Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 307: Thích ăn thịt gà
Hậu sơn của Tuyết Thương phái nằm cuối một con đường quanh co khúc khuỷu. Hai bên lối đi đầy những cây thông cao đồ sộ đang bị tuyết trắng phủ kín.
Độc Cô Minh chậm rãi bước đi trên con đường này, rốt cuộc ít lâu sau đã tới được nơi khói bốc lên kia. Đây đâu phải mật thất bế quan hay lầu các quý trọng nào chỉ là một gian nhà gỗ khá rộng dùng để làm bếp, bên ngoài mái hiên phía trước có phơi rất nhiều rau củ đủ loại, những giọt nước lạnh còn vươn phía trên đang từ từ đóng băng thành tuyết, chứng tỏ chỉ vừa được ai đó rửa sạch rồi đem ra đây mà thôi.
Giống như cảm nhận được có người đi tới, từ bên trong gian bếp này đi ra một nam tử áo nâu sở hữu gương mặt khá lãnh đạm, khí chất mười phần xuất trần. Độc Cô Minh vừa nhìn thấy y xuất hiện đã tỏ ra ngưng trọng.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều hạng thiêu kiêu đạo tử vì vậy có sự quen thuộc với khí chất do họ bộc lộ ra bên ngoài. Độ mạnh yếu nếu chỉ thông qua khí chất để đánh giá thì hơi phiến diện nhưng cũng sẽ chính xác sáu bảy phần. Về nam tử này, hắn dám khẳng định y không hề yếu hơn Lã Vọng. Thiếu sót của y nằm ở chỗ thiếu quá nhiều sát khí, mặc dù có sự lãnh đạm điềm tĩnh của cường giả nhưng bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Độc Cô Minh vẫn tự tin nếu giao chiến có thể thắng y một cách dễ dàng.
- Huynh là Bá Luân?
Hắn cất giọng hỏi. Nếu người này thực sự là nhân vật huyền thoại kia thì sẽ khiến hắn cực kỳ thất vọng.
Kẻ hắn trông chờ phải là người xứng tầm với Vạn Vô Địch, Dịch Thiếu Quân, hoặc chí ít là Phùng Hằng. Chứ không thể nào thuộc tốp đạo tử hạng hai như Lã Vọng được.
Nam tử kia lắc đầu:
- Ta là A Nhất, kẻ đứng đầu trong Tuyết Thương Thất Tử . Đại sư huynh của ta đang ở bên trong nấu cơm, nếu các hạ không phiền thì hãy chờ một chút…
- Nấu cơm?
Độc Cô Minh ngẩn ra. Hắn thật không hiểu nổi nhân vật đánh khắp lục giới không đối thủ, dùng sự bá đạo đè ép toàn bộ thiên tài trong thế hệ của mình lại đi làm những việc tầm thường đến vậy.
A Nhất nói:
- Tuy tu sĩ có ích cốc nhưng ở Tuyết Thương phái thì không như vậy, mọi người vẫn duy trì thói quen mỗi ngày ăn một bữa chính. Theo lời Thanh Thủy sư phụ nói là để hóa phàm, không bị sức mạnh làm cho mê muội… Từ xưa đến nay đại sư huynh vẫn lãnh trách nhiệm này, nấu ăn cho toàn bộ trên dưới trong tông, vì vậy huynh ấy thường phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị, tính tới bây giờ đã nấu ăn suốt ba canh giờ rồi…
- Còn chuyện này nữa? Vậy lấy thời gian đâu để tu luyện kia chứ?
Độc Cô Minh cười khổ, nào ngờ A Nhất cũng tỏ vẻ trầm ngâm:
- Đúng vậy! Tuyết Thương Thất Tử chúng ta cũng thường xuyên nghi hoặc rằng không hiểu đại sư huynh tu luyện lúc nào. Gần như cả ngày huynh ấy đều chìm đắm trong những việc bình thường. Nấu ăn, giặt giũ, quét rác, nuôi gà… Vậy mà tu vi vẫn tiến triển nhanh nhất, bỏ xa chúng ta phía sau…
Độc Cô Minh cảm thấy hơi sốt ruột. Nếu Bá Luân phải nấu ăn cho mấy trăm mạng đệ tử trong tông, bây giờ thêm mấy trăm tu sĩ đến từ lục giới nữa e rằng sẽ mất thời gian cả ngày. Nghĩ vậy nên hắn bèn nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì xin phép huynh đài cho ta vào trong… Ta sẽ không làm phiền đến việc nấu ăn của Bá Luân huynh, chỉ muốn nói chuyện một chút…
- Việc này…
A Nhất thoáng đắn đo nhưng rồi cũng tránh đường cho hắn đi vào.
Sau khi vào tới gian bếp rộng lớn này rồi Độc Cô Minh mới thực sự choáng ngợp về những gì diễn ra bên trong đó.
Hơn chín mươi chảo đồ ăn cực lớn đủ chủng loại, đầy màu sắc đang đặt trên bếp lửa lớn, mùi thơm thức ăn bốc lên nghi ngút khiến một kẻ đã ích cốc suốt mấy năm trời như hắn cũng phải cảm thấy đói bụng.
Điều khó tin hơn cả là gian bếp đồ sộ thế này mà chỉ có duy nhất một đầu bếp.
Một nam tử áo xanh đang múa may quay cuồng với những chảo thức ăn, bên cạnh là một con gà chột mắt màu vàng óng đang liên tục gân cổ la chí chóe. Đôi chân nhanh thoăn thoát của gã không ngừng tạo thành bộ pháp kỳ lạ nào đó di chuyển khắp toàn bộ gian bếp. Tay thì liên tục đảo đảo, xào nấu, chế gia vị cực kỳ điêu luyện, thủ pháp nhanh đến độ khiến Độc Cô Minh hoa cả mắt.
Khí chất của gã không giống với A Nhất ở bên ngoài, cũng không hề trùng lặp với bất cứ thiên tài mà hắn đã từng gặp qua trong cuộc đời. Nếu dùng cụm từ đúng nhất để miêu tả thì chỉ có thể là “phàm phu tục tử”.
Gã không hề tạo cho người khác cảm giác mình là cao thủ tịch mịch hay chân nhân bất lộ tướng. Đứng đối diện với gã, người ta chỉ thấy một sự êm đềm, hòa nhã tới cực điểm giống như nước mát chảy qua, gió xuân êm dịu, hay tuyết trắng nhẹ rơi trên mặt đất, không tồn tại chút uy hiếp nào.
Nhìn dáng vẻ hăng say, trán nhễ nhại mồ hôi của gã, Độc Cô Minh không nỡ cắt ngang, chỉ lặng lẽ đứng đối diện quan sát không nói lời nào, thậm chí sự sốt ruột cũng tan biến đi đâu mất.
- Những động tác này…?
Càng nhìn Độc Cô Minh càng cảm thấy kinh hãi, cặp lông mày kiếm nhíu lại.
Những động tác nấu ăn, chiên xào, thái rau của nam tử áo xanh trông thoáng qua thì chẳng có gì đáng chú ý nhưng càng nhập tâm vào thì Độc Cô Minh lại phát hiện ra chúng như ẩn chứa đạo lý của võ thuật và thần thông.
Cả một kho tàng kiến thức như chân trời mới bắt đầu mở ra trước mặt hắn, khiến hắn bất tri bất giác nhập tâm vào lúc nào không hay biết.
Cứ như vậy một người nấu ăn trong say mê, một người thì đứng bên cạnh vẻ mặt liên tục xuất hiện những biểu cảm khác thường. Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã thêm hai canh giờ kể từ khi Độc Cô Minh bước vào gian bếp này.
A Nhất vì lo lắng có chuyện gì phát sinh bên trong nên từng đi vào mấy lần nhưng khi thấy hai nam tử kia vẫn giữ khoảng cách thì cũng không làm phiền, chậm rãi đóng cửa lại.
- Cuối cùng cũng xong…
Nam tử áo xanh thở ra một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi nhễu nhại trên trán. Đoạn gã quay sang Độc Cô Minh đang đứng ngẩn ngơ cất giọng hỏi:
- Vị đạo huynh này đến tìm ta có việc gì? Đừng nói là khiêu chiến với ta đấy nhé, thời hạn còn tới hai ngày nữa. Chỉ cần huynh trả giá đủ cao, ta sẽ đánh với huynh…
Độc Cô Minh bình tĩnh lại.
Hắn nhìn kỹ nam tử áo xanh trước mặt một lúc thật lâu nhưng chẳng phát hiện ra điểm nào bất thường. Toàn bộ những đạo lý thâm ảo vừa nãy như hòn đá ném xuống nước đã tan biến đi đâu mất.
- Huynh là Bá Luân?
Nam tử áo xanh gật đầu:
- Chính là ta! Sao vậy?
Độc Cô Minh hít sâu vào một hơi, hồi lâu mới nói:
- Tại hạ Độc Cô, hôm nay đến đây là có chuyện muốn khẩn cầu.
Bá Luân mỉm cười:
- Khẩn cầu? Huynh là người đầu tiên nói muốn khẩn cầu ta đấy. Từ trước đến giờ đám người ngoài kia nếu không phải muốn đuổi đánh ta thì là chê bai sỉ nhục. Ta chẳng có gì để huynh phải khẩn cầu cả, nếu có thể giúp được ta chắc chắn giúp, không cần hồi báo…
Độc Cô Minh không vòng vo tam quốc mà thuật lại những điều mình nói với Thanh Thủy cho gã nghe, nào ngờ gã chỉ cười cười.
- Không nên đâu! Môn cấm kỵ công pháp này muốn luyện thành phải trả giá đánh đổi rất nhiều. Tiểu cô nương kia tuổi còn nhỏ, nếu phải làm theo cách của ta thì thật đáng tiếc.
- Là cách gì? Huynh có thể nói rõ không?
Độc Cô Minh nhíu mày hỏi lại, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột. Việc này chẳng những liên quan tới Trương Khiết Khiết mà còn liên quan tới Lưu Tích Quân. Hắn không tin trên đời này có cái giá nào mà hắn không chấp nhận được.
Dường như cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, con gà chột mắt tỏ ra cảnh giác kêu lên quang quác:
- Kẻ xấu có sát khí, kẻ xấu có sát khí…
Độc Cô Minh nhìn sang nó, chợt nhớ lại hình tượng xấu xa của nó trong tương lai, khóe miệng không khỏi xuất hiện nụ cười, muốn chiếm trước ít tiện nghi bèn trêu chọc:
- Kẻ xấu này thích ăn nhất là thịt gà. Sẵn tiện có bếp có dao, Bá huynh có thể thể hiện chút lòng hiếu khách được không… Nếu huynh ngại thì để ta tự làm cũng được…
Nói đoạn hắn cầm con dao lên, đao ý cảnh hùng hậu bộc phát khiến Độc Nhãn Kê sợ đến vãi cả linh hồn, giương hai cánh vội bay đi, lông vũ rơi tán loạn. Mặc dù nó là yêu thú cấp ba nhưng thực lực vô cùng yếu ớt, thêm vào đó cảm nhận được đao khí khủng bố do nam tử áo trắng phát ra mình không cách nào chống đỡ nổi nên mới biểu tình khiếp đảm như vậy.
Bá Luân cười khổ:
- Huynh không cần làm thế, con gà này tuy nhát gan nhưng thù rất dai, sẽ kiếm cách hố huynh đấy…
- Nói ta nghe ngươi dám sao?
Độc Cô Minh hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao cạo liếc qua Độc Nhãn Kê cái nữa làm nó giật mình bay đập đầu vào tường rồi ngã oạch xuống đất, mông chổng lên trời như đã ngất xỉu.
- Đúng là phường xảo trá. Đường đường là tam cấp yêu thú ngang với tu sĩ Tiên Thai mà cũng ngất xỉu được sao. Nếu đã giả vờ thì ngoan ngoãn nằm yên đó cho ta, ngươi mà động đậy hay dám kêu lên một tiếng nào nữa ta sẽ làm thịt ngươi…
Con gà không nói gì nhưng mấy cái lông vũ run lên bần bật, rõ ràng đã bị hắn dọa cho sợ.
Độc Cô Minh chậm rãi bước đi trên con đường này, rốt cuộc ít lâu sau đã tới được nơi khói bốc lên kia. Đây đâu phải mật thất bế quan hay lầu các quý trọng nào chỉ là một gian nhà gỗ khá rộng dùng để làm bếp, bên ngoài mái hiên phía trước có phơi rất nhiều rau củ đủ loại, những giọt nước lạnh còn vươn phía trên đang từ từ đóng băng thành tuyết, chứng tỏ chỉ vừa được ai đó rửa sạch rồi đem ra đây mà thôi.
Giống như cảm nhận được có người đi tới, từ bên trong gian bếp này đi ra một nam tử áo nâu sở hữu gương mặt khá lãnh đạm, khí chất mười phần xuất trần. Độc Cô Minh vừa nhìn thấy y xuất hiện đã tỏ ra ngưng trọng.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều hạng thiêu kiêu đạo tử vì vậy có sự quen thuộc với khí chất do họ bộc lộ ra bên ngoài. Độ mạnh yếu nếu chỉ thông qua khí chất để đánh giá thì hơi phiến diện nhưng cũng sẽ chính xác sáu bảy phần. Về nam tử này, hắn dám khẳng định y không hề yếu hơn Lã Vọng. Thiếu sót của y nằm ở chỗ thiếu quá nhiều sát khí, mặc dù có sự lãnh đạm điềm tĩnh của cường giả nhưng bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Độc Cô Minh vẫn tự tin nếu giao chiến có thể thắng y một cách dễ dàng.
- Huynh là Bá Luân?
Hắn cất giọng hỏi. Nếu người này thực sự là nhân vật huyền thoại kia thì sẽ khiến hắn cực kỳ thất vọng.
Kẻ hắn trông chờ phải là người xứng tầm với Vạn Vô Địch, Dịch Thiếu Quân, hoặc chí ít là Phùng Hằng. Chứ không thể nào thuộc tốp đạo tử hạng hai như Lã Vọng được.
Nam tử kia lắc đầu:
- Ta là A Nhất, kẻ đứng đầu trong Tuyết Thương Thất Tử . Đại sư huynh của ta đang ở bên trong nấu cơm, nếu các hạ không phiền thì hãy chờ một chút…
- Nấu cơm?
Độc Cô Minh ngẩn ra. Hắn thật không hiểu nổi nhân vật đánh khắp lục giới không đối thủ, dùng sự bá đạo đè ép toàn bộ thiên tài trong thế hệ của mình lại đi làm những việc tầm thường đến vậy.
A Nhất nói:
- Tuy tu sĩ có ích cốc nhưng ở Tuyết Thương phái thì không như vậy, mọi người vẫn duy trì thói quen mỗi ngày ăn một bữa chính. Theo lời Thanh Thủy sư phụ nói là để hóa phàm, không bị sức mạnh làm cho mê muội… Từ xưa đến nay đại sư huynh vẫn lãnh trách nhiệm này, nấu ăn cho toàn bộ trên dưới trong tông, vì vậy huynh ấy thường phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị, tính tới bây giờ đã nấu ăn suốt ba canh giờ rồi…
- Còn chuyện này nữa? Vậy lấy thời gian đâu để tu luyện kia chứ?
Độc Cô Minh cười khổ, nào ngờ A Nhất cũng tỏ vẻ trầm ngâm:
- Đúng vậy! Tuyết Thương Thất Tử chúng ta cũng thường xuyên nghi hoặc rằng không hiểu đại sư huynh tu luyện lúc nào. Gần như cả ngày huynh ấy đều chìm đắm trong những việc bình thường. Nấu ăn, giặt giũ, quét rác, nuôi gà… Vậy mà tu vi vẫn tiến triển nhanh nhất, bỏ xa chúng ta phía sau…
Độc Cô Minh cảm thấy hơi sốt ruột. Nếu Bá Luân phải nấu ăn cho mấy trăm mạng đệ tử trong tông, bây giờ thêm mấy trăm tu sĩ đến từ lục giới nữa e rằng sẽ mất thời gian cả ngày. Nghĩ vậy nên hắn bèn nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì xin phép huynh đài cho ta vào trong… Ta sẽ không làm phiền đến việc nấu ăn của Bá Luân huynh, chỉ muốn nói chuyện một chút…
- Việc này…
A Nhất thoáng đắn đo nhưng rồi cũng tránh đường cho hắn đi vào.
Sau khi vào tới gian bếp rộng lớn này rồi Độc Cô Minh mới thực sự choáng ngợp về những gì diễn ra bên trong đó.
Hơn chín mươi chảo đồ ăn cực lớn đủ chủng loại, đầy màu sắc đang đặt trên bếp lửa lớn, mùi thơm thức ăn bốc lên nghi ngút khiến một kẻ đã ích cốc suốt mấy năm trời như hắn cũng phải cảm thấy đói bụng.
Điều khó tin hơn cả là gian bếp đồ sộ thế này mà chỉ có duy nhất một đầu bếp.
Một nam tử áo xanh đang múa may quay cuồng với những chảo thức ăn, bên cạnh là một con gà chột mắt màu vàng óng đang liên tục gân cổ la chí chóe. Đôi chân nhanh thoăn thoát của gã không ngừng tạo thành bộ pháp kỳ lạ nào đó di chuyển khắp toàn bộ gian bếp. Tay thì liên tục đảo đảo, xào nấu, chế gia vị cực kỳ điêu luyện, thủ pháp nhanh đến độ khiến Độc Cô Minh hoa cả mắt.
Khí chất của gã không giống với A Nhất ở bên ngoài, cũng không hề trùng lặp với bất cứ thiên tài mà hắn đã từng gặp qua trong cuộc đời. Nếu dùng cụm từ đúng nhất để miêu tả thì chỉ có thể là “phàm phu tục tử”.
Gã không hề tạo cho người khác cảm giác mình là cao thủ tịch mịch hay chân nhân bất lộ tướng. Đứng đối diện với gã, người ta chỉ thấy một sự êm đềm, hòa nhã tới cực điểm giống như nước mát chảy qua, gió xuân êm dịu, hay tuyết trắng nhẹ rơi trên mặt đất, không tồn tại chút uy hiếp nào.
Nhìn dáng vẻ hăng say, trán nhễ nhại mồ hôi của gã, Độc Cô Minh không nỡ cắt ngang, chỉ lặng lẽ đứng đối diện quan sát không nói lời nào, thậm chí sự sốt ruột cũng tan biến đi đâu mất.
- Những động tác này…?
Càng nhìn Độc Cô Minh càng cảm thấy kinh hãi, cặp lông mày kiếm nhíu lại.
Những động tác nấu ăn, chiên xào, thái rau của nam tử áo xanh trông thoáng qua thì chẳng có gì đáng chú ý nhưng càng nhập tâm vào thì Độc Cô Minh lại phát hiện ra chúng như ẩn chứa đạo lý của võ thuật và thần thông.
Cả một kho tàng kiến thức như chân trời mới bắt đầu mở ra trước mặt hắn, khiến hắn bất tri bất giác nhập tâm vào lúc nào không hay biết.
Cứ như vậy một người nấu ăn trong say mê, một người thì đứng bên cạnh vẻ mặt liên tục xuất hiện những biểu cảm khác thường. Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã thêm hai canh giờ kể từ khi Độc Cô Minh bước vào gian bếp này.
A Nhất vì lo lắng có chuyện gì phát sinh bên trong nên từng đi vào mấy lần nhưng khi thấy hai nam tử kia vẫn giữ khoảng cách thì cũng không làm phiền, chậm rãi đóng cửa lại.
- Cuối cùng cũng xong…
Nam tử áo xanh thở ra một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi nhễu nhại trên trán. Đoạn gã quay sang Độc Cô Minh đang đứng ngẩn ngơ cất giọng hỏi:
- Vị đạo huynh này đến tìm ta có việc gì? Đừng nói là khiêu chiến với ta đấy nhé, thời hạn còn tới hai ngày nữa. Chỉ cần huynh trả giá đủ cao, ta sẽ đánh với huynh…
Độc Cô Minh bình tĩnh lại.
Hắn nhìn kỹ nam tử áo xanh trước mặt một lúc thật lâu nhưng chẳng phát hiện ra điểm nào bất thường. Toàn bộ những đạo lý thâm ảo vừa nãy như hòn đá ném xuống nước đã tan biến đi đâu mất.
- Huynh là Bá Luân?
Nam tử áo xanh gật đầu:
- Chính là ta! Sao vậy?
Độc Cô Minh hít sâu vào một hơi, hồi lâu mới nói:
- Tại hạ Độc Cô, hôm nay đến đây là có chuyện muốn khẩn cầu.
Bá Luân mỉm cười:
- Khẩn cầu? Huynh là người đầu tiên nói muốn khẩn cầu ta đấy. Từ trước đến giờ đám người ngoài kia nếu không phải muốn đuổi đánh ta thì là chê bai sỉ nhục. Ta chẳng có gì để huynh phải khẩn cầu cả, nếu có thể giúp được ta chắc chắn giúp, không cần hồi báo…
Độc Cô Minh không vòng vo tam quốc mà thuật lại những điều mình nói với Thanh Thủy cho gã nghe, nào ngờ gã chỉ cười cười.
- Không nên đâu! Môn cấm kỵ công pháp này muốn luyện thành phải trả giá đánh đổi rất nhiều. Tiểu cô nương kia tuổi còn nhỏ, nếu phải làm theo cách của ta thì thật đáng tiếc.
- Là cách gì? Huynh có thể nói rõ không?
Độc Cô Minh nhíu mày hỏi lại, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột. Việc này chẳng những liên quan tới Trương Khiết Khiết mà còn liên quan tới Lưu Tích Quân. Hắn không tin trên đời này có cái giá nào mà hắn không chấp nhận được.
Dường như cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, con gà chột mắt tỏ ra cảnh giác kêu lên quang quác:
- Kẻ xấu có sát khí, kẻ xấu có sát khí…
Độc Cô Minh nhìn sang nó, chợt nhớ lại hình tượng xấu xa của nó trong tương lai, khóe miệng không khỏi xuất hiện nụ cười, muốn chiếm trước ít tiện nghi bèn trêu chọc:
- Kẻ xấu này thích ăn nhất là thịt gà. Sẵn tiện có bếp có dao, Bá huynh có thể thể hiện chút lòng hiếu khách được không… Nếu huynh ngại thì để ta tự làm cũng được…
Nói đoạn hắn cầm con dao lên, đao ý cảnh hùng hậu bộc phát khiến Độc Nhãn Kê sợ đến vãi cả linh hồn, giương hai cánh vội bay đi, lông vũ rơi tán loạn. Mặc dù nó là yêu thú cấp ba nhưng thực lực vô cùng yếu ớt, thêm vào đó cảm nhận được đao khí khủng bố do nam tử áo trắng phát ra mình không cách nào chống đỡ nổi nên mới biểu tình khiếp đảm như vậy.
Bá Luân cười khổ:
- Huynh không cần làm thế, con gà này tuy nhát gan nhưng thù rất dai, sẽ kiếm cách hố huynh đấy…
- Nói ta nghe ngươi dám sao?
Độc Cô Minh hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao cạo liếc qua Độc Nhãn Kê cái nữa làm nó giật mình bay đập đầu vào tường rồi ngã oạch xuống đất, mông chổng lên trời như đã ngất xỉu.
- Đúng là phường xảo trá. Đường đường là tam cấp yêu thú ngang với tu sĩ Tiên Thai mà cũng ngất xỉu được sao. Nếu đã giả vờ thì ngoan ngoãn nằm yên đó cho ta, ngươi mà động đậy hay dám kêu lên một tiếng nào nữa ta sẽ làm thịt ngươi…
Con gà không nói gì nhưng mấy cái lông vũ run lên bần bật, rõ ràng đã bị hắn dọa cho sợ.
Bình luận facebook