hoá thành một luồng khói trắng bỏ chạy, ngay cả ba vị Minh Vương dùng toàn lực cũng không thể giữ lại.
Độc Cô Minh nhìn sang Sát Tiếu Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ!
Khuôn mặt Sát Tiếu Thiên vẫn lạnh như băng, thần thái lãnh đạm, dường như trên đời này chẳng thứ gì có thể khiến y cảm thấy thú vị.
- Đừng cảm ơn ta! Các Đại Đế thời thái cổ quá mức hùng mạnh. Nếu chúng ta đơn thân độc mã giao chiến ắt sẽ vong mạng. Chỉ có hợp lực lại mới có thể lấy Đại Đế trong mộng cảnh làm đá mài đao thử nghiệm thần thông!
Mộng Tiểu Phàm hưng phấn nói:
- Ý tưởng Sát huynh rất hay, vậy tạm thời chúng ta cứ hợp lực lại đi đánh nhau với chúng Đế. Xong chuyện rồi lại chia ra, cạnh tranh truyền thừa công bằng...
Sát Tiếu Thiên liếc Trần Mạn Dao đang được Độc Cô Minh ôm trong lòng:
- Đây là mộng cảnh, ngươi lại tham luyến nó chẳng khác gì Hứa Du, thật khiến ta thất vọng.
Bị kẻ đứng đầu Thập Đại Minh Vương nhìn chằm chằm, Trần Mạn Dao sợ hãi cúi đầu xuống nhưng cánh tay đang ôm eo mình của Độc Cô Minh đột nhiên siết mạnh một cái khiến nàng phải ngẩng đầu lên lại.
- Sao so sánh vậy được? Hứa Du là si mê dâm loạn, còn ta tay ôm mỹ nhân, chân đạp hồng trần, phong thái anh hùng ai có thể so bì...
Sát Tiếu Thiên không nói lại nên đành im lặng, xoay người bay thẳng đến chỗ cấm khu tiên tộc, ý đồ tìm Đại Đế giao chiến.
Mộng Tiểu Phàm và Độc Cô Minh cũng nhanh chóng bay theo.
Ba người đại chiến Đại Đế tiên tộc suốt bảy ngày ròng rã, kinh nghiệm chiến đấu cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Mộng Tiểu Phàm chính khí lẫm liệt, kiếm khí tung hoành thiên địa.
Sát Tiếu Thiên lại lạnh lùng trầm mặc, tay liên tục đánh ra những ấn pháp cường đại vô song.
Riêng Độc Cô Minh tay ôm mỹ nhân, cử chỉ phóng khoáng ngông cuồng, Hoả Diệm đao quét ngang cấm khu tiên tộc.
- Kết thúc, không ngờ ba chúng ta liên thủ lại giết chết được một Phạm Thiên!
Mộng Tiểu Phàm vô cùng hưng phấn, bọn họ chỉ là tiểu bối Khổ Hải, mặc dù lấy đông địch ít nhưng chiến tích như vậy đã rất kinh nhân rồi.
- Từ biệt, lần tới gặp lại sẽ là tử địch!
Sát Tiếu Thiên lạnh lùng rời đi. Người này gần như chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc nào, khiến đáy lòng người đối diện cảm thấy lạnh giá.
- Độc Cô huynh, ta về bế quan, vài ngày nữa là tới lúc thượng triều bái Quỷ Chủ, khi đó gặp lại sau!
Tất cả đều rời đi chỉ để mình Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao ở lại.
Buông Trần Mạn Dao ra, hắn đưa tay lên miệng ho khan:
- Thôi được rồi, mọi người đã chia tay, ta và cô cũng nên chia tay thôi!
Trần Mạn Dao sững sờ, hai mắt đỏ hoe:
- Minh Vương không cần Mạn Dao nữa sao?
Độc Cô Minh thở dài:
- Không tự mình bước đi làm sao trở thành cường giả được? Ở bên ta chỉ khiến cô ỷ lại, từ nay cô được tự do. Ta dẫn cô đi đánh một trận với Đại Đế tiên tộc là vì muốn cô xoá đi mặc cảm tự ti, đừng khiến tấm lòng của ta trở nên uổng phí...
- Minh Vương...
Trần Mạn Dao nhìn hắn hồi lâu, hai hàng nước mắt chảy ra, cuối cùng mới nói:
- Lục giới hung hiểm vô cùng, con đường tu đạo ngập tràn chông gai. Lỡ một ngày Mạn Dao táng thân chìm vào luân hồi mà không kịp gặp Minh Vương lần cuối...
Độc Cô Minh mỉm cười, đột nhiên cầm bàn tay mềm mại của Trần Mạn Dao lên, lật ngửa lòng bàn tay nàng ra.
- Đây là?
Nhìn ấn ký bông hoa màu đỏ trong lòng bàn tay đang dần hiện ra, Trần Mạn Dao ngạc nhiên hỏi.
- Đây là hoa Đỗ Quyên ở quê nhà của ta, ta rất thích loài hoa này vì nó tượng trưng cho hồi ức. Nếu thật sự có cơ hội gặp lại, chỉ cần thấy ấn ký bông hoa này ta sẽ lập tức nhận ra cô...
Độc Cô Minh tuy nói vậy song đáy lòng có chút khó chịu. Đây rõ ràng là mộng cảnh vậy mà hắn quá nhập tâm, chia tay một nhân vật hư ảo nhưng đáy lòng lại cảm thấy mất mát buồn bã.
- Cảm ơn Minh Vương, nếu có lỡ chìm vào luân hồi, kiếp sau ta vẫn sẽ tới tìm ngài...
Lần đầu tiên trên môi Trần Mạn Dao xuất hiện nụ cười rạng ngời. Kế đến nàng quay lưng đi, ít lâu sau đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Độc Cô Minh.
Hắn đứng yên giữa không trung, vẻ mặt bần thần.
- Là giả ư? Nhưng vì sao cảm xúc lại là thật?
Không có câu trả lời, có lẽ chỉ có đợi bí cảnh này kết thúc tìm thiếu niên Thao Thiết truy hỏi mới biết tường tận được.
Khúc Thủy cầm phất trần đánh tới, hư không rách toạc, đại chiến cấp độ Đại Đế khiến cho trời đất như muốn vỡ tan, hoàn toàn không chịu nổi áp lực.
Phía dưới chân Khúc Thủy có vô số nhân tộc lẫn tiên tộc vì không chịu nổi dư chấn thần thông của y mà nổ tung, biến thành bụi bặm.
- Ngươi đúng là ác độc! Ngay cả chủng tộc của mình cũng không tha!
Những dư chấn kia nếu dụng tâm khống chế thì sẽ kiểm soát được, nhưng rõ ràng Khúc Thủy không muốn. Trong mắt y, ngoài những cường giả Ứng Kiếp trở lên thì tất cả đều là kiến hôi, chết không đáng tiếc.
- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thân đã tu luyện đến Đại Đế mà lòng dạ còn chút nhân từ của phàm nhân sao?
Khúc Thủy đánh ra một chưởng ấn khổng lồ về phía Độc Cô Minh, những sợi lông của phất trần trong tay đồng thời bắn ra như những xúc tua của bạch tuột không ngừng bức cho hắn phải lui lại.
- Vi sô cẩu cái đầu ngươi! Đã như vậy ngươi chính là cẩu, cha mẹ ngươi là cẩu, mười tám đời tổ tông của ngươi cũng là cẩu!
Hoả Diệm đao tung hoành giữa không trung, Độc Cô Minh vừa đánh vừa không ngừng chửi rủa khiến chúng tu sĩ bên dưới trợn trừng mắt, không thể tin nổi đây là lời tuôn ra từ miệng một vị Minh Vương vô thượng.
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà cử chỉ lời nói lại phóng túng như vậy, hôm nay Khúc Thủy ta sẽ thu phục ngươi!
Khúc Thủy thật sự rất hùng mạnh, chỉ riêng cây phất trần Đế bảo kia đã khiến Độc Cô Minh luống cuống tay chân. Nguyên nhân dễ hiểu là vì dù trong mộng cảnh nhưng trình độ chiến đấu của Khúc Thủy nằm ở Đế cảnh, còn Độc Cô Minh chỉ là Khổ Hải, khi giao chiến còn phải ôm theo Trần Mạn Dao trong lòng. Nay dù cố hết sức nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bảo toàn tính mạng là đã thành công rồi.
- Tên đạo sĩ thúi cầm chổi lông gà này thật sự khó chơi...
Độc Cô Minh trầm mặc, hắn càng đánh càng rơi vào thế hạ phong. Nếu một tu sĩ có trình độ Khổ Hải mà thắng nổi một tu sĩ Đế cảnh thì đúng là thế sự đảo điên.
Trần Mạn Dao run rẩy nói:
- Minh Vương buông ta ra đi, vậy mới toàn tâm toàn ý đối phó y được. Tấm lòng Minh Vương ta hiểu, Mạn Dao chết không oán không hối!
Độc Cô Minh thở dài không đáp, tay trái càng ôm eo Trần Mạn Dao thêm chặt:
- Diêm La, nộp mạng đi!
Khúc Thủy cưỡi mây lao tới, một chiếc hồ lô màu xanh lục đột ngột xuất hiện toả ra lực hút cực mạnh muốn hút Độc Cô Minh vào trong.
- Lần này tiêu rồi, không ngờ Phạm Thiên của tiên giới quá mạnh mẽ...
Độc Cô Minh sắc mặt ngưng trọng, dùng hết linh lực mới miễn cưỡng thoát khỏi chiếc hồ lô nhưng ngay lập tức bị phất trần đánh tới, ngay cả thần thông cũng không kịp thi triển.
Đúng lúc hắn tưởng rằng phải táng mạng tại đây thì đột nhiên từ phía xa xuất hiện giọng nói của Mộng Tiểu Phàm:
- Ai dám bắt nạt Diêm La tiểu đệ của ta!
Mặt Độc Cô Minh đen như than, chẳng hiểu từ khi nào mình lại trở thành tiểu đệ của tên này. Nhưng xét theo vai vế trong Thập Đại Minh Vương thì Giáng Tam Thế thật sự ở trên Diêm La một bậc.
- Giáng Tam Thế, ngươi tới đúng lúc lắm. Hôm nay ta muốn tự tay bắt hai Minh Vương đem về tiên giới làm quân trạng!
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh này không! Tứ Diện Bát Tý!
Mộng Tiểu Phàm thét lớn, hai bên hông bỗng mọc ra tám cánh tay, cổ xuất hiện thêm ba cái đầu, hình thù quái dị nhưng khí tức thì hùng mạnh vô cùng.
Đây chính là chân thân của Giáng Tam Thế Minh Vương, tương truyền y chính là dùng tư thế này chân phải đạp lên đầu Đại Tự Tại Thiên, chân trái đạp lên mình Thiên Phi Ô Ma, đều là hai vị Đại Đế cực kỳ danh tiếng của tiên ma lưỡng giới. Tuy không giết chết nhưng thực lực hoàn toàn áp đảo, xứng danh vương trong Đại Đế.
Có Mộng Tiểu Phàm tham chiến khiến Độc Cô Minh dễ thở hơn. Hắn bắt đầu thử nghiệm đủ loại công kích và thần thông lên người Khúc Thủy.
Đạo của Diêm La là hoả đạo và thời gian đạo. Trong đó hoả đạo đã đi tới đại thành, còn thời gian đạo chỉ mới tiểu thành. Mỗi lần Độc Cô Minh thi triển hoả đạo lại khiến khắp nơi chìm trong nghiệp hoả, vô số binh tướng tiên giới bị thiêu đốt trong ngọn lửa này. Mà thời gian đạo dù chỉ mới tiểu thành nhưng uy lực không thể xem thường, mỗi đao chém xuống lại tước đoạt đi năm tháng của địch nhân. Dù cường đại như Khúc Thủy mà cũng có chút không chịu nổi.
- Ta đốt trụi cây chổi lông gà của ngươi!
Độc Cô Minh thét lớn, nghiệp hoả phủ lấy cây phất trần của Khúc Thủy, đốt nó đến mức chỉ còn trơ trọi một khúc xương trắng hếu. Khúc Thủy biến sắc định thu khúc xương lại nhưng bị Mộng Tiểu Phàm bám riết không buông.
- Ha ha, đường đường là Phạm Thiên của tiên giới mà thật keo kiệt, lại dùng xương chó gắn thêm mấy cái lông gà làm thành Đế bảo...
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà miệng lưỡi thô tục như vậy, không biết xấu hổ sao?
Khúc Thủy bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
- Xấu hổ là cái gì, có ăn được không? Đạo sĩ thúi tiếp chiêu!
Độc Cô Minh cười ha hả, tay trái ôm Trần Mạn Dao trong lòng, tay phải cầm Hoả Diệm đao chém Tuế Nguyệt trảm xuống tước đi một vạn năm thọ nguyên của Khúc Thủy.
- Thực lực tuy mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi thua xa ta, từ bao giờ Minh giới lại yếu ớt thế này?
Mặc dù chịu thiệt liên tục nhưng Khúc Thủy vẫn dễ dàng lật thuyền trong mương, quay lại phản kích khiến hai người miệng hộc máu tươi.
- Chết tiệt, đúng là bị thương trong bí cảnh cũng sẽ liên lụy tới linh hồn!
Cả hai đồng thời phát hiện ra phỏng đoán lần trước là đúng.
- Hôm nay Khúc Thủy ta sẽ một mình tiêu diệt hai đại Minh Vương của Minh giới!
Khúc Thủy đầu tóc bù xù, tuy vô cùng chật vật nhưng rốt cuộc vẫn sắp chiến thắng.
- Hừ!
Vào lúc trận chiến cam go nhất, một tiếng "hừ" bỗng vang vọng trong không trung.
- Chủng Tử ấn!
Sát Tiếu Thiên một thân hắc y lạnh lẽo xuất hiện. Ở bí cảnh này thân phận của gã là Quân Đồ Lợi, thủ lĩnh trong Thập Đại Minh Vương, khủng bố gần như sánh ngang Bất Động.
Khúc Thủy biến sắc thét lớn:
- Quân Đồ Lợi, ngươi thân là nửa bước Giới Chủ cũng tới đây vây công ta? Không biết xấu hổ!
Sát Tiếu Thiên không nói lời nào, tay liên tục kết ấn đánh cho Khúc Thủy phun ra chín ngụm máu tươi. Hiển nhiên việc ba Minh Vương liên thủ đánh một Phạm Thiên, dù có cách biệt về kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể san lấp.
- Tên đạo sĩ thúi, Độc Cô Minh ta một tay ôm mỹ nhân, chỉ dùng một tay còn lại cũng đủ giết ngươi!
Nghe vậy, Trần Mạn Dao đang nép trong lòng Độc Cô Minh hai má ửng hồng. Không hiểu sao ở cạnh hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Diêm La ngươi quá vô sỉ, rõ ràng ba người các ngươi vây công ta!
Khúc Thủy nộ khí công tâm lại phun ra thêm một bụm máu nữa. Mộng Tiểu Phàm kinh ngạc:
- Công phu chửi rủa cao thâm đến mức chửi trọng thương một vị Đại Đế?
- Người xưa dùng gậy ông đập lưng ông, còn Diêm La ta dùng xương chó của Khúc Thủy đập lên lưng chính hắn!
Tay chộp lấy khúc xương trắng của cây phất trần đã bị hủy hoại đập mạnh lên lưng Khúc Thủy, Độc Cô Minh lại cười vang.
- Diêm La con mẹ ngươi...
Đường đường là Phạm Thiên đức cao vọng trọng cũng không khỏi đại nộ chửi toáng lên. Nhưng Khúc Thủy lại choáng váng suýt nữa ngất đi khi thấy Độc Cô Minh lui về phía sau, chỉ tay thẳng mặt y nói:
- Ngươi quá vô sỉ, ta đã nể ngươi tuổi già chấp ngươi một tay, dùng lễ đối đãi với ngươi, vậy mà ngươi không biết liêm sỉ còn chửi mẹ ta?
- Ta hận...
Khúc Thủy ngửa mặt lên trời gào rống, y uất ức đến độ muốn tự bạo. Nhưng sau khi bình tĩnh lại liền hoá thành một luồng khói trắng bỏ chạy, ngay cả ba vị Minh Vương dùng toàn lực cũng không thể giữ lại.
Độc Cô Minh nhìn sang Sát Tiếu Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ!
Khuôn mặt Sát Tiếu Thiên vẫn lạnh như băng, thần thái lãnh đạm, dường như trên đời này chẳng thứ gì có thể khiến y cảm thấy thú vị.
- Đừng cảm ơn ta! Các Đại Đế thời thái cổ quá mức hùng mạnh. Nếu chúng ta đơn thân độc mã giao chiến ắt sẽ vong mạng. Chỉ có hợp lực lại mới có thể lấy Đại Đế trong mộng cảnh làm đá mài đao thử nghiệm thần thông!
Mộng Tiểu Phàm hưng phấn nói:
- Ý tưởng Sát huynh rất hay, vậy tạm thời chúng ta cứ hợp lực lại đi đánh nhau với chúng Đế. Xong chuyện rồi lại chia ra, cạnh tranh truyền thừa công bằng...
Sát Tiếu Thiên liếc Trần Mạn Dao đang được Độc Cô Minh ôm trong lòng:
- Đây là mộng cảnh, ngươi lại tham luyến nó chẳng khác gì Hứa Du, thật khiến ta thất vọng.
Bị kẻ đứng đầu Thập Đại Minh Vương nhìn chằm chằm, Trần Mạn Dao sợ hãi cúi đầu xuống nhưng cánh tay đang ôm eo mình của Độc Cô Minh đột nhiên siết mạnh một cái khiến nàng phải ngẩng đầu lên lại.
- Sao so sánh vậy được? Hứa Du là si mê dâm loạn, còn ta tay ôm mỹ nhân, chân đạp hồng trần, phong thái anh hùng ai có thể so bì...
Sát Tiếu Thiên không nói lại nên đành im lặng, xoay người bay thẳng đến chỗ cấm khu tiên tộc, ý đồ tìm Đại Đế giao chiến.
Mộng Tiểu Phàm và Độc Cô Minh cũng nhanh chóng bay theo.
Ba người đại chiến Đại Đế tiên tộc suốt bảy ngày ròng rã, kinh nghiệm chiến đấu cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Mộng Tiểu Phàm chính khí lẫm liệt, kiếm khí tung hoành thiên địa.
Sát Tiếu Thiên lại lạnh lùng trầm mặc, tay liên tục đánh ra những ấn pháp cường đại vô song.
Riêng Độc Cô Minh tay ôm mỹ nhân, cử chỉ phóng khoáng ngông cuồng, Hoả Diệm đao quét ngang cấm khu tiên tộc.
- Kết thúc, không ngờ ba chúng ta liên thủ lại giết chết được một Phạm Thiên!
Mộng Tiểu Phàm vô cùng hưng phấn, bọn họ chỉ là tiểu bối Khổ Hải, mặc dù lấy đông địch ít nhưng chiến tích như vậy đã rất kinh nhân rồi.
- Từ biệt, lần tới gặp lại sẽ là tử địch!
Sát Tiếu Thiên lạnh lùng rời đi. Người này gần như chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc nào, khiến đáy lòng người đối diện cảm thấy lạnh giá.
- Độc Cô huynh, ta về bế quan, vài ngày nữa là tới lúc thượng triều bái Quỷ Chủ, khi đó gặp lại sau!
Tất cả đều rời đi chỉ để mình Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao ở lại.
Buông Trần Mạn Dao ra, hắn đưa tay lên miệng ho khan:
- Thôi được rồi, mọi người đã chia tay, ta và cô cũng nên chia tay thôi!
Trần Mạn Dao sững sờ, hai mắt đỏ hoe:
- Minh Vương không cần Mạn Dao nữa sao?
Độc Cô Minh thở dài:
- Không tự mình bước đi làm sao trở thành cường giả được? Ở bên ta chỉ khiến cô ỷ lại, từ nay cô được tự do. Ta dẫn cô đi đánh một trận với Đại Đế tiên tộc là vì muốn cô xoá đi mặc cảm tự ti, đừng khiến tấm lòng của ta trở nên uổng phí...
- Minh Vương...
Trần Mạn Dao nhìn hắn hồi lâu, hai hàng nước mắt chảy ra, cuối cùng mới nói:
- Lục giới hung hiểm vô cùng, con đường tu đạo ngập tràn chông gai. Lỡ một ngày Mạn Dao táng thân chìm vào luân hồi mà không kịp gặp Minh Vương lần cuối...
Độc Cô Minh mỉm cười, đột nhiên cầm bàn tay mềm mại của Trần Mạn Dao lên, lật ngửa lòng bàn tay nàng ra.
- Đây là?
Nhìn ấn ký bông hoa màu đỏ trong lòng bàn tay đang dần hiện ra, Trần Mạn Dao ngạc nhiên hỏi.
- Đây là hoa Đỗ Quyên ở quê nhà của ta, ta rất thích loài hoa này vì nó tượng trưng cho hồi ức. Nếu thật sự có cơ hội gặp lại, chỉ cần thấy ấn ký bông hoa này ta sẽ lập tức nhận ra cô...
Độc Cô Minh tuy nói vậy song đáy lòng có chút khó chịu. Đây rõ ràng là mộng cảnh vậy mà hắn quá nhập tâm, chia tay một nhân vật hư ảo nhưng đáy lòng lại cảm thấy mất mát buồn bã.
- Cảm ơn Minh Vương, nếu có lỡ chìm vào luân hồi, kiếp sau ta vẫn sẽ tới tìm ngài...
Lần đầu tiên trên môi Trần Mạn Dao xuất hiện nụ cười rạng ngời. Kế đến nàng quay lưng đi, ít lâu sau đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Độc Cô Minh.
Hắn đứng yên giữa không trung, vẻ mặt bần thần.
- Là giả ư? Nhưng vì sao cảm xúc lại là thật?
Không có câu trả lời, có lẽ chỉ có đợi bí cảnh này kết thúc tìm thiếu niên Thao Thiết truy hỏi mới biết tường tận được.