Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Bên ngoài điện Từ An, Uyển Cầm theo sau Nhậm An Lạc, nhịn cười, thần thái thanh thản. Nhậm An Lạc nhìn nàng một cái, hỏi "Rất hả giận?"
Uyển Cầm liên tục gật đầu, Nhậm An Lạc hừ một tiếng "Suýt chút thiêu chết Ôn Sóc ở phố Ngũ Liễu, còn khiến ta phải ở nơi chim không đẻ trứng như núi Hóa Duyên kia một tháng trời, hời cho nàng ta rồi." nàng dừng một chút "Không phải hôm nay Minh Tây vào cung sao, huynh ấy ở đâu?"
"Công tử ở Ngự hoa viên chờ người. Tiểu thư, người hẹn công tử gặp mặt trong cung, có phải không thỏa đáng lắm không?" Uyển Cầm nhíu mày hỏi.
"Không cần lo." Nhậm An Lạc xua tay, dẫn Uyển Cầm đến Ngự hoa viên.
Trong thạch đình hoa viên, Lạc Minh Tây khoác một chiếc áo lông lớn màu đen, ăn mặc càng quý giá càng ấm áp khoa trương hơn cả Nhậm An Lạc, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt.
Nhậm An Lạc đến gần, nhìn thoáng qua hắn thu mình ngồi trên ghế, nhíu mày "Sao hả, tuyết vừa rơi đã không chịu nổi?"
Thị nữ bên cạnh Lạc Minh Tây dâng một chén trà nóng, Lạc Minh Tây nhận lấy, nhấp một ngụm "Bệnh cũ thôi." hắn phất tay, vẻ mặt thị nữ dâng trà cảnh giác, ra ngoài canh chừng.
Nhậm An Lạc nhìn nàng một cái "Không cần để ý quá kĩ." thị nữ gật đầu, lui ra ngoài.
Lạc Minh Tây nhướng mày "An Lạc, muội muốn làm gì?"
Nhậm An Lạc ân cần trả lời "Ôn chuyện cũ." nàng ngồi ghế đối diện Lạc Minh Tây, nhìn lá sen héo úa ở hồ bên ngoài, đột nhiên nói "Minh Tây, huynh đã sống hai mươi mấy năm, điều đáng nhất cả đời này là gì?"
Lạc Minh Tây không biết vì sao Nhậm An Lạc còn có tâm tư hỏi hắn một câu như vậy ở nơi nguy hiểm thế này tại thời điểm nỗi oan của Đế gia khẩn cấp chỉ còn lại một ngày. Hắn nhìn nữ tử dựa trên lan can gỗ, chăm chú suy tư một lát, sau đó khẽ cười, khuôn mặt ấm áp "Khi muội ra đời."
Nhậm An Lạc sửng sốt, tính tình Lạc Minh Tây lạnh lùng, mười năm trước, sau khi Đế gia xảy ra chuyện, nàng rất ít nhìn thấy hắn cười, Nhậm An Lạc luôn cho rằng điều mà Lạc Minh Tây nhớ rõ nhất đời này chính là ngày cả Đế gia bị trảm.
Sao lại là lúc nàng ra đời? Lúc nàng ra đời Lạc Minh Tây cũng chỉ là một tên nhóc, hình như chỉ mới ...... tám tuổi thôi.
Ký ức sâu sắc nhất mà tên nhóc này giữ được cũng lâu thật ......
"Khi đó Đại Tĩnh vừa lập quốc, Bắc Tần và Đông Khiên nhiều lần quấy nhiễu biên cương, ta còn nhớ mùa đông năm đó, Hầu gia biết được tin phu nhân sắp sinh, vội vã cưỡi ngựa không nghỉ từ Đông Cương chạy về Tấn Nam. Tuyết lớn rơi không ngừng, đất trời phủ màu trắng xóa, cha ta dẫn ta và Hầu gia cùng nhau về phủ, vừa bước vào cửa, tin phu nhân đã sinh ra muội truyền đến. Đại phu nói thiên kim ra đời đúng lúc tuyết rơi, là phúc khí Tấn Nam ta. Hầu gia khi đó rất vui mừng, không cần biết lời chúc mừng gì đều ban thưởng, cha ta đạp ta một phát, ta bước tới nói câu 'chúc mừng Hầu gia', Hầu gia thuận tay tặng ta Bàn Vân ngọc bội vẫn luôn mang bên người, còn nói ..."
Nhậm An Lạc đang hăng hái nghe, thấy Lạc Minh Tây đột nhiên dừng lại, vội ngẩng cổ ra hỏi "Phụ thân ta nói gì?"
Lạc Minh Tây nhìn nàng "Hầu gia nói ... sau này muội chính là muội muội của ta, bảo ta chăm sóc tốt cho muội."
"Ngày đó Đế gia có hậu, Hầu gia mở kho lương, khắp nơi ở Tấn Nam vui mừng, đi đến đâu cũng là tiếng cười. An Lạc, ngày vui nhất đời ta chính là ngày đó."
Ngày đó, hắn tám tuổi, nữ nhi Đế gia ra đời, sứ mệnh một đời của hắn cũng được mở ra từ năm đó.
Nhậm An Lạc sững sờ, ánh mắt mềm mại khó diễn tả, đột nhiên không biết nên tiếp tục đề tài vừa rồi thế nào.
"Vậy còn muội, qua một tháng nữa chính là sinh thần mười chín tuổi của muội, muội nhớ nhất là ngày nào?" Lạc Minh Tây có chút tò mò, mấy năm nay có rất ít cơ hội để hắn và Đế Tử Nguyên có thể nói chuyện thế này, tuy tình hình và thời cơ lúc này không đúng lắm, nhưng hắn lại muốn biết.
"Ngày cô tổ mẫu xuất hiện ở núi Cửu Hoa."
Khác với suy nghĩ của Lạc Minh Tây, Nhậm An Lạc đáp không chút do dự, thậm chí không thèm che giấu ánh mắt lạnh thấu xương, vô cùng khoa trương "Ngày đó ta đã biết, Hàn gia rồi sẽ có ngày phải trả nợ, thiên hạ sùng Phật đạo, Hàn gia hẳn nhớ rõ một câu, không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới."
Lời Nhậm An Lạc vừa dứt, có tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến ngoài thạch đình.
Hai người lặng lẽ liếc nhìn ra sau hòn non bộ cách đó không xa, nơi đó lộ ra một góc váy đỏ nhạt.
Hôm nay, lúc Đế Thừa Ân đến điện Từ An để tặng lễ vật, chính là mặc bộ váy dài đỏ nhạt cung đình. Chỉ là khoảng cách này, Đế Thừa Ân không thạo võ công nhiều nhất chỉ có thể nhìn được vẻ mặt hai người, không thể nghe được họ nói những gì.
"Muội đang đợi nàng?" Lạc Minh Tây nhướng mày.
"Không phải, đừng tổn thương lòng ta, nàng đâu đáng để ta chờ, ta rõ ràng đang ôn chuyện cũ với huynh." Nhậm An Lạc dường như chẳng quan tâm Đế Thừa Ân xuất hiện, vẫn là dáng vẻ thản nhiên quen thuộc như cũ đối với Lạc Minh Tây. Nàng chống cằm, không chút để ý hỏi "Minh Tây, vậy huynh đoán xem ký ức không thể phai mờ nhất đời này của vị sau hòn non bộ kia là gì?"
Lạc Minh Tây sửng sốt khi bị hỏi, xoa chén trà trong tay "Hẳn là ngày hồi kinh vào Đông cung sau mười năm bị giam ở Thái Sơn."
Ngày đó Đế Thừa Ân nét mặt vui mừng, từng khiến quý nữ sĩ tử cả thành kinh ngạc.
"Không phải." Nhậm An Lạc lắc đầu, chậm rãi ngả người ra sau, thả mình vào áo khoác lông lớn thoải mái, ánh mắt xa xăm xuyên thấu qua màn sương mờ ảo.
"Mười năm trước, ngày huynh gặp nàng ở đầu đường, đưa nàng về Đế phủ, mới là ngày Đế Thừa Ân khó quên nhất cả đời này."
Giọng Nhậm An Lạc sâu kín, thông suốt cơ trí. Lạc Minh Tây giật mình, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại quang cảnh ngày đó.
Mười năm trước, cả Đế gia bị gϊếŧ, Hàn Diệp sửa đổi thánh chỉ đưa Tử Nguyên đến Thái Sơn, phụ thân biết Tử Nguyên đi chuyến này, nhất định khó thoát khỏi giam cầm của hoàng gia, liền bảo hắn nhanh chóng tìm bé gái giống hệt thay thế. Thời gian đó Tử Nguyên bệnh nặng, ngự sử đưa đi sợ nữ cô nhi Đế gia xảy ra chuyện dẫn tới phiền phức, đã đồng ý hoãn nửa tháng. Một lần hắn ra ngoài tình cờ gặp được Đế Thừa Ân ...... hay có thể nói là số trời đã định.
Ngày ấy Tử Nguyên sốt cao không hạ, hắn đưa nàng chạy khắp y quán thành Đế Bắc, đại phu chỉ nói khí lạnh vào tim, lại thêm bi thương quá độ, tổn thương thân thể, không thể cứu chữa. Nghe đến đây, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, sợ hãi quay về phủ, nào ngờ xe ngựa bị chặn trên đường.
Hắn mất kiên nhẫn vén rèm lên, thoáng thấy Đế Thừa Ân cả người quần áo rách rưới, hơi thở thoi thóp liều mạng níu phu xe ăn xin.
Khuôn mặt kia giống Tử Nguyên, bé gái cũng chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng ánh mắt khéo đưa đẩy nịnh hót, cả người trưởng thành cũng không sánh kịp. Đây là đứa bé bị cuộc sống mài giũa chỉ còn lại bản năng sinh tồn, một đứa ăn mày sắp chết, lúc đó đối với Lạc Minh Tây mà nói, nàng chính là người thích hợp nhất.
Đế Thừa Ân muốn sống sót, muốn sống tốt hơn bất kì ai, muốn sống có địa vị trên người khác, thì nhất định phải vĩnh viễn giữ được thân phận Đế Tử Nguyên.
Xiềng xích giam cầm vô cùng vô tận cả quãng đời còn lại và vĩnh viễn vứt bỏ thân phận của mình để đổi lấy mạng sống, Đế Thừa Ân không có chút do dự.
Không uy hiếp, không dụ dỗ, thậm chí sau khi Đế Thừa Ân được mang về phủ, hắn chỉ gặp nàng một lần, dặn dò qua một lần rồi không gặp nàng nữa.
Từ đầu đến cuối, đây chỉ là một giao dịch, nhưng Đế Thừa Ân ...... lại chạm đến ranh giới cuối cùng của Tử Nguyên.
"Muội nói không sai, có lẽ ngày khó quên nhất đời nàng e chính là ngày đó."
Sống hoặc chết, chỉ trong một khoảnh khắc suy nghĩ, luôn quan trọng hơn phú quý quyền lợi, tiếc là bé gái từng ở đầu đường vất vả ăn xin kia lại quên mất.
Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, thở dài cười cười, trong mắt có ấm áp.
Sau hòn non bộ cách đó không xa, Đế Thừa Ân nhíu mày, nhìn hai người đang trò chuyện trong thạch đình, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái. Từ lần trước bị từ chối cầu kiến, nàng vẫn luôn không dám tới gần Lạc Minh Tây, sợ hắn nói ra thân phận của mình với Thái tử, nhưng sau đó đã nghĩ thông suốt, nếu thân phận nàng bị vạch trần, Lạc gia cũng sẽ phải chịu chung xui xẻo, Lạc Minh Tây sẽ không vạch trần nàng, ngược lại phải giữ được nàng mới đúng.
Nhậm An Lạc là nữ thổ phỉ Tấn Nam, Lạc gia lại cai quản trị an ở Tấn Nam, hai người phải là kẻ thù không đội trời chung mới đúng, sao lại nhìn như rất quen thân? Hơn nữa ...... tính tình Lạc Minh Tây lạnh lùng như vậy, sao có thể ấm áp với Trắc phi tương lai của Thái tử như thế, thậm chí thân thiết không chút kiêng kị.
Không biết nghĩ tới điều gì, trong lòng Đế Thừa Ân run lên.
Vẻ mặt thái độ của Lạc Minh Tây ...... giống hệt như đối với bé gái năm đó nằm trong xe ngựa!
Gần như ngay lập tức, nàng nhớ lại ngày hôm đó. Vì đối với Đế Thừa Ân mà nói, ký ức sâu sắc nhất chính là khoảnh khắc Lạc Minh Tây vén rèm cửa xe ngựa.
Hắn đã quyết định vận mệnh suốt quãng đời còn lại của nàng chỉ trong giây lát. Không liên quan đến đội ơn hay thù hận, chỉ là giây phút giữa sự sống và cái chết, cho nên luôn nhớ rõ, luôn khắc sâu trong tim.
Nhưng bé gái năm đó Lạc Minh Tây chăm sóc lớn lên là tiểu thư Đế gia, nhưng nữ tử trước mặt chỉ là Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc, ...
Sắc mặt Đế Thừa Ân tái nhợt, lui về sau hai bước, ánh mắt lộ vẻ hoang đường và khiếp sợ khó tin.
Trại chủ An Lạc trại mười tám tuổi, mưu lược cái thế, uy chấn Tấn Nam.
Nếu tiểu thư Đế gia năm đó bị bệnh thương hàn không chết, Đế Tử Nguyên hiện giờ vừa vặn mười tám tuổi!
Sao nàng lại chưa từng nghĩ tới, một thủ lĩnh thổ phỉ cỏn con sao có dũng khí lấy ba mươi ngàn thuỷ quân dâng cho hoàng thất để cầu thân đương kim Thái tử? Một người xuất thân thô bỉ, trong một năm sao có thế được lòng dân chúng, trở thành Thượng tướng quân nhất phẩm? Một nữ tử không hề liên quan, sao có thể khiến Thái tử đối xử khác biệt, đặt ở trong tim mà chiều chuộng?
Trừ phi nàng chưa từng chỉ là Nhậm An Lạc, nàng là ......
Đầu lưỡi cuốn qua tên này cũng cảm thấy sợ hãi, cả người Đế Thừa Ân không khỏi run lên. Nàng cố gắng giữ tinh thần, cuối cùng không dám nâng mắt nhìn nữ tử đang trò chuyện vui vẻ trong thạch đình.
Tâm Vũ thấy nàng cả người toát mồ hôi lạnh, kéo tay áo nàng, lại bị Đế Thừa Ân đột nhiên né tránh, nàng quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ, giống như gỗ nổi trôi trên biển, hô hấp dừng một chút, hoảng sợ chạy về hướng Nguyên Thủy các.
Tâm Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên trong thạch đình, hơi gật đầu, mới chạy theo.
Trong đình, Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, nhíu mày "Chỉ sợ nàng cảm thấy không ổn."
"Nhưng nàng không có chứng cứ, huynh cảm thấy nàng sẽ đến trước mặt vua Gia Ninh và Thái hậu rêu rao 'ta là tiểu thư Đế gia giả, ta nghi ngờ Nhậm An Lạc mới là Đế Tử Nguyên thật'? Nàng là người thông minh, biết một khi nói ra, người chết đầu tiên sẽ là nàng."
Lạc Minh Tây khó hiểu "Vậy muội dụ nàng tới Ngự hoa viên, để nàng biết chân tướng làm gì?"
Nhậm An Lạc phủi phủi bả vai, đứng dậy, cười xấu xa "Hù nàng ta đó, để nàng ban ngày hoảng sợ, ban đêm mất ngủ. Cầm kiếm trả thù người khác quá mất thân phận, ta lại là nữ tử yếu đuối, cho nên chỉ có thể hù dọa nàng thôi."
Lạc Minh Tây lộ ra vẻ mặt 'có quỷ mới tin muội' hiếm thấy, nói "Ngày mai là tiệc mừng thọ của Thái hậu, muội quyết định rồi?"
"Ừm." Đế Tử Nguyên gật đầu .
"Ta có thể làm gì?" Lạc Minh Tây thu lại vẻ vui đùa, nghiêm mặt hỏi.
Đế Tử Nguyên vừa lúc đi tới lan can thạch đình, dừng lại, quay đầu "Không cần, huynh đã làm xong việc nên làm. Trước tiệc mừng thọ, còn phải gặp vài người, ta sẽ mang theo Quy Tây, không cần phái người theo ta."
Lạc Minh Tây gật đầu, ánh mắt có chút thâm trầm "Người thứ nhất muội muốn gặp là Đế Thừa Ân, vừa rồi đã gặp xong, người thứ hai ...... là ai?"
Khóe miệng Nhậm An Lạc lộ ra ý cười nhưng lạnh lẽo vô cùng "Minh Tây, hiểu ta như vậy, huynh đoán xem?"
Lời vừa dứt, Nhậm An Lạc xoay người, bước xuống thềm đá, bóng dáng biến mất phía cuối con đường.
Trong thạch đình, Lạc Minh Tây bưng chén trà đã lạnh, ánh mắt thâm trầm xa xăm.
"Tử Nguyên, muội nói sai rồi, hiện giờ trên đời này đã không còn ai có thể thật sự hiểu muội."
Uyển Cầm liên tục gật đầu, Nhậm An Lạc hừ một tiếng "Suýt chút thiêu chết Ôn Sóc ở phố Ngũ Liễu, còn khiến ta phải ở nơi chim không đẻ trứng như núi Hóa Duyên kia một tháng trời, hời cho nàng ta rồi." nàng dừng một chút "Không phải hôm nay Minh Tây vào cung sao, huynh ấy ở đâu?"
"Công tử ở Ngự hoa viên chờ người. Tiểu thư, người hẹn công tử gặp mặt trong cung, có phải không thỏa đáng lắm không?" Uyển Cầm nhíu mày hỏi.
"Không cần lo." Nhậm An Lạc xua tay, dẫn Uyển Cầm đến Ngự hoa viên.
Trong thạch đình hoa viên, Lạc Minh Tây khoác một chiếc áo lông lớn màu đen, ăn mặc càng quý giá càng ấm áp khoa trương hơn cả Nhậm An Lạc, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt.
Nhậm An Lạc đến gần, nhìn thoáng qua hắn thu mình ngồi trên ghế, nhíu mày "Sao hả, tuyết vừa rơi đã không chịu nổi?"
Thị nữ bên cạnh Lạc Minh Tây dâng một chén trà nóng, Lạc Minh Tây nhận lấy, nhấp một ngụm "Bệnh cũ thôi." hắn phất tay, vẻ mặt thị nữ dâng trà cảnh giác, ra ngoài canh chừng.
Nhậm An Lạc nhìn nàng một cái "Không cần để ý quá kĩ." thị nữ gật đầu, lui ra ngoài.
Lạc Minh Tây nhướng mày "An Lạc, muội muốn làm gì?"
Nhậm An Lạc ân cần trả lời "Ôn chuyện cũ." nàng ngồi ghế đối diện Lạc Minh Tây, nhìn lá sen héo úa ở hồ bên ngoài, đột nhiên nói "Minh Tây, huynh đã sống hai mươi mấy năm, điều đáng nhất cả đời này là gì?"
Lạc Minh Tây không biết vì sao Nhậm An Lạc còn có tâm tư hỏi hắn một câu như vậy ở nơi nguy hiểm thế này tại thời điểm nỗi oan của Đế gia khẩn cấp chỉ còn lại một ngày. Hắn nhìn nữ tử dựa trên lan can gỗ, chăm chú suy tư một lát, sau đó khẽ cười, khuôn mặt ấm áp "Khi muội ra đời."
Nhậm An Lạc sửng sốt, tính tình Lạc Minh Tây lạnh lùng, mười năm trước, sau khi Đế gia xảy ra chuyện, nàng rất ít nhìn thấy hắn cười, Nhậm An Lạc luôn cho rằng điều mà Lạc Minh Tây nhớ rõ nhất đời này chính là ngày cả Đế gia bị trảm.
Sao lại là lúc nàng ra đời? Lúc nàng ra đời Lạc Minh Tây cũng chỉ là một tên nhóc, hình như chỉ mới ...... tám tuổi thôi.
Ký ức sâu sắc nhất mà tên nhóc này giữ được cũng lâu thật ......
"Khi đó Đại Tĩnh vừa lập quốc, Bắc Tần và Đông Khiên nhiều lần quấy nhiễu biên cương, ta còn nhớ mùa đông năm đó, Hầu gia biết được tin phu nhân sắp sinh, vội vã cưỡi ngựa không nghỉ từ Đông Cương chạy về Tấn Nam. Tuyết lớn rơi không ngừng, đất trời phủ màu trắng xóa, cha ta dẫn ta và Hầu gia cùng nhau về phủ, vừa bước vào cửa, tin phu nhân đã sinh ra muội truyền đến. Đại phu nói thiên kim ra đời đúng lúc tuyết rơi, là phúc khí Tấn Nam ta. Hầu gia khi đó rất vui mừng, không cần biết lời chúc mừng gì đều ban thưởng, cha ta đạp ta một phát, ta bước tới nói câu 'chúc mừng Hầu gia', Hầu gia thuận tay tặng ta Bàn Vân ngọc bội vẫn luôn mang bên người, còn nói ..."
Nhậm An Lạc đang hăng hái nghe, thấy Lạc Minh Tây đột nhiên dừng lại, vội ngẩng cổ ra hỏi "Phụ thân ta nói gì?"
Lạc Minh Tây nhìn nàng "Hầu gia nói ... sau này muội chính là muội muội của ta, bảo ta chăm sóc tốt cho muội."
"Ngày đó Đế gia có hậu, Hầu gia mở kho lương, khắp nơi ở Tấn Nam vui mừng, đi đến đâu cũng là tiếng cười. An Lạc, ngày vui nhất đời ta chính là ngày đó."
Ngày đó, hắn tám tuổi, nữ nhi Đế gia ra đời, sứ mệnh một đời của hắn cũng được mở ra từ năm đó.
Nhậm An Lạc sững sờ, ánh mắt mềm mại khó diễn tả, đột nhiên không biết nên tiếp tục đề tài vừa rồi thế nào.
"Vậy còn muội, qua một tháng nữa chính là sinh thần mười chín tuổi của muội, muội nhớ nhất là ngày nào?" Lạc Minh Tây có chút tò mò, mấy năm nay có rất ít cơ hội để hắn và Đế Tử Nguyên có thể nói chuyện thế này, tuy tình hình và thời cơ lúc này không đúng lắm, nhưng hắn lại muốn biết.
"Ngày cô tổ mẫu xuất hiện ở núi Cửu Hoa."
Khác với suy nghĩ của Lạc Minh Tây, Nhậm An Lạc đáp không chút do dự, thậm chí không thèm che giấu ánh mắt lạnh thấu xương, vô cùng khoa trương "Ngày đó ta đã biết, Hàn gia rồi sẽ có ngày phải trả nợ, thiên hạ sùng Phật đạo, Hàn gia hẳn nhớ rõ một câu, không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới."
Lời Nhậm An Lạc vừa dứt, có tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến ngoài thạch đình.
Hai người lặng lẽ liếc nhìn ra sau hòn non bộ cách đó không xa, nơi đó lộ ra một góc váy đỏ nhạt.
Hôm nay, lúc Đế Thừa Ân đến điện Từ An để tặng lễ vật, chính là mặc bộ váy dài đỏ nhạt cung đình. Chỉ là khoảng cách này, Đế Thừa Ân không thạo võ công nhiều nhất chỉ có thể nhìn được vẻ mặt hai người, không thể nghe được họ nói những gì.
"Muội đang đợi nàng?" Lạc Minh Tây nhướng mày.
"Không phải, đừng tổn thương lòng ta, nàng đâu đáng để ta chờ, ta rõ ràng đang ôn chuyện cũ với huynh." Nhậm An Lạc dường như chẳng quan tâm Đế Thừa Ân xuất hiện, vẫn là dáng vẻ thản nhiên quen thuộc như cũ đối với Lạc Minh Tây. Nàng chống cằm, không chút để ý hỏi "Minh Tây, vậy huynh đoán xem ký ức không thể phai mờ nhất đời này của vị sau hòn non bộ kia là gì?"
Lạc Minh Tây sửng sốt khi bị hỏi, xoa chén trà trong tay "Hẳn là ngày hồi kinh vào Đông cung sau mười năm bị giam ở Thái Sơn."
Ngày đó Đế Thừa Ân nét mặt vui mừng, từng khiến quý nữ sĩ tử cả thành kinh ngạc.
"Không phải." Nhậm An Lạc lắc đầu, chậm rãi ngả người ra sau, thả mình vào áo khoác lông lớn thoải mái, ánh mắt xa xăm xuyên thấu qua màn sương mờ ảo.
"Mười năm trước, ngày huynh gặp nàng ở đầu đường, đưa nàng về Đế phủ, mới là ngày Đế Thừa Ân khó quên nhất cả đời này."
Giọng Nhậm An Lạc sâu kín, thông suốt cơ trí. Lạc Minh Tây giật mình, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại quang cảnh ngày đó.
Mười năm trước, cả Đế gia bị gϊếŧ, Hàn Diệp sửa đổi thánh chỉ đưa Tử Nguyên đến Thái Sơn, phụ thân biết Tử Nguyên đi chuyến này, nhất định khó thoát khỏi giam cầm của hoàng gia, liền bảo hắn nhanh chóng tìm bé gái giống hệt thay thế. Thời gian đó Tử Nguyên bệnh nặng, ngự sử đưa đi sợ nữ cô nhi Đế gia xảy ra chuyện dẫn tới phiền phức, đã đồng ý hoãn nửa tháng. Một lần hắn ra ngoài tình cờ gặp được Đế Thừa Ân ...... hay có thể nói là số trời đã định.
Ngày ấy Tử Nguyên sốt cao không hạ, hắn đưa nàng chạy khắp y quán thành Đế Bắc, đại phu chỉ nói khí lạnh vào tim, lại thêm bi thương quá độ, tổn thương thân thể, không thể cứu chữa. Nghe đến đây, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, sợ hãi quay về phủ, nào ngờ xe ngựa bị chặn trên đường.
Hắn mất kiên nhẫn vén rèm lên, thoáng thấy Đế Thừa Ân cả người quần áo rách rưới, hơi thở thoi thóp liều mạng níu phu xe ăn xin.
Khuôn mặt kia giống Tử Nguyên, bé gái cũng chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng ánh mắt khéo đưa đẩy nịnh hót, cả người trưởng thành cũng không sánh kịp. Đây là đứa bé bị cuộc sống mài giũa chỉ còn lại bản năng sinh tồn, một đứa ăn mày sắp chết, lúc đó đối với Lạc Minh Tây mà nói, nàng chính là người thích hợp nhất.
Đế Thừa Ân muốn sống sót, muốn sống tốt hơn bất kì ai, muốn sống có địa vị trên người khác, thì nhất định phải vĩnh viễn giữ được thân phận Đế Tử Nguyên.
Xiềng xích giam cầm vô cùng vô tận cả quãng đời còn lại và vĩnh viễn vứt bỏ thân phận của mình để đổi lấy mạng sống, Đế Thừa Ân không có chút do dự.
Không uy hiếp, không dụ dỗ, thậm chí sau khi Đế Thừa Ân được mang về phủ, hắn chỉ gặp nàng một lần, dặn dò qua một lần rồi không gặp nàng nữa.
Từ đầu đến cuối, đây chỉ là một giao dịch, nhưng Đế Thừa Ân ...... lại chạm đến ranh giới cuối cùng của Tử Nguyên.
"Muội nói không sai, có lẽ ngày khó quên nhất đời nàng e chính là ngày đó."
Sống hoặc chết, chỉ trong một khoảnh khắc suy nghĩ, luôn quan trọng hơn phú quý quyền lợi, tiếc là bé gái từng ở đầu đường vất vả ăn xin kia lại quên mất.
Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, thở dài cười cười, trong mắt có ấm áp.
Sau hòn non bộ cách đó không xa, Đế Thừa Ân nhíu mày, nhìn hai người đang trò chuyện trong thạch đình, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái. Từ lần trước bị từ chối cầu kiến, nàng vẫn luôn không dám tới gần Lạc Minh Tây, sợ hắn nói ra thân phận của mình với Thái tử, nhưng sau đó đã nghĩ thông suốt, nếu thân phận nàng bị vạch trần, Lạc gia cũng sẽ phải chịu chung xui xẻo, Lạc Minh Tây sẽ không vạch trần nàng, ngược lại phải giữ được nàng mới đúng.
Nhậm An Lạc là nữ thổ phỉ Tấn Nam, Lạc gia lại cai quản trị an ở Tấn Nam, hai người phải là kẻ thù không đội trời chung mới đúng, sao lại nhìn như rất quen thân? Hơn nữa ...... tính tình Lạc Minh Tây lạnh lùng như vậy, sao có thể ấm áp với Trắc phi tương lai của Thái tử như thế, thậm chí thân thiết không chút kiêng kị.
Không biết nghĩ tới điều gì, trong lòng Đế Thừa Ân run lên.
Vẻ mặt thái độ của Lạc Minh Tây ...... giống hệt như đối với bé gái năm đó nằm trong xe ngựa!
Gần như ngay lập tức, nàng nhớ lại ngày hôm đó. Vì đối với Đế Thừa Ân mà nói, ký ức sâu sắc nhất chính là khoảnh khắc Lạc Minh Tây vén rèm cửa xe ngựa.
Hắn đã quyết định vận mệnh suốt quãng đời còn lại của nàng chỉ trong giây lát. Không liên quan đến đội ơn hay thù hận, chỉ là giây phút giữa sự sống và cái chết, cho nên luôn nhớ rõ, luôn khắc sâu trong tim.
Nhưng bé gái năm đó Lạc Minh Tây chăm sóc lớn lên là tiểu thư Đế gia, nhưng nữ tử trước mặt chỉ là Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc, ...
Sắc mặt Đế Thừa Ân tái nhợt, lui về sau hai bước, ánh mắt lộ vẻ hoang đường và khiếp sợ khó tin.
Trại chủ An Lạc trại mười tám tuổi, mưu lược cái thế, uy chấn Tấn Nam.
Nếu tiểu thư Đế gia năm đó bị bệnh thương hàn không chết, Đế Tử Nguyên hiện giờ vừa vặn mười tám tuổi!
Sao nàng lại chưa từng nghĩ tới, một thủ lĩnh thổ phỉ cỏn con sao có dũng khí lấy ba mươi ngàn thuỷ quân dâng cho hoàng thất để cầu thân đương kim Thái tử? Một người xuất thân thô bỉ, trong một năm sao có thế được lòng dân chúng, trở thành Thượng tướng quân nhất phẩm? Một nữ tử không hề liên quan, sao có thể khiến Thái tử đối xử khác biệt, đặt ở trong tim mà chiều chuộng?
Trừ phi nàng chưa từng chỉ là Nhậm An Lạc, nàng là ......
Đầu lưỡi cuốn qua tên này cũng cảm thấy sợ hãi, cả người Đế Thừa Ân không khỏi run lên. Nàng cố gắng giữ tinh thần, cuối cùng không dám nâng mắt nhìn nữ tử đang trò chuyện vui vẻ trong thạch đình.
Tâm Vũ thấy nàng cả người toát mồ hôi lạnh, kéo tay áo nàng, lại bị Đế Thừa Ân đột nhiên né tránh, nàng quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ, giống như gỗ nổi trôi trên biển, hô hấp dừng một chút, hoảng sợ chạy về hướng Nguyên Thủy các.
Tâm Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên trong thạch đình, hơi gật đầu, mới chạy theo.
Trong đình, Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, nhíu mày "Chỉ sợ nàng cảm thấy không ổn."
"Nhưng nàng không có chứng cứ, huynh cảm thấy nàng sẽ đến trước mặt vua Gia Ninh và Thái hậu rêu rao 'ta là tiểu thư Đế gia giả, ta nghi ngờ Nhậm An Lạc mới là Đế Tử Nguyên thật'? Nàng là người thông minh, biết một khi nói ra, người chết đầu tiên sẽ là nàng."
Lạc Minh Tây khó hiểu "Vậy muội dụ nàng tới Ngự hoa viên, để nàng biết chân tướng làm gì?"
Nhậm An Lạc phủi phủi bả vai, đứng dậy, cười xấu xa "Hù nàng ta đó, để nàng ban ngày hoảng sợ, ban đêm mất ngủ. Cầm kiếm trả thù người khác quá mất thân phận, ta lại là nữ tử yếu đuối, cho nên chỉ có thể hù dọa nàng thôi."
Lạc Minh Tây lộ ra vẻ mặt 'có quỷ mới tin muội' hiếm thấy, nói "Ngày mai là tiệc mừng thọ của Thái hậu, muội quyết định rồi?"
"Ừm." Đế Tử Nguyên gật đầu .
"Ta có thể làm gì?" Lạc Minh Tây thu lại vẻ vui đùa, nghiêm mặt hỏi.
Đế Tử Nguyên vừa lúc đi tới lan can thạch đình, dừng lại, quay đầu "Không cần, huynh đã làm xong việc nên làm. Trước tiệc mừng thọ, còn phải gặp vài người, ta sẽ mang theo Quy Tây, không cần phái người theo ta."
Lạc Minh Tây gật đầu, ánh mắt có chút thâm trầm "Người thứ nhất muội muốn gặp là Đế Thừa Ân, vừa rồi đã gặp xong, người thứ hai ...... là ai?"
Khóe miệng Nhậm An Lạc lộ ra ý cười nhưng lạnh lẽo vô cùng "Minh Tây, hiểu ta như vậy, huynh đoán xem?"
Lời vừa dứt, Nhậm An Lạc xoay người, bước xuống thềm đá, bóng dáng biến mất phía cuối con đường.
Trong thạch đình, Lạc Minh Tây bưng chén trà đã lạnh, ánh mắt thâm trầm xa xăm.
"Tử Nguyên, muội nói sai rồi, hiện giờ trên đời này đã không còn ai có thể thật sự hiểu muội."
Bình luận facebook