• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5740-5745

Chương 5740: Mơ mộng hão huyền

Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là Vô Biên Chủ đã mất tích rất lâu!

Diệp Huyên hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Vô Biên Chủ ở nơi này!

Vô Biên Chủ nhìn thấy Diệp Huyên cũng hơi sững sờ!

Rõ ràng, đây chỉ là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên.

Diệp Huyên cười nói: “Vô Biên, sao ông lại ở đây?”

Vô Biên thản nhiên nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Diệp Huyên cười ha ha: “Vô Biên, ta khuyên ông nên khiêm tốn chút, giờ đã khác xưa rồi!”

Vô Biên thoáng nhìn Diệp Huyên: “Có dám không gọi người hay không?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Đánh ông, cần sao?”

Vô Biên gật đầu, ông ta chợt bước lên trước một bước.

Uỳnh!

Bất thình lình, thời không xung quanh biến ảo, ngay sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện!

Chỉ thấy vô số tinh quang xung quanh đột nhiên cấp tốc dao động, không đúng, phải nói là thời không nơi đây đều đang cấp tốc dao động, cùng lúc đó, những luồng lực lượng thời không vô cùng mạnh mẽ hệt như thủy triều ập đến bao phủ nơi này!

Không phải là một loại lực lượng thời không!

Ít nhất mười loại!

Mà ở trong đó, hắn cảm nhận được thời không hiện hữu, siêu thời không, thời không Ám giới, và cả hư thời không!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm túc!

Tên này vừa mới bắt đầu đã sử dụng đại chiêu!

Không nói võ đức!

Đối mặt với sức mạnh kinh khủng này, tất nhiên Diệp Huyên không dám khinh thường, lập tức mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên và bản thân hòa làm một thể, cùng lúc đó, vô số kiếm ý Nhân Gian điên cuồng tuôn ra khỏi cơ thể, kèm theo đó còn có Huyết Mạch Chi Lực!

Trừ cái đó ra, hắn dứt khoát gấp thời không nơi đây!

Thoáng chốc, Diệp Huyên chém ra một nhát!

Vèo!

Kiếm quang bộc phát trước mặt Diệp Huyên!

Ầm ầm!

Đột nhiên, trong tinh không vô tận này vang lên tiếng nổ vang dội đinh tai nhức óc, ngay sau đó, vô số kiếm quang nổ tung hệt như pháo hoa!

Rất lâu sau, nơi đây mới dần dần khôi phục lại yên tĩnh!

Diệp Huyên cầm kiếm đứng đó, trên người tỏa ra kiếm thế mạnh mẽ.

Ở đối diện hắn, vẻ mặt Vô Biên Chủ bình tĩnh, vạt áo đen tuyền không gió mà bay.

Diệp Huyên chợt mỉm cười: “Cảm ơn!”

Nghe vậy, Vô Biên Chủ nhíu mày: “Ngươi thắng rồi sao?”

Diệp Huyên cười nói: “Vô Biên, lần này ông muốn đi đến Cổ Vực kia sao?”

Vô Biên Chủ thản nhiên nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta cũng muốn đi Cổ Vực, cùng đường nha!”

Vô Biên lắc đầu, xoay người rời đi!

Ông ta không muốn ở cùng Kháo Sơn Vương này lắm, bởi hắn thật sự không biết xấu hổ! Hơn nữa còn không thể đánh!

Hướng đi của Vô Biên chính là Cổ Vực!

Diệp Huyên đi theo.

Dọc đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, tại sao ông không đi thế giới Hư Chân?”

Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn đi Hư Chân?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đó là mục tiêu của ta!”

Vô Biên khẽ nói: “Nói như vậy… sắp kết thúc rồi sao?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”

Vô Biên bình tĩnh nói: “Không có gì!”

Diệp Huyên hơi tò mò: “Vô Biên, ông đi Cổ Vực làm gì?”

Vô Biên nói: “Làm chút chuyện!”

Diệp Huyên lại hỏi: “Ông biết Thái Sơ Thư không?”

Vô Biên gật đầu: “Biết!”

Diệp Huyên đang định nói tiếp, đúng lúc này, thời không nơi xa hai người bắt đầu vặn vẹo!

Thấy thế, lông mày Diệp Huyên cau lại!

Chỉ chốc lát, thời không xung quanh hai người biến ảo, lúc này, một cao thủ bí ẩn mặc chiến giáp màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người!

Cao thủ chiến giáp nhìn chằm chằm hai người: “Đến từ nơi nào!”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Vũ trụ Quan Huyên!”

Cao thủ chiến giáp nhíu mày: “Thân phận, tên tuổi, mục đích đến”.

Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.

Cái quỷ gì vậy?

Tra hỏi sao?

Vô Biên chợt nói: “Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở, tranh thủ tránh ra cho ta!”

Nghe vậy, ánh mắt cao thủ chiến giáp bỗng trở nên lạnh lùng: “Ngươi đang định xông vào?”

Vô Biên bước lên trước, một luồng khí thế mạnh mẽ trực tiếp bao phủ nơi này, cuối cùng bao phủ cao thủ chiến giáp kia!

Uỳnh!

Khoảnh khắc này, thời không xung quanh cao thủ chiến giáp kia đang nén lại!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cao thủ chiến giáp lập tức thay đổi, vội vàng mở bàn tay ra, một lá bùa lửa phóng lên tận trời, biến mất ở sâu trong tinh không!

Gọi người!

Vô Biên nhìn chằm chằm cao thủ chiến giáp trước mặt: “Cút!”

Nói xong, ông ta phất tay áo lên, sức mạnh to lớn đánh bay cao thủ chiến giáp ra xa mấy vạn trượng.

Sau đó Vô Biên dứt khoát đi về nơi xa!

Diệp Huyên vội vàng đi theo, hắn thoáng nhìn cao thủ chiến giáp nơi xa kia, sau đó nói: “Biết đây là ai không? Vô Biên Chủ! Đã từng là người thiên mệnh, Đế Quốc Cổ các ngươi không chọc nổi!”

Vô Biên liếc nhìn Diệp Huyên: “Vô dụng thôi, biết vì sao không? Bởi vì…”

Nói xong, ông ta từ từ siết chặt tay phải: “Bởi vì Đế Quốc Cổ này căn bản không phải đối thủ của ta, hiểu chứ?”

Diệp Huyên nói: “Có thể đánh một trận giúp ta không?”

Vô Biên liếc Diệp Huyên: “Mơ mộng hão huyền!”

Nói xong, ông ta lập tức biến mất ở nơi xa!

Diệp Huyên nhún vai, sau đó đi theo!

Không lâu sau, mấy chục hơi thở mạnh mẽ nhìn chằm chằm hai người họ!

Diệp Huyên cau mày lại, cao thủ của Đế Quốc Cổ đến thật này!

Lúc này, một người đàn ông áo trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Vô Biên Chủ.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Chào hai vị!”

Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông áo trắng, không nói lời nào.

Diệp Huyên cười nói: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Hai vị, bây giờ các ngươi đã tiến vào địa bàn của Đế Quốc Cổ! Dựa theo quy củ, các ngươi cần cung cấp thông tin thân phận cá nhân và mục đích đến của các ngươi cho bọn ta!”

Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Đây là quy củ của Đế Quốc Cổ bọn ta!”
Chương 5741: Cút!

Diệp Huyên nhìn về phía Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Ngươi muốn chết không?”

Người đàn ông áo trắng nhìn Vô Biên Chủ: “Nếu như ngươi xông vào, tin ta đi, ngươi không chịu nổi hậu quả kia đâu!”

Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Biết người bên cạnh ta là ai không? Đây chính là Diệp đại thiếu, đệ nhất Kháo Sơn Vương từ xưa tới nay, ngăn cản hắn, các ngươi biết hậu quả kia không?”

Người đàn ông áo trắng thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Thứ cho ta kiến thức nông cạn, chưa từng nghe đến tên tuổi của Diệp công tử này!”

Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Bây giờ tránh ra, Diệp thiếu có thể tha chết cho ngươi, không đúng, tha chết cho toàn bộ Đế Quốc Cổ ngươi, nếu không, ngày nào đó sẽ có một thanh kiếm rơi xuống vùng trời Đế Quốc Cổ ngươi!”

Người đàn ông áo trắng thản nhiên nói: “Vậy sao?”

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Hình như hắn ta không sợ chút nào!”

Diệp Huyên thoáng nhìn Vô Biên Chủ: “Vô dụng thôi, biết tại sao không? Bởi vì ta không sợ Đế Quốc Cổ, hiểu chứ?”

Vô Biên Chủ lạnh nhạt nói: “Đi Đạo Môn không?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Ông cũng muốn đi Đạo Môn?”

Vô Biên chủ gật đầu: “Đi lấy món đồ!”

Diệp Huyên cười nói: “Lấy cái gì?”

Vô Biên Chủ liếc nhìn Diệp Huyên: “Lần này ngươi cũng muốn đi Đạo Môn, đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Có phải y đã giao đạo ấn cho ngươi?”

Diệp Huyên gật đầu: “Sao ông biết?”

Vô Biên Chủ im lặng chốc lát, sau đó khẽ nói: “Vậy hi vọng lần đến Đạo Môn này có thể thuận lợi chút!”

Nghe vậy, Diệp Huyên nhăn mày lại: “Ông và ta hợp sức, người của Đạo Môn này còn dám làm gì chúng ta sao?”

Vô Biên Chủ suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu như ngươi dẫn theo muội ngươi, quá nửa là bọn họ không dám làm gì, nhưng chỉ một mình ngươi, đánh!”

Diệp Huyên cười nó: “Không phải vẫn còn ông sao?”

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy ta rất mạnh sao?”

Diệp Huyên cười nói: “Nói thật lòng, chắc hẳn trên đời này có không quá năm người có thể giết ông?”

Vô Biên Chủ lạnh nhạt nói: “Biết ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng nói tiếng người rồi!”

Diệp Huyên: “…”

Vô Biên Chủ đang định nói chuyện, lúc này, người đàn ông áo trắng nơi xa đột nhiên cười nói: “Có phải các ngươi đã khinh thường ta quá rồi?”

Vô Biên Chủ bỗng nhấc tay đánh ra!

Bốp!

Kèm theo tiếng tát vang dội, cơ thể người đàn ông áo trắng trực tiếp hóa thành hư vô!

Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông áo trắng đã choáng váng kia: “Ta cần phải coi trọng ngươi sao?”

Nói xong, ông ta đi về nơi xa!

Diệp Huyên chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông áo trắng, nhìn người đàn ông áo trắng chỉ còn linh hồn trước mặt, hắn mỉm cười: “Đầu ngươi có vấn đề à?”

Nói xong, hắn đi về nơi xa!

Tại chỗ, người đàn ông áo trắng: “…”

Một lát sau, người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Ngang nhiên khiêu khích Đế Quốc Cổ… rất thú vị, trái lại ta cũng muốn nhìn xem các ngươi lấy cái gì chống lại Đế Quốc Cổ ta!”

Nói xong, hắn ta quay người rời đi!



Trên đường, Diệp Huyên hơi tò mò: “Vô Biên, Đạo Môn ở Cổ Vực này rất mạnh sao?”

Vô Biên bình tĩnh nói: “Chính là như vậy!”

Diệp Huyên nhíu mày, Vô Biên lại nói: “Phiền phức nhất chính là Đạo Môn nơi này có một tòa đại trận và một món thần khí tên kia để lại, thứ đó hơi khó giải quyết!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngay cả ông cũng cảm thấy khó giải quyết?"

Vô Biên thoáng nhìn Diệp Huyên: “Trong lòng ngươi, ta vô địch sao?”

Diệp Huyên cười ha ha: “Ít nhất cũng rất lợi hại!”

Vô Biên im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng!”

Diệp Huyên chớp mắt: “Vô Biên, từ lúc nào mà ông lại trở nên khiêm tốn như vậy?”

Vô Biên Chủ không nói lời nào.

Diệp Huyên còn muốn nói điều gì, Vô Biên bỗng cau mày lại, ông ta nhìn về nơi xa: “Xảy ra chuyện rồi?”

Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất!

Diệp Huyên cũng nhíu mày lại, tiếp đó, hắn biến mất ở nơi xa, chỉ chốc lát, Diệp Huyên và Vô Biên xuất hiện trên một đỉnh núi, mà trước mặt hai người là một đống hoang tàn, hơn nữa, nhìn hiện trường có thể thấy được, đống hoang tàn này đã hình thành từ rất lâu rồi!

Vô Biên Chủ nhíu chặt lông mày: “Bị diệt môn rồi sao?”

Diệp Huyên thoáng nhìn đống hoang tàn trước mắt, sắc mặt tràn đầy cổ quái!

Mẹ nó!

Đạo Môn này xảy ra chuyện gì rồi?

Mỗi một Đạo Môn ở nơi mình từng đến, không phải bị diệt môn thì cũng đã hoàn toàn vắng lặng!

Vô Biên Chủ đi vào giữa đống hoang tàn, ông ta thoáng nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Thiên Đạo ở đâu!”

Không có bất kỳ động tĩnh gì!

Sắc mặt Vô Biên Chủ chợt trầm xuống, không nể mặt như vậy sao?

Vô Biên Chủ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, phất tay áo: “Thiên Đạo ở đâu!”

Uỳnh!

Chân trời, thời không trở nên méo mó!

Nhưng mà, vẫn không có động tĩnh!

Sắc mặt Vô Biên Chủ lập tức trở nên lạnh lẽo!

Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Hình như không nể mặt ông rồi! Hay là… ta thử một chút?”

Vô Biên Chủ thoáng nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi thử đi!”

Diệp Huyên gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên đột nhiên phóng lên tận trời: “Thiên Đạo ở đâu?”

Nhưng mà, vẫn không có động tĩnh gì!

Sắc mặt Diệp Huyên đen lại

Thật không nể mặt!

Lúc này, Vô Biên Chủ nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Thiên Đạo ở đâu…”

Một tiếng rống giận từ sâu trong tinh không truyền đến: “Ở cái đầu mẹ ngươi, cút!”

Diệp Huyên: “…”


Chương 5742: Bị đánh là đáng đời

Lúc này vẻ mặt Vô Biên Chủ vô cùng khó coi.

Vô Biên Chủ không nói nhiều, lập tức giẫm nhẹ chân phải.

Ầm!

Lúc này cả hư không liền rung chuyển dữ dội, vô số thời không vỡ nát.

Bỗng có một tiếng thét thất thanh từ trong hư không truyền đến: “Ngươi là ai?”

Vô Biên Chủ không nói gì, đưa tay lên túm một cái.

Ầm!

Thời không bỗng vỡ ra, một bóng người bị bàn tay khổng lồ tóm chặt.

Bóng người đó là Thiên Đạo nơi này.

Vô Biên Chủ nhìn bóng người vô cùng hoảng loạn trước mặt, nói: “Ngươi ngông cuồng lắm mà”.

Thiên Đạo run rẩy nói: “Các hạ là?”

Vô Biên Chủ nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Đạo Môn này đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Đạo do dự một lát rồi nói: “Không biết các hạ là?”

Vô Biên Chủ chau mày, giơ tay lên tát một bạt tai.

Bốp!

Bóng người đó bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh trúng, Thiên Đạo ngay lập tức rung chuyển dữ dội rồi trở nên hư ảo.

Thiên Đạo vội xin tha: “Xin các hạ hãy nương tay”.

Vô Biên Chủ nhìn Thiên Đạo chằm chằm: “Đã có chuyện gì xảy ra ở đây?”

Thiên Đạo do dự rồi nói: “Các hạ là?”

Diệp Huyên nghe Thiên Đạo nói thì cạn lời.

Thiên Đạo này cứng đầu thật đấy.

Sắp bị đánh chết đến nơi rồi còn không chịu tỉnh ngộ sao?

Vô Biên Chủ nhìn Thiên Đạo, không nói gì nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.

Lúc này, Thiên Đạo liền vội nói: “Các hạ, chuyện này có liên quan đến Đế Quốc Cổ, ta… Ta thật sự không dám nói nhiều”.

Vô Biên Chủ nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi còn tiếp tục trả lời lạc đề thì ta sẽ cho ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này”.

Thiên Đạo vội nói: “Năm xưa Đạo Môn và Đế Quốc Cổ đánh nhau, Đạo Môn đã bị Đế Quốc Cổ tiêu diệt”.

Vô Biên Chủ chau mày: “Không thể nào, Đạo Môn có đại trận và thần khí thì sao có thể bị Đế Quốc Cổ diệt được?”

Thiên Đạo mếu máo: “Là thật đó, trận chiến đó Đế Quốc Cổ đã huy động gần một vạn kỵ binh Cổ Linh, họ đánh nhau với Đạo Môn nhiều tháng, cuối cùng, nhờ có sự giúp đỡ của Tân Nguyệt giáo, Đế Quốc Cổ đã tiêu diệt được Đạo Môn”.

Diệp Huyên chau mày: “Tân Nguyệt giáo sao?”

Thiên Đạo gật đầu: “Tân Nguyệt giáo là một trong những giáo phái lớn nhất, giáo chủ là Tân Nguyệt giáo mẫu, vô cùng đáng sợ”.

Diệp Huyên nhìn Vô Biên rồi nói: “So với ông ta thì sao?”

Thiên Đạo bỗng cạn lời.

Má.

Tên nhóc này xấu tính thật.

Lúc này Vô Biên hạ giọng nói: “Bọn họ liên thủ tiêu diệt Đạo Môn sao?”

Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế”.

Vô Biên lại hỏi: “Năm đó Đạo Môn có dùng đến đại trận của họ không?”

Thiên Đạo gật đầu: “Đạo Môn đã dùng hết cả ba quân át chủ bài là đạo trận, đạo hỏa và đạo binh nhưng vẫn không đánh lại”.

Vô Biên khẽ nói: “Mạnh đến vậy sao?”

Thiên Đạo vội đáp: “Cực kỳ mạnh, đặc biệt là giáo mẫu Tân Nguyệt và Cổ Chiến, cao thủ số một của Đế Quốc Cổ, hai người đó đều đáng sợ như nhau, còn cả kỵ binh Cổ Linh nữa…”

Diệp Huyên bỗng nhìn sang Thiên Đạo: “Ngươi cũng thuộc Đạo Môn đúng không?”

Thiên Đạo do dự rồi gật đầu: “Ừm… Cũng có thể xem là vậy”.

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Ngươi đã đầu hàng sao?”

Mặt Thiên Đạo bỗng trở nên hơi khó coi, hắn nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”.

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ngươi không sợ chủ nhân bút Đại Đạo sao?”

Thiên Đạo thở dài: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn nữa rồi”.

Diệp Huyên chau mày: “Không còn nữa?”

Thiên Đạo liếc nhìn Diệp Huyên: “Lẽ nào ngươi không biết sao? Chủ nhân bút Đại Đạo đã chết rồi”.

Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi chắc chứ?”

Thiên Đạo nói: “Mọi người đều nói như thế”.

Diệp Huyên cạn lời.

Chủ nhân bút Đại Đạo không còn?

Là ai đồn thế?

Thiên Đạo do dự rồi nói: “Công tử đây là?”

Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Diệp Huyên”.

Thiên Đạo lắc đầu: “Chưa từng nghe”.

Diệp Huyên bình thản đáp: “Ngươi bị đánh là đáng đời”.

Thiên Đạo: “…”

Vô Biên Chủ bỗng nói: “Nói như vậy tất cả mọi thứ của đạo hỏa và Đạo Môn đã rơi vào tay Đế Quốc Cổ và Tân Nguyệt giáo rồi sao?”

Vô Đạo gật đầu: “Đúng vậy”.

Vô Biên Chủ chau mày.

Lúc này Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Vô Biên, ông muốn có đạo hỏa đó à?”

Vô Biên Chủ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nó có tác dụng đặc biệt”.

Diệp Huyên hơi tò mò: “Tác dụng gì?”

Vô Biên Chủ liếc nhìn Diệp Huyên: “Lửa đấy là tâm hỏa của vũ trụ, được chủ nhân bút Đại Đạo tôi luyện mà thành, muốn vào được thời không không độ thì bắt buộc phải có loại lửa đó”.

Diệp Huyên chau mày: “Thời không không độ là gì?”

Vô Biên Chủ nói: “Một loại thời không đặc biệt”.

Diệp Huyên hỏi: “Đặc biệt như thế nào?”

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể đến hỏi muội muội ngươi không?”

Diệp Huyên: “…”

Lúc này Thiên Đạo đứng bên cạnh nhìn hai người họ rồi nói: “Hai vị, hai vị từ bên ngoài đến sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.

Thiên Đạo do dự một lúc rồi lại hỏi: “Hai vị là người của Đạo Môn sao?”

Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười, nói: “Đúng vậy”.

Thiên Đạo lặng thinh.

Người của Đạo Môn.

Vô Biên Chủ bỗng nói: “Ngươi có biết ngọn lửa đó thuộc về Đế Quốc Cổ hay là Tân Nguyệt giáo không?”

Thiên Đạo hạ giọng nói: “Không biết”.

Vô Biên Chủ đang định nói chuyện thì bỗng có mười luồng khí tức mạnh đến đáng sợ từ trên trời giáng xuống.

Thiên Đạo cảm nhận được những khí tức đó thì mặt liền biến sắc: “Là cao thủ Đế Quốc Cổ”.

Diệp Huyên quay đầu lại nhìn lên bầu trời, ở đó có một người đàn ông trung niên áo trắng, đằng sau ông ta còn có mười hai người áo đen.

Người đàn ông trung niên áo trắng nhìn Vô Biên Chủ: “Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh nhỉ?”

Vô Biên Chủ bỗng biến mất, người đàn ông trung niên áo trắng trên bầu trời bỗng trợn mắt: “To gan…”

Rắc rắc.
Chương 5743: Ngông cuồng trước mặt ta?

Giọng nói bỗng dừng lại vì có một bàn tay bóp chặt lấy cổ họng của ông ta.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vô Biên Chủ vung mạnh tay.

Ầm.

Người đàn ông trung niên áo trắng bị ném ra xa mấy vạn trượng, sau đó thì đánh mất thần hồn.

Thiên Đạo chứng kiến hết tất cả, ngỡ ngàng kinh ngạc thảng thốt.

Mẹ ơi!

Bạo lực vậy sao?

Lúc này mấy người áo đen thần bí đi theo người đàn ông trung niên áo trắng đến đều ngây ra, không ai ngờ người trước mặt họ lại dám giết người của Đế Quốc Cổ.

Ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?

Lúc này, người áo đen dẫn đầu hạ giọng nói: “Ngươi…”

Vô Biên Chủ bỗng đấm về trước một đấm.

Ầm.

Người áo đen vẫn chưa nói hết câu thì đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh tan thân xác.

Nhưng Vô Biên Chủ vẫn chưa dừng tay, ông ta vung tay, lập tức, vô số thời không như sóng biển ập đến.

Bùm!

Những người áo đen thần bí có mặt ở đó đều bị tiêu diệt trong tích tắc.

Không gian lại yên tĩnh trở lại.

Thiên Đạo đứng bên cạnh nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Lợi hại đúng không?”

Thiên Đạo bất giác gật đầu.

Diệp Huyên nhìn vẻ mặt khó coi của Vô Biên Chủ rồi nói: “Đạo Môn còn ai sống sót không?” Thiên Đạo lắc đầu: “Chắc không còn”.

Không còn nữa.

Diệp Huyên chau mày: “Lúc đó toàn bộ Đạo Môn đã bị giết sạch rồi sao?”

Thiên Đạo gật đầu: “Đương nhiên bọn họ sẽ không giữ lại hậu hoạn rồi”.

Diệp Huyên nhìn quanh, lắc đầu, chủ nhân bút Đại Đạo nhẫn tâm thật.

Với năng lực của mình, ông ta hoàn toàn có thể cứu được Đạo Môn nhưng đối phương lại thấy chết không cứu.

Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng nói: “Vua dựa dẫm, đến Đế Quốc Cổ không?”

Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bình thản đáp: “Đạo ấn vĩnh viễn của ngươi là người chịu trách nhiệm của Đạo Môn, Đạo Môn bị diệt thì ngươi phải có trách nhiệm phục thù”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi đừng dùng đạo đức trói buộc ta”.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi định bỏ mặc sao?”

Diệp Huyên ngoảnh đầu sang nhìn Thiên Đạo: “Đạo Môn bị diệt là chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi?”

Thiên Đạo đáp: “Hơn một ngàn năm rồi”.

Diệp Huyên lắc đầu: “ n oán của hơn một ngàn năm trước đương nhiên là ta sẽ không tiếp tục cố chấp nữa”.

Hắn nhìn sang Vô Biên: “Ông cần đạo hỏa thì đến Đế Quốc Cổ đi, ta không có hứng thú với đạo hỏa”.

Vô Biên lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đạo ấn vĩnh viễn của ngươi là người của Đạo Môn, Đế Quốc Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn gì các ngươi cũng phải đánh nhau một trận”.

Diệp Huyên bỗng mỉm cười, nói: “Vô Biên, hình như không giống với phong cách của ông lắm”.

Vô Biên chau mày: “Ý gì?”

Diệp Huyên nhìn Vô Biên: “Nếu là trước đây, nhất định ông sẽ không tìm ta mà tự đến thẳng Đế Quốc Cổ, nhưng bây giờ ông lại cứ muốn lôi ta xuống nước, không bình thường”.

Vô Biên Chủ im lặng.

Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cổ Vực này là giới hạn của ông?”

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Diệp Huyên im lặng.

Trực giác nói cho hắn biết có lẽ giới hạn của Vô Biên Chủ không nằm ở Cổ vũ trụ này, nếu đối phương đã không sợ Đế Quốc Cổ thì có gì phải lăn tăn đâu?

Diệp Huyên thầm cảnh giác.

Vô Biên Chủ không có ý tốt gì đâu!

Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng khí tức mạnh.

Khí tức lần này mạnh hơn gấp nhiều lần những người áo đen lúc nãy.

Đấy là khí tức của cao thủ thật sự.

Thiên Đạo ở bên cạnh đã tái mặt: “Là một trong chín đại chiến tướng của Đế Quốc Cổ - Mạch Tướng”.

Trên bầu trời, một người đàn ông trung niên mặc áo giá từ từ bước ra, ông ta vừa bước ra thì một luồng sát thế mạnh mẽ liền từ trên trời ập xuống, thời không bốn bề bỗng sôi sục lên, vốn không thể nào chịu đựng nỗi luồng sức mạnh đó.

Diệp Huyên nhìn Mạch Tướng, phải nói ông ta thật sự là một cao thủ, đặc biệt là sát thế, chắc chắn đấy là một cao thủ từng chinh chiến nhiều năm.

Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên và Vô Biên, tim đập thình thịch.

Trên bầu trời, Mạch Tướng nhìn về Vô Biên: “Người ngoài kia, ai cho ngươi lá gan dám giết chết cao thủ của Đế Quốc Cổ ta?”

Vô Biên nhìn Mạch Tướng: “Đế Quốc Cổ hết người rồi sao mà để loại như ngươi đến?”

Mạch Tướng nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên dữ tợn: “Thật ngông cuồng, mong là xương cốt của ngươi cũng cứng được như miệng ngươi”.

Ông ta dứt lời thì bóp mạnh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng ngưng tụ giữa trời đất.

Chính vào lúc đó, Vô Biên đột nhiên biến mất.

Ầm.

Một rãnh nứt dài vạn trượng bỗng xuất hiện giữa trời đất.

Cùng lúc đó, trước ánh mắt kinh hoàng của Thiên Đạo, đầu của Mạch Tướng bay vút ra, máu tươi đổ từ trên trời xuống như suối.

Vô Biên Chủ từ từ đáp đất, ông ta lạnh lùng nhìn xác Mạch Tướng: “Ngông cuồng trước mặt ta sao? Ngươi tưởng ngươi là Vua Dựa Dẫm à?”

Diệp Huyên: “…”
Chương 5744: Đế Quốc Cổ!

Nhìn thấy Vô Biên Chủ dứt khoát giết chết chiến tướng kia, sắc mặt Thiên Đạo ở bên cạnh lập tức trở nên nghiêm nghị trước nay chưa từng có!

Giờ phút này ông ta biết, vị trước mắt chính là cao thủ tuyệt thế, hơn nữa còn là cao thủ tuyệt thế không tầm thường.

Lúc này, Vô Biên đột nhiên nhìn về phía Thiên Đạo: “Đế Quốc Cổ ở nơi nào?”

Thiên Đạo do dự chốc lát, sau đó chỉ sang bên phải.

Vô Biên khẽ gật đầu rồi biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Huyên khen ngợi: “Thật dũng mãnh, đây là muốn dùng sức một mình đơn đấu với toàn bộ Đế Quốc Cổ à!”

Thiên Đạo thoáng nhìn Diệp Huyên: “Vị công tử này… chủ nhân bút Đại đạo còn sống không?”

Diệp Huyên thoáng nhìn Thiên Đạo, nói: “Chết rồi!”

Nói xong, hắn dứt khoát hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở chân trời.

Thiên Đạo: “…”



Đế Quốc Cổ

Không lâu sau, Diệp Huyên đi đến Đế Đô của Đế Quốc Cổ, nhưng vừa tới Đế Đô của Đế Quốc Cổ, hắn chợt nhíu mày lại!

Vì sao?

Bởi vì hắn phát hiện, Vô Biên Chủ không có ở đây?

Chẳng lẽ ngỏm rồi?

Đúng lúc này, dường như Diệp Huyên nghĩ đến cái gì, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại: “Mẹ nó!”

Nói xong, hắn quay người muốn chạy, nhưng lúc này, một hơi thở kinh khủng khóa chặt người hắn, ngay sau đó, mấy trăm cao thủ bao vây hắn lại!

Diệp Huyên im lặng, sắc mặt vô cùng khó coi!

Bị gài rồi!

Mẹ nó!

Vô Biên Chủ này hỏi phương hướng Đế Quốc Cổ, hắn cũng cho rằng đối phương sẽ đến xử Đế Quốc Cổ!

Nhưng mà, đối phương lại không đến!

Lúc này, cao thủ nơi này đang định ra tay.

“Dừng tay!”

Bất chợt, nơi xa trong thành truyền đến một tiếng nói, ngay sau đó, cửa thành đột nhiên mở ra, một cô gái áo trắng chậm rãi đi tới, sắc mặt cô gái trắng bệch, trông vẻ hơi suy yếu.

Nhìn thấy cô gái áo trắng, cao thủ nơi đây lập tức hành lễ!

Cô gái áo trắng chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta đánh giá Diệp Huyên, mỉm cười: “Phải xưng hô với công tử thế nào?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Diệp Huyên!”

Cô gái áo trắng gật đầu: “Diệp công tử, ngươi là từ bên ngoài tới?”

Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Bạn của ngươi giết người của Đế Quốc Cổ bọn ta!”

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi tìm ông ta đi!”

Cô gái áo trắng lắc đầu: “Hình như ông ta mất tích rồi!”

Diệp Huyên im lặng.

Đệt!

Vô Biên Chủ này làm việc không theo lẽ thường!

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, có thể gọi bạn ngươi ra không?”

Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta cũng không thân quen gì với ông ta! Thật đấy!”

Cô gái áo trắng im lặng một lát rồi nói: “Diệp công tử, ngươi chắc chắn không giúp việc này sao?”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta thề, ta thật sự không thân quen gì với ông ta!”

Cô gái áo trắng khẽ lắc đầu: “Vậy chỉ có thể để Diệp công tử phải chịu uất ức rồi!”

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn ông lão bên cạnh: “Truyền lệnh ra ngoài, nếu trong vòng ba ngày ông ta không xuất hiện, chúng ta sẽ xử tử vị Diệp công tử này!”

Diệp Huyên im lặng.

Dùng ta uy hiếp Vô Biên Chủ?

Mẹ nó có thể uy hiếp được ông ta sao?

Diệp Huyên chợt thấy đắng lòng.

Cô gái áo trắng lại nói: “Diệp công tử, ngươi phải chịu uất ức mấy ngày rồi!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ngươi muốn dùng ta uy hiếp ông ta, vô dụng thôi! Thật đấy!”

Cô gái áo trắng cười nói: “Lỡ như có tác dụng thì sao?”

Diệp Huyên không biết phải nói gì.

Tên kia còn ước gì mình chết rồi ấy chứ!

Cô gái áo trắng chợt nói: “Diệp công tử, đi theo ta!”

Nói xong, nàng ta quay người đi vào trong thành!

Diệp Huyên nhìn cô gái áo trắng trước mắt, sau đó đi vào theo.

Trên đường đi, cô gái áo trắng nói: “Diệp công tử, các ngươi đến từ thế giới nào?”

Diệp Huyên nói: “Vũ trụ Quan Huyên!”

Đôi mày của cô gái áo trắng khẽ nhíu lại: “Chưa từng nghe thấy!”

Diệp Huyên cười nói: “Cách nơi này hơi xa!”

Cô gái áo trắng khẽ gật đầu: “Diệp công tử, các ngươi là người của Đạo Môn sao?”

Diệp Huyên thoáng nhìn cô gái áo trắng, cô gái cười nói: “Các ngươi từng tới Đạo Môn!”

Diệp Huyên cười nói: “Bọn ta là người của Đạo Môn! Ta là đại ca Đạo Môn, người đi cùng ta kia là nhị ca Đạo Môn, được mọi người gọi là Đại Hỗn Tử!”

Cô gái áo trắng im lặng.

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Vì sao lúc trước các ngươi muốn diệt Đạo Môn?”

Cô gái áo trắng liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Bởi vì lợi ích!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Người bạn kia của ta nói, ông ta muốn báo thù cho Đạo Môn!”

Cô gái áo trắng bình tĩnh nói: “Thật sao?”

Diệp Huyên nói: “Ta nói cho ngươi biết, ông ta rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh!”

Cô gái áo trắng chợt hỏi: “Diệp công tử, ngươi từng gặp bao nhiêu cao thủ?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Cô gái áo trắng suy nghĩ: “Một con ếch xanh bị nhốt dưới đáy giếng, nó ngẩng đầu nhìn lên trời, trong thế giới của nó, bầu trời chỉ to bằng miệng giếng mà thôi! Đương nhiên, đây không phải là lỗi của nó, dù sao, tầm nhìn và hiểu biết của nó chỉ ở dưới đáy giếng!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta từng gặp cao thủ mạnh nhất cõi đời này! Thật đấy! Lần này ta không lừa người!”

Cô gái áo trắng thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó lại nói: “Một người càng ít kiến thức thì càng có loại tự tin và dũng cảm không nói rõ được, bởi vì tri thức càng nghèo nàn, thứ mà hắn tin tưởng và nhận định sẽ càng tuyệt đối, bởi vì hắn vốn chưa từng gặp phải quan điểm trái chiều! Hơn nữa, loại người này cực kỳ yêu thích bắt bẻ, ngươi nói lý với hắn, hắn liền bắt bẻ ngươi, tìm trăm loại lý do để bắt bẻ ngươi, một người bình thường mãi mãi không nói lại một kẻ giỏi bắt bẻ! Bởi vì ngu dốt là bản tính của người giỏi cãi, càng ngu dốt, càng giỏi cãi!”
Chương 5745: Đế Quốc Cổ! (2)

Diệp Huyên im lặng, mình gặp phải người có văn hóa rồi à!

Cô gái áo trắng khẽ vén lọn tóc tung bay trong gió bên tai, lại nói: “Diệp công tử, đến bây giờ ngươi vẫn rất tự tin, rất ung dung…”

Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: “Ngươi có chỗ dựa dẫm! Hơn nữa, ngươi cho rằng chỗ dựa của mình hoàn toàn có khả năng tiêu diệt Đế Quốc Cổ ta, đúng không?”

Diệp Huyên thật thà gật đầu.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có hiểu rõ Đế Quốc Cổ ta không?”

Diệp Huyên lắc đầu.

Cô gái áo trắng cười nói: “Trên đời này có rất nhiều người thích đưa ra kết luận trước khi chưa hiểu rõ chân tướng của một chuyện, Diệp công tử, ngươi cũng không hiểu rõ Đế Quốc Cổ ta, nhưng lại cho rằng chỗ dựa đằng sau ngươi có thể diệt Đế Quốc Cổ ta…”

Nói xong, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi đây là có chứng ảo tưởng!”

Diệp Huyên bỗng nhiên hỏi ra: “Chức vị của cô nương ở Đế Quốc Cổ là?”

Cô gái áo trắng thoáng nhìn Diệp Huyên: “Hữu tướng! Bọn họ thích gọi ta là thần tướng áo trắng!”

Thần tướng áo trắng!

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta bỗng muốn gặp tả tướng của các ngươi một lần!”

Cô gái áo trắng cười nói: “Vì sao?”

Diệp Huyên cười nói: “Muốn xem tả tướng kia có lợi hại giống như cô nương hay không…”

Cô gái áo trắng mỉm cười: “Nếu có duyên, ngươi sẽ gặp được!”

Nói xong, nàng ta dừng bước, sau đó nói: “Diệp công tử, trong ba ngày này, ta không hạn chế tự do của ngươi, nhưng ngươi không thể rời khỏi Đế Đô, được chứ?”

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”

Cô gái áo trắng khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi!

Đi được vài bước, cô gái áo trắng đột nhiên quay người nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi sẽ trốn sao?”

Diệp Huyên cười nói: “Sẽ không!”

Cô gái áo trắng gật đầu: “Tốt!”

Nói xong, nàng ta quay người rời đi!

Tại chỗ, Diệp Huyên thoáng nhìn xung quanh, kiến trúc cổ trong thành vô cùng hùng vĩ, không thể không nói, Đế Quốc Cổ này vẫn rất có thực lực!

Diệp Huyên quyết định dạo chơi!

Đi trên đường phố, hai bên san sát những kiến trúc cổ, hơn nữa, nơi này cũng vô cùng sầm uất, bởi vì hai bên đường đều là những sạp hàng.

Mặc dù là thế giới Cao Võ, nhưng phần nhiều vẫn là người bình thường!

Diệp Huyên chậm rãi đi đến trước một sạp hàng nhỏ, chủ sạp vội nói: “Vị công tử này cần gì?”

Diệp Huyên cầm lấy một cục xương, sau đó hỏi: “Đây là xương gì?”

Chủ sạp nhỏ cười nói: “Đây là xương của yêu thú trong núi Kỳ Liên, về phần là yêu thú gì, ta cũng không biết, ta chỉ là may mắn tình cờ nhặt được thôi!”

Diệp Huyên quan sát tỉ mỉ cục xương kia, sau đó nói: “Bán thế nào?”

Chủ sạp nhỏ dựng thẳng một ngón tay lên: “Mười miếng Bà Sa Tinh!”

Diệp Huyên gật đầu, mở bàn tay ra, mười miếng Bà Sa Tinh xuất hiện trước mặt chủ sạp nhỏ.

Chủ sạp nhỏ vội nói: “Cảm ơn công tử!”

Diệp Huyên cất xương đi, sau đó thầm nói: “Tiểu Bút, huynh bảo ta mua vật này, nhưng ta không nhìn ra chỗ đặc biệt của nó!”

Tiểu Bút trầm giọng nói: “Xương này có liên quan đến Đạo Môn! Trong xương có hơi thở của tâm pháp Vũ Trụ!”

Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày lại: “Có hơi thở của tâm pháp Vũ Trụ?”

Tiểu Bút nói: “Đúng vậy! Chắc chắn chủ nhân của xương này đã từng tu luyện tâm pháp Vũ Trụ! Nói cách khác, chắc chắn trong dãy núi Kỳ Liên kia có người hoặc yêu liên quan đến Đạo Môn!”

Dãy núi Kỳ Liên!

Diệp Huyên lặng im suy ngẫm.

Mà đúng lúc này, có một chàng trai đi đến bên cạnh, chàng trai nhìn Diệp Huyên cười nói: “Vị huynh đài này, ngươi có bán yêu cốt trong tay không?”

Diệp Huyên không nghĩ thêm nữa, nhìn chàng trai trước mắt, đằng sau chàng trai còn có hai ông lão áo đen đi theo.

Diệp Huyên cười nói: “Không bán!”

Chàng trai nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Một trăm miếng Bà Sa Tinh!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Không!”

Chàng trai cười nói: “Công tử, nếu như ta nhất định muốn thì sao?”

Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi muốn cướp bóc?”

Chàng trai nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi biết ta là ai không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”

Lúc này, chủ sạp nhỏ ở bên cạnh đột nhiên run giọng nói: “Vị công tử này là công tử của tả tướng đại nhân!”

Tả tướng!

Diệp Huyên nhíu mày: “Tả tướng?”

Chủ sạp nhỏ vội vàng gật đầu: “Công tử, ngươi… ngươi cho hắn ta đi!”

Diệp Huyên nhìn về phía thanh niên: “Ngươi biết ta là ai không?”

Thanh niên lập tức cười nói: “Thú vị, rất thú vị, nói với ta đi, ngươi là ai!”

Diệp Huyên cười nói: “Ta là người của hữu tướng!”

Hữu tướng!

Nghe vậy, thanh niên cau mày lại: “Không thể nào!”

Diệp Huyên cười nói: “Nếu ngươi không tin, vậy hỏi nàng ta đi!”

Thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là người đàn ông của nàng ta?”

Diệp Huyên đột nhiên vung tay tát!

Bốp!

Chàng trai trẻ còn chưa kịp phản ứng đã bay ngược ra ngoài, cơ thể trực tiếp vỡ vụn!

Mọi người nơi đây khiếp sợ!

Hai ông lão áo đen kia cũng sững sờ, sau đó vội vàng đón lấy chàng trai trẻ, sau một hồi choáng váng, chàng trai trẻ nhìn về phía Diệp Huyên, mà nơi xa, Diệp Huyên đã chạy mất dạng!

Chạy rồi?

Chàng trai trẻ ngây ra tại chỗ!

 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom