• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đệ Nhất Thần Y!!! (7 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Triệu Thu Yên rơi vào bẫy

Lời nói của Lưu Lệ như một cái tát giáng vào mặt Lưu Minh Huy.

Hắn là một tiến sĩ y khoa danh giá.

Vậy mà lại bị người ta chỉ thẳng mặt, nói y thuật không bằng Diệp Trường Thanh.

Còn bảo hắn phải học hỏi Diệp Trường Thanh.

Học hỏi một kẻ không có bằng cấp gì như tên đó ư?

Hắn tức đến run cả người, không nói nên lời.

Tâm trạng Diệp Trường Thanh tốt hơn hẳn, người phụ nữ này không chỉ sống có tình, có nghĩa với chồng con, mà còn có một trái tim biết nhớ ơn người đã giúp mình

Người phụ nữ tốt như Lưu Lệ, nhất định phải giúp đỡ. Diệp Trường Thanh lấy điện thoại ra, gõ toa thuốc, đưa màn hình đến trước mặt Lưu Lệ.

“Đây là toa thuốc, chồng cô thành ra như vậy không phải do thuốc Sài hồ có vấn đề, mà do bác sĩ kê đơn cho anh ta đã dùng sai thuốc.”

“Cứ theo toa của tôi kê mà mua thuốc, về nhà uống vài thang là khỏi.”

“Không cần phải nằm viện ở đây nữa.”

Lưu Lệ lấy điện thoại ra: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, nhưng mà trí nhớ tôi kém, sợ là có đọc cũng sẽ nhanh quên.”

“Đây, chúng ta kết bạn đi, phải làm phiền anh gửi qua cho tôi rồi.”

Diệp Trường Thanh gật đầu, kết bạn, gửi toa thuốc vừa gõ qua cho Lưu Lệ.

Lưu Lệ nhận được tin nhắn, lập tức chuyển cho Diệp Trường Thanh 8888 tệ.

Diệp Trường Thanh nhận được thông báo liền lắc đầu, giả vờ như không nhìn thấy, cũng không bấm đồng ý, nếu là lúc bình thường, Diệp Trường Thanh chắc chắn sẽ không từ chối.

Từng trải qua giai đoạn khởi nghiệp, Diệp Trường Thanh biết kiếm tiền gian nan như thế nào, nếu vào lúc khó khăn, 1 tệ cũng trở nên quan trọng.

Nếu có thể lấy thêm tiền khám bệnh, đương nhiên không ai chê.

Khi ở trong tù, đối với những người giàu có đến cầu xin chữa bệnh, Diệp Trường Thanh đều thu phí cắt cổ, đều là hàng triệu hoặc hàng chục triệu tệ.

Có vài người còn bị Diệp Trường Thanh hét giá lên đến hàng trăm triệu.

Nhưng hôm nay Diệp Trường Thanh không muốn nhận tiền khám bệnh của Lưu Lệ, có thể giúp được người phụ nữ này, anh đã cảm thấy rất vui.

Người tốt như Lưu Lệ, xứng đáng được sống hạnh phúc bên cạnh chồng con.

Lưu Lệ chuyển khoản xong, quay sang tìm Triệu Thu Yên: “Ân nhân cứu mạng nói chồng tôi thành người thực vật là do bác sĩ của bệnh viện có vấn đề.”

“Tôi không phải kẻ lừa đảo, giờ đã làm rõ chuyện này không liên quan gì đến tập đoàn của cô, tôi sẽ không lấy tiền của mọi người.”

"Đã gây phiền phức cho mọi người rồi, thật ngại quá.”

Triệu Thu Yên cũng cười nói: “Tôi mới là người nên biết ơn vì cô đã thông cảm cho chúng tôi, không có gì phải ngại.”

“Qua chuyện này, tôi coi như quen được một người bạn mới.”

“Nào, hai chúng ta cũng kết bạn đi.”

Vấn đề được giải quyết êm xuôi, Triệu Thu Yên vô cùng vui mừng.

Hai người kết bạn, Triệu Thu Yên trực tiếp chuyển khoản 80.000 tệ, còn viết rõ đây là tiền mừng bệnh nhân xuất viện.

Bên trên còn viết bốn chữ.

Chúc mừng hồi phục.

Lưu Lệ nào dám nhận: “Chủ tịch Triệu, tôi không thể nhận tiền của cô.”

Triệu Thu Yên cười nói: “Đây là tiền mừng chồng cô khỏi bệnh, không nhận là không may mắn đâu đấy.”

“Bắt buộc phải nhận, cô không nhận là tôi cứ ở đây không về đâu.”

Lưu Lệ từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không lay chuyển được Triệu Thu Yên, đành phải cười cười nhận lấy phong bì.

Diệp Trường Thanh dặn dò thêm vài câu về vấn đề ăn uống sau này của chồng Lưu Lệ, sau đó giúp bọn họ thu dọn đồ đạc sinh hoạt, tiễn cả nhà Lưu Lệ vào thang máy rồi mới rời đi.

Tiêu Thanh Phong thấy vấn đề đã được giải quyết, miễn cưỡng mỉm cười bắt tay Triệu Thu Yên: “Chúc mừng, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”

“Tớ mời cậu đi ăn mừng một bữa nhé.”

Diệp Trường Thanh thấy thế liền tức giận, rõ ràng người giải quyết rắc rối là anh, Tiêu Thanh Phong nói như vậy, cứ như thể anh ta mới là người giúp đỡ Triệu Thu Yên, rõ ràng đang muốn tranh công với Diệp Trường Thanh!

Diệp Trường Thanh trực tiếp thay mặt Triệu Thu Yên từ chối: “Thu Yên sẽ không ăn cơm với người mù đâu.”

Sắc mặt Tiêu Thanh Phong thay đổi, giận dữ quát: "Ai là người mù?"

Diệp Trường Thanh không vui nói: "Tôi đã từng nói, tôi không tốn một xu nào, cũng có thể giải quyết vấn đề.”

“Anh nói nếu tôi làm được thì anh chính là kẻ mù, nhìn nhầm người.”

“Bây giờ tôi đã làm được.”

“Anh không phải là kẻ mù thì ai là kẻ mù?"

“Anh...”

Sắc mặt Tiêu Thanh Phong tái xanh.

Lời này chính mồm anh ta đã nói, lúc đó anh ta cũng không ngờ Diệp Trường Thanh có thể làm được.

Bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tiêu Thanh Phong là người của nhà họ Tiêu quyền thế ngập trời, từ nhỏ đã tự cao tự đại, đối với người thường, anh ta chưa bao giờ để vào mắt.

Đối với Diệp Trường Thanh, Tiêu Thanh Phong càng thêm khinh thường.

Anh ta cho rằng Diệp Trường Thanh chỉ là kẻ ăn bám.

Bị một kẻ ăn bám khinh thường, làm mất mặt, Tiêu Thanh Phong hận đến nghiến răng: "Diệp Trường Thanh, có những người mà sự tồn tại của họ là thứ anh không thể với tới, cũng có những người anh không thể trêu chọc.”

“Đừng cố gắng bám lấy những thứ mà anh không thể với tới, nếu không anh sẽ té ngã tan xương nát thịt.”

“Đừng động vào những người mà anh không thể trêu chọc, nếu không anh sẽ chết rất thảm.”

“Nhưng anh không biết điều, cả hai cái anh đều làm.”

“Đúng là tự tìm đường chết!"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên lộ ra một tia chán ghét: "Tiêu Thanh Phong, cậu nói sai rồi, không phải Diệp Trường Thanh bám lấy tớ.”

“Mà là tớ bám lấy Diệp Trường Thanh.”

“Tớ và cậu là bạn học, nhưng cậu không thể nói chuyện với anh ấy như vậy.”

“Nếu không, tớ sẽ không nể tình bạn bè ngày xưa nữa đâu.”

Tiêu Thanh Phong gần như phát điên, người phụ nữ này trước đây kiêu ngạo như tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian.

Bất kể anh ta lấy lòng như thế nào, Triệu Thu Yên cũng lạnh lùng.

Bây giờ, vì để giữ thể diện cho Diệp Trường Thanh, cô ấy lại nói với anh ta những lời tuyệt tình như vậy.

Anh ta hận không thể tát Triệu Thu Yên vài cái, để cô ấy tỉnh táo lại.

Triệu Thu Yên phải nhìn cho rõ Diệp Trường Thanh chỉ là một kẻ vô dụng, một tên đàn ông ly hôn vợ, không xu dính túi, một tên tù cải tạo.

Anh ta, Tiêu Thanh Phong, mới là thiên tài kiệt xuất của nhân loại!

Nhưng để đạt được mục đích, Tiêu Thanh Phong chỉ có thể nhịn, đè nén sự căm hận trong lòng, cố gắng cười: "Thu Yên, nể mặt cậu, tớ không so đo với anh ta.”

“Công ty chúng tớ có một dự án muốn hợp tác với cậu.”

“Thực ra dự án này, rất nhiều gia tộc lớn đều thèm muốn, đòi góp vốn, nhưng tớ không để ý đến bọn họ.”

“Dự án này chỉ cần đầu tư ba năm đầu, sau khi loại thuốc này được sản xuất, có thể đảm bảo lợi nhuận kéo dài đến tận trăm năm sau."

Triệu Thu Yên có chút kinh ngạc, kinh doanh thuốc Tây đều chỉ mang lại lợi nhuận cao nhất là hai ba chục năm, một khi qua thời kỳ đỉnh cao, sẽ bị những công thức thuốc mới thay thế.

Vì vậy, để đảm bảo cho tương lại của nhà họ Triệu, cô ấy đã nhắm vào thuốc Đông y, Đông y khác với Tây y, một bài thuốc có thể lưu truyền cả một, hai nghìn năm, vẫn có thể sử dụng.

Chỉ có nghiên cứu thuốc Đông y, mới là kế hoạch lâu dài, mang đến lợi ích trăm năm, nghìn năm.

Bây giờ Tiêu Thanh Phong lại nói với cô ấy, bọn họ cũng có dự án nhắm đến lợi nhuận lâu dài cả nghìn năm?

Chẳng lẽ bọn họ cũng nhắm vào thuốc Đông y?

Biểu cảm trên khuôn mặt Triêu Thu Yên trở lại trạng thái lạnh lùng thường ngày: "Dự án này của cậu là nhắm vào thuốc Đông y?"

Tiêu Thanh Phong lắc đầu: "Thuốc Đông y gì chứ, bây giờ không ai dùng thuốc Đông y nữa rồi.”

“Dược phẩm Tây y vẫn là thứ được ưa chuộng nhất.”

“Dự án của bên tớ là dược phẩm Tây y chính hiệu.”

“Ưu điểm là hiệu quả nhanh, ưu điểm lớn hơn là chỉ cần uống một lần, cả đời sẽ phải uống thuốc để duy trì.”

“Chỉ cần bám chặt vào điểm này thì lợi nhuận tăng dài dài.”

Triệu Thu Yên có chút chán ghét người bạn học này, nhưng dự án anh ta vừa nói nghe có vẻ không tệ.

Thuốc có hiệu quả nhanh là loại thuốc mà bệnh nhân thích nhất, cũng là loại thuốc được ưa chuộng nhất.

Uống thuốc cả đời, đồng nghĩa với việc bệnh nhân này sẽ đều đặn đóng góp lợi nhuận cho nhà máy thuốc.

Những gì Tiêu Thanh Phong nói khiến Triệu Thu Yên động lòng: "Nghe cậu nói vậy thì bên tớ có thể thử tìm hiểu một chút."

Nụ cười lại nở trên khuôn mặt Tiêu Thanh Phong, mọi chuyện quả nhiên diễn ra theo đúng kế hoạch.

Anh ta biết rõ, Triệu Thu Yên nói tìm hiểu một chút, chỉ là diễn cho anh ta xem, thực ra trong lòng cô ấy đã dao động lắm rồi.

Chỉ là đang làm ra vẻ với anh ta thôi.

Anh ta có cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, cười nói: "Vậy chúng ta tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện nhé.”

“Tớ sẽ giới thiệu kỹ hơn cho cậu biết.”

Triệu Thu Yên lắc đầu: "Hôm nay không có thời gian, tớ còn có việc.”

“Cậu cứ về trước, chúng ta hẹn ngày khác."

Khóe miệng Tiêu Thanh Phong vẫn treo nụ cười giả tạo, anh ta biết Triệu Thu Yên nhất định sẽ đi tìm hiểu dự án anh ta vừa nói, sau đó sẽ tìm người bàn bạc.

Chẳng hạn như Triệu Phong Niên đang mang bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa kia.

"Được, tớ đang ở thành phố Tùng Giang, cậu cứ gọi điện cho tớ bất cứ lúc nào cũng được.”

“Tất nhiên, tớ cũng sẽ thường xuyên ghé qua uống trà với bạn học cũ."

Sau khi Tiêu Thanh Phong rời đi.

Triệu Thu Yên nói với Diệp Trường Thanh và Lưu Ngọc Đình: "Đi, chúng ta đi gặp Lưu Minh Huy."

Lưu Minh Huy?

Diệp Trường Thanh đột nhiên nhớ đến vị bác sĩ tự xưng là tiến sĩ lúc nãy, trên bảng tên của hưans có ghi ba chữ Lưu Minh Huy.

"Tìm hắn làm gì?"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên lộ ra một tia lo lắng: "Lưu Minh Huy là người đã đưa mọi chuyện lên báo.”

“Nói rằng tiêm thuốc của chúng ta có tỉ lệ nhất định biến bệnh nhân thành người thực vật.”

“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn.”

“Phải bắt hắn thu hồi lại lời nói!"
Chương 37: Anh có thể làm được gì

Diệp Trường Thanh hơi kinh ngạc: "Còn chuyện này nữa sao?”

“Vậy mau đi tìm hắn thôi."

Lưu Minh Huy dựa vào thân phận tiến sĩ, nếu như tên đó thông đồng với nhà báo, nói thuốc của tập đoàn bọn họ có khả năng khiến bệnh nhân thành người thực vật.

Cho dù đó chỉ là lời dối trá thì bọn họ cũng sẽ xong đời.

Diệp Trường Thanh đang muốn cùng Triệu Thu Yên đi về phía phòng y tế, vừa nhấc chân, đã nghe thấy Lưu Ngọc Đình ở phía sau gọi một tiếng: "Đứng lại, đừng đi."

Diệp Trường Thanh dừng bước, khó hiểu nhìn Lưu Ngọc Đình: "Còn chuyện gì nữa?"

Lưu Ngọc Đình nhìn Diệp Trường Thanh lắc đầu: "Anh không thể đi, vừa rồi anh đã xảy ra mâu thuẫn với hắn.”

“Anh đi thì càng không thể nói chuyện được.”

“Anh chỉ biết chọc giận người khác, làm hỏng việc."

Diệp Trường Thanh không biết Lưu Ngọc Đình dựa vào cái gì mà nói anh như vậy.

Nhưng anh cảm thấy mình nhất định phải đi: "Hai người đều không hiểu y thuật, tôi không đi, hai người giải quyết thế nào?"

Lưu Ngọc Đình rất tự tin nói: "Anh đi theo mới không giải quyết được ấy.”

“Ngoài việc chọc giận người khác, khiến tập đoàn gặp thêm phiền phức, anh có thể làm được gì?”

“Có thể đừng gây rối nữa được không?”

Này...

Diệp Trường Thanh cho rằng mình biết y thuật, có thể từ phương diện y thuật nói chuyện một chút.

Không ngờ trong mắt Lưu Ngọc Đình.

Anh dường như ngoài việc gây rối, thì chẳng có tác dụng gì!

Thật sự rất quá đáng!

Triệu Thu Yến cảm thấy hơi áy náy, hiếm khi nở một nụ cười: "Anh chịu khó ở đây đợi một lát.”

Cảnh tượng này khiến Lưu Ngọc Đình lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Thu Yên cười với đàn ông??

Trời ạ!

Thật sự là mặt trời mọc đằng tây.

Lưu Ngọc Đình cùng Triệu Thu Diễm đi về phía phòng y tế, trên đường, Lưu Ngọc Đình áp sát vào Triệu Thu Yên, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu lại thay đổi thế?”

“Vậy mà lại cười với anh ta?”

“Hai người về thủ đô một chuyến, có phải đã xảy ra chuyện gì mà cậu vẫn giấu mình không?”

Triệu Thu Yên cau mày: "Đừng quan tâm chuyện của mình nữa, chúng ta lo việc chính trước.”

Lưu Ngọc Đình hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát: "Bỏ ra chút tiền là giải quyết được rồi, không phải chuyện gì khó khăn.”

“Theo suy nghĩ của mình, cậu không cần đích thân ra mặt, mình đi là giải quyết được rồi."

Triệu Thu Yên nhíu mày, cô ấy tiếp quản tập đoàn Phong Niên, những chuyện như thế này cô ấy phải có trách nhiệm gánh vác, đó là nghĩa vụ cơ bản: "Chuyện để lộ mặt mũi của công ty, mình có thể không đi.”

“Nhưng loại chuyện này, sơ sẩy một chút, sẽ khiến công ty rơi vào cảnh vô cùng khó khăn.”

“Mình nhất định phải ra mặt."

Lưu Ngọc Đình cười hì hì nói: "Biết rồi, cậu là nữ doanh nhân tự lập tự cường, cậu có tâm sự nghiệp mạnh mẽ.”

“Cậu và tên dê xồm kia rốt cuộc đã xxoo chưa?”

“Cậu cứ nói cho mình biết đi!"

Lưu Ngọc Đình hỏi như vậy, chính là cố ý trêu cho Triệu Thu Yên vui vẻ.

Triệu Thu Yên trước kia chỉ lạnh mặt với đàn ông, từ khi làm chủ tịch tập đoàn Phong Niên, tình tình cô ấy càng thêm lạnh nhạt hơn

Cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ thành bà cô ế chồng mất.

Mặt Triệu Thu Yên đỏ bừng, Lưu Ngọc Đình sao cứ phải nói thẳng như vậy chứ, mỗi lần hai người ở chung, Lưu Ngọc Đình lại cứ hay hỏi mấy câu nhạy cảm như thế.

Nói chuyện không kiêng nể gì, Triệu Thu Yên cũng không có nỡ trách mắng bạn thân, nhưng cô ấy biết nếu không thoả mãn Lưu Ngọc Đình thì cô nàng sẽ hỏi mãi không thôi.

Bèn nói ra sự thật: "Chúng mình chỉ ngủ chung thôi."

"Cái gì?"

"Ngủ cùng giường?"

Lưu Ngọc Đình không thể tin được, Triệu Thu Yên cao ngạo như công chúa băng giá, coi đàn ông như không khí, vậy mà lại ngủ chung với tên dê xồm kia???

Cái chính là Diệp Trường Thanh từng ngồi tù, từng ly hôn, còn có cả con riêng.

Lại còn là một tên lưu manh!

"Thu Yên, cậu… cậu nghĩ gì vậy?"

"Sao cậu lại ngủ cùng cái tên dê xồm đó?"

Giọng của Lưu Ngọc Đình khá lớn, thu hút sự chú ý của các bệnh nhân và y tá đi ngang qua.

Mọi người nhìn Triệu Thu Yên với ánh mắt kỳ lạ.

Mặt Triệu Thu Yên đỏ bừng đến tận cổ.

Cô ấy tức giận vỗ nhẹ Lưu Ngọc Đình một cái: "Nói bậy bạ gì đấy, không phải như cậu nghĩ đâu.”

"Chỉ là ngủ cùng giường thôi."

Lưu Ngọc Đình cũng nhận ra mình đã nói quá to, vội rụt cổ lại, lè lưỡi: "Thật không đấy?"

"Chỉ là ngủ cùng giường, một cô gái hơn hai mươi năm vẫn còn trong trắng như cậu, gặp đàn ông, cậu nhịn được sao?"

Triệu Thu Yên giả vờ đánh tiếp, dọa Lưu Ngọc Đình vội vàng đổi giọng:

"Cậu chắc chắn nhịn được, Diệp Trường Thanh nhịn được sao?"

"Người đẹp như cậu nằm bên cạnh."

"Đàn ông nào mà nhịn được."

"Trừ khi anh ta bất lực!"

Hai người vừa nói vừa đến trước cửa phòng bác sĩ.

Suỵt!

Triệu Thu Yên đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Lưu Ngọc Đình im lặng.

Hai cô gái vội điều chỉnh lại trạng thái, quay về bộ dáng như khi làm việc, một người trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, một người đứng thẳng nghiêm túc.

Hai người cùng bước vào phòng bác sĩ.

Đây là một phòng khám chung, có bảy tám bác sĩ mặc áo blouse trắng đang làm việc trước máy tính.

Nhưng lại không thấy Lưu Minh Huy đâu.

Lưu Ngọc Đình đành hỏi: "Xin lỗi, làm phiền một chút."

"Xin hỏi bác sĩ Lưu Minh Huy đang ở đâu vậy ạ?"

Lưu Ngọc Đình cố tình nói bằng giọng nũng nịu, âm thanh trong trẻo, ngọt ngào như mấy em gái nhà bên.

Khiến một nhóm đàn ông trong văn phòng đều buông công việc trên tay, nhìn về phía cửa.

Ngay cả hai nữ bác sĩ cũng không nhịn được, quay sang nhìn Lưu Ngọc Đình vừa lên tiếng.

Hai người đẹp, một người lạnh lùng khí chất, một người xinh đẹp quyến rũ.

Vài người đàn ông gần như cùng lúc chỉ tay về phía một căn phòng ở phía đông.

Lưu Ngọc Đình nói cảm ơn, khuôn mặt vừa rồi còn nũng nịu trong nháy mắt đã quay lại trạng thái bình thường.

Hai người cùng bước vào phòng của Lưu Minh Huy.

Lưu Minh Huy đang che miệng nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy hai người bước vào, hắn lộ bẻ hoảng sợ, vội vàng cúp máy:

"Ai cho hai người vào đây?"

Ánh mắt Triệu Thu Yên lộ vẻ nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy Lưu Minh Huy vừa làm gì đó rất mờ ám mới chột dạ như vậy.

Tạm gác lại sự nghi ngờ trong lòng, Triệu Thu Yên mở lời hỏi: "Tôi nghe nói anh đã nhận lời phỏng vấn của phóng viên báo Dân Sinh Tùng Giang."

“Anh còn nói với bên đó, thuốc Sài Hồ của tập đoàn chúng tôi có tác dụng phụ khiến bệnh nhân thành người thực vật."

Mặt Lưu Minh Huy lộ vẻ kinh ngạc: "Báo mai mới đăng, sao cô biết được?"

Triệu Thu Yên cười nhạt: "Cái này quan trọng sao?"

"Bây giờ thuốc của chúng tôi đã được chứng minh là không có vấn đề, nếu anh đưa ra tuyên bố như vậy, chính là vu khống."

Lưu Ngọc Đình nghiêm túc nói: "Trước khi bài báo được đăng, anh phải yêu cầu nhà báo rút bài!"

Lưu Minh Huy dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cầm tách trà lên, thoải mái nhấp một ngụm.

Rồi từ từ đặt tách trà xuống, hắn nói: "Trong phòng bệnh, tôi nghe có người nói tên không bằng cấp kia đã chữa được cho người bệnh thực vật."

"Cậu ta đã chữa được cho người thực vật."

"Vậy thì người bệnh thực vật do đâu mà ra?"

"Chẳng phải là do thuốc Sài Hồ của tập đoàn mấy người sản xuất sao?"

Lưu Ngọc Đình câm nín.

Lúc đó Lưu Ngọc Đình quá vui mừng khi Diệp Trường Thanh chữa được cho bệnh nhân, còn hô vài câu khẩu hiệu, đại loại như y thuật siêu quần, có thể trị hết bệnh cho người thực vật.

Vậy mà cái tên Lưu Minh Huy này lại dám lấy đó làm cái cớ.

Triệu Thu Yên cau mày, biết lần này gặp phải nhân vật khó giải quyết, nhưng cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cùng lắm bọn họ bỏ ra nhiều tiền chút: "Tôi biết anh rất bận, để anh tốn công liên hệ với toà soạn rút bài sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, tập đoàn chúng tôi sẵn sàng bồi thường.”

"Bao nhiêu tiền, anh cứ nói."

Lời nói của Triệu Thu Yên đã cho Lưu Minh Huy đủ thể diện.

Rõ ràng là lỗi của đối phương, nhưng cô lại nói rất khéo, hoàn toàn không đề cập đến việc hắn làm sai.

Nhưng Lưu Minh Huy vẫn đắc ý lên mặt: "Vừa nãy không phải nói tôi vu khống sao?"

"Tôi không rút lại, cô làm gì được?"

Ánh mắt Triệu Thu Yên đột nhiên trở nên nghiêm trọng, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, đều vô dụng, cái tên này muốn phá bọn họ sao: "Anh không phải vì tiền à?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì đây??”

Lưu Minh Huy cười lạnh: "Đừng hỏi tôi muốn làm gì."

"Hãy hỏi chính các cô muốn làm gì!"

"Y học cổ truyền là thứ xưa cũ của hàng nghìn năm trước, người thời đó ngu muội lạc hậu, bất đắc dĩ mới dùng cỏ cây rễ củ để chữa bệnh."

"Đó vốn không phải y học.”

"Bây giờ là thời đại nào rồi, con người đã bay lên vũ trụ, tập đoàn mấy người lại đi ngược thời đại, sản xuất thuốc Đông y??”

"Mấy người không thấy buồn cười sao?”

Triệu Thu Yên cảm thấy cạn lời, quyết định không nói chuyện với Lưu Minh Huy nữa, cái tên đó không phải chỉ nhắm vào bọn họ, hắn nhắm vào cả giới Đông y!

Nói thêm nữa, Triệu Thu Yên sợ mình sẽ bị Lưu Minh Huy làm cho tức chết!

Đành phải dẫn Lưu Ngọc Đình rời đi.

Diệp Trường Thanh vẫn đợi trong hành lang, thấy hai người đi ra, bèn tiến lên hỏi: "Xong rồi sao?"

Triệu Thu Yên thở dài: "Chưa xong."

Diệp Trường Thanh mím môi: "Để tôi đi tìm hắn!"

Lưu Ngọc Đình đang không vui: "Hai chúng tôi đều không giải quyết được, anh có thể làm được gì!”

"Anh đừng làm mất thời gian nữa, mau về tập đoàn họp thôi!”
Chương 38: Tôi đập chết anh!

Một phút?

Lưu Ngọc Đình bĩu môi, trong mắt cô, Diệp Trường Thanh chính là kẻ thất bại.

Từng ngồi tù, trong tay không có sự nghiệp gì, vợ bỏ trốn, một mình nuôi con nhỏ.

Tiền không có, năng lực cũng không, tật xấu đầy mình.

Lưu Ngọc Đình tốt nghiệp trường danh tiếng, là nhân tài mà 500 công ty hàng đầu thế giới đều muốn tranh giành, vào tập đoàn Phong Niên là vì cô là nể mặt Triệu Thu Yên.

Cô chưa bao giờ để Diệp Trường Thanh vào mắt.

Nhưng vấn đề mà cô và Triệu Thu Yên không thể giải quyết, Diệp Trường Thanh lại nói anh có thể??

Hơn nữa chỉ cần một phút??

Thật là không biết trời cao đất dày: "Diệp Trường Thanh, anh nói anh có thể giải quyết đúng không, được!”

“Tôi canh đồng hồ cho anh, trong vòng một phút, tôi xem anh giải quyết thế nào!"

Triệu Thu Yên cũng không tin Diệp Trường Thanh có thể giải quyết được, Lưu Minh Huy không phải đặc biệt nhắm vào tập đoàn nhà bọn họ, tên đó nhắm vào cả giới Đông y!

Cộng thêm việc lúc nãy hắn bị Diệp Trường Thanh sỉ nhục.

Diệp Trường Thanh đi tìm Lưu Minh Huy, chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm nặng nề.

Nhưng không hiểu sao, Triệu Thu Yên lại có một niềm tin kỳ lạ vào Diệp Trường Thanh: "Vậy anh cứ thử xem.”

“Làm được hay không cũng đừng gây sự với người ta.”

“Không làm được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Diệp Trường Thanh ừ một tiếng, đi đến phòng riêng của bác sĩ.

Trong phòng làm việc.

Lưu Minh Huy đang gọi điện thoại: "Ba mươi vạn, một xu cũng không được thiếu, tôi sẽ dùng chính sự nghiệp của mình ra để đặt cược."

Giọng nói trong điện thoại có vẻ bất lực: “Bác sĩ Lưu, anh như vậy tôi rất khó làm việc, bây giờ báo chí là nghề làm ăn lỗ vốn.”

“Tiền trong tay tôi có hạn."

Lưu Minh Huy cười nói: "Nói nghe chẳng có thành ý chút nào, mấy người đâu phải chỉ nhận lương tháng, mỗi tờ báo mấy người bán ra cũng là tiền đấy thôi.”

“Tiền bán báo kiếm được, còn không đủ để anh mua trà ngon uống sao?”

“Áp lực tôi chịu quá lớn.”

“Vừa nãy người của tập đoàn Phong Niên còn đến tìm tôi.”

“Không có ba mươi vạn, chuyện này coi như xong, tôi tìm bên khác hợp tác."

Người ở đầu dây bên kia vội vàng chốt hợp đồng: "Tôi cho anh ba mươi vạn!”

“Bây giờ tôi chuyển khoản cho anh."

Đinh đông ~

Một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lưu Minh Huy thấy thông báo của ngân hàng nhảy lên thì kích động siết chặt ống nghe điện thoại.

Đúng lúc này, kẽo kẹt, cửa phòng mở ra.

Lưu Minh Huy giận tím mặt: "Không gõ cửa ai cho mấy người vào ..."

Nói được một nửa thì ngừng lại.

Diệp Trường Thanh?

Diệp Trường Thanh cũng không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Rút lại những lời nói không đúng sự thật về thuốc Sài Hồ đi!”

Lưu Minh Huy nhìn thấy Diệp Trường Thanh thì càng tức hơn, tên này mèo mù vớ cá rán, may mắn chữa được cho người thực vật.

Bởi vì chuyện này.

Hắn bị người nhà bệnh nhân sỉ nhục, xem như lang băm.

Còn bắt tiến sĩ như hắn đi học tập cái tên lang trung Đông y đầu đường xó chợ Diệp Trường Thanh.

Bây giờ tên này còn dám hiên ngang đứng trước mặt hắn, bắt hắn rút lại mấy lời đã nói với báo chí?

"Cậu tưởng cậu là ai?”

“Cậu bảo tôi làm gì thì tôi làm đó chắc?”

Diệp Trường Thanh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong việc, cũng không so đo thái độ khiêu khích của Lưu Minh Huy, tiếp tục nói: "Tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đó không thích hợp để tiêm thuốc Sài Hồ.”

"Nhưng điểm mấu chốt khiến bệnh nhân rơi vào tình trạng sống thực vật, không phải do thuốc.”

“Mà do anh, thân là bác sĩ lại chọn phương án điều trị ngu dốt.”

Lưu Minh Huy cười nhạo một tiếng: "Thật buồn cười, cậu chỉ là tên lang băm không học qua y thuật, lại dám nói tiến sĩ như tôi làm sai??”

“Cậu không thấy ngại sao?"

Lại nhắc đến học vấn!

Diệp Trường Thanh tức giận nghiến răng: "Đây không phải là vấn đề học vấn, đây là vấn đề dùng thuốc, dùng sai thuốc, có thể hại chết người đấy."

Lưu Minh Huy khinh thường nói: "Tại sao không đề cập đến học vấn?”

“Tôi đã dành ba mươi năm để học y, đây chính là ưu thế của tôi.”

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu nói đúng, cho dù y thuật của cậu cao hơn tôi.”

“Thì sao?”

“Cậu có kiếm được nhiều tiền như tôi không?”

“Cậu có nổi tiếng như tôi không?"

Diệp Trường Thanh cố kìm nén cơn giận: "Tôi nói lại một lần nữa, lời anh nói với báo chí không đúng sự thật, thuốc Sài hồ không thể sử dụng cho bệnh nhân cường giáp đó!”

“Anh đã dùng sai thuốc, hãy rút lại mấy lời xằng bậy trên báo đi!"

Lưu Minh Huy giơ điện thoại lên: "Vừa nãy tôi mới nhận được một khoản tiền lớn, ba mươi vạn.”

“Đây là thù lao cho bài phỏng vấn về thuốc Sài hồ của tập đoàn mấy người.”

“Đây là tôi dùng danh tiếng và năng lực của tôi đổi lấy.”

“Cho dù tôi nói sai, cho dù tôi nói bậy.”

“Dựa vào cái danh tiến sĩ của tôi, độc giả cũng sẽ tin là thật!”

“Không phải y thuật của cậu rất lợi hại sao?”

“Cậu có thể liên hệ các tờ báo lớn, đăng bài phản bác, xem độc giả tin tôi hay tin cậu!"

Diệp Trường Thanh tức giận siết chặt tay, trán nổi gân xanh: "Anh muốn ăn đập đúng không?”

Lưu Minh Huy cười lạnh: "Tôi muốn ăn đập đấy thì sao, tôi cứ nói bậy đấy thì sao, cậu dám động vào tôi không?!"

Rầm ~

Lời nói của Lưu Minh Huy vừa dứt.

Diệp Trường Thanh trực tiếp đấm một cú vào miệng anh ta: "Anh nghĩ tôi sợ chắc!"

Hít!!

Lưu Minh Huy bị đánh rách môi, đau đến hít ngược một hơi.

Hắn nhổ một bãi nước bọt, hai chiếc răng xen lẫn máu rơi xuống đất.

Biểu cảm của hắn lập tức trở nên dữ tợn, há miệng hét lên: “Cậu dám đánh tôi!”

“Mẹ nó cậu dám đánh tôi, cậu xong đời rồi, cậu..."

Rầm rầm rầm ~

Lời nói của Lưu Minh Huy còn chưa dứt.

Diệp Trường Thanh lao vào đấm hắn mười mấy cú, đánh cho mặt mũi Lưu Minh Huy bầm dập, máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, không ngừng cầu xin tha thứ.

"Đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa, tôi ... Dù sao tôi cũng là một tiến sĩ ... Không thể vác cái mặt này đi gặp người được... Đừng đánh nữa ... Đau quá ... Đau chết mất ... Xin cậu ... Tôi biết sai rồi!”

“Tôi sẽ rút lại những lời lẽ không đúng sự thật ngay lập tức!"

Diệp Trường Thanh ngừng tay: "Mau làm đi, tôi ở đây canh anh!”

Lưu Minh Huy lau vết máu trên khóe miệng, thấy Diệp Trường Thanh mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn, cứ như chỉ cần hắn nói sai một chữ sẽ lao vào xử đẹp hắn luôn!

Lưu Minh Huy lấy điện thoại ra, trước tiên chuyền khoản trả lại ba mươi vạn.

Sau đó gọi điện thoại, mở loa ngoài: "Alo, anh Nguỵ đấy à, tôi trả lại ba mươi vạn cho anh.”

“Tôi muốn rút lại lời nói của mình, xin anh đừng đăng lên báo nữa."

Diệp Trường Thanh lạnh mặt nhìn, điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó đầu dây bên kia vang lên âm thanh lạnh lùng: "Tiến sĩ Lưu, tôi đã nộp bản thảo rồi.”

“Bất kể anh có nhận tiền hay không, đều không thể rút lại được.”

“Tôi còn việc, cúp máy trước."

Lưu Minh Huy ngây người, ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh không vui nói: "Nhìn tôi làm gì, tiếp tục xử lý đi, chuyện rắc rối tự mình gây ra thì tự mình nghĩ cách!"

Lưu Minh Huy ậm ừ một tiếng, gọi lại lần nữa, nhưng đầu dây bên kia đã chặn số.

Mặt Diệp Trường Thanh đen thui, vươn tay lấy cái ghế bên cạnh.

Lưu Minh Huy sợ tái mặt.

Nhớ đến việc Diệp Trường Thanh từng ngồi tù, hai chân hắn mềm nhũn, quỳ xuống đất: "Van cầu cậu, đừng đánh nữa, đánh nữa tôi sẽ chết đấy.”

“Tôi đã cố gắng rồi, tiền đã trả, điện thoại cũng gọi rồi, người ta không rút bài báo, tôi cũng thực sự không có cách nào."

Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Vài bảo vệ xông vào.

Mấy bác sĩ bên ngoài đã nghe tiếng đánh nhau từ lúc nãy nhưng không ai dám đi vào, nay thấy có bảo vệ thì lớn gan hơn hẳn, ai nấy đều muốn chen chúc hóng chuyện.

Triệu Thu Yên và Lưu Ngọc Đình cũng vội vã chen vào, hai người nhìn thấy bảo vệ, cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi nhìn thấy mặt Lưu Minh Huy bị đánh sưng như đầu heo, hai người đều biến sắc.

Triệu Thu Yên tức đến mức mặt mũi xanh mét, cô ấy đã dặn Diệp Trường Thanh không được gây sự rồi!!

Không ngờ Diệp Trường Thanh lại đánh Lưu Minh Huy đến mức quỳ xuống thế kia, Triệu Thu Yên tức đến mức thở không ra hơi: "Diệp Trường Thanh, anh quá đáng rồi!"

Mí mắt Lưu Ngọc Đình giật giật, cuối cùng cô cũng biết tại sao Diệp Trường Thanh lại nói có thể giải quyết trong một phút, hóa ra trước khi bước vào đã định ra tay đánh người.

Cô càng thêm khinh thường Diệp Trường Thanh, đúng là cái thứ vũ phu, không thông minh, người như Diệp Trường Thanh, đừng nói là kết hôn, làm vợ chồng gì đó.

Muốn kết bạn với cô cũng không có tư cách.

Diệp Trường Thanh chỉ vào Lưu Minh Huy giải thích: "Không phải tôi quá đáng, là hắn quá đáng."

…..

Triệu Thu Yên không nói nên lời, Lưu Minh Huy đã bị đánh quỳ xuống đất thế kia.

Hắn quá đáng kiểu gì?

Lưu Ngọc Đình tức giận nghiến răng nghiến lợi, chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy, đánh người ta mặt mũi bầm dập.

Còn không dám chịu trách nhiệm! Lưu Ngọc Đình kéo cánh tay Triệu Thu Yên: "Chúng ta đi thôi, anh ta gây ra rắc rối, tự mình giải quyết hậu quả."

Triệu Thu Yên không nhúc nhích: "Mình phải giúp anh ta xử lý xong mọi chuyện mới đi được."

Lưu Ngọc Đình tức giận hừ một tiếng: "Vậy cậu cứ ở đây xử lý đi, mình ở ngoài đợi."

Vài bảo vệ vây quanh Diệp Trường Thanh: "Cậu... cậu phải ở lại, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát xử lý!"

Lưu Minh Huy cảm giác mặt mũi mất sạch, cảnh tượng quỳ xuống này, những bác sĩ cấp dưới của hắn đều nhìn thấy.

Hắn muốn đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn không có sức.

Mãi đến khi một bảo vệ đến đỡ, Lưu Minh Huy mới đứng thẳng được, có vài bảo vệ vây quanh, hắn cảm thấy gan mình lớn hẳn: "Báo cảnh sát đi!!”

“Đây là hành vi bạo lực y tế!”

“Nhất định phải tống thằng đó vào tù!"
Chương 39: Tốt nhất là nên biết điều

Triệu Thu Yên biết Diệp Trường Thanh đã có tiền án, nếu báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

Cô ấy thầm trách Diệp Trường Thanh hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lúc này đang có nhiều người, cũng không tiện nói nặng lời.

Triệu Thu Yên vội vàng đứng ra ngăn cản: "Đừng báo cảnh sát, anh đi khám mặt trước đi, sau đó chúng tôi sẽ đền tiền.”

“Chúng ta nói chuyện riêng đi, cái gì cũng có thể thương lượng."

Diệp Trường Thanh thấy vậy, đưa tay ngăn cản: "Thu Yên, đừng ngăn, cứ để hắn báo cảnh sát."

A!

Triệu Thu Yên ngây người, cô ấy đang cố gắng xoa dịu cơn giận của đối phương.

Nhưng Diệp Trường Thanh lại đổ thêm dầu vào lửa!

Cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Trường Thanh: "Anh có thể im lặng không vậy!"

Lưu Minh Huy cũng ngẩn người, không hiểu tại sao Diệp Trường Thanh lại tự tin để cho hắn báo cảnh sát.

Một người đã lấy điện thoại ra, bấm số 110, thấy hai bên vẫn không ngừng tranh cãi, không biết nên gọi hay không nên gọi…

Diệp Trường Thanh tiếp tục nói:

“Sau khi báo cảnh sát, tiện thể gọi luôn cho báo chí.”

“Bảo bọn họ đến đây phỏng vấn.”

“Nói cho họ biết, Lưu Minh Huy đã cam kết, nếu tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân thực vật, hắn sẽ tháo bỏ mũ tiến sĩ.”

“Người bệnh tôi đã chữa xong, nhưng hắn vẫn còn treo cái danh tiến sĩ bên mồm.”

“Để giới truyền thông đến đánh giá, xem thử cái loại thất hứa như hắn có đáng tin cậy không?”

“Tiện thể chỉ trích hắn, một tiến sĩ y khoa, còn chẳng bằng một người ngoài ngành, không được đào tạo chính quy như tôi.”

“Loại tiến sĩ này, giữ lại để làm gì?”

Ánh mắt Triệu Thu Yên sáng lên, dường như đã hiểu ra điều gì, cô ấy lui về phía sau hai bước, yên lặng không nói nữa.

Các bác sĩ và bảo vệ trong phòng đều nhìn về phía Lưu Minh Huy.

Ánh mắt của mỗi người đều rất kỳ lạ.

Lưu Minh Huy nghĩ đến hậu quả, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.

Một khi tin tức này được lan truyền, bằng tiến sĩ của hắn sẽ trở thành trò cười.

Loại tin tức giật gân như thế kia sẽ nhanh chóng lan truyền khắp cả nước!

Tiếng xấu đồn xa.

Thấy bảo vệ đã bấm gọi cảnh sát, đang chuẩn bị báo địa chỉ cho đầu dây bên kia, hắn vội vàng giật lấy điện thoại: "Tôi là bác sĩ bị đánh, tôi không sao.”

“Tôi cũng không trách cậu ta, chúng tôi tự hoà giải được, không báo cảnh sát nữa.”

“Vâng, vâng, cảm ơn, tôi cúp máy đây ạ."

Sự nghiệp cả đời bị huỷ hoại hay chịu nhục tạm thời? Hắn vẫn chưa bị Diệp Trường Thanh đánh hỏng đầu, vẫn biết nên chọn con đường nào.

Triệu Thu Yên thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, may mà chuyện không ồn ào.

Diệp Trường Thanh thấy vậy, rút điện thoại ra: "Anh không báo cảnh sát, tôi báo."

......

Điên à?

Triệu Thu Yên kinh ngạc nhìn Diệp Trường Thanh, vất vả lắm mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi, sao còn muốn báo cảnh sát?

Vài bác sĩ trong phòng làm việc kinh ngạc nhìn Diệp Trường Thanh.

Ngay cả một vài bảo vệ cũng tỏ ra bàng hoàng, không hiểu tại sao Diệp Trường Thanh sao lại phát rồ như vậy.

Lưu Minh Huy thấy Diệp Trường Thanh đã bắt đầu quay số, bước tới nắm lấy tay Diệp Trường Thanh cầu xin: "Van xin cậu đừng báo cảnh sát.”

“Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi.

“Y thuật của tôi không bằng cậu, tôi xin lỗi cậu."

"Đối với cuộc phỏng vấn đó, tôi đã nghe theo cậu, đã trả lại tiền và yêu cầu rút bài báo.”

“Nhưng bên đó không rút bài, tôi cũng không có cách nào.”

“Hay là cậu đi tìm anh ta, anh ta tên là Ngụy Nhất Bình, phóng viên của báo Tùng Giang, thương lượng với anh ta thử xem."

Triệu Thu Yên phát hiện trong lời nói của Lưu Minh Huy có rất nhiều thông tin.

Lưu Minh Huy đã đồng ý rút lại lời nói không đúng sự thật, nhưng lại có vấn đề mới, phóng viên Ngụy Nhất Bình của báo Tùng Giang không chịu rút bài báo.

Như vậy xem ra, Diệp Trường Thanh làm được việc hơn Triệu Thu Yên nghĩ.

Ngược lại, Triệu Thu Yên và Lưu Ngọc Đình không đàm phán được với Lưu Minh Huy, còn bị chọc cho tức điên cả người.

Diệp Trường Thanh khiến Lưu Minh Huy đồng ý rút lại lời nói, còn đánh hắn một trận.

Hơn nữa, anh cũng không cần chịu trách nhiệm, Lưu Minh Huy còn chủ động xin lỗi nhận sai.

So sánh mà nói.

Triệu Thu Yên và Lưu Ngọc Đình mới đúng là vô dụng!

Nghĩ đến việc vừa rồi cô ấy trách móc Diệp Trường Thanh, Triệu Thu Yên có chút áy náy.

Diệp Trường Thanh đối với biểu hiện của Lưu Minh Huy rất hài lòng, rốt cuộc cũng thấy hắn nói ra được một chút thông tin hữu ích.

Ngụy Nhất Bình, phóng viên báo Tùng Giang à?

"Cũng may là anh biết điều."

Nói xong, Diệp Trường Thanh quay sang ra hiệu cho Triệu Thu Yên, hai người cùng nhau rời đi.

Lưu Minh Huy vẫn có chút không yên tâm: "Cậu đi thong thả, tôi tiễn cậu."

Hắn chạy theo Diệp Trường Thanh, ra khỏi phòng bác sĩ, hắn ôm bên mặt bị đánh bầm dập nói: "Bác sĩ Diệp, chuyện của chúng ta, xin cậu đừng đưa lên báo.”

“Làm ơn!"

Lưu Ngọc Đình đang đứng ở cửa thang máy.

Càng nghĩ càng tức giận.

Diệp Trường Thanh này, vừa giúp bọn họ được một việc nhỏ, không ngờ chớp mắt đã gây họa, còn muốn Thu Yên giúp anh xử lý hậu quả.

Càng nghĩ càng tức giận.

Cô đã đợi lâu lắm rồi, còn chưa thấy cả hai đi ra.

Lưu Ngọc Đình rút điện thoại, muốn gọi cho Triệu Thu Yên hỏi thăm tình hình.

Vừa tìm được số điện thoại của Triệu Thu Yên, đã nhìn thấy Diệp Trường Thanh từ chỗ rẽ đi ra, bên cạnh anh là Lưu Minh Huy mặt sưng như đầu heo, không ngừng cầu xin:

"Chuyện hôm nay xin lỗi, mong cậu đừng so đo, làm ơn!"

Lưu Ngọc Đình kinh ngạc.

Chuyện gì thế?

Lưu Minh Huy mới là người bị đánh, sao còn xin lỗi?

Diệp Trường Thanh bị Lưu Minh Huy làm phiền, bực bội nói: "Cút, tôi mới lười quan tâm chuyện vớ vẩn của anh!"

Lưu Minh Huy liên tục cúi đầu: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi... tôi mở cửa thang máy cho cậu."

Cửa thang máy mở.

Diệp Trường Thanh và Triệu Thu Yên cùng nhau bước vào.

Lưu Ngọc Đình vẫn đứng đó ngẩn người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dáng vẻ khúm núm của Lưu Minh Huy bây giờ còn cung kính hơn khi tiễn lãnh đạo.

Diệp Trường Thanh gọi: "Này, cô có đi không?"

Lưu Ngọc Đình lúc này mới phản ứng lại, vội bước vào thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Tên mặt heo Lưu Minh Huy vẫn đứng ở cửa, khép nép tiễn họ rời đi.

Cho đến khi thang máy đóng sầm cửa, khuôn mặt heo đó mới hoàn toàn biến mất.

Lưu Ngọc Đình đầy bụng nghi vấn, muốn hỏi Triệu Thu Yên đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Trường Thanh đứng bên cạnh khiến cô ngại cất lời.

Trong thang máy chỉ có tiếng ma sát phát ra khi động cơ đi xuống.

Cho đến khi bước ra khỏi thang máy, Diệp Trường Thanh mới lên tiếng: "Bây giờ có muốn đi tìm Ngụy Nhất Bình không?"

Triệu Thu Yên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chúng ta không đi nữa, bộ phận quảng cáo của công ty có qua lại với báo Tùng Giang.”

“Bọn họ chắc biết Nguỵ Nhất Bình, để tôi gọi cho bọn họ, bảo bọn họ xử lý.”

“Nên ăn cơm trưa rồi, tôi mời hai người đi ăn."

À~~

Diệp Trường Thanh đáp một tiếng, anh chỉ là một tài xế, chuyện này làm thế nào, Triệu Thu Yên tự mình quyết định.

Một tòa nhà cao tầng.

Trên tầng cao nhất, một già một trẻ đang ngồi.

Ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đầu bạc phơ, sắc mặt hồng hào, trông rất khoẻ mạnh.

Người trẻ tuổi thì cau mày, vẻ mặt u ám.

Người trẻ tuổi là Tiêu Thanh Phong, anh ta từ nhỏ kiêu ngạo, hai lần bị Diệp Trường Thanh ngáng chân, anh ta đã không thể chịu nổi nữa: "Tại sao?”

“Tại sao không cho con giết tên đó?"

Tiêu Vạn Thế thong thả nói: "Người chia làm bốn loại.”

“Một, dựa vào sức ăn cơm.”

“Hai, dựa vào kỹ thuật ăn cơm.”

“Ba, dựa vào đầu óc ăn cơm.”

“Bốn, dựa vào dã tâm ăn cơm.”

“Dựa vào sức ăn cơm thì mệt chết cũng chỉ đủ no bụng.”

“Dựa vào kỹ thuật ăn cơm, thì vừa đủ ấm no.”

“Dựa vào đầu óc ăn cơm, thì cuộc sống sung túc.”

“Dựa vào dã tâm ăn cơm, mới có thể vinh hoa phú quý.”

“Con muốn làm người nào?"

Tiêu Thanh Phong không chút do dự nói: "Đương nhiên là cái cuối cùng, nhưng con là người nhà họ Tiêu, cho dù con không làm gì, cũng có thể vinh hoa phú quý."

Tiêu Vạn Thế lắc đầu: "Mỗi một loại người đều phải nỗ lực, không làm gì cả, thì gọi là heo.”

“Loại người thứ tư không khác gì kẻ cướp bóc, coi ba loại người còn lại là mục tiêu, cướp đoạt thành quả lao động của họ.”

“Đây là cách làm giàu nhanh nhất.”

“Nhà họ Triệu tích lũy tài sản nghìn tỷ, đã đến lúc thu hoạch rồi.”

“Chỉ cần con cưới Triệu Thu Yên, dùng thêm vài thủ đoạn đã được lên kế hoạch trước đó, chỉ cần hai ba năm, tất cả đều là của con."

Tiêu Thanh Phong đương nhiên hiểu rõ tất cả những điều này, nhưng ông nội ngăn cản anh ta giết Diệp Trường Thanh, anh ta vẫn không hiểu: "Tại sao không thể động vào Diệp Trường Thanh?"

Tiêu Vạn Thế thở dài: "Con à, con quá non nớt rồi, tất cả mọi người đều thích người lương thiện, đặc biệt là phụ nữ.”

“Cũng không phải bởi vì họ lương thiện, mới thích kết bạn với người lương thiện.”

“Mà bởi vì người lương thiện sẽ không làm hại họ.”

“Đây là bản năng tự bảo vệ mình.”

“Con phải tỏ ra hiền lành một chút.”

“Nếu con giết Diệp Trường Thanh, cho dù Triệu Thu Yên không phát hiện, Triệu Phong Niên cũng có thể đoán ra tám chín phần.”

“Đến lúc đó con sẽ hoàn toàn vô duyên với tài sản nghìn tỷ.”

Ồ ~

Tiêu Thanh Phong gật đầu: “Con hiểu rồi, dù sao Triệu Phong Niên cũng sống không được mấy ngày nữa.”

“Con cứ theo kế hoạch ban đầu, dụ dỗ cô ta bằng lợi nhuận cao từ việc hợp tác, sau đó từng bước đưa cô ta vào tròng.”

Anh ta tuy nói vậy, nhưng trong mắt lại có vẻ không cam lòng.

Triệu Thu Yên sớm muộn gì cũng là người của anh ta.

Nhưng bây giờ người ta là bạn gái của Diệp Trường Thanh, Tiêu Thanh Phong luôn cảm thấy đợi thêm một ngày, chính là đang cho Diệp Trường Thanh cơ hội hưởng thụ thêm một ngày.

Quá thiệt thòi.

Trong một nhà hàng.

Kim Ngọc Dung đang mời Giám đốc Chi nhánh Ngân hàng Bách Nghiệp thành phố Tùng Giang - Triệu Hành Trường ăn cơm.

Cô ta nâng ly rượu lên, cười cười cụng ly: “Giám đốc Triệu, lần này lại phải nhờ ông để tâm nhiều hơn.”

“Lần này tôi vay ít, chỉ có năm triệu.”

“Theo nguyên tắc cũ, ông cứ rút một phần trăm.”

Giám đốc Triệu không nâng ly, đối với khoản rút một phần trăm của năm triệu không có chút hứng thú nào: “Hạn mức tháng này đã hết rồi, cô đợi tháng sau đi.”

“Lãi suất tháng này, cô phải trả hết đã.”

Đúng lúc này, Diệp Trường Thanh cùng Triệu Thu Yên, Lưu Ngọc Đình từ cửa đi vào.
Chương 40: Hối hận khóc lóc

Sắc mặt Kim Ngọc Dung nháy mắt trở nên khó coi hơn hẳn.

Thảo nào sáng nay đi giúp đỡ đưa đón, Diệp Trường Thanh lại lạnh nhạt với cô ta như vậy, hóa ra Diệp Trường Thanh và Triệu Thu Yên đã thành đôi.

Nhìn Diệp Trường Thanh đi bên cạnh hai người đẹp, trong lòng Kim Ngọc Dung rất khó chịu.

Giám đốc Triệu thấy Kim Ngọc Dung cứ nhìn về phía cửa, ông ta cũng quay đầu nhìn theo.

Ông ta cũng biết Diệp Trường Thanh, anh là khách hàng cũ của ngân hàng ông ta.

Sau này Diệp Trường Thanh vào tù, ông ta mới giao dịch với Kim Ngọc Dung.

Giám đốc Triệu biết Diệp Trường Thanh vừa ra tù, tất cả tài sản đều không còn, cho nên cũng không để ý.

Đang muốn thu hồi tầm mắt, giám đốc Triệu vô thức liếc nhìn hai người đẹp bên cạnh Diệp Trường Thanh.

Khi ông ta thấy rõ dung mạo của Triệu Thu Yên, hai mắt ngay lập tức sáng hẳn lên.

Triệu Thu Yên!

Nữ chủ tịch của tập đoàn Phong Niên.

Giám đốc Triệu nhờ bao nhiêu mối quan hệ cũng không thể hẹn được Triệu Thu Yên, vậy mà hôm nay lại tình cờ gặp ở đây.

Nếu có Diệp Trường Thanh hỗ trợ, ông ta có thể dễ dàng móc nối được với Triệu Thu Yên!

Giám đốc Triệu trực tiếp đứng dậy, đi qua nghênh đón Diệp Trường Thanh: "Giám đốc Diệp, lâu lắm không gặp, tôi đã sớm muốn đến thăm cậu, không ngờ lại gặp ở đây."

Diệp Trường Thanh gặp người quen, cười cười bắt tay: "Ra là giám đốc Triệu, thật trùng hợp.”

“Ông cũng đến đây dùng bữa sao?”

Giám đốc Triệu do dự một chút: "Giám đốc Kim gọi tôi tới, hầy, năm đó khi cậu còn làm chủ công ty, mọi giao dịch đều thông qua cậu.”

“Bây giờ đổi người làm tổng giám đốc, cô ta đã vay bên ngân hàng quá nhiều, vượt mức cho phép, nên tháng nào tôi cũng phải gặp mặt giục cô ta vấn đề tiền lãi.”

Diệp Trường Thanh lúc này mới phát hiện Kim Ngọc Dung cũng ở trong nhà hàng này.

Nhưng chuyện của Kim Ngọc Dung không liên quan gì đến anh, anh lập tức bày tỏ thái độ của mình: "Chuyện trước kia không nói nữa."

Giám đốc Triệu cười gật đầu, sau đó chuyển chủ đề: "Hai người bạn này của cậu, có thể giới thiệu cho tôi không?"

Triệu Thu Yên chủ động đưa tay ra: "Chào ông, tôi là Triệu Thu Yên, rất hân hạnh được gặp ông."

Vì là người quen của Diệp Trường Thanh nên Triệu Thu Yên cũng giữ lễ nghĩa xã giao, bằng không với tính cách lạnh lùng của cô ấy, không thể khách sáo với đàn ông xa lạ như vậy.

Giám đốc Triệu được chào hỏi mà vui sướng không thôi, kích động nắm lấy tay Triệu Thu Yên: "Ồ, hóa ra là chủ tịch Triệu, danh tiêng của cô ở Tùng Giang ai cũng biết đến.”

“Nếu có chỗ nào cần đến ngân hàng của tôi, cô cứ việc mở lời."

Thái độ của Lưu Ngọc Đình hờ hững hơn hẳn, người quen của Diệp Trường Thanh, cô lười làm quen.

Hai bên chào hỏi xã giao vài câu, Diệp Trường Thanh lịch sự tạm biệt: "Chúng tôi đi ăn cơm trước, rảnh rỗi nói chuyện sau."

Nói xong ba người đi tìm chỗ ngồi.

Giám đốc Triệu nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, có chút không nỡ, muốn nói thêm vài câu, tăng thêm tình cảm, đáng tiếc thời gian quá ngắn.

Giám đốc Triệu vẫn mang theo bộ mặt tiếc nuối quay trở về bàn.

Kim Ngọc Dung nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, tâm trạng rất phức tạp, trước kia cô ta nghĩ loại đàn ông vừa ra ra tù như Diệp Trường Thanh, có muốn tìm vợ mới cũng rất khó khăn.

Không ngờ hôm nay lại có hai người đẹp tuyệt sắc cùng đi ăn cơm.

Kim Ngọc Dung chút ghen tị, muốn tiến lên chào hỏi, nhưng lại có chút tự ti, cô ta thật sự không có dũng khí đứng bên cạnh Triệu Thu Yên.

Thấy Giám đốc Triệu trở về, cô ta thu lại vẻ tiếc nuối, lần nữa nhắc đến chuyện vay tiền: "Giám đốc Triệu, giúp tôi lần này thì tôi sẽ nâng lợi nhuận lên gấp đôi được không?"

Giám đốc Triệu có chút động lòng, suy nghĩ một chút, đưa ra một điều kiện: "Nếu Diệp Trường Thanh trở về làm tổng giám đốc, tôi sẽ cho cô vay tiền."

A~

Kim Ngọc Dung suýt thì không giữ được bình tĩnh: “Ông cho rằng tôi không bằng Diệp Trường Thanh?"

Giám đốc Triệu tiếc nuối: "Đúng vậy, đối với cô, tôi không tin tưởng mấy."

Kim Ngọc Dung vẫn có chút không phục: "Sau khi tôi tiếp nhận, quy mô công ty đã mở rộng gấp mười lần.”

“Sao tôi lại không bằng anh ta?"

Giám đốc Triệu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy tôi cũng nói thật cho cô nghe.”

“Trước kia, lúc Diệp Trường Thanh làm giám đốc, quy mô công ty đúng là không lớn như hiện tại, nhưng lợi nhuận tháng nào cũng rất khả quan.”

“Ngân hàng tôi phải đi cầu xin Diệp Trường Thanh gửi tiền.”

“Sau khi cô lên làm chủ thì sao? Quy mô lớn thì sao? Ngày ngày đi cầu xin tôi cho cô vay tiền!”

“Cô lấy cái gì so sánh với người ta.”

...

Kim Ngọc Dung giật mình, cứ như bị sét đánh.

Cả người cứng đờ tại chỗ, cô ta vẫn luôn cho rằng năng lực của cô ta mạnh hơn Diệp Trường Thanh nhiều.

Không ngờ trong mắt người khác, Kim Ngọc Dung còn không có tư cách so sánh với Diệp Trường Thanh.

Trong lúc nhất thời, Kim Ngọc Dung khó có thể tiếp nhận.

Giám đốc Triệu đứng dậy: "Tôi nể mặt Diệp Trường Thanh ngày xưa.”

“Mới đến gặp cô!”

“Làm sao để giải quyết vấn đề của công ty cô, tôi cũng đã nói rồi! Cô có làm hay không tuỳ cô!”

Nói xong ông ta xoay người rời đi.

Giám đốc Triệu đi rồi.

Công ty con đường vay tiền cuối cùng của công ty cũng bị cắt đứt.

Kim Ngọc Dung tuyệt vọng.

Nhưng thứ đả kích cô ta nhất là mấy lời nói của giám đốc Triệu.

Hóa ra rời khỏi Diệp Trường Thanh, cô ta chả làm được gì nên hồn.

Nhưng cô ta lại hồ đồ, ly hôn với Diệp Trường Thanh, hiện tại công ty rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cô ta cũng không thể giải quyết.

Chỉ cần ngân hàng mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi công ty của Kim Ngọc Dung, mang đi bán đấu giá.

Mấu chốt là bây giờ cô ta có bán công ty đi, số tiền thu được cũng không đủ trả cho những khoản vay trước đó.

Kim Ngọc Dung không dám tưởng tượng đến cảnh các chủ nợ liên tục đến gõ cửa nhà cô ta.

Nhìn qua bên kia, Diệp Trường Thanh đang nói nói cười cười ăn cơm cùng hai người đẹp.

Trông anh rất sáng lạn, nhìn là biết có tiền đồ.

Mà cô ta bên này, chuyện làm ăn dã rơi vào đường cùng, không thể gánh được các khoản nợ.

Tâm Kim Ngọc Dung như tro tàn.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô ta hối hận rồi.

Nếu không ly hôn, cô ta vẫn có thể sống sung sướng, ngày ngày shopping mua túi xách, dạo phố, làm đẹp, sau đó ngồi nhà đếm tiền.

Diệp Trường Thanh lúc nào cũng sẽ nghe lời cô ta, thậm chí có lần, nửa đêm Kim Ngọc Dung muốn uống trà sữa, Diệp Trường Thanh vẫn chịu khó lái xe đi mua về cho cô ta.

Kim Ngọc Dung bây giờ rất muốn tái hôn.

Cô ta hận không thể lập tức đứng dậy, nhào đến trước mặt Diệp Trường Thanh, cầu xin anh tái hôn với cô ta.

Nhưng nhìn thấy Triệu Thu Yên, cô ta không có can đảm làm như vậy.

Triệu Thu Yên quá đẹp, quá chói sáng, cô ta đi qua sẽ chỉ càng thêm tự ti.

Kim Ngọc Dung phải đợi thời cơ thích hợp mới có thể đề cập chuyện tái hôn với Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh ăn cơm xong, buông đũa, lẳng lặng chờ đợi.

Anh phát hiện Triệu Thu Yên ăn cơm rất chậm, theo tốc độ này, còn phải đợi hai mươi phút.

Diệp Trường Thanh có hơi buồn bực, muốn nhanh chóng rời đi.

Kim Ngọc Dung ở đây, khiến anh cảm thấy không thoải mái, luôn nhớ tới vài chuyện không vui.

Ting ting!~~

Điện thoại của Lưu Ngọc Đình đổ chuông.

Lưu Ngọc Đình buông đũa xuống, cười cười nghe điện thoại: "Alo, anh nói..."

Nghe vài câu, nụ cười trên mặt Lưu Ngọc Đình tắt hẳn, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn.

Buông điện thoại xuống, cô nói với Triệu Thu Yên: "Ngụy Nhất Bình muốn cậu tự mình qua đó gặp anh ta.”

“Cái tên phóng viên quèn đó nghĩ mình là ai??”

Triệu Thu Yên buông đũa xuống: "Nếu anh ta đã muốn gặp thì chúng ta cứ qua thôi.”

Lưu Ngọc Đình liếc nhìn Diệp Trường Thanh, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng lại phải nuốt trở về.

Diệp Trường Thanh nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lưu Ngọc Đình, biết chuyện vừa ròi có thể liên quan đến anh.

Anh cũng đâu có quen Nguỵ Nhất Bình?

Diệp Trường Thanh nghĩ mãi không ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lưu Ngọc Đình, đợi cô nói.

Triệu Thu Yên và Lưu Ngọc Đình là bạn thân nhiều năm, Triệu Thu Yên thấy bạn mình như vậy, ngay lập tức biết Lưu Ngọc Đình đang lo ngại chuyện gì: "Cậu cứ nói đi, anh ấy không phải người ngoài."

Lưu Ngọc Đình ho khan một tiếng: "Mình nói cũng được, nhưng cậu đừng có mà cáu với mình, Ngụy Nhất Bình nói cậu phải đến quán karaoke gặp anh ta."

Triệu Thu Yên nhíu mày: "Quán karaoke?”

Ai cũng biết, môi trường trong quán karaoke rất hỗn loạn, không mấy lành mạnh.

Bản thân Triệu Thu Yên là phụ nữ, nhưng đối phương lại yêu cầu cô đến quán karaoke?

Rõ ràng không có ý tốt!

Diệp Trường Thanh nhíu mày, Ngụy Nhất Bình là phóng viên, biết Triệu Thu Yên là chủ tịch của tập đoàn Phong Niên.

Mà còn dám đưa ra yêu cầu này, có nghĩa sau lưng Nguỵ Nhất Bình phải có chống lưng.

Chuyện thu hồi bài viết này so với Diệp Trường Thanh nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều.

Triệu Thu Yên lắc đầu: "Đối phương đưa ra yêu cầu như vậy là hoàn toàn không có thành ý!”

“Liệu anh ta có thật sự muốn đàm phán tử tế không?"

Triệu Thu Yên lại nhướng mày: "Nhưng tên đó chỉ là phóng viên nhỏ, mình cũng không tin anh ta dám làm gì mình.”

“Đi, chúng ta qua đó!”

Lưu Ngọc Đình đứng dậy: "Được, mình đi với cậu.”

Lưu Ngọc Đình hùng hổ nói, rất có khí thế sẵn sàng vượt núi đao biển lửa với Triệu Thu Yên.

Diệp Trường Thanh cũng đứng dậy: "Đi, tôi lái xe đưa các cô đi, tôi cũng muốn xem Ngụy Nhất Bình muốn làm gì?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom