Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Phúc thọ an khang
Đúng lúc Độc Cô Minh đang trầm mặc thì chợt nghe Mộng Tiểu Phàm nói:
- Độc Cô huynh, e rằng chúng ta phải từ biệt tại đây. Mặc dù chúng ta có thể xem như bằng hữu nhưng trong lúc tranh phong đoạt kỳ ngộ thì ta vẫn sẽ thẳng tay không lưu tình. Huynh yên tâm, ta sẽ đến ba đại môn còn lại để kích hoạt ngưng tụ Cực Phẩm Chiến Giáp, tuyệt đối không động đến đại quân khô lâu của huynh.
Mộng Tiểu Phàm có Tạo Hóa thủ, hiển nhiên đạt được tư cách Thiên Tôn. Độc Cô Minh cũng hiểu cho dù là bằng hữu cũng sẽ không có chuyện dễ dàng nhường chỗ tốt cho nhau. Thậm chí nếu đến bước đường cùng vẫn sẽ phân sinh tử như thường. Đó mới là tu đạo giới đích thực, trên đường đạo không thể có chuyện thối lui, phải giẫm đạp lên thiên kiêu khác mà tiến lên. Kỳ ngộ liên quan đến sự thành công của một đời tu sĩ, ai nguyện ý bỏ qua? Bằng hữu thâm tình, tri kỷ lương duyên chỉ là chuyện sau khi kỳ ngộ đã kết thúc, cả hai cùng vì một mục tiêu mà kề vai tác chiến, hỗ trợ nhau chống lại địch nhân chung mà thôi.
Đả Cẩu cũng nói:
- Ta cũng có tư cách Đại Đế, sẽ ngưng tụ ra được Thượng Phẩm Chiến Giáp. Một khi gặp lại không cần nhường nhịn, chúng ta tranh giành truyền thừa một cách công bằng.
Độc Cô Minh gật đầu, hai tay chắp lại, miệng nở nụ cười tươi:
- Ơn tương cứu lúc trước vĩnh viễn không quên. Sau khi đoạt truyền thừa xong, nếu còn sống thì lại cùng nhau tương ngộ, nâng chén rượu uống cho thỏa thích…
Mộng Tiểu Phàm và Đả Cẩu ôm quyền đáp lễ sau đó chia làm hai hướng rời đi. Chiến trường rất nhanh chỉ còn lại mình Độc Cô Minh, Trần Mạn Dao và hai yêu vật đang trầm mặc không thôi.
Một vạn khô lâu này và Tẫn Cốt Tỏa Cốt nếu không có hắn bảo vệ thì chắc chắn sẽ bị những thiên kiêu có tư cách tiến nhập đạo giới huyết tế.
Gà chột mắt hừ lạnh:
- Đại trượng phu sống trên đời làm là làm, không làm là không làm. Đạo giới đã mở ra, không cách nào có thể vãn hồi. Nếu ngươi không huyết tế chúng để ngưng tụ Cực Phẩm Chiến Giáp thì chắc chắn sẽ bỏ mạng dưới tay đám thiên kiêu kia, rồi số phận đại quân khô lâu của ngươi cũng không thoát khỏi việc phải tan vào hư vô, trở thành chất dinh dưỡng cho chiến giáp của kẻ khác.
Tiểu ô quy gật gù:
- Sống có tình nhưng phải tùy lúc, lúc này mà sống có tình chẳng khác nào tự sát.
Trần Mạn Dao không hề khuyên Độc Cô Minh mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Minh Vương cứ quyết định đi, dù huynh quyết định thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ…
Thấy Độc Cô Minh thẫn thờ, nắm tay siết chặt. Toái Mộng đao phát ra tiếng thở dài sườn sượt:
- Không phải ngươi từng nói với ta sẽ luôn có cách lựa chọn khác sao? Bây giờ gặp tình cảnh này ta xem ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây? Không bao giờ có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Tất nhiên ngươi có thể lựa chọn cách dùng Sơn Hà Đồ để đạt được tư cách Phạm Thiên tiên giới. Nhưng chắc chắn những khô lâu phía sau ngươi sẽ từ bằng hữu biến thành đối địch với ngươi. Dưới sự ùa lên chém giết của chúng, ngươi vẫn phải hủy diệt chúng.
Trong lúc Toái Mộng đao nói thì ở khắp hung địa đã xuất hiện vô số tiếng nổ đùng. Từ phương xa có mấy trăm vòng xoáy hiện ra hút những khô lâu nhân tộc bốn phương kéo về huyết tế. Tiếng cười của chúng thiên kiêu sau khi ngưng tụ thành công chiến giáp vang vọng khắp nơi, lan đến cả vị trí của Độc Cô Minh.
- Ha ha, thì ra cảm giác trở thành Ứng Kiếp kỳ diệu thế này, để ta xem ai có thể ngăn nổi một kiếm của Chu Tử ta!
Chu Tử lấy ra tín vật Đại Đế thời cổ của thế lực Bạch Ngọc Kinh, nhờ đó mạnh mẽ ngưng tụ ra Thượng Phẩm Chiến Giáp, tu vi dâng lên tới Ứng Kiếp sơ kỳ.
Côn Vũ là hậu nhân của chân linh Côn Bằng, tuy không xếp vào hàng ngũ thập thiên tôn như nhân tộc nhưng cũng có công lao lớn, đạt được tư cách Yêu Tôn, ngưng tụ ra Cực Phẩm Chiến Giáp.
Phong Diệt và Lôi Diệt dùng Định Phong bảo tháp và Chấn Lôi chiến chủ cũng có tư cách Đại Đế để tiến vào đạo giới. Đây là thứ mà tổ sư của Phong Lôi thánh địa từng đạt được ở một di tích thái cổ, trải qua mấy chục vạn năm vẫn còn bảo tồn đến tận hôm nay, truyền tay không biết bao nhiêu đời thánh tử.
Ngọc Chân tử nhìn đại môn khổng lồ trên cao với vẻ mặt khao khát, mà tiểu hài tử Nguyệt Nhi cũng lạnh lùng nhìn lên nó.
- Ca ca đã cầm Hắc Diện đi rồi, ta không có tư cách đi vào bên trong. Tiểu Ngọc ngươi nếu muốn tiến vào thì cứ tùy ý. Ta sẽ ở lại bên ngoài giết sạch thiên kiêu ở đây để tìm kiếm cơ hội đột phá Hỗn Nguyên hậu kỳ.
Những thiên kiêu mạnh nhất đã tiến nhập đạo giới, gần năm ngàn tu sĩ còn lại cực kỳ yếu ớt, chính là dê béo cho Nguyệt Nhi đi săn. Nếu thôn phệ được hết bọn họ, dù là Tiên Thai cũng không phải không thể chạm đến. Đó là sức mạnh của kẻ diệt đạo, tu vi tăng tiến gần như điên cuồng, nhưng đổi lại là sát nghiệp nặng nề quấn thân. Gần như những kẻ diệt đạo từng xuất hiện trong lịch sử đều không thể sống quá lâu. Có người bị quần hùng liên thủ giết chết. Có người bị sát nghiệp nặng nề khiến cho hóa điên, tự cắn nuốt chính bản thân mình. Đó là kiếp nạn của việc diệt đạo, diệt nhân… Nếu không sớm chết đi thì kẻ diệt đạo chỉ sợ sẽ diệt hết chúng sinh, sau đó cắn nuốt luôn thiên địa để thành toàn cho bản thân.
Ngọc Chân tử ôm quyền bái tạ Nguyệt Nhi, rồi dùng tín vật là một miếng ngọc bội màu trắng ngưng tụ ra Thượng Phẩm Chiến Giáp, không hề quay đầu lại mà đi thẳng vào trong đại môn.
Vì sao gã không ra tay với Nguyệt Nhi, nhân cơ hội trừ bỏ cô bé?
Lúc hư ảnh Nguyệt Nhi do thiện niệm biến thành hiện ra trước mặt Độc Cô Minh, mặc dù Ngọc Chân tử đang ngủ say nhưng vẫn cảm nhận rất rõ sự bi ai và thê lương của cô bé. Cả thôn xóm bị giết, bản tâm hiền lành mất đi, điều này khiến Ngọc Chân tử nhớ lại khoảnh khắc Ngọc Hư cung diệt vong. Gã chỉ là một tiểu thư đồng nhỏ bé không có lấy một chút tu vi nào. Chứng kiến huynh đệ bằng hữu chết hết mà bản thân bất lực không thể làm gì, sự bi ai đó gã đã từng trải qua. Với Nguyệt Nhi, gã có sự cảm thông, cũng thấy được một tia hy vọng báo thù.
Kẻ diệt đạo một khi trưởng thành thì sẽ đủ năng lực khiến trời đất biến sắc, phong vân dậy sóng. Thiên Địch thánh hoàng triều kia cũng không phải không thể lay chuyển.
Mà lúc này đây Độc Cô Minh đang nhắm nghiền hai mắt lại, trong đầu nhớ tới hình ảnh quân đoàn khô đã từng cùng minh trải qua sinh tử, cùng nhau hô to khẩu hiệu “cướp, giết, hiếp”. Đám khô lâu này cực kỳ yêu thích linh thạch, có con nhét linh thạch vào hai mắt, có con nhét vào hai lỗ hổng dưới hạ thể, còn gọi hắn hai tiếng lão đại.
Đột nhiên một khô lâu trong quân đoàn cất tiếng:
- Lão đại… chiến giáp, ngươi xứng đáng…
- Lão đại… chúng ta chiến tử… thần hồn bất diệt là chờ ngày có một lão đại xuất hiện… giúp chúng ta không còn lưu luyến thế giới này…
- Chúng ta tuy yếu… nhưng hiểu nghĩa khí… lão đại cần, chúng ta sẵn sàng hy sinh…
- Nhân giới mãi mãi trường tồn… lão đại phúc thọ an khang…
Một khô lâu thì thào, sau đó thân thể nổ tung biến thành vô số luồng sáng vờn quanh người Độc Cô Minh. Những điều diễn ra khiến gà chột mắt, tiểu ô quy hay Trần Mạn Dao cũng cảm thấy trầm mặc. Nhất là Toái Mộng đao chỉ không ngừng buông những tiếng thở dài sườn sượt. Những ký ức về một thời đại tràn ngập bi thương ùa về trong tâm trí họ.
- Nhân giới mãi mãi trường tồn… lão đại phúc thọ an khang…
Một khô lâu hai mắt có gắn linh thạch gào rống, cũng tự bạo để biến thành luồng sáng ngưng tụ chiến giáp cho Độc Cô Minh.
- Tẫn Cốt, Tỏa Cốt… chăm sóc lão đại…
Giọng nói của một vạn khô lâu quanh quẩn khắp trời đất. Hai khô lâu Tẫn Cốt và Tỏa Cốt vốn dĩ định tự bạo nhưng lại bị những luồng sáng như những con đom đóm xuất hiện vào trời đêm kia ngăn cản. Dù vậy, thân thể của chúng vẫn tan rã ra bay thẳng đến chỗ Độc Cô Minh. Tẫn Cốt nhập vào chân phải của hắn, hóa thành một hình xăm khô lâu què chân có tiểu huynh đệ to tướng chĩa thẳng lên trời, giống như muốn hỏi trời xanh tiểu huynh đệ của ngươi có to bằng ta không. Mà Tỏa Cốt thì lại là hình xăm một khô lâu có dáng vẻ lạnh lùng, thần thái cô độc cực kỳ giống với Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh không thể nói ra câu gì. Hai mắt hắn tuy nhắm nghiền nhưng đáy lòng nghẹn ngào. Bình thường hắn là một kẻ rất mạnh mẽ, dù gặp sinh tử cũng sẵn sàng điên cuồng làm mọi thứ. Nhưng thực ra hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Đứng trước tình cảm bằng hữu, thân tình, hắn cảm thấy mình dù cố gắng khống chế đến đâu cũng không thể kìm lòng được. Chiến giáp mỗi ngày một ngưng tụ thành thực chất, một vạn khô lâu cũng biến mất hoàn toàn, tu vi của Độc Cô Minh kéo lên thành cấp độ Tướng Quân, cảnh giới Đạo Đài hậu kỳ.
- Độc Cô huynh, e rằng chúng ta phải từ biệt tại đây. Mặc dù chúng ta có thể xem như bằng hữu nhưng trong lúc tranh phong đoạt kỳ ngộ thì ta vẫn sẽ thẳng tay không lưu tình. Huynh yên tâm, ta sẽ đến ba đại môn còn lại để kích hoạt ngưng tụ Cực Phẩm Chiến Giáp, tuyệt đối không động đến đại quân khô lâu của huynh.
Mộng Tiểu Phàm có Tạo Hóa thủ, hiển nhiên đạt được tư cách Thiên Tôn. Độc Cô Minh cũng hiểu cho dù là bằng hữu cũng sẽ không có chuyện dễ dàng nhường chỗ tốt cho nhau. Thậm chí nếu đến bước đường cùng vẫn sẽ phân sinh tử như thường. Đó mới là tu đạo giới đích thực, trên đường đạo không thể có chuyện thối lui, phải giẫm đạp lên thiên kiêu khác mà tiến lên. Kỳ ngộ liên quan đến sự thành công của một đời tu sĩ, ai nguyện ý bỏ qua? Bằng hữu thâm tình, tri kỷ lương duyên chỉ là chuyện sau khi kỳ ngộ đã kết thúc, cả hai cùng vì một mục tiêu mà kề vai tác chiến, hỗ trợ nhau chống lại địch nhân chung mà thôi.
Đả Cẩu cũng nói:
- Ta cũng có tư cách Đại Đế, sẽ ngưng tụ ra được Thượng Phẩm Chiến Giáp. Một khi gặp lại không cần nhường nhịn, chúng ta tranh giành truyền thừa một cách công bằng.
Độc Cô Minh gật đầu, hai tay chắp lại, miệng nở nụ cười tươi:
- Ơn tương cứu lúc trước vĩnh viễn không quên. Sau khi đoạt truyền thừa xong, nếu còn sống thì lại cùng nhau tương ngộ, nâng chén rượu uống cho thỏa thích…
Mộng Tiểu Phàm và Đả Cẩu ôm quyền đáp lễ sau đó chia làm hai hướng rời đi. Chiến trường rất nhanh chỉ còn lại mình Độc Cô Minh, Trần Mạn Dao và hai yêu vật đang trầm mặc không thôi.
Một vạn khô lâu này và Tẫn Cốt Tỏa Cốt nếu không có hắn bảo vệ thì chắc chắn sẽ bị những thiên kiêu có tư cách tiến nhập đạo giới huyết tế.
Gà chột mắt hừ lạnh:
- Đại trượng phu sống trên đời làm là làm, không làm là không làm. Đạo giới đã mở ra, không cách nào có thể vãn hồi. Nếu ngươi không huyết tế chúng để ngưng tụ Cực Phẩm Chiến Giáp thì chắc chắn sẽ bỏ mạng dưới tay đám thiên kiêu kia, rồi số phận đại quân khô lâu của ngươi cũng không thoát khỏi việc phải tan vào hư vô, trở thành chất dinh dưỡng cho chiến giáp của kẻ khác.
Tiểu ô quy gật gù:
- Sống có tình nhưng phải tùy lúc, lúc này mà sống có tình chẳng khác nào tự sát.
Trần Mạn Dao không hề khuyên Độc Cô Minh mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Minh Vương cứ quyết định đi, dù huynh quyết định thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ…
Thấy Độc Cô Minh thẫn thờ, nắm tay siết chặt. Toái Mộng đao phát ra tiếng thở dài sườn sượt:
- Không phải ngươi từng nói với ta sẽ luôn có cách lựa chọn khác sao? Bây giờ gặp tình cảnh này ta xem ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây? Không bao giờ có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Tất nhiên ngươi có thể lựa chọn cách dùng Sơn Hà Đồ để đạt được tư cách Phạm Thiên tiên giới. Nhưng chắc chắn những khô lâu phía sau ngươi sẽ từ bằng hữu biến thành đối địch với ngươi. Dưới sự ùa lên chém giết của chúng, ngươi vẫn phải hủy diệt chúng.
Trong lúc Toái Mộng đao nói thì ở khắp hung địa đã xuất hiện vô số tiếng nổ đùng. Từ phương xa có mấy trăm vòng xoáy hiện ra hút những khô lâu nhân tộc bốn phương kéo về huyết tế. Tiếng cười của chúng thiên kiêu sau khi ngưng tụ thành công chiến giáp vang vọng khắp nơi, lan đến cả vị trí của Độc Cô Minh.
- Ha ha, thì ra cảm giác trở thành Ứng Kiếp kỳ diệu thế này, để ta xem ai có thể ngăn nổi một kiếm của Chu Tử ta!
Chu Tử lấy ra tín vật Đại Đế thời cổ của thế lực Bạch Ngọc Kinh, nhờ đó mạnh mẽ ngưng tụ ra Thượng Phẩm Chiến Giáp, tu vi dâng lên tới Ứng Kiếp sơ kỳ.
Côn Vũ là hậu nhân của chân linh Côn Bằng, tuy không xếp vào hàng ngũ thập thiên tôn như nhân tộc nhưng cũng có công lao lớn, đạt được tư cách Yêu Tôn, ngưng tụ ra Cực Phẩm Chiến Giáp.
Phong Diệt và Lôi Diệt dùng Định Phong bảo tháp và Chấn Lôi chiến chủ cũng có tư cách Đại Đế để tiến vào đạo giới. Đây là thứ mà tổ sư của Phong Lôi thánh địa từng đạt được ở một di tích thái cổ, trải qua mấy chục vạn năm vẫn còn bảo tồn đến tận hôm nay, truyền tay không biết bao nhiêu đời thánh tử.
Ngọc Chân tử nhìn đại môn khổng lồ trên cao với vẻ mặt khao khát, mà tiểu hài tử Nguyệt Nhi cũng lạnh lùng nhìn lên nó.
- Ca ca đã cầm Hắc Diện đi rồi, ta không có tư cách đi vào bên trong. Tiểu Ngọc ngươi nếu muốn tiến vào thì cứ tùy ý. Ta sẽ ở lại bên ngoài giết sạch thiên kiêu ở đây để tìm kiếm cơ hội đột phá Hỗn Nguyên hậu kỳ.
Những thiên kiêu mạnh nhất đã tiến nhập đạo giới, gần năm ngàn tu sĩ còn lại cực kỳ yếu ớt, chính là dê béo cho Nguyệt Nhi đi săn. Nếu thôn phệ được hết bọn họ, dù là Tiên Thai cũng không phải không thể chạm đến. Đó là sức mạnh của kẻ diệt đạo, tu vi tăng tiến gần như điên cuồng, nhưng đổi lại là sát nghiệp nặng nề quấn thân. Gần như những kẻ diệt đạo từng xuất hiện trong lịch sử đều không thể sống quá lâu. Có người bị quần hùng liên thủ giết chết. Có người bị sát nghiệp nặng nề khiến cho hóa điên, tự cắn nuốt chính bản thân mình. Đó là kiếp nạn của việc diệt đạo, diệt nhân… Nếu không sớm chết đi thì kẻ diệt đạo chỉ sợ sẽ diệt hết chúng sinh, sau đó cắn nuốt luôn thiên địa để thành toàn cho bản thân.
Ngọc Chân tử ôm quyền bái tạ Nguyệt Nhi, rồi dùng tín vật là một miếng ngọc bội màu trắng ngưng tụ ra Thượng Phẩm Chiến Giáp, không hề quay đầu lại mà đi thẳng vào trong đại môn.
Vì sao gã không ra tay với Nguyệt Nhi, nhân cơ hội trừ bỏ cô bé?
Lúc hư ảnh Nguyệt Nhi do thiện niệm biến thành hiện ra trước mặt Độc Cô Minh, mặc dù Ngọc Chân tử đang ngủ say nhưng vẫn cảm nhận rất rõ sự bi ai và thê lương của cô bé. Cả thôn xóm bị giết, bản tâm hiền lành mất đi, điều này khiến Ngọc Chân tử nhớ lại khoảnh khắc Ngọc Hư cung diệt vong. Gã chỉ là một tiểu thư đồng nhỏ bé không có lấy một chút tu vi nào. Chứng kiến huynh đệ bằng hữu chết hết mà bản thân bất lực không thể làm gì, sự bi ai đó gã đã từng trải qua. Với Nguyệt Nhi, gã có sự cảm thông, cũng thấy được một tia hy vọng báo thù.
Kẻ diệt đạo một khi trưởng thành thì sẽ đủ năng lực khiến trời đất biến sắc, phong vân dậy sóng. Thiên Địch thánh hoàng triều kia cũng không phải không thể lay chuyển.
Mà lúc này đây Độc Cô Minh đang nhắm nghiền hai mắt lại, trong đầu nhớ tới hình ảnh quân đoàn khô đã từng cùng minh trải qua sinh tử, cùng nhau hô to khẩu hiệu “cướp, giết, hiếp”. Đám khô lâu này cực kỳ yêu thích linh thạch, có con nhét linh thạch vào hai mắt, có con nhét vào hai lỗ hổng dưới hạ thể, còn gọi hắn hai tiếng lão đại.
Đột nhiên một khô lâu trong quân đoàn cất tiếng:
- Lão đại… chiến giáp, ngươi xứng đáng…
- Lão đại… chúng ta chiến tử… thần hồn bất diệt là chờ ngày có một lão đại xuất hiện… giúp chúng ta không còn lưu luyến thế giới này…
- Chúng ta tuy yếu… nhưng hiểu nghĩa khí… lão đại cần, chúng ta sẵn sàng hy sinh…
- Nhân giới mãi mãi trường tồn… lão đại phúc thọ an khang…
Một khô lâu thì thào, sau đó thân thể nổ tung biến thành vô số luồng sáng vờn quanh người Độc Cô Minh. Những điều diễn ra khiến gà chột mắt, tiểu ô quy hay Trần Mạn Dao cũng cảm thấy trầm mặc. Nhất là Toái Mộng đao chỉ không ngừng buông những tiếng thở dài sườn sượt. Những ký ức về một thời đại tràn ngập bi thương ùa về trong tâm trí họ.
- Nhân giới mãi mãi trường tồn… lão đại phúc thọ an khang…
Một khô lâu hai mắt có gắn linh thạch gào rống, cũng tự bạo để biến thành luồng sáng ngưng tụ chiến giáp cho Độc Cô Minh.
- Tẫn Cốt, Tỏa Cốt… chăm sóc lão đại…
Giọng nói của một vạn khô lâu quanh quẩn khắp trời đất. Hai khô lâu Tẫn Cốt và Tỏa Cốt vốn dĩ định tự bạo nhưng lại bị những luồng sáng như những con đom đóm xuất hiện vào trời đêm kia ngăn cản. Dù vậy, thân thể của chúng vẫn tan rã ra bay thẳng đến chỗ Độc Cô Minh. Tẫn Cốt nhập vào chân phải của hắn, hóa thành một hình xăm khô lâu què chân có tiểu huynh đệ to tướng chĩa thẳng lên trời, giống như muốn hỏi trời xanh tiểu huynh đệ của ngươi có to bằng ta không. Mà Tỏa Cốt thì lại là hình xăm một khô lâu có dáng vẻ lạnh lùng, thần thái cô độc cực kỳ giống với Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh không thể nói ra câu gì. Hai mắt hắn tuy nhắm nghiền nhưng đáy lòng nghẹn ngào. Bình thường hắn là một kẻ rất mạnh mẽ, dù gặp sinh tử cũng sẵn sàng điên cuồng làm mọi thứ. Nhưng thực ra hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Đứng trước tình cảm bằng hữu, thân tình, hắn cảm thấy mình dù cố gắng khống chế đến đâu cũng không thể kìm lòng được. Chiến giáp mỗi ngày một ngưng tụ thành thực chất, một vạn khô lâu cũng biến mất hoàn toàn, tu vi của Độc Cô Minh kéo lên thành cấp độ Tướng Quân, cảnh giới Đạo Đài hậu kỳ.
Bình luận facebook