Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30-33
Chương 30: Tôi nhường anh
Hồ Á Luân ngây ra.
“Chuyện này…”
Nếu như không cược thì anh ta không sợ, nhưng bây giờ Tần Long đã dám mạnh miệng đến mức như vậy, khiến cho anh ta thấy có chút chột dạ, nếu như nhường hai tay hai chân, nói không chừng sẽ thua thật mất.
“Cái này… lời nói chỉ có hiệu lực lúc đó thôi, đương nhiên là không tính rồi”, Hồ Á Luân do dự nói.
“Đúng là trơ trẽn!”
“Không biết xấu hổ!”
“Hồ Á Luân, chẳng lẽ anh sợ rồi sao?”
Các học sinh bên ngoài lập tức hét lên.
Hồ Á Luân sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Tần Long, đừng có nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh đi, mày còn lắm mồm tao sẽ coi như mày sợ đánh, chủ động nhận thua!”
“Sao mà nói rồi lại không dám nhận thế? Đánh thì được, nhưng tôi không muốn ức hiếp anh”.
Tần Long nhẹ giọng đứng nguyên tại chỗ cười nói: “Nếu anh đã sợ hãi mà rút lại lời đã nói, vậy tôi sẽ nhường một bước, tôi đánh với anh, nhưng tôi không dùng hai tay hai chân! Tới đi!”
Nghe thấy lời điên cuồng này của Tần Long, toàn bộ câu lạc bộ đều bùng nổ!
Điên rồi!
Tần Long điên rồi sao?
“Này cậu có nghe thấy không? Cậu học sinh chuyển trường nói sẽ nhường Hồ Á Luân hai tay hai chân…”
“Tớ nghe thấy rồi… Có phải tớ đang nằm mơ không? Cậu nhéo tớ đi… Á! Không phải nằm mơ! Cậu ta… điên rồi sao?”
“Lẽ nào cậu ta biết mình không có cơ hội thắng nên muốn dùng cách này để cứu vãn thể diện của mình sao? Đợi lát nữa nếu như thua thì còn có cớ để nói?”
“Nhất định là như vậy rồi!”
Học sinh bên ngoài nhao nhao.
Người của câu lạc bộ cũng ngây ra, ai nấy đều quay đầu nhìn nhau.
“Não của người này có còn bình thường không?”
“Lẽ nào là con nhà nòi? Nhưng nhìn vóc dáng của cậu ta, không giống người thường xuyên tập luyện”.
“Ha ha, có lẽ là chó cùng dứt giậu đó mà”.
“Kệ cậu ta đi, dù sao cũng là một màn thể hiện vô vị”.
Một số thành viên câu lạc bộ nhún vai, trên mặt nở nụ cười giễu cợt.
Tuy nhiên, mọi người đều nhìn Tần Long như nhìn kẻ ngốc, chỉ có Hồ Á Luân cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta nhìn Tần Long, ánh mắt của đối phương vô cùng bình tĩnh, không có chút hoang mang nào, giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Nếu như là một người bình thường, e là lúc này đã sợ đến mức tè ra quần rồi, cho dù buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không thể duy trì bình tĩnh được, nhưng tên này lại có thể không chút sợ hãi nào.
Lẽ nào… có quân bài gì sao?
Thôi kệ đi! Cho dù có quân bài, hôm nay cũng phải khiến cậu ta bò xuống, tiếp tục trì hoãn, giáo viên tới thì rắc rối lắm!
Hồ Á Luân ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, khinh thường nói: “Tần Long, tao là chủ lực của câu lạc bộ Taekwondo, không ức hiếp mày, mày ra tay trước đi!”
“Anh bị ngu à?”, Tần Long hỏi ngược lại.
“Ý mày là sao?”, Hồ Á Luân vô cùng tức giận.
“Tôi đã nhường anh hai tay hai chân rồi, anh còn bảo tôi ra tay? Tôi đi qua đấy kiểu gì?”, Tần Long chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.
“Muốn chết!”
Hồ Á Luân đã hoàn toàn tức giận, cũng không quan tâm bên cạnh nói gì, gầm lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.
Sàn thi đấu của câu lạc bộ Taekwondo bị anh ta đạp bình bịch, sau đó nhún chân xuống bật người lên, tung một cú đá tới mặt của Tần Long.
Gọn gàng, bá đạo!
Động tác vô cùng đẹp mắt!
Trời!
Đám đông thốt lên, chiều cao của Hồ Á Luân là khoảng 1m89, cú đá này đá xuống, Tần Long không chết cũng hôn mê.
“Cẩn thận!”
Tư Khả Hân lo lắng vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị nhân viên câu lạc bộ ngăn lại.
Không kịp nữa rồi!
Con ngươi của Tư Khả Hân run lên, nhìn hai người đằng xa.
Hai tay của Diệp Viên Viên nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
“Anh Long, chẳng lẽ anh tiêu như vậy sao?”, Huy Thái Lang cũng căng thẳng.
Một số cô gái liền nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng đẫm máu sau đó.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Tần Long.
Tuy nhiên chỉ thấy Tần Long bước sang một bước, Hồ Á Luân đá hẫng vào không trung, sau đó ngã mạnh xuống đất.
“Tránh được rồi?”
“Khốn kiếp!”
Hồ Á Luân đứng thẳng người dậy, xoay người tung một đấm, tốc độ rất nhanh.
Tần Long vẫn khoanh tay, chỉ lùi về phía sau, nhanh chóng tránh được.
Hồ Á Luân tung ra nhiều cú đấm, cú đấm thẳng, cú đấm quét, cú đấm mạnh, cú đá phía trước, cú đá bên, cú đá bên, cú đá đẩy, cú đá sau, cú đá ...
Động tác lướt đi vô cùng uyển chuyển hoa lệ, nhìn rất vui mắt, ánh mắt sáng ngời, nhưng... lại căn bản không đụng tới Tần Long.
Anh trốn được một cách nhịp nhàng như con cá chạch vậy!
Chương 31: Chơi bài ngất xỉu?
Họ đã hoàn toàn sững sờ rồi.
"Đàn anh Hồ Á Luân... thua sao?"
"Sao có thể?"
"Đàn anh, anh không sao chứ?"
Thành viên của câu lạc bộ Taekwondo lập tức luống cuống.
Tần Long đi qua, khóe miệng nhếch lên: "Đàn anh Hồ, hình như tôi thắng rồi, vậy bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa rồi đó?"
Cởi sạch đồ chạy mười vòng quanh sân!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nếu như vậy... Hồ Á Luân sẽ tiêu đời mất.
"Tần Long cậu độc ác quá rồi đấy! Cậu đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?", một thành viên nữ của câu lạc bộ Taekwondo vẫn luôn ái mộ Hồ Á Luân tức giận nói.
"Vậy cậu đã từng nghĩ nếu như tôi thua Hồ Á Luân sẽ bị hắn đánh ra như nào không?", Tần Long híp mắt phản bác: "Ban nãy, Hồ Á Luân dùng mấy chiêu kia, đám người học Taekwondo như mấy người chắc hiểu rõ đó là sát chiêu! Nếu như là người khác, cho dù gặp may cũng sẽ bị đánh vỡ não hoặc trở thành người thực vật! Cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Vừa dứt lời, thành viên nữ kia lập tức á khẩu.
"Hóa ra Hồ Á Luân ra tay độc ác vậy!"
"May mà Tần Long cũng biết chút võ vẽ!"
"Hồ Á Luân, đừng giả chết nữa! Cởi trần chạy đi!"
"Đúng! Câu lạc bộ Taekwondo các người ngày thường toàn đi bắt nạt bạn học trong trường, hôm nay bị người khác xử lý rồi! Mau cởi chuồng chạy đi!"
"Hồ Á Luân, chẳng nhẽ anh muốn nuốt lời hả?"
"Anh có phải đàn ông không thế?"
"Cởi chuồng chạy!"
"Cởi chuồng chạy!"
"Cởi chuồng chạy!"
...
Mấy học sinh đứng bên ngoài đồng loạt hét lên.
Hồ Á Luân vừa đứng dậy nghe thấy vậy liền trừng mắt nhìn Tần Long, anh ta nôn ra một búng máu rồi ngất đi.
Tần Long thấy vậy, hai mắt trợn tròn.
Mẹ nó, giả vờ ngất! Đỉnh đấy!
...
Hồ Á Luân định chơi bài này hả, giả vờ ngất luôn để đỡ phải cởi chuồng chạy.
Có điều chiêu này trốn được lúc này sao trốn được cả đời, trừ phi không đến trường nữa, nếu không chuyện này sẽ luôn bị nhắc đến.
Tư Khả Hân biết Hồ Á Luân tiêu rồi! Danh tiếng của anh ta, địa vị của anh ta đều bị hủy hoại rồi! Mà anh ta cũng không thể nào ở lại trường trung học số một Thịnh Hoa được nữa! Bởi vì còn ở đây anh ta không thể ngẩng cao đầu được.
Cũng vì Hồ Á Luân, danh tiếng của Tần Long vang xa, mỗi ngày đều có không ít người ái mộ đến cửa sổ lớp 9 vây nhìn Tần Long.
"Cậu ấy là Tần Long sao?"
"Đỉnh của chóp nhỉ, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo cũng đo ván".
"Trông cậu ấy gầy vậy, cũng không biết tin này có thật không? Tôi cảm giác tôi chỉ dùng một tay là nhấc được cậu ấy lên".
"Vậy cậu đi vào khiêu chiến thử xem".
"Đùa à, hi hi..."
Tiếng chuông vang lên, học sinh bên ngoài cửa ùa ra.
...
Độ hot của chuyện này cũng chỉ kéo dài được vài ngày, chẳng bao lâu sau đã bình thường lại.
Tầm nhìn của mọi người luôn lơ lửng bất định, bất kỳ một tin tức vớ vẩn nào đó được truyền ra đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhiều ngày sau.
"Tần Long".
Tư Khả Hân đi qua nói nhỏ: "Tôi nhận được tin Hồ Á Luân chịu đả kích rất lớn, nhưng anh ta chưa có ý định thôi học, một đàn em của tôi trong câu lạc bộ Taekwondo nói với tôi, Hồ Á Luân chuẩn bị chuyển trường, nhưng trước khi chuyển trường, anh ta nhất định sẽ báo thù cậu một lần, vậy nên sau khi tan học, cậu nhất định phải cẩn thận".
"Cảm ơn cậu, bạn học Tư Khả Hân", Tần Long mỉm cười nói.
"Tự thu xếp ổn thỏa nhé", Tư Khả Hân quay người rời đi.
"Đợi đã".
"Còn có chuyện gì nữa?", Tư Khả Hân hiếu kỳ nhìn anh.
Tần Long do dự chốc lát duỗi tay ra vẫy vẫy.
Tư Khả Hân nghi ngờ ghé đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy Tần Long ghé sát bên tai cô ấy nói: "Dạo gần đây cậu trông khá mệt mỏi đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé".
"Khá mệt mỏi?"
Tư Khả Hân sững sờ, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Tần Long tập trung phía bụng cô ấy.
"Cậu...”
Gò má Tư Khả Hân đỏ bừng lên, cô ấy hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tần Long, tức giận quay về chỗ mình.
Diệp Viên Viên luôn chú ý đến Tư Khả Hân chợt sinh nghi.
"Hân Nhi, sao vậy?"
"Không sao! Tên lưu manh khốn khiếp!"
Tư Khả Hân tức giận nói.
"Tên lưu mạnh?
Diệp Viên Viên sững sờ.
Tư Khả Hân mới chú ý đến mình dùng từ không đúng, vội vàng giải thích.
Diệp Viên Viên nghe xong liền mỉm cười: "Tần Long mặc dù trẻ tuổi nhưng y thuật rất lợi hại".
Tư Khả Hân đúng là tức thật nhưng vẫn đồng ý với ý kiến này.
Sau khi chuyện ở câu lạc bộ Taekwondo xảy ra, Tư Khả Hân bị thu hút bởi dáng vẻ linh động thoải mái của Tần Long, cô ấy không ngờ cái tên trông có vẻ tầm thường ấy lại lợi hại thế, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi không phục.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, cô ấy tăng cường luyện tập mới dẫn đến mệt mỏi quá độ.
Mặc dù cô ấy cũng hơi có cảm giác nhưng sao có thể nói ra trước mặt mọi người, như vậy thì xấu hổ lắm, nếu là nữ sinh khác, khéo đã lật mặt với Tần Long rồi.
Bài giảng vẫn tẻ nhạt như vậy, Tần Long tỏ ra chán chường, mấy thứ trong sách này anh vừa nhìn qua đã nhớ, huống hồ chỗ giáo trình này anh học xong lâu rồi, sau khi giả bộ làm học sinh hai ngày cuối cùng cũng không kiên trì nổi, nằm bò ra bàn nghỉ ngơi với Huy Thái Lang.
"Đúng là vật họp theo loài".
Mấy học sinh trên lớp khó chịu khịt mũi khinh thường.
Sau khi tan học, Diệp Viên Viên đánh mắt với Tần Long, miệng mỉm cười đi theo Tư Khả Hân rời khỏi trường...
Chương 32: An Hữu Tây
"Đại ca, lợi hại quá, nhìn dáng vẻ của hoa khôi, có vẻ như việc anh tóm được cô ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi".
Sau khi tan học, Huy Thái Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi nói.
Nụ cười trông cực kỳ thô bỉ.
"Bớt xàm đi, cái gì mà tóm được? Chúng ta mới là học sinh lớp mười một, đi học cho giỏi, đừng có cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện không đâu".
Tần Long vỗ lên cái đầu xanh biếc của cậu ta, đi ra ngoài một mình.
Trường cách nhà họ Diệp không xa, hẵng còn sớm, Tần Long quyết định đi lòng vòng quanh công viên luyện quyền rồi mới quay về nhà họ Diệp.
Công viên buổi chiều tà không đông nhưng cũng không vắng, đang lúc tan ca, mấy ông cụ bà cụ còn chưa đến tập nhảy, thỉnh thoảng chỉ có mấy học sinh đi ngang qua thôi.
Tần Long tìm một chỗ ít người qua lại, bắt đầu bày tư thế, vung quyền lên.
Quyền pháp của anh rất bình thường, không nhanh không chậm, trông như Thái Cực Quyền, nhưng người có thể hiểu Thái Cực Quyền chỉ cần nhìn là biết không phải.
Đây thực ra là một môn cổ võ mà anh tu luyện trong thời gian dài, nó có tên là "Du Long Quyết", lúc nhỏ sau khi bị gia tộc vứt bỏ, được một đạo sĩ thu nhận, đạo sĩ truyền thụ cho anh công pháp này.
"Ông lão, ông cả đời nghèo khổ mà không luyện được "Du Long Quyết” lên đến đỉnh cao, nhưng tôi thì làm được! Bây giờ, tôi sẽ thử tìm tòi cảnh giới tông sư khí cảnh trong miệng ông!"
Tần Long dừng bước, nhắm mắt lại.
Bây giờ anh đã sớm không còn quan tâm đến chiêu thức trên tay, mà đang thử thăm dò khí đang di chuyển trong cơ thể.
Khí theo đó mà lay động, hình thế tùy biến theo ý chí, ý chí truyền đến tâm, tâm mà đạt là có thể thông hiểu vạn vật.
Đây mới chính là mục tiêu anh luyện võ.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng lại gần, dừng trước mặt Tần Long.
Tần Long mở mắt nhìn lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Người trước mặt chính là Hồ Á Luân.
Lúc này hắn đang dẫn đầu một đám cao to vạm vỡ chắn trước mặt Tần Long, lũ này nhìn mặt là biết không phải người tốt.
"Ồ? Muốn báo thù tôi hở?"
Tần Long mỉm cười hỏi.
"Tần Long, mày hại tao mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở trường trung học số một Thịnh Hoa, bây giờ tao sắp phải chuyển trường rồi, trước khi đi chẳng nhẽ tao lại không tính sổ với mày?", Hồ Á Luân nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Long.
"Vậy anh muốn tính sổ với tôi như nào?", Tần Long cười híp mắt hỏi lại.
"Tao muốn lột sạch mày, vứt mày trên đường lớn! Để mày nếm thử cảm giác bị mọi người nhìn!"
Mắt Hồ Á Luân đỏ bừng, vừa nghĩ đến trước kia mình mất mặt, anh ta lại cảm thấy đau khổ vô cùng, anh ta chỉ muốn chết ngay lập tức, muốn tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Mọi chuyện vốn đang ổn thỏa, anh ta vốn là chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo của trường trung học số một Tịnh Hoa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
Anh ta nhất định phải báo thù, nếu không cả đời này, anh ta sẽ bị ám ảnh mất!
Tuy nhiên Tần Long không hề sợ hãi.
Chỉ là người bình thường có chút năng lực, nhìn dáng vẻ của họ chắc là người của võ quán Taekwondo nào đó ở bên ngoài trường.
"Ê thằng nhãi, mặt mày khiến tao khó chịu đó!"
"Lần đầu gặp phải thằng nhãi đáng ghét thế này, phải dạy cho nó một bài học, không nó lại không biết bản lĩnh của chúng ta!"
Mấy tên đô con xoa nắm đấm đi đến, mặt ai cũng hung tợn, trông khá dữ dằn.
Tên cầm đầu không hề khách khí, đấm thẳng vào mặt Tần Long.
Tần Long vẫn rất bình tĩnh, hơi di chuyển bước chân, lùi về sau hai bước, khẽ tránh qua.
"Hả?"
Người đó hơi kinh ngạc.
"Anh Lâm, tên này luyện Thái Cực Quyền!"
Hồ Á Luân đứng sau vội vàng nói.
"Thái Cực Quyền? Khoa tay múa chân! Sao bằng Taekwondo của chúng ta?", tên đô con tên anh Lâm nhổ nước bọt, tiến lên ba bước, tung cước.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng cay độc.
Cước này e rằng có thể đạp xuyên tường, nếu như đạp vào một học sinh cấp ba e rằng khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Nhưng lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Dừng tay hết lại cho tôi!"
Mọi người nghi ngờ, tên đô con được mọi người gọi là anh Lâm dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng hét
Chỉ thấy một cô gái đeo khẩu trang, tay chống gậy đi đến.
Cô gái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu, có điều sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt sáng như sao cũng ánh lên vẻ bi thương bất lực.
Từ cách ăn mặc của cô ấy, cho dù con mắt và chiếc chân tàn tật, nhưng nó không che được vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn khiến cho người ta muốn bảo vệ.
Cô ấy giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên cường, không hề sợ hãi, cô ấy nhìn mấy tên kia, lạnh lùng nói: "Hồ Á Luân, tôi khuyên anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát?"
"Cô là... An Hữu Tây?"
Mặt Hồ Á Luân biến sắc, như nhìn thấy ai đó cực kỳ đáng sợ.
"Con nhãi, không phải chuyện của mày, tao không bắt nạt người tàn tật, mày mau cút đi", anh Lâm ở bên kia mỉm cười nói.
"Người tàn tật?"
Ba chữ kia dường như đã đánh vào chỗ đau của An Hữu Tây, mắt cô ấy khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay cô ấy chống gậy đi qua.
"Con nhãi, không phục à?"
"Anh Lâm, anh chú ý chút, đừng dọa cô ấy sợ phát khóc, đây là nơi công cộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Taekwondo Thịnh Uy của chúng ta".
Mấy tên đứng sau cười nói.
"Ha ha ha..."
Chương 32: An Hữu Tây
"Đại ca, lợi hại quá, nhìn dáng vẻ của hoa khôi, có vẻ như việc anh tóm được cô ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi".
Sau khi tan học, Huy Thái Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi nói.
Nụ cười trông cực kỳ thô bỉ.
"Bớt xàm đi, cái gì mà tóm được? Chúng ta mới là học sinh lớp mười một, đi học cho giỏi, đừng có cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện không đâu".
Tần Long vỗ lên cái đầu xanh biếc của cậu ta, đi ra ngoài một mình.
Trường cách nhà họ Diệp không xa, hẵng còn sớm, Tần Long quyết định đi lòng vòng quanh công viên luyện quyền rồi mới quay về nhà họ Diệp.
Công viên buổi chiều tà không đông nhưng cũng không vắng, đang lúc tan ca, mấy ông cụ bà cụ còn chưa đến tập nhảy, thỉnh thoảng chỉ có mấy học sinh đi ngang qua thôi.
Tần Long tìm một chỗ ít người qua lại, bắt đầu bày tư thế, vung quyền lên.
Quyền pháp của anh rất bình thường, không nhanh không chậm, trông như Thái Cực Quyền, nhưng người có thể hiểu Thái Cực Quyền chỉ cần nhìn là biết không phải.
Đây thực ra là một môn cổ võ mà anh tu luyện trong thời gian dài, nó có tên là "Du Long Quyết", lúc nhỏ sau khi bị gia tộc vứt bỏ, được một đạo sĩ thu nhận, đạo sĩ truyền thụ cho anh công pháp này.
"Ông lão, ông cả đời nghèo khổ mà không luyện được "Du Long Quyết” lên đến đỉnh cao, nhưng tôi thì làm được! Bây giờ, tôi sẽ thử tìm tòi cảnh giới tông sư khí cảnh trong miệng ông!"
Tần Long dừng bước, nhắm mắt lại.
Bây giờ anh đã sớm không còn quan tâm đến chiêu thức trên tay, mà đang thử thăm dò khí đang di chuyển trong cơ thể.
Khí theo đó mà lay động, hình thế tùy biến theo ý chí, ý chí truyền đến tâm, tâm mà đạt là có thể thông hiểu vạn vật.
Đây mới chính là mục tiêu anh luyện võ.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng lại gần, dừng trước mặt Tần Long.
Tần Long mở mắt nhìn lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Người trước mặt chính là Hồ Á Luân.
Lúc này hắn đang dẫn đầu một đám cao to vạm vỡ chắn trước mặt Tần Long, lũ này nhìn mặt là biết không phải người tốt.
"Ồ? Muốn báo thù tôi hở?"
Tần Long mỉm cười hỏi.
"Tần Long, mày hại tao mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở trường trung học số một Thịnh Hoa, bây giờ tao sắp phải chuyển trường rồi, trước khi đi chẳng nhẽ tao lại không tính sổ với mày?", Hồ Á Luân nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Long.
"Vậy anh muốn tính sổ với tôi như nào?", Tần Long cười híp mắt hỏi lại.
"Tao muốn lột sạch mày, vứt mày trên đường lớn! Để mày nếm thử cảm giác bị mọi người nhìn!"
Mắt Hồ Á Luân đỏ bừng, vừa nghĩ đến trước kia mình mất mặt, anh ta lại cảm thấy đau khổ vô cùng, anh ta chỉ muốn chết ngay lập tức, muốn tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Mọi chuyện vốn đang ổn thỏa, anh ta vốn là chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo của trường trung học số một Tịnh Hoa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
Anh ta nhất định phải báo thù, nếu không cả đời này, anh ta sẽ bị ám ảnh mất!
Tuy nhiên Tần Long không hề sợ hãi.
Chỉ là người bình thường có chút năng lực, nhìn dáng vẻ của họ chắc là người của võ quán Taekwondo nào đó ở bên ngoài trường.
"Ê thằng nhãi, mặt mày khiến tao khó chịu đó!"
"Lần đầu gặp phải thằng nhãi đáng ghét thế này, phải dạy cho nó một bài học, không nó lại không biết bản lĩnh của chúng ta!"
Mấy tên đô con xoa nắm đấm đi đến, mặt ai cũng hung tợn, trông khá dữ dằn.
Tên cầm đầu không hề khách khí, đấm thẳng vào mặt Tần Long.
Tần Long vẫn rất bình tĩnh, hơi di chuyển bước chân, lùi về sau hai bước, khẽ tránh qua.
"Hả?"
Người đó hơi kinh ngạc.
"Anh Lâm, tên này luyện Thái Cực Quyền!"
Hồ Á Luân đứng sau vội vàng nói.
"Thái Cực Quyền? Khoa tay múa chân! Sao bằng Taekwondo của chúng ta?", tên đô con tên anh Lâm nhổ nước bọt, tiến lên ba bước, tung cước.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng cay độc.
Cước này e rằng có thể đạp xuyên tường, nếu như đạp vào một học sinh cấp ba e rằng khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Nhưng lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Dừng tay hết lại cho tôi!"
Mọi người nghi ngờ, tên đô con được mọi người gọi là anh Lâm dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng hét
Chỉ thấy một cô gái đeo khẩu trang, tay chống gậy đi đến.
Cô gái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu, có điều sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt sáng như sao cũng ánh lên vẻ bi thương bất lực.
Từ cách ăn mặc của cô ấy, cho dù con mắt và chiếc chân tàn tật, nhưng nó không che được vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn khiến cho người ta muốn bảo vệ.
Cô ấy giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên cường, không hề sợ hãi, cô ấy nhìn mấy tên kia, lạnh lùng nói: "Hồ Á Luân, tôi khuyên anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát?"
"Cô là... An Hữu Tây?"
Mặt Hồ Á Luân biến sắc, như nhìn thấy ai đó cực kỳ đáng sợ.
"Con nhãi, không phải chuyện của mày, tao không bắt nạt người tàn tật, mày mau cút đi", anh Lâm ở bên kia mỉm cười nói.
"Người tàn tật?"
Ba chữ kia dường như đã đánh vào chỗ đau của An Hữu Tây, mắt cô ấy khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay cô ấy chống gậy đi qua.
"Con nhãi, không phục à?"
"Anh Lâm, anh chú ý chút, đừng dọa cô ấy sợ phát khóc, đây là nơi công cộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Taekwondo Thịnh Uy của chúng ta".
Mấy tên đứng sau cười nói.
"Ha ha ha..."
Hồ Á Luân ngây ra.
“Chuyện này…”
Nếu như không cược thì anh ta không sợ, nhưng bây giờ Tần Long đã dám mạnh miệng đến mức như vậy, khiến cho anh ta thấy có chút chột dạ, nếu như nhường hai tay hai chân, nói không chừng sẽ thua thật mất.
“Cái này… lời nói chỉ có hiệu lực lúc đó thôi, đương nhiên là không tính rồi”, Hồ Á Luân do dự nói.
“Đúng là trơ trẽn!”
“Không biết xấu hổ!”
“Hồ Á Luân, chẳng lẽ anh sợ rồi sao?”
Các học sinh bên ngoài lập tức hét lên.
Hồ Á Luân sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Tần Long, đừng có nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh đi, mày còn lắm mồm tao sẽ coi như mày sợ đánh, chủ động nhận thua!”
“Sao mà nói rồi lại không dám nhận thế? Đánh thì được, nhưng tôi không muốn ức hiếp anh”.
Tần Long nhẹ giọng đứng nguyên tại chỗ cười nói: “Nếu anh đã sợ hãi mà rút lại lời đã nói, vậy tôi sẽ nhường một bước, tôi đánh với anh, nhưng tôi không dùng hai tay hai chân! Tới đi!”
Nghe thấy lời điên cuồng này của Tần Long, toàn bộ câu lạc bộ đều bùng nổ!
Điên rồi!
Tần Long điên rồi sao?
“Này cậu có nghe thấy không? Cậu học sinh chuyển trường nói sẽ nhường Hồ Á Luân hai tay hai chân…”
“Tớ nghe thấy rồi… Có phải tớ đang nằm mơ không? Cậu nhéo tớ đi… Á! Không phải nằm mơ! Cậu ta… điên rồi sao?”
“Lẽ nào cậu ta biết mình không có cơ hội thắng nên muốn dùng cách này để cứu vãn thể diện của mình sao? Đợi lát nữa nếu như thua thì còn có cớ để nói?”
“Nhất định là như vậy rồi!”
Học sinh bên ngoài nhao nhao.
Người của câu lạc bộ cũng ngây ra, ai nấy đều quay đầu nhìn nhau.
“Não của người này có còn bình thường không?”
“Lẽ nào là con nhà nòi? Nhưng nhìn vóc dáng của cậu ta, không giống người thường xuyên tập luyện”.
“Ha ha, có lẽ là chó cùng dứt giậu đó mà”.
“Kệ cậu ta đi, dù sao cũng là một màn thể hiện vô vị”.
Một số thành viên câu lạc bộ nhún vai, trên mặt nở nụ cười giễu cợt.
Tuy nhiên, mọi người đều nhìn Tần Long như nhìn kẻ ngốc, chỉ có Hồ Á Luân cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta nhìn Tần Long, ánh mắt của đối phương vô cùng bình tĩnh, không có chút hoang mang nào, giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Nếu như là một người bình thường, e là lúc này đã sợ đến mức tè ra quần rồi, cho dù buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không thể duy trì bình tĩnh được, nhưng tên này lại có thể không chút sợ hãi nào.
Lẽ nào… có quân bài gì sao?
Thôi kệ đi! Cho dù có quân bài, hôm nay cũng phải khiến cậu ta bò xuống, tiếp tục trì hoãn, giáo viên tới thì rắc rối lắm!
Hồ Á Luân ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, khinh thường nói: “Tần Long, tao là chủ lực của câu lạc bộ Taekwondo, không ức hiếp mày, mày ra tay trước đi!”
“Anh bị ngu à?”, Tần Long hỏi ngược lại.
“Ý mày là sao?”, Hồ Á Luân vô cùng tức giận.
“Tôi đã nhường anh hai tay hai chân rồi, anh còn bảo tôi ra tay? Tôi đi qua đấy kiểu gì?”, Tần Long chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.
“Muốn chết!”
Hồ Á Luân đã hoàn toàn tức giận, cũng không quan tâm bên cạnh nói gì, gầm lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.
Sàn thi đấu của câu lạc bộ Taekwondo bị anh ta đạp bình bịch, sau đó nhún chân xuống bật người lên, tung một cú đá tới mặt của Tần Long.
Gọn gàng, bá đạo!
Động tác vô cùng đẹp mắt!
Trời!
Đám đông thốt lên, chiều cao của Hồ Á Luân là khoảng 1m89, cú đá này đá xuống, Tần Long không chết cũng hôn mê.
“Cẩn thận!”
Tư Khả Hân lo lắng vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị nhân viên câu lạc bộ ngăn lại.
Không kịp nữa rồi!
Con ngươi của Tư Khả Hân run lên, nhìn hai người đằng xa.
Hai tay của Diệp Viên Viên nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
“Anh Long, chẳng lẽ anh tiêu như vậy sao?”, Huy Thái Lang cũng căng thẳng.
Một số cô gái liền nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng đẫm máu sau đó.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Tần Long.
Tuy nhiên chỉ thấy Tần Long bước sang một bước, Hồ Á Luân đá hẫng vào không trung, sau đó ngã mạnh xuống đất.
“Tránh được rồi?”
“Khốn kiếp!”
Hồ Á Luân đứng thẳng người dậy, xoay người tung một đấm, tốc độ rất nhanh.
Tần Long vẫn khoanh tay, chỉ lùi về phía sau, nhanh chóng tránh được.
Hồ Á Luân tung ra nhiều cú đấm, cú đấm thẳng, cú đấm quét, cú đấm mạnh, cú đá phía trước, cú đá bên, cú đá bên, cú đá đẩy, cú đá sau, cú đá ...
Động tác lướt đi vô cùng uyển chuyển hoa lệ, nhìn rất vui mắt, ánh mắt sáng ngời, nhưng... lại căn bản không đụng tới Tần Long.
Anh trốn được một cách nhịp nhàng như con cá chạch vậy!
Chương 31: Chơi bài ngất xỉu?
Họ đã hoàn toàn sững sờ rồi.
"Đàn anh Hồ Á Luân... thua sao?"
"Sao có thể?"
"Đàn anh, anh không sao chứ?"
Thành viên của câu lạc bộ Taekwondo lập tức luống cuống.
Tần Long đi qua, khóe miệng nhếch lên: "Đàn anh Hồ, hình như tôi thắng rồi, vậy bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa rồi đó?"
Cởi sạch đồ chạy mười vòng quanh sân!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nếu như vậy... Hồ Á Luân sẽ tiêu đời mất.
"Tần Long cậu độc ác quá rồi đấy! Cậu đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?", một thành viên nữ của câu lạc bộ Taekwondo vẫn luôn ái mộ Hồ Á Luân tức giận nói.
"Vậy cậu đã từng nghĩ nếu như tôi thua Hồ Á Luân sẽ bị hắn đánh ra như nào không?", Tần Long híp mắt phản bác: "Ban nãy, Hồ Á Luân dùng mấy chiêu kia, đám người học Taekwondo như mấy người chắc hiểu rõ đó là sát chiêu! Nếu như là người khác, cho dù gặp may cũng sẽ bị đánh vỡ não hoặc trở thành người thực vật! Cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Vừa dứt lời, thành viên nữ kia lập tức á khẩu.
"Hóa ra Hồ Á Luân ra tay độc ác vậy!"
"May mà Tần Long cũng biết chút võ vẽ!"
"Hồ Á Luân, đừng giả chết nữa! Cởi trần chạy đi!"
"Đúng! Câu lạc bộ Taekwondo các người ngày thường toàn đi bắt nạt bạn học trong trường, hôm nay bị người khác xử lý rồi! Mau cởi chuồng chạy đi!"
"Hồ Á Luân, chẳng nhẽ anh muốn nuốt lời hả?"
"Anh có phải đàn ông không thế?"
"Cởi chuồng chạy!"
"Cởi chuồng chạy!"
"Cởi chuồng chạy!"
...
Mấy học sinh đứng bên ngoài đồng loạt hét lên.
Hồ Á Luân vừa đứng dậy nghe thấy vậy liền trừng mắt nhìn Tần Long, anh ta nôn ra một búng máu rồi ngất đi.
Tần Long thấy vậy, hai mắt trợn tròn.
Mẹ nó, giả vờ ngất! Đỉnh đấy!
...
Hồ Á Luân định chơi bài này hả, giả vờ ngất luôn để đỡ phải cởi chuồng chạy.
Có điều chiêu này trốn được lúc này sao trốn được cả đời, trừ phi không đến trường nữa, nếu không chuyện này sẽ luôn bị nhắc đến.
Tư Khả Hân biết Hồ Á Luân tiêu rồi! Danh tiếng của anh ta, địa vị của anh ta đều bị hủy hoại rồi! Mà anh ta cũng không thể nào ở lại trường trung học số một Thịnh Hoa được nữa! Bởi vì còn ở đây anh ta không thể ngẩng cao đầu được.
Cũng vì Hồ Á Luân, danh tiếng của Tần Long vang xa, mỗi ngày đều có không ít người ái mộ đến cửa sổ lớp 9 vây nhìn Tần Long.
"Cậu ấy là Tần Long sao?"
"Đỉnh của chóp nhỉ, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo cũng đo ván".
"Trông cậu ấy gầy vậy, cũng không biết tin này có thật không? Tôi cảm giác tôi chỉ dùng một tay là nhấc được cậu ấy lên".
"Vậy cậu đi vào khiêu chiến thử xem".
"Đùa à, hi hi..."
Tiếng chuông vang lên, học sinh bên ngoài cửa ùa ra.
...
Độ hot của chuyện này cũng chỉ kéo dài được vài ngày, chẳng bao lâu sau đã bình thường lại.
Tầm nhìn của mọi người luôn lơ lửng bất định, bất kỳ một tin tức vớ vẩn nào đó được truyền ra đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhiều ngày sau.
"Tần Long".
Tư Khả Hân đi qua nói nhỏ: "Tôi nhận được tin Hồ Á Luân chịu đả kích rất lớn, nhưng anh ta chưa có ý định thôi học, một đàn em của tôi trong câu lạc bộ Taekwondo nói với tôi, Hồ Á Luân chuẩn bị chuyển trường, nhưng trước khi chuyển trường, anh ta nhất định sẽ báo thù cậu một lần, vậy nên sau khi tan học, cậu nhất định phải cẩn thận".
"Cảm ơn cậu, bạn học Tư Khả Hân", Tần Long mỉm cười nói.
"Tự thu xếp ổn thỏa nhé", Tư Khả Hân quay người rời đi.
"Đợi đã".
"Còn có chuyện gì nữa?", Tư Khả Hân hiếu kỳ nhìn anh.
Tần Long do dự chốc lát duỗi tay ra vẫy vẫy.
Tư Khả Hân nghi ngờ ghé đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy Tần Long ghé sát bên tai cô ấy nói: "Dạo gần đây cậu trông khá mệt mỏi đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé".
"Khá mệt mỏi?"
Tư Khả Hân sững sờ, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Tần Long tập trung phía bụng cô ấy.
"Cậu...”
Gò má Tư Khả Hân đỏ bừng lên, cô ấy hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tần Long, tức giận quay về chỗ mình.
Diệp Viên Viên luôn chú ý đến Tư Khả Hân chợt sinh nghi.
"Hân Nhi, sao vậy?"
"Không sao! Tên lưu manh khốn khiếp!"
Tư Khả Hân tức giận nói.
"Tên lưu mạnh?
Diệp Viên Viên sững sờ.
Tư Khả Hân mới chú ý đến mình dùng từ không đúng, vội vàng giải thích.
Diệp Viên Viên nghe xong liền mỉm cười: "Tần Long mặc dù trẻ tuổi nhưng y thuật rất lợi hại".
Tư Khả Hân đúng là tức thật nhưng vẫn đồng ý với ý kiến này.
Sau khi chuyện ở câu lạc bộ Taekwondo xảy ra, Tư Khả Hân bị thu hút bởi dáng vẻ linh động thoải mái của Tần Long, cô ấy không ngờ cái tên trông có vẻ tầm thường ấy lại lợi hại thế, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi không phục.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, cô ấy tăng cường luyện tập mới dẫn đến mệt mỏi quá độ.
Mặc dù cô ấy cũng hơi có cảm giác nhưng sao có thể nói ra trước mặt mọi người, như vậy thì xấu hổ lắm, nếu là nữ sinh khác, khéo đã lật mặt với Tần Long rồi.
Bài giảng vẫn tẻ nhạt như vậy, Tần Long tỏ ra chán chường, mấy thứ trong sách này anh vừa nhìn qua đã nhớ, huống hồ chỗ giáo trình này anh học xong lâu rồi, sau khi giả bộ làm học sinh hai ngày cuối cùng cũng không kiên trì nổi, nằm bò ra bàn nghỉ ngơi với Huy Thái Lang.
"Đúng là vật họp theo loài".
Mấy học sinh trên lớp khó chịu khịt mũi khinh thường.
Sau khi tan học, Diệp Viên Viên đánh mắt với Tần Long, miệng mỉm cười đi theo Tư Khả Hân rời khỏi trường...
Chương 32: An Hữu Tây
"Đại ca, lợi hại quá, nhìn dáng vẻ của hoa khôi, có vẻ như việc anh tóm được cô ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi".
Sau khi tan học, Huy Thái Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi nói.
Nụ cười trông cực kỳ thô bỉ.
"Bớt xàm đi, cái gì mà tóm được? Chúng ta mới là học sinh lớp mười một, đi học cho giỏi, đừng có cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện không đâu".
Tần Long vỗ lên cái đầu xanh biếc của cậu ta, đi ra ngoài một mình.
Trường cách nhà họ Diệp không xa, hẵng còn sớm, Tần Long quyết định đi lòng vòng quanh công viên luyện quyền rồi mới quay về nhà họ Diệp.
Công viên buổi chiều tà không đông nhưng cũng không vắng, đang lúc tan ca, mấy ông cụ bà cụ còn chưa đến tập nhảy, thỉnh thoảng chỉ có mấy học sinh đi ngang qua thôi.
Tần Long tìm một chỗ ít người qua lại, bắt đầu bày tư thế, vung quyền lên.
Quyền pháp của anh rất bình thường, không nhanh không chậm, trông như Thái Cực Quyền, nhưng người có thể hiểu Thái Cực Quyền chỉ cần nhìn là biết không phải.
Đây thực ra là một môn cổ võ mà anh tu luyện trong thời gian dài, nó có tên là "Du Long Quyết", lúc nhỏ sau khi bị gia tộc vứt bỏ, được một đạo sĩ thu nhận, đạo sĩ truyền thụ cho anh công pháp này.
"Ông lão, ông cả đời nghèo khổ mà không luyện được "Du Long Quyết” lên đến đỉnh cao, nhưng tôi thì làm được! Bây giờ, tôi sẽ thử tìm tòi cảnh giới tông sư khí cảnh trong miệng ông!"
Tần Long dừng bước, nhắm mắt lại.
Bây giờ anh đã sớm không còn quan tâm đến chiêu thức trên tay, mà đang thử thăm dò khí đang di chuyển trong cơ thể.
Khí theo đó mà lay động, hình thế tùy biến theo ý chí, ý chí truyền đến tâm, tâm mà đạt là có thể thông hiểu vạn vật.
Đây mới chính là mục tiêu anh luyện võ.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng lại gần, dừng trước mặt Tần Long.
Tần Long mở mắt nhìn lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Người trước mặt chính là Hồ Á Luân.
Lúc này hắn đang dẫn đầu một đám cao to vạm vỡ chắn trước mặt Tần Long, lũ này nhìn mặt là biết không phải người tốt.
"Ồ? Muốn báo thù tôi hở?"
Tần Long mỉm cười hỏi.
"Tần Long, mày hại tao mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở trường trung học số một Thịnh Hoa, bây giờ tao sắp phải chuyển trường rồi, trước khi đi chẳng nhẽ tao lại không tính sổ với mày?", Hồ Á Luân nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Long.
"Vậy anh muốn tính sổ với tôi như nào?", Tần Long cười híp mắt hỏi lại.
"Tao muốn lột sạch mày, vứt mày trên đường lớn! Để mày nếm thử cảm giác bị mọi người nhìn!"
Mắt Hồ Á Luân đỏ bừng, vừa nghĩ đến trước kia mình mất mặt, anh ta lại cảm thấy đau khổ vô cùng, anh ta chỉ muốn chết ngay lập tức, muốn tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Mọi chuyện vốn đang ổn thỏa, anh ta vốn là chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo của trường trung học số một Tịnh Hoa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
Anh ta nhất định phải báo thù, nếu không cả đời này, anh ta sẽ bị ám ảnh mất!
Tuy nhiên Tần Long không hề sợ hãi.
Chỉ là người bình thường có chút năng lực, nhìn dáng vẻ của họ chắc là người của võ quán Taekwondo nào đó ở bên ngoài trường.
"Ê thằng nhãi, mặt mày khiến tao khó chịu đó!"
"Lần đầu gặp phải thằng nhãi đáng ghét thế này, phải dạy cho nó một bài học, không nó lại không biết bản lĩnh của chúng ta!"
Mấy tên đô con xoa nắm đấm đi đến, mặt ai cũng hung tợn, trông khá dữ dằn.
Tên cầm đầu không hề khách khí, đấm thẳng vào mặt Tần Long.
Tần Long vẫn rất bình tĩnh, hơi di chuyển bước chân, lùi về sau hai bước, khẽ tránh qua.
"Hả?"
Người đó hơi kinh ngạc.
"Anh Lâm, tên này luyện Thái Cực Quyền!"
Hồ Á Luân đứng sau vội vàng nói.
"Thái Cực Quyền? Khoa tay múa chân! Sao bằng Taekwondo của chúng ta?", tên đô con tên anh Lâm nhổ nước bọt, tiến lên ba bước, tung cước.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng cay độc.
Cước này e rằng có thể đạp xuyên tường, nếu như đạp vào một học sinh cấp ba e rằng khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Nhưng lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Dừng tay hết lại cho tôi!"
Mọi người nghi ngờ, tên đô con được mọi người gọi là anh Lâm dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng hét
Chỉ thấy một cô gái đeo khẩu trang, tay chống gậy đi đến.
Cô gái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu, có điều sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt sáng như sao cũng ánh lên vẻ bi thương bất lực.
Từ cách ăn mặc của cô ấy, cho dù con mắt và chiếc chân tàn tật, nhưng nó không che được vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn khiến cho người ta muốn bảo vệ.
Cô ấy giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên cường, không hề sợ hãi, cô ấy nhìn mấy tên kia, lạnh lùng nói: "Hồ Á Luân, tôi khuyên anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát?"
"Cô là... An Hữu Tây?"
Mặt Hồ Á Luân biến sắc, như nhìn thấy ai đó cực kỳ đáng sợ.
"Con nhãi, không phải chuyện của mày, tao không bắt nạt người tàn tật, mày mau cút đi", anh Lâm ở bên kia mỉm cười nói.
"Người tàn tật?"
Ba chữ kia dường như đã đánh vào chỗ đau của An Hữu Tây, mắt cô ấy khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay cô ấy chống gậy đi qua.
"Con nhãi, không phục à?"
"Anh Lâm, anh chú ý chút, đừng dọa cô ấy sợ phát khóc, đây là nơi công cộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Taekwondo Thịnh Uy của chúng ta".
Mấy tên đứng sau cười nói.
"Ha ha ha..."
Chương 32: An Hữu Tây
"Đại ca, lợi hại quá, nhìn dáng vẻ của hoa khôi, có vẻ như việc anh tóm được cô ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi".
Sau khi tan học, Huy Thái Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi nói.
Nụ cười trông cực kỳ thô bỉ.
"Bớt xàm đi, cái gì mà tóm được? Chúng ta mới là học sinh lớp mười một, đi học cho giỏi, đừng có cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện không đâu".
Tần Long vỗ lên cái đầu xanh biếc của cậu ta, đi ra ngoài một mình.
Trường cách nhà họ Diệp không xa, hẵng còn sớm, Tần Long quyết định đi lòng vòng quanh công viên luyện quyền rồi mới quay về nhà họ Diệp.
Công viên buổi chiều tà không đông nhưng cũng không vắng, đang lúc tan ca, mấy ông cụ bà cụ còn chưa đến tập nhảy, thỉnh thoảng chỉ có mấy học sinh đi ngang qua thôi.
Tần Long tìm một chỗ ít người qua lại, bắt đầu bày tư thế, vung quyền lên.
Quyền pháp của anh rất bình thường, không nhanh không chậm, trông như Thái Cực Quyền, nhưng người có thể hiểu Thái Cực Quyền chỉ cần nhìn là biết không phải.
Đây thực ra là một môn cổ võ mà anh tu luyện trong thời gian dài, nó có tên là "Du Long Quyết", lúc nhỏ sau khi bị gia tộc vứt bỏ, được một đạo sĩ thu nhận, đạo sĩ truyền thụ cho anh công pháp này.
"Ông lão, ông cả đời nghèo khổ mà không luyện được "Du Long Quyết” lên đến đỉnh cao, nhưng tôi thì làm được! Bây giờ, tôi sẽ thử tìm tòi cảnh giới tông sư khí cảnh trong miệng ông!"
Tần Long dừng bước, nhắm mắt lại.
Bây giờ anh đã sớm không còn quan tâm đến chiêu thức trên tay, mà đang thử thăm dò khí đang di chuyển trong cơ thể.
Khí theo đó mà lay động, hình thế tùy biến theo ý chí, ý chí truyền đến tâm, tâm mà đạt là có thể thông hiểu vạn vật.
Đây mới chính là mục tiêu anh luyện võ.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng lại gần, dừng trước mặt Tần Long.
Tần Long mở mắt nhìn lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Người trước mặt chính là Hồ Á Luân.
Lúc này hắn đang dẫn đầu một đám cao to vạm vỡ chắn trước mặt Tần Long, lũ này nhìn mặt là biết không phải người tốt.
"Ồ? Muốn báo thù tôi hở?"
Tần Long mỉm cười hỏi.
"Tần Long, mày hại tao mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở trường trung học số một Thịnh Hoa, bây giờ tao sắp phải chuyển trường rồi, trước khi đi chẳng nhẽ tao lại không tính sổ với mày?", Hồ Á Luân nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Long.
"Vậy anh muốn tính sổ với tôi như nào?", Tần Long cười híp mắt hỏi lại.
"Tao muốn lột sạch mày, vứt mày trên đường lớn! Để mày nếm thử cảm giác bị mọi người nhìn!"
Mắt Hồ Á Luân đỏ bừng, vừa nghĩ đến trước kia mình mất mặt, anh ta lại cảm thấy đau khổ vô cùng, anh ta chỉ muốn chết ngay lập tức, muốn tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Mọi chuyện vốn đang ổn thỏa, anh ta vốn là chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo của trường trung học số một Tịnh Hoa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
Anh ta nhất định phải báo thù, nếu không cả đời này, anh ta sẽ bị ám ảnh mất!
Tuy nhiên Tần Long không hề sợ hãi.
Chỉ là người bình thường có chút năng lực, nhìn dáng vẻ của họ chắc là người của võ quán Taekwondo nào đó ở bên ngoài trường.
"Ê thằng nhãi, mặt mày khiến tao khó chịu đó!"
"Lần đầu gặp phải thằng nhãi đáng ghét thế này, phải dạy cho nó một bài học, không nó lại không biết bản lĩnh của chúng ta!"
Mấy tên đô con xoa nắm đấm đi đến, mặt ai cũng hung tợn, trông khá dữ dằn.
Tên cầm đầu không hề khách khí, đấm thẳng vào mặt Tần Long.
Tần Long vẫn rất bình tĩnh, hơi di chuyển bước chân, lùi về sau hai bước, khẽ tránh qua.
"Hả?"
Người đó hơi kinh ngạc.
"Anh Lâm, tên này luyện Thái Cực Quyền!"
Hồ Á Luân đứng sau vội vàng nói.
"Thái Cực Quyền? Khoa tay múa chân! Sao bằng Taekwondo của chúng ta?", tên đô con tên anh Lâm nhổ nước bọt, tiến lên ba bước, tung cước.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng cay độc.
Cước này e rằng có thể đạp xuyên tường, nếu như đạp vào một học sinh cấp ba e rằng khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Nhưng lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Dừng tay hết lại cho tôi!"
Mọi người nghi ngờ, tên đô con được mọi người gọi là anh Lâm dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng hét
Chỉ thấy một cô gái đeo khẩu trang, tay chống gậy đi đến.
Cô gái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu, có điều sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt sáng như sao cũng ánh lên vẻ bi thương bất lực.
Từ cách ăn mặc của cô ấy, cho dù con mắt và chiếc chân tàn tật, nhưng nó không che được vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn khiến cho người ta muốn bảo vệ.
Cô ấy giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên cường, không hề sợ hãi, cô ấy nhìn mấy tên kia, lạnh lùng nói: "Hồ Á Luân, tôi khuyên anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát?"
"Cô là... An Hữu Tây?"
Mặt Hồ Á Luân biến sắc, như nhìn thấy ai đó cực kỳ đáng sợ.
"Con nhãi, không phải chuyện của mày, tao không bắt nạt người tàn tật, mày mau cút đi", anh Lâm ở bên kia mỉm cười nói.
"Người tàn tật?"
Ba chữ kia dường như đã đánh vào chỗ đau của An Hữu Tây, mắt cô ấy khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay cô ấy chống gậy đi qua.
"Con nhãi, không phục à?"
"Anh Lâm, anh chú ý chút, đừng dọa cô ấy sợ phát khóc, đây là nơi công cộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Taekwondo Thịnh Uy của chúng ta".
Mấy tên đứng sau cười nói.
"Ha ha ha..."
Bình luận facebook