Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 273: Lấy võ nhập đạo
- Vậy sao?
Vạn Vô Địch nhàn nhạt hỏi lại.
Chân long gầm gừ, đang định trả lời thì chợt phát hiện bên mạn sườn đau nhói. Cơn đau này đạt đến đỉnh điểm khiến nó không nhịn được mà hét lên thảm thiết, đến khi nhìn lại thì thấy Vạn Vô Địch đã móc ra một khúc xương sườn nơi hông mình từ bao giờ.
Bàn tay Vạn Vô Địch thấm đẫm máu tươi, miệng gã, mặt gã cũng dính đầy máu nhưng không tài nào che lấp đôi mắt lấp lánh thần quang chứa đựng hào khí bàng bạc như thủy triều sóng dữ.
- Đây là chiêu thức gì?
Chân long đau đớn rống lên, bắt đầu cảm thấy không ổn. Phượng hoàng dù liên tục kêu lên những âm thanh chói tai chấn tan nguyên lực của Vạn Vô Địch nhưng dường như lại không ảnh hưởng tới sức tấn công của gã.
Vạn Vô Địch lúc này đây không hề dùng tới nguyên lực mà chỉ đơn thuần dùng độ cứng rắn của thân thể và trảo pháp quái dị thuộc về võ đạo phàm trần để công kích.
- Đây là Cầm Long thủ, một loại cầm nã pháp của giang hồ Việt quốc, yêu tộc tôn quý như ngươi làm sao biết đến được...
Vạn Vô Địch lạnh lùng nói.
Võ học phàm trần rất đa dạng, mặc dù sức công phá yếu hơn nhiều so với thần thông của tu sĩ nhưng sự tinh xảo, kỳ diệu trong đó lại không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều.
Hãy nhìn lại Nhân Phi Nhân, Đao Thần ở Việt quốc. Hai người này mặc dù không phải tu sĩ nhưng lại sở hữu cảm nhận về kiếm đạo, đao đạo quá mức vượt trội so với những thiên kiêu lĩnh vực tương đồng.
So với Nhân Phi Nhân, Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh chỉ như đứa trẻ vừa học kiếm thuật.
Mà so với Đao Thần, thậm chí Chân Võ Thiên Tôn còn chưa hiểu rõ đao đạo bằng ông ta.
Bách gia đạo pháp, trăm sông đổ về một biển. Dù là tu luyện thế nào cũng sẽ hướng về đạo gốc rễ, không khác biệt là mấy. Thứ khác biệt duy nhất giữ tu võ và tu chân có lẽ chỉ là một chữ "phàm".
Phàm không thể sống lâu, khí lực cũng có hạn, chẳng thể tạo nên phong vân gì.
Nhưng giả sử có một phàm lấy võ nhập đạo, thân thể tu chân, hắn rốt cuộc sẽ đi xa đến đâu?
Liệu nội lực, chân khí có thể chiến thắng nguyên lực, nguyên khí hay không?
Đó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Khi thấy bàn tay của Vạn Vô Địch cong lại thành trảo, một lần nữa nhắm thẳng tới thân thể mình, chân long hoảng sợ vùng vẫy chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng tốc độ xuất thủ của Vạn Vô Địch còn nhanh hơn. Gã nắm chặt lấy chân trái của chân long, cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn, thần lực mạnh mẽ đến mức khiến nó dù cố đến bao nhiêu cũng không thoát ra được. Đây chính là sự lợi hại của Cầm Long thủ, chỉ cần chạm được một bộ vị trên cơ thể địch nhân, dù là ngón tay, chéo áo, chóp mũi, đầu gối cũng có thể khoá chặt, khiến địch nhân lực bất tòng phải chịu sự khống chế của người thi triển nã pháp.
Nhưng Cầm Long thủ vốn dĩ chỉ là võ học giang hồ, "long" cũng chỉ để ẩn dụ về cao thủ phàm nhân, đâu phải một chân long hoàn chỉnh mình dài vạn trượng như Vạn Vô Địch đang đối đầu hiện tại?
Vậy mà gã lại làm được, trong tay gã, môn Cầm Long thủ này tưởng chừng chỉ là phàm nhưng lại hoá thánh, một kích đắc thủ, đánh cho long tộc vốn sở hữu thể chất siêu việt không thua kém gì thần tộc phải bỏ chạy tháo lui.
- Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Để ta xem gân chân long tộc thì có gì khác biệt với nhân loại.
Vạn Vô Địch thét lớn, nguyên lực trong cơ thể đã bị tiếng hí của phượng hoàng chấn tan. Vì vậy gã bắt đầu dùng tới nội lực để gia tăng sức mạnh, hành động điên cuồng này nếu lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến phàm nhân đỏ mắt. Vì nó mở ra hy vọng vô hạn với phàm nhân, đưa họ sánh ngang tu sĩ.
Chân long nghe Vạn Vô Địch nói vậy thì giãy dụa thật mạnh. Không thể phủ nhận sức lực của nó rất lớn khiến cánh tay của Vạn Vô Địch run lên bần bật. Có lẽ chỉ cần thêm chút nữa thôi nó sẽ thành công vùng ra bay thẳng lên trời, thoát khỏi man nhân đầy hung tàn này.
Trên cao Phượng Hoàng hí vang, miệng phun ra lửa tam sắc để hỗ trợ chân long rút lui. Chẳng mấy chốc thân hình Vạn Vô Địch đã bị ngọn lửa cắn nuốt, ngay lập tức là vô số thần thông đạo pháp bồi vào phát ra tiếng nổ ầm ầm như muốn chôn vùi gã vào bên trong.
Vào lúc quần hùng còn đang nghi hoặc không rõ Vạn Vô Địch chết chưa thì từ bên trong đám bụi bặm bỗng vang lên tiếng thét dài. Ý cảnh bá đạo lại phô thiên cái địa, khí thế bá vương khiến tất cả lạnh gáy một lần nữa tái hiện.
- Ra cho ta!
Chỉ thấy khói bụi tán đi, Vạn Vô Địch đầu tóc bù xù, áo bào sau lưng rách nát bay phần phật trong gió, mặc dù gã thọ thương khá nghiêm trọng nhưng sức lực vẫn cường hãn khó tưởng tượng nổi. Năm đầu ngón tay gã như năm móc câu đâm xuyên da thịt nơi bắp đùi chân long rồi kéo mạnh.
Chân long điên cuồng gầm thét nhưng vô tác dụng, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, một sợi gân dài mấy trượng bị Vạn Vô Địch kéo ra từ bắp đùi nó.
Gân chân là bộ phận rất quan trọng với long tộc, có tác dụng chẳng khác nào kinh mạch của nhân loại, một khi bị rút gân thì cũng đồng nghĩa với việc hủy đi khả năng tu luyện, trở thành tàn phế.
- Đây là quái thai gì? Càng đánh càng mạnh? Càng bị thương lại càng hung hãn? Rốt cuộc hắn là nhân loại hay hồng hoang mãnh thú?
Lã Vọng ngưng trọng nhìn chân long khổng lồ đang rơi ầm xuống mặt đất, thân thể nó từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành hình người, chính là bộ dáng của Lạc Cảnh lúc đầu. Nhưng hiện tại nhìn y chẳng còn vẻ gì cao quý hùng mạnh giống một Ngũ Trảo Kim Long nữa mà tứ chi co gắp lại không ngừng run lẩy bẩy. Một thân tu vi hoàn toàn bị phế đi, phen này dù còn sống trở về yêu giới cũng sẽ mất hết uy vọng, tương lai sáng lạn chính thức khép lại.
- Cứu ta...
Lạc Cảnh cố sức ngẩng đầu lên nhìn chúng đạo tử yêu tộc bằng ánh mắt van xin.
Chúng đạo tử yêu tộc thấy vậy chuẩn bị lao sang nhưng bỗng từ đâu xuất hiện một bàn chân rắn chắc đạp mạnh xuống đầu Lạc Cảnh, ép nó bằng với mặt đất, tiếng xương cốt lạo xạo khiến cõi lòng mọi người lạnh ngắt.
Một yêu đạo tử tiềm năng vô hạn của Long tộc chính thức vẫn lạc!
Kết cục của Lạc Cảnh khiến một long tộc khác là Tử Kim Thần Long Tử Trạch hoảng sợ, không dám tiếp tục gia vây giết Vạn Vô Địch.
Mà Vạn Vô Địch lúc này đang chuyển hướng truy đuổi gắt gao Phượng Hoàng trên không trung. Trên người gã là vô số vết thương chằng chịt, máu tươi thấm đẫm cả vạt áo. Tốc độ hồi phục của gã tuy chậm hơn Trường Sinh thể nhiều nhưng cũng rất thần tốc.
- Chạy đi đâu?
Vạn Vô Địch lạnh lùng gằn giọng, bàn tay phải hoá thành cương đao chém xuống sau ót phượng hoàng. Tiếng xé gió cất lên, bàn tay kia mặc dù thuộc về nhân loại nhưng giờ đây chẳng khác gì thần binh lợi khí.
Gã là kẻ bị săn giờ phút này lại hoá thành thợ săn tung hoành ngang dọc, chém giết địch nhân như chỗ không người.
Đúng lúc cạnh bàn tay Vạn Vô Địch sắp sửa chém náy cổ phượng hoàng thì một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện chặn gã lại. Quyền cước hai người va chạm với nhau, một người dùng thần lực cương liệt, một người lại dùng nội lực phàm trần, trong phút cả hai đều lui về phía sau.
Vạn Vô Địch thi triển khinh công đáp xuống mặt đất, lạnh lùng kẻ vừa mới xuất hiện. Đó là một nam tử thần tộc huyết khí phương cương, tu vi hoàn toàn sánh ngang Dịch Thiếu Quân, chỉ thua thiệt về mặt huyết mạch và khí chất.
Danh Quyết, thần đạo tử, thiên tài xếp thứ tư tại thần tộc. Nổi danh với thuật cận chiến phong cách khá giống võ đạo phàm trần. Đã từng có tin đồn y đánh chết một thần đạo tử khác dưới tình huống không cần dùng nguyên lực, rất giống với Vạn Vô Địch hiện tại.
- Hoá ra ngươi cũng giống ta, đang hướng đến một con đường tu luyện mới, nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của nguyên lực...
Danh Quyết trầm giọng nói.
Vạn Vô Địch chỉ khẽ cười:
- Mỗi một Phong Vị cảnh sinh ra sẽ cắn nuốt số lượng thiên địa nguyên khí tích trữ trong mấy vạn năm của giới diện mình sống. Sớm muộn gì cũng có ngày nguyên khí loãng đến cực hạn thuế biến thành linh khí. Nếu không tìm ra con đường riêng cho bản thân, tương lai làm sao vấn đỉnh được...
Đây chính là sự thật đã xảy ra vào thời đại của Độc Cô Minh, số lượng Phong Vị cảnh, Chủ cảnh ít ỏi đến mức đáng thương. Không phải vì thế hệ trước không xuất chúng, mà là vì đường lối tu luyện của bọn họ đã lạc hậu. Thiên địa nguyên khí đã cạn kiệt mà còn phụ thuộc vào nó, dẫn đến sự thiếu hụt khi đột phá cảnh giới. Phải đến khi Thẩm Yến sáng tạo ra con đường đạo vận, đặt căn cơ nền móng đạo vận ngay Khổ Hải cảnh, thay đổi việc hút nguyên khí từ thiên địa bằng việc tự tạo ra nguyên khí của chính bản thân mình thì sự cố hữu này mới chấm dứt. Nhờ vậy tu luyện giới mới có thể hưng thịnh lần nữa, thiên tài trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, có lẽ sớm thôi sẽ sánh ngang với thái cổ xa xăm, thậm chí vượt trội hơn gấp nhiều lần.
Vạn Vô Địch nhàn nhạt hỏi lại.
Chân long gầm gừ, đang định trả lời thì chợt phát hiện bên mạn sườn đau nhói. Cơn đau này đạt đến đỉnh điểm khiến nó không nhịn được mà hét lên thảm thiết, đến khi nhìn lại thì thấy Vạn Vô Địch đã móc ra một khúc xương sườn nơi hông mình từ bao giờ.
Bàn tay Vạn Vô Địch thấm đẫm máu tươi, miệng gã, mặt gã cũng dính đầy máu nhưng không tài nào che lấp đôi mắt lấp lánh thần quang chứa đựng hào khí bàng bạc như thủy triều sóng dữ.
- Đây là chiêu thức gì?
Chân long đau đớn rống lên, bắt đầu cảm thấy không ổn. Phượng hoàng dù liên tục kêu lên những âm thanh chói tai chấn tan nguyên lực của Vạn Vô Địch nhưng dường như lại không ảnh hưởng tới sức tấn công của gã.
Vạn Vô Địch lúc này đây không hề dùng tới nguyên lực mà chỉ đơn thuần dùng độ cứng rắn của thân thể và trảo pháp quái dị thuộc về võ đạo phàm trần để công kích.
- Đây là Cầm Long thủ, một loại cầm nã pháp của giang hồ Việt quốc, yêu tộc tôn quý như ngươi làm sao biết đến được...
Vạn Vô Địch lạnh lùng nói.
Võ học phàm trần rất đa dạng, mặc dù sức công phá yếu hơn nhiều so với thần thông của tu sĩ nhưng sự tinh xảo, kỳ diệu trong đó lại không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều.
Hãy nhìn lại Nhân Phi Nhân, Đao Thần ở Việt quốc. Hai người này mặc dù không phải tu sĩ nhưng lại sở hữu cảm nhận về kiếm đạo, đao đạo quá mức vượt trội so với những thiên kiêu lĩnh vực tương đồng.
So với Nhân Phi Nhân, Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh chỉ như đứa trẻ vừa học kiếm thuật.
Mà so với Đao Thần, thậm chí Chân Võ Thiên Tôn còn chưa hiểu rõ đao đạo bằng ông ta.
Bách gia đạo pháp, trăm sông đổ về một biển. Dù là tu luyện thế nào cũng sẽ hướng về đạo gốc rễ, không khác biệt là mấy. Thứ khác biệt duy nhất giữ tu võ và tu chân có lẽ chỉ là một chữ "phàm".
Phàm không thể sống lâu, khí lực cũng có hạn, chẳng thể tạo nên phong vân gì.
Nhưng giả sử có một phàm lấy võ nhập đạo, thân thể tu chân, hắn rốt cuộc sẽ đi xa đến đâu?
Liệu nội lực, chân khí có thể chiến thắng nguyên lực, nguyên khí hay không?
Đó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Khi thấy bàn tay của Vạn Vô Địch cong lại thành trảo, một lần nữa nhắm thẳng tới thân thể mình, chân long hoảng sợ vùng vẫy chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng tốc độ xuất thủ của Vạn Vô Địch còn nhanh hơn. Gã nắm chặt lấy chân trái của chân long, cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn, thần lực mạnh mẽ đến mức khiến nó dù cố đến bao nhiêu cũng không thoát ra được. Đây chính là sự lợi hại của Cầm Long thủ, chỉ cần chạm được một bộ vị trên cơ thể địch nhân, dù là ngón tay, chéo áo, chóp mũi, đầu gối cũng có thể khoá chặt, khiến địch nhân lực bất tòng phải chịu sự khống chế của người thi triển nã pháp.
Nhưng Cầm Long thủ vốn dĩ chỉ là võ học giang hồ, "long" cũng chỉ để ẩn dụ về cao thủ phàm nhân, đâu phải một chân long hoàn chỉnh mình dài vạn trượng như Vạn Vô Địch đang đối đầu hiện tại?
Vậy mà gã lại làm được, trong tay gã, môn Cầm Long thủ này tưởng chừng chỉ là phàm nhưng lại hoá thánh, một kích đắc thủ, đánh cho long tộc vốn sở hữu thể chất siêu việt không thua kém gì thần tộc phải bỏ chạy tháo lui.
- Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Để ta xem gân chân long tộc thì có gì khác biệt với nhân loại.
Vạn Vô Địch thét lớn, nguyên lực trong cơ thể đã bị tiếng hí của phượng hoàng chấn tan. Vì vậy gã bắt đầu dùng tới nội lực để gia tăng sức mạnh, hành động điên cuồng này nếu lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến phàm nhân đỏ mắt. Vì nó mở ra hy vọng vô hạn với phàm nhân, đưa họ sánh ngang tu sĩ.
Chân long nghe Vạn Vô Địch nói vậy thì giãy dụa thật mạnh. Không thể phủ nhận sức lực của nó rất lớn khiến cánh tay của Vạn Vô Địch run lên bần bật. Có lẽ chỉ cần thêm chút nữa thôi nó sẽ thành công vùng ra bay thẳng lên trời, thoát khỏi man nhân đầy hung tàn này.
Trên cao Phượng Hoàng hí vang, miệng phun ra lửa tam sắc để hỗ trợ chân long rút lui. Chẳng mấy chốc thân hình Vạn Vô Địch đã bị ngọn lửa cắn nuốt, ngay lập tức là vô số thần thông đạo pháp bồi vào phát ra tiếng nổ ầm ầm như muốn chôn vùi gã vào bên trong.
Vào lúc quần hùng còn đang nghi hoặc không rõ Vạn Vô Địch chết chưa thì từ bên trong đám bụi bặm bỗng vang lên tiếng thét dài. Ý cảnh bá đạo lại phô thiên cái địa, khí thế bá vương khiến tất cả lạnh gáy một lần nữa tái hiện.
- Ra cho ta!
Chỉ thấy khói bụi tán đi, Vạn Vô Địch đầu tóc bù xù, áo bào sau lưng rách nát bay phần phật trong gió, mặc dù gã thọ thương khá nghiêm trọng nhưng sức lực vẫn cường hãn khó tưởng tượng nổi. Năm đầu ngón tay gã như năm móc câu đâm xuyên da thịt nơi bắp đùi chân long rồi kéo mạnh.
Chân long điên cuồng gầm thét nhưng vô tác dụng, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, một sợi gân dài mấy trượng bị Vạn Vô Địch kéo ra từ bắp đùi nó.
Gân chân là bộ phận rất quan trọng với long tộc, có tác dụng chẳng khác nào kinh mạch của nhân loại, một khi bị rút gân thì cũng đồng nghĩa với việc hủy đi khả năng tu luyện, trở thành tàn phế.
- Đây là quái thai gì? Càng đánh càng mạnh? Càng bị thương lại càng hung hãn? Rốt cuộc hắn là nhân loại hay hồng hoang mãnh thú?
Lã Vọng ngưng trọng nhìn chân long khổng lồ đang rơi ầm xuống mặt đất, thân thể nó từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành hình người, chính là bộ dáng của Lạc Cảnh lúc đầu. Nhưng hiện tại nhìn y chẳng còn vẻ gì cao quý hùng mạnh giống một Ngũ Trảo Kim Long nữa mà tứ chi co gắp lại không ngừng run lẩy bẩy. Một thân tu vi hoàn toàn bị phế đi, phen này dù còn sống trở về yêu giới cũng sẽ mất hết uy vọng, tương lai sáng lạn chính thức khép lại.
- Cứu ta...
Lạc Cảnh cố sức ngẩng đầu lên nhìn chúng đạo tử yêu tộc bằng ánh mắt van xin.
Chúng đạo tử yêu tộc thấy vậy chuẩn bị lao sang nhưng bỗng từ đâu xuất hiện một bàn chân rắn chắc đạp mạnh xuống đầu Lạc Cảnh, ép nó bằng với mặt đất, tiếng xương cốt lạo xạo khiến cõi lòng mọi người lạnh ngắt.
Một yêu đạo tử tiềm năng vô hạn của Long tộc chính thức vẫn lạc!
Kết cục của Lạc Cảnh khiến một long tộc khác là Tử Kim Thần Long Tử Trạch hoảng sợ, không dám tiếp tục gia vây giết Vạn Vô Địch.
Mà Vạn Vô Địch lúc này đang chuyển hướng truy đuổi gắt gao Phượng Hoàng trên không trung. Trên người gã là vô số vết thương chằng chịt, máu tươi thấm đẫm cả vạt áo. Tốc độ hồi phục của gã tuy chậm hơn Trường Sinh thể nhiều nhưng cũng rất thần tốc.
- Chạy đi đâu?
Vạn Vô Địch lạnh lùng gằn giọng, bàn tay phải hoá thành cương đao chém xuống sau ót phượng hoàng. Tiếng xé gió cất lên, bàn tay kia mặc dù thuộc về nhân loại nhưng giờ đây chẳng khác gì thần binh lợi khí.
Gã là kẻ bị săn giờ phút này lại hoá thành thợ săn tung hoành ngang dọc, chém giết địch nhân như chỗ không người.
Đúng lúc cạnh bàn tay Vạn Vô Địch sắp sửa chém náy cổ phượng hoàng thì một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện chặn gã lại. Quyền cước hai người va chạm với nhau, một người dùng thần lực cương liệt, một người lại dùng nội lực phàm trần, trong phút cả hai đều lui về phía sau.
Vạn Vô Địch thi triển khinh công đáp xuống mặt đất, lạnh lùng kẻ vừa mới xuất hiện. Đó là một nam tử thần tộc huyết khí phương cương, tu vi hoàn toàn sánh ngang Dịch Thiếu Quân, chỉ thua thiệt về mặt huyết mạch và khí chất.
Danh Quyết, thần đạo tử, thiên tài xếp thứ tư tại thần tộc. Nổi danh với thuật cận chiến phong cách khá giống võ đạo phàm trần. Đã từng có tin đồn y đánh chết một thần đạo tử khác dưới tình huống không cần dùng nguyên lực, rất giống với Vạn Vô Địch hiện tại.
- Hoá ra ngươi cũng giống ta, đang hướng đến một con đường tu luyện mới, nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của nguyên lực...
Danh Quyết trầm giọng nói.
Vạn Vô Địch chỉ khẽ cười:
- Mỗi một Phong Vị cảnh sinh ra sẽ cắn nuốt số lượng thiên địa nguyên khí tích trữ trong mấy vạn năm của giới diện mình sống. Sớm muộn gì cũng có ngày nguyên khí loãng đến cực hạn thuế biến thành linh khí. Nếu không tìm ra con đường riêng cho bản thân, tương lai làm sao vấn đỉnh được...
Đây chính là sự thật đã xảy ra vào thời đại của Độc Cô Minh, số lượng Phong Vị cảnh, Chủ cảnh ít ỏi đến mức đáng thương. Không phải vì thế hệ trước không xuất chúng, mà là vì đường lối tu luyện của bọn họ đã lạc hậu. Thiên địa nguyên khí đã cạn kiệt mà còn phụ thuộc vào nó, dẫn đến sự thiếu hụt khi đột phá cảnh giới. Phải đến khi Thẩm Yến sáng tạo ra con đường đạo vận, đặt căn cơ nền móng đạo vận ngay Khổ Hải cảnh, thay đổi việc hút nguyên khí từ thiên địa bằng việc tự tạo ra nguyên khí của chính bản thân mình thì sự cố hữu này mới chấm dứt. Nhờ vậy tu luyện giới mới có thể hưng thịnh lần nữa, thiên tài trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, có lẽ sớm thôi sẽ sánh ngang với thái cổ xa xăm, thậm chí vượt trội hơn gấp nhiều lần.
Bình luận facebook