• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đệ Nhất Thần Y!!! (9 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Tình địch

Triệu Thu Yên thấy mẹ nhiệt tình như vậy, cô ấy nhận ra có điều không ổn: "Mẹ, để tài xế đưa con đi là được rồi, không cần làm phiền người ta đâu."

Tiêu Thanh Phong cười đứng dậy: "Vừa hay tớ cũng phải ra sân bay đón người, tiện thể đưa cậu đi luôn."

"Được rồi, phiền cậu quá." Triệu Thu Yên biết mình không thể từ chối được nữa, chỉ có thể đồng ý, sau đó cô giới thiệu Diệp Trường Thanh vẫn đang đứng bên cạnh: "Tớ giới thiệu với cậu một chút, người này..."

Nói được một nửa, lập tức bị Trương Ngọc Phân cắt ngang: "Không cần giới thiệu đâu, người ta là Tiêu Thanh Phong, thiếu gia nhà họ Tiêu, làm việc lớn, toàn kết giao với những người có địa vị cao.”

“Diệp Trường Thanh đến từ một nơi nhỏ bé, còn từng có quá khứ như vậy, không đủ tư cách để làm bạn của Thanh Phong."

Triệu Thu Yên sắc mặt hơi đổi: "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy."

Trương Ngọc Phân nhướng mày: "Mẹ nói không đúng chắc?"

Tiêu Thanh Phong cười làm hoà: "Dì à, không sao đâu, bạn mà Thu Yên giới thiệu thì cháu nhất định phải làm quen."

Nói xong, đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh, hơi hếch cằm nhìn anh: "Tôi là Tiêu Thanh Phong của nhà họ Tiêu ở thủ đô, mới du học ở nước ngoài về.”

“Hiện tại là tổng giám đốc công ty con ở thành phố Tùng Giang của tập đoàn Nhật Nhật."

Diệp Trường Thanh sắc mặt bình thản, cảm nhận được sự khinh thường trong mắt đối phương, anh cũng lười nói nhiều: "Xin chào, tôi tên là Diệp Trường Thanh."

Sau đó không nói gì nữa.

Tiêu Thanh Phong chờ mãi không thấy anh nói tiếp, khóe miệng hiện lên vẻ chế giễu.

Anh ta nghe Trương Ngọc Phân nói, Diệp Trường Thanh là tài xế của Triệu Thu Yên, nên mới giới thiệu nghề nghiệp của mình.

Diệp Trường Thanh không nói, anh ta quyết định vạch trần: "Tôi nghe nói anh làm tài xế ở tập đoàn Phong Niên.”

“Vốn xuất thân từ nơi nhỏ bé và có tiền án cải tạo như anh.”

“Được làm tài xế... đã là may mắn lắm rồi.”

“Anh phải cố gắng làm việc nhé."

Diệp Trường Thanh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Lái xe cho người phụ nữ của mình, tôi chắc chắn sẽ cố gắng."

Anh...

Tiêu Thanh Phong tức đến nỗi mặt mày tái mét, người phụ nữ anh ta thích nhất lại là bạn trai của Diệp Trường Thanh.

Đối với Tiêu Thanh Phong, câu nói này của Diệp Trường Thanh có sức sát thương kinh người.

Trương Ngọc Phân thấy vậy, vội vàng ra mặt hòa giải: "Diệp Trường Thanh, cháu nói bậy bạ gì vậy, cháu và Thu Yên chỉ là quan hệ nam nữ bình thường.”

“Hơn nữa mới quen nhau chưa bao lâu."

Triệu Thu Yên thấy vậy, không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, công ty xảy ra chuyện, cô ấy vô cùng lo lắng, nào có tâm trạng nghe những lời cãi vã ầm ĩ này.

Cô ấy nói một câu: "Con đi đây."

Sau đó quay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Diệp Trường Thanh thấy vậy, đành phải đi theo.

Trương Ngọc Phân đẩy Tiêu Thanh Phong một cái: "Cháu mau đuổi theo, lái xe đưa Thu Yên ra sân bay."

Tiêu Thanh Phong đi theo sau, nhìn bóng lưng của Diệp Trường Thanh, ánh mắt đầy oán độc, trong lòng thầm mắng: "Thằng khốn, dám giành phụ nữ với tao.”

“Mày đợi đó, tao sẽ khiến mày phải hối hận!"

Nhanh chân đuổi đến cửa, anh ta chỉ vào một chiếc Porsche: "Thu Yên, đây là xe của tớ, cậu lên xe đi."

Vừa nói vừa lịch sự mở cửa xe.

Triệu Thu Yên nói một tiếng: "Cảm ơn."

Cúi người chui vào ghế sau.

Tiêu Thanh Phong thấy Diệp Trường Thanh cũng định vào ghế sau, vội vàng gọi lại: "Diệp Trường Thanh, anh định làm gì?"

Diệp Trường Thanh giữ tay nắm cửa xe hơi khựng lại: "Không phải anh muốn đưa chúng tôi ra sân bay sao?”

“Tôi lên xe chứ còn gì nữa."

Anh không biết Tiêu Thanh Phong lại muốn bày trò gì, nghi hoặc nhìn anh ta.

Tiêu Thanh Phong chỉ vào chiếc Porsche: "Đây là xe mới tôi mua, Porsche phiên bản mới, tám trăm vạn, anh biết lái không?"

Diệp Trường Thanh nghe ra lời châm chọc trong đó, lạnh mặt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng."

Tiêu Thanh Phong lấy chìa khóa ra, ấn nút mở khóa, đèn định vị của Porsche nháy lên một cái, xe đã mở khóa.

Tiêu Thanh Phong chỉ vào ghế lái: "Anh là tài xế của Thu Yên, anh lái xe đi.”

“Nhưng đây là xe tám trăm vạn tôi mới mua.”

“Anh cẩn thận một chút, hỏng thì anh đền không nổi đâu!"

Ánh mắt Diệp Trường Thanh lóe lên vẻ lạnh lùng: "Tối qua, cái giường của Thu Yên mềm quá, tôi vận động cả đêm, rất mệt.”

“Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ."

Nói xong trực tiếp chui vào ghế sau.

...

Tiêu Thanh Phong như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.

Diệp Trường Thanh tối qua vận động...

Trong đầu liên tục lặp đi lặp lại những chữ này.

Anh ta chế nhạo Diệp Trường Thanh là tài xế, chế nhạo Diệp Trường Thanh nghèo kiết xác, chưa từng lái xe sang.

Diệp Trường Thanh thế mà lại khoe khoang với anh ta tối qua vận động mệt mỏi... vận động với ai chứ…. là Thu Yên sao…

Quá đau lòng!

Triệu Thu Yên ngồi trong xe, nghe rõ lời Diệp Trường Thanh nói.

Lập tức giận đến đỏ mặt, giơ nắm đấm nhỏ lên đập loạn xạ vào vai Diệp Trường Thanh:

"Họ Diệp kia, anh nói bậy bạ gì vậy, tối qua chúng ta ngủ riêng mà."

Diệp Trường Thanh cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên nói bậy, dù sao ở đây còn có người khác.”

“Cô nghe tôi giải thích, là tôi không nói rõ, phải nói như thế này, chúng ta nằm trên một chiếc giường, ngủ riêng, nhưng tối qua tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đang vận động, chạy đi lái xe.”

“Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, mơ cũng lái xe, lái cả đêm, bây giờ tôi đau lưng mỏi vai.”

“Cô đừng đánh nữa, để tôi ngủ một lát."

Triệu Thu Yên tức đến nỗi mặt đỏ bừng, tên khốn này không giải thích còn đỡ, giải thích giống như muốn che đậy gì đó mờ ám.

Trước mặt Tiêu Thanh Phong, cô không tiện nói nhiều.

Nghiến răng đập thêm mấy cái, mới miễn cưỡng tha cho Diệp Trường Thanh.

Tiêu Thanh Phong trong lòng càng khó chịu, biểu cảm trên mặt méo mó, trong lòng không ngừng phun lời độc ác: "Diệp Trường Thanh, dám làm nhục tao, dám động vào người phụ nữ tao thích.”

“Mày đợi đó, tao không giết chết mày thì tao không phải là người.”

“Triệu Thu Yên, đồ đê tiện, trước đây khi tôi theo đuổi cô, cô cứ như gái trinh thanh cao.”

“Hóa ra lại là loại mặt hàng này.”

“Cô đợi đó, khi tôi giành được tập đoàn Phong Niên, tôi sẽ bắt cô khóc lóc quỳ xuống liếm ngón chân tôi."

Triệu Thu Yên thấy Tiêu Thanh Phong đứng im không nhúc nhích, giục: "Tiêu Thanh Phong, tớ vội ra sân bay lắm.”

“Mau lái xe đi."

Ồ ~

Tiêu Thanh Phong xoa xoa mặt, cố nặn ra một nụ cười: "Được, đi ngay đây."

Khởi động xe, tăng ga, nhanh chóng chạy đến sân bay.

Trên đường.

Trong xe rất yên tĩnh, Diệp Trường Thanh nhắm mắt giả vờ ngủ.

Anh thực sự không muốn nói chuyện với loại người như Tiêu Thanh Phong, ngay cả đối phó cũng lười đối phó.

Sau khi ra tù, anh chỉ ở nhà hai đêm rồi lại đi, lúc này rất nhớ nhà.

Anh nhớ Linh Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Linh Linh liên tục hiện lên trong đầu, muốn về nhà chơi với con bé.

Nhớ ba mẹ, nhớ mì sợi do mẹ làm, muốn nghe hai cụ già lải nhải.

Triệu Thu Yên có chút ngượng ngùng, mấy lần muốn mở lời nói chuyện với Tiêu Thanh Phong, nhưng không biết nói chuyện gì.

Sắc mặt Tiêu Thanh Phong khó coi, bây giờ anh ta hoàn toàn là tài xế.

Trên ghế sau, Diệp Trường Thanh và Triệu Thu Yên ngồi.

Thỉnh thoảng qua gương chiếu hậu, nhìn thấy dung nhan mỹ miều của Triệu Thu Yên, làn da trắng như tuyết, thân hình kiêu sa.

Còn có thần thái như nữ hoàng băng giá.

Anh ta không nhịn được mà nuốt nước bọt, anh ta chơi qua nhiều phụ nữ rồi, đẹp đến mức này cũng có vài người, nhưng khí chất thì không ai sánh được với Triệu Thu Yên.

Anh ta rất muốn biết nữ thần băng giá này trên giường sẽ như thế nào.

Càng thèm thuồng hơn là sản nghiệp nhà họ Triệu.

Chỉ cần có được Triệu Thu Yên, tập đoàn Phong Niên sẽ là vật trong túi.

Nghĩ đến đây, anh ta càng bình tĩnh hơn.

Xe dừng lại ở cửa sân bay.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thu Yên lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn cậu."

Tiêu Thanh Phong cười nói: "Không có gì, ngày mai tớ cũng đến công ty chi nhánh thành phố Tùng Giang làm việc.”

“Tớ đến tìm cậu, cậu đừng đóng cửa không cho vào nhé."

Nụ cười của Triệu Thu Yên cứng đờ: "Cậu cũng đến thành phố Tùng Giang sao?"

Tiêu Thanh Phong cười nói: "Đúng vậy, nhà tớ mở công ty mới ở đó.

“Nếu có vấn đề gì ở thành phố Tùng Giang, cứ tìm tớ.”

“Tớ có nhiều mối quan hệ ở Tùng Giang, không có gì tớ không giải quyết được."

Nói đến đây, anh ta cố ý liếc nhìn Diệp Trường Thanh.

Phát hiện Diệp Trường Thanh đang nghe điện thoại, căn bản không nghe anh ta nói, có chút thất vọng.

Triệu Thu Yên lịch sự cười cười: "Cảm ơn, tớ đi đây."

Cô ấy vẫy tay, cùng Diệp Trường Thanh vào sân bay.

Tiêu Thanh Phong nhìn hai người vào sân bay, anh ta gọi điện cho cấp dưới: "Đặt cho tôi một vé máy bay nhanh nhất đến thành phố Tùng Giang.”

“Còn có một chuyện quan trọng hơn, điều tra xem tập đoàn Phong Niên xảy ra chuyện gì.”

“Trước khi tôi đến Tùng Giang, phải đưa ra biện pháp giải quyết!"

Gác máy, anh ta đóng cửa xe, trực tiếp đi vào sân bay.
Chương 32: Tôi muốn cô tránh xa tôi ra

Sân bay thành phố Tùng Giang.

Diệp Trường Thanh cùng Triệu Thu Yên ra khỏi sân bay, đi thẳng đến công ty chi nhánh của tập đoàn Phong Niên.

Tòa nhà tập đoàn Phong Niên, đèn đuốc vẫn đang sáng trưng.

Tất cả các lãnh dạo cấp cao đều đang họp trong văn phòng, mỗi người một cậu, bàn bạc cách giải quyết.

Lưu Ngọc Đình bên cạnh phụ trách ghi biên bản cuộc họp.

Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.

Triệu Thu Yên từ bên ngoài đi vào, Diệp Trường Thanh theo phía sau.

Trong phòng họp, tất cả mọi người lập tức im bặt.

Ánh mắt tập trung hết lên người Diệp Trường Thanh.

Triệu Thu Yên ngồi xuống, bắt đầu cầm tài liệu xem, cô ấy đã quên mất Diệp Trường Thanh phía sau.

Diệp Trường Thanh xách theo vali, muốn chào hỏi một tiếng rồi đi, thấy Triệu Thu Yên cúi đầu bận rộn, anh không muốn mở miệng làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Triệu Thu Yên.

Người phụ trách nghiệp vụ tên là Trương Minh Viễn, ông ta thấy Diệp Trường Thanh đứng đó, nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây?"

Diệp Trường Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy nói là bạn trai của Triệu Thu Yên có vẻ hơi không ổn.

Có thể anh sẽ bị người ta mắng mỏ, bèn báo chức vụ trong tập đoàn: "Tôi là tài xế."

Tài xế?

Sắc mặt Trương Minh Viễn lập tức đen lại: "Đây là cuộc họp được bảo mật của công ty, ngay cả quản lý hậu cần của các cậu cũng không có tư cách tham gia.”

“Cậu là tài xế, lên đây làm gì?"

Trong văn phòng, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều nhìn Diệp Trường Thanh với vẻ chế nhạo.

Lưu Ngọc Đình hơi cong khóe miệng, lặng lẽ nhìn Diệp Trường Thanh.

Cô chỉ muốn nhìn Diệp Trường Thanh mất mặt, cô chưa bao giờ coi trọng Diệp Trường Thanh, bạn của cô với anh mà kết hôn chắc chắn sẽ không có tương lai tốt đẹp.

Triệu Thu Yên nghe có người nói chuyện, quay đầu thấy Diệp Trường Thanh vẫn còn đứng đó, lúc này mới nhận ra mình đã quên béng người ta: "Tôi quên mất, anh về đi.”

“Hôm nay tôi ở lại văn phòng.”

“Không về nhà đâu, anh lái xe về, sáng mai tám giờ rưỡi đến đưa tôi đi bệnh viện."

Diệp Trường Thanh ừ một tiếng, bỏ vali xuống, quay người rời đi.

Triệu Thu Yên thấy anh đi rồi, cô ấy mới đứng dậy: "Việc này có tổng cộng bốn vấn đề cần giải quyết, tôi nói cái thứ nhất trước nhé."

"Làm thế nào để kiểm soát thiệt hại xuống mức nhỏ nhất?"

Diệp Trường Thanh bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Triệu Thu Yên.

Anh cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, nhưng anh chỉ là một tài xế nhỏ bé, cho dù tập đoàn Phong Niên có xảy ra chuyện lớn đến đâu.

Cũng không liên quan đến anh.

Diệp Trường Thanh đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe về nhà.

Về đến nơi, thấy Linh Linh đã ngủ, nhìn Linh Linh nằm trên giường, nước miếng chảy ròng ròng, anh không nhịn được bật cười.

Con bé này, có lẽ đang mơ thấy đồ ăn ngon.

Lưu Ngọc Lan thấy con trai về, vội đi rửa tay: "Con nghỉ một lát, mẹ đi nấu cơm."

Thực ra Diệp Trường Thanh không đói, nhưng anh không từ chối, cười nói: "Được, con đói muốn chết, con về để ăn bát mì này của mẹ đấy."

Lưu Ngọc Lan nghe xong, cười đi vào bếp: "Chỉ chờ con về thôi."

Diệp Thuận lẩm bẩm: "Đã muộn thế này rồi, mẹ con vẫn phải nấu mì, lần sau về sớm một chút."

Diệp Trường Thanh cười gật đầu. Trước kia, sau khi anh khởi nghiệp thành công, đã để ba mẹ nghỉ ngơi dưỡng lão, anh không muốn mẹ mình vất vả nên trước khi về nhà sẽ đi ăn ngoài trước.

Sau này anh mới phát hiện mẹ không có việc gì làm thì tinh thần ngày càng sa sút.

Sau đó anh cố ý về nhà ăn cơm, tình trạng của mẹ mới dần chuyển biến tốt, từ đó anh hiểu ra một đạo lý.

Phải để mẹ cảm thấy mình có ích.

Phải để mẹ cảm thấy anh vẫn cần mẹ, thậm chí không thể rời xa mẹ, mới khiến tình trạng của mẹ tốt hơn chút.

Diệp Thuận rót một cốc trà đưa qua: "Hôm qua Kim Ngọc Dung đến."

?

Diệp Trường Thanh vừa nâng cốc trà lên miệng, lập tức lại đặt xuống: "Cô ta đến làm gì?"

Vẻ mặt Diệp Thuận nghi hoặc: "Cô ta mua một ít quà, nói là đến thăm con, trò chuyện mấy câu, lời trong lời ngoài đều là hỏi thăm chuyện của con."

Diệp Trường Thanh càng thêm khó hiểu: "Ba không nói chuyện của con cho cô ta chứ?"

Diệp Thuận lắc đầu: "Không nói, cái gì cũng không nói cho cô ta biết, hình như cô ta gặp rắc rối gì đó.”

“Cô ta không nói, ba cũng không hỏi."

Diệp Trường Thanh lại nâng cốc lên, bây giờ anh thực sự không muốn dây dưa gì đến Kim Ngọc Dung: "Vậy thì tốt, chuyện của cô ta sau này không liên quan đến con."

Ngày hôm sau.

Diệp Trường Thanh bế Linh Linh ra ngoài: "Đi, hôm nay ba đưa con đi học."

Linh Linh hôn lên mặt Diệp Trường Thanh: "Cảm ơn ba."

Diệp Trường Thanh cảm thấy mặt mình ướt ướt, cười không khép được miệng, bế con ra ngoài.

Một chiếc xe màu đen dừng trước cửa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống.

Kim Ngọc Dung?

Diệp Trường Thanh nhíu mày, không biết sao lúc này cô ta lại đến.

Linh Linh ôm chầm lấy cổ Diệp Trường Thanh, sợ sệt nhìn Kim Ngọc Dung.

Kim Ngọc Dung thấy anh, cười tươi đi tới: "Đưa con đi học à, đến đây, ngồi xe của em, em đưa hai ba con đi."

Diệp Trường Thanh lắc đầu: "Không cần đâu, chúng tôi tự đi."

Kim Ngọc Dung nhìn ra vẻ khinh thường trên mặt Diệp Trường Thanh, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.

Nhưng cô ta vẫn cố gắng nở nụ cười: "Đi bộ đến trường, không tốt lắm đâu anh.”

“Lái xe đưa Linh Linh đến trường, có thể hãnh diện lắm đó."

Diệp Trường Thanh móc chìa khóa xe ra, bíp bíp~

Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce phát ra tiếng kêu, đèn xe nhấp nháy ba lần liên tiếp.

Diệp Trường Thanh bế Linh Linh đi về phía chiếc Rolls-Royce: "Chúng tôi có xe."

Kim Ngọc Dung nhìn chiếc Rolls-Royce đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Rolls-Royce phiên bản mới!

Một chiếc xe này bằng nửa giá trị của công ty cô ta.

Diệp Trường Thanh không có tiền, chắc chắn là xe của Triệu Thu Yên.

Nghĩ đến đây, cô ta càng thêm kinh ngạc, Triệu Thu Yên và Diệp Trường Thanh mới ở bên nhau mấy ngày, vậy mà đã tặng cho Diệp Trường Thanh một chiếc xe xịn như thế?

Triệu Thu Yên đối xử với Diệp Trường Thanh quá tốt.

So với Triệu Thu Yên, cô ta kém xa, lúc Diệp Trường Thanh mới ra tù, cô ta vừa gặp đã đòi ly hôn.

Từ lúc đó cô ta đã sai rồi.

Thấy Diệp Trường Thanh sắp lên xe, cô ta chạy nhanh mấy bước đuổi theo: "Trường Thanh, em đã nhận lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"

Diệp Trường Thanh mở cửa sau xe, đặt Linh Linh vào trong, thắt dây an toàn, đóng cửa xe.

Cảm thấy bây giờ có to tiếng Linh Linh cũng không nghe được, anh mới mở miệng: "Cô hỏi tôi muốn thế nào?"

Giọng nói mang theo sự thất vọng và tức giận.

Những lời này, sao Kim Ngọc Dung có thể nói ra được?

Kim Ngọc Dung có cũng tức giận không kém: "Trước đây cho dù em có làm sai chuyện gì, em xin lỗi anh đều tha thứ.”

“Lần này sao lại hẹp hòi như vậy?"

"Rốt cuộc anh muốn em thế nào?"

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây là vợ chồng cãi vã, bây giờ chúng ta đã ly hôn.”

“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

“Cô hỏi tôi muốn cô thế nào sao?”

“Tôi muốn cô tránh xa tôi ra!"

Nói xong anh trực tiếp lên xe, khởi động, lái chiếc Rolls-Royce từ từ rời đi.

Kim Ngọc Dung nhìn Diệp Trường Thanh lái xe sang bỏ đi, càng nhìn càng không cam lòng, nhớ đến Diệp Trường Thanh trước kia lúc nào cũng nghe lời cô ta, cho dù ngồi tù, cũng nguyện ý thay cô ta chịu tội.

Tại sao lần này lại không thể hồi tâm chuyển ý!

Huống chi hai người còn có một đứa con!

Nghĩ đến đứa con, cô ta nảy ra một ý, dường như đã nghĩ ra cách.

Diệp Trường Thanh thích trẻ con nhất, trẻ con chính là điểm yếu của anh.

Nghĩ ra cách, cô ta lập tức lái xe rời đi.

Một chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa trường mẫu giáo.

Nhiều phụ huynh đưa đón con cái đều chú ý.

Cửa xe mở ra, Diệp Trường Thanh từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, bế Linh Linh ra, dắt tay con gái đi về phía cổng.

Một đứa trẻ từ trên xe bước xuống, chỉ vào chiếc xe của nhà mình: "Linh Linh, nhìn này, đây là xe nhà mình."

Linh Linh cười nói: "Oa, đẹp quá."

Cậu bé rất đắc ý: "Ba mình bảo chiếc xe này đắt lắm, ở lớp chúng ta, ngoài nhà mình ra, không ai mua được đâu."

Người đàn ông bên cạnh cười cười, nhìn con trai mình khoe khoang thì cảm thấy khá tự hào.

Linh Linh lắc đầu: "Mua không được thì thôi, có gì ghê gớm đâu.”

“Nhưng ba mình cũng lợi hại lắm, ba mình biết đi xe đạp, biết đi xe ba bánh, còn biết lái ô tô nữa.”

“Hôm nay ba mình lái ô tô đưa mình đi, nhìn kìa, chính là chiếc xe kia, đen đen, sáng loáng đó."

Người ba của cậu bé đó nhìn thấy chiếc Rolls-Royce mà Linh Linh chỉ, há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời.

Diệp Trường Thanh nghe thấy lời trẻ con ngây thơ của Linh Linh, không nhịn được cười, đồng thời cũng có chút cảm động, Linh Linh khoe khoang với bạn là anh biết lái xe, chứ không phải là anh có xe xịn.

Đưa Linh Linh vào trường mẫu giáo, anh lái xe đến tập đoàn Phong Niên.

Vừa đến dưới lầu, Triệu Thu Yên đã gọi điện đến, giọng nói có chút lo lắng: "Tôi phải đi bệnh viện một chuyến, anh đang ở đâu?"

Diệp Trường Thanh phát hiện giọng Triệu Thu Yên hơi khàn, cảm giác như cô đã họp cả đêm: "Ngay trước cửa công ty."

Cúp điện thoại, anh bước xuống, mở cửa xe chờ Triệu Thu Yên xuống lầu, bỗng một chiếc xe dừng lại ở đằng xa, một người từ trên xe bước xuống.

Thanh niên đẹp trai sáng sủa tầm hai mươi mấy tuổi, mặc vest, một tay đút túi, đi về phía cửa chính.

Tiêu Thanh Phong?

Diệp Trường Thanh không ngờ anh ta lại đến Tùng Giang nhanh như vậy, hơn nữa vừa đến đã đến tìm Triệu Thu Yên.
Chương 33: Bị mù

Trong mắt Lý Trường Thanh thoáng qua một tia chán ghét, đêm qua anh đã cố ý nói bóng nói gió đuổi khéo rồi.

Vậy mà tên này còn mặt dày mày dạn đuổi theo.

Nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, Lý Trường Thanh đi vào trong toà nhà tập đoàn.

Tiêu Thanh Phong đứng ở cửa đợi thang máy, thấy Lý Trường Thanh đến, liền nói với giọng điệu mỉa mai: "Lý Trường Thanh, tập đoàn Phong Niên xảy ra chuyện rồi đó, sao anh không đi giúp đỡ?"

Lý Trường Thanh thản nhiên liếc Tiêu Thanh Phong một cái, anh không nói gì, chỉ nhìn cửa thang máy đứng im không nhúc nhích.

Tiêu Thanh Phong thấy người ta không để ý mình thì tức giận nói: "Tôi quên mất, anh chỉ là một tài xế, bây giờ mà tập đoàn này có sập đi nữa, thì một tài xế như anh cũng chẳng giúp được gì."

Sắc mặt Lý Trường Thanh lạnh đi: "Ai nói tôi không giúp được?"

Cho dù là tiền bạc hay quan hệ, anh đều có thể giúp đỡ.

Nhưng Triệu Thu Yên có năng lực tự mình giải quyết nên anh cũng lười quan tâm.

Tiêu Thanh Phong khinh thường nói: "Nói mà không biết xấu hổ.”

“Anh định giúp thế nào?”

“Dùng kỹ thuật lái xe giúp sao?”

“Lý Trường Thanh, làm người phải tự biết mình, tìm đối tượng phải môn đăng hộ đối.”

“Nhà anh không có gia thế, anh lại không có bản lĩnh, anh không với xứng với Thu Yên!”

“Mau cút đi!"

Lý Trường Thanh nghe xong cũng tức giận: "Tiêu Thanh Phong, có một số việc đừng nên quá đáng.”

“Tôi không muốn gây chuyện, tôi khuyên anh đừng tự chuốc họa vào thân!"

Tiêu Thanh Phong không để tâm nói: "Tôi khinh thường anh thì anh làm được gì tôi?”

“Tôi nói cho anh biết, nếu không nể mặt Triệu Thu Yên, thì anh đã bị phế từ lâu rồi.”

“Anh tưởng anh còn đứng được ở đây nói chuyện với tôi sao?"

“ Còn dám uy hiếp tôi?”

Ánh mắt Lý Trường Thanh đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế trên người bùng nổ, cả người giống như một con thú hoang lên cơn khát máu, đúng lúc này nghe được tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra.

Triệu Thu Yên và mấy nhân viên bước ra.

Lý Trường Thanh thu khí thế trên người lại, lạnh lùng liếc Tiêu Thanh Phong một cái, không nói nữa.

Vừa nãy Tiêu Thanh Phong tưởng Lý Trường Thanh muốn động thủ nên giật mình, bây giờ thấy Lý Trường Thanh lùi bước, anh ta khinh thường hừ một tiếng.

Hóa ra là một thằng hèn!

Triệu Thu Yên thấy Tiêu Thanh Phong thì hơi bất ngờ: "cậu đến đây làm gì?"

Tiêu Thanh Phong cười nói: "Tớ nghe nói bạn học cũ gặp khó khăn, vừa khéo tớ có một người quen có thể giúp cậu.”

“Hôm nay chủ động đến đây để đưa cậu đi gặp người ta."

Triệu Thu Yên nhíu mày, người này quá mức nhiệt tình khiến cô ấy không thích lắm, nhưng lại không thể trực tiếp từ chối: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, không cần giúp đỡ đâu.”

“Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, tớ có thể giải quyết được."

Tiêu Thanh Phong cười nói: "Cứ để tớ giúp cậu đi, đông người thì sức mạnh lớn.”

“Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề."

Lưu Ngọc Đình đứng cạnh thừa biết bạn mình vẫn chưa nghĩ ra được phương án nào hay, đang cố chống đỡ mà thôi, bèn nói xen vào: "Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu, vậy thì anh cùng đi với bọn tôi đi."

Triệu Thu Yên trừng mắt nhìn Lưu Ngọc Đình, đành phải đồng ý: "Thôi cậu đã muốn giúp thì cùng đi đến bệnh viện thôi."

Triệu Thu Yên, Lưu Ngọc Đình, Tiêu Thanh Phong cùng với một số lãnh đạo của tập đoàn Phong Niên, tổng cộng hơn mười người cùng nhau đến bệnh viện.

Đến dưới lầu khoa nội trú, lúc mọi người chuẩn bị lên lầu thì Tiêu Thanh Phong đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta đi nói chuyện với người ta mà đông quá không hay đâu.”

“Hơn nữa dễ khiến đối phương căng thẳng, nên vào ít thôi.”

“Khoảng ba đến năm người là được, những người khác ở dưới đợi cả đi."

Triệu Thu Yên gật đầu, để Lưu Ngọc Đình và quản lý Lý của phòng quan hệ công chúng đi theo, thêm cả Tiêu Thanh Phong, tổng cộng bốn người.

Lý Trường Thanh cảm thấy không yên tâm: "Tôi cũng đi cùng."

Tiêu Thanh Phong lạnh lùng nói: "Một tài xế đi lên làm gì?"

Triệu Thu Yên có chút bối rối: "Anh ở dưới đợi đi."

Lý Trường Thanh đành phải dừng bước, nhìn vẻ đắc ý của Tiêu Thanh Phong, càng tức giận hơn.

Nhưng anh cũng không thể làm gì khác.

Đợi thang máy đi rồi, anh liếc một vòng, thấy thang bộ ở ngay góc bèn men theo đó lên lầu.

Tầng năm bệnh viện.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Một người đang nằm bất động trên giường bệnh, trên cơ thể cắm đủ loại thiết bị, máy thở oxy, treo bình truyền dịch.

Trước cửa phòng có ba đứa trẻ đang khóc nấc, một người phụ nữ ngoài bốn mươi chau mày đi đi lại lại, tâm trạng bất an như kiến bò trên chảo nóng.

Lưu Lệ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chồng cô chỉ bị cảm, sau khi tiêm một mũi sài hồ vào tĩnh mạch thì thành người thực vật, mãi không tỉnh lại.

Nhìn hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, đang khóc không ngừng, cô ta cảm thấy cũng cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ.

Cửa thang máy mở, Triệu Thu Yên dẫn đầu mọi người đi ra khỏi thang máy.

Lưu Lệ thấy có người tới, lập tức chạy qua, cô ta liếc mắt đã nhận ra Lưu Ngọc Đình: "Cô nói hôm nay lãnh đạo của các cô tới, lãnh đạo đâu?"

Triệu Thu Yên đi tới: "Tôi là lãnh đạo, có chuyện gì thì chị cứ nói với tôi."

Oa~

Lưu Lệ vừa nghe xong liền ngã gục xuống đất khóc nức nở: "Các người hại chồng tôi thành ra như vậy, các người phải cứu anh ấy.”

“Nếu không có anh ấy thì cả nhà tôi sẽ xong đời."

Triệu Thu Yên nhìn người phụ nữ khóc lóc thê thảm, cô ấy cũng rất khó chịu, vừa định an ủi vài câu, thì Tiêu Thanh Phong đi tới trước mặt người phụ nữ, quát lớn: "Đừng khóc nữa! Bây giờ không phải lúc để khóc than."

Lưu Lệ nghe thấy hai chữ khóc than thì tức đến mức chửi người: "Anh nói cái gì thế!”

“Chồng tôi còn chưa chết! Khóc than cái gì mà khóc than.”

Tiêu Thanh Phong lạnh lùng nói: "Thành ra như vậy thì khác gì chết?”

“Từ bỏ điều trị đi, chúng tôi đền một triệu.”

“Nếu cô cứ tiếp tục điều trị, chúng tôi sẽ không quan tâm nữa, một xu cũng không đền."

Triệu Thu Yên nhíu mày, trong cuộc họp đã nói là hai triệu, vì nhà họ còn ba đứa trẻ, sao Tiêu Thanh Phong đột nhiên lại giảm đi một triệu.

Quan trọng là lần này phải xử lý nhanh chóng, nếu không bị giới truyền thông nghe tin, thổi phồng lên thì loại thuốc mới nghiên cứu được dù có cải tiến thế nào cũng sẽ trở thành phế phẩm.

Tiêu Thanh Phong đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô ấy, cô ấy đang định mở miệng thì đã bị cắt ngang.

Lưu Lệ gào lên: "Anh muốn ép chồng tôi chết.”

“Anh có phải là người không, tại sao lại từ bỏ, nhất định phải tiếp tục điều trị cho chồng tôi."

Biểu cảm của Tiêu Thanh Phong lạnh lùng: "Nếu cô chọn tiếp tục điều trị, thì tôi sẽ kiện ra toà.”

“Tôi nghi ngờ chồng cô có bệnh nền, là do vấn đề sức khỏe của chồng cô chứ không phải do thuốc của chúng tôi gây ra.”

“Cuối cùng cô sẽ không được nhận một xu nào!"

Lưu Lệ gần như phát điên: "Anh muốn ép chồng tôi chết, các người đúng là ma quỷ! Không cho người khác sống!”

“Các người cút đi, cút đi!”

“Tôi sẽ kiện các người, tôi không tin luật pháp không xử lý được các người!"

Lý Trường Thanh không thể đứng nhìn được nữa: "Để tôi xử lý!"

Vừa rồi anh đã tới, kịp thấy được cảnh tượng tàn nhẫn do Tiêu Thanh Phong gây ra, đây đâu phải cách giải quyết, đây là dựa vào quyền thế để ép người khác nghe lời!

Anh giải quyết á?

Tiêu Thanh Phong khinh thường nói: "Một tài xế mà có tư cách nói chuyện sao?”

“Anh có thể đàm phán được mức giá thấp hơn một triệu không?"

Lý Trường Thanh từng chữ một nói: “Đương nhiên có thể, tôi giải quyết còn gọn gàng hơn anh đấy.”

Tiêu Thanh Phong nhìn Lý Trường Thanh như nhìn một thằng ngốc.

Một triệu là mức giá do mấy tên tay chân của anh ta tính đi tính lại nhiều lần, giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Lý Trường Thanh vậy mà dám khoác lác, Tiêu Thanh Phong khó chịu nói:

"Nếu anh đàm phán được mức giá thấp hơn một triệu, thì tôi chính là thằng, tôi coi thường nhầm người!!"

Lý Trường Thanh chỉ vào Tiêu Thanh Phong: "Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy là anh mù!"

Vừa rồi Triệu Thu Yên đã rất thất vọng với cách xử lý của Tiêu Thanh Phong, Lý Trường Thanh vậy mà cũng muốn đàm phán, cô ấy vội vàng ngăn cản: "Đừng đàm phán nữa, mấy anh cứ thế này thì không kiểm soát được tình hình mất!"

Lý Trường Thanh rất tự tin: "Cô yên tâm đi, đảm bảo không tốn một xu nào, có thể giải quyết ổn thỏa."
Chương 34: Ra tay cứu người

Lý Trường Thanh biết Triệu Thu Yên đã hiểu sai, nghĩ rằng anh muốn dùng tiền đàm phán giống Tiêu Thanh Phong. Bây giờ Lý Trường Thanh đã biết được gốc rễ nằm ở người bệnh nên anh đã nghĩ ra cách giải quyết: "Thu Yên, tôi có cách chữa khỏi cho chồng cô ấy."

Trong mắt Triệu Thu Yên lóe lên một tia kinh ngạc, nghĩ đến việc bệnh nhân đã trở thành người thực vật, sau đó lại trở nên nghi ngờ: "Anh... anh không lừa tôi chứ."

Tiêu Thanh Phong nhìn Lý Trường Thanh như một thằng ngốc, đúng là đồ điên, hiện nay y học thế giới vẫn chưa có cách chữa trị cho người thực vật đâu!

Tên này vậy mà dám mở miệng nói bừa.

Anh ta lập tức hứng thú, nói với Triệu Thu Yên: "Lý Trường Thanh đã nói mình có bản lĩnh chữa trị cho người thực vật, thì cứ để anh ta thử xem.:

“Cho anh ta cơ hội biểu diễn tài năng, để tất cả chúng ta mở rộng tầm mắt."

Triệu Thu Yên nhíu chặt mày, cô ấy không nghĩ giống Tiêu Thanh Phong, cô ấy vẫn có lòng tin vào y thuật của Lý Trường Thanh.

Dù sao Lý Trường Thanh đã chữa khỏi cho ông nội cô ấy, biết đâu lần này cũng sẽ tạo nên kỳ tích.

Nhưng nghĩ đến việc bệnh nhân là người thực vật thì cô ấy cũng hơi chùn bước, đối với giới y học, đây là bài toán vẫn chưa có lời giải.

Triệu Thu Yên lại mất đi sự tin, có chút bất lực nói: "Vậy thì anh cứ thử xem!"

Lý Trường Thanh bước tới trước mặt Lưu Lệ: "Xin chào, tôi tên là Lý Trường Thanh..."

Lưu Lệ vẫn đang trong trạng thái suy sụp, gào lên với Lý Trường Thanh: "Cút đi, tôi không quan tâm anh tên gì.”

“Anh cút đi, tôi không cần tiền của các người!”

“Tôi chỉ cầu xin các người hãy để chồng tôi tỉnh lại!"

Lý Trường Thanh nhìn người phụ nữ gào thét trong tuyệt vọng, trong mắt anh lóe lên một tia hài lòng, người phụ nữ này không cần tiền, chỉ muốn cứu sống chồng mình, đây là một người vợ tốt.

Nếu vợ cũ Kim Ngọc Dung của anh gặp phải hoàn cảnh tương tự, chắc chắn cô ta sẽ chọn tiền.

Anh không để tâm đến lời mắng chửi của người phụ nữ, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi có thể cứu chồng cô."

Câu nói của anh rất nhẹ nhàng.

Nhưng phản ứng của Lưu Lệ lại rất lớn, cô ta tiến lên nắm chặt tay Lý Trường Thanh, như thể người sắp chết tóm được cọng rơm cứu mạng, dùng hết toàn bộ sức lực giữ lấy Lý Trường Thanh.

Giọng nói cô ta kích động đến mức run rẩy: "Anh nói thật sao?”

“Anh có thể chữa cho chồng tôi sao?"

Lý Trường Thanh cảm thấy móng tay của đối phương dường như đã đâm vào da thịt của mình, anh hơi nhíu mày, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp anh ấy chữa bệnh ngay bây giờ."

Lưu Lệ kéo Lý Trường Thanh đi vào phòng bệnh: "Tôi tin anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng sẵn sàng để anh thử.”

“Anh cứ yên tâm điều trị.”

“Không chữa được tôi cũng không trách anh, tôi không bắt nạt người khác."

Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở.

Lý Trường Thanh rất cảm động trước tấm lòng của người phụ nữ này, chưa gì đã tuyên bố không bắt nạt người khác nhằm giúp Lý Trường Thanh có thể yên tâm điều trị cho chồng cô ta,

Đi đến trước giường bệnh, Lý Trường Thanh hít một hơi thật sâu, vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu.

Anh cẩn thận quan sát cẩn thận các triệu chứng của bệnh nhân, người này khoảng bốn mươi tuổi, tóc khô, môi nứt nẻ, nhưng trên bàn nhỏ bên cạnh có cốc giấy dùng một lần, bên trong vẫn còn nước, trên miệng cốc có đặt một miếng tăm bông.

Nhìn là biết người vợ thường xuyên dùng nó để lau môi cho người chồng, nhưng kỳ lạ là nó vẫn nứt nẻ, điều này có chút không bình thường.

Xem xong môi, anh đưa tay nhấc mũi bệnh nhân lên, hai đầu mũi có ghèn khô cứng, Lý Trường Thanh vạch mí mắt ra, nhãn cầu cũng rất khô.

Lý Trường Thanh càng xem thì biểu cảm càng nghiêm trọng, da bệnh nhân cũng chung tình trạng, khô nẻ, da mặt bong tróc.

Chuyện này đúng như anh dự đoán, không phải vấn đề của thuốc, cũng không phải vấn đề của cơ thể.

Mà nguyên nhân nằm ở bác sĩ, sài hồ có thể điều trị cảm lạnh, vì vậy thường được dùng làm thuốc hạ sốt chống viêm.

Nhưng thành phần của thuốc sài hồ rất phức tạp, hơn nữa lại là thuốc đông y, có một số trường hợp không thể dùng.

Ví dụ như bệnh nhân này âm suy dương thịnh, xung khắc với dược tính, tiêm thuộc này vào mà không có vấn đề mới là lạ.

Rõ ràng người dùng thuốc là một bác sĩ tây y.

Khi đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì sẽ dễ giải quyết hơn, anh đưa tay rút một cây kim bạc từ bao kim trên cổ tay ra.

Lý Trường Thanh mở miệng bệnh nhân ra, đâm kim vào lưỡi.

Tiêu Thanh Phong khoanh tay trước ngực, thấy Lý Trường Thanh vậy mà dùng phương pháp châm cứu, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ tên tài xế này còn là bác sĩ đông y.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cười thầm chế giễu.

Các bác sĩ đông y nổi tiếng khắp thiên hạ làm gì có ai chữa được cho người bệnh thực vật, huống chi là một bác sĩ tay mơ, mới ngoài hai mươi như Lý Trường Thanh chứ!

Tiêu Thanh Phong cũng đang đợi, đợi để thấy Lý Trường Thanh làm trò hề.

Trái tim Triệu Thu Yên như treo lơ lửng, chữa cho người thực vật, ý nghĩ này vốn rất hoang đường.

Hy vọng cũng rất mong manh.

Trong lòng cô ấy không có chút tự tin nào.

Lưu Lệ căng thẳng nghiến răng, nín thở, chăm chú nhìn Lý Trường Thanh châm cứu cho chồng cô ta.

Dường như cô ta còn dùng sức hơn cả Lý Trường Thanh.

Lý Trường Thanh dùng tay xoay nhẹ cán kim, sau đó từ từ rút kim ra.

Một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ đầu lưỡi.

Trông vô cùng đáng sợ.

Tiêu Thanh Phong ở bên cạnh chế nhạo: "Anh có biết châm cứu không vậy, người ta chảy mái kia kìa, tôi chưa từng thấy ai châm cứu như anh."

Lý Trường Thanh như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý dùng kim bạc đâm vào huyệt Dũng Tuyền, tiếp theo là huyệt Thái Xung, huyệt Túc Tam Lý...

Động tác của anh rất nhanh, liên tiếp châm từng kim, khiến người ta hoa cả mắt.

Chớp mắt, anh đã châm xong hai mươi mấy kim.

Lý Trường Thanh thở phào một hơi: "Xong rồi."

Xong rồi sao?

Bệnh nhân không có chút động tĩnh nào, sao lại xong rồi?

Tiêu Thanh Phong không nhịn được cười lạnh: "Trước khi điều trị là người thực vật, sau khi điều trị vẫn là người thực vật.”

“Anh gọi đây là xong rồi sao?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên phủ đầy mây đen, cô ấy vẫn luôn để mắt đến khắp nơi trên cơ thể bệnh nhân, tay không động đậy, chân không động đậy, miệng không động đậy, thậm chí lông mi cũng không động đậy.

Cô ấy không thấy bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.

Lưu Lệ căng thẳng không ngừng lặp đi lặp lại: "Chồng ơi, anh tỉnh lại nhanh đi, tỉnh lại nhanh đi.”

“Em còn muốn sống thật tốt với anh, anh không thể bỏ em lại."

Lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.

Nhìn thấy kim bạc trên người bệnh nhân, hắn nổi giận đùng đùng, hét vào mặt Lý Trường Thanh: "Chuyện gì thế này?”

“Cậu không phải bác sĩ của bệnh viện này, ai cho cậu châm cứu cho bệnh nhân?"

Lưu Minh Huy là chủ nhiệm khoa của bệnh viện, là bác sĩ duy nhất có trình độ tiến sĩ trong bệnh viện này.

Cũng là danh y thực thụ của thành phố Tùng Giang.

Vậy mà có người dám điều trị cho bệnh nhân của hắn, cái tên này ăn gan hùm mật gấu hay gì?

Có phải Lý Trường Thanh cho rằng y thuật của anh cao hơn hắn không?

Lý Trường Thanh liếc nhìn Lưu Minh Huy, nhàn nhạt nói: "Bệnh nhân chỉ ngất thôi, từ từ mới tỉnh lại."

Ngất sao?

Tỉnh lại sao?

Lưu Minh Huy thấy buồn cười: "Cậu cho rằng anh ta chỉ ngất sao, cậu hiểu lầm rồi, anh ta là người thực vật, làm sao mà tỉnh được nữa chứ.”

“Đến cả bệnh nặng cũng không nhìn ra, với trình độ y thuật của cậu dám ở đây hoa tay múa chân sao.”

“Đúng là không biết trời cao đất rộng!"

Lý Trường Thanh biết người này là bác sĩ tây y nên anh cũng không chấp làm gì, anh ắc đầu nói: "Tình huống này anh không hiểu đâu, anh ta chỉ hôn mê sâu thôi.”

“Anh ta sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Lưu Minh Huy chỉ vào ngực mình: "Cậu nói tôi không hiểu sao?”

“Cậu biết trình độ của tôi là gì không, tôi là tiến sĩ y khoa, cậu nói tôi không hiểu, cậu không thấy buồn cười sao?”

“Nếu anh ta có thể tỉnh lại, tôi sẽ nhường lại học vị tiến sĩ của mình cho cậu!"

Tiêu Thanh Phong ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, tiến sĩ y khoa còn không chữa được, vậy mà anh lại cho rằng mình có thể điều trị cho người thực vật cơ đấy!”

“Anh có thể vô tri, nhưng đừng ngu ngốc như vậy chứ!"

Khụ… Khụ…

Đột nhiên trong phòng bệnh phát ra tiếng ho.

Lưu Lệ thấy chồng mình đã mở mắt, lại còn ho khan, cô ta kích động hét lên: "Tỉnh rồi, chồng tôi tỉnh rồi, anh ấy đang ho kìa!”

“Hu hu hu..."
Chương 35: Sao anh không có khả năng lừa tôi?

Tỉnh rồi?

Nghe thấy giọng nói của Lưu Lệ, mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía cô ta.

Bệnh nhân trên giường đang ho dữ dội, dường như bị thứ gì đó làm nghẹn.

Sau khi ho vài tiếng, anh ta từ từ ngồi dậy, tay cầm cốc nước, uống một ngụm.

Hành động vô cùng trôi chảy, không khác gì người khoẻ mạnh bình thường.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Tỉnh rồi, người bệnh thực vật thực sự đã tỉnh!

Ai nấy đều sững sờ đứng lặng tại chỗ như thấy ma giữa ban ngày.

Tròng mắt của Tiêu Thanh Phong như muốn lồi ra: "Bệnh nhân này là người thực vật mà!”

“Trên thế giới này làm gì có ai chữa được cho người thực vật chứ?"

Triệu Thu Yên cũng thấy tê dại, Diệp Trường Thanh lợi hại đến mức có thể đánh thức cả người thực vật?!

Nhưng sự thật không thể chối cãi, người đàn ông đó đúng là đã tỉnh.

Mối nguy của tập đoàn Phong Niên cuối cùng cũng được giải quyết êm đẹp.

Triệu Thu Yên ngày càng tò mò về Diệp Trường Thanh hơn, rốt cuộc anh đã làm như thế nào?

Trong người anh còn ẩn giấu bao nhiêu tài năng nữa?

Lưu Minh Huy thấy bệnh nhân tự cầm cốc uống nước mà như thấy quỷ, liên tục đặt câu hỏi:

"Đến tôi còn không chữa được cho ca bệnh này, tại sao cậu lại có thể làm được?”

“Tại sao chứ?"

Diệp Trường Thanh không biết nên nói gì, bệnh nhân xuất hiện tình trạng này là do hắn không hiểu tình trạng cơ thể của bệnh nhân, không hiểu tính chất nguy hiểm của thuốc sài hồ.

Nói ngắn gọn là dùng sai thuốc.

Chỉ vì sơ suất của hắn mà suýt nữa bệnh nhân đã thiệt mạng.

Vậy mà còn mặt mũi đứng đây hỏi tới hỏi lui, Diệp Trường Thanh không chút khách khí nói:

"Anh muốn biết tại sao tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân phải không?”

“Tôi nói cho anh biết tại sao!”

“ Bởi vì y thuật của tôi cao hơn anh!"

Lưu Minh Huy sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Y thuật của cậu cao hơn tôi sao?

“Cậu đùa tôi à? Tôi có bằng Tiến sĩ Y khoa.”

“Còn cậu học y ở trường nào?”

“Bằng cấp gì?"

Triệu Thu Yên nghe câu hỏi này, cô ấy cũng tò mò nhìn Diệp Trường Thanh.

Cô ấy đã từng tra cứu thông tin cá nhân của Diệp Trường Thanh.

Sau lần thứ ba bị đứt nút áo, Triệu Thu Yên nghĩ Diệp Trường Thanh cố ý nên rất ghét anh, phái người cẩn thận điều tra quá khứ của Diệp Trường Thanh.

Kết quả là không tra ra được bất kỳ hành vi dâm ô nào của Diệp Trường Thanh, cũng không thấy anh có lịch sử đi làm côn đồ bất hảo nào hết.

Lấy vợ xong cũng không qua lại mờ ám với cấp dưới.

Vì quá khứ trong sạch của Diệp Trường Thanh, cô ấy mới dám đưa Diệp Trường Thanh về nhà.

Nếu không, chỉ dựa vào sự tin tưởng của ông nội thì không đủ để cô ấy chấp nhận hôn sư này.

Triệu Thu Yên cũng nhớ, trong quá khứ của Diệp Trường Thanh, chưa từng có kinh nghiệm học y.

Đừng nói là bằng cấp đại học chính quy, thậm chí anh còn chưa từng tiếp xúc với y học.

Y thuật của Diệp Trường Thanh như thể tình cờ có được chỉ trong một đêm.

Điểm này cũng là điều mà Triệu Thu Yên tò mò nhất trên người anh.

Vô cùng tò mò

Diệp Trường Thanh bị hỏi một hồi thì lại thấy nhớ sư phụ. Năm đó vì thấy sư phụ quá đáng thương, tuổi tác cũng ngang với ba anh, cả người đầy bệnh tật, vì để sư phụ bớt được nỗi khổ đau đớn nên anh mới theo ông học y.

Anh giúp ông xoa bóp, ngày đêm bấm huyệt, giúp ông thoải mái hơn.

Không ngờ sau khi anh học thành tài thì một năm trước sư phụ đã ra tù, mãi cũng không thấy sư phụ liên hệ với anh, không biết đã chạy đi đâu.

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Trường Thanh nhìn Lưu Minh Huy nói: "Tôi học y trong tù".

Cái gì?

Trong tù ấy hả?

Lưu Minh Huy trợn mắt nhìn Diệp Trường Thanh, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu không học y ở đại học chính quy à?"

Trong mắt hắn, y học chính là chuyên ngành nghiên cứu nghiêm túc nhất, nhất định phải được đào tạo chính quy.

Bác sĩ trong bệnh viện bây giờ ai nấy cũng có trình độ nghiên cứu sinh.

Trong mắt hắn, những người không học y ở trường mà dám hành nghề đều là lang băm.

Diệp Trường Thanh gật đầu: "Đúng, tôi không học y ở trường đại học.”

Lưu Minh Huy đã đoán được câu trả lời của Diệp Trường Thanh, nhưng khi nghe tận tai, hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.

"Cậu không học y ở trường đại học, nghĩa là không có bằng cấp.”

“Một tiến sĩ như tôi còn không thể chữa được cho bệnh nhân?”

“Vậy một kẻ tay ngang như cậu sao có thể làm được?"

Diệp Trường Thanh cạn lời, đây là logic gì vậy, Đông y rất nhiều cách học, có cha truyền con nối, có sư phụ truyền lại cho đệ tử, việc gì cứ phải có bằng mới được xem là bác sĩ chứ… Diệp Trường Thanh đau đầu, không muốn nói nhiều với tên này nữa.

Tầm mắt của anh chuyển sang cơ thể bệnh nhân.

Tình trạng âm hư dương thịnh của bệnh nhân vẫn khá nghiêm trọng.

Anh phải kê vài thang thuốc điều trị.

Diệp Trường Thanh đang cân nhắc xem nên kê thuốc gì cho phù hợp.

Lưu Minh Huy thấy Diệp Trường Thanh không nói gì, tưởng là Diệp Trường Thanh đuối lý:

"Sao không nói gì nữa, có phải là biết mình sai không?”

“Tôi biết cậu tình cờ gặp may mà thôi.”

“Chắc chắn là cậu thấy bệnh nhân đã tỉnh, cậu liền nhân cơ hội châm cứu lung tung.”

“Sau đó nhận công lao về mình.”

“Còn ra vẻ như mình có thể cứu tỉnh người thực vật!”

“Cậu chờ đó, bệnh viện chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Người nhà bệnh nhân hiểu rõ sự thật, cô ấy cũng sẽ kiện cậu, cậu không phải hành nghề y, cậu là lừa đảo!"

Lừa đảo?

Diệp Trường Thanh nhíu mày, tên này thế mà lại đổ cho anh tội lừa đảo.

Thật là thâm độc!

Anh vừa định phản bác thì Lưu Lệ đi tới, quỳ xuống trước mặt Diệp Trường Thanh, khóc nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu chồng tôi.”

“Anh không chỉ cứu chồng tôi.”

“Mà đã cứu cả gia đình chúng tôi.” “

“Anh chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi".

Diệp Trường Thanh vội vàng đưa tay đỡ Lưu Lệ đứng dậy: "Đừng quỳ xuống được không, tôi là bác sĩ, hành nghề y là bổn phận của tôi.”

“Cô như vậy, tôi không chịu nổi!"

Lưu Lệ chẳng những không đứng dậy mà còn quay đầu gọi bệnh nhân: "Chồng à, lại đây, mau cảm ơn bác sĩ đi.”

“Bệnh viện chẩn đoán anh là người thực vật, anh ấy đã cứu anh tỉnh lại đó.”

Mặc dù bệnh nhân không hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nhìn thấy trạng thái của vợ, anh ta cũng hiểu được đại khái, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh quỳ xuống: "Cảm ơn, tôi là trụ cột trong gia đình, nếu tôi không kiếm tiền, mẹ con họ sẽ không thể sống được.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi".

Ba đứa trẻ thấy vậy cũng chạy đến quỳ xuống.

Diệp Trường Thanh nhất thời luống cuống tay chân, hết kéo người này lại kéo người kia.

Sắc mặt Lưu Minh Huy tái mét, cả nhà này sao có thể tin tưởng một tên không bằng cấp có thể chữa được bệnh nan y cơ chứ, hắn không nhịn được nhắc nhở: "Các người có thể tỉnh táo một chút được không.”

“Một người không học y chính quy như cậu ta vậy mà chữa được cho người bệnh thực vật? Các người không thấy đây là chuyện nực cười sao?”

“Cái tên đó thấy bệnh nhân tỉnh rồi, mới châm cứu lung tung, nhận công lao về mình.”

“Các người bị lừa rồi, bị cậu ta lừa rồi.”

“Các người nên kiện cậu ta tội lừa đảo!”

“Bệnh viện chúng tôi có thể làm chứng cho các người!”

“Đảm bảo bắt cậu ta phải bồi thường tiền cho các người!"

Biểu cảm của bệnh nhân rất phức tạp, không biết nên nói cái gì, vì anh ta không biết sự việc diễn ra như thế nào, chỉ có thể để Lưu Lệ ứng phó:

"Vợ à~"

Lưu Lệ ra hiệu cho chồng đừng nói, cô ta bước về phía Lưu Minh Huy, kích động nói: "Lúc tôi cầu xin anh ấy chữa trị.”

“Tôi đã nói trước, tôi không bắt anh ấy chịu trách nhiệm gì hết, chỉ cần anh ấy chịu chữa trị cho chồng tôi, tôi đã rất biết ơn!”

“Anh nói anh ấy lừa tôi.”

“Bắt tôi kiện anh ấy, chẳng lẽ kiện anh ấy lừa đảo làm chồng tôi tỉnh lại sao?”

“Nếu lừa mà có thể khiến chồng tôi tỉnh lại.”

“Tôi rất muốn bị anh lừa, nhưng khi tôi khóc lóc cầu xin anh cứu chồng tôi.”

“Sao anh không làm đi?"

Cái này...

Biểu cảm của Lưu Minh Huy rất xấu hổ, khi Lưu Lệ nghe tin bệnh nhân trở thành người thực vật, thực sự đã quỳ xuống cầu xin hắn.

Nhưng hai chuyện này đâu có giống nhau?

"Sao cô không hiểu, cậu ta chỉ tình cờ gặp may thôi.”

“Cô động não suy nghĩ xem, cậu ta không học y chính quy, đừng nói là có bằng Tiến sĩ như tôi, cậu ta thậm chí còn không phải nghiên cứu sinh, bằng cử nhân, cao đẳng thấp hơn cũng không có.”

“Cậu ta biết gì về y học mà chữa chứ?"

Lưu Lệ nghe mà tức giận, Diệp Trường Thanh đã cứu chồng cô ta, không chỉ có chồng, Diệp Trường Thanh cứu cả cuộc đời tan vỡ của cô ta.

Ba đứa trẻ vẫn có ba.

Bọn họ vẫn là gia đình hạnh phúc.

Cô ta vô cùng biết ơn Diệp Trường Thanh, không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng Lưu Minh Huy lại công kích ân nhân cứu mạng của cô ta!

Cô ta không thể chịu đựng được nữa, tức giận đáp trả:

"Tôi không quan tâm anh là nghiên cứu sinh hay Tiến sĩ.”

“Chỉ cần có thể khiến chồng tôi tỉnh lại, chính là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.”

“Đừng có nhắc đến bằng cấp với tôi, y thuật của người ta cao minh hơn anh là sự thật.”

“Anh học hỏi người ta đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom