Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra đột ngột như phá tan sự im lặng phủ đầy bụi, vua Gia Ninh từng bước đi vào, nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, Triệu Phúc lặng lẽ đi theo phía sau, không dám thở mạnh.
Bà cô này, sao có thể chạy lên trước ngự tọa, còn cầm Bích Tỉ kiếm chơi đùa, chê mạng lớn quá rồi sao!
Lúc vua Gia Ninh đi đến giữa thư phòng, nữ tử đứng trước ngự án đột nhiên động đậy. Ông nheo mắt, thấy người kia đột nhiên xoay lại, dáng vẻ ham muốn hiếm lạ.
"Bệ hạ, thanh kiếm này quả là thượng phẩm, nhìn xem, loại rèn này, cảm giác này, thật là tuyệt phẩm của tạo hóa. Không biết Bệ hạ tìm được nó ở đâu, có thể ban cho vi thần không?"
Vua Gia Ninh dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của Nhậm An Lạc, thu lại ánh mắt khác thường, sờ râu cười cười "Thế nào, Nhậm khanh chê Trẫm ban thưởng cho phủ tướng quân còn ít sao?"
"Ai da, Nhậm tướng quân, sao ngài lại đi đến ngự án rồi, còn không mau xuống đi." Triệu Phúc tiến lên hai bước, vội vẫy tay với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc nhìn chỗ mình đang đứng, giật mình sợ hãi, vội nhảy xuống bậc thang, rơi xuống trước mặt vua Gia Ninh, dập đầu "Thần nhìn thấy kiếm tốt, nhất thời sinh lòng si mê, đã mạo phạm đến thánh uy, xin Bệ hạ trách phạt ..."
Vua Gia Ninh đưa tay, vừa lúc giả ý đỡ nàng đứng lên "Tính tình Nhậm khanh thật thà, sao Trẫm có thể trách tội, chỉ là thanh kiếm này do cố nhân tặng, không tiện tặng lại, Triệu Phúc, chọn hai thanh kiếm từ Trân Bảo các đưa đến phủ tướng quân cho Trẫm."
Triệu Phúc lớn tiếng đáp 'vâng', sợ Nhậm An Lạc không nghe thấy.
"Bệ hạ hậu đãi thần, An Lạc hổ thẹn không dám nhận." Nhậm An Lạc thuận thế đứng lên, sờ sờ thanh Bích Tỉ kiếm trong tay, không nỡ tra thanh kiếm đẹp đẽ vào vỏ, lưu luyến không thôi mới trả kiếm vào tay Triệu Phúc "Ài, thật là một thanh kiếm tốt!"
Khóe miệng Triệu Phúc khẽ giật, liếc nhìn sắc mặt cổ quái của vua Gia Ninh, vội cầm thanh kiếm vào trắc điện. Thanh kiếm này đã bày ở Thượng thư phòng mười sáu năm, nếu thật sự bị Nhậm An Lạc lấy mất, Bệ hạ sẽ ăn sống hắn mất.
"Khanh ngồi đi." thấy Nhậm An Lạc luyến tiếc nhìn về hướng Triệu Phúc chạy đi, vua Gia Ninh thuận miệng, chỉ về hướng bên cạnh, sau đó đến ngự tọa ngồi xuống, còn chưa đợi ông ngồi, Nhậm An Lạc đã yên vị trên ghế gỗ. Vua Gia Ninh khẽ cau mày, tính khí lớn mà không có chút tôn ti như vậy, quyết định này của ông không sai đấy chứ?
"Nhậm khanh, hôm nay Trẫm triệu khanh vào cung là có chuyện muốn bàn."
Câu nói này rất ẩn ý, xưa nay quyết định của Thiên tử, thần tử chỉ có thể tuân theo, hôm nay không chỉ để Triệu Phúc tự mình mời nàng vào cung, lại còn bày thái độ này, nhất định không phải chuyện tốt.
Nhậm An Lạc trong lòng cũng đoán được, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ hãi kinh ngạc "Dù Bệ hạ có ý chỉ gì, vào nơi nước sôi lửa bỏng, thần cũng quyết không chối từ."
"Chuyện không lớn như thế, chỉ là chuyện này có liên quan đến cuộc sống sau này của khanh, Trẫm cố ý mời khanh vào cung, để hỏi xem ý khanh thế nào?"
Cuộc sống sau này? Nhậm An Lạc nhướng mày "Xin Bệ hạ nói rõ."
"Trẫm muốn làm mai cho khanh ..." vua Gia Ninh nhìn sắc mặt Nhậm An Lạc, chậm rãi nói "Khanh thấy Thái tử thế nào?"
Triệu Phúc quay lại từ trắc điện kinh ngạc khi nghe thấy câu này.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Nhậm An Lạc ngưng lại, nàng trịnh trọng nhìn vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần nghe nói qua mấy ngày nữa trên thọ yến của Thái hậu, Đế tiểu thư sẽ chúc thọ Thái hậu, mong vận phúc Đại Tĩnh kéo dài, có được con dâu như vậy, Bệ hạ nhất định vui vẻ yên tâm, vị trí Thái tử phi của Đế tiểu thư vững như Thái Sơn. Còn thần ... lúc đầu đã từng nói, thần sẽ không làm Trắc phi Đông cung, mong Bệ hạ thông cảm."
Đế Thừa Ân chúc thọ trên thọ yến của Thái hậu đã không còn là bí mật, chắc do vua Gia Ninh truyền tin ra ngoài. Mấy ngày trước sau khi tin được truyền ra, đã khiến văn võ bá quan trên triều cầu xin cho quân Đế gia đều vô cùng lúng túng. Cô nhi duy nhất của Đế gia vừa khóc vừa nói muốn khấu tạ ân điển của hoàng thất, chuyện này khiến cho hành vi của bọn họ có chút lố bịch. Mấy ngày nay triều đình an ổn hơn nhiều, thậm chí những lời chỉ trích của dân chúng với triều đình cũng không còn chính đáng.
Lời của Nhậm An Lạc đúng mực, vua Gia Ninh có chút bất ngờ, nhấp một ngụm trà "Đời người còn dài, đứng ở hiện tại nhưng phải nhìn về tương lai, khanh là một người thông minh ... hẳn là hiểu ý của Trẫm."
Nhậm An Lạc hơi nheo mắt, lời này của vua Gia Ninh đã quá rõ ràng. Trắc phi có thể tranh được Thái tử phi, chẳng qua chỉ là vấn đề con thừa tự, xem ra trước giờ hoàng gia chưa từng nghĩ sẽ để Đế Thừa Ân mang thai hoàng tử, sinh ra huyết mạch hoàng thất, chẳng qua chỉ xem nàng là công cụ lấy lòng dân chúng.
Dù nàng không phải là Đế Thừa Ân, nhưng trong lòng Nhậm An Lạc cũng không thoải mái, lạnh lẽo trong mắt càng thêm rõ ràng.
Ai cũng biết Hàn Diệp coi trọng Đế gia, để nàng gả vào Đông cung vì muốn làm giảm sức ảnh hưởng của Đế gia với Hàn Diệp, có vẻ như vua Gia Ninh nhất định phải giành được mối hôn sự này, hôm nay gọi nàng vào cung chẳng qua chỉ là thông báo một tiếng. Chỉ là nếu vua Gia Ninh biết, Trắc phi mà ông luôn muốn tuyển mới là Đế Tử Nguyên thật, không biết sẽ có tâm trạng thế nào?
"Bệ hạ tính khi nào ban chỉ?" Nhậm An Lạc hỏi thẳng, không dài dòng.
Vua Gia Ninh thấy Nhậm An Lạc không phản đối, hài lòng gật đầu "Trẫm định sau thọ yến của Thái hậu sẽ nạp phi cho Thái tử, chính phi là Đế Thừa Ân , khanh là Trắc phi, cũng cho hoàng thất chúng ta song hỷ lâm môn."
Vua Gia Ninh vừa dứt lời, giọng của thái giám bên ngoài Thượng thư phòng nhỏ nhẹ truyền vào.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến."
Vua Gia Ninh nhìn Nhậm An Lạc, nở nụ cười đầy ẩn ý "Xem ra khanh không cần lo lắng, Thái tử là người có thể gửi gắm. Được rồi, khanh về phủ đi, cũng đưa Thái tử đi luôn đi, để Trẫm yên tĩnh một chút, dù sao nó cũng không phải đến thăm lão già này."
Nhậm An Lạc bộ dạng thản nhiên, đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Diệp trước cửa, không nói gì, liền kéo hắn đi.
Trong Thượng thư phòng, Triệu Phúc sau một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh, hơi giật mình.
Vẻ mặt vua Gia Ninh khó lường, ánh mắt xa xăm.
"Triệu Phúc, ngươi nói xem ... tính cách này của Nhậm An Lạc có phải rất giống nàng không?"
Đâu chỉ có tính cách, nếu vừa rồi Nhậm An Lạc không quay người lại, e Bệ hạ đã thật sự cho rằng Đế gia chủ đã phá vỡ lời thề, quay lại hoàng thành!
"Mong chỉ là ảo giác của Trẫm." tiếng than nhẹ trên ngự tọa tan biến trong Thượng thư phòng.
Trong Ngự hoa viên, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc lặng lẽ đi ra phía ngoài cung, cung nga trên đường hiểu chuyện, tất cả đều đi vòng qua, tuy hoàng cung to lớn nhưng cả đoạn đường lại an tĩnh lạ thường.
"Sao vậy, người vội vàng chạy đến, là sợ ta nhất thời nghĩ không thông, chém luôn đương kim thánh thượng à."
"Hiện giờ nàng mất hết nội lực, không phải là đối thủ của phụ hoàng."
"Vậy người sợ ta bị phụ hoàng người phát hiện, đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Nhậm An Lạc lười nhác nói.
Sắc mặt Hàn Diệp cứng đờ, không đáp lại.
"Yên tâm đi, phụ hoàng người chỉ nói tới một mối hôn sự của người thôi." Nhậm An Lạc dừng lại cạnh vườn hoa, hái một bông mẫu đơn nở rộ, cầm nghịch trong tay.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Hàn Diệp, nàng chỉ vào bản thân "Phụ hoàng người nói sau thọ yến của Thái hậu sẽ nghênh đón Thái tử phi và Trắc phi cho người, tại hạ bất tài, chỉ có thể được vị trí Trắc phi."
Sau hành lang, Đế Thừa Ân ra ngoài đi dạo, vừa lúc nghe thấy câu này. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đang đứng cách đó không xa, lộ vẻ khó tin, Bệ hạ lại muốn phong Nhậm An Lạc làm Trắc phi Đông cung!
Sắc mặt nàng biến đổi muốn xông ra, lại bị Tâm Vũ phía sau kéo lại "Tiểu thư, Thái tử điện hạ cũng ở đó."
Đế Thừa Ân nắm chặt tay, lùi về sau hai bước.
Hàn Diệp thoáng thấy sự chế giễu trong mắt Nhậm An lạc khi nói câu này, bản thân tự trầm mặc.
"Ý nghĩa sâu xa trong đó, chắc hẳn Điện hạ đã đoán được, Bệ hạ quả thật là một phụ hoàng tốt."
Tiếng sột soạt cách đó không xa không giấu được hai người, Hàn Diệp nhìn về phía sau hành lang, kéo Nhậm An Lạc ra ngoài Ngự hoa viên.
Đợi hai người đi xa, Đế Thừa Ân mới từ sau hành lang bước ra, vẻ mặt u ám.
Ra khỏi cổng cung, Hàn Diệp trực tiếp kéo Nhậm An Lạc lên xe ngựa.
"Nàng biết Đế Thừa Ân đang ở đó, nên mới nói chuyện phụ hoàng ban hôn ở Ngự hoa viên." Trắc phi của hắn, dù không phải bí mật cần giấu giếm, thế nhưng nói ra trước thọ yến của Thái hậu lại có nhiều điều không ổn.
"Đâu chỉ mình ta biết, sợ là bây giờ Bệ hạ cũng biết chuyện Đế Thừa Ân nghe lén chúng ta nói chuyện ở Ngự hoa viên, lòng dạ cô nương kia không tốt lắm, sau này khó mà đảm bảo sẽ không vì một chuyện nhỏ mà ghen tuông hãm hại ta, ta đương nhiên phải nghĩ cách tự bảo vệ mình trước." Nhậm An Lạc phất tay, tỏ vẻ thẳng thắn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.
Vua Gia Ninh có thể lợi dụng Đế Thừa Ân chặn miệng bá quan và dân chúng, vậy thì tại sao nàng không thể lợi dụng ghen tị trong lòng Đế Thừa Ân để gây chút sóng gió trong cung.
Không cần Đế Thừa Ân làm quá nhiều, chỉ cần tạm thời chuyển hướng ánh mắt của hoàng cung là được.
"An Lạc, tối qua thành Thanh Nam truyền tin về, bọn họ khai quật núi Thanh Nam, xác nhận hơn một nửa hài cốt của quân Đế gia trúng mũi tên của Đại Tĩnh, Hoàng Phổ cả đêm thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, Trung Nghĩa Hầu thừa nhận năm đó khi hắn nhận được tin, cho rằng thiết kỵ Bắc Tần muốn vượt núi Thanh Nam công thành, nên mới dẫn quân ngăn chặn. Sau khi chuyện xảy ra, hắn phái người đi nhặt xác mới biết bản thân đã ngộ sát quân Đế gia, lại không muốn để ai biết chuyện này, hắn phái người chôn hài cốt để che đậy, cũng bí mật điều các tướng sĩ trấn giữ thành đến các thành trì ở biên cương." Hàn Diệp dừng một chút "An Lạc, Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội, gánh hết tội trạng, sau thọ yến của Thái hậu, chuyện này được giải quyết sẽ không còn ai nhắc lại nữa."
Nhậm An Lạc nghe xong, chỉ chớp chớp mắt "Rất tốt, sạch sẽ gọn gàng, hoàng gia không hề bị cuốn vào chuyện này, người cũng cho rằng chân tướng năm đó là thế này sao?"
Hàn Diệp im lặng không nói, Nhậm An Lạc cười cười, ngáp một cái, trong xe ngựa gõ gõ "Dừng xe."
Xe ngựa dừng lại, Nhậm An Lạc cũng không thèm nhìn Hàn Diệp, mở màng nhảy thẳng xuống.
Ngoài xe là dòng người náo nhiệt, Hàn Diệp nhìn bóng dáng kia chậm rãi biến mất vào trong, cũng khó mà tìm được.
Năm ngày sau, chính là thọ yến của Thái hậu, đến lúc đó mười năm oan ức của Đế gia đã trở thành định cục, khó mà lật án.
Đêm tối, Tả tướng nhận được mật thư từ trong cung truyền đến, phía trên chỉ có một câu.
Phiền Tả tướng điều tra kỹ Nhậm An Lạc.
"Lão gia, hôm nay nghe trong cung truyền tin, Bệ hạ có ý định để Nhậm An Lạc vào Đông cung làm Trắc phi, khó trách Đế tiểu thư như gặp kẻ địch lớn, nhờ lão gia điều tra chuyện bí mật của Nhậm tiểu thư."
"Ai cũng biết thân thế Nhậm An Lạc, có cần điều tra cái gì." gần đây Tả tướng vì chuyện của Đế gia mà đau đầu, lười để ý đến những yêu cầu vô lý của Đế Thừa Ân, giơ tay đốt mật thư trên ngọn nến.
Quản gia bên cạnh gật đầu liên tục "Lão gia nói đúng, lão nô chỉ là cảm khái, Nhậm An Lạc chỉ là một thủ lĩnh thổ phỉ, hiện giờ còn có thể vào Đông cung làm Trắc phi, không biết đã khiến cho bao nhiêu tiểu thư trong kinh ghen tị."
Nghe những lời này của quản gia, Tả tưởng nhíu mày, trong lòng như dây đàn đột nhiên bị gảy mạnh.
Một năm trước, Nhậm An Lạc vẫn chỉ là nữ thổ phỉ của An Lạc trại, trong khoảng thời gian ngắn không chỉ thăng lên quan hàm nhất phẩm, còn khiến cho vua Gia Ninh phải nhìn bằng con mắt khác, phong làm Trắc phi Đông cung. Những chuyện này, đặt trên người bất cứ ai, phải mất nhiều năm mới có thể làm được, nhưng nàng lại chỉ tốn thời gian một năm đã bước lên đỉnh triều đình Đại Tĩnh, một nha đầu thôn quê vùng biên cương, sao có bản lĩnh lớn như thế?
"Khương Đông, đi điều tra Nhậm An Lạc, nhất định có chuyện gì đó mà lão phu đã bỏ qua." Tả tướng phất tay, trầm giọng phân phó.
Quản gia ngẩn người, nhận lệnh lui ra ngoài.
Bà cô này, sao có thể chạy lên trước ngự tọa, còn cầm Bích Tỉ kiếm chơi đùa, chê mạng lớn quá rồi sao!
Lúc vua Gia Ninh đi đến giữa thư phòng, nữ tử đứng trước ngự án đột nhiên động đậy. Ông nheo mắt, thấy người kia đột nhiên xoay lại, dáng vẻ ham muốn hiếm lạ.
"Bệ hạ, thanh kiếm này quả là thượng phẩm, nhìn xem, loại rèn này, cảm giác này, thật là tuyệt phẩm của tạo hóa. Không biết Bệ hạ tìm được nó ở đâu, có thể ban cho vi thần không?"
Vua Gia Ninh dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của Nhậm An Lạc, thu lại ánh mắt khác thường, sờ râu cười cười "Thế nào, Nhậm khanh chê Trẫm ban thưởng cho phủ tướng quân còn ít sao?"
"Ai da, Nhậm tướng quân, sao ngài lại đi đến ngự án rồi, còn không mau xuống đi." Triệu Phúc tiến lên hai bước, vội vẫy tay với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc nhìn chỗ mình đang đứng, giật mình sợ hãi, vội nhảy xuống bậc thang, rơi xuống trước mặt vua Gia Ninh, dập đầu "Thần nhìn thấy kiếm tốt, nhất thời sinh lòng si mê, đã mạo phạm đến thánh uy, xin Bệ hạ trách phạt ..."
Vua Gia Ninh đưa tay, vừa lúc giả ý đỡ nàng đứng lên "Tính tình Nhậm khanh thật thà, sao Trẫm có thể trách tội, chỉ là thanh kiếm này do cố nhân tặng, không tiện tặng lại, Triệu Phúc, chọn hai thanh kiếm từ Trân Bảo các đưa đến phủ tướng quân cho Trẫm."
Triệu Phúc lớn tiếng đáp 'vâng', sợ Nhậm An Lạc không nghe thấy.
"Bệ hạ hậu đãi thần, An Lạc hổ thẹn không dám nhận." Nhậm An Lạc thuận thế đứng lên, sờ sờ thanh Bích Tỉ kiếm trong tay, không nỡ tra thanh kiếm đẹp đẽ vào vỏ, lưu luyến không thôi mới trả kiếm vào tay Triệu Phúc "Ài, thật là một thanh kiếm tốt!"
Khóe miệng Triệu Phúc khẽ giật, liếc nhìn sắc mặt cổ quái của vua Gia Ninh, vội cầm thanh kiếm vào trắc điện. Thanh kiếm này đã bày ở Thượng thư phòng mười sáu năm, nếu thật sự bị Nhậm An Lạc lấy mất, Bệ hạ sẽ ăn sống hắn mất.
"Khanh ngồi đi." thấy Nhậm An Lạc luyến tiếc nhìn về hướng Triệu Phúc chạy đi, vua Gia Ninh thuận miệng, chỉ về hướng bên cạnh, sau đó đến ngự tọa ngồi xuống, còn chưa đợi ông ngồi, Nhậm An Lạc đã yên vị trên ghế gỗ. Vua Gia Ninh khẽ cau mày, tính khí lớn mà không có chút tôn ti như vậy, quyết định này của ông không sai đấy chứ?
"Nhậm khanh, hôm nay Trẫm triệu khanh vào cung là có chuyện muốn bàn."
Câu nói này rất ẩn ý, xưa nay quyết định của Thiên tử, thần tử chỉ có thể tuân theo, hôm nay không chỉ để Triệu Phúc tự mình mời nàng vào cung, lại còn bày thái độ này, nhất định không phải chuyện tốt.
Nhậm An Lạc trong lòng cũng đoán được, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ hãi kinh ngạc "Dù Bệ hạ có ý chỉ gì, vào nơi nước sôi lửa bỏng, thần cũng quyết không chối từ."
"Chuyện không lớn như thế, chỉ là chuyện này có liên quan đến cuộc sống sau này của khanh, Trẫm cố ý mời khanh vào cung, để hỏi xem ý khanh thế nào?"
Cuộc sống sau này? Nhậm An Lạc nhướng mày "Xin Bệ hạ nói rõ."
"Trẫm muốn làm mai cho khanh ..." vua Gia Ninh nhìn sắc mặt Nhậm An Lạc, chậm rãi nói "Khanh thấy Thái tử thế nào?"
Triệu Phúc quay lại từ trắc điện kinh ngạc khi nghe thấy câu này.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Nhậm An Lạc ngưng lại, nàng trịnh trọng nhìn vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần nghe nói qua mấy ngày nữa trên thọ yến của Thái hậu, Đế tiểu thư sẽ chúc thọ Thái hậu, mong vận phúc Đại Tĩnh kéo dài, có được con dâu như vậy, Bệ hạ nhất định vui vẻ yên tâm, vị trí Thái tử phi của Đế tiểu thư vững như Thái Sơn. Còn thần ... lúc đầu đã từng nói, thần sẽ không làm Trắc phi Đông cung, mong Bệ hạ thông cảm."
Đế Thừa Ân chúc thọ trên thọ yến của Thái hậu đã không còn là bí mật, chắc do vua Gia Ninh truyền tin ra ngoài. Mấy ngày trước sau khi tin được truyền ra, đã khiến văn võ bá quan trên triều cầu xin cho quân Đế gia đều vô cùng lúng túng. Cô nhi duy nhất của Đế gia vừa khóc vừa nói muốn khấu tạ ân điển của hoàng thất, chuyện này khiến cho hành vi của bọn họ có chút lố bịch. Mấy ngày nay triều đình an ổn hơn nhiều, thậm chí những lời chỉ trích của dân chúng với triều đình cũng không còn chính đáng.
Lời của Nhậm An Lạc đúng mực, vua Gia Ninh có chút bất ngờ, nhấp một ngụm trà "Đời người còn dài, đứng ở hiện tại nhưng phải nhìn về tương lai, khanh là một người thông minh ... hẳn là hiểu ý của Trẫm."
Nhậm An Lạc hơi nheo mắt, lời này của vua Gia Ninh đã quá rõ ràng. Trắc phi có thể tranh được Thái tử phi, chẳng qua chỉ là vấn đề con thừa tự, xem ra trước giờ hoàng gia chưa từng nghĩ sẽ để Đế Thừa Ân mang thai hoàng tử, sinh ra huyết mạch hoàng thất, chẳng qua chỉ xem nàng là công cụ lấy lòng dân chúng.
Dù nàng không phải là Đế Thừa Ân, nhưng trong lòng Nhậm An Lạc cũng không thoải mái, lạnh lẽo trong mắt càng thêm rõ ràng.
Ai cũng biết Hàn Diệp coi trọng Đế gia, để nàng gả vào Đông cung vì muốn làm giảm sức ảnh hưởng của Đế gia với Hàn Diệp, có vẻ như vua Gia Ninh nhất định phải giành được mối hôn sự này, hôm nay gọi nàng vào cung chẳng qua chỉ là thông báo một tiếng. Chỉ là nếu vua Gia Ninh biết, Trắc phi mà ông luôn muốn tuyển mới là Đế Tử Nguyên thật, không biết sẽ có tâm trạng thế nào?
"Bệ hạ tính khi nào ban chỉ?" Nhậm An Lạc hỏi thẳng, không dài dòng.
Vua Gia Ninh thấy Nhậm An Lạc không phản đối, hài lòng gật đầu "Trẫm định sau thọ yến của Thái hậu sẽ nạp phi cho Thái tử, chính phi là Đế Thừa Ân , khanh là Trắc phi, cũng cho hoàng thất chúng ta song hỷ lâm môn."
Vua Gia Ninh vừa dứt lời, giọng của thái giám bên ngoài Thượng thư phòng nhỏ nhẹ truyền vào.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến."
Vua Gia Ninh nhìn Nhậm An Lạc, nở nụ cười đầy ẩn ý "Xem ra khanh không cần lo lắng, Thái tử là người có thể gửi gắm. Được rồi, khanh về phủ đi, cũng đưa Thái tử đi luôn đi, để Trẫm yên tĩnh một chút, dù sao nó cũng không phải đến thăm lão già này."
Nhậm An Lạc bộ dạng thản nhiên, đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Diệp trước cửa, không nói gì, liền kéo hắn đi.
Trong Thượng thư phòng, Triệu Phúc sau một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh, hơi giật mình.
Vẻ mặt vua Gia Ninh khó lường, ánh mắt xa xăm.
"Triệu Phúc, ngươi nói xem ... tính cách này của Nhậm An Lạc có phải rất giống nàng không?"
Đâu chỉ có tính cách, nếu vừa rồi Nhậm An Lạc không quay người lại, e Bệ hạ đã thật sự cho rằng Đế gia chủ đã phá vỡ lời thề, quay lại hoàng thành!
"Mong chỉ là ảo giác của Trẫm." tiếng than nhẹ trên ngự tọa tan biến trong Thượng thư phòng.
Trong Ngự hoa viên, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc lặng lẽ đi ra phía ngoài cung, cung nga trên đường hiểu chuyện, tất cả đều đi vòng qua, tuy hoàng cung to lớn nhưng cả đoạn đường lại an tĩnh lạ thường.
"Sao vậy, người vội vàng chạy đến, là sợ ta nhất thời nghĩ không thông, chém luôn đương kim thánh thượng à."
"Hiện giờ nàng mất hết nội lực, không phải là đối thủ của phụ hoàng."
"Vậy người sợ ta bị phụ hoàng người phát hiện, đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Nhậm An Lạc lười nhác nói.
Sắc mặt Hàn Diệp cứng đờ, không đáp lại.
"Yên tâm đi, phụ hoàng người chỉ nói tới một mối hôn sự của người thôi." Nhậm An Lạc dừng lại cạnh vườn hoa, hái một bông mẫu đơn nở rộ, cầm nghịch trong tay.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Hàn Diệp, nàng chỉ vào bản thân "Phụ hoàng người nói sau thọ yến của Thái hậu sẽ nghênh đón Thái tử phi và Trắc phi cho người, tại hạ bất tài, chỉ có thể được vị trí Trắc phi."
Sau hành lang, Đế Thừa Ân ra ngoài đi dạo, vừa lúc nghe thấy câu này. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đang đứng cách đó không xa, lộ vẻ khó tin, Bệ hạ lại muốn phong Nhậm An Lạc làm Trắc phi Đông cung!
Sắc mặt nàng biến đổi muốn xông ra, lại bị Tâm Vũ phía sau kéo lại "Tiểu thư, Thái tử điện hạ cũng ở đó."
Đế Thừa Ân nắm chặt tay, lùi về sau hai bước.
Hàn Diệp thoáng thấy sự chế giễu trong mắt Nhậm An lạc khi nói câu này, bản thân tự trầm mặc.
"Ý nghĩa sâu xa trong đó, chắc hẳn Điện hạ đã đoán được, Bệ hạ quả thật là một phụ hoàng tốt."
Tiếng sột soạt cách đó không xa không giấu được hai người, Hàn Diệp nhìn về phía sau hành lang, kéo Nhậm An Lạc ra ngoài Ngự hoa viên.
Đợi hai người đi xa, Đế Thừa Ân mới từ sau hành lang bước ra, vẻ mặt u ám.
Ra khỏi cổng cung, Hàn Diệp trực tiếp kéo Nhậm An Lạc lên xe ngựa.
"Nàng biết Đế Thừa Ân đang ở đó, nên mới nói chuyện phụ hoàng ban hôn ở Ngự hoa viên." Trắc phi của hắn, dù không phải bí mật cần giấu giếm, thế nhưng nói ra trước thọ yến của Thái hậu lại có nhiều điều không ổn.
"Đâu chỉ mình ta biết, sợ là bây giờ Bệ hạ cũng biết chuyện Đế Thừa Ân nghe lén chúng ta nói chuyện ở Ngự hoa viên, lòng dạ cô nương kia không tốt lắm, sau này khó mà đảm bảo sẽ không vì một chuyện nhỏ mà ghen tuông hãm hại ta, ta đương nhiên phải nghĩ cách tự bảo vệ mình trước." Nhậm An Lạc phất tay, tỏ vẻ thẳng thắn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.
Vua Gia Ninh có thể lợi dụng Đế Thừa Ân chặn miệng bá quan và dân chúng, vậy thì tại sao nàng không thể lợi dụng ghen tị trong lòng Đế Thừa Ân để gây chút sóng gió trong cung.
Không cần Đế Thừa Ân làm quá nhiều, chỉ cần tạm thời chuyển hướng ánh mắt của hoàng cung là được.
"An Lạc, tối qua thành Thanh Nam truyền tin về, bọn họ khai quật núi Thanh Nam, xác nhận hơn một nửa hài cốt của quân Đế gia trúng mũi tên của Đại Tĩnh, Hoàng Phổ cả đêm thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, Trung Nghĩa Hầu thừa nhận năm đó khi hắn nhận được tin, cho rằng thiết kỵ Bắc Tần muốn vượt núi Thanh Nam công thành, nên mới dẫn quân ngăn chặn. Sau khi chuyện xảy ra, hắn phái người đi nhặt xác mới biết bản thân đã ngộ sát quân Đế gia, lại không muốn để ai biết chuyện này, hắn phái người chôn hài cốt để che đậy, cũng bí mật điều các tướng sĩ trấn giữ thành đến các thành trì ở biên cương." Hàn Diệp dừng một chút "An Lạc, Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội, gánh hết tội trạng, sau thọ yến của Thái hậu, chuyện này được giải quyết sẽ không còn ai nhắc lại nữa."
Nhậm An Lạc nghe xong, chỉ chớp chớp mắt "Rất tốt, sạch sẽ gọn gàng, hoàng gia không hề bị cuốn vào chuyện này, người cũng cho rằng chân tướng năm đó là thế này sao?"
Hàn Diệp im lặng không nói, Nhậm An Lạc cười cười, ngáp một cái, trong xe ngựa gõ gõ "Dừng xe."
Xe ngựa dừng lại, Nhậm An Lạc cũng không thèm nhìn Hàn Diệp, mở màng nhảy thẳng xuống.
Ngoài xe là dòng người náo nhiệt, Hàn Diệp nhìn bóng dáng kia chậm rãi biến mất vào trong, cũng khó mà tìm được.
Năm ngày sau, chính là thọ yến của Thái hậu, đến lúc đó mười năm oan ức của Đế gia đã trở thành định cục, khó mà lật án.
Đêm tối, Tả tướng nhận được mật thư từ trong cung truyền đến, phía trên chỉ có một câu.
Phiền Tả tướng điều tra kỹ Nhậm An Lạc.
"Lão gia, hôm nay nghe trong cung truyền tin, Bệ hạ có ý định để Nhậm An Lạc vào Đông cung làm Trắc phi, khó trách Đế tiểu thư như gặp kẻ địch lớn, nhờ lão gia điều tra chuyện bí mật của Nhậm tiểu thư."
"Ai cũng biết thân thế Nhậm An Lạc, có cần điều tra cái gì." gần đây Tả tướng vì chuyện của Đế gia mà đau đầu, lười để ý đến những yêu cầu vô lý của Đế Thừa Ân, giơ tay đốt mật thư trên ngọn nến.
Quản gia bên cạnh gật đầu liên tục "Lão gia nói đúng, lão nô chỉ là cảm khái, Nhậm An Lạc chỉ là một thủ lĩnh thổ phỉ, hiện giờ còn có thể vào Đông cung làm Trắc phi, không biết đã khiến cho bao nhiêu tiểu thư trong kinh ghen tị."
Nghe những lời này của quản gia, Tả tưởng nhíu mày, trong lòng như dây đàn đột nhiên bị gảy mạnh.
Một năm trước, Nhậm An Lạc vẫn chỉ là nữ thổ phỉ của An Lạc trại, trong khoảng thời gian ngắn không chỉ thăng lên quan hàm nhất phẩm, còn khiến cho vua Gia Ninh phải nhìn bằng con mắt khác, phong làm Trắc phi Đông cung. Những chuyện này, đặt trên người bất cứ ai, phải mất nhiều năm mới có thể làm được, nhưng nàng lại chỉ tốn thời gian một năm đã bước lên đỉnh triều đình Đại Tĩnh, một nha đầu thôn quê vùng biên cương, sao có bản lĩnh lớn như thế?
"Khương Đông, đi điều tra Nhậm An Lạc, nhất định có chuyện gì đó mà lão phu đã bỏ qua." Tả tướng phất tay, trầm giọng phân phó.
Quản gia ngẩn người, nhận lệnh lui ra ngoài.
Bình luận facebook