Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 254: Kế hoạch của Lãnh Oán
Thiếu nữ thở dài một hơi, sự tang thương buồn bã trong nét mặt biến đổi thành dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như một vị thần linh đang nhìn xuống chúng sinh phàm trần, chỉ một ý niệm cũng đủ quyết định sinh tử.
- Tên tiểu đan sư ngươi nghe cho rõ, nếu hôm nay ngươi quy phục Lãnh Oán ta thì tương lai về sau sẽ dưới một người trên ức vạn người, được chúng sinh quỳ bái, khắc tên vào Mộng Chân bảng, đời đời kiếp kiếp siêu thoát luân hồi, phong hào Thiên Đế...
Khoảnh khắc chữ cuối cùng được thốt ra khỏi miệng thiếu nữ, một đống nước lạnh từ đâu không rõ trút như mưa xuống đầu nàng ta. Đáng sợ nhất là trong chỗ nước này bốc lên mùi hôi thối rất nồng khiến thiếu nữ nôn oẹ liên tục.
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu vẻ mặt đầy nghiêm trọng, tay cầm một chậu nước to đùng đứng trước mặt thiếu nữ:
- Từ lúc cô rơi từ trên trời xuống ta đã nghi rồi, bây giờ cô nói ra những lời này khiến ta chẳng còn lăn tăn điều gì nữa. Cô bị rơi xuống ở độ cao quá lớn nên chấn thương não, trở nên điên điên khùng khùng. Đây là Giác Tỉnh thủy do ta sáng tạo ra có công hiệu an thần tĩnh tâm, mỗi ngày siêng tắm hai lần là sẽ khỏi nhanh thôi.
- Giác Tỉnh thủy? Tên khốn, ngươi pha cái gì vào trong mà lại có mùi khai như vậy?
Thiếu nữ hét toáng lên.
Dược Thiên Sầu đưa tay lên miệng ho khan:
- Là nước tiểu của hắc mã, pha với chút nước tiểu của ta... Chuyên trị những kẻ mắc bệnh khùng điên như cô...
- Tên đan sư chó má, ta hận ngươi...
Thiếu nữ thét lớn, âm thanh của nàng lớn đến nỗi không chỉ vang vọng khắp hang động mà còn lan ra bên ngoài, cuốn thẳng lên trời khiến ánh tịch dương đơn điệu đang chiếu xuống âm cốc cũng trở nên có chút gì đó khác lạ hơn thường ngày.
---------------
Một tuần trôi qua, Độc Cô Minh vẫn đang hôn mê.
Mặc dù thân thể của hắn dưới sự chữa trị của Dược Thiên Sầu đã giảm đi được quãng thời gian mấy chục năm hồi phục nhưng tổn thương về mặt linh hồn lại khó lòng giải quyết ngày một ngày hai.
Thiếu nữ Lãnh Oán kể từ lúc bị Dược Thiên Sầu tạt nước tiểu lên người thì cực kỳ thù hận gã ta, suốt cả ngày không ngừng gào thét chửi bới, tuy nhiên gã vẫn như mọi khi bàng quang với tất cả, chỉ tập trung vào những bộ sách về đan đạo, dược đạo nhằm tìm ra phương hướng chữa trị cho Độc Cô Minh và Lãnh Oán.
Sự cố chấp của Dược Thiên Sầu đôi lúc khiến cho Lãnh Oán cảm thấy sợ hãi.
Về loại năng lượng kỳ dị trên người nàng, thậm chí gã cũng từng đưa ra cách giải quyết cực kỳ doạ người, e là ngay cả Đan Tiên và Đan Thánh khi nghe được cũng phải kinh ngạc không thôi. Đó là sắp xếp lại kinh mạch, huyệt đạo trên cơ thể của Lãnh Oán. Tạo điều kiện thuận lợi nhất cho loại năng lượng kỳ dị này phát triển.
- Không được, dù chết ta cũng không thử...
Lãnh Oán lắc đầu nguây nguẩy, bày ra bộ dạng thà chết quyết không khuất phục. Nhưng khi thấy Dược Thiên Sầu cầm lên chậu nước đầy ắp đã để sẵn gần đó thì đành nghiến răng nghiến lợi làm theo.
Lại một năm trôi qua trong tích tắc, Lãnh Oán giờ đây đã được tháo dây trói. Nàng ta ngồi xếp bằng nhập định bên ngoài động phủ của Dược Thiên Sầu, xung quanh cơ thể là những làn khói tím không ngừng vờn quanh. Những tử khí này chứa đựng lực ăn mòn rất lớn, thậm chí cả Trường Sinh thể của Độc Cô Minh cũng không chống chọi lại nổi. Quan trọng nhất là dưới sự cải tạo của Dược Thiên Sầu, cơ thể Lãnh Oán đã trở nên hoà hợp với loại tử khí này, không còn phát sinh tình trạng đối nghịch nhau nữa.
- Ta không thể không phủ nhận ngươi là một thiên tài đan đạo hiếm có. Nếu sinh ra ở quê hương ta nhất định sẽ được vạn chúng chú mục, tiền đồ không thể hạn lượng...
Cảm nhận được có người tiến đến đứng cạnh mình, Lãnh Oán mở mắt ra chậm rãi nói.
Suốt một năm nay ác cảm của nàng với Dược Thiên Sầu đã biến mất. Suy cho cùng sự điên cuồng của gã chỉ đến từ đam mê với đan đạo, không phải ác ý, chỉ là có chút thái quá.
Lãnh Oán từng thấy tên tiểu đan sư này và con hắc mã của gã thường xuyên di chuyển tới mấy sâm lâm ở Nam Hoang để tìm dấu vết tu sĩ đấu pháp, nhân lúc họ thọ trọng thương sẽ bắt đem về động phủ để chữa trị. Mỗi lần như thế vẻ mặt gã ta lại hưng phấn đến cực độ, trông cực kỳ bệnh hoạn biến thái.
- Quê hương của cô rốt cuộc là ở đâu? Cửu Thiên Thập Địa nhân giới không phải, Thập Bát Ma Ngục không phải, Tiên giới Tam Thập Tam thiên không phải, Thiên đình Thần giới không phải, Tổ địa Yêu tộc không phải, mà Minh giới âm u kia cũng không nốt... Thế gian ngoài những địa phương này thì làm gì còn nơi nào nữa?
Dược Thiên Sầu tỏ vẻ nghi hoặc. Một năm qua gã từng cố tình thăm dò Lãnh Oán nhưng miệng nàng vẫn kín như bưng, duy nhất có một lần vì bị gặn hỏi quá nhiều mới thốt ra một cái tên cực kỳ xa lạ là "Nguyên Thủy chân giới".
Vì tính tò mò rất lớn nên Dược Thiên Sầu ngay lập tức điều tra, thậm chí lục tung điển tịch mà gã sưu tầm được nhưng vẫn không cách nào tìm ra địa phương như vậy.
- Rất xa, cả đời này dù ngươi cố gắng đến đâu cũng khó lòng tới được...
Lãnh Oán nhìn về chân trời xa xăm, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm.
Dược Thiên Sầu chậc lưỡi:
- Nếu ta không được vậy thì cô làm sao về được? Tu vi cô giờ cũng chỉ vỏn vẹn là Hỗn Nguyên cảnh, có hơn ta là bao đâu?
Lãnh Oán nghe xong liền trầm mặc, đoạn hỏi:
- Thương thế của tên kia sao rồi?
Dược Thiên Sầu đáp:
- Đây là trường hợp nan giải nhất ta gặp phải từ lúc làm đan sư đến giờ. Thân thể hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn, tu vi cảnh giới nằm giữa Hỗn Nguyên và Khổ Hải. Tuy nhiên vì linh hồn tổn thương nên vẫn hôn mê sâu. Trừ phi có cách nào đó giúp linh hồn hắn bình thường trở lại, bằng không sẽ vĩnh viễn trở thành người thực vật.
Lãnh Oán lại hỏi:
- Ngươi có cao kiến gì không? Tên tiểu đan sư ngươi bình thường nhiều ý tưởng quái đản lắm mà?
- Ta mới chỉ tam phẩm đan sư, mặc dù đã đủ điều kiện lên tứ phẩm nhưng vẫn còn trục trặc đôi chút. Trừ phi ta có thể khống chế hoả diễm tứ sắc, bằng không rất khó thực hiện ý tưởng trong suy nghĩ của ta...
Dược Thiên Sầu thở dài. Một năm trôi qua mà gã ta chỉ mới chạm đến Khổ Hải đại viên mãn, còn cách Hỗn Nguyên cảnh rất xa. Gã vận dụng hết mọi thủ đoạn cũng chỉ khống chế được tam sắc hoả diễm trong hai khắc để luyện chế đan dược. Đây là điểm bất lợi của việc tu vi theo không kịp tạo nghệ luyện đan.
Vậy mới đủ hiểu độ khó của việc trở thành bát phẩm đan sư. Tạo nghệ đan đạo không những phải xuất chúng mà tu vi cũng phải trác tuyệt không kém, vậy mới đủ sức khống chế hoả diễm cùng cấp độ được.
Lãnh Oán lại đăm chiêu nghĩ ngợi, hồi lâu mới nói:
- Tu vi thấp vẫn có thể điều khiển được hoả diễm. Ngươi chỉ cần có một pháp bảo đẳng cấp cao là được. Việc này ta có thể giúp ngươi, thuật luyện bảo của ta năm xưa được sư phụ khen rất có môn đạo, ta cũng nhớ được không ít bảo vật của sư phụ, giờ đây phỏng chế lại sẽ không mấy khó khăn. Chỉ đáng tiếc toàn bộ tài vật trên người ta đã mất hết...
Dược Thiên Sầu nghe được hy vọng giúp mình bỏ qua việc tu vi thấp kém để tiếp cận đan đạo cấp cao, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu cô làm được như thế ta tình nguyện dâng toàn bộ tài sản cho cô, nói đi cô cần gì!
Lãnh Oán mỉm cười lắc đầu, nàng ta lấy giấy bút ra hý hoáy một lát rồi ném sang cho gã.
- Tìm toàn bộ, một cũng không được thiếu...
Nhìn những tài liệu cần thiết ghi trên trang giấy, Dược Thiên Sầu không khỏi tối xầm mặt mũi, xém chút nữa đã ngất xỉu. Đây đều là những loại trân phẩn quý hiếm bậc nhất lục giới, trừ phi là những chí tôn thiên kiêu hay thiếu chủ thế lực lớn, bằng không chẳng thể nào có được.
- Cô đùa ta à? Cô tưởng ta là Đại Đế chắc?
Dược Thiên Sầu nổi cáu, đang vò trang giấy lại định ném đi thì chợt nghe Lãnh Oán nói ra một câu khiến gã sửng sờ.
- Ngu ngốc, ta đâu bảo ngươi tìm nguyên liệu. Đi tìm tung tích mấy tên chí tôn thiên kiêu hay bại gia tử của mấy thế lực cự đầu cho ta. Chúng ta chặn đường đánh cướp chúng!
Dược Thiên Sầu tỏ ra sợ hãi vì ý định điên cuồng của Lãnh Oán. Gã tu vi không cao, vì vậy với việc va chạm ngoài tu luyện giới cực kỳ mẫn cảm, luôn lựa chọn tránh né hoặc chui vào động phủ bế quan ẩn cư lánh đời. Nay nghe Lãnh Oán nói ra kế hoạch này, bản thân không khỏi có chút run rẩy.
Gã nghĩ ngợi mất nửa ngày, cuối cùng mới rụt rè hỏi:
- Cô có chắc đánh thắng được chúng không? Bọn chí tôn thiên kiêu kia rất hiếu sát, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu cô thành công thì cả hai sẽ mất mạng đó...
Lãnh Oán cười lạnh:
- Bọn chúng thì là cái thá gì, đừng mất thời gian nữa... Nếu ngươi sợ đắc tội với chúng thì ta vẫn còn cách khác lưỡng toàn kỳ mỹ...
Sau khi nàng ta nói ra kế hoạch của mình, hai mắt Dược Thiên Sầu không khỏi sáng rực, vội vã vào trong động phủ gói ghém toàn bộ hành trang rồi leo lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy lên đường. Trước khi đi không quên tạo ra cấm chế dày đặc phía trước động phủ để bảo đảm an toàn cho Độc Cô Minh.
Lãnh Oán không cưỡi ngựa mà đứng trên lưng một con tiên hạc cấp hai. Đây là sủng thú tầm thường Dược Thiên Sầu mua về từ thương nhân tiên giới. Mặc dù tốc độ kém hẳn yêu mã của nhân tộc nhưng dùng cho phái nữ trông rất thanh tao, trang nhã.
Khoảnh khắc rời khỏi âm cốc đã trú ẩn suốt một năm ròng rã, trong lòng Lãnh Oán không khỏi dâng lên cảm xúc hỗn loạn.
Đưa mắt nhìn về phía sau nơi âm cốc ngày một xa dần rồi biến mất về nơi chân trời, Lãnh Oán khẽ thì thào:
- Ngươi là nguyên nhân khiến ta phải sống sót và không ngừng biến mạnh ở nơi này. Đừng làm ta thất vọng. Thiên mệnh, nhân mệnh, ngã mệnh, tha mệnh... Tất cả trọng trách đều đặt nặng trên vai một nữ nhi yếu ớt như ta... Ta có làm được không?
- Tên tiểu đan sư ngươi nghe cho rõ, nếu hôm nay ngươi quy phục Lãnh Oán ta thì tương lai về sau sẽ dưới một người trên ức vạn người, được chúng sinh quỳ bái, khắc tên vào Mộng Chân bảng, đời đời kiếp kiếp siêu thoát luân hồi, phong hào Thiên Đế...
Khoảnh khắc chữ cuối cùng được thốt ra khỏi miệng thiếu nữ, một đống nước lạnh từ đâu không rõ trút như mưa xuống đầu nàng ta. Đáng sợ nhất là trong chỗ nước này bốc lên mùi hôi thối rất nồng khiến thiếu nữ nôn oẹ liên tục.
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu vẻ mặt đầy nghiêm trọng, tay cầm một chậu nước to đùng đứng trước mặt thiếu nữ:
- Từ lúc cô rơi từ trên trời xuống ta đã nghi rồi, bây giờ cô nói ra những lời này khiến ta chẳng còn lăn tăn điều gì nữa. Cô bị rơi xuống ở độ cao quá lớn nên chấn thương não, trở nên điên điên khùng khùng. Đây là Giác Tỉnh thủy do ta sáng tạo ra có công hiệu an thần tĩnh tâm, mỗi ngày siêng tắm hai lần là sẽ khỏi nhanh thôi.
- Giác Tỉnh thủy? Tên khốn, ngươi pha cái gì vào trong mà lại có mùi khai như vậy?
Thiếu nữ hét toáng lên.
Dược Thiên Sầu đưa tay lên miệng ho khan:
- Là nước tiểu của hắc mã, pha với chút nước tiểu của ta... Chuyên trị những kẻ mắc bệnh khùng điên như cô...
- Tên đan sư chó má, ta hận ngươi...
Thiếu nữ thét lớn, âm thanh của nàng lớn đến nỗi không chỉ vang vọng khắp hang động mà còn lan ra bên ngoài, cuốn thẳng lên trời khiến ánh tịch dương đơn điệu đang chiếu xuống âm cốc cũng trở nên có chút gì đó khác lạ hơn thường ngày.
---------------
Một tuần trôi qua, Độc Cô Minh vẫn đang hôn mê.
Mặc dù thân thể của hắn dưới sự chữa trị của Dược Thiên Sầu đã giảm đi được quãng thời gian mấy chục năm hồi phục nhưng tổn thương về mặt linh hồn lại khó lòng giải quyết ngày một ngày hai.
Thiếu nữ Lãnh Oán kể từ lúc bị Dược Thiên Sầu tạt nước tiểu lên người thì cực kỳ thù hận gã ta, suốt cả ngày không ngừng gào thét chửi bới, tuy nhiên gã vẫn như mọi khi bàng quang với tất cả, chỉ tập trung vào những bộ sách về đan đạo, dược đạo nhằm tìm ra phương hướng chữa trị cho Độc Cô Minh và Lãnh Oán.
Sự cố chấp của Dược Thiên Sầu đôi lúc khiến cho Lãnh Oán cảm thấy sợ hãi.
Về loại năng lượng kỳ dị trên người nàng, thậm chí gã cũng từng đưa ra cách giải quyết cực kỳ doạ người, e là ngay cả Đan Tiên và Đan Thánh khi nghe được cũng phải kinh ngạc không thôi. Đó là sắp xếp lại kinh mạch, huyệt đạo trên cơ thể của Lãnh Oán. Tạo điều kiện thuận lợi nhất cho loại năng lượng kỳ dị này phát triển.
- Không được, dù chết ta cũng không thử...
Lãnh Oán lắc đầu nguây nguẩy, bày ra bộ dạng thà chết quyết không khuất phục. Nhưng khi thấy Dược Thiên Sầu cầm lên chậu nước đầy ắp đã để sẵn gần đó thì đành nghiến răng nghiến lợi làm theo.
Lại một năm trôi qua trong tích tắc, Lãnh Oán giờ đây đã được tháo dây trói. Nàng ta ngồi xếp bằng nhập định bên ngoài động phủ của Dược Thiên Sầu, xung quanh cơ thể là những làn khói tím không ngừng vờn quanh. Những tử khí này chứa đựng lực ăn mòn rất lớn, thậm chí cả Trường Sinh thể của Độc Cô Minh cũng không chống chọi lại nổi. Quan trọng nhất là dưới sự cải tạo của Dược Thiên Sầu, cơ thể Lãnh Oán đã trở nên hoà hợp với loại tử khí này, không còn phát sinh tình trạng đối nghịch nhau nữa.
- Ta không thể không phủ nhận ngươi là một thiên tài đan đạo hiếm có. Nếu sinh ra ở quê hương ta nhất định sẽ được vạn chúng chú mục, tiền đồ không thể hạn lượng...
Cảm nhận được có người tiến đến đứng cạnh mình, Lãnh Oán mở mắt ra chậm rãi nói.
Suốt một năm nay ác cảm của nàng với Dược Thiên Sầu đã biến mất. Suy cho cùng sự điên cuồng của gã chỉ đến từ đam mê với đan đạo, không phải ác ý, chỉ là có chút thái quá.
Lãnh Oán từng thấy tên tiểu đan sư này và con hắc mã của gã thường xuyên di chuyển tới mấy sâm lâm ở Nam Hoang để tìm dấu vết tu sĩ đấu pháp, nhân lúc họ thọ trọng thương sẽ bắt đem về động phủ để chữa trị. Mỗi lần như thế vẻ mặt gã ta lại hưng phấn đến cực độ, trông cực kỳ bệnh hoạn biến thái.
- Quê hương của cô rốt cuộc là ở đâu? Cửu Thiên Thập Địa nhân giới không phải, Thập Bát Ma Ngục không phải, Tiên giới Tam Thập Tam thiên không phải, Thiên đình Thần giới không phải, Tổ địa Yêu tộc không phải, mà Minh giới âm u kia cũng không nốt... Thế gian ngoài những địa phương này thì làm gì còn nơi nào nữa?
Dược Thiên Sầu tỏ vẻ nghi hoặc. Một năm qua gã từng cố tình thăm dò Lãnh Oán nhưng miệng nàng vẫn kín như bưng, duy nhất có một lần vì bị gặn hỏi quá nhiều mới thốt ra một cái tên cực kỳ xa lạ là "Nguyên Thủy chân giới".
Vì tính tò mò rất lớn nên Dược Thiên Sầu ngay lập tức điều tra, thậm chí lục tung điển tịch mà gã sưu tầm được nhưng vẫn không cách nào tìm ra địa phương như vậy.
- Rất xa, cả đời này dù ngươi cố gắng đến đâu cũng khó lòng tới được...
Lãnh Oán nhìn về chân trời xa xăm, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm.
Dược Thiên Sầu chậc lưỡi:
- Nếu ta không được vậy thì cô làm sao về được? Tu vi cô giờ cũng chỉ vỏn vẹn là Hỗn Nguyên cảnh, có hơn ta là bao đâu?
Lãnh Oán nghe xong liền trầm mặc, đoạn hỏi:
- Thương thế của tên kia sao rồi?
Dược Thiên Sầu đáp:
- Đây là trường hợp nan giải nhất ta gặp phải từ lúc làm đan sư đến giờ. Thân thể hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn, tu vi cảnh giới nằm giữa Hỗn Nguyên và Khổ Hải. Tuy nhiên vì linh hồn tổn thương nên vẫn hôn mê sâu. Trừ phi có cách nào đó giúp linh hồn hắn bình thường trở lại, bằng không sẽ vĩnh viễn trở thành người thực vật.
Lãnh Oán lại hỏi:
- Ngươi có cao kiến gì không? Tên tiểu đan sư ngươi bình thường nhiều ý tưởng quái đản lắm mà?
- Ta mới chỉ tam phẩm đan sư, mặc dù đã đủ điều kiện lên tứ phẩm nhưng vẫn còn trục trặc đôi chút. Trừ phi ta có thể khống chế hoả diễm tứ sắc, bằng không rất khó thực hiện ý tưởng trong suy nghĩ của ta...
Dược Thiên Sầu thở dài. Một năm trôi qua mà gã ta chỉ mới chạm đến Khổ Hải đại viên mãn, còn cách Hỗn Nguyên cảnh rất xa. Gã vận dụng hết mọi thủ đoạn cũng chỉ khống chế được tam sắc hoả diễm trong hai khắc để luyện chế đan dược. Đây là điểm bất lợi của việc tu vi theo không kịp tạo nghệ luyện đan.
Vậy mới đủ hiểu độ khó của việc trở thành bát phẩm đan sư. Tạo nghệ đan đạo không những phải xuất chúng mà tu vi cũng phải trác tuyệt không kém, vậy mới đủ sức khống chế hoả diễm cùng cấp độ được.
Lãnh Oán lại đăm chiêu nghĩ ngợi, hồi lâu mới nói:
- Tu vi thấp vẫn có thể điều khiển được hoả diễm. Ngươi chỉ cần có một pháp bảo đẳng cấp cao là được. Việc này ta có thể giúp ngươi, thuật luyện bảo của ta năm xưa được sư phụ khen rất có môn đạo, ta cũng nhớ được không ít bảo vật của sư phụ, giờ đây phỏng chế lại sẽ không mấy khó khăn. Chỉ đáng tiếc toàn bộ tài vật trên người ta đã mất hết...
Dược Thiên Sầu nghe được hy vọng giúp mình bỏ qua việc tu vi thấp kém để tiếp cận đan đạo cấp cao, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu cô làm được như thế ta tình nguyện dâng toàn bộ tài sản cho cô, nói đi cô cần gì!
Lãnh Oán mỉm cười lắc đầu, nàng ta lấy giấy bút ra hý hoáy một lát rồi ném sang cho gã.
- Tìm toàn bộ, một cũng không được thiếu...
Nhìn những tài liệu cần thiết ghi trên trang giấy, Dược Thiên Sầu không khỏi tối xầm mặt mũi, xém chút nữa đã ngất xỉu. Đây đều là những loại trân phẩn quý hiếm bậc nhất lục giới, trừ phi là những chí tôn thiên kiêu hay thiếu chủ thế lực lớn, bằng không chẳng thể nào có được.
- Cô đùa ta à? Cô tưởng ta là Đại Đế chắc?
Dược Thiên Sầu nổi cáu, đang vò trang giấy lại định ném đi thì chợt nghe Lãnh Oán nói ra một câu khiến gã sửng sờ.
- Ngu ngốc, ta đâu bảo ngươi tìm nguyên liệu. Đi tìm tung tích mấy tên chí tôn thiên kiêu hay bại gia tử của mấy thế lực cự đầu cho ta. Chúng ta chặn đường đánh cướp chúng!
Dược Thiên Sầu tỏ ra sợ hãi vì ý định điên cuồng của Lãnh Oán. Gã tu vi không cao, vì vậy với việc va chạm ngoài tu luyện giới cực kỳ mẫn cảm, luôn lựa chọn tránh né hoặc chui vào động phủ bế quan ẩn cư lánh đời. Nay nghe Lãnh Oán nói ra kế hoạch này, bản thân không khỏi có chút run rẩy.
Gã nghĩ ngợi mất nửa ngày, cuối cùng mới rụt rè hỏi:
- Cô có chắc đánh thắng được chúng không? Bọn chí tôn thiên kiêu kia rất hiếu sát, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu cô thành công thì cả hai sẽ mất mạng đó...
Lãnh Oán cười lạnh:
- Bọn chúng thì là cái thá gì, đừng mất thời gian nữa... Nếu ngươi sợ đắc tội với chúng thì ta vẫn còn cách khác lưỡng toàn kỳ mỹ...
Sau khi nàng ta nói ra kế hoạch của mình, hai mắt Dược Thiên Sầu không khỏi sáng rực, vội vã vào trong động phủ gói ghém toàn bộ hành trang rồi leo lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy lên đường. Trước khi đi không quên tạo ra cấm chế dày đặc phía trước động phủ để bảo đảm an toàn cho Độc Cô Minh.
Lãnh Oán không cưỡi ngựa mà đứng trên lưng một con tiên hạc cấp hai. Đây là sủng thú tầm thường Dược Thiên Sầu mua về từ thương nhân tiên giới. Mặc dù tốc độ kém hẳn yêu mã của nhân tộc nhưng dùng cho phái nữ trông rất thanh tao, trang nhã.
Khoảnh khắc rời khỏi âm cốc đã trú ẩn suốt một năm ròng rã, trong lòng Lãnh Oán không khỏi dâng lên cảm xúc hỗn loạn.
Đưa mắt nhìn về phía sau nơi âm cốc ngày một xa dần rồi biến mất về nơi chân trời, Lãnh Oán khẽ thì thào:
- Ngươi là nguyên nhân khiến ta phải sống sót và không ngừng biến mạnh ở nơi này. Đừng làm ta thất vọng. Thiên mệnh, nhân mệnh, ngã mệnh, tha mệnh... Tất cả trọng trách đều đặt nặng trên vai một nữ nhi yếu ớt như ta... Ta có làm được không?
Bình luận facebook