Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Đại quân khô lâu
Dứt lời, Quan Thất liền ném mấy trăm ngọc giản có chứa khẩu quyết Tá Cốt Đại Pháp cho chúng thiên kiêu. Ngay cả Lôi Diệt cũng chụp một cái vào tay, Quan Thất nhìn gã mỉm cười nói:
- Muốn tranh hùng với ta thì vào trong đi… Ngay cả việc đi vào cũng không dám thì ngươi không đủ tư cách làm địch nhân của ta đâu…
Trước ánh mắt chăm chú của mấy ngàn tu sĩ, Quan Thất lấy ra một bộ khô lâu thời thượng cổ đặt lên phía trước mặt mình. Chỉ thấy bộ khô lâu này tự động phân giải ra sau đó ghép lại vào cơ thể Quan Thất. Khí tức nhân loại của gã tuy vẫn còn nhưng rất mờ nhạt, hoàn toàn trộn lẫn với tử khí và oán niệm của bộ khô lâu. Nếu không dụng tâm phân biệt thì rất khó nhận ra. Thậm chí ánh mắt ở hai hốc xương sọ cũng mờ đục như đã mất đi thần hồn, cực kỳ giống những thây ma xác sống từng gặp phải trên đường.
- Chúng ta vào trước, miễn có người cho rằng Thiên Địch thánh hoàng triều chúng ta giở trò…
Quan Thất cười lạnh, dẫn người của mình tiến nhập thông đạo. Rất nhanh đoàn người của y sau khi cải trang đã thành công đi vào trong.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tịch mịch tĩnh lặng, không ai nói ai câu nào. Rốt cuộc Sát Tiếu Thiên là người phá vỡ bầu không khí này, nhanh chóng thi triển Tá Cốt Đại Pháp biến thành một bộ khô lâu sau đó đi thẳng vào trong, mặc kệ người Thần Tiêu thánh hoàng triều kịch liệt ngăn cản.
Mộng Tiểu Phàm thở dài, nói với Lưu Tích Quân:
- Đã tới nước này đành đi thôi, biết đâu bên trong có kỳ ngộ chờ chúng ta…
Lưu Tích Quân gật đầu:
- Không biết tên khốn Độc Cô Minh kia đang ở đâu, hay là đã đi vào trong đó trước rồi! Hắn đã sắp tới sinh tử kiếp lần thứ nhất, ta muốn tìm hắn để đưa công pháp tầng hai Cửu Chuyển Thiên Công, nào ngờ hắn cứ một mực chạy trốn.
Mộng Tiểu Phàm cười khổ:
- Tính tình Độc Cô huynh khá thất thường, có lúc dũng mãnh ngông cuồng, có lúc lại nhát gan như thỏ đế. Mà nghe tên hòa thượng kia nói thì hình như bây giờ một bộ mặt khác của huynh ấy lại hiện ra, dâm tà và ác độc đến cực điểm. Không biết lời y nói có thật không nữa?
Lưu Tích Quân không đáp, chỉ lắc đầu. Hình ảnh nam tử áo trắng người bê bết máu từng ôm nàng nhảy xuống quỷ vực đến giờ vẫn in sâu vào tâm trí của nàng, biến thành một đoạn hồi ức cực kỳ khó quên. Với hắn, nàng vừa có hận ý về việc hắn dám sờ soạng trên người mình, nhưng cũng có loại tình cảm mơ hồ nào đó khó lòng nói rõ được.
Hai người đi vào trong thông đạo, cuối cùng mất bóng dưới cái nhìn của cả ngàn tu sĩ.
Chu Tử siết chặt nắm tay:
- Truyền thuyết nói rằng trận chiến năm xưa có sự tham gia của một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, kiếm đạo của người này đạt đến tột cùng của trời đất, nếu ta có thể chiếm được truyền thừa của y vào tay thì chuyến đi này đáng giá liều mạng.
Pháp Hải gật đầu:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, bên trong nhất định có kho tàng linh thạch đang chờ đợi bần tăng tới thu về.
Nói đoạn gã chắp tay niệm phật hiệu rồi cùng Chu Tử đi thẳng vào trong.
Phong Diệt nhìn Lôi Diệt, lại hỏi Tiêu Ức Tình và Thẩm Yến:
- Các ngươi có định vào không? Ta cứ cảm giác Quan Thất muốn gài bẫy chúng ta…
- Gã không dám, ở đây là thế lực toàn nhân giới, ngay cả chí tôn thiên kiêu Thần Tiêu thánh hoàng triều cũng có mặt trong đó. Dù Thiên Địch thánh hoàng triều có hùng mạnh đến đâu cũng không chịu nổi cảnh bị toàn nhân giới thảo phạt. Nhưng ta nghĩ gã đích xác muốn dùng chúng ta phân tán lực lượng của binh đoàn khô lâu. Truyền thừa bên trong cũng có thật, chỉ là chúng ta không biết chính xác vị trí. Còn gã nhanh chân đi vào trước, hiển nhiên đã định vị được vị trí của truyền thừa nào đó, muốn ra tay chiếm lấy tiên cơ.
Tiêu Ức Tình có sức phán đoán cao nhất, nhanh chóng đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Yến nói:
- Quả như Tiêu huynh nói, những người tu đạo chúng ta nếu không dám mạo hiểm một phen thì làm sao có thành tựu được? Kẻ tới trước chưa hẳn đã chiếm hết tiên cơ, chúng ta cứ đi vào để xem khí vận nơi này sẽ rơi xuống trên người ai.
Chúng tu sĩ sau một lúc đắn đo thì gần như bảy phần đã đi vào thông đạo, chỉ còn sót lại một vài kẻ sợ chết trấn thủ bên ngoài.
- Không thấy ca ca, mặt nạ mách bảo ta phải đi vào, dường như bên trong có thứ gì đó đang chờ ta đến lấy… Tiểu Ngọc, đi thôi!
Nguyệt Nhi lẩm bẩm, bàn tay đưa xuống vỗ vỗ lên đầu Ngọc Chân tử khiến y muốn khuất nhục muốn chảy hết nước mắt. Đường đường là một chí tôn đại viên mãn mà nay lại trở thành sủng vật cho một tiểu hài tử mới mười ba tuổi, đúng là tạo hóa thật biết trêu người.
—————————————————
Lúc chúng tu sĩ bắt đầu ùn ùn tiến vào thông đạo nhỏ hẹp kia thì Độc Cô Minh vẫn đang trôi dạt vô định trong hư vô.
Yêu lực trong chúng sinh huyết của hắn đã thăng hoa đến mức cực hạn, sau đó lột xác từ Minh Yêu trở thành Nguyên Yêu. Điều này đồng nghĩa với việc nếu thi triển ra Nguyên Yêu Biến thì hắn sẽ đủ sức chống cự với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ, mặc kệ bản thân vẫn đang nằm ở cảnh giới Khổ Hải.
- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, nhân sống có tình, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt. Mà yêu, yêu thì hay thay đổi…
Độc Cô Minh thì thào, sau đó cặp mắt chợt mở bừng ra, yêu khí trên người nồng đậm đến cực hạn. Thân thể hắn cũng nhanh chóng biến đổi hoàn toàn, yêu hóa thành một quái vật da xanh cơ bắp cuồn cuộn, trên đầu mọc ra hai sừng, răng nanh cũng chìa ra khỏi hàm, ánh mắt ẩn chứa một loại xảo trá đa đoan nhìn về phía hư vô trước mặt.
- Yêu hay thay đổi, tâm tính luôn ẩn chứa sự phản nghịch và điên cuồng. Hôm nay ta thành tựu yêu đạo, dùng yêu đạo phá vỡ hư vô!
Bàn tay đầy móng vuốt của hắn vung tới xé rách hư vô, thân thể nhanh như cắt lao ra khỏi nơi đang giam giữ mình.
- Cái này?
Tròng mắt Độc Cô Minh chợt co rút lại, vị trí mà hắn đang xuất hiện không ngờ lại nằm giữa một đám khô lâu có nhân số đông đến cả ngàn tên.
Đám khô lâu này trông thấy hắn đột ngột hiện thân thì thoáng sửng sờ, sau đó đồng thời hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng công kích hắn.
- Con bà nó, không phải đen như vậy chứ?
Độc Cô Minh vung yêu trảo đánh nát mười mấy khô lâu, rất nhanh phát hiện những khô lâu này bất tử bất diệt, mặc dù tu vi chỉ tương đương với Khổ Hải sơ kỳ nhưng liên tục phục sinh bám chặt lấy chân hắn.
- Minh Yêu Biến không duy trì được lâu… Thọ nguyên trong người ta cũng chỉ còn có ba năm, con mẹ nó chứ…
Sau khi kiểm tra sơ lược tình trạng cơ thể mình thì Độc Cô Minh không khỏi khóc rống lên, thu hồi biến thân yêu thú, kế tiếp thi triển Bách Bộ Hồng Trần bỏ chạy.
Hắn vì muốn đánh bại Côn Vũ mà liên tục dung hợp hai loại yêu lực ma lực, khi thi triển Thần Hầu Biến Thân còn dung hợp ba loại yêu ma tiên lực, khiến cho thọ nguyên tiêu hao với tốc độ kinh khủng. Cũng may đánh bại được Côn Vũ, bằng không nếu duy trì thêm một hai khắc nữa thì hắn cũng tự chết đi vì hết thọ nguyên.
- Bây giờ muốn sống thì chỉ còn cách trong ba năm ngắn ngủi bằng mọi giá phải đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh. Nhưng làm sao ta thực hiện nổi đây? Khổ Hải của ta mới chỉ tám vạn tám ngàn trượng, tiến cảnh tới bước này rồi thì tăng tiến cực kỳ lâu. Đó là trong trường hợp có hai giọt chân linh huyết để luyện hóa trong vòng ba tháng. Còn với điều kiện bình thường thì e rằng còn lâu hơn nữa…
Mỗi giọt chân linh huyết giúp hắn mở rộng được hai ngàn trượng Khổ Hải.
Minh Yêu Biến thăng hoa giúp hắn có thêm hai ngàn trượng nữa.
Vượt Diệt Chí Tôn Kiếp giúp hắn lại đủ sức mở ra thêm hai ngàn trượng.
Nhưng đây đã là toàn bộ tiềm năng và cơ duyên của hắn hiện tại. Muốn trong ba năm đạt đến Khổ Hải đại viên mãn còn có khả năng, nhưng nếu muốn trở nên hoàn mỹ như Thẩm Yến thì vô cùng khó, cực kỳ khó.
Hắn chạy như bay, đám khô lâu phía sau bắt đầu đuổi không kịp. Nhưng lúc hắn vừa ngừng lại thì đã thấy một đội khô lâu khác đông tới mấy chục vạn khiến hắn hết hồn hết vía. Trong đám khô lâu này thậm chí còn có khô lâu tướng quân tu vi Tiên Thai cảnh, nếu hắn không nhanh chân thì chắc chắn đã táng mạng dưới tay nó.
- Ngươi muốn mau chóng đột phá Hỗn Nguyên cảnh thì chỉ còn cách để ta đi thôn phệ tu sĩ khác mà thôi. Bảo đảm với ngươi chưa tới một tháng ta sẽ thành công…
Tâm ma cười nhạt truyền âm nói.
- Để ngươi đi thôn phệ kẻ khác xong quay lại cắn nuốt luôn ta. Ta chưa phải hạng ngu ngốc đến thế đâu. Có chết cùng chết, có sống thì ta sống ngươi chết…
Độc Cô Minh cắn răng, tiếp tục bỏ chạy, tránh né đòn công kích của mấy ngàn bộ khô lâu. Mặt đất sau lưng hắn liên tục nổ tung tạo thành một cái rãnh sâu hoắm kéo dài cả mấy dặm.
- Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, còn mười ngày nữa sẽ tới lượt ta nắm quyền khống chế. Tự giải quyết cho tốt đi!
Tâm ma nói xong liền im lặng, chìm vào giấc ngủ say trong tâm hải, để mặc Độc Cô Minh tự sinh tự diệt.
- Muốn tranh hùng với ta thì vào trong đi… Ngay cả việc đi vào cũng không dám thì ngươi không đủ tư cách làm địch nhân của ta đâu…
Trước ánh mắt chăm chú của mấy ngàn tu sĩ, Quan Thất lấy ra một bộ khô lâu thời thượng cổ đặt lên phía trước mặt mình. Chỉ thấy bộ khô lâu này tự động phân giải ra sau đó ghép lại vào cơ thể Quan Thất. Khí tức nhân loại của gã tuy vẫn còn nhưng rất mờ nhạt, hoàn toàn trộn lẫn với tử khí và oán niệm của bộ khô lâu. Nếu không dụng tâm phân biệt thì rất khó nhận ra. Thậm chí ánh mắt ở hai hốc xương sọ cũng mờ đục như đã mất đi thần hồn, cực kỳ giống những thây ma xác sống từng gặp phải trên đường.
- Chúng ta vào trước, miễn có người cho rằng Thiên Địch thánh hoàng triều chúng ta giở trò…
Quan Thất cười lạnh, dẫn người của mình tiến nhập thông đạo. Rất nhanh đoàn người của y sau khi cải trang đã thành công đi vào trong.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tịch mịch tĩnh lặng, không ai nói ai câu nào. Rốt cuộc Sát Tiếu Thiên là người phá vỡ bầu không khí này, nhanh chóng thi triển Tá Cốt Đại Pháp biến thành một bộ khô lâu sau đó đi thẳng vào trong, mặc kệ người Thần Tiêu thánh hoàng triều kịch liệt ngăn cản.
Mộng Tiểu Phàm thở dài, nói với Lưu Tích Quân:
- Đã tới nước này đành đi thôi, biết đâu bên trong có kỳ ngộ chờ chúng ta…
Lưu Tích Quân gật đầu:
- Không biết tên khốn Độc Cô Minh kia đang ở đâu, hay là đã đi vào trong đó trước rồi! Hắn đã sắp tới sinh tử kiếp lần thứ nhất, ta muốn tìm hắn để đưa công pháp tầng hai Cửu Chuyển Thiên Công, nào ngờ hắn cứ một mực chạy trốn.
Mộng Tiểu Phàm cười khổ:
- Tính tình Độc Cô huynh khá thất thường, có lúc dũng mãnh ngông cuồng, có lúc lại nhát gan như thỏ đế. Mà nghe tên hòa thượng kia nói thì hình như bây giờ một bộ mặt khác của huynh ấy lại hiện ra, dâm tà và ác độc đến cực điểm. Không biết lời y nói có thật không nữa?
Lưu Tích Quân không đáp, chỉ lắc đầu. Hình ảnh nam tử áo trắng người bê bết máu từng ôm nàng nhảy xuống quỷ vực đến giờ vẫn in sâu vào tâm trí của nàng, biến thành một đoạn hồi ức cực kỳ khó quên. Với hắn, nàng vừa có hận ý về việc hắn dám sờ soạng trên người mình, nhưng cũng có loại tình cảm mơ hồ nào đó khó lòng nói rõ được.
Hai người đi vào trong thông đạo, cuối cùng mất bóng dưới cái nhìn của cả ngàn tu sĩ.
Chu Tử siết chặt nắm tay:
- Truyền thuyết nói rằng trận chiến năm xưa có sự tham gia của một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, kiếm đạo của người này đạt đến tột cùng của trời đất, nếu ta có thể chiếm được truyền thừa của y vào tay thì chuyến đi này đáng giá liều mạng.
Pháp Hải gật đầu:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, bên trong nhất định có kho tàng linh thạch đang chờ đợi bần tăng tới thu về.
Nói đoạn gã chắp tay niệm phật hiệu rồi cùng Chu Tử đi thẳng vào trong.
Phong Diệt nhìn Lôi Diệt, lại hỏi Tiêu Ức Tình và Thẩm Yến:
- Các ngươi có định vào không? Ta cứ cảm giác Quan Thất muốn gài bẫy chúng ta…
- Gã không dám, ở đây là thế lực toàn nhân giới, ngay cả chí tôn thiên kiêu Thần Tiêu thánh hoàng triều cũng có mặt trong đó. Dù Thiên Địch thánh hoàng triều có hùng mạnh đến đâu cũng không chịu nổi cảnh bị toàn nhân giới thảo phạt. Nhưng ta nghĩ gã đích xác muốn dùng chúng ta phân tán lực lượng của binh đoàn khô lâu. Truyền thừa bên trong cũng có thật, chỉ là chúng ta không biết chính xác vị trí. Còn gã nhanh chân đi vào trước, hiển nhiên đã định vị được vị trí của truyền thừa nào đó, muốn ra tay chiếm lấy tiên cơ.
Tiêu Ức Tình có sức phán đoán cao nhất, nhanh chóng đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Yến nói:
- Quả như Tiêu huynh nói, những người tu đạo chúng ta nếu không dám mạo hiểm một phen thì làm sao có thành tựu được? Kẻ tới trước chưa hẳn đã chiếm hết tiên cơ, chúng ta cứ đi vào để xem khí vận nơi này sẽ rơi xuống trên người ai.
Chúng tu sĩ sau một lúc đắn đo thì gần như bảy phần đã đi vào thông đạo, chỉ còn sót lại một vài kẻ sợ chết trấn thủ bên ngoài.
- Không thấy ca ca, mặt nạ mách bảo ta phải đi vào, dường như bên trong có thứ gì đó đang chờ ta đến lấy… Tiểu Ngọc, đi thôi!
Nguyệt Nhi lẩm bẩm, bàn tay đưa xuống vỗ vỗ lên đầu Ngọc Chân tử khiến y muốn khuất nhục muốn chảy hết nước mắt. Đường đường là một chí tôn đại viên mãn mà nay lại trở thành sủng vật cho một tiểu hài tử mới mười ba tuổi, đúng là tạo hóa thật biết trêu người.
—————————————————
Lúc chúng tu sĩ bắt đầu ùn ùn tiến vào thông đạo nhỏ hẹp kia thì Độc Cô Minh vẫn đang trôi dạt vô định trong hư vô.
Yêu lực trong chúng sinh huyết của hắn đã thăng hoa đến mức cực hạn, sau đó lột xác từ Minh Yêu trở thành Nguyên Yêu. Điều này đồng nghĩa với việc nếu thi triển ra Nguyên Yêu Biến thì hắn sẽ đủ sức chống cự với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ, mặc kệ bản thân vẫn đang nằm ở cảnh giới Khổ Hải.
- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, nhân sống có tình, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt. Mà yêu, yêu thì hay thay đổi…
Độc Cô Minh thì thào, sau đó cặp mắt chợt mở bừng ra, yêu khí trên người nồng đậm đến cực hạn. Thân thể hắn cũng nhanh chóng biến đổi hoàn toàn, yêu hóa thành một quái vật da xanh cơ bắp cuồn cuộn, trên đầu mọc ra hai sừng, răng nanh cũng chìa ra khỏi hàm, ánh mắt ẩn chứa một loại xảo trá đa đoan nhìn về phía hư vô trước mặt.
- Yêu hay thay đổi, tâm tính luôn ẩn chứa sự phản nghịch và điên cuồng. Hôm nay ta thành tựu yêu đạo, dùng yêu đạo phá vỡ hư vô!
Bàn tay đầy móng vuốt của hắn vung tới xé rách hư vô, thân thể nhanh như cắt lao ra khỏi nơi đang giam giữ mình.
- Cái này?
Tròng mắt Độc Cô Minh chợt co rút lại, vị trí mà hắn đang xuất hiện không ngờ lại nằm giữa một đám khô lâu có nhân số đông đến cả ngàn tên.
Đám khô lâu này trông thấy hắn đột ngột hiện thân thì thoáng sửng sờ, sau đó đồng thời hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng công kích hắn.
- Con bà nó, không phải đen như vậy chứ?
Độc Cô Minh vung yêu trảo đánh nát mười mấy khô lâu, rất nhanh phát hiện những khô lâu này bất tử bất diệt, mặc dù tu vi chỉ tương đương với Khổ Hải sơ kỳ nhưng liên tục phục sinh bám chặt lấy chân hắn.
- Minh Yêu Biến không duy trì được lâu… Thọ nguyên trong người ta cũng chỉ còn có ba năm, con mẹ nó chứ…
Sau khi kiểm tra sơ lược tình trạng cơ thể mình thì Độc Cô Minh không khỏi khóc rống lên, thu hồi biến thân yêu thú, kế tiếp thi triển Bách Bộ Hồng Trần bỏ chạy.
Hắn vì muốn đánh bại Côn Vũ mà liên tục dung hợp hai loại yêu lực ma lực, khi thi triển Thần Hầu Biến Thân còn dung hợp ba loại yêu ma tiên lực, khiến cho thọ nguyên tiêu hao với tốc độ kinh khủng. Cũng may đánh bại được Côn Vũ, bằng không nếu duy trì thêm một hai khắc nữa thì hắn cũng tự chết đi vì hết thọ nguyên.
- Bây giờ muốn sống thì chỉ còn cách trong ba năm ngắn ngủi bằng mọi giá phải đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh. Nhưng làm sao ta thực hiện nổi đây? Khổ Hải của ta mới chỉ tám vạn tám ngàn trượng, tiến cảnh tới bước này rồi thì tăng tiến cực kỳ lâu. Đó là trong trường hợp có hai giọt chân linh huyết để luyện hóa trong vòng ba tháng. Còn với điều kiện bình thường thì e rằng còn lâu hơn nữa…
Mỗi giọt chân linh huyết giúp hắn mở rộng được hai ngàn trượng Khổ Hải.
Minh Yêu Biến thăng hoa giúp hắn có thêm hai ngàn trượng nữa.
Vượt Diệt Chí Tôn Kiếp giúp hắn lại đủ sức mở ra thêm hai ngàn trượng.
Nhưng đây đã là toàn bộ tiềm năng và cơ duyên của hắn hiện tại. Muốn trong ba năm đạt đến Khổ Hải đại viên mãn còn có khả năng, nhưng nếu muốn trở nên hoàn mỹ như Thẩm Yến thì vô cùng khó, cực kỳ khó.
Hắn chạy như bay, đám khô lâu phía sau bắt đầu đuổi không kịp. Nhưng lúc hắn vừa ngừng lại thì đã thấy một đội khô lâu khác đông tới mấy chục vạn khiến hắn hết hồn hết vía. Trong đám khô lâu này thậm chí còn có khô lâu tướng quân tu vi Tiên Thai cảnh, nếu hắn không nhanh chân thì chắc chắn đã táng mạng dưới tay nó.
- Ngươi muốn mau chóng đột phá Hỗn Nguyên cảnh thì chỉ còn cách để ta đi thôn phệ tu sĩ khác mà thôi. Bảo đảm với ngươi chưa tới một tháng ta sẽ thành công…
Tâm ma cười nhạt truyền âm nói.
- Để ngươi đi thôn phệ kẻ khác xong quay lại cắn nuốt luôn ta. Ta chưa phải hạng ngu ngốc đến thế đâu. Có chết cùng chết, có sống thì ta sống ngươi chết…
Độc Cô Minh cắn răng, tiếp tục bỏ chạy, tránh né đòn công kích của mấy ngàn bộ khô lâu. Mặt đất sau lưng hắn liên tục nổ tung tạo thành một cái rãnh sâu hoắm kéo dài cả mấy dặm.
- Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, còn mười ngày nữa sẽ tới lượt ta nắm quyền khống chế. Tự giải quyết cho tốt đi!
Tâm ma nói xong liền im lặng, chìm vào giấc ngủ say trong tâm hải, để mặc Độc Cô Minh tự sinh tự diệt.
Bình luận facebook