Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 315: Đó là cách ta tu hành
Bá Luân cười.
Nhưng nụ cười này hiện tại không còn vẻ ôn hoà nữa mà đã trở thành lạnh tanh, làm dấy nên một loại cảm giác xa lạ, vô tình vô cảm cho những người đang quan sát gã.
Hơi thở của gã cũng dần trở thành nặng nề trầm trọng khiến Độc Cô Minh hít thở không thông. Đây đích xác mới là khí tức của Bá Luân đại thần trong truyền thuyết mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, xứng với lời truyền tụng "đả biến thiên hạ vô địch thủ", trên trời dưới đất mình ta độc tôn mà mọi người dành tặng cho gã.
Loại khí tức này cũng là bá đạo nhưng không giống với loại bá đạo của Vạn Vô Địch.
Nói cho dễ hiểu thì bá đạo của Vạn Vô Địch mang sắc thái anh hùng thiết huyết, dùng chiến tâm của mình trấn áp chúng tu sĩ cùng thế hệ.
Còn bá đạo của Bá Luân mang sắc thái anh hùng tịch mịch, ngẩng đầu lên ba thước thần minh chẳng có ai sánh bằng, cúi đầu xuống khắp thế gian không một người hiểu thấu.
Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân lúc này đang quan chiến ở cách đó khá xa. Biểu cảm của mỗi người khác biệt nhau nhưng đồng dạng là vẻ ngậm ngùi ưu thương.
Thanh Thiện thở dài nói:
- Chúng ta làm vậy là đúng hay sai? Bắt nó hy sinh cuộc đời của nó thành toàn cho mọi người... Rốt cuộc đi tới tận cùng, mọi người đều được vui vẻ mà nó lại trở thành người cô độc nhất.
Thanh Thủy mỉm cười song trong đáy mắt chất chứa ưu sầu:
- Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Trên thế gian này đâu có gì là lưỡng toàn kỳ mỹ kia chứ? Nếu không ai chịu hy sinh, từ bỏ lợi ích cá nhân thì nhân tộc đã sớm diệt vong từ trăm vạn năm trước rồi. Thế hệ hoàng kim nhân tộc chấp nhận bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử để xây dựng nên Cửu Thiên Thập Địa vững như bàn thạch. Bạch Hoàng chấp nhận quỳ trước Mãn Lâu Thiên Đế để đổi về một đường sinh cơ cho chúng tộc nhân. Bá Luân nó hy sinh cuộc đời của mình, nói đúng thì đúng, nói sai cũng là sai. Thân làm người vì ứng kiếp mà sinh, định sẵn đã là "thân bất do kỷ", huống hồ đi tới tận cùng nếu như thành công nó sẽ trở thành cường giả sánh ngang bậc tiên hiền thời xưa, đến lúc đó mọi nguy cơ và trói buộc đều sẽ được hoá giải trước thực lực tuyệt đối, có gì mà không tốt chứ?
Thanh Thiện trầm mặc:
- Chẳng lẽ hoá giải được vô tình đạo của Cửu Chuyển Thiên công?
Thanh Thủy cười khẽ:
- Nếu nó mạnh hơn, xuất chúng hơn người sáng tạo ra môn công pháp này thì chắc chắn có thể hoá giải. Ta tin tưởng nó làm được..
Phía bên kia, hai cỗ khí tức của hai gã thanh niên một bạch y một thanh y không ngừng dâng lên sau đó va chạm vào nhau gây nên những tiếng nổ đì đùng trong không trung.
Không thể không nói Bá Luân quá mạnh, nguyên lực cơ hồ còn hùng hậu hơn Vạn Vô Địch một bậc, điều này khiến cho Độc Cô Minh không cách nào tin nổi.
- Gã tu hành thế nào mà lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ đây mới là uy lực chân chính của Cửu Chuyển Thiên công?
Toàn thân Bá Luân lấp lánh ánh sao, nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên thân thể gã xuất hiện một trăm lẻ tám hư ảnh tinh hà màu bạc đang chảy xuôi. Đây chính là chiêu thức quen thuộc Tinh Hà Chuyển trong Cửu Chuyển Thiên công. Bình thường Độc Cô Minh thi triển ra cũng chỉ tạo nên dị tượng hư ảnh một tinh hà khổng lồ bao phủ quanh thân thể mà thôi. Còn ở đây Bá Luân lại biến hoá nó, tạo thành một trăm linh tám tinh hà nhỏ xíu chạy ngang qua một trăm linh tám khiếu huyệt, đem lại sự liên kết vững vàng khó hình dung nổi giữa các khiếu huyệt, khi nguyên lực vận chuyển qua sẽ được cường hoá vô số lần.
- Thổ thuộc Tỳ, Kim thuộc Phế, Mộc thuộc Can, Hoả thuộc Tâm, Thủy thuộc thận. Ngũ hành tương sinh tương khắc, hoá thành ngũ tạng thân ta...
Giọng Bá Luân chậm rãi cất lên. Ngũ Hành Chuyển được thi triển.
Độc Cô Minh càng ngày càng trầm mặc. Trước đây hắn từng thấy Lưu Tích Quân thi triển Cửu Chuyển Thiên công nhưng là hoá ngũ hành thành hư ảnh năm chân linh tương ứng, mượn dùng ngũ hành nguyên lực đến từ thiên địa bên ngoài. Còn Bá Luân ở đây lại phối hợp ngũ hành với ngũ tạng, biến ngũ tạng thành một "tiểu thiên địa" bên trong thể nội. Thông qua đó vừa tự cường hoá thể chất, vừa đạt được sự liên kết với Tinh Hà Chuyển đang vận hành trong khiếu huyệt để tạo ra một tổ hợp thần thông kinh thế hãi tục.
- So với gã, ta quả thực chỉ như đứng trẻ chập chững mới bước vào con đường tu luyện...
Độc Cô Minh gượng cười.
Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng mình sở hữu thiên tư rất cao. Chỉ riêng việc sáng tạo ra rất nhiều công pháp đã có thể ngạo thị tu sĩ trẻ tuổi cùng thế hệ, nhưng đến bây giờ gặp phải Bá Luân hắn mới hiểu mình trước đây chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Thiên tài có thiên tài trị, Bá Luân có được thành tựu vô thượng ở thái cổ không phải là may mắn.
Chưa dừng lại ở đó, lòng bàn tay trái Bá Luân xuất hiện một luồng khí màu đen không ngừng xoay tròn, còn bên lòng bàn tay phải là luồng khí trắng.
- Âm dương nhị khí, đây là Âm Dương Chuyển!
Mỗi tầng Cửu Chuyển Thiên công có một loại thần thông đặc thù riêng. Ở cảnh giới Tiên Thai trung kỳ như Bá Luân sẽ vận dụng được tổng cộng ba loại là Tinh Hà, Ngũ Hành, Tứ Tượng, nếu cố gắng cũng sẽ miễn cưỡng thôi động được thần thông tầng sau là Âm Dương, dù vậy phải trả giá rất lớn. Ở đây gã dám làm như vậy cũng tức là rất coi trọng Độc Cô Minh, không hề khinh thị.
Cảnh giới Bá Luân cao hơn Độc Cô Minh một tiểu cảnh, sẽ chiếm được ưu thế khá lớn về độ hùng hậu nguyên lực. Nhưng vì đây không phải quyết đấu sinh tử nên gã đã tự phong ấn tu vi xuống Tiên Thai sơ kỳ để sự cân bằng được duy trì.
Khí tức cả hai toả ra dần đạt đến đỉnh điểm, bóp nghẹt không gian nơi đây. Vô số bông tuyết dưới mặt đất chậm rãi bay ngược lên bầu trời kết hợp với tiếng chân long gào thét tạo thành cảnh tượng kỳ lạ.
Độc Cô Minh trầm mặc, mà nụ cười của Bá Luân ngày một trở nên lạnh lẽo.
Giữa làn tuyết trắng đang bay ngược, tà áo cả hai phấp phới trong gió sau đó rách toạt. Khoé miệng Bá Luân chảy ra một dòng máu tươi, mà Độc Cô Minh cũng vậy, nhưng máu đến từ lòng bàn tay đang nắm chuôi Thiên Nhai kiếm của hắn.
Giữa lúc mọi thứ đang trở nên căng thẳng nhất, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên xung quanh thân thể Độc Cô Minh. Ba con chân long màu vàng rống lên từng tiếng thảm thiết rồi lần lượt vỡ tan. Tiếng kiếm minh đang kêu leng keng trong không trung ngưng bặt, mười hình thái của kiếm và mười loại ý cảnh đạo vận cũng bị chấn tan.
Nhưng đồng thời bên phía Bá Luân toàn bộ uy áp đến từ tổ hợp thần thông của gã cũng biến mất vô thanh vô tức, trả lại nơi đây một bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tuyết trắng rơi trở lại mặt đất, gió lạnh thổi mấy cọng tóc bạc phất phơ trước gò má cao của Độc Cô Minh, đồng thời cũng thổi mái tóc đen của Bá Luân bay tán loạn.
Độc Cô Minh khàn giọng nói:
- Ta thua rồi...
Bá Luân cười:
- Một kích vừa rồi ngang nhau, sao huynh lại nhận mình thua?
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Một kiếm khách không rút được kiếm ra khỏi vỏ, tức là đã thua!
Vừa rồi hắn bị khí thế trầm trọng của Bá Luân đè ép liên tục, cổ tay mặc dù đã vận hết lực nhưng vẫn vô phương rút kiếm. Dù rằng bản thân đã từ trong hiểm cảnh mà đột phá, dùng tâm phát kiếm, biến mười loại đạo vận kết hợp lại với mười hình thái võ học thành một thanh kiếm hư ảo nhưng rốt cuộc thanh kiếm này vẫn không cách nào chém về phía Bá Luân, bị gã dùng bá đạo đánh tan.
Hắn thở dài:
- Huynh rốt cuộc tu hành kiểu gì mà lại mạnh đến vậy? Cả ngày nấu cơm thổi lửa vẫn đánh thắng được kẻ thân kinh bách chiến, tu luyện đến điên cuồng như ta... Đúng là quá biến thái...
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thất bại triệt để như vậy. Cũng may với ngạo khí của mình, hắn vẫn tin tưởng tuyệt đối vào bản thân sẽ vươn lên được, chưa đến mức hình thành tâm ma với nam tử áo xanh trước mặt.
Bá Luân nói:
- Đại đạo như trăm sông đổ về một biển. Không phải cứ ngồi xếp bằng bế quan trong mật thất hay chém giết không ngừng mới là tu luyện. Khi ta thái rau, từng dao từng dao chặt xuống chính là luyện kiếm pháp. Chân di chuyển nhanh qua các bếp nấu chính là luyện thân pháp. Lúc đi bộ có thể tập sự điềm tĩnh, cảm thụ tinh tế các giác quan, khi nhắm mắt ngủ thì tự minh tưởng ra đối thủ của bản thân, tiến hành thao diễn đấu pháp. Nếu tính ra ta tu luyện còn nhiều hơn các huynh, ăn uống, đi đứng nằm ngồi, cả ngủ cũng tu luyện, đâu phải lười biếng mà thành công?
Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ.
Bá Luân nói tiếp:
- Đạo không chỗ nào không chảy tới, dù là chỗ cao hay chỗ thấp. Vì vậy cứ tập trung cảm ngộ từ những thứ nhỏ nhặt nhất, ngay cả lúc huynh đang đứng như hiện tại, chân phải dồn trọng tâm thân thể chính là dương, chân còn lại có thể coi như âm. Dùng tư thế âm dương này để diễn biến ra hư thực, càn khôn, khinh trọng, sinh tử... vô số đạo lý đối lập, lại từ những đạo lý vừa ngộ được liên tục phân tích và cảm thụ sâu xa vi tế hơn... Cách ta tu hành là như vậy đấy!
Nhưng nụ cười này hiện tại không còn vẻ ôn hoà nữa mà đã trở thành lạnh tanh, làm dấy nên một loại cảm giác xa lạ, vô tình vô cảm cho những người đang quan sát gã.
Hơi thở của gã cũng dần trở thành nặng nề trầm trọng khiến Độc Cô Minh hít thở không thông. Đây đích xác mới là khí tức của Bá Luân đại thần trong truyền thuyết mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, xứng với lời truyền tụng "đả biến thiên hạ vô địch thủ", trên trời dưới đất mình ta độc tôn mà mọi người dành tặng cho gã.
Loại khí tức này cũng là bá đạo nhưng không giống với loại bá đạo của Vạn Vô Địch.
Nói cho dễ hiểu thì bá đạo của Vạn Vô Địch mang sắc thái anh hùng thiết huyết, dùng chiến tâm của mình trấn áp chúng tu sĩ cùng thế hệ.
Còn bá đạo của Bá Luân mang sắc thái anh hùng tịch mịch, ngẩng đầu lên ba thước thần minh chẳng có ai sánh bằng, cúi đầu xuống khắp thế gian không một người hiểu thấu.
Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân lúc này đang quan chiến ở cách đó khá xa. Biểu cảm của mỗi người khác biệt nhau nhưng đồng dạng là vẻ ngậm ngùi ưu thương.
Thanh Thiện thở dài nói:
- Chúng ta làm vậy là đúng hay sai? Bắt nó hy sinh cuộc đời của nó thành toàn cho mọi người... Rốt cuộc đi tới tận cùng, mọi người đều được vui vẻ mà nó lại trở thành người cô độc nhất.
Thanh Thủy mỉm cười song trong đáy mắt chất chứa ưu sầu:
- Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Trên thế gian này đâu có gì là lưỡng toàn kỳ mỹ kia chứ? Nếu không ai chịu hy sinh, từ bỏ lợi ích cá nhân thì nhân tộc đã sớm diệt vong từ trăm vạn năm trước rồi. Thế hệ hoàng kim nhân tộc chấp nhận bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử để xây dựng nên Cửu Thiên Thập Địa vững như bàn thạch. Bạch Hoàng chấp nhận quỳ trước Mãn Lâu Thiên Đế để đổi về một đường sinh cơ cho chúng tộc nhân. Bá Luân nó hy sinh cuộc đời của mình, nói đúng thì đúng, nói sai cũng là sai. Thân làm người vì ứng kiếp mà sinh, định sẵn đã là "thân bất do kỷ", huống hồ đi tới tận cùng nếu như thành công nó sẽ trở thành cường giả sánh ngang bậc tiên hiền thời xưa, đến lúc đó mọi nguy cơ và trói buộc đều sẽ được hoá giải trước thực lực tuyệt đối, có gì mà không tốt chứ?
Thanh Thiện trầm mặc:
- Chẳng lẽ hoá giải được vô tình đạo của Cửu Chuyển Thiên công?
Thanh Thủy cười khẽ:
- Nếu nó mạnh hơn, xuất chúng hơn người sáng tạo ra môn công pháp này thì chắc chắn có thể hoá giải. Ta tin tưởng nó làm được..
Phía bên kia, hai cỗ khí tức của hai gã thanh niên một bạch y một thanh y không ngừng dâng lên sau đó va chạm vào nhau gây nên những tiếng nổ đì đùng trong không trung.
Không thể không nói Bá Luân quá mạnh, nguyên lực cơ hồ còn hùng hậu hơn Vạn Vô Địch một bậc, điều này khiến cho Độc Cô Minh không cách nào tin nổi.
- Gã tu hành thế nào mà lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ đây mới là uy lực chân chính của Cửu Chuyển Thiên công?
Toàn thân Bá Luân lấp lánh ánh sao, nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên thân thể gã xuất hiện một trăm lẻ tám hư ảnh tinh hà màu bạc đang chảy xuôi. Đây chính là chiêu thức quen thuộc Tinh Hà Chuyển trong Cửu Chuyển Thiên công. Bình thường Độc Cô Minh thi triển ra cũng chỉ tạo nên dị tượng hư ảnh một tinh hà khổng lồ bao phủ quanh thân thể mà thôi. Còn ở đây Bá Luân lại biến hoá nó, tạo thành một trăm linh tám tinh hà nhỏ xíu chạy ngang qua một trăm linh tám khiếu huyệt, đem lại sự liên kết vững vàng khó hình dung nổi giữa các khiếu huyệt, khi nguyên lực vận chuyển qua sẽ được cường hoá vô số lần.
- Thổ thuộc Tỳ, Kim thuộc Phế, Mộc thuộc Can, Hoả thuộc Tâm, Thủy thuộc thận. Ngũ hành tương sinh tương khắc, hoá thành ngũ tạng thân ta...
Giọng Bá Luân chậm rãi cất lên. Ngũ Hành Chuyển được thi triển.
Độc Cô Minh càng ngày càng trầm mặc. Trước đây hắn từng thấy Lưu Tích Quân thi triển Cửu Chuyển Thiên công nhưng là hoá ngũ hành thành hư ảnh năm chân linh tương ứng, mượn dùng ngũ hành nguyên lực đến từ thiên địa bên ngoài. Còn Bá Luân ở đây lại phối hợp ngũ hành với ngũ tạng, biến ngũ tạng thành một "tiểu thiên địa" bên trong thể nội. Thông qua đó vừa tự cường hoá thể chất, vừa đạt được sự liên kết với Tinh Hà Chuyển đang vận hành trong khiếu huyệt để tạo ra một tổ hợp thần thông kinh thế hãi tục.
- So với gã, ta quả thực chỉ như đứng trẻ chập chững mới bước vào con đường tu luyện...
Độc Cô Minh gượng cười.
Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng mình sở hữu thiên tư rất cao. Chỉ riêng việc sáng tạo ra rất nhiều công pháp đã có thể ngạo thị tu sĩ trẻ tuổi cùng thế hệ, nhưng đến bây giờ gặp phải Bá Luân hắn mới hiểu mình trước đây chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Thiên tài có thiên tài trị, Bá Luân có được thành tựu vô thượng ở thái cổ không phải là may mắn.
Chưa dừng lại ở đó, lòng bàn tay trái Bá Luân xuất hiện một luồng khí màu đen không ngừng xoay tròn, còn bên lòng bàn tay phải là luồng khí trắng.
- Âm dương nhị khí, đây là Âm Dương Chuyển!
Mỗi tầng Cửu Chuyển Thiên công có một loại thần thông đặc thù riêng. Ở cảnh giới Tiên Thai trung kỳ như Bá Luân sẽ vận dụng được tổng cộng ba loại là Tinh Hà, Ngũ Hành, Tứ Tượng, nếu cố gắng cũng sẽ miễn cưỡng thôi động được thần thông tầng sau là Âm Dương, dù vậy phải trả giá rất lớn. Ở đây gã dám làm như vậy cũng tức là rất coi trọng Độc Cô Minh, không hề khinh thị.
Cảnh giới Bá Luân cao hơn Độc Cô Minh một tiểu cảnh, sẽ chiếm được ưu thế khá lớn về độ hùng hậu nguyên lực. Nhưng vì đây không phải quyết đấu sinh tử nên gã đã tự phong ấn tu vi xuống Tiên Thai sơ kỳ để sự cân bằng được duy trì.
Khí tức cả hai toả ra dần đạt đến đỉnh điểm, bóp nghẹt không gian nơi đây. Vô số bông tuyết dưới mặt đất chậm rãi bay ngược lên bầu trời kết hợp với tiếng chân long gào thét tạo thành cảnh tượng kỳ lạ.
Độc Cô Minh trầm mặc, mà nụ cười của Bá Luân ngày một trở nên lạnh lẽo.
Giữa làn tuyết trắng đang bay ngược, tà áo cả hai phấp phới trong gió sau đó rách toạt. Khoé miệng Bá Luân chảy ra một dòng máu tươi, mà Độc Cô Minh cũng vậy, nhưng máu đến từ lòng bàn tay đang nắm chuôi Thiên Nhai kiếm của hắn.
Giữa lúc mọi thứ đang trở nên căng thẳng nhất, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên xung quanh thân thể Độc Cô Minh. Ba con chân long màu vàng rống lên từng tiếng thảm thiết rồi lần lượt vỡ tan. Tiếng kiếm minh đang kêu leng keng trong không trung ngưng bặt, mười hình thái của kiếm và mười loại ý cảnh đạo vận cũng bị chấn tan.
Nhưng đồng thời bên phía Bá Luân toàn bộ uy áp đến từ tổ hợp thần thông của gã cũng biến mất vô thanh vô tức, trả lại nơi đây một bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tuyết trắng rơi trở lại mặt đất, gió lạnh thổi mấy cọng tóc bạc phất phơ trước gò má cao của Độc Cô Minh, đồng thời cũng thổi mái tóc đen của Bá Luân bay tán loạn.
Độc Cô Minh khàn giọng nói:
- Ta thua rồi...
Bá Luân cười:
- Một kích vừa rồi ngang nhau, sao huynh lại nhận mình thua?
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Một kiếm khách không rút được kiếm ra khỏi vỏ, tức là đã thua!
Vừa rồi hắn bị khí thế trầm trọng của Bá Luân đè ép liên tục, cổ tay mặc dù đã vận hết lực nhưng vẫn vô phương rút kiếm. Dù rằng bản thân đã từ trong hiểm cảnh mà đột phá, dùng tâm phát kiếm, biến mười loại đạo vận kết hợp lại với mười hình thái võ học thành một thanh kiếm hư ảo nhưng rốt cuộc thanh kiếm này vẫn không cách nào chém về phía Bá Luân, bị gã dùng bá đạo đánh tan.
Hắn thở dài:
- Huynh rốt cuộc tu hành kiểu gì mà lại mạnh đến vậy? Cả ngày nấu cơm thổi lửa vẫn đánh thắng được kẻ thân kinh bách chiến, tu luyện đến điên cuồng như ta... Đúng là quá biến thái...
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thất bại triệt để như vậy. Cũng may với ngạo khí của mình, hắn vẫn tin tưởng tuyệt đối vào bản thân sẽ vươn lên được, chưa đến mức hình thành tâm ma với nam tử áo xanh trước mặt.
Bá Luân nói:
- Đại đạo như trăm sông đổ về một biển. Không phải cứ ngồi xếp bằng bế quan trong mật thất hay chém giết không ngừng mới là tu luyện. Khi ta thái rau, từng dao từng dao chặt xuống chính là luyện kiếm pháp. Chân di chuyển nhanh qua các bếp nấu chính là luyện thân pháp. Lúc đi bộ có thể tập sự điềm tĩnh, cảm thụ tinh tế các giác quan, khi nhắm mắt ngủ thì tự minh tưởng ra đối thủ của bản thân, tiến hành thao diễn đấu pháp. Nếu tính ra ta tu luyện còn nhiều hơn các huynh, ăn uống, đi đứng nằm ngồi, cả ngủ cũng tu luyện, đâu phải lười biếng mà thành công?
Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ.
Bá Luân nói tiếp:
- Đạo không chỗ nào không chảy tới, dù là chỗ cao hay chỗ thấp. Vì vậy cứ tập trung cảm ngộ từ những thứ nhỏ nhặt nhất, ngay cả lúc huynh đang đứng như hiện tại, chân phải dồn trọng tâm thân thể chính là dương, chân còn lại có thể coi như âm. Dùng tư thế âm dương này để diễn biến ra hư thực, càn khôn, khinh trọng, sinh tử... vô số đạo lý đối lập, lại từ những đạo lý vừa ngộ được liên tục phân tích và cảm thụ sâu xa vi tế hơn... Cách ta tu hành là như vậy đấy!
Bình luận facebook