Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 287: Hai năm bế quan
Rốt cuộc nửa canh giờ sau Dược Thiên Sầu cũng tìm được nơi cư ngụ lý tưởng.
Sau khi chứng kiến quang cảnh trong hang động mà gã vừa phát hiện ra, Độc Cô Minh không khỏi cất tiếng thở dài cảm thán. Tên y sư dở hơi này đích thực là một “khí vận chi tử”. Mặc dù tư chất tu đạo kém cỏi đến mức khó hình dung nhưng vận khí lại cao ngất trời, khiến tất cả đều phải ghen tỵ.
- Ha ha, ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa? Ta trời sinh mẫn cảm với tài vật, nhất là loại tài vật rung động lòng người thế này. Cũng chẳng hiểu vì sao ở trong hang động này lại tồn tại nhiều thứ quý giá như vậy nữa. Ngươi xem, đây chẳng phải Vạn Thọ Nhân Sâm chín vạn năm tuổi chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đó ư? Còn một khối thượng phẩm nguyên thạch to bằng cái bàn nữa, chẳng những thế còn có xác chết của Ngũ Trảo Kim Long ấu niên, vừa sinh ra đời mấy ngày đã tử nạn. Long châu tuy yếu nhưng vẫn giữ được tinh hoa bên trong…
Dược Thiên Sầu vừa đi vừa trầm trồ. Thấy bộ dáng hưởng thụ của gã, Độc Cô Minh cười khổ:
- Có khi nào ngươi tìm nhầm động phủ của kẻ khác không?
Dược Thiên Sầu nhếch mép hừ một cái, hai tay chắp sau lưng, đi theo là hắc mã đang nhìn mấy ngọn thảo dược quý hiếm đến nhỏ dãi.
- Làm sao mà nhầm được? Mà nếu nhầm thì có hề gì, nơi đây rừng thiêng nước độc, vắng vẻ ít người, dựa vào ba người chúng ta còn sợ hay sao?
- Ngươi định cướp?
Độc Cô Minh cau mày, hỏi lại. Theo hắn thấy những năm tháng đi theo Lãnh Oán đã khiến tên y sư này bị hắc hóa, quá quen thuộc với việc cướp của hãm hại người khác rồi.
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu cười khà khà, vẻ mặt không thể nào gian xảo hơn:
- Không phải cướp mà là mượn, có điều món nợ này phải để kiếp sau ta mới trả hết được. Từ trước tới giờ ta thiếu nợ rất nhiều người nhưng đều hẹn kiếp sau cả! Không nói với ngươi nữa, chẳng phải ngươi rất vội bế quan sao? Nơi kia có một góc nhỏ rất kín đáo, ngươi có tự sát hay tẩu hỏa nhập ma chết trong đó ta cũng không biết hay nghe thấy gì đâu… Bây giờ ta còn phải bận thu hoạch thành quả…
- Ngươi…
Độc Cô Minh nghẹn họng. Hắn luôn nghĩ tên y sư trước mặt là một kẻ hiền lành nhút nhát, nào ngờ bây giờ lại bộc lộ bộ mặt vô sỉ như vậy. Có điều bản tính của gã vẫn không cách nào thay đổi, vừa cảm nhận chút sát khí từ cơ thể hắn nổi lên thì liền co giò bỏ chạy, biệt tăm biệt tích.
Độc Cô Minh lắc đầu than thở, rốt cuộc đi đến vị trí được Dược Thiên Sầu giới thiệu.
Đây là một gian mật thất tự nhiên vô cùng kín đáo và an toàn, Dược Thiên Sầu không hề khoác lác về điểm này.
- Hy vọng sẽ thuận lợi! Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa được bế quan trọn vẹn…
Hắn trầm ngâm hồi lâu sau đó mở cửa mật thất đi vào, bắt đầu ngồi xuống đả tọa, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Tám loại đạo vận từ cơ thể hắn bộc phát tràn ngập khắp không gian trong mật thất, xen lẫn với đó là khí tức cực kỳ hùng hậu của cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong cùng tiếng kiếm minh đao thanh réo rắt tạo nên một cảnh tượng rất kỳ diệu.
Lần bế quan này hắn muốn giải quyết triệt để vấn đề tu vi tăng trưởng quá đột ngột của bản thân, xây dựng lại nền móng căn cơ. Bên cạnh đó một lần nữa ngưng tụ ra hỏa đạo vận và khinh hành đạo vận đã tự bạo trong sự kiện Nguyệt Dạ Sâm Lâm lúc trước, cũng đồng thời khiến cho tám loại đạo vận khác đi đến viên mãn ở cảnh giới Hỗn Nguyên.
—————————————————————————
Tuế nguyệt vô tình trôi qua chỉ trong chớp mắt, vào một ngày nọ Độc Cô Minh thở ra một hơi dài, sau đó từ từ thu công lại.
Vốn dĩ dự định của hắn chỉ là bế quan ba tháng, vậy mà trong vô thức lại kéo dài đến hai năm.
Trong hai năm này hắn đã hoàn toàn ổn định được cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong, thậm chí tiến thêm một bước nữa trở thành đại viên mãn, có lẽ rất nhanh là sẽ đột phá lên Tiên Thai.
Mười loại đạo vận chính thức tái hiện lần nữa trên cơ thể hắn, đem lại sự cường đại khó lòng hình dung trong cùng cảnh giới. Nếu bây giờ gặp phải Phùng Hằng, hắn tự tin sẽ có thể chiến thắng y một cách dễ dàng chứ không hề chịu nhiều thua thiệt như năm xưa.
Tuy nhiên đợt bế quan này đem lại cho hắn rất nhiều tiếc nuối. Đơn cử là vấn đề giới hạn số lượng đạo vận mà cơ thể ngộ ra được. Mặc dù hắn vô cùng cố gắng và kiên trì nhưng vẫn không tài nào dung nạp thêm những loại đạo vận khác như kim cổ, tự nhiên hay hạo nhiên.
Tuy vậy hắn vẫn còn một hy vọng cuối cùng đang đặt trên người Dược Thiên Sầu.
Theo như hắn tính toán, giả dụ mình đưa toàn bộ mười loại đạo vận đang có ra ngoài tạo thành mười cỗ phân thân, sau đó lại tiếp tục thể ngộ ra mười loại đạo vận mới, thì liệu có thể “lách” qua quy tắc thiên địa, gián tiếp sở hữu hai mươi loại đạo vận hay không?
Đây là một câu hỏi không thể tìm ra đáp án trừ phi trực tiếp thực hiện.
Cũng may cho hắn, mặc dù Dược Thiên Sầu tuổi trẻ, tu vi lại thấp kém nhưng nếu xét và tạo nghệ đan dược thì đích thật siêu việt cổ kim. Nhìn đôi găng tay mà gã đang mang, Độc Cô Minh dù ngu ngốc tới đâu cũng đã đoán ra mơ hồ thân phận của người này.
Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, bản thân ở tương lai kết nhân quả với truyền nhân của gã, sau khi về quá khứ lại được gặp gã. Nếu nói nhân quả là một loại quy tắc mơ hồ thì thời gian cũng kỳ diệu không kém.
Trong hai năm này, đôi lúc hắn từng nảy sinh suy nghĩ liệu rằng hiện tại, vị lai và quá khứ liệu có đang cùng tồn tại hay không? Vì đơn giản nếu hắn ở quá khứ thay đổi tương lai, thì hắn ở tương lai sẽ hoàn toàn biến mất, hoặc chí ít là thay đổi theo chiều hướng khác. Nhưng lúc này đây việc đó chẳng những không hề phát sinh mà còn bình ổn một cách lạ thường. Rõ ràng trong chuỗi quan hệ ràng buộc này có tồn tại khúc mắc ở đâu đó, có lẽ ở cảnh giới như hắn vẫn chưa đủ tư cách để nắm bắt.
- Sức mạnh bảo vệ ta khỏi lực bài xích vô hình đến từ thiên địa đang dần suy yếu đi. Dù vậy vẫn sẽ còn tới tám năm ròng rã nữa để ta chuẩn bị cho kế hoạch của mình… Cả Lãnh Oán nữa, hai năm trôi qua, nàng ta chắc chắn cũng đã hồi phục, ở nàng ta còn nhiều bí ẩn ta cần phải hỏi rõ…
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, biểu tình nghiêm túc, bắt đầu đứng dậy mở cửa mật thất đi ra ngoài.
- Cái gì đây? Con mẹ nó chứ?
Mật thất kia quá mức yên ắng, sự ồn ã bên ngoài không thể làm phiền nhiễu bên trong khiến cho Độc Cô Minh vẫn nghĩ rằng trong hang động này sẽ như xưa, không biến đổi nhiều lắm, nhưng lúc vừa mở cửa đi ra chừng hai mươi bước thì bản thân đã phải hết hồn hết vía.
Trước mặt hắn lúc này đây đâu còn là một hang động hoang sơ nữa mà đã biến thành một cực lạc tiên cảnh. Nguyên tuyền chảy dọc xuôi, rất nhiều thảo dược và linh thú chạy nhảy khắp nơi. Thậm chí còn xuất hiện không ít ngoại nhân đang đi đi lại lại chăm sóc chúng, khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh xuất hiện, bọn họ lập tức cúi đầu cung kính.
- Bái kiến lão tổ!
- Con mẹ nó, ta lại xuyên không nữa sao?
Độc Cô Minh đưa vỗ vỗ trán, thậm chí hắn còn hoang tưởng rằng bản thân trong lúc tu luyện đã tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi vô tình xuyên không đến thế giới khác.
Rất may lúc này đây Dược Thiên Sầu lại đột ngột đi ra, hai tay chắp sau lưng, miệng cười ha hả:
- Ngươi cảm thấy kinh hãi lắm phải không? Ta còn tưởng ngươi chết trong đó luôn rồi… Nếu không phải không thấy mùi hôi thối bốc ra thì ta đã xông vào trong dọn xác ngươi đi làm phân bón cho mấy gốc thảo dược của ta…
Thấy Độc Cô Minh còn chưa hoàn hồn trở lại, Dược Thiên Sầu vẻ mặt dương dương tự đắc nói tiếp:
- Ta nhớ rõ ngươi từng dặn ta phải cẩn thận, thân phận ta và Lãnh Oán khá nhạy cảm nên thời gian này không thể xuất hiện ở tu luyện giới. Mà tên khốn nhà ngươi bế quan quá lâu, ta ở đây sinh ra nhàm chán chẳng biết làm gì, luyện đan cũng không thể vì tài sản của ta đã bị mất trắng ở âm cốc kia rồi. Vì vậy ta nhân lúc rảnh rỗi mới cũng hắc mã đi tới vùng tái ngoại biên giới Diêu quốc khá gần nơi đây. Ở đó tồn tại rất nhiều thôn dân phàm nhân vì chiến sự liên miên giữa Nam Hoang và Đông Hải mà phải sống du mục. Kế đến tuyển chọn ra vài người tư chất không tồi, tuy thua ta một chút nhưng vẫn là tuyệt đỉnh thiên kiêu. Sau đó lại nhờ Lãnh Oán chỉ dạy bọn họ tu luyện rồi thay chúng ta đi tới phường thị đổi chác vài món đồ. Những thứ ngươi đang thấy đều là do một tay ta gầy dựng lên đó!
Bằng vào trình độ luyện đan thượng thừa của gã thì chắc chắn sẽ rất dễ trở thành một phú hào ở tu luyện giới. Có điều Độc Cô Minh không thể tin được trong hai năm gã lại xây dựng nên được cơ ngơi như vậy.
Đúng lúc này hai cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh ập đến làm Độc Cô Minh biến sắc. Để khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm sinh tử ngoài cao thủ Đạo Đài cảnh trở lên hoặc những đạo tử tu vi cuối Tiên Thai ra thì chẳng còn ai.
Hắn tỏ ra ngưng trọng, nguyên lực thúc dục đến cực hạn, chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Hai gã đàn ông trung niên xuất hiện chặn trước mặt Dược Thiên Sầu, mà Độc Cô Minh nhìn biểu tình của gã thì liền biết rằng hai người này rất có thể do gã tìm tới để đối phó mình.
- Là tu sĩ Đạo Đài…
Độc Cô Minh lui lại một bước, Thiên Nhai kiếm nhanh chóng tế ra, thậm chí mười loại đạo vận cũng ngay lập tức bao phủ hang động này, thần niệm thì đảo liên tục từng ngóc ngách một. Dù hiện tại hắn gần như đã là vô địch trong cùng cảnh giới nhưng chắc chắn không cách nào địch lại tu sĩ Đạo Đài, kể cả là hạng tầm thường cũng dư sức một kích diệt sát hắn. Đối mặt với hai tu sĩ Đạo Đài mạnh mẽ như vậy, bản thân không còn lựa chọn nào khác ngoài cách vắt giò lên cổ mà chạy.
Sau khi chứng kiến quang cảnh trong hang động mà gã vừa phát hiện ra, Độc Cô Minh không khỏi cất tiếng thở dài cảm thán. Tên y sư dở hơi này đích thực là một “khí vận chi tử”. Mặc dù tư chất tu đạo kém cỏi đến mức khó hình dung nhưng vận khí lại cao ngất trời, khiến tất cả đều phải ghen tỵ.
- Ha ha, ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa? Ta trời sinh mẫn cảm với tài vật, nhất là loại tài vật rung động lòng người thế này. Cũng chẳng hiểu vì sao ở trong hang động này lại tồn tại nhiều thứ quý giá như vậy nữa. Ngươi xem, đây chẳng phải Vạn Thọ Nhân Sâm chín vạn năm tuổi chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đó ư? Còn một khối thượng phẩm nguyên thạch to bằng cái bàn nữa, chẳng những thế còn có xác chết của Ngũ Trảo Kim Long ấu niên, vừa sinh ra đời mấy ngày đã tử nạn. Long châu tuy yếu nhưng vẫn giữ được tinh hoa bên trong…
Dược Thiên Sầu vừa đi vừa trầm trồ. Thấy bộ dáng hưởng thụ của gã, Độc Cô Minh cười khổ:
- Có khi nào ngươi tìm nhầm động phủ của kẻ khác không?
Dược Thiên Sầu nhếch mép hừ một cái, hai tay chắp sau lưng, đi theo là hắc mã đang nhìn mấy ngọn thảo dược quý hiếm đến nhỏ dãi.
- Làm sao mà nhầm được? Mà nếu nhầm thì có hề gì, nơi đây rừng thiêng nước độc, vắng vẻ ít người, dựa vào ba người chúng ta còn sợ hay sao?
- Ngươi định cướp?
Độc Cô Minh cau mày, hỏi lại. Theo hắn thấy những năm tháng đi theo Lãnh Oán đã khiến tên y sư này bị hắc hóa, quá quen thuộc với việc cướp của hãm hại người khác rồi.
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu cười khà khà, vẻ mặt không thể nào gian xảo hơn:
- Không phải cướp mà là mượn, có điều món nợ này phải để kiếp sau ta mới trả hết được. Từ trước tới giờ ta thiếu nợ rất nhiều người nhưng đều hẹn kiếp sau cả! Không nói với ngươi nữa, chẳng phải ngươi rất vội bế quan sao? Nơi kia có một góc nhỏ rất kín đáo, ngươi có tự sát hay tẩu hỏa nhập ma chết trong đó ta cũng không biết hay nghe thấy gì đâu… Bây giờ ta còn phải bận thu hoạch thành quả…
- Ngươi…
Độc Cô Minh nghẹn họng. Hắn luôn nghĩ tên y sư trước mặt là một kẻ hiền lành nhút nhát, nào ngờ bây giờ lại bộc lộ bộ mặt vô sỉ như vậy. Có điều bản tính của gã vẫn không cách nào thay đổi, vừa cảm nhận chút sát khí từ cơ thể hắn nổi lên thì liền co giò bỏ chạy, biệt tăm biệt tích.
Độc Cô Minh lắc đầu than thở, rốt cuộc đi đến vị trí được Dược Thiên Sầu giới thiệu.
Đây là một gian mật thất tự nhiên vô cùng kín đáo và an toàn, Dược Thiên Sầu không hề khoác lác về điểm này.
- Hy vọng sẽ thuận lợi! Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa được bế quan trọn vẹn…
Hắn trầm ngâm hồi lâu sau đó mở cửa mật thất đi vào, bắt đầu ngồi xuống đả tọa, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Tám loại đạo vận từ cơ thể hắn bộc phát tràn ngập khắp không gian trong mật thất, xen lẫn với đó là khí tức cực kỳ hùng hậu của cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong cùng tiếng kiếm minh đao thanh réo rắt tạo nên một cảnh tượng rất kỳ diệu.
Lần bế quan này hắn muốn giải quyết triệt để vấn đề tu vi tăng trưởng quá đột ngột của bản thân, xây dựng lại nền móng căn cơ. Bên cạnh đó một lần nữa ngưng tụ ra hỏa đạo vận và khinh hành đạo vận đã tự bạo trong sự kiện Nguyệt Dạ Sâm Lâm lúc trước, cũng đồng thời khiến cho tám loại đạo vận khác đi đến viên mãn ở cảnh giới Hỗn Nguyên.
—————————————————————————
Tuế nguyệt vô tình trôi qua chỉ trong chớp mắt, vào một ngày nọ Độc Cô Minh thở ra một hơi dài, sau đó từ từ thu công lại.
Vốn dĩ dự định của hắn chỉ là bế quan ba tháng, vậy mà trong vô thức lại kéo dài đến hai năm.
Trong hai năm này hắn đã hoàn toàn ổn định được cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong, thậm chí tiến thêm một bước nữa trở thành đại viên mãn, có lẽ rất nhanh là sẽ đột phá lên Tiên Thai.
Mười loại đạo vận chính thức tái hiện lần nữa trên cơ thể hắn, đem lại sự cường đại khó lòng hình dung trong cùng cảnh giới. Nếu bây giờ gặp phải Phùng Hằng, hắn tự tin sẽ có thể chiến thắng y một cách dễ dàng chứ không hề chịu nhiều thua thiệt như năm xưa.
Tuy nhiên đợt bế quan này đem lại cho hắn rất nhiều tiếc nuối. Đơn cử là vấn đề giới hạn số lượng đạo vận mà cơ thể ngộ ra được. Mặc dù hắn vô cùng cố gắng và kiên trì nhưng vẫn không tài nào dung nạp thêm những loại đạo vận khác như kim cổ, tự nhiên hay hạo nhiên.
Tuy vậy hắn vẫn còn một hy vọng cuối cùng đang đặt trên người Dược Thiên Sầu.
Theo như hắn tính toán, giả dụ mình đưa toàn bộ mười loại đạo vận đang có ra ngoài tạo thành mười cỗ phân thân, sau đó lại tiếp tục thể ngộ ra mười loại đạo vận mới, thì liệu có thể “lách” qua quy tắc thiên địa, gián tiếp sở hữu hai mươi loại đạo vận hay không?
Đây là một câu hỏi không thể tìm ra đáp án trừ phi trực tiếp thực hiện.
Cũng may cho hắn, mặc dù Dược Thiên Sầu tuổi trẻ, tu vi lại thấp kém nhưng nếu xét và tạo nghệ đan dược thì đích thật siêu việt cổ kim. Nhìn đôi găng tay mà gã đang mang, Độc Cô Minh dù ngu ngốc tới đâu cũng đã đoán ra mơ hồ thân phận của người này.
Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, bản thân ở tương lai kết nhân quả với truyền nhân của gã, sau khi về quá khứ lại được gặp gã. Nếu nói nhân quả là một loại quy tắc mơ hồ thì thời gian cũng kỳ diệu không kém.
Trong hai năm này, đôi lúc hắn từng nảy sinh suy nghĩ liệu rằng hiện tại, vị lai và quá khứ liệu có đang cùng tồn tại hay không? Vì đơn giản nếu hắn ở quá khứ thay đổi tương lai, thì hắn ở tương lai sẽ hoàn toàn biến mất, hoặc chí ít là thay đổi theo chiều hướng khác. Nhưng lúc này đây việc đó chẳng những không hề phát sinh mà còn bình ổn một cách lạ thường. Rõ ràng trong chuỗi quan hệ ràng buộc này có tồn tại khúc mắc ở đâu đó, có lẽ ở cảnh giới như hắn vẫn chưa đủ tư cách để nắm bắt.
- Sức mạnh bảo vệ ta khỏi lực bài xích vô hình đến từ thiên địa đang dần suy yếu đi. Dù vậy vẫn sẽ còn tới tám năm ròng rã nữa để ta chuẩn bị cho kế hoạch của mình… Cả Lãnh Oán nữa, hai năm trôi qua, nàng ta chắc chắn cũng đã hồi phục, ở nàng ta còn nhiều bí ẩn ta cần phải hỏi rõ…
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, biểu tình nghiêm túc, bắt đầu đứng dậy mở cửa mật thất đi ra ngoài.
- Cái gì đây? Con mẹ nó chứ?
Mật thất kia quá mức yên ắng, sự ồn ã bên ngoài không thể làm phiền nhiễu bên trong khiến cho Độc Cô Minh vẫn nghĩ rằng trong hang động này sẽ như xưa, không biến đổi nhiều lắm, nhưng lúc vừa mở cửa đi ra chừng hai mươi bước thì bản thân đã phải hết hồn hết vía.
Trước mặt hắn lúc này đây đâu còn là một hang động hoang sơ nữa mà đã biến thành một cực lạc tiên cảnh. Nguyên tuyền chảy dọc xuôi, rất nhiều thảo dược và linh thú chạy nhảy khắp nơi. Thậm chí còn xuất hiện không ít ngoại nhân đang đi đi lại lại chăm sóc chúng, khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh xuất hiện, bọn họ lập tức cúi đầu cung kính.
- Bái kiến lão tổ!
- Con mẹ nó, ta lại xuyên không nữa sao?
Độc Cô Minh đưa vỗ vỗ trán, thậm chí hắn còn hoang tưởng rằng bản thân trong lúc tu luyện đã tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi vô tình xuyên không đến thế giới khác.
Rất may lúc này đây Dược Thiên Sầu lại đột ngột đi ra, hai tay chắp sau lưng, miệng cười ha hả:
- Ngươi cảm thấy kinh hãi lắm phải không? Ta còn tưởng ngươi chết trong đó luôn rồi… Nếu không phải không thấy mùi hôi thối bốc ra thì ta đã xông vào trong dọn xác ngươi đi làm phân bón cho mấy gốc thảo dược của ta…
Thấy Độc Cô Minh còn chưa hoàn hồn trở lại, Dược Thiên Sầu vẻ mặt dương dương tự đắc nói tiếp:
- Ta nhớ rõ ngươi từng dặn ta phải cẩn thận, thân phận ta và Lãnh Oán khá nhạy cảm nên thời gian này không thể xuất hiện ở tu luyện giới. Mà tên khốn nhà ngươi bế quan quá lâu, ta ở đây sinh ra nhàm chán chẳng biết làm gì, luyện đan cũng không thể vì tài sản của ta đã bị mất trắng ở âm cốc kia rồi. Vì vậy ta nhân lúc rảnh rỗi mới cũng hắc mã đi tới vùng tái ngoại biên giới Diêu quốc khá gần nơi đây. Ở đó tồn tại rất nhiều thôn dân phàm nhân vì chiến sự liên miên giữa Nam Hoang và Đông Hải mà phải sống du mục. Kế đến tuyển chọn ra vài người tư chất không tồi, tuy thua ta một chút nhưng vẫn là tuyệt đỉnh thiên kiêu. Sau đó lại nhờ Lãnh Oán chỉ dạy bọn họ tu luyện rồi thay chúng ta đi tới phường thị đổi chác vài món đồ. Những thứ ngươi đang thấy đều là do một tay ta gầy dựng lên đó!
Bằng vào trình độ luyện đan thượng thừa của gã thì chắc chắn sẽ rất dễ trở thành một phú hào ở tu luyện giới. Có điều Độc Cô Minh không thể tin được trong hai năm gã lại xây dựng nên được cơ ngơi như vậy.
Đúng lúc này hai cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh ập đến làm Độc Cô Minh biến sắc. Để khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm sinh tử ngoài cao thủ Đạo Đài cảnh trở lên hoặc những đạo tử tu vi cuối Tiên Thai ra thì chẳng còn ai.
Hắn tỏ ra ngưng trọng, nguyên lực thúc dục đến cực hạn, chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Hai gã đàn ông trung niên xuất hiện chặn trước mặt Dược Thiên Sầu, mà Độc Cô Minh nhìn biểu tình của gã thì liền biết rằng hai người này rất có thể do gã tìm tới để đối phó mình.
- Là tu sĩ Đạo Đài…
Độc Cô Minh lui lại một bước, Thiên Nhai kiếm nhanh chóng tế ra, thậm chí mười loại đạo vận cũng ngay lập tức bao phủ hang động này, thần niệm thì đảo liên tục từng ngóc ngách một. Dù hiện tại hắn gần như đã là vô địch trong cùng cảnh giới nhưng chắc chắn không cách nào địch lại tu sĩ Đạo Đài, kể cả là hạng tầm thường cũng dư sức một kích diệt sát hắn. Đối mặt với hai tu sĩ Đạo Đài mạnh mẽ như vậy, bản thân không còn lựa chọn nào khác ngoài cách vắt giò lên cổ mà chạy.
Bình luận facebook