Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 264: Tiên huyết cháy lên
Nhìn con dơi đen khổng lồ toàn thân tỏa đầy ma khí đang bay đến chỗ mình, Độc Cô Minh thu lại nụ cười, tu vi Hỗn Nguyên sơ kỳ không giữ lại chút nào bùng phát ra toàn bộ.
Mặc dù đây chưa phải cực hạn của hắn nhưng hắn vẫn rất muốn thử nghiệm xem chiến lực mình hiện nay là nằm ở ngưỡng nào của Thiên Nhân Địch tại Hỗn Nguyên cảnh.
Cùng là Thiên Nhân Địch với nhau song cũng sẽ phân chia cao thấp. Chiến lực là thứ cực kỳ mơ hồ khó ước lượng, chỉ có thông qua sinh tử chiến với những thiên kiêu cùng đẳng cấp thì mới phân định nổi. Ví như chiến thắng mười tu sĩ cùng cấp được gọi là Thập Nhân Địch, chiến thắng trăm tu sĩ cùng cấp gọi là Bách Nhân Địch. Tuy nhiên chiến thắng một trăm người và chín trăm người cũng vẫn sẽ là Bách Nhân Địch. Có điều Cửu Bách Nhân Địch sẽ mạnh hơn Nhất Bách Nhân Địch rất nhiều lần, không phải người cùng cấp độ.
- Kẻ kia, ta là Cẩm Đình ma đạo tử của Thập Nhất ma ngục ma giới, còn ngươi là ai mau xưng danh tính!
Con dơi khổng lồ phát ra giọng nói ồm ồm, hai cánh của nó đập càng lúc càng nhanh, từ dưới nách bay ra vô số dơi con cũng màu đen tuyền. Chẳng mấy chốc cả trời đất như bị đàn dơi có số lượng đông tới mấy ngàn này phủ kín, cảnh tượng cực kỳ dọa người.
Độc Cô Minh không hề khinh địch mà lập tức điều động nguyên lực từ trong khổ hải ra ngoài. Lúc này đây tám cây nguyên khí đã hoàn toàn thoát ly khỏi mặt biển linh dịch, cùng với đóa hoa sen chính giữa tạo thành liên kết cực kỳ bền chặt. Theo sự thúc động của Độc Cô Minh, nguyên lực từ tám cây nguyên khí truyền vào đóa hoa sen, sau đó lại từ đóa hóa sen truyền vào trong kỳ kinh bát mạch, cuối cùng thẩm thấu ra lỗ chân lông bên ngoài tạo thành từng làn sương dày.
- Tinh Hà Chuyển!
Hư ảnh dòng sông tinh hà bao la bát ngát hiện ra bao phủ lấy thân thể Độc Cô Minh. Đã rất lâu rồi hắn mới phải sử dụng thần thông này. Không phải ở thời đại của hắn nó vô dụng mà là khi đó tu vi hắn quá thấp kém, lại thường xuyên phải đấu pháp vượt giai. Mặc dù đây là môn thần thông có sức phòng ngự cực cao, có thể hấp thu sức mạnh của đối phương sau đó phản ngược lại nhưng một khi bị dồn công kích trong thời gian ngắn vượt qua khả năng hấp thu sẽ tự nổ tung, khiến chủ nhân lâm vào nguy hiểm.
Hiện tại hắn đã đạt đến Hỗn Nguyên cảnh, nguyên lực trong cùng cảnh giới hùng hậu đến mức khó tin, vì vậy Tinh Hà Chuyển cũng chân thật hơn một chút.
- Độc Cô, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân…
Độc Cô Minh điềm đạm nói. Đây chính là nơi thân thể này của hắn được sinh ra, hắn tôn trọng nơi này, dù rằng trong thâm tâm hắn địa cầu mới chân chính được gọi là quê hương.
- Thần thông không tệ!
Vì Bá Luân thời điểm này rất ít ra ngoài, thậm chí có đánh nhau cũng chỉ một hai đòn chớp nhoáng là rút lui nên rất ít ai được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y. Cũng không hề biết Cửu Chuyển Thiên công mà y tu luyện thực chất có hình dạng gì, tổ hợp thần thông của nó gồm những chiêu nào.
Con dơi khổng lồ cười lớn, hai cánh vỗ thật mạnh một cái, ngay lập tức mấy ngàn con dơi đen nhỏ trên không trung đồng thời đổ ầm xuống hư ảnh dòng sông tinh hà, đứng từ xa nhìn lại chẳng khác nào mưa thiên thạch đang trút xuống, đi kèm với đó là vô số tiếng nở đì đùng đinh tai nhức óc.
Mặc dù đã được Tinh Hà Chuyển bảo vệ nhưng toàn thân Độc Cô Minh vẫn cảm thấy tê rần, thậm chí Tinh Hà Chuyển xuất hiện dấu hiệu quá tải chuẩn bị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh. Nếu điều này xảy ra thì hắn sẽ trọng thương ngay lập tức. Hỗn Nguyên sơ kỳ là không đủ để chống lại một Hỗn Nguyên đại viên mãn cùng chiến lực Thiên Nhân Địch.
“Thiên Nhân Địch của thái cổ quả nhiên không thể xem thường… Nhưng đây chỉ mới là năm phần chiến lực của ta, giả dụ ta kết hợp với đạo vận của tương lai để phòng thủ, chắc chắn y sẽ không làm gì nổi.”
Độc Cô Minh nghĩ thầm, dù vậy hắn vẫn không sử dụng đạo vận. Mục đích của hắn rất rõ ràng và kiên định là dùng lực đạo để tranh hùng ở thế giới này, trừ phi tình huống quá cấp bách, bằng không hắn chắc chắn sẽ phong ấn đạo vận trong người vĩnh viễn.
Để có thể kéo dài thời gan chống chịu của Tinh Hà Chuyển, Độc Cô Minh bắt buộc thả lỏng sự áp chế trong người, ngay lập tức để bản thân tiến vào Hỗn Nguyên trung kỳ. Kế đến hai tay hắn xoay tròn, Tinh Hà Chuyển bắt đầu cuộn xoắn lại rồi biến thành một quả thủy cầu nho nhỏ, từ nó tỏa ra khí tức hủy diệt khiến Cẩm Đình đang hóa thành dơi đen cảm thấy khiếp đảm.
Còn chưa kịp để gã phản ứng, Độc Cô Minh đã dùng chưởng tâm đẩy quả thủy cầu này lên trời, điểm đến là bụng dưới của con dơi khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, viên thủy cầu kia nổ tung, mà thân thể con dơi khổng lồ cũng vậy, bị lực xung kích chấn nát thành vô số mảnh nhỏ.
Nhìn những đám ma khí tàn dư màu đen lan tràn khắp trời đất, Phương Hạo không khỏi biến sắc, mà Hoắc Tôn cũng hít vào hơi lạnh, hai nắm tay không tự chủ được mà siết chặt lại.
- Đây là thần thông gì mà có sức công kích kinh khủng đến vậy?
Phía bên kia, Độc Cô Minh cảm giác thân thể hơi thoát lực. Viên thủy cầu kia ẩn chứa gần như toàn bộ nguyên lực trong khổ hải của hắn, cộng thêm tám chín thành nguyên lực của Cẩm Đình nên mới kinh khủng đến vậy. Cửu Chuyển Thiên công không phải đơn giản được tôn xưng là cấm kỵ công pháp, tổ hợp thần thông của nó huyền diệu vô song, nhưng hậu hoạn để lại cũng rất nhiều. Giả dụ hắn không phải Trường Sinh thể thì sau một chiêu vừa rồi cũng đủ tiêu hao hết sức lực, để mặc đối phương đánh giết.
Sắc mặt Phương Hạo biến đổi hoàn toàn, một ngày trước còn ung dung thong thả, nay đã biến thành âm trầm bất định.
- Biến số, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ giờ đã xuất hiện biến số là hắn. Ban nãy lúc đi ra tu vi hắn là Hỗn Nguyên sơ kỳ, bây giờ trong nháy mắt đã tăng lên một tiểu cảnh thành trung kỳ. Kẻ này chắc chắc ẩn giấu tu vi, đó chưa phải cực hạn của hắn… Hoắc huynh, hỗ trợ ta giết tên kia. Ra tay nhanh chóng sau đó chúng ta phân chia thành quả…
Phương Hạo cất tiếng, vội vã đứng dậy chuẩn bị xông tới chỗ Độc Cô Minh.
Nhưng khuôn mặt gã bỗng trở nên trắng bệch lại, toàn thân run lên bần bật.
Phía sau thắt lưng gã bỗng đau nhói tới cực điểm, dường như vừa bị thứ gì vô cùng sắc bén xuất kỳ bất ý đâm xuyên qua người.
Chỉ nghe Hoắc Tôn cười lạnh:
- Biện Thành đã đi, Cẩm Đình đã chết, nay phía kia còn có thêm một tu sĩ nhân tộc nữa. Vì cái gì ta phải giúp ngươi giết đi thiên tài tộc ta?
Khoảng cách quá gần, lại thêm Phương Hạo đang dồn sự tập trung lên Độc Cô Minh mà bất cẩn lơ là với Hoắc Tôn đang cùng hội cùng thuyền với mình từ đầu tới giờ.
- Ngu xuẩn!
Phương Hạo tức giận phóng xuất ra tiên lực hùng hậu chấn bay Hoắc Tôn và thứ đang cắm lên mình ra. Không thể không nói đẳng cấp của gã vẫn nhỉnh hơn Hoắc Tôn một bậc, dù bị đâm một kiếm sau lưng nhưng vẫn đủ sức xoay chuyển tình thế.
Mắt thấy Độc Cô Minh đang dần lại gần mình, Hoắc Tôn cũng gượng dậy đưa tay lau đi máu tươi chảy nơi khóa miệng, Phương Hạo ngửa đầu lên trời cười ha hả:
- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng ư? Kịch hay còn ở phía sau, ta là Tiêu Dao tiên, không phải hạng nhân tộc tầm thường các ngươi có thể khinh nhờn! Tiên huyết cháy lên!
Vì biết nam tử Độc Cô kia không tầm thường, có thể một chiêu giết chết Cẩm Đình tất nhiên cũng sẽ dư sức giao chiến với mình, chưa kể Hoắc Tôn làm phản đâm mình một kiếm trọng thương, Phương Hạo hiểu nếu không dốc hết sức bình sinh thì phen này lành ít dữ nhiều. Theo câu thét của gã, tu vi gã cũng dần tăng lên từ Tiên Thai sơ kỳ thành trung kỳ đỉnh phong, chiến lực Thiên Nhân Địch đủ khiến cho Độc Cô Minh cảm giác hít thở không thông.
Hoắc Tôn ngưng trọng nhìn gã, kế đến dời mắt sang Độc Cô Minh lớn giọng nói:
- Bằng hữu, chúng ta đều là nhân tộc, tuy rằng mục đích của ta ban đầu là giết kẻ diệt đạo nhưng trước mặt vẫn nên giết tên Đê Tiện tiên này trước rồi tính sau!
Độc Cô Minh im lặng biểu thị đồng ý, hắn biết tình thế hiện tại có gì đó không đúng lắm. Bằng sự mẫn cảm qua vô số trận sinh tử chiến, hắn mơ hồ cảm nhận nơi này đã bị rất nhiều cỗ khí tức hùng mạnh khóa chặt lại. Chắc chắn có không ít tu sĩ đang bao vây nơi này, hơn nữa bọn chúng không phải nhân tộc, nếu mình mà mang theo đám Dược Thiên Sầu, Lãnh Oán, Đạp Nguyệt Ô Truy chạy trốn chắc chắn sẽ sa vào vòng vây của chúng. Vậy nên hắn mới yêu cầu bọn họ ở yên trong đó, không có ám hiệu của hắn tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện.
- Đã vậy chúng ta cùng nhau giết kẻ này…
Tiên Thai không cần phải bàn cãi là chênh lệch như trời với biển nếu so với Hỗn Nguyên cảnh. Nếu không có một Tiên Thai khác dù chỉ sơ kỳ như Hoắc Tôn trợ chiến, Độc Cô Minh có thêm mười cái mạng cũng chưa chắc đã trụ nổi mười khắc. Trừ phi hắn từ bỏ áp chế tu vi, để bản thân đột phá tới Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong thì mới đủ sức giao tranh.
Có điều trước mắt hắn vẫn chưa vội làm điều đó, hắn muốn dùng tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ để xem thử giới hạn của mình tới đâu trước hạng thiên kiêu như Phương Hạo.
Mặc dù đây chưa phải cực hạn của hắn nhưng hắn vẫn rất muốn thử nghiệm xem chiến lực mình hiện nay là nằm ở ngưỡng nào của Thiên Nhân Địch tại Hỗn Nguyên cảnh.
Cùng là Thiên Nhân Địch với nhau song cũng sẽ phân chia cao thấp. Chiến lực là thứ cực kỳ mơ hồ khó ước lượng, chỉ có thông qua sinh tử chiến với những thiên kiêu cùng đẳng cấp thì mới phân định nổi. Ví như chiến thắng mười tu sĩ cùng cấp được gọi là Thập Nhân Địch, chiến thắng trăm tu sĩ cùng cấp gọi là Bách Nhân Địch. Tuy nhiên chiến thắng một trăm người và chín trăm người cũng vẫn sẽ là Bách Nhân Địch. Có điều Cửu Bách Nhân Địch sẽ mạnh hơn Nhất Bách Nhân Địch rất nhiều lần, không phải người cùng cấp độ.
- Kẻ kia, ta là Cẩm Đình ma đạo tử của Thập Nhất ma ngục ma giới, còn ngươi là ai mau xưng danh tính!
Con dơi khổng lồ phát ra giọng nói ồm ồm, hai cánh của nó đập càng lúc càng nhanh, từ dưới nách bay ra vô số dơi con cũng màu đen tuyền. Chẳng mấy chốc cả trời đất như bị đàn dơi có số lượng đông tới mấy ngàn này phủ kín, cảnh tượng cực kỳ dọa người.
Độc Cô Minh không hề khinh địch mà lập tức điều động nguyên lực từ trong khổ hải ra ngoài. Lúc này đây tám cây nguyên khí đã hoàn toàn thoát ly khỏi mặt biển linh dịch, cùng với đóa hoa sen chính giữa tạo thành liên kết cực kỳ bền chặt. Theo sự thúc động của Độc Cô Minh, nguyên lực từ tám cây nguyên khí truyền vào đóa hoa sen, sau đó lại từ đóa hóa sen truyền vào trong kỳ kinh bát mạch, cuối cùng thẩm thấu ra lỗ chân lông bên ngoài tạo thành từng làn sương dày.
- Tinh Hà Chuyển!
Hư ảnh dòng sông tinh hà bao la bát ngát hiện ra bao phủ lấy thân thể Độc Cô Minh. Đã rất lâu rồi hắn mới phải sử dụng thần thông này. Không phải ở thời đại của hắn nó vô dụng mà là khi đó tu vi hắn quá thấp kém, lại thường xuyên phải đấu pháp vượt giai. Mặc dù đây là môn thần thông có sức phòng ngự cực cao, có thể hấp thu sức mạnh của đối phương sau đó phản ngược lại nhưng một khi bị dồn công kích trong thời gian ngắn vượt qua khả năng hấp thu sẽ tự nổ tung, khiến chủ nhân lâm vào nguy hiểm.
Hiện tại hắn đã đạt đến Hỗn Nguyên cảnh, nguyên lực trong cùng cảnh giới hùng hậu đến mức khó tin, vì vậy Tinh Hà Chuyển cũng chân thật hơn một chút.
- Độc Cô, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân…
Độc Cô Minh điềm đạm nói. Đây chính là nơi thân thể này của hắn được sinh ra, hắn tôn trọng nơi này, dù rằng trong thâm tâm hắn địa cầu mới chân chính được gọi là quê hương.
- Thần thông không tệ!
Vì Bá Luân thời điểm này rất ít ra ngoài, thậm chí có đánh nhau cũng chỉ một hai đòn chớp nhoáng là rút lui nên rất ít ai được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y. Cũng không hề biết Cửu Chuyển Thiên công mà y tu luyện thực chất có hình dạng gì, tổ hợp thần thông của nó gồm những chiêu nào.
Con dơi khổng lồ cười lớn, hai cánh vỗ thật mạnh một cái, ngay lập tức mấy ngàn con dơi đen nhỏ trên không trung đồng thời đổ ầm xuống hư ảnh dòng sông tinh hà, đứng từ xa nhìn lại chẳng khác nào mưa thiên thạch đang trút xuống, đi kèm với đó là vô số tiếng nở đì đùng đinh tai nhức óc.
Mặc dù đã được Tinh Hà Chuyển bảo vệ nhưng toàn thân Độc Cô Minh vẫn cảm thấy tê rần, thậm chí Tinh Hà Chuyển xuất hiện dấu hiệu quá tải chuẩn bị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh. Nếu điều này xảy ra thì hắn sẽ trọng thương ngay lập tức. Hỗn Nguyên sơ kỳ là không đủ để chống lại một Hỗn Nguyên đại viên mãn cùng chiến lực Thiên Nhân Địch.
“Thiên Nhân Địch của thái cổ quả nhiên không thể xem thường… Nhưng đây chỉ mới là năm phần chiến lực của ta, giả dụ ta kết hợp với đạo vận của tương lai để phòng thủ, chắc chắn y sẽ không làm gì nổi.”
Độc Cô Minh nghĩ thầm, dù vậy hắn vẫn không sử dụng đạo vận. Mục đích của hắn rất rõ ràng và kiên định là dùng lực đạo để tranh hùng ở thế giới này, trừ phi tình huống quá cấp bách, bằng không hắn chắc chắn sẽ phong ấn đạo vận trong người vĩnh viễn.
Để có thể kéo dài thời gan chống chịu của Tinh Hà Chuyển, Độc Cô Minh bắt buộc thả lỏng sự áp chế trong người, ngay lập tức để bản thân tiến vào Hỗn Nguyên trung kỳ. Kế đến hai tay hắn xoay tròn, Tinh Hà Chuyển bắt đầu cuộn xoắn lại rồi biến thành một quả thủy cầu nho nhỏ, từ nó tỏa ra khí tức hủy diệt khiến Cẩm Đình đang hóa thành dơi đen cảm thấy khiếp đảm.
Còn chưa kịp để gã phản ứng, Độc Cô Minh đã dùng chưởng tâm đẩy quả thủy cầu này lên trời, điểm đến là bụng dưới của con dơi khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, viên thủy cầu kia nổ tung, mà thân thể con dơi khổng lồ cũng vậy, bị lực xung kích chấn nát thành vô số mảnh nhỏ.
Nhìn những đám ma khí tàn dư màu đen lan tràn khắp trời đất, Phương Hạo không khỏi biến sắc, mà Hoắc Tôn cũng hít vào hơi lạnh, hai nắm tay không tự chủ được mà siết chặt lại.
- Đây là thần thông gì mà có sức công kích kinh khủng đến vậy?
Phía bên kia, Độc Cô Minh cảm giác thân thể hơi thoát lực. Viên thủy cầu kia ẩn chứa gần như toàn bộ nguyên lực trong khổ hải của hắn, cộng thêm tám chín thành nguyên lực của Cẩm Đình nên mới kinh khủng đến vậy. Cửu Chuyển Thiên công không phải đơn giản được tôn xưng là cấm kỵ công pháp, tổ hợp thần thông của nó huyền diệu vô song, nhưng hậu hoạn để lại cũng rất nhiều. Giả dụ hắn không phải Trường Sinh thể thì sau một chiêu vừa rồi cũng đủ tiêu hao hết sức lực, để mặc đối phương đánh giết.
Sắc mặt Phương Hạo biến đổi hoàn toàn, một ngày trước còn ung dung thong thả, nay đã biến thành âm trầm bất định.
- Biến số, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ giờ đã xuất hiện biến số là hắn. Ban nãy lúc đi ra tu vi hắn là Hỗn Nguyên sơ kỳ, bây giờ trong nháy mắt đã tăng lên một tiểu cảnh thành trung kỳ. Kẻ này chắc chắc ẩn giấu tu vi, đó chưa phải cực hạn của hắn… Hoắc huynh, hỗ trợ ta giết tên kia. Ra tay nhanh chóng sau đó chúng ta phân chia thành quả…
Phương Hạo cất tiếng, vội vã đứng dậy chuẩn bị xông tới chỗ Độc Cô Minh.
Nhưng khuôn mặt gã bỗng trở nên trắng bệch lại, toàn thân run lên bần bật.
Phía sau thắt lưng gã bỗng đau nhói tới cực điểm, dường như vừa bị thứ gì vô cùng sắc bén xuất kỳ bất ý đâm xuyên qua người.
Chỉ nghe Hoắc Tôn cười lạnh:
- Biện Thành đã đi, Cẩm Đình đã chết, nay phía kia còn có thêm một tu sĩ nhân tộc nữa. Vì cái gì ta phải giúp ngươi giết đi thiên tài tộc ta?
Khoảng cách quá gần, lại thêm Phương Hạo đang dồn sự tập trung lên Độc Cô Minh mà bất cẩn lơ là với Hoắc Tôn đang cùng hội cùng thuyền với mình từ đầu tới giờ.
- Ngu xuẩn!
Phương Hạo tức giận phóng xuất ra tiên lực hùng hậu chấn bay Hoắc Tôn và thứ đang cắm lên mình ra. Không thể không nói đẳng cấp của gã vẫn nhỉnh hơn Hoắc Tôn một bậc, dù bị đâm một kiếm sau lưng nhưng vẫn đủ sức xoay chuyển tình thế.
Mắt thấy Độc Cô Minh đang dần lại gần mình, Hoắc Tôn cũng gượng dậy đưa tay lau đi máu tươi chảy nơi khóa miệng, Phương Hạo ngửa đầu lên trời cười ha hả:
- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng ư? Kịch hay còn ở phía sau, ta là Tiêu Dao tiên, không phải hạng nhân tộc tầm thường các ngươi có thể khinh nhờn! Tiên huyết cháy lên!
Vì biết nam tử Độc Cô kia không tầm thường, có thể một chiêu giết chết Cẩm Đình tất nhiên cũng sẽ dư sức giao chiến với mình, chưa kể Hoắc Tôn làm phản đâm mình một kiếm trọng thương, Phương Hạo hiểu nếu không dốc hết sức bình sinh thì phen này lành ít dữ nhiều. Theo câu thét của gã, tu vi gã cũng dần tăng lên từ Tiên Thai sơ kỳ thành trung kỳ đỉnh phong, chiến lực Thiên Nhân Địch đủ khiến cho Độc Cô Minh cảm giác hít thở không thông.
Hoắc Tôn ngưng trọng nhìn gã, kế đến dời mắt sang Độc Cô Minh lớn giọng nói:
- Bằng hữu, chúng ta đều là nhân tộc, tuy rằng mục đích của ta ban đầu là giết kẻ diệt đạo nhưng trước mặt vẫn nên giết tên Đê Tiện tiên này trước rồi tính sau!
Độc Cô Minh im lặng biểu thị đồng ý, hắn biết tình thế hiện tại có gì đó không đúng lắm. Bằng sự mẫn cảm qua vô số trận sinh tử chiến, hắn mơ hồ cảm nhận nơi này đã bị rất nhiều cỗ khí tức hùng mạnh khóa chặt lại. Chắc chắn có không ít tu sĩ đang bao vây nơi này, hơn nữa bọn chúng không phải nhân tộc, nếu mình mà mang theo đám Dược Thiên Sầu, Lãnh Oán, Đạp Nguyệt Ô Truy chạy trốn chắc chắn sẽ sa vào vòng vây của chúng. Vậy nên hắn mới yêu cầu bọn họ ở yên trong đó, không có ám hiệu của hắn tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện.
- Đã vậy chúng ta cùng nhau giết kẻ này…
Tiên Thai không cần phải bàn cãi là chênh lệch như trời với biển nếu so với Hỗn Nguyên cảnh. Nếu không có một Tiên Thai khác dù chỉ sơ kỳ như Hoắc Tôn trợ chiến, Độc Cô Minh có thêm mười cái mạng cũng chưa chắc đã trụ nổi mười khắc. Trừ phi hắn từ bỏ áp chế tu vi, để bản thân đột phá tới Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong thì mới đủ sức giao tranh.
Có điều trước mắt hắn vẫn chưa vội làm điều đó, hắn muốn dùng tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ để xem thử giới hạn của mình tới đâu trước hạng thiên kiêu như Phương Hạo.