Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-49
Chương 45: Tôi cũng không định hỏi
Sau khi ra khỏi trường, anh và Huy Thái Lang mỗi người một ngả.
Tần Long liền tìm một tiệm ăn ven đường ăn cho đỡ đói sau đó đi dạo.
Chưa đi được mấy bước, một chiếc Mercedes Benz màu đen phóng đến, dừng ngay trên đường lớn, mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi đến trước mặt Tần Long.
"Xin hỏi là cậu Tần Long sao?"
Một người đàn ông đeo kính hỏi.
"Là tôi", Tần Long nhìn mấy người.
"Chào cậu Tần, tôi là tài xế của ông Diệp, hôm nay tôi đến đây theo lời dặn dò của ông Diệp, ông Diệp muốn gặp cậu, ông Diệp muốn giải thích với cậu về chuyện không vui lần trước", thái độ của người đàn ông vô cùng hòa nhã, hắn cung kính nói.
Tần Long nhìn mấy người nọ, anh khẽ mỉm cười: "Diệp Hổ coi tôi là gì? Cho dù thực sự muốn mời cũng phải đích thân đến! Về nói với Diệp Hổ, trên thế giới này không có thuốc hối hận, bát nước đã hất đi thì không lấy lại được, không còn cách khác đâu".
Nói xong anh quay người đi thẳng.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Quay về công viên Tần Long tiếp tục đến nơi không có ai bắt đầu tung quyền, có điều đầu óc anh cứ nghĩ đi nơi khác.
"Đến Thịnh Hoa một khoảng thời gian rồi, nhưng người đó... tại sao chẳng có chút manh mối nào nhỉ, Thiên Tinh... thật sự sẽ có người như này sao?"
Tần Long lẩm bẩm, động tác cũng dừng lại.
"Sao tự nhiên dừng lại vậy?", lúc này một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ bên cạnh.
Là An Hữu Tây.
Cô ấy đội một chiếc mũ tròn màu xanh nhạt, tóc mai rủ bên hai tai trắng nõn, bàn tay tinh xảo nhỏ bé nõn nà chống trên cây gậy, chiếc bịt mắt trắng nõn nằm trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trông vô cùng gai mắt.
Một cô gái mà mắt kém, chân bị tật, khiến cho người ta tiếc thương. Anh tin chắc rằng cô ấy đi trên đường sẽ có không ít người thấy thương hại cô ấy.
Nhưng không ai ngờ được cô gái với cơ thể tàn tật này lại có thể một mình đánh bại mấy tên đô con.
"Biết cô đứng bên học lỏm nên tôi cũng chẳng đánh nữa", Tần Long mỉm cười nói.
"Hoa Quốc của chúng ta vì có quá nhiều võ giả ích kỷ như anh nên nhiều môn phái cổ võ mới không ngừng thất truyền. Giống như Vịnh Xuân, Taekwondo được truyền bá nhiều nên mới không biến mất", An Hữu Tây khẽ hừ một tiếng, con mắt to tròn nghiêm túc nhìn Tần Long.
Tần Long cười lớn, không muốn cãi nhau với cô.
"Anh tên Tần Long đúng không? Người ta bảo anh rất to gan, ngay cả Tề Tường xếp thứ tám cả trường trong kỳ thi cuối kỳ mà anh cũng dám khiêu chiến! Nghe nói anh còn nhường anh ta một điểm, nếu không đạt được điểm cao hơn anh ta thì sẽ thôi học, anh tự tin như vậy sao?", An Hữu Tây đi đến bên hòn đá, ngồi xuống đó, im lặng nhìn Tần Long.
"Cô biết điều này sao?", Tần Long có hơi kinh ngạc.
An Hữu Tây gật đầu nói: "Chuyện này cả trường đều biết, anh cũng được coi là người nổi tiếng ở Thịnh Hoa chúng ta đó".
"Ồ? Vậy thì ngại quá", Tần Long nói mà chẳng thấy xấu hổ.
"Tần Long, ngày mai anh rảnh không?", An Hữu Tây ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ hơi cúi đầu, mắt mở to, đôi môi màu anh đào mềm mịn đang mím lại, trong lòng Tần Long lập tức run lên: Chẳng nhẽ cô ấy thích mình rồi sao?
"Rảnh, sao vậy?"
"Ồ, ngày mai là thứ hai, Tần Long, lúc trước anh từng đồng ý với tôi sẽ đến võ quán Xương Nam đánh bài quyền cho tôi xem, không biết... anh có tiện không?"
"Chuyện này sao? À ừ, tôi còn nhớ", Tần Long có hơi thất vọng, anh gật đầu nói: "Điều tôi từng đồng ý với cô đương nhiên tôi sẽ làm, ngày mai mấy giờ?"
"Sáng đi! Sau khi tan học, yên tâm, tôi sẽ không để lỡ nhiều thời gian của anh đâu".
"Không thành vấn đề, có điều..."
"Có điều cái gf?"
"Có bao cơm không?"
"..."
An Hữu Tây suýt nữa trượt xuống từ phiến đá, cô ấy chống gậy, đôi chân nhỏ đi đôi giày da sáng bóng, đạp lên trên hòn đá cuội trên con đường nhỏ phát ra tiếng lạch cạch, trông cô có vẻ định rời đi.
"Ngày mai tôi đợi anh ở cổng trường", An Hữu Tây nghiêng đầu nói, tập tễnh rời đi.
"Được rồi".
Tần Long gật đầu, hình như anh lại nghĩ ra gì đó, anh liền vội vàng nói: "Đúng rồi bạn học An".
"Còn chuyện gì nữa sao?", An Hữu Tây hỏi.
Tần Long nhìn vào mắt và chân của cô ấy, suy nghĩ một lúc, vừa định nói, An Hữu Tây đột nhiên não nề bảo: "Chuyện liên quan đến mắt và chân tôi... tôi không muốn nói, nên xin anh cũng đừng hỏi, tôi xin lỗi..."
Nói xong cô ấy liền vội vàng rời đi.
"Hả?"
Tần Long sững sờ: "Tôi cũng không định hỏi... tôi chỉ muốn xem xem mình có chữa được không thôi, con bé này!"
Chương 46: An Hữu Tây
Ngày hôm sau đi học, bầu không khí trong lớp trở nên cực kỳ quái dị, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Tần Long hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, tiếp tục cầm sách lên, giả vờ đang đọc, nhưng thực chất là đang nhắm mắt thiền định, cho dù Tề Tường có trừng mắt sát khí nhìn anh, anh cũng mặc kệ.
Điều khiến không ít người chú ý là hôm nay đám người Trương Hồng Cường và Vu Tuấn Nghệ được xuất viện.
Bọn chúng như không có chuyện gì đi vào phòng học, yên lặng đi tới chỗ của mình ngồi xuống, cũng không nhìn Tần Long một cái nào.
Phía trường học cũng không có bất kỳ thông báo nào về chuyện này, khiến cho Huy Thái Lang cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, hét lớn cởm ơn Phật tổ phù hộ, bảo Tần Long sau giờ học đi ăn chúc mừng nhưng bị Tần Long từ chối.
Tư Khả Hân cả ngày tinh thần không ổn định, từ ngày Diệp Viên Viên không đi học, cô ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Long, dáng vẻ có gì đó muốn nói. Mặc dù cô ấy cũng nghe thấy một số tin đồn, biết chuyện âm ĩ của nhà họ Diệp và Tần Long.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Tần Long đeo cặp sách rời khỏi phòng, sau lưng là Huy Thái Lang.
Tư Khả Hân cũng vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo nói gì đó, nhưng mới được nửa đường thì Tần Long đã đi xa rồi.
Tề Tường trừng mắt nhìn Tần Long, nhưng cũng không vội về nhà mà lấy bài tập ra, cắm cúi ngồi làm.
“Anh Cường”.
Đám người Vu Tuấn Nghệ đi tới, trầm giọng nói.
“Đừng làm loạn, cứ nhịn trước đã", Trương Hồng Cường lạnh lùng nhìn Tần Long, thấp giọng nói: “Tao nhận được tin, nói ngay cả cao thủ Taekwondo Hồ Á Luân cũng bị Tần Long hạ gục rồi, tên này có lẽ cũng có chút bản lĩnh, dựa vào mấy người chúng ta, e là không dạy dỗ được hắn”.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Đừng vội, Tần Long mới chuyển đến, đầu tiên là chọc vào đám người chúng ta, sau đó lại xích mích với Hồ Án Luân và Tề Tường. Đối thủ của hắn không ít, mấy ngày nay tao sẽ liên hệ với Hồ Á Luân, tin chắc rằng cậu ta còn căm thù Tần Long hơn chúng ta nhiều. Cứ đợi đấy, Tần Long nhất định sẽ phải trả giá”.
Trong mắt bọn chúng tràn đầy thù hận và phẫn nộ.
Bước đến cổng trường, bước chân của không ít học sinh đều chậm lại.
Dù là nam hay nữ đều nhìn cô gái đang tựa vào cổng trường bằng ánh mắt say đắm.
Cô gái chống gậy, đầu hơi rũ xuống, dưới ánh chiều tà, trông cô ấy như người trong tranh.
“Là An Hữu Tây”.
“Đẹp quá đi!”
“Nhưng đáng tiếc, nghe nói hình như vì sinh bệnh nên một mắt nhìn không rõ nữa, một chân cũng không tiện đi lại, thật đáng tiếc”.
“Tôi thề, cả đời này nhất định sẽ bảo vệ cô ấy”.
“Vậy thì tham gia vào nhóm hỗ trợ An Tây đi, nhóm của chúng tôi hiện đang mở rộng thành viên ra toàn trường, đã có gần một nghìn thành viên rồi. Bạn học sinh này nếu có hứng thú có thể tham gia cùng nhóm chúng tôi”.
“Thật sao? Vậy tôi sẽ tham gia”.
“Nộp 20 tệ phí vào nhóm”.
“Đây!”
“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là thành viên của nhóm hỗ trợ An Tây rồi, cho dù công chúa của chúng ta ở đâu, xảy ra chuyện gì, chúng ta buộc phải lập tức xuất hiện”.
“Tớ bảo đảm!”
“Rất tốt!”
Giọng nói vang vọng, mọi người đều bị cô gái xinh đẹp như tiên bước ra từ tranh này thu hút, không ít người đắm chìm trong nhan sắc của cô ấy, bước đi cũng chậm dần.
Cổng trường trở nên rất đông đúc.
“Anh Long mau nhìn kia, hoa khôi An!”
Huy Thái Lang nhìn thấy người đẹp đáng thương đứng ở cổng trường, vô cùng kích động: “Hoa khôi An là hoa khôi khiến người ta muốn nảy sinh cảm giác bảo vệ nhất, thường ngày cô ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, sao hôm nay lại ở đây? Cô ấy đợi ai vậy nhỉ? Lẽ nào là em sao?”
“Có lẽ là tôi”, Tần Long cười nói.
“Anh Long anh chém gió vừa thôi, nếu như cô ấy đợi anh, mấy trụ đá cẩm thạch này em ăn trước mặt anh luôn”, Huy Thái Lang chỉ vào mấy trụ đá trước cổng trường
“Không cần phải tự hủy hoại mình vậy đâu, cậu cũng đâu có cắn được”, Tần Long vội khuyên.
“Anh nghĩ là thật à?”, Huy Thái Lang trợn mắt nhìn anh.
“Đúng vậy”.
Tần Long cười nói.
Nhưng lúc này, An Hữu Tây ở phía kia đã ngẩng đầu lên, trước mặt mọi người đi về phía Huy Thái Lang và Tần Long.
Tiếng gậy và tiếng đôi bốt da chạm xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Anh Long, cô ấy... cô ấy tới rồi! Cô ấy thực sự tới rồi!”
Huy Thái Lang hưng phấn đến mức nói không rõ ràng, vội vàng vuốt thẳng mái tóc xanh của mình, đang chuẩn bị lên tiếng thì An Hữu Tây đã mở lời trước.
Sắc nét và tươi sáng như một chú chim chích vàng.
“Bạn học Tần Long!”
Huy Thái Lang đang định giới thiệu bản thân đột nhiên sững lại.
Khóe miệng An Hữu Tây khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Tần Long. Trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.
Và gần như cùng lúc đó, đám đông xung quanh im bặt.
...
Chương 47: Võ quán Xương Nam
Có người thậm chí còn quên cả bước đi, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn An Hữu Tây, còn có người trước mặt cô ấy... Tần Long?
“Không phải chứ? Đại ca... đến cả hoa khôi An anh cũng hạ gục được rồi à?”
Huy Thái Lang lắp bắp nói, rất nhanh sau đó toàn bộ khuôn mặt cậu ta tràn đầy ngưỡng mộ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tần Long, xin xỏ được học nghề.
“Ăn trụ đá trước đi đã rồi tôi dạy cậu”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang lập tức sững người, khuôn mặt gần như trùng với màu tóc.
Tuy nhiên An Hữu Tây chủ động tới đây, gây ra cho anh không ít phiền toái, Tần Long liếc trái liếc phải, cười khổ một tiếng, vội vàng trầm giọng nói: “Bạn học An, chúng ta đi khỏi đây trước đã, có chuyện gì thì ra ngoài nói tiếp”.
“Được”.
An Hữu Tây gật đầu.
Tần Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy một chiếc xe đạp từ cổng sau của trường tới, đỗ trước mặt An Hữu Tây.
An Hữu Tây khẽ cười, bàn tay nhỏ khẽ dùng sức, ngồi nghiêng người lên yên sau xe đạp.
Tần Long đạp chân một cái, lai An Hữu Tây ra khỏi cổng trường.
Trong khoảnh khắc, nhãn cầu của mọi người như rơi hết xuống.
“Xong rồi, nữ thần của chúng ta lún hố rồi”.
“Tần Long, tao quyết không đội trời chung với mày!”
Những tiếng gầm gừ đầy phẫn uất phát ra từ cổng trường.
Tuy nhiên Tần Long hoàn toàn không nghe thấy.
Chiếc xe đạp vẫn đang lao nhanh.
An Hữu Tây một tay chống gậy, tay kia túm lấy vạt áo của Tần Long, cúi đầu xuống.
Người qua đường ngoái nhìn, hoặc là cảm thán cho chàng trai đẹp trai như nắng, hoặc ngưỡng mộ sự thuần khiết và ý chí của cô gái.
Nhưng lúc này, xe đạp đột nhiên dừng lại.
Cơ thể mềm mại của An Hữu Tây bị đổ về phía trước, gần như dán chặt vào tấm lưng rộng lớn của Tần Long.
“Sao thế?”, An Hữu Tây cau mày hỏi.
“Chuyện đó…”, Tần Long ngượng ngùng gãi đầu nói: “Đến võ quán Xương Nam đi thế nào?”
“…”
An Hữu Tây chỉ muốn dùng gậy đập mạnh vào đầu anh, xem xem bên trong có gì, chỉ là người đã từng tới võ quán Nam Xương thì đều sẽ không xa lạ với chô này! Dù sao đây cũng là võ quán cấp tỉnh! Những người bên trong thường xuyên thay mặt đất nước đi tham gia các cuộc thi đấu võ thuật trên toàn thế giới, thế mà người này thậm chí lại không biết võ quán Nam Xương ở đâu?
“Phía trước rẽ trái, sau đó đi thẳng qua ba cái đèn giao thông, đi lên cầu rồi rẽ phải ở ngã tư đầu tiên sau khi xuống cầu là được”.
An Hữu Tây hậm hực nói.
“Ừ, thế vẫn còn hơi xa, vậy cậu nắm chắc vào”, Tần Long nhếch miệng cười nói.
“Ừm”, bàn tay của An Hữu Tây nắm chặt.
“Đổi thành ôm đi, cậu chỉ có một tay, nắm như vậy không an toàn”, Tần Long nói.
“Cậu muốn lợi dụng tôi à?”, An Hữu Tây lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!”, Tần Long cười nói.
Thế mà lại thừa nhân luôn! Đúng là đồ lưu manh xấu xa!
An Hữu Tây có chút bực bội, nhưng kỳ lạ là cô ấy không từ chối, bàn tay nhỏ vòng qua eo Tần Long, nắm chặt lấy gấu áo phía trước anh.
Ngay lập tức, Tần Long cảm nhận được một khối bông gòn dán chặt sau lưng.
Mềm mại, bồng bềnh, không có xương.
Cô gái này được làm bằng nước sao?
Tần Long có chút phân tâm, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dùng sức ở đùi đạp mạnh một cái, chiếc xe đạp lại bay đi như cung tên.
Lúc này An Hữu Tây mới nhận ra, Tần Long hoàn toàn không có ý lợi dụng cô ấy, mà là do tốc độ của anh thực sự quá nhanh, nếu giống như trước thì rất có thể cô ấy sẽ bị ngã xuống.
An Hữu Tây khẽ mím môi, do dự một chút, cái đầu nhỏ bé khẽ dựa vào lưng của Tần Long, cái đầu nhỏ khẽ tựa vào lưng anh.
Đôi đồng tử không bị bịt mắt lặng lẽ nhìn người hay vật từng người bị lùi lại bên đường, giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này, cô ấy chợt phát hiện xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Giống như mình tìm được một bến đỗ an toàn.
Chuyện gì vậy?
Tại sao người này lại mang lại cho cô ấy cảm giác này?
Trong lòng An Hữu Tây nảy sinh nghi ngờ, nhưng rất nhanh, sự thoải mái và dễ chịu đã khiến cô ấy từ bỏ nghi ngờ này.
Sau đó tiếng rít phanh vang lên, An Hữu Tây mới tỉnh lại.
“Đến võ quán Nam Xương rồi”.
Tần Long nói.
“Ừm”.
An Hữu Tây khẽ gật đầu, cẩn thận xuống xe.
Nhưng đúng lúc này một tiếng cảm thán vang lên từ bên cạnh.
“Sư muội!”
An Hữu Tây và Tần Long cùng nhìn qua, nhìn thấy một nam một nữ đang đi về phía này, người dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng mặc đồ đen bó sát.
Người đàn ông nhìn An Hữu Tây với ánh mắt rực lửa, và Toàn Nhi nhìn chằm chằm vào Tần Long một cách vô cùng ác ý.
“Anh là ai?”
Chương 48: Khách mời không được chào đón
“Tần Long”, Tần Long nhàn nhạt nói.
“Không quen”, tên đàn ông kiêu ngạo lắc đầu.
An Hữu Tây liếc nhìn anh, sau đó cầm gậy lảo đảo tiến về phía trước.
"Người anh em, đây là bạn học của tôi, cũng biết chút võ công, hôm nay tôi mời anh ấy biểu diễn chút võ công, mong anh đừng làm khó anh ấy, làm tôi khó xử".
Giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Người đàn ông sững người trong giây lát, vội vàng chạy tới giúp An Hữu Tây nhưng cô ấy từ chối.
"Em gái nói vậy là sao chứ? Cậu ta là bạn học của em, làm sao có thể gây khó dễ chứ? Hoan nghênh còn không kịp nữa là", người đàn ông cười nói nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ thù địch.
Mấy người bên cạnh lặng lẽ đi theo.
Thái độ thù địch của mấy người khá rõ ràng, nhưng Tần Long không thèm để ý, lẳng lặng đi theo An Hữu Tây vào phòng.
Dù sao chỉ cần đánh vài quyền là có thể rời đi, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Bất kể An Hữu Tây nói gì, trước đây cô ấy cũng đã giúp mình, mặc dù sự giúp đỡ của cô ấy là không cần thiết, nhưng có ý tốt, Tần Long cũng đã nhận rồi. Trong cuộc sống của anh, anh ghét nhất mắc nợ người khác, nợ gì thì phải trả, đây là quy tắc ứng xử của anh, bất kể là vì người khác hay vì anh.
"Đại sư huynh tôi tên là Vương Nham, anh ta lòng dạ hẹp hòi, mấy năm nay anh ta luôn theo đuổi tôi, ai lại gần tôi đều sẽ bị anh ta báo thù. Tần Long, cẩn thận, sau một hồi giao quyền, tôi sẽ đưa anh đi, tránh anh ta làm khó anh", An Hữu Tây chạy chậm lại, giọng trầm nói.
"Tôi biết, giờ cô nói chuyện với tôi, tôi đã có thể cảm giác được ánh mắt của đại sư huynh cô rồi, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy", Tần Long cười nói, nhưng trên mặt lại không có một tia căng thẳng nào.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, anh ta không dám lộn xộn đâu", An Hữu Tây liếc mắt sang bên Vương Nham, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Vương Nham cau mày, nhưng không nói gì.
Võ quán Xương Nam là võ quán lớn nhất ở tỉnh Xương Nam thành Thịnh Hoa, rất nổi tiếng, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người đến đây bái sư. Chủ quán, Lý Liên Hoa, xuất thân ở Thiếu Lâm, đã hai lần liên tiếp vô địch võ thuật quốc gia, thậm chí còn đại diện cho đất nước tham gia giải võ thuật thế giới, mặc dù thua Âu Mỹ, nhưng anh ấy có trường phái võ thuật của riêng mình và vẫn rất nổi tiếng trong giới võ thuật.
"Là chị An!"
"Chị An tới rồi!"
"Chị An!"
"Chị An!"
...
Các học viên luyện quyền trong võ quán nhìn thấy cô gái xinh đẹp chống gậy loạng choạng đi về phía này, tất cả đều dừng động tác để chào đón cô ấy.
Mọi ánh nhìn hướng về phía cô ấy đều tràn ngập sự cảm kích sâu sắc và mong muốn được bảo vệ mạnh mẽ.
Không ai có thể làm tổn thương cô gái này.
"Mọi người đến đây đi".
An Hữu Tây gọi nhẹ nhàng, không lớn, nhưng giọng nói duyên dáng và uyển chuyển lại vang vọng trong võ quán.
Mọi người lần lượt tụ lại, ước chừng mấy trăm người.
“Chị có gì muốn thông báo sao?”, một thiếu niên tóc ngắn hỏi.
"Có thể là chuyện gì được? Chị cậu muốn bạn học của cô ấy dạy mọi người đánh quyền đấy!"
An Hữu Tây chưa kịp nói thì Vương Nham ở đằng kia đã lên tiếng.
An Hữu Tây cau mày, liếc xéo về phía Vương Nham.
Chương 49: Tản ra đi
Nhưng lại thấy Vương Nham tiếp tục nói, ngữ khí tràn đầy khinh thường: "Tôi nhớ rõ tiểu sư muội là học sinh của trường trung học số 1 Thịnh Hoa? Học sinh Tần Long này, cũng là học sinh của trường trung học số 1 Thịnh Hoa, đúng không? Tôi nhớ rằng trường chỉ đào tạo ra những đứa mọt sách và những đứa giàu có, tôi không biết cậu là loại nào?
"Ý của anh là bạn học An cũng là loại người này?", Tần Long cười hỏi.
“Sư muội của tôi được đặc tuyển, cái này ai cũng biết!”, Vương Nham lắc đầu.
"Ồ, vậy tôi là kiểu phải trả tiền mới được vào đấy".
"Thế là kiểu công tử con nhà giàu rồi?"
Đôi mắt của Vương Nham mở to.
“Công tử?”, Tần Long có chút kinh ngạc, anh nhìn lại cả thân toàn đồ vỉa hè của mình, hoang mang, thằng cha này tư duy logic kiểu gì thế không biết?
"Hóa ra là một tên dựa vào quan hệ gia đình".
"Chậc chậc..".
Đám đàn em bên cạnh Vương Nham, Lưu Phúc ngay lập tức bắt đầu chế nhạo, với vẻ mặt khinh bỉ.
Khi những người xung quanh nghe thấy vậy, họ cũng bắt đầu chỉ trỏ, và nhiều người tỏ thái độ khinh thường.
Vương Nham đang bắt nhịp.
Tần Long đã hiểu.
"Người khác như nào liên quan gì đến các người? Tôi mời bạn học Tần Long tới là để thị phạm cho mọi người xem! Tôi cảm thấy quyền pháp của anh ấy có ích lợi rất lớn với cổ võ của chúng ta! Các người muốn học thì câm miệng đi. Im lặng, không muốn học thì làm gì làm đi! Nếu còn ầm ĩ, đừng trách tôi không khách khí!", An Hữu Tây tức giận hét lên, chống gậy, lông mày lá liễu dựng ngược lên.
Giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông cổ đánh vào tim mọi người.
Tất cả mọi người cùng chấn động và trật tự.
"Tản ra đi!"
An Hữu Tây nói.
Mọi người tán ra, để lại một vòng tròn lớn cho Tần Long.
Vương Nham và những người khác nhìn Tần Long với sự khinh bỉ: "Với cái cơ thể xương xẩu này, thì biết võ công kiểu gì được chứ? Chỉ cần một cú đấm là đã nằm trên đất rồi ấy chứ".
"Chứ sao nữa? Không biết tên này cho chị An uống cái gì mà khiến cho chị ấy mê đến vậy!", một người bên cạnh nói.
"Vương sư huynh!"
Lúc này, Lưu Phúc ở bên cạnh Vương Nham thấp giọng kêu một tiếng.
Vương Nham nhìn sang, Lưu Phúc nháy mắt thật mạnh, như thể đang cầu xin hắn điều gì đó.
Vương Nham lập tức hiểu ra, yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: "Được, sau khi hắn ra quyền xong, mày có thể ra tay! Nhớ là hơi dùng sức chút, chỉ cần không đánh chết, tao sẽ chịu hậu quả cho!"
“Sư huynh chờ xem kịch hay đi!”, Lưu Phúc cười nói.
An Hữu Tây nhìn xung quanh, võ đường trở nên yên tĩnh, mọi người đổ dồn ánh mắt vào.
"Chủ quán đâu?"
"Có việc ra ngoài rồi!"
"Vậy bỏ đi, chúng ta bắt đầu trước đi".
An Hữu Kỳ khẽ gật đầu với Tần Long : "Tần Long, mời".
"Ta chỉ đánh một lần, các người nhìn cho kỹ".
Tần Long nói.
Anh không giữ bí mật về võ thuật, dù sao thì võ công của anh cũng học được nhiều từ người khác mà. Lời của An Hữu Tây rất đúng, cổ võ của Hoa Quốc quá kín, bất kỳ kỹ năng nào cũng được truyền từ đời này sang đời khác, nếu cứ giữ như thế e rằng sẽ bị thất truyền mất.
Sau khi ra khỏi trường, anh và Huy Thái Lang mỗi người một ngả.
Tần Long liền tìm một tiệm ăn ven đường ăn cho đỡ đói sau đó đi dạo.
Chưa đi được mấy bước, một chiếc Mercedes Benz màu đen phóng đến, dừng ngay trên đường lớn, mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi đến trước mặt Tần Long.
"Xin hỏi là cậu Tần Long sao?"
Một người đàn ông đeo kính hỏi.
"Là tôi", Tần Long nhìn mấy người.
"Chào cậu Tần, tôi là tài xế của ông Diệp, hôm nay tôi đến đây theo lời dặn dò của ông Diệp, ông Diệp muốn gặp cậu, ông Diệp muốn giải thích với cậu về chuyện không vui lần trước", thái độ của người đàn ông vô cùng hòa nhã, hắn cung kính nói.
Tần Long nhìn mấy người nọ, anh khẽ mỉm cười: "Diệp Hổ coi tôi là gì? Cho dù thực sự muốn mời cũng phải đích thân đến! Về nói với Diệp Hổ, trên thế giới này không có thuốc hối hận, bát nước đã hất đi thì không lấy lại được, không còn cách khác đâu".
Nói xong anh quay người đi thẳng.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Quay về công viên Tần Long tiếp tục đến nơi không có ai bắt đầu tung quyền, có điều đầu óc anh cứ nghĩ đi nơi khác.
"Đến Thịnh Hoa một khoảng thời gian rồi, nhưng người đó... tại sao chẳng có chút manh mối nào nhỉ, Thiên Tinh... thật sự sẽ có người như này sao?"
Tần Long lẩm bẩm, động tác cũng dừng lại.
"Sao tự nhiên dừng lại vậy?", lúc này một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ bên cạnh.
Là An Hữu Tây.
Cô ấy đội một chiếc mũ tròn màu xanh nhạt, tóc mai rủ bên hai tai trắng nõn, bàn tay tinh xảo nhỏ bé nõn nà chống trên cây gậy, chiếc bịt mắt trắng nõn nằm trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trông vô cùng gai mắt.
Một cô gái mà mắt kém, chân bị tật, khiến cho người ta tiếc thương. Anh tin chắc rằng cô ấy đi trên đường sẽ có không ít người thấy thương hại cô ấy.
Nhưng không ai ngờ được cô gái với cơ thể tàn tật này lại có thể một mình đánh bại mấy tên đô con.
"Biết cô đứng bên học lỏm nên tôi cũng chẳng đánh nữa", Tần Long mỉm cười nói.
"Hoa Quốc của chúng ta vì có quá nhiều võ giả ích kỷ như anh nên nhiều môn phái cổ võ mới không ngừng thất truyền. Giống như Vịnh Xuân, Taekwondo được truyền bá nhiều nên mới không biến mất", An Hữu Tây khẽ hừ một tiếng, con mắt to tròn nghiêm túc nhìn Tần Long.
Tần Long cười lớn, không muốn cãi nhau với cô.
"Anh tên Tần Long đúng không? Người ta bảo anh rất to gan, ngay cả Tề Tường xếp thứ tám cả trường trong kỳ thi cuối kỳ mà anh cũng dám khiêu chiến! Nghe nói anh còn nhường anh ta một điểm, nếu không đạt được điểm cao hơn anh ta thì sẽ thôi học, anh tự tin như vậy sao?", An Hữu Tây đi đến bên hòn đá, ngồi xuống đó, im lặng nhìn Tần Long.
"Cô biết điều này sao?", Tần Long có hơi kinh ngạc.
An Hữu Tây gật đầu nói: "Chuyện này cả trường đều biết, anh cũng được coi là người nổi tiếng ở Thịnh Hoa chúng ta đó".
"Ồ? Vậy thì ngại quá", Tần Long nói mà chẳng thấy xấu hổ.
"Tần Long, ngày mai anh rảnh không?", An Hữu Tây ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ hơi cúi đầu, mắt mở to, đôi môi màu anh đào mềm mịn đang mím lại, trong lòng Tần Long lập tức run lên: Chẳng nhẽ cô ấy thích mình rồi sao?
"Rảnh, sao vậy?"
"Ồ, ngày mai là thứ hai, Tần Long, lúc trước anh từng đồng ý với tôi sẽ đến võ quán Xương Nam đánh bài quyền cho tôi xem, không biết... anh có tiện không?"
"Chuyện này sao? À ừ, tôi còn nhớ", Tần Long có hơi thất vọng, anh gật đầu nói: "Điều tôi từng đồng ý với cô đương nhiên tôi sẽ làm, ngày mai mấy giờ?"
"Sáng đi! Sau khi tan học, yên tâm, tôi sẽ không để lỡ nhiều thời gian của anh đâu".
"Không thành vấn đề, có điều..."
"Có điều cái gf?"
"Có bao cơm không?"
"..."
An Hữu Tây suýt nữa trượt xuống từ phiến đá, cô ấy chống gậy, đôi chân nhỏ đi đôi giày da sáng bóng, đạp lên trên hòn đá cuội trên con đường nhỏ phát ra tiếng lạch cạch, trông cô có vẻ định rời đi.
"Ngày mai tôi đợi anh ở cổng trường", An Hữu Tây nghiêng đầu nói, tập tễnh rời đi.
"Được rồi".
Tần Long gật đầu, hình như anh lại nghĩ ra gì đó, anh liền vội vàng nói: "Đúng rồi bạn học An".
"Còn chuyện gì nữa sao?", An Hữu Tây hỏi.
Tần Long nhìn vào mắt và chân của cô ấy, suy nghĩ một lúc, vừa định nói, An Hữu Tây đột nhiên não nề bảo: "Chuyện liên quan đến mắt và chân tôi... tôi không muốn nói, nên xin anh cũng đừng hỏi, tôi xin lỗi..."
Nói xong cô ấy liền vội vàng rời đi.
"Hả?"
Tần Long sững sờ: "Tôi cũng không định hỏi... tôi chỉ muốn xem xem mình có chữa được không thôi, con bé này!"
Chương 46: An Hữu Tây
Ngày hôm sau đi học, bầu không khí trong lớp trở nên cực kỳ quái dị, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Tần Long hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, tiếp tục cầm sách lên, giả vờ đang đọc, nhưng thực chất là đang nhắm mắt thiền định, cho dù Tề Tường có trừng mắt sát khí nhìn anh, anh cũng mặc kệ.
Điều khiến không ít người chú ý là hôm nay đám người Trương Hồng Cường và Vu Tuấn Nghệ được xuất viện.
Bọn chúng như không có chuyện gì đi vào phòng học, yên lặng đi tới chỗ của mình ngồi xuống, cũng không nhìn Tần Long một cái nào.
Phía trường học cũng không có bất kỳ thông báo nào về chuyện này, khiến cho Huy Thái Lang cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, hét lớn cởm ơn Phật tổ phù hộ, bảo Tần Long sau giờ học đi ăn chúc mừng nhưng bị Tần Long từ chối.
Tư Khả Hân cả ngày tinh thần không ổn định, từ ngày Diệp Viên Viên không đi học, cô ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Long, dáng vẻ có gì đó muốn nói. Mặc dù cô ấy cũng nghe thấy một số tin đồn, biết chuyện âm ĩ của nhà họ Diệp và Tần Long.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Tần Long đeo cặp sách rời khỏi phòng, sau lưng là Huy Thái Lang.
Tư Khả Hân cũng vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo nói gì đó, nhưng mới được nửa đường thì Tần Long đã đi xa rồi.
Tề Tường trừng mắt nhìn Tần Long, nhưng cũng không vội về nhà mà lấy bài tập ra, cắm cúi ngồi làm.
“Anh Cường”.
Đám người Vu Tuấn Nghệ đi tới, trầm giọng nói.
“Đừng làm loạn, cứ nhịn trước đã", Trương Hồng Cường lạnh lùng nhìn Tần Long, thấp giọng nói: “Tao nhận được tin, nói ngay cả cao thủ Taekwondo Hồ Á Luân cũng bị Tần Long hạ gục rồi, tên này có lẽ cũng có chút bản lĩnh, dựa vào mấy người chúng ta, e là không dạy dỗ được hắn”.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Đừng vội, Tần Long mới chuyển đến, đầu tiên là chọc vào đám người chúng ta, sau đó lại xích mích với Hồ Án Luân và Tề Tường. Đối thủ của hắn không ít, mấy ngày nay tao sẽ liên hệ với Hồ Á Luân, tin chắc rằng cậu ta còn căm thù Tần Long hơn chúng ta nhiều. Cứ đợi đấy, Tần Long nhất định sẽ phải trả giá”.
Trong mắt bọn chúng tràn đầy thù hận và phẫn nộ.
Bước đến cổng trường, bước chân của không ít học sinh đều chậm lại.
Dù là nam hay nữ đều nhìn cô gái đang tựa vào cổng trường bằng ánh mắt say đắm.
Cô gái chống gậy, đầu hơi rũ xuống, dưới ánh chiều tà, trông cô ấy như người trong tranh.
“Là An Hữu Tây”.
“Đẹp quá đi!”
“Nhưng đáng tiếc, nghe nói hình như vì sinh bệnh nên một mắt nhìn không rõ nữa, một chân cũng không tiện đi lại, thật đáng tiếc”.
“Tôi thề, cả đời này nhất định sẽ bảo vệ cô ấy”.
“Vậy thì tham gia vào nhóm hỗ trợ An Tây đi, nhóm của chúng tôi hiện đang mở rộng thành viên ra toàn trường, đã có gần một nghìn thành viên rồi. Bạn học sinh này nếu có hứng thú có thể tham gia cùng nhóm chúng tôi”.
“Thật sao? Vậy tôi sẽ tham gia”.
“Nộp 20 tệ phí vào nhóm”.
“Đây!”
“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là thành viên của nhóm hỗ trợ An Tây rồi, cho dù công chúa của chúng ta ở đâu, xảy ra chuyện gì, chúng ta buộc phải lập tức xuất hiện”.
“Tớ bảo đảm!”
“Rất tốt!”
Giọng nói vang vọng, mọi người đều bị cô gái xinh đẹp như tiên bước ra từ tranh này thu hút, không ít người đắm chìm trong nhan sắc của cô ấy, bước đi cũng chậm dần.
Cổng trường trở nên rất đông đúc.
“Anh Long mau nhìn kia, hoa khôi An!”
Huy Thái Lang nhìn thấy người đẹp đáng thương đứng ở cổng trường, vô cùng kích động: “Hoa khôi An là hoa khôi khiến người ta muốn nảy sinh cảm giác bảo vệ nhất, thường ngày cô ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, sao hôm nay lại ở đây? Cô ấy đợi ai vậy nhỉ? Lẽ nào là em sao?”
“Có lẽ là tôi”, Tần Long cười nói.
“Anh Long anh chém gió vừa thôi, nếu như cô ấy đợi anh, mấy trụ đá cẩm thạch này em ăn trước mặt anh luôn”, Huy Thái Lang chỉ vào mấy trụ đá trước cổng trường
“Không cần phải tự hủy hoại mình vậy đâu, cậu cũng đâu có cắn được”, Tần Long vội khuyên.
“Anh nghĩ là thật à?”, Huy Thái Lang trợn mắt nhìn anh.
“Đúng vậy”.
Tần Long cười nói.
Nhưng lúc này, An Hữu Tây ở phía kia đã ngẩng đầu lên, trước mặt mọi người đi về phía Huy Thái Lang và Tần Long.
Tiếng gậy và tiếng đôi bốt da chạm xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Anh Long, cô ấy... cô ấy tới rồi! Cô ấy thực sự tới rồi!”
Huy Thái Lang hưng phấn đến mức nói không rõ ràng, vội vàng vuốt thẳng mái tóc xanh của mình, đang chuẩn bị lên tiếng thì An Hữu Tây đã mở lời trước.
Sắc nét và tươi sáng như một chú chim chích vàng.
“Bạn học Tần Long!”
Huy Thái Lang đang định giới thiệu bản thân đột nhiên sững lại.
Khóe miệng An Hữu Tây khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Tần Long. Trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.
Và gần như cùng lúc đó, đám đông xung quanh im bặt.
...
Chương 47: Võ quán Xương Nam
Có người thậm chí còn quên cả bước đi, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn An Hữu Tây, còn có người trước mặt cô ấy... Tần Long?
“Không phải chứ? Đại ca... đến cả hoa khôi An anh cũng hạ gục được rồi à?”
Huy Thái Lang lắp bắp nói, rất nhanh sau đó toàn bộ khuôn mặt cậu ta tràn đầy ngưỡng mộ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tần Long, xin xỏ được học nghề.
“Ăn trụ đá trước đi đã rồi tôi dạy cậu”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang lập tức sững người, khuôn mặt gần như trùng với màu tóc.
Tuy nhiên An Hữu Tây chủ động tới đây, gây ra cho anh không ít phiền toái, Tần Long liếc trái liếc phải, cười khổ một tiếng, vội vàng trầm giọng nói: “Bạn học An, chúng ta đi khỏi đây trước đã, có chuyện gì thì ra ngoài nói tiếp”.
“Được”.
An Hữu Tây gật đầu.
Tần Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy một chiếc xe đạp từ cổng sau của trường tới, đỗ trước mặt An Hữu Tây.
An Hữu Tây khẽ cười, bàn tay nhỏ khẽ dùng sức, ngồi nghiêng người lên yên sau xe đạp.
Tần Long đạp chân một cái, lai An Hữu Tây ra khỏi cổng trường.
Trong khoảnh khắc, nhãn cầu của mọi người như rơi hết xuống.
“Xong rồi, nữ thần của chúng ta lún hố rồi”.
“Tần Long, tao quyết không đội trời chung với mày!”
Những tiếng gầm gừ đầy phẫn uất phát ra từ cổng trường.
Tuy nhiên Tần Long hoàn toàn không nghe thấy.
Chiếc xe đạp vẫn đang lao nhanh.
An Hữu Tây một tay chống gậy, tay kia túm lấy vạt áo của Tần Long, cúi đầu xuống.
Người qua đường ngoái nhìn, hoặc là cảm thán cho chàng trai đẹp trai như nắng, hoặc ngưỡng mộ sự thuần khiết và ý chí của cô gái.
Nhưng lúc này, xe đạp đột nhiên dừng lại.
Cơ thể mềm mại của An Hữu Tây bị đổ về phía trước, gần như dán chặt vào tấm lưng rộng lớn của Tần Long.
“Sao thế?”, An Hữu Tây cau mày hỏi.
“Chuyện đó…”, Tần Long ngượng ngùng gãi đầu nói: “Đến võ quán Xương Nam đi thế nào?”
“…”
An Hữu Tây chỉ muốn dùng gậy đập mạnh vào đầu anh, xem xem bên trong có gì, chỉ là người đã từng tới võ quán Nam Xương thì đều sẽ không xa lạ với chô này! Dù sao đây cũng là võ quán cấp tỉnh! Những người bên trong thường xuyên thay mặt đất nước đi tham gia các cuộc thi đấu võ thuật trên toàn thế giới, thế mà người này thậm chí lại không biết võ quán Nam Xương ở đâu?
“Phía trước rẽ trái, sau đó đi thẳng qua ba cái đèn giao thông, đi lên cầu rồi rẽ phải ở ngã tư đầu tiên sau khi xuống cầu là được”.
An Hữu Tây hậm hực nói.
“Ừ, thế vẫn còn hơi xa, vậy cậu nắm chắc vào”, Tần Long nhếch miệng cười nói.
“Ừm”, bàn tay của An Hữu Tây nắm chặt.
“Đổi thành ôm đi, cậu chỉ có một tay, nắm như vậy không an toàn”, Tần Long nói.
“Cậu muốn lợi dụng tôi à?”, An Hữu Tây lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!”, Tần Long cười nói.
Thế mà lại thừa nhân luôn! Đúng là đồ lưu manh xấu xa!
An Hữu Tây có chút bực bội, nhưng kỳ lạ là cô ấy không từ chối, bàn tay nhỏ vòng qua eo Tần Long, nắm chặt lấy gấu áo phía trước anh.
Ngay lập tức, Tần Long cảm nhận được một khối bông gòn dán chặt sau lưng.
Mềm mại, bồng bềnh, không có xương.
Cô gái này được làm bằng nước sao?
Tần Long có chút phân tâm, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dùng sức ở đùi đạp mạnh một cái, chiếc xe đạp lại bay đi như cung tên.
Lúc này An Hữu Tây mới nhận ra, Tần Long hoàn toàn không có ý lợi dụng cô ấy, mà là do tốc độ của anh thực sự quá nhanh, nếu giống như trước thì rất có thể cô ấy sẽ bị ngã xuống.
An Hữu Tây khẽ mím môi, do dự một chút, cái đầu nhỏ bé khẽ dựa vào lưng của Tần Long, cái đầu nhỏ khẽ tựa vào lưng anh.
Đôi đồng tử không bị bịt mắt lặng lẽ nhìn người hay vật từng người bị lùi lại bên đường, giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này, cô ấy chợt phát hiện xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Giống như mình tìm được một bến đỗ an toàn.
Chuyện gì vậy?
Tại sao người này lại mang lại cho cô ấy cảm giác này?
Trong lòng An Hữu Tây nảy sinh nghi ngờ, nhưng rất nhanh, sự thoải mái và dễ chịu đã khiến cô ấy từ bỏ nghi ngờ này.
Sau đó tiếng rít phanh vang lên, An Hữu Tây mới tỉnh lại.
“Đến võ quán Nam Xương rồi”.
Tần Long nói.
“Ừm”.
An Hữu Tây khẽ gật đầu, cẩn thận xuống xe.
Nhưng đúng lúc này một tiếng cảm thán vang lên từ bên cạnh.
“Sư muội!”
An Hữu Tây và Tần Long cùng nhìn qua, nhìn thấy một nam một nữ đang đi về phía này, người dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng mặc đồ đen bó sát.
Người đàn ông nhìn An Hữu Tây với ánh mắt rực lửa, và Toàn Nhi nhìn chằm chằm vào Tần Long một cách vô cùng ác ý.
“Anh là ai?”
Chương 48: Khách mời không được chào đón
“Tần Long”, Tần Long nhàn nhạt nói.
“Không quen”, tên đàn ông kiêu ngạo lắc đầu.
An Hữu Tây liếc nhìn anh, sau đó cầm gậy lảo đảo tiến về phía trước.
"Người anh em, đây là bạn học của tôi, cũng biết chút võ công, hôm nay tôi mời anh ấy biểu diễn chút võ công, mong anh đừng làm khó anh ấy, làm tôi khó xử".
Giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Người đàn ông sững người trong giây lát, vội vàng chạy tới giúp An Hữu Tây nhưng cô ấy từ chối.
"Em gái nói vậy là sao chứ? Cậu ta là bạn học của em, làm sao có thể gây khó dễ chứ? Hoan nghênh còn không kịp nữa là", người đàn ông cười nói nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ thù địch.
Mấy người bên cạnh lặng lẽ đi theo.
Thái độ thù địch của mấy người khá rõ ràng, nhưng Tần Long không thèm để ý, lẳng lặng đi theo An Hữu Tây vào phòng.
Dù sao chỉ cần đánh vài quyền là có thể rời đi, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Bất kể An Hữu Tây nói gì, trước đây cô ấy cũng đã giúp mình, mặc dù sự giúp đỡ của cô ấy là không cần thiết, nhưng có ý tốt, Tần Long cũng đã nhận rồi. Trong cuộc sống của anh, anh ghét nhất mắc nợ người khác, nợ gì thì phải trả, đây là quy tắc ứng xử của anh, bất kể là vì người khác hay vì anh.
"Đại sư huynh tôi tên là Vương Nham, anh ta lòng dạ hẹp hòi, mấy năm nay anh ta luôn theo đuổi tôi, ai lại gần tôi đều sẽ bị anh ta báo thù. Tần Long, cẩn thận, sau một hồi giao quyền, tôi sẽ đưa anh đi, tránh anh ta làm khó anh", An Hữu Tây chạy chậm lại, giọng trầm nói.
"Tôi biết, giờ cô nói chuyện với tôi, tôi đã có thể cảm giác được ánh mắt của đại sư huynh cô rồi, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy", Tần Long cười nói, nhưng trên mặt lại không có một tia căng thẳng nào.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, anh ta không dám lộn xộn đâu", An Hữu Tây liếc mắt sang bên Vương Nham, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Vương Nham cau mày, nhưng không nói gì.
Võ quán Xương Nam là võ quán lớn nhất ở tỉnh Xương Nam thành Thịnh Hoa, rất nổi tiếng, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người đến đây bái sư. Chủ quán, Lý Liên Hoa, xuất thân ở Thiếu Lâm, đã hai lần liên tiếp vô địch võ thuật quốc gia, thậm chí còn đại diện cho đất nước tham gia giải võ thuật thế giới, mặc dù thua Âu Mỹ, nhưng anh ấy có trường phái võ thuật của riêng mình và vẫn rất nổi tiếng trong giới võ thuật.
"Là chị An!"
"Chị An tới rồi!"
"Chị An!"
"Chị An!"
...
Các học viên luyện quyền trong võ quán nhìn thấy cô gái xinh đẹp chống gậy loạng choạng đi về phía này, tất cả đều dừng động tác để chào đón cô ấy.
Mọi ánh nhìn hướng về phía cô ấy đều tràn ngập sự cảm kích sâu sắc và mong muốn được bảo vệ mạnh mẽ.
Không ai có thể làm tổn thương cô gái này.
"Mọi người đến đây đi".
An Hữu Tây gọi nhẹ nhàng, không lớn, nhưng giọng nói duyên dáng và uyển chuyển lại vang vọng trong võ quán.
Mọi người lần lượt tụ lại, ước chừng mấy trăm người.
“Chị có gì muốn thông báo sao?”, một thiếu niên tóc ngắn hỏi.
"Có thể là chuyện gì được? Chị cậu muốn bạn học của cô ấy dạy mọi người đánh quyền đấy!"
An Hữu Tây chưa kịp nói thì Vương Nham ở đằng kia đã lên tiếng.
An Hữu Tây cau mày, liếc xéo về phía Vương Nham.
Chương 49: Tản ra đi
Nhưng lại thấy Vương Nham tiếp tục nói, ngữ khí tràn đầy khinh thường: "Tôi nhớ rõ tiểu sư muội là học sinh của trường trung học số 1 Thịnh Hoa? Học sinh Tần Long này, cũng là học sinh của trường trung học số 1 Thịnh Hoa, đúng không? Tôi nhớ rằng trường chỉ đào tạo ra những đứa mọt sách và những đứa giàu có, tôi không biết cậu là loại nào?
"Ý của anh là bạn học An cũng là loại người này?", Tần Long cười hỏi.
“Sư muội của tôi được đặc tuyển, cái này ai cũng biết!”, Vương Nham lắc đầu.
"Ồ, vậy tôi là kiểu phải trả tiền mới được vào đấy".
"Thế là kiểu công tử con nhà giàu rồi?"
Đôi mắt của Vương Nham mở to.
“Công tử?”, Tần Long có chút kinh ngạc, anh nhìn lại cả thân toàn đồ vỉa hè của mình, hoang mang, thằng cha này tư duy logic kiểu gì thế không biết?
"Hóa ra là một tên dựa vào quan hệ gia đình".
"Chậc chậc..".
Đám đàn em bên cạnh Vương Nham, Lưu Phúc ngay lập tức bắt đầu chế nhạo, với vẻ mặt khinh bỉ.
Khi những người xung quanh nghe thấy vậy, họ cũng bắt đầu chỉ trỏ, và nhiều người tỏ thái độ khinh thường.
Vương Nham đang bắt nhịp.
Tần Long đã hiểu.
"Người khác như nào liên quan gì đến các người? Tôi mời bạn học Tần Long tới là để thị phạm cho mọi người xem! Tôi cảm thấy quyền pháp của anh ấy có ích lợi rất lớn với cổ võ của chúng ta! Các người muốn học thì câm miệng đi. Im lặng, không muốn học thì làm gì làm đi! Nếu còn ầm ĩ, đừng trách tôi không khách khí!", An Hữu Tây tức giận hét lên, chống gậy, lông mày lá liễu dựng ngược lên.
Giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông cổ đánh vào tim mọi người.
Tất cả mọi người cùng chấn động và trật tự.
"Tản ra đi!"
An Hữu Tây nói.
Mọi người tán ra, để lại một vòng tròn lớn cho Tần Long.
Vương Nham và những người khác nhìn Tần Long với sự khinh bỉ: "Với cái cơ thể xương xẩu này, thì biết võ công kiểu gì được chứ? Chỉ cần một cú đấm là đã nằm trên đất rồi ấy chứ".
"Chứ sao nữa? Không biết tên này cho chị An uống cái gì mà khiến cho chị ấy mê đến vậy!", một người bên cạnh nói.
"Vương sư huynh!"
Lúc này, Lưu Phúc ở bên cạnh Vương Nham thấp giọng kêu một tiếng.
Vương Nham nhìn sang, Lưu Phúc nháy mắt thật mạnh, như thể đang cầu xin hắn điều gì đó.
Vương Nham lập tức hiểu ra, yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: "Được, sau khi hắn ra quyền xong, mày có thể ra tay! Nhớ là hơi dùng sức chút, chỉ cần không đánh chết, tao sẽ chịu hậu quả cho!"
“Sư huynh chờ xem kịch hay đi!”, Lưu Phúc cười nói.
An Hữu Tây nhìn xung quanh, võ đường trở nên yên tĩnh, mọi người đổ dồn ánh mắt vào.
"Chủ quán đâu?"
"Có việc ra ngoài rồi!"
"Vậy bỏ đi, chúng ta bắt đầu trước đi".
An Hữu Kỳ khẽ gật đầu với Tần Long : "Tần Long, mời".
"Ta chỉ đánh một lần, các người nhìn cho kỹ".
Tần Long nói.
Anh không giữ bí mật về võ thuật, dù sao thì võ công của anh cũng học được nhiều từ người khác mà. Lời của An Hữu Tây rất đúng, cổ võ của Hoa Quốc quá kín, bất kỳ kỹ năng nào cũng được truyền từ đời này sang đời khác, nếu cứ giữ như thế e rằng sẽ bị thất truyền mất.
Bình luận facebook