Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 263: Vạn bá vương
Biện Thành cau mày nhìn về hướng âm cốc nói:
- Phương huynh, nửa canh giờ trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì truyền ra. Có khi nào phát sinh chuyện bất ngờ gì đó không?
Phương Hạo đặt tách trà xuống, cười nhẹ:
- Năm mươi chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh, chiến lực Bách Nhân Địch tấn công một tiểu đan sư và cô ả trọng thương sắp chết, Biện huynh nghĩ sẽ có chuyện gì sao?
Biện Thành tỏ vẻ hoài nghi:
- Trực giác mách bảo ta là có chuyện gì đó không đúng lắm đang phát sinh... Giống như sinh tử đại nạn sắp sửa ập xuống đầu vậy.
Vì thường xuyên xông pha hiểm địa, tranh phong ngươi sống ta chết với những anh kiệt khắp lục giới nên y rất mẫn cảm với nguy hiểm. Cũng nhờ sự mẫn cảm này mà bao lần Biện Thành thoát khỏi kết cục nằm xuống. Bây giờ cũng vậy, cảm giác sinh tử lâm đầu cứ nhộn nhạo trong người gã, hệt như muốn gã phải lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ hối hận không kịp.
- Ta đi! Các vị bảo trọng!
Biện Thành rất dứt khoát đứng dậy, vòng tay xương thú đang đeo nơi cổ tay phải loé lên ánh sáng âm u, lập tức một cổ thú khổng lồ nhìn rất giống sư tử hiện ra. Nó nhìn đám Phương Hạo khẽ gầm gừ mấy cái rồi cúi đầu xuống cho Biện Thành bước lên.
- Tên điên này...
Nhìn Biện Thành nói đi là đi, chớp mắt đã cưỡi cổ thú Ám Sư biến mất nơi chân trời, Cẩm Đình ma đạo tử không khỏi mắng nhẹ một câu.
- Từ bao giờ lá gan của hắn trở nên bé hơn cả chuột nhắt như vậy. Thật làm mất mặt hai chữ đạo tử!
Phương Hạo nghe Cẩm Đình nói thế liền lắc đầu cười cười:
- Mỗi người có một cách hành sự khác nhau, Cẩm huynh không nên nặng lời...
Đoạn gã quay sang nhìn Hoắc Tôn đang trầm tư, hỏi đầy ẩn ý:
- Ta nhìn Hoắc huynh giống như đang chờ đợi điều gì đó. Là Vạn bá vương chăng?
Hoắc Tôn nghe xong liền biến sắc. Vạn bá vương chính là phong hào do đích thân Bạch Hoàng ban tặng Vạn Vô Địch vì những chiến tích của y cho nhân giới.
Xếp thứ tư trên Phong Vân bảng, lực áp quần hùng, mỗi một trận chiến đều kết thúc sau ba chiêu.
Nghe đồn rằng Vạn Vô Địch thiên tư kinh người, mới chỉ Tiên Thai cảnh mà đã sáng tạo ra một bộ thần thông cực kỳ hùng mạnh có tên gọi Bá Vương Thập Bát thức. Ngày gã công bố đặt tên cho bộ thần thông này cũng chính là ngày nhận được sắc phong tôn hiệu "Bá Vương" từ Bạch Hoàng, chính thức trở thành hoàng tộc. Khi đó Vạn Vô Địch đang đứng ở biên giới Di địa kiểm tra việc canh gác của chúng tu sĩ. Sau khi nghe sắc phong gã một tay đặt trước ngực, đầu hướng về hướng Tây, cũng tức Cách Thế Phàm kiều ở Nguyên Thủy môn cúi xuống thật mạnh, trong miệng thì thào mấy chữ:
- Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt. Vạn Vô Địch ta mãi trung thành với người...
Chính thái độ trung thành với Bạch Hoàng tuyệt đối này đã khiến giới cao tầng nhân tộc hết sức tán thưởng gã, biến gã thành trung tâm của mọi sự bồi dưỡng.
Tuy nhiên Vạn Vô Địch một lần nữa khiến tất cả phải thán phục.
Gã từ chối tất cả tài nguyên tu luyện quý hiếm được cấp cho riêng mình. Ngay cả Đế bảo do đích thân Phong Vị lão thiên sư luyện chế rồi ban tặng cũng bị gã trả lại. Đường đường là đạo tử tốp bốn Phong Vân bảng, còn được phong hào bá vương, trở thành hoàng thất Bạch tộc mà Vạn Vô Địch lại giản dị tới cực điểm. Ngay cả vật cưỡi cũng chỉ là một con yêu mã cấp thấp, không hề mạnh mẽ như Đạp Nguyệt Ô Truy của Độc Cô Minh.
Nhân tộc chuộng yêu mã làm vật cưỡi, cũng giống tiên tộc chuộng tiên hạc. "Mã" từ xưa đến nay đã trở thành biểu tượng trong mọi cuộc chiến tranh từ phàm đến đạo của nhân tộc, được họ yêu quý và coi trọng. Vậy nên số lượng yêu mã trong tự nhiên luôn rất lớn, số lượng được tu sĩ chăn nuôi cũng nhiều đến mức khủng bố. Có thể nói sau pháp bảo thì chiến mã là thước đo đánh giá thân phận địa vị của một tu sĩ nhân tộc.
Chính bởi điều này sự giản dị của Vạn Vô Địch gây nên sự kinh ngạc rất lớn.
Gã chấp nhận cưỡi trên một yêu mã cấp thấp, tự làm chậm tốc độ của mình, cũng gần như triệt tiêu khả năng rút lui nếu có biến cố xảy ra. Dám làm như vậy thường chỉ có hai nguyên nhân. Một là gã quá mạnh, tự tin vào bản thân đến cực điểm. Hai cũng là do gã quá mạnh, nhưng lại ảo tưởng về bản thân, ngu ngốc tự cho mình là vô địch thiên hạ.
Nhưng dù là lý do nào thì cũng không thể phủ nhận Vạn Vô Địch là một kẻ rất đặc biệt trong tu luyện giới hiện nay, tính cách, hành xử đều khác biệt với phần đông còn lại.
Độc Cô Minh cũng từng nghe được những câu chuyện về Vạn Vô Địch qua lời kể của Dược Thiên Sầu với Lãnh Oán. Hắn vô cùng bất ngờ. Bá Vương Thập Bát thức chẳng phải là thần thông danh chấn cổ kim của Bá Luân đại thần sao? Vì cớ gì ở quá khứ lại do một kẻ khác sáng tạo ra. Mà thông qua tin đồn thì Bá Luân lúc này đây đang tu luyện Cửu Chuyển Thiên công, đã trải qua lần sinh tử kiếp thứ tư mà vẫn bảo toàn được mạng sống. Điều này quá đơn giản khi với thân phận đạo tử được cả nhân tộc dốc lòng bồi dưỡng thì tiên đan diệu dược dư thừa cho y dùng tới cuối đời.
Vị đại thần khoáng cổ tuyệt kim kia chẳng lẽ lại sở hữu hành trình tu luyện tầm thường đến vậy?
Ẩn cư tông môn cắn đan dược, lâu lâu xuất hiện đánh vài quyền thể hiện uy danh rồi lại núp vào là có thể trở thành anh hùng vô địch?
Điều này thật sự khiến Độc Cô Minh cảm thấy khó hiểu.
Quay lại hiện tại, Hoắc Tôn nghe Phương Hạo nhắc đến ba chữ "Vạn bá vương" thì không khỏi chột dạ.
Trên thực tế Vạn Vô Địch đang đến rất gần chỗ này, thông qua Đạo Tử lệnh, Hoắc Tôn đã nhận được tin tức của gã. Có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa thôi là tới nơi hỗ trợ mình bắt kẻ diệt đạo về quy án. Trong lưu ý của Vạn Vô Địch có kèm thêm một câu ý tứ nếu gã đến không kịp thì phải giết kẻ diệt đạo ngay lập tức, còn như tới kịp phải hợp sức giữ tính mạng cho nàng ta, bắt về Tổ Miếu ở Đông Hải.
Vì sao giết một mầm mống kẻ diệt đạo mà lại phải hưng sư động chúng, giả truyền tin tức về vị trí của Vạn Vô Địch, sau đó để gã lặng lẽ đi một mạch tới nơi này nhằm chiếm tiên cơ. Chuyện này Hoắc Tôn không thể nghĩ ra đáp án, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
"Nhìn biểu tình tự tin của Phương Hạo, có lẽ đạo tử của tiên tộc cũng tới!"
Hoắc Tôn thầm suy nghĩ trong lòng, cuối cùng giả tỉnh trả lời:
- Phương huynh nói gì vậy? Vạn bá vương còn đang ở Đông Hải làm sao kịp thời tới đây được? Nhưng mà....
Hoắc Tôn cười cười, đoạn nói tiếp:
- Nhưng mà giả dụ Vạn bá vương thực sự tới đây hớt tay trên chúng ta, Phương huynh nói chúng ta phải làm thế nào?
Phương Hạo tay cầm tách trà lên, sau khi nhấm nháp, thưởng thức mùi Ngộ Đạo trà thơm phức xộc vào mũi mới đáp:
- Nếu là Vạn bá vương đích thân tới đây thì tất nhiên Phương ta và Cẩm huynh phải ngay lập tức dâng Lãnh Oán lên bằng hai tay. Chỉ là chúng ta chắc chắn sẽ xong việc trước khi y tới.
Im lặng một chút, gã mới hỏi bâng quơ một câu khiến Hoắc Tôn phải trầm mặc:
- Hoắc huynh có muốn cứu Dược Thiên Sầu không? Nếu huynh đồng ý dẫn dụ Vạn bá vương đi đến chỗ khác, ta sẽ lập tức ra lệnh thuộc hạ toàn lực bảo vệ Dược Thiên Sầu, cả Cẩm huynh cũng vậy, tuyệt đối không động đến một cọng tóc của hắn. Kẻ diệt đạo và một tiểu đan sư nhưng là tương lai của nhân giới, Hoắc huynh chọn ai?
Cẩm Đình cũng nghiêm mặt:
- Hy vọng Hoắc huynh cân nhắc, dù sao mục tiêu của huynh cũng là giết chết kẻ diệt đạo, ai ra tay cũng không có gì khác biệt...
- Chậm đã....
Đột nhiên Hoắc Tôn ngắt lời:
- Ta thấy chưa chắc đã cần hai ngươi can thiệp, có biến số xảy ra rồi...
Ánh mắt của gã dời đến chỗ âm cốc phía xa. Nơi lối vào động phủ của Dược Thiên Sầu đang có một bóng người dần dần hiện ra sau làn khói mù mịt.
Đó là một nam tử nhân tộc áo trắng tóc trắng, có lẽ vì ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang nên khiến hắn phải bất giác đưa tay lên che mắt mình lại. Ở bên hông hắn có đeo một thanh bảo kiếm đang được tra vào vỏ trông rất ngăn nắp, đế ý từ đó toả ra khiến đám Phương Hạo, Cẩm Đình, Hoắc Tôn cực kỳ sửng sốt.
Nhưng rất nhanh sự sửng sốt đó chuyển thành tia sáng tham lam, Cẩm Đình đứng dậy cười nhạt:
- Không ngờ trời giúp ma tộc ta. Đế bảo đẳng cấp cao như vậy lại nằm trong tay một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ. Phen này dù có không bắt được kẻ diệt đạo thì cũng có lời rồi...
Phương Hạo lúc bình thường khá kiêu ngạo nhưng hiện tại lại chợt nhíu mày:
- Đừng khinh địch, trên người hắn có sát khí rất nặng, thậm chí sát khí này cô đặc lại tạo thành làn khói xám quấn quanh thân thể hắn, chứng tỏ hắn từng giết rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao hơn mình. Vạn Vô Địch cũng là một kẻ sở hữu nhiều làn khói xám như vậy nhưng dày đặc hơn gấp mấy lần. Ta tu luyện Thiên Nhãn Thông nên mới nhìn ra được điểm này.
Hoắc Tôn cũng tỏ ra ngưng trọng, nhìn gã nam tử áo trắng tóc bạc trông chẳng có chút nguy hiểm đang chậm rãi đi về phía mình, không khỏi hỏi lại Phương Hạo:
- Ngươi nói kẻ kia chỉ thua Vạn bá vương mấy phần?
Phương Hạo gật đầu:
- Nếu lấy mười phần để ước lượng thì hắn chiếm được ba phần sát khí như Vạn bá vương... Chỉ như vậy cũng đủ chứng tỏ kẻ này không tầm thường...
Đột nhiên Phương Hạo có cảm giác lạnh cả sống lưng khi nghĩ đến lý do mà Biện Thành bỏ chạy ngay lập tức, thậm chí bất chấp việc bị đám bọn hắn khinh thường chế giễu. Rõ ràng y đã cảm nhận nguy cơ sinh tử lâm đầm nên mới dứt khoác bỏ đi như vậy.
Có điều Đế bảo kia khiến Cẩm Đình bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can. Theo gã thấy đánh không lại thì rút lui vẫn dư sức, chẳng có gì mà phải chùn chân.
Nhìn Cẩm Đình hoá thành con quạ đen bay về phía thanh niên áo trắng, Phương Hạo không khỏi trầm mặc, lòng thầm tính toán điều gì đó.
Hoắc Tôn thì nắm chặt Đạo Tử lệnh trong tay, qua Đạo Tử lệnh gã cảm nhận rõ Vạn Vô Địch đang tới rất gần. Một khi gã xuất hiện thì gió sẽ đảo chiều, Phương Hạo và Cẩm Đình tuyệt đối sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng dường như mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.
- Phương huynh, nửa canh giờ trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì truyền ra. Có khi nào phát sinh chuyện bất ngờ gì đó không?
Phương Hạo đặt tách trà xuống, cười nhẹ:
- Năm mươi chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh, chiến lực Bách Nhân Địch tấn công một tiểu đan sư và cô ả trọng thương sắp chết, Biện huynh nghĩ sẽ có chuyện gì sao?
Biện Thành tỏ vẻ hoài nghi:
- Trực giác mách bảo ta là có chuyện gì đó không đúng lắm đang phát sinh... Giống như sinh tử đại nạn sắp sửa ập xuống đầu vậy.
Vì thường xuyên xông pha hiểm địa, tranh phong ngươi sống ta chết với những anh kiệt khắp lục giới nên y rất mẫn cảm với nguy hiểm. Cũng nhờ sự mẫn cảm này mà bao lần Biện Thành thoát khỏi kết cục nằm xuống. Bây giờ cũng vậy, cảm giác sinh tử lâm đầu cứ nhộn nhạo trong người gã, hệt như muốn gã phải lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ hối hận không kịp.
- Ta đi! Các vị bảo trọng!
Biện Thành rất dứt khoát đứng dậy, vòng tay xương thú đang đeo nơi cổ tay phải loé lên ánh sáng âm u, lập tức một cổ thú khổng lồ nhìn rất giống sư tử hiện ra. Nó nhìn đám Phương Hạo khẽ gầm gừ mấy cái rồi cúi đầu xuống cho Biện Thành bước lên.
- Tên điên này...
Nhìn Biện Thành nói đi là đi, chớp mắt đã cưỡi cổ thú Ám Sư biến mất nơi chân trời, Cẩm Đình ma đạo tử không khỏi mắng nhẹ một câu.
- Từ bao giờ lá gan của hắn trở nên bé hơn cả chuột nhắt như vậy. Thật làm mất mặt hai chữ đạo tử!
Phương Hạo nghe Cẩm Đình nói thế liền lắc đầu cười cười:
- Mỗi người có một cách hành sự khác nhau, Cẩm huynh không nên nặng lời...
Đoạn gã quay sang nhìn Hoắc Tôn đang trầm tư, hỏi đầy ẩn ý:
- Ta nhìn Hoắc huynh giống như đang chờ đợi điều gì đó. Là Vạn bá vương chăng?
Hoắc Tôn nghe xong liền biến sắc. Vạn bá vương chính là phong hào do đích thân Bạch Hoàng ban tặng Vạn Vô Địch vì những chiến tích của y cho nhân giới.
Xếp thứ tư trên Phong Vân bảng, lực áp quần hùng, mỗi một trận chiến đều kết thúc sau ba chiêu.
Nghe đồn rằng Vạn Vô Địch thiên tư kinh người, mới chỉ Tiên Thai cảnh mà đã sáng tạo ra một bộ thần thông cực kỳ hùng mạnh có tên gọi Bá Vương Thập Bát thức. Ngày gã công bố đặt tên cho bộ thần thông này cũng chính là ngày nhận được sắc phong tôn hiệu "Bá Vương" từ Bạch Hoàng, chính thức trở thành hoàng tộc. Khi đó Vạn Vô Địch đang đứng ở biên giới Di địa kiểm tra việc canh gác của chúng tu sĩ. Sau khi nghe sắc phong gã một tay đặt trước ngực, đầu hướng về hướng Tây, cũng tức Cách Thế Phàm kiều ở Nguyên Thủy môn cúi xuống thật mạnh, trong miệng thì thào mấy chữ:
- Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt. Vạn Vô Địch ta mãi trung thành với người...
Chính thái độ trung thành với Bạch Hoàng tuyệt đối này đã khiến giới cao tầng nhân tộc hết sức tán thưởng gã, biến gã thành trung tâm của mọi sự bồi dưỡng.
Tuy nhiên Vạn Vô Địch một lần nữa khiến tất cả phải thán phục.
Gã từ chối tất cả tài nguyên tu luyện quý hiếm được cấp cho riêng mình. Ngay cả Đế bảo do đích thân Phong Vị lão thiên sư luyện chế rồi ban tặng cũng bị gã trả lại. Đường đường là đạo tử tốp bốn Phong Vân bảng, còn được phong hào bá vương, trở thành hoàng thất Bạch tộc mà Vạn Vô Địch lại giản dị tới cực điểm. Ngay cả vật cưỡi cũng chỉ là một con yêu mã cấp thấp, không hề mạnh mẽ như Đạp Nguyệt Ô Truy của Độc Cô Minh.
Nhân tộc chuộng yêu mã làm vật cưỡi, cũng giống tiên tộc chuộng tiên hạc. "Mã" từ xưa đến nay đã trở thành biểu tượng trong mọi cuộc chiến tranh từ phàm đến đạo của nhân tộc, được họ yêu quý và coi trọng. Vậy nên số lượng yêu mã trong tự nhiên luôn rất lớn, số lượng được tu sĩ chăn nuôi cũng nhiều đến mức khủng bố. Có thể nói sau pháp bảo thì chiến mã là thước đo đánh giá thân phận địa vị của một tu sĩ nhân tộc.
Chính bởi điều này sự giản dị của Vạn Vô Địch gây nên sự kinh ngạc rất lớn.
Gã chấp nhận cưỡi trên một yêu mã cấp thấp, tự làm chậm tốc độ của mình, cũng gần như triệt tiêu khả năng rút lui nếu có biến cố xảy ra. Dám làm như vậy thường chỉ có hai nguyên nhân. Một là gã quá mạnh, tự tin vào bản thân đến cực điểm. Hai cũng là do gã quá mạnh, nhưng lại ảo tưởng về bản thân, ngu ngốc tự cho mình là vô địch thiên hạ.
Nhưng dù là lý do nào thì cũng không thể phủ nhận Vạn Vô Địch là một kẻ rất đặc biệt trong tu luyện giới hiện nay, tính cách, hành xử đều khác biệt với phần đông còn lại.
Độc Cô Minh cũng từng nghe được những câu chuyện về Vạn Vô Địch qua lời kể của Dược Thiên Sầu với Lãnh Oán. Hắn vô cùng bất ngờ. Bá Vương Thập Bát thức chẳng phải là thần thông danh chấn cổ kim của Bá Luân đại thần sao? Vì cớ gì ở quá khứ lại do một kẻ khác sáng tạo ra. Mà thông qua tin đồn thì Bá Luân lúc này đây đang tu luyện Cửu Chuyển Thiên công, đã trải qua lần sinh tử kiếp thứ tư mà vẫn bảo toàn được mạng sống. Điều này quá đơn giản khi với thân phận đạo tử được cả nhân tộc dốc lòng bồi dưỡng thì tiên đan diệu dược dư thừa cho y dùng tới cuối đời.
Vị đại thần khoáng cổ tuyệt kim kia chẳng lẽ lại sở hữu hành trình tu luyện tầm thường đến vậy?
Ẩn cư tông môn cắn đan dược, lâu lâu xuất hiện đánh vài quyền thể hiện uy danh rồi lại núp vào là có thể trở thành anh hùng vô địch?
Điều này thật sự khiến Độc Cô Minh cảm thấy khó hiểu.
Quay lại hiện tại, Hoắc Tôn nghe Phương Hạo nhắc đến ba chữ "Vạn bá vương" thì không khỏi chột dạ.
Trên thực tế Vạn Vô Địch đang đến rất gần chỗ này, thông qua Đạo Tử lệnh, Hoắc Tôn đã nhận được tin tức của gã. Có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa thôi là tới nơi hỗ trợ mình bắt kẻ diệt đạo về quy án. Trong lưu ý của Vạn Vô Địch có kèm thêm một câu ý tứ nếu gã đến không kịp thì phải giết kẻ diệt đạo ngay lập tức, còn như tới kịp phải hợp sức giữ tính mạng cho nàng ta, bắt về Tổ Miếu ở Đông Hải.
Vì sao giết một mầm mống kẻ diệt đạo mà lại phải hưng sư động chúng, giả truyền tin tức về vị trí của Vạn Vô Địch, sau đó để gã lặng lẽ đi một mạch tới nơi này nhằm chiếm tiên cơ. Chuyện này Hoắc Tôn không thể nghĩ ra đáp án, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
"Nhìn biểu tình tự tin của Phương Hạo, có lẽ đạo tử của tiên tộc cũng tới!"
Hoắc Tôn thầm suy nghĩ trong lòng, cuối cùng giả tỉnh trả lời:
- Phương huynh nói gì vậy? Vạn bá vương còn đang ở Đông Hải làm sao kịp thời tới đây được? Nhưng mà....
Hoắc Tôn cười cười, đoạn nói tiếp:
- Nhưng mà giả dụ Vạn bá vương thực sự tới đây hớt tay trên chúng ta, Phương huynh nói chúng ta phải làm thế nào?
Phương Hạo tay cầm tách trà lên, sau khi nhấm nháp, thưởng thức mùi Ngộ Đạo trà thơm phức xộc vào mũi mới đáp:
- Nếu là Vạn bá vương đích thân tới đây thì tất nhiên Phương ta và Cẩm huynh phải ngay lập tức dâng Lãnh Oán lên bằng hai tay. Chỉ là chúng ta chắc chắn sẽ xong việc trước khi y tới.
Im lặng một chút, gã mới hỏi bâng quơ một câu khiến Hoắc Tôn phải trầm mặc:
- Hoắc huynh có muốn cứu Dược Thiên Sầu không? Nếu huynh đồng ý dẫn dụ Vạn bá vương đi đến chỗ khác, ta sẽ lập tức ra lệnh thuộc hạ toàn lực bảo vệ Dược Thiên Sầu, cả Cẩm huynh cũng vậy, tuyệt đối không động đến một cọng tóc của hắn. Kẻ diệt đạo và một tiểu đan sư nhưng là tương lai của nhân giới, Hoắc huynh chọn ai?
Cẩm Đình cũng nghiêm mặt:
- Hy vọng Hoắc huynh cân nhắc, dù sao mục tiêu của huynh cũng là giết chết kẻ diệt đạo, ai ra tay cũng không có gì khác biệt...
- Chậm đã....
Đột nhiên Hoắc Tôn ngắt lời:
- Ta thấy chưa chắc đã cần hai ngươi can thiệp, có biến số xảy ra rồi...
Ánh mắt của gã dời đến chỗ âm cốc phía xa. Nơi lối vào động phủ của Dược Thiên Sầu đang có một bóng người dần dần hiện ra sau làn khói mù mịt.
Đó là một nam tử nhân tộc áo trắng tóc trắng, có lẽ vì ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang nên khiến hắn phải bất giác đưa tay lên che mắt mình lại. Ở bên hông hắn có đeo một thanh bảo kiếm đang được tra vào vỏ trông rất ngăn nắp, đế ý từ đó toả ra khiến đám Phương Hạo, Cẩm Đình, Hoắc Tôn cực kỳ sửng sốt.
Nhưng rất nhanh sự sửng sốt đó chuyển thành tia sáng tham lam, Cẩm Đình đứng dậy cười nhạt:
- Không ngờ trời giúp ma tộc ta. Đế bảo đẳng cấp cao như vậy lại nằm trong tay một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ. Phen này dù có không bắt được kẻ diệt đạo thì cũng có lời rồi...
Phương Hạo lúc bình thường khá kiêu ngạo nhưng hiện tại lại chợt nhíu mày:
- Đừng khinh địch, trên người hắn có sát khí rất nặng, thậm chí sát khí này cô đặc lại tạo thành làn khói xám quấn quanh thân thể hắn, chứng tỏ hắn từng giết rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao hơn mình. Vạn Vô Địch cũng là một kẻ sở hữu nhiều làn khói xám như vậy nhưng dày đặc hơn gấp mấy lần. Ta tu luyện Thiên Nhãn Thông nên mới nhìn ra được điểm này.
Hoắc Tôn cũng tỏ ra ngưng trọng, nhìn gã nam tử áo trắng tóc bạc trông chẳng có chút nguy hiểm đang chậm rãi đi về phía mình, không khỏi hỏi lại Phương Hạo:
- Ngươi nói kẻ kia chỉ thua Vạn bá vương mấy phần?
Phương Hạo gật đầu:
- Nếu lấy mười phần để ước lượng thì hắn chiếm được ba phần sát khí như Vạn bá vương... Chỉ như vậy cũng đủ chứng tỏ kẻ này không tầm thường...
Đột nhiên Phương Hạo có cảm giác lạnh cả sống lưng khi nghĩ đến lý do mà Biện Thành bỏ chạy ngay lập tức, thậm chí bất chấp việc bị đám bọn hắn khinh thường chế giễu. Rõ ràng y đã cảm nhận nguy cơ sinh tử lâm đầm nên mới dứt khoác bỏ đi như vậy.
Có điều Đế bảo kia khiến Cẩm Đình bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can. Theo gã thấy đánh không lại thì rút lui vẫn dư sức, chẳng có gì mà phải chùn chân.
Nhìn Cẩm Đình hoá thành con quạ đen bay về phía thanh niên áo trắng, Phương Hạo không khỏi trầm mặc, lòng thầm tính toán điều gì đó.
Hoắc Tôn thì nắm chặt Đạo Tử lệnh trong tay, qua Đạo Tử lệnh gã cảm nhận rõ Vạn Vô Địch đang tới rất gần. Một khi gã xuất hiện thì gió sẽ đảo chiều, Phương Hạo và Cẩm Đình tuyệt đối sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng dường như mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.