Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213-214
Chương 213. Cạm bẫy và thủ đoạn liên hoàn
Sát thủ áo trắng đem cái mặt nạ da người kéo xuống, lộ ra khuôn mặt ban đầu.
Chu Hàn vừa nhìn lập tức nhận ra anh ta, người này không phải ai khác, chính là Vô Kiểm.
Cả người anh ngẩn ra, trong vô thức nhìn về phía Vô Kiểm, có chút khó có thể tin tưởng.
“Vô Kiểm, hơi thở trên người của anh sao lại giấu đi rồi?” Lần này, Chu Hàn hoàn toàn không có phát hiện ra hơi thở trên người của Vô Kiểm.
Dù thế nào anh cũng không nghĩ đến, Vô Kiểm thế mà lại có thể giấu đi hơi thở của mình, điều này nói rõ ngụy trang hơi thở của Vô Kiểm đã tăng lên một bậc rồi.
“Nguyên soái, không ngờ tới chứ gì?” Vô Kiểm nở một nụ cười gian trá với Chu Hàn: “Nếu như tôi không giấu hơi thở đi, chẳng phải sẽ dễ dàng bị nhìn thấu sao?”
Chu Hàn nghe vậy thì gật gật đầu, lời Vô Kiểm nói quả thực có lý.
Nói cách khác, nếu như thời khắc mấu chốt Vô Kiểm bị nhìn thấu, vậy thì mọi người đều đến chơi chơi.
Nói cho cùng, Vô Kiểm là con át chủ bài của Chu Hàn.
Mỗi lần ngàn cân treo sợi tóc, giữa ranh giới sinh tử, Chu Hàn đều dựa vào Vô Kiểm để lật bàn.
“Lần này quả thực không nghĩ tới, quá nguy hiểm rồi.” Chu Hàn lãnh đạm lên tiếng nói, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh quang không dễ phát hiện.
“Vậy Bạch Hổ?” Chu Hàn hỏi Vô Kiểm một câu, anh có một loại trực giác, Bạch Hổ cũng chưa có chết.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa dứt lời, lúc này Bạch Hổ ngã trên mặt đất đột nhiên bò dậy.
“Nguyên soái.” Bạch Hổ ha ha cười lớn với Chu Hàn: “Trước đó Vô Kiểm đã đưa một cái tư thế tay để ra hiệu với tôi, bảo tôi phối hợp với anh ấy.”
“Lúc đầu tôi vẫn có một chút nghi hoặc, thầm nghĩ tại sao cái tên sát thủ này lại biết tư thế tay ra hiệu của chúng ta.”
“Cho đến khi Vô Kiểm chủ động lộ ra thân phận của anh ấy với tôi, tôi mới biết rõ.”
Bạch Hổ đem chuyện tình nói hết.
Sau khi Chu Hàn nghe xong lời giải thích của Bạch Hổ, lập tức cũng thở phào một hơi.
“Tiết Minh Dương, cậu không sao chứ?” Chu Hàn lập tức hỏi Tiết Minh Dương.
Ánh mắt của anh đánh giá trên dưới người của Tiết Minh Dương, vô cùng cẩn thận.
Nhưng Tiết Minh Dương từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, trong lòng Chu Hàn đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
“Tôi không sao.” Đột nhiên, Tiết Minh Dương lên tiếng trả lời.
Nhưng ngay lúc cậu ta trả lời Chu Hàn, đồng thời lại đột nhiên một tay đem áo khoác cởi ra.
“Keng keng keng…” Chỉ nhìn thấy trên người anh ta buộc một loạt phấn đạn, nghiễm nhiên là một trạng thái muốn cá chết lưới rách.
Dường như là ngay lúc này, Chu Hàn ý thức được mối nguy cơ, anh phát hiện ra tên Tiết Minh Dương này chính là do sát thủ giả dạng.
Sợ rằng Tiết Minh Dương thật sự đã sớm bị bắt đi rồi, lần này Chu Hàn bị Như Liệt đoàn đáp lại một quân.
Điều này Chu Hàn cũng không thể nào nghĩ đến, cả Bạch Hổ và Vô Kiểm cũng đều trở nên khiếp sợ.
“Tiết Minh Dương, cậu làm cái gì vậy?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi Tiết Minh Dương một câu.
Lúc này anh ta cũng không có phản ứng lại.
Bạch Hổ cũng không nhìn ra Tiết Minh Dương này là do sát thủ giả dạng, giống như vừa nãy Vô Kiểm đã giả dạng thành sát thủ áo trắng vậy.
“Đi mau.” Chu Hàn đẩy hai người Bạch Hổ, mà Tiết Minh Dương do sát thủ giả dạng mà thành cũng ngay tại lúc này trong nháy mắt đã nhào về phía Chu Hàn.
“Tìm chết.” Chu Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, liền nhấc một chân đá Tiết Minh Dương trên người buộc phấn đạn bay ra ngoài.
Nhưng đối phương lại không chết thì không ngừng lại, sau khi dãy dụa từ trên đất bò dậy xong lại nhào về phía Chu Hàn, nghiễm nhiên là một trạng thái liều mạng.
Chu Hàn đương nhiên sẽ không để đối phương thực hiện được, sắc mặt anh thay đổi, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí.
Trong nháy mắt rút dao găm ra, một dao chặt đứt hai sợi phấn đạn nối tiếp nhau trên người Tiết Minh Dương giả.
Dường như ngay lúc cắt đứt hai sợi, đồng thời Chu Hàn vươn tay bóp lấy cổ của đối phương, nhẹ nhàng bóp chết.
Đồng thời một tay đem mặt nạ da người của đối phương kéo xuống, phát hiện quả nhiên không phải là Tiết Minh Dương.
Còn Tiết Minh Dương thật sự, sợ rằng lúc này đã bị bắt đi.
“Nguyên soái, ngài không sao chứ?” Hai người Bạch Hổ lập tức vội vàng đến gần, lên tiếng hỏi.
Chu Hàn lắc lắc đầu: “Không sao.”
Bạch Hổ nghe vậy mới thở phào một hơi, ánh mắt Vô Kiểm bên cạnh xoay chuyển, rơi trên cái mặt nạ da người trên mặt đất.
Trong ánh mắt của anh ta lộ ra một tia phức tạp, cái ánh mắt này giống như bị người ta trêu đùa vậy.
“Bạch Hổ, tra ra cách thức liên lạc của ông Cao.” Chu Hàn lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Hổ.
Anh thất vọng lên tiếng nói: “Liên lạc với lão Cao cho tôi, hỏi ông ta muốn điều kiện gì mới có thể bỏ qua cho Tiết Minh Dương.”
Dứt lời, Chu Hàn lại đi về phía căn phòng của hai anh em nhà Tony Bond.
Quả nhiên giống như anh dự đoán, hai anh em Tony Bond đã không thấy nữa, rất rõ ràng cũng là bị lão Cao bắt đi rồi.
Đột nhiên, cả người Chu Hàn ngẩn ra.
Anh quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ, dường như là dùng giọng điệu chất vấn lên tiếng nói: “Tại sao cậu lại đến đây rồi? Vậy Tô Hàm thì làm sao?”
Chu Hàn dường như lập tức ý thức được, Tô Hàm một mình ở trong phòng không có ai bảo vệ.
“Nguyên soái, ngài đừng yên tâm, tôi đưa cho phu nhân một vũ khí nóng.” Bạch Hổ xấu hổ cười với Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại hoàn toàn không yên tâm, anh không nói hai lời, lập tức xông vào phòng của Tô Hàm.
Vừa bước vào phòng, Chu Hàn lập tức sửng sốt.
Sắc mặt anh sững sờ, ánh mắt dừng lại ở mấy tên sát thủ ở trong phòng.
Lúc này, nhìn thấy trong tay Tô Hàm đang chơi đùa vũ khí nóng ngồi trên giường, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt mà người thường không có.
Chu Hàn từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ như vậy của Tô Hàm, trong ấn tượng của anh, Tô Hàm hầu như luôn là tiểu gia bích ngọc, người con gái đặc biệt lương thiện dịu dàng.
Nhưng bây giờ lại trở nên có chút băng lãnh.
Băng lãnh, khiến cho Chu Hàn có hơi không quen.
Nhưng Chu Hàn còn phát hiện ra một điểm.
Đó chính là Tô Hàm đã nể tình rồi.
Cô không làm đau sát thủ, chỉ là đem mấy tên sát thủ và mấy cây súng lật đổ ở trên mặt đất mà thôi.
Xem ra Tô Hàm vẫn duy trì tấm lòng như lúc ban đầu.
Hoặc là cái bộ dạng băng lãnh này của cô là do sự huấn luyện trước đây mà có.
Đối với những cái này, Chu Hàn đều cảm thấy không quá quan trọng. Quan trọng chính là Tô Hàm không quên tấm lòng lúc ban đầu, vẫn như cũ giữ vững điểm mấu chốt thiện lương này của cô.
Có thể làm đến bước này đã rất tốt rồi.
Nói cho cùng, điều này người thường không làm nổi.
Đối với sát thủ, dường như tất cả mọi người đều kêu đánh kêu giết, hận không thể giết chết toàn bộ sát thủ trong thiên hạ.
Nhưng Tô Hàm không như vậy, cô chỉ là bảo vệ mình, cho dù đối mặt với sát thủ muốn đưa cô vào chỗ chết.
Mặc dù Tô Hàm có thể một phát súng nổ rớt đầu của đối phương, nhưng cô không có làm như vậy, vẫn như cũ giữ lại cho người ta một cái mạng.
Tô Hàm thiện lương đến mức độ này khiến cho trong lòng Chu Hàn kinh hãi.
“Vợ, em không sao chứ?” Chu Hàn bước nhanh tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tô Hàm, lên tiếng quan tâm hỏi.
“Em không sao.” Tô Hàm lắc lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nặn ra một nụ cười khó coi.
Rất rõ ràng, Tô Hàm lúc này rất là mệt mỏi.
“Không sao là tốt.” Chu Hàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, một tay đem Tô Hàm ôm vào trong lòng.
Tô Hàm cũng theo bản năng nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của Chu Hàn.
Lúc này Tô Hàm rất vui vẻ yên tâm, cũng rất thỏa mãn.
Trong lòng cô biết rõ Chu Hàn đối với cô rất tốt.
Hơn nữa ngay lúc cô nhắm mắt lại, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã đồng thời ra tay.
Chương 214. Khó phân thắng bại
Tốc độ của Vô Kiểm và Bạch Hổ rất nhanh, phút chốc đã tiêu diệt mấy tên sát thủ trên đất, lôi ra khỏi phòng dọn dẹp sạch sẽ.
Khi Tô Hàm tỉnh lại, vết máu trong phòng đều đã được xử lý sạch sẽ, mà bóng dáng của những sát thủ kia lại biến mất tăm.
Tô Hàm thấy vậy tức thì đầy kinh ngạc.
Cô chuyển ánh mắt nhìn sang Chu Hàn.
Lập tức lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, đã xảy ra chuyện gì? Những sát thủ kia đâu?”
Gương mặt của Tô Hàm đầy vẻ khó tin, giống như phát hiện chuyện gì không nên phát hiện vậy.
Cô kinh ngạc mà nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đã giết hết những sát thủ đó rồi sao?”
Nói xong, ánh mắt của Tô Hàm theo bản năng nhìn về phía Vô Kiểm và Bạch Hổ.
Hai người vừa thấy Tô Hàm nhìn về phía mình, lập tức hơi thay đổi sắc mặt.
Thật ra thì bọn họ có một trăm lý do để Tô Hàm tin tưởng rồi bình tĩnh lại.
Chẳng qua là hai người không dám lừa gạt Tô Hàm, dù sao cô chính là cô Chu.
“Bà xã.” Chu Hàn nắm chặt tay của cô gái, lên tiếng dịu dàng an ủi: “Không cần lo lắng, không sao rồi.”
Tô Hàm thấy Chu Hàn rất bình tĩnh, mặc dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.
Dù sao chuyện đến lúc này, Tô Hàm cũng không có gì để nói.
Cô biết rất rõ trong lòng, nếu như thật sự những sát thủ vừa nãy đã chết, vậy thì cô có nói thêm đi nữa thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ dựa vào mấy câu nói của cô, những sát thủ đó có thể sống lại ư? Thật là hoang đường nực cười.
Tô Hàm tự giễu ở trong lòng, sắc mặt lại trở nên bình thản.
Vào lúc này, cô vốn không dám tạo thêm phiền phức cho Chu Hàn nữa.
Lập tức không nói nhảm nửa câu, lên tiếng nói: “Chu Hàn, cảm ơn anh, em biết anh đối xử tốt với em.”
Tô Hàm nói xong, lúc cô vừa dứt lời thì Chu Hàn cũng gật đầu.
Anh nắm chặt tay của Tô Hàm hơn, anh phải quý trọng cô gái này.
“Bạch Hổ, Vô Kiểm.” Chu Hàn lập tức lên tiếng dặn dò: “Các cậu đi cứu Tiết Minh Dương, Tề Họa Mi và hai anh em Tony Bond.”
Nói tới đó, Chu Hàn im lặng một lúc, lập tức chuyển đề tài: “Trước khi trời tối, nhất định phải cứu bọn họ về.”
Anh nói xong, hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm tức thì lên tiếng trả lời: “Rõ.”
Ngay sau đó hai người đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt của Chu Hàn rời khỏi bóng lưng của hai người, cuối cùng nhìn Tô Hàm.
“Bà xã.” Anh thắm thiết nói: “Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Hàm nghe vậy trái tim lập tức sắp hòa tan, gương mặt cô chan chứa hạnh phúc gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Lúc Chu Hàn và Tô Hàm anh anh em em, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã lái xe xông đến nhà họ Cao.
“Bạch Hổ, tính ra đã mấy năm hai chúng ta không có cuộc so tài nào nhỉ?” Vô Kiểm giẫm chân ga, đột nhiên hạ cửa kính xe.
Ngay sau đó, anh ta hỏi Bạch Hổ đang lái một chiếc siêu xe khác.
“Đúng vậy, tính ra phải hai ba năm rồi.” Bạch Hổ lên tiếng trả lời.
Kết quả vừa nói xong, anh ta đột nhiên nhận ra chỗ không đúng.
Ngay sau đó, Bạch Hổ theo bản năng hỏi một câu: “Vô Kiểm, anh có ý gì? Chẳng lẽ muốn so tài một trận với tôi sao?”
Bạch Hổ dứt lời, Vô Kiểm lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên, phải so tài một trận.”
“Vừa nãy tự anh nói rồi, đã hai ba năm chúng ta không so tài một trận.” Vô Kiểm đầy chân thành mà nói: “Mà hôm nay là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Hiếm khi đi thi hành nhiệm vụ chung với Bạch Hổ, dù sao hôm nay là vì không đủ người, hơn nữa phải cứu hơn bốn người.
Cũng chính vì vậy Chu Hàn mới dùng át chủ bài Vô Kiểm này, phái anh ta đi thi hành nhiệm vụ với Bạch Hổ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Chu Hàn sẽ không dùng át chủ bài Vô Kiểm.
Mọi thứ Chu Hàn làm vào hôm nay cũng là vì Bạch Hổ, mà lúc này Chu Hàn đang ở bên cạnh Tô Hàm, đã hành động.
Anh muốn tự ra mặt, đưa Tô Hàm cùng đi đến giúp đỡ, như vậy cũng tăng thêm một lợi thế.
Nếu như không tự áp trận, Chu Hàn sẽ không yên lòng, Bạch Hổ và Vô Kiểm không thể xảy ra chuyện.
Hai người không chỉ đối mặt với lão cáo già họ Cao đó, còn có mấy nhóm sát thủ tinh nhuệ của Như Liệt đoàn.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời, Chu Hàn phải đảm bảo không có sơ hở.
Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm người này lái nhanh hơn người kia, cho dù là qua khúc quanh hay chướng ngại vật trên đường, với hai người mà nói cũng giống như con nít chơi đồ hàng vậy.
Cuối cùng, khi hai người lái xe đến nhà họ Cao thì khổ nỗi là đánh ngang tay, không có ai chiến thắng.
“Quả nhiên, kết quả lần này vẫn giống như trước, anh và tôi khó phân thắng bại.” Bạch Hổ dửng dưng, giống như đã sớm biết rồi vậy.
Vô Kiểm bên cạnh cũng cười híp mắt nói: “Sớm biết sẽ như vậy.”
Bạch Hổ nghe vậy thản nhiên gật đầu, hai người hiểu ý nhau. Sau chốc lát yên lặng, cuối cùng cũng không ai nói gì.
Bóng dáng của hai người chợt lóe lên, nhanh chóng xông vào trong nhà họ Cao.
Lúc này trong cả nhà họ Cao cũng không có nhiều người, chỉ còn một vài người tam giáo cửu lưu đang không ngừng đi dạo.
Hai người Bạch Hổ không nhịn được theo bản năng liếc nhìn nhau, cùng hiểu ý.
“Làm gì đó?” Cả đám lập tức vây lại.
Sau khi hai người Bạch Hổ nhìn nhau, lập tức không nói nhiều mà chủ động ra tay về phía đám người.
“Ầm.” Hai người Bạch Hổ ra tay, tất cả người trong nhà họ Cao ngã xuống. Bọn họ giống như cà rốt cải trắng, bị hai người Bạch Hổ ung dung giải quyết.
Hai người động một cái, đã ngã xuống cả đám.
Rất nhanh, hai người Bạch Hổ chiếm ưu thế, đám người tam giáo cửu lưu rối rít né tránh, xem ra rất sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, một nhóm người lao ra từ phòng khách nhà họ Cao.
Trên người nhóm người này cũng quấn phấn đạn, dáng vẻ trang nghiêm muốn lấy mạng đổi mạng.
Hai người Bạch Hổ lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng lui về sau, không cho đối phương cơ hội liều mạng.
Bạch Hổ và Vô Kiểm cảm thấy rất khó tin, không nghĩ ra tại sao có nhiều người đi ra liều mạng như vậy.
Quá nhiều hung đồ, hai người bọn họ khó mà chống đỡ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những hung đồ này đều rất liều mạng.
Nếu như lấy mạng đổi mạng với bọn họ, Bạch Hổ và Vô Kiểm thấy không đáng giá.
Cũng chính vì vậy, hai người sẽ không lấy mạng đổi mạng với họ, mà định yên lặng quan sát biến cố.
Dù sao, chuyện đến mức này đã là thời khắc quyết định.
Nếu vào lúc này có một chút sai sót, không làm được một thứ gì, coi như sẽ bỏ mạng ở đây.
“Bạch Hổ, tôi cảm thấy không đúng lắm.” Vô Kiểm chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đám hung đồ đó
Anh ta không ngừng đánh giá, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết những hung đồ này thế nào.
Lúc này Bạch Hổ bên cạnh trong lòng đã có ý tưởng và kế sách, sắc mặt của anh ta dửng dưng, thấp giọng lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi bắt ông Cao.”
Vô Kiểm nghe vậy cảm thấy rất hay, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người nhất trí, lập tức chợt lóe, vội xông vào nhà họ Cao.
Mà vào lúc này, những tên hung đồ đó không thể ngăn cản hai người.
Sát thủ áo trắng đem cái mặt nạ da người kéo xuống, lộ ra khuôn mặt ban đầu.
Chu Hàn vừa nhìn lập tức nhận ra anh ta, người này không phải ai khác, chính là Vô Kiểm.
Cả người anh ngẩn ra, trong vô thức nhìn về phía Vô Kiểm, có chút khó có thể tin tưởng.
“Vô Kiểm, hơi thở trên người của anh sao lại giấu đi rồi?” Lần này, Chu Hàn hoàn toàn không có phát hiện ra hơi thở trên người của Vô Kiểm.
Dù thế nào anh cũng không nghĩ đến, Vô Kiểm thế mà lại có thể giấu đi hơi thở của mình, điều này nói rõ ngụy trang hơi thở của Vô Kiểm đã tăng lên một bậc rồi.
“Nguyên soái, không ngờ tới chứ gì?” Vô Kiểm nở một nụ cười gian trá với Chu Hàn: “Nếu như tôi không giấu hơi thở đi, chẳng phải sẽ dễ dàng bị nhìn thấu sao?”
Chu Hàn nghe vậy thì gật gật đầu, lời Vô Kiểm nói quả thực có lý.
Nói cách khác, nếu như thời khắc mấu chốt Vô Kiểm bị nhìn thấu, vậy thì mọi người đều đến chơi chơi.
Nói cho cùng, Vô Kiểm là con át chủ bài của Chu Hàn.
Mỗi lần ngàn cân treo sợi tóc, giữa ranh giới sinh tử, Chu Hàn đều dựa vào Vô Kiểm để lật bàn.
“Lần này quả thực không nghĩ tới, quá nguy hiểm rồi.” Chu Hàn lãnh đạm lên tiếng nói, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh quang không dễ phát hiện.
“Vậy Bạch Hổ?” Chu Hàn hỏi Vô Kiểm một câu, anh có một loại trực giác, Bạch Hổ cũng chưa có chết.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa dứt lời, lúc này Bạch Hổ ngã trên mặt đất đột nhiên bò dậy.
“Nguyên soái.” Bạch Hổ ha ha cười lớn với Chu Hàn: “Trước đó Vô Kiểm đã đưa một cái tư thế tay để ra hiệu với tôi, bảo tôi phối hợp với anh ấy.”
“Lúc đầu tôi vẫn có một chút nghi hoặc, thầm nghĩ tại sao cái tên sát thủ này lại biết tư thế tay ra hiệu của chúng ta.”
“Cho đến khi Vô Kiểm chủ động lộ ra thân phận của anh ấy với tôi, tôi mới biết rõ.”
Bạch Hổ đem chuyện tình nói hết.
Sau khi Chu Hàn nghe xong lời giải thích của Bạch Hổ, lập tức cũng thở phào một hơi.
“Tiết Minh Dương, cậu không sao chứ?” Chu Hàn lập tức hỏi Tiết Minh Dương.
Ánh mắt của anh đánh giá trên dưới người của Tiết Minh Dương, vô cùng cẩn thận.
Nhưng Tiết Minh Dương từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, trong lòng Chu Hàn đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
“Tôi không sao.” Đột nhiên, Tiết Minh Dương lên tiếng trả lời.
Nhưng ngay lúc cậu ta trả lời Chu Hàn, đồng thời lại đột nhiên một tay đem áo khoác cởi ra.
“Keng keng keng…” Chỉ nhìn thấy trên người anh ta buộc một loạt phấn đạn, nghiễm nhiên là một trạng thái muốn cá chết lưới rách.
Dường như là ngay lúc này, Chu Hàn ý thức được mối nguy cơ, anh phát hiện ra tên Tiết Minh Dương này chính là do sát thủ giả dạng.
Sợ rằng Tiết Minh Dương thật sự đã sớm bị bắt đi rồi, lần này Chu Hàn bị Như Liệt đoàn đáp lại một quân.
Điều này Chu Hàn cũng không thể nào nghĩ đến, cả Bạch Hổ và Vô Kiểm cũng đều trở nên khiếp sợ.
“Tiết Minh Dương, cậu làm cái gì vậy?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi Tiết Minh Dương một câu.
Lúc này anh ta cũng không có phản ứng lại.
Bạch Hổ cũng không nhìn ra Tiết Minh Dương này là do sát thủ giả dạng, giống như vừa nãy Vô Kiểm đã giả dạng thành sát thủ áo trắng vậy.
“Đi mau.” Chu Hàn đẩy hai người Bạch Hổ, mà Tiết Minh Dương do sát thủ giả dạng mà thành cũng ngay tại lúc này trong nháy mắt đã nhào về phía Chu Hàn.
“Tìm chết.” Chu Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, liền nhấc một chân đá Tiết Minh Dương trên người buộc phấn đạn bay ra ngoài.
Nhưng đối phương lại không chết thì không ngừng lại, sau khi dãy dụa từ trên đất bò dậy xong lại nhào về phía Chu Hàn, nghiễm nhiên là một trạng thái liều mạng.
Chu Hàn đương nhiên sẽ không để đối phương thực hiện được, sắc mặt anh thay đổi, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí.
Trong nháy mắt rút dao găm ra, một dao chặt đứt hai sợi phấn đạn nối tiếp nhau trên người Tiết Minh Dương giả.
Dường như ngay lúc cắt đứt hai sợi, đồng thời Chu Hàn vươn tay bóp lấy cổ của đối phương, nhẹ nhàng bóp chết.
Đồng thời một tay đem mặt nạ da người của đối phương kéo xuống, phát hiện quả nhiên không phải là Tiết Minh Dương.
Còn Tiết Minh Dương thật sự, sợ rằng lúc này đã bị bắt đi.
“Nguyên soái, ngài không sao chứ?” Hai người Bạch Hổ lập tức vội vàng đến gần, lên tiếng hỏi.
Chu Hàn lắc lắc đầu: “Không sao.”
Bạch Hổ nghe vậy mới thở phào một hơi, ánh mắt Vô Kiểm bên cạnh xoay chuyển, rơi trên cái mặt nạ da người trên mặt đất.
Trong ánh mắt của anh ta lộ ra một tia phức tạp, cái ánh mắt này giống như bị người ta trêu đùa vậy.
“Bạch Hổ, tra ra cách thức liên lạc của ông Cao.” Chu Hàn lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Hổ.
Anh thất vọng lên tiếng nói: “Liên lạc với lão Cao cho tôi, hỏi ông ta muốn điều kiện gì mới có thể bỏ qua cho Tiết Minh Dương.”
Dứt lời, Chu Hàn lại đi về phía căn phòng của hai anh em nhà Tony Bond.
Quả nhiên giống như anh dự đoán, hai anh em Tony Bond đã không thấy nữa, rất rõ ràng cũng là bị lão Cao bắt đi rồi.
Đột nhiên, cả người Chu Hàn ngẩn ra.
Anh quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ, dường như là dùng giọng điệu chất vấn lên tiếng nói: “Tại sao cậu lại đến đây rồi? Vậy Tô Hàm thì làm sao?”
Chu Hàn dường như lập tức ý thức được, Tô Hàm một mình ở trong phòng không có ai bảo vệ.
“Nguyên soái, ngài đừng yên tâm, tôi đưa cho phu nhân một vũ khí nóng.” Bạch Hổ xấu hổ cười với Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại hoàn toàn không yên tâm, anh không nói hai lời, lập tức xông vào phòng của Tô Hàm.
Vừa bước vào phòng, Chu Hàn lập tức sửng sốt.
Sắc mặt anh sững sờ, ánh mắt dừng lại ở mấy tên sát thủ ở trong phòng.
Lúc này, nhìn thấy trong tay Tô Hàm đang chơi đùa vũ khí nóng ngồi trên giường, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt mà người thường không có.
Chu Hàn từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ như vậy của Tô Hàm, trong ấn tượng của anh, Tô Hàm hầu như luôn là tiểu gia bích ngọc, người con gái đặc biệt lương thiện dịu dàng.
Nhưng bây giờ lại trở nên có chút băng lãnh.
Băng lãnh, khiến cho Chu Hàn có hơi không quen.
Nhưng Chu Hàn còn phát hiện ra một điểm.
Đó chính là Tô Hàm đã nể tình rồi.
Cô không làm đau sát thủ, chỉ là đem mấy tên sát thủ và mấy cây súng lật đổ ở trên mặt đất mà thôi.
Xem ra Tô Hàm vẫn duy trì tấm lòng như lúc ban đầu.
Hoặc là cái bộ dạng băng lãnh này của cô là do sự huấn luyện trước đây mà có.
Đối với những cái này, Chu Hàn đều cảm thấy không quá quan trọng. Quan trọng chính là Tô Hàm không quên tấm lòng lúc ban đầu, vẫn như cũ giữ vững điểm mấu chốt thiện lương này của cô.
Có thể làm đến bước này đã rất tốt rồi.
Nói cho cùng, điều này người thường không làm nổi.
Đối với sát thủ, dường như tất cả mọi người đều kêu đánh kêu giết, hận không thể giết chết toàn bộ sát thủ trong thiên hạ.
Nhưng Tô Hàm không như vậy, cô chỉ là bảo vệ mình, cho dù đối mặt với sát thủ muốn đưa cô vào chỗ chết.
Mặc dù Tô Hàm có thể một phát súng nổ rớt đầu của đối phương, nhưng cô không có làm như vậy, vẫn như cũ giữ lại cho người ta một cái mạng.
Tô Hàm thiện lương đến mức độ này khiến cho trong lòng Chu Hàn kinh hãi.
“Vợ, em không sao chứ?” Chu Hàn bước nhanh tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tô Hàm, lên tiếng quan tâm hỏi.
“Em không sao.” Tô Hàm lắc lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nặn ra một nụ cười khó coi.
Rất rõ ràng, Tô Hàm lúc này rất là mệt mỏi.
“Không sao là tốt.” Chu Hàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, một tay đem Tô Hàm ôm vào trong lòng.
Tô Hàm cũng theo bản năng nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của Chu Hàn.
Lúc này Tô Hàm rất vui vẻ yên tâm, cũng rất thỏa mãn.
Trong lòng cô biết rõ Chu Hàn đối với cô rất tốt.
Hơn nữa ngay lúc cô nhắm mắt lại, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã đồng thời ra tay.
Chương 214. Khó phân thắng bại
Tốc độ của Vô Kiểm và Bạch Hổ rất nhanh, phút chốc đã tiêu diệt mấy tên sát thủ trên đất, lôi ra khỏi phòng dọn dẹp sạch sẽ.
Khi Tô Hàm tỉnh lại, vết máu trong phòng đều đã được xử lý sạch sẽ, mà bóng dáng của những sát thủ kia lại biến mất tăm.
Tô Hàm thấy vậy tức thì đầy kinh ngạc.
Cô chuyển ánh mắt nhìn sang Chu Hàn.
Lập tức lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, đã xảy ra chuyện gì? Những sát thủ kia đâu?”
Gương mặt của Tô Hàm đầy vẻ khó tin, giống như phát hiện chuyện gì không nên phát hiện vậy.
Cô kinh ngạc mà nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đã giết hết những sát thủ đó rồi sao?”
Nói xong, ánh mắt của Tô Hàm theo bản năng nhìn về phía Vô Kiểm và Bạch Hổ.
Hai người vừa thấy Tô Hàm nhìn về phía mình, lập tức hơi thay đổi sắc mặt.
Thật ra thì bọn họ có một trăm lý do để Tô Hàm tin tưởng rồi bình tĩnh lại.
Chẳng qua là hai người không dám lừa gạt Tô Hàm, dù sao cô chính là cô Chu.
“Bà xã.” Chu Hàn nắm chặt tay của cô gái, lên tiếng dịu dàng an ủi: “Không cần lo lắng, không sao rồi.”
Tô Hàm thấy Chu Hàn rất bình tĩnh, mặc dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.
Dù sao chuyện đến lúc này, Tô Hàm cũng không có gì để nói.
Cô biết rất rõ trong lòng, nếu như thật sự những sát thủ vừa nãy đã chết, vậy thì cô có nói thêm đi nữa thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ dựa vào mấy câu nói của cô, những sát thủ đó có thể sống lại ư? Thật là hoang đường nực cười.
Tô Hàm tự giễu ở trong lòng, sắc mặt lại trở nên bình thản.
Vào lúc này, cô vốn không dám tạo thêm phiền phức cho Chu Hàn nữa.
Lập tức không nói nhảm nửa câu, lên tiếng nói: “Chu Hàn, cảm ơn anh, em biết anh đối xử tốt với em.”
Tô Hàm nói xong, lúc cô vừa dứt lời thì Chu Hàn cũng gật đầu.
Anh nắm chặt tay của Tô Hàm hơn, anh phải quý trọng cô gái này.
“Bạch Hổ, Vô Kiểm.” Chu Hàn lập tức lên tiếng dặn dò: “Các cậu đi cứu Tiết Minh Dương, Tề Họa Mi và hai anh em Tony Bond.”
Nói tới đó, Chu Hàn im lặng một lúc, lập tức chuyển đề tài: “Trước khi trời tối, nhất định phải cứu bọn họ về.”
Anh nói xong, hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm tức thì lên tiếng trả lời: “Rõ.”
Ngay sau đó hai người đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt của Chu Hàn rời khỏi bóng lưng của hai người, cuối cùng nhìn Tô Hàm.
“Bà xã.” Anh thắm thiết nói: “Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Hàm nghe vậy trái tim lập tức sắp hòa tan, gương mặt cô chan chứa hạnh phúc gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Lúc Chu Hàn và Tô Hàm anh anh em em, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã lái xe xông đến nhà họ Cao.
“Bạch Hổ, tính ra đã mấy năm hai chúng ta không có cuộc so tài nào nhỉ?” Vô Kiểm giẫm chân ga, đột nhiên hạ cửa kính xe.
Ngay sau đó, anh ta hỏi Bạch Hổ đang lái một chiếc siêu xe khác.
“Đúng vậy, tính ra phải hai ba năm rồi.” Bạch Hổ lên tiếng trả lời.
Kết quả vừa nói xong, anh ta đột nhiên nhận ra chỗ không đúng.
Ngay sau đó, Bạch Hổ theo bản năng hỏi một câu: “Vô Kiểm, anh có ý gì? Chẳng lẽ muốn so tài một trận với tôi sao?”
Bạch Hổ dứt lời, Vô Kiểm lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên, phải so tài một trận.”
“Vừa nãy tự anh nói rồi, đã hai ba năm chúng ta không so tài một trận.” Vô Kiểm đầy chân thành mà nói: “Mà hôm nay là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Hiếm khi đi thi hành nhiệm vụ chung với Bạch Hổ, dù sao hôm nay là vì không đủ người, hơn nữa phải cứu hơn bốn người.
Cũng chính vì vậy Chu Hàn mới dùng át chủ bài Vô Kiểm này, phái anh ta đi thi hành nhiệm vụ với Bạch Hổ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Chu Hàn sẽ không dùng át chủ bài Vô Kiểm.
Mọi thứ Chu Hàn làm vào hôm nay cũng là vì Bạch Hổ, mà lúc này Chu Hàn đang ở bên cạnh Tô Hàm, đã hành động.
Anh muốn tự ra mặt, đưa Tô Hàm cùng đi đến giúp đỡ, như vậy cũng tăng thêm một lợi thế.
Nếu như không tự áp trận, Chu Hàn sẽ không yên lòng, Bạch Hổ và Vô Kiểm không thể xảy ra chuyện.
Hai người không chỉ đối mặt với lão cáo già họ Cao đó, còn có mấy nhóm sát thủ tinh nhuệ của Như Liệt đoàn.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời, Chu Hàn phải đảm bảo không có sơ hở.
Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm người này lái nhanh hơn người kia, cho dù là qua khúc quanh hay chướng ngại vật trên đường, với hai người mà nói cũng giống như con nít chơi đồ hàng vậy.
Cuối cùng, khi hai người lái xe đến nhà họ Cao thì khổ nỗi là đánh ngang tay, không có ai chiến thắng.
“Quả nhiên, kết quả lần này vẫn giống như trước, anh và tôi khó phân thắng bại.” Bạch Hổ dửng dưng, giống như đã sớm biết rồi vậy.
Vô Kiểm bên cạnh cũng cười híp mắt nói: “Sớm biết sẽ như vậy.”
Bạch Hổ nghe vậy thản nhiên gật đầu, hai người hiểu ý nhau. Sau chốc lát yên lặng, cuối cùng cũng không ai nói gì.
Bóng dáng của hai người chợt lóe lên, nhanh chóng xông vào trong nhà họ Cao.
Lúc này trong cả nhà họ Cao cũng không có nhiều người, chỉ còn một vài người tam giáo cửu lưu đang không ngừng đi dạo.
Hai người Bạch Hổ không nhịn được theo bản năng liếc nhìn nhau, cùng hiểu ý.
“Làm gì đó?” Cả đám lập tức vây lại.
Sau khi hai người Bạch Hổ nhìn nhau, lập tức không nói nhiều mà chủ động ra tay về phía đám người.
“Ầm.” Hai người Bạch Hổ ra tay, tất cả người trong nhà họ Cao ngã xuống. Bọn họ giống như cà rốt cải trắng, bị hai người Bạch Hổ ung dung giải quyết.
Hai người động một cái, đã ngã xuống cả đám.
Rất nhanh, hai người Bạch Hổ chiếm ưu thế, đám người tam giáo cửu lưu rối rít né tránh, xem ra rất sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, một nhóm người lao ra từ phòng khách nhà họ Cao.
Trên người nhóm người này cũng quấn phấn đạn, dáng vẻ trang nghiêm muốn lấy mạng đổi mạng.
Hai người Bạch Hổ lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng lui về sau, không cho đối phương cơ hội liều mạng.
Bạch Hổ và Vô Kiểm cảm thấy rất khó tin, không nghĩ ra tại sao có nhiều người đi ra liều mạng như vậy.
Quá nhiều hung đồ, hai người bọn họ khó mà chống đỡ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những hung đồ này đều rất liều mạng.
Nếu như lấy mạng đổi mạng với bọn họ, Bạch Hổ và Vô Kiểm thấy không đáng giá.
Cũng chính vì vậy, hai người sẽ không lấy mạng đổi mạng với họ, mà định yên lặng quan sát biến cố.
Dù sao, chuyện đến mức này đã là thời khắc quyết định.
Nếu vào lúc này có một chút sai sót, không làm được một thứ gì, coi như sẽ bỏ mạng ở đây.
“Bạch Hổ, tôi cảm thấy không đúng lắm.” Vô Kiểm chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đám hung đồ đó
Anh ta không ngừng đánh giá, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết những hung đồ này thế nào.
Lúc này Bạch Hổ bên cạnh trong lòng đã có ý tưởng và kế sách, sắc mặt của anh ta dửng dưng, thấp giọng lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi bắt ông Cao.”
Vô Kiểm nghe vậy cảm thấy rất hay, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người nhất trí, lập tức chợt lóe, vội xông vào nhà họ Cao.
Mà vào lúc này, những tên hung đồ đó không thể ngăn cản hai người.
Bình luận facebook