Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
- Rèn luyện?
Ánh mắt của đám người Thu Chấn không khỏi đảo quanh một vòng. Vùng núi này, nói lớn không lớn, nhưng mà tuyệt đối không nhỏ. Bên trong đó đừng nói yêu thú vô số kể, chỉ riêng là đông đảo dã thú mãnh thú, tất cả cũng thực sự không phải là hạng người bình thường có thể đến chỗ này rèn luyện.... Nhưng mà tuổi tác của người trước mặt này thật sự cũng quá ít một chút đi?
Thật không nghĩ tới, trong lúc những người bọn họ này đang đánh giá Thần Dạ, thì trong lòng Thần Dạ cũng đang có rất nhiều cảm thán!
Năm cá nhân, ông lão là cao thủ cảnh giới Trung Huyền. Hai vị người trung niên là Sơ Huyền Bát Trọng, người trẻ tuổi độ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi kia có cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng. Còn lại nữ nhân này có cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng.
Đội hình như thế, nếu đặt ở trong đế đô Hoàng Thành, thì có thể cùng sánh vai chỉ có hoàng thất, Thần gia, cùng với ít ỏi không có mấy Đại gia tộc. Ngoài ra còn có chỉ là một hai thế lực nào đó trong Hoàng Thành, ví dụ như Thiết gia của Thiết Dịch Thiên....
Thu gia là so ra kém mấy nhà này. Cũng không nên quên, Thu Chấn vừa rồi nói, Thu gia bọn họ, là Thu gia trấn Thanh Dương.... Nói cách khác, một gia tộc ở thôn trấn mà đã có thực lực như thế....
Tâm thần của Thần Dạ, tựa hồ có điểm hoảng hốt!
Lúc hắn ở tại đế đô Hoàng Thành, gia tộc này tự cho mình là siêu phàm, gia tộc kia tự nhận là mười phần hùng mạnh. Nếu như chuyển bọn họ tới các thành trì khác, không ở dưới chân Thiên Tử, không có hoàng thất phù hộ, thì tình cảnh sẽ phải như thế nào?
Mà cái này lại làm cho Thần Dạ liên tưởng đến một chuyện cực kỳ quan trọng khác.
Hắn không biết trấn Thanh Dương đến tột cùng có bao nhiêu dân. Nhưng nếu gọi là một trấn, như vậy, nhất định quy mô sẽ không quá lớn.
. Một thế lực chốn thôn trấn, mà thực lực của nó liền đủ để sánh vai mấy thế lực đứng đầu trong đế đô Hoàng Thành, vậy với các thành trì lớn hơn một chút thì sao?
Đại Hoa hoàng triều có diện tích lãnh thổ mở rộng. Những nơi tương tự với trấn Thanh Dương, thậm chí thành trì lớn hơn nữa là phi thường nhiều. Vậy mà ngay cả trấn Thanh Dương cũng có tồn tại đến mức này như Thu gia. Vậy ai dám nói, ở thôn trấn khác, trong các tòa đại thành trì khác sẽ không tồn tại một vài thế lực sao, sẽ không tồn tại rất nhiều thế lực so sánh với Thu gia thì còn cường đại hơn?
Thế lực cường đại khẳng định sẽ có.... Vấn đề lúc nào cũng có thể tùy thời sẽ tới. Bao nhiêu thế lực đông đảo, thực lực phi thường phi phàm. Vậy một hoàng thất, ngay cả có ngàn vạn quân mã, thì có thể nào áp chế nổi những thế lực này, chúng sẽ không gây sóng gió ở trong hoàng triều?
Nếu như nói ở trong hoàng thất có siêu cấp cao thủ, làm cho những thế lực này không dám hành động tùy tiện xằng bậy, phải tuân thủ một chút luật pháp của hoàng triều. Như vậy, hoàng thất sẽ không hề có biện pháp bắt Thần gia sao?
Tuy nói Thần gia thế lực cũng đồng dạng phi phàm. Nhưng Thần Dạ không cho rằng thực lực của Thần gia có thể hơn được tất cả thế lực trong Đại Hoa hoàng triều liên hợp với nhau!
Thế giới này, chính là thế giới Huyền Khí, là một thế giới mà thực lực là trên hết. Hoàng quyền thế tục cũng vẻn vẹn là đối với một số người bình thường, hoặc là dùng được với người tu vi cũng không thật cao siêu. Còn căn bản vô phương áp dụng với những cao thủ.
Tu vi của Thu Chấn, có lẽ vô phương bỏ qua luật pháp hoàng triều. Nhưng nếu như Thu Chấn đạt tới cảnh giới Thượng Huyền, như vậy, có chút luật pháp hoàng triều thì Thu gia lão ta liền có khả năng không cần phải quá tuân thủ.
Nếu như là có thêm cảnh giới Thông Huyền thì đại bộ phận luật pháp hoàng triều sẽ không được coi vào đâu. Mà nếu như đạt tới cảnh giới Lực Huyền, hoàng triều căn bản là không trói buộc được cao thủ đến mức này.
Thần Dạ sinh sau đẻ muộn, không biết Đại Hoa hoàng triều này rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ. Hắn càng không rõ ràng lắm, trong số những cao thủ này có bao nhiêu người đã đạt tới cảnh giới Lực Huyền. Nhưng nghĩ đến Đại Hoa hoàng triều to lớn như thế, sẽ không thể không có cao thủ Lực Huyền tồn tại.
Không chỉ nói cao thủ Lực Huyền, mà các cao thủ Thông Huyền, cao thủ cảnh giới Thượng Huyền cũng đều luôn có. Vậy hoàng thất lấy cái gì để ràng buộc bọn họ?
Trong đồn đại, sau khi đạt tới cảnh giới Lực Huyền, người tu luyện Huyền Khí liền có khả năng Ngự Không phi hành, bay được như chim không hề gò bó. Người nào đạt đến cấp độ mức này chính là nhân vật, nhìn khắp cả trong thế gian trong đó mới có tư cách được gọi là cao thủ. Với lực của bọn họ đủ để hủy diệt một tòa thành trì.
Ngàn vạn quân mã, trừ phi có được ngàn vạn quân mã cũng có cảnh giới Thượng Huyền liên thủ xuất ra một kích, mới có khả năng lưu lại cao thủ cấp bậc đến mức Lực Huyền này.
- Một mình vào trong dãy núi này để rèn luyện, tiểu huynh đệ thật là có quyết đoán cao. Ha hả, lão phu bội phục!
Sau khi trầm lặng một hồi lâu, Thu Chấn mới mở miệng cười nói. Hiện tại trong lời nói của lão cũng không tồn tại chút xíu ý lạnh thấu xương nào.
Thần Dạ che giấu tâm thần, cũng là cười cười mà đáp:
- Ta còn có chuyện cần làm, nên cũng không quấy rầy các vị, cáo từ!
Tuy nói rất cảm thấy hứng thú đối với thứ gì đó che giấu ở dưới hố sâu. Nhưng nếu như không cần thiết thì hắn cũng không muốn đưa tới một chút phiền toái không cần thiết.
- Tiểu huynh đệ, sau khi từ nơi này ra ngoài là trấn Thanh Dương. Lão phu đối với người trẻ tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn thì từ trước tới nay đều rất có thiện cảm. Nếu như tiểu huynh đệ không ngại thì cứ việc ở lại chỗ này chờ thêm mấy ngày. Đến khi lão phu làm thỏa đáng chuyện nơi đây thì chúng ta cùng nhau rời đi. Nhân cơ hội này, lão phu muốn làm quen cùng ngươi một chút, như thế có được hay không?
- Gia gia!
Thấy Thu Chấn nói như vậy, nữ nhân kia trông rất là xinh đẹp không khỏi có hơi sốt ruột.
Thu Chấn khoát khoát tay, ngăn nữ nhân lại mà cười nhìn Thần Dạ.
- Cũng tốt! Chỉ là như vậy thì phải quấy rầy các vị.
Trầm tư chỉ chốc lát, Thần Dạ liền đồng ý ngồi xuống. Cũng không phải hắn ở lại để có nhiều cơ hội hơn đi xem xét hố sâu kia. Mà là, lòng nghi ngờ kia của Thu Chấn cũng không hoàn toàn mất đi. Nếu như hắn cứ kiên trì đòi rời đi thì khó tránh khỏi sẽ có một cuộc đánh nhau. Tuy nói hắn không sợ hãi, nhưng vẫn là câu nói kia. Hắn không muốn tự nhiên lại dẫn đến một chút phiền toái.
Mà nếu hắn được mời thì vừa lúc, có khả năng nhìn một chút xem rốt cuộc bên trong hố sâu đang che giấu cái gì.
Màn đêm dần dần bao phủ xuống, trong khoảng thời gian này, tia sáng đỏ như lửa liền không có xuất hiện.
Ở một chỗ vách núi cạnh bãi đất trống có vài cái hang động, bên trong đặt một chút đồ dùng hằng ngày. Xem ra, người của Thu gia tới đây cũng là đã nhiều ngày.
Với đội hình năm người bọn họ thì cũng không phải lo lắng có dã thú yêu thú linh tinh các loại đột kích đến. Cho nên, trong mỗi hang động đều có đốt đống lửa....
Ánh mắt của đám người Thu Chấn không khỏi đảo quanh một vòng. Vùng núi này, nói lớn không lớn, nhưng mà tuyệt đối không nhỏ. Bên trong đó đừng nói yêu thú vô số kể, chỉ riêng là đông đảo dã thú mãnh thú, tất cả cũng thực sự không phải là hạng người bình thường có thể đến chỗ này rèn luyện.... Nhưng mà tuổi tác của người trước mặt này thật sự cũng quá ít một chút đi?
Thật không nghĩ tới, trong lúc những người bọn họ này đang đánh giá Thần Dạ, thì trong lòng Thần Dạ cũng đang có rất nhiều cảm thán!
Năm cá nhân, ông lão là cao thủ cảnh giới Trung Huyền. Hai vị người trung niên là Sơ Huyền Bát Trọng, người trẻ tuổi độ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi kia có cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng. Còn lại nữ nhân này có cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng.
Đội hình như thế, nếu đặt ở trong đế đô Hoàng Thành, thì có thể cùng sánh vai chỉ có hoàng thất, Thần gia, cùng với ít ỏi không có mấy Đại gia tộc. Ngoài ra còn có chỉ là một hai thế lực nào đó trong Hoàng Thành, ví dụ như Thiết gia của Thiết Dịch Thiên....
Thu gia là so ra kém mấy nhà này. Cũng không nên quên, Thu Chấn vừa rồi nói, Thu gia bọn họ, là Thu gia trấn Thanh Dương.... Nói cách khác, một gia tộc ở thôn trấn mà đã có thực lực như thế....
Tâm thần của Thần Dạ, tựa hồ có điểm hoảng hốt!
Lúc hắn ở tại đế đô Hoàng Thành, gia tộc này tự cho mình là siêu phàm, gia tộc kia tự nhận là mười phần hùng mạnh. Nếu như chuyển bọn họ tới các thành trì khác, không ở dưới chân Thiên Tử, không có hoàng thất phù hộ, thì tình cảnh sẽ phải như thế nào?
Mà cái này lại làm cho Thần Dạ liên tưởng đến một chuyện cực kỳ quan trọng khác.
Hắn không biết trấn Thanh Dương đến tột cùng có bao nhiêu dân. Nhưng nếu gọi là một trấn, như vậy, nhất định quy mô sẽ không quá lớn.
. Một thế lực chốn thôn trấn, mà thực lực của nó liền đủ để sánh vai mấy thế lực đứng đầu trong đế đô Hoàng Thành, vậy với các thành trì lớn hơn một chút thì sao?
Đại Hoa hoàng triều có diện tích lãnh thổ mở rộng. Những nơi tương tự với trấn Thanh Dương, thậm chí thành trì lớn hơn nữa là phi thường nhiều. Vậy mà ngay cả trấn Thanh Dương cũng có tồn tại đến mức này như Thu gia. Vậy ai dám nói, ở thôn trấn khác, trong các tòa đại thành trì khác sẽ không tồn tại một vài thế lực sao, sẽ không tồn tại rất nhiều thế lực so sánh với Thu gia thì còn cường đại hơn?
Thế lực cường đại khẳng định sẽ có.... Vấn đề lúc nào cũng có thể tùy thời sẽ tới. Bao nhiêu thế lực đông đảo, thực lực phi thường phi phàm. Vậy một hoàng thất, ngay cả có ngàn vạn quân mã, thì có thể nào áp chế nổi những thế lực này, chúng sẽ không gây sóng gió ở trong hoàng triều?
Nếu như nói ở trong hoàng thất có siêu cấp cao thủ, làm cho những thế lực này không dám hành động tùy tiện xằng bậy, phải tuân thủ một chút luật pháp của hoàng triều. Như vậy, hoàng thất sẽ không hề có biện pháp bắt Thần gia sao?
Tuy nói Thần gia thế lực cũng đồng dạng phi phàm. Nhưng Thần Dạ không cho rằng thực lực của Thần gia có thể hơn được tất cả thế lực trong Đại Hoa hoàng triều liên hợp với nhau!
Thế giới này, chính là thế giới Huyền Khí, là một thế giới mà thực lực là trên hết. Hoàng quyền thế tục cũng vẻn vẹn là đối với một số người bình thường, hoặc là dùng được với người tu vi cũng không thật cao siêu. Còn căn bản vô phương áp dụng với những cao thủ.
Tu vi của Thu Chấn, có lẽ vô phương bỏ qua luật pháp hoàng triều. Nhưng nếu như Thu Chấn đạt tới cảnh giới Thượng Huyền, như vậy, có chút luật pháp hoàng triều thì Thu gia lão ta liền có khả năng không cần phải quá tuân thủ.
Nếu như là có thêm cảnh giới Thông Huyền thì đại bộ phận luật pháp hoàng triều sẽ không được coi vào đâu. Mà nếu như đạt tới cảnh giới Lực Huyền, hoàng triều căn bản là không trói buộc được cao thủ đến mức này.
Thần Dạ sinh sau đẻ muộn, không biết Đại Hoa hoàng triều này rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ. Hắn càng không rõ ràng lắm, trong số những cao thủ này có bao nhiêu người đã đạt tới cảnh giới Lực Huyền. Nhưng nghĩ đến Đại Hoa hoàng triều to lớn như thế, sẽ không thể không có cao thủ Lực Huyền tồn tại.
Không chỉ nói cao thủ Lực Huyền, mà các cao thủ Thông Huyền, cao thủ cảnh giới Thượng Huyền cũng đều luôn có. Vậy hoàng thất lấy cái gì để ràng buộc bọn họ?
Trong đồn đại, sau khi đạt tới cảnh giới Lực Huyền, người tu luyện Huyền Khí liền có khả năng Ngự Không phi hành, bay được như chim không hề gò bó. Người nào đạt đến cấp độ mức này chính là nhân vật, nhìn khắp cả trong thế gian trong đó mới có tư cách được gọi là cao thủ. Với lực của bọn họ đủ để hủy diệt một tòa thành trì.
Ngàn vạn quân mã, trừ phi có được ngàn vạn quân mã cũng có cảnh giới Thượng Huyền liên thủ xuất ra một kích, mới có khả năng lưu lại cao thủ cấp bậc đến mức Lực Huyền này.
- Một mình vào trong dãy núi này để rèn luyện, tiểu huynh đệ thật là có quyết đoán cao. Ha hả, lão phu bội phục!
Sau khi trầm lặng một hồi lâu, Thu Chấn mới mở miệng cười nói. Hiện tại trong lời nói của lão cũng không tồn tại chút xíu ý lạnh thấu xương nào.
Thần Dạ che giấu tâm thần, cũng là cười cười mà đáp:
- Ta còn có chuyện cần làm, nên cũng không quấy rầy các vị, cáo từ!
Tuy nói rất cảm thấy hứng thú đối với thứ gì đó che giấu ở dưới hố sâu. Nhưng nếu như không cần thiết thì hắn cũng không muốn đưa tới một chút phiền toái không cần thiết.
- Tiểu huynh đệ, sau khi từ nơi này ra ngoài là trấn Thanh Dương. Lão phu đối với người trẻ tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn thì từ trước tới nay đều rất có thiện cảm. Nếu như tiểu huynh đệ không ngại thì cứ việc ở lại chỗ này chờ thêm mấy ngày. Đến khi lão phu làm thỏa đáng chuyện nơi đây thì chúng ta cùng nhau rời đi. Nhân cơ hội này, lão phu muốn làm quen cùng ngươi một chút, như thế có được hay không?
- Gia gia!
Thấy Thu Chấn nói như vậy, nữ nhân kia trông rất là xinh đẹp không khỏi có hơi sốt ruột.
Thu Chấn khoát khoát tay, ngăn nữ nhân lại mà cười nhìn Thần Dạ.
- Cũng tốt! Chỉ là như vậy thì phải quấy rầy các vị.
Trầm tư chỉ chốc lát, Thần Dạ liền đồng ý ngồi xuống. Cũng không phải hắn ở lại để có nhiều cơ hội hơn đi xem xét hố sâu kia. Mà là, lòng nghi ngờ kia của Thu Chấn cũng không hoàn toàn mất đi. Nếu như hắn cứ kiên trì đòi rời đi thì khó tránh khỏi sẽ có một cuộc đánh nhau. Tuy nói hắn không sợ hãi, nhưng vẫn là câu nói kia. Hắn không muốn tự nhiên lại dẫn đến một chút phiền toái.
Mà nếu hắn được mời thì vừa lúc, có khả năng nhìn một chút xem rốt cuộc bên trong hố sâu đang che giấu cái gì.
Màn đêm dần dần bao phủ xuống, trong khoảng thời gian này, tia sáng đỏ như lửa liền không có xuất hiện.
Ở một chỗ vách núi cạnh bãi đất trống có vài cái hang động, bên trong đặt một chút đồ dùng hằng ngày. Xem ra, người của Thu gia tới đây cũng là đã nhiều ngày.
Với đội hình năm người bọn họ thì cũng không phải lo lắng có dã thú yêu thú linh tinh các loại đột kích đến. Cho nên, trong mỗi hang động đều có đốt đống lửa....
Bình luận facebook