Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217-218
Chương 217. Cho một cơ hội
Giờ phút này ông Cao bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, cũng không có sức bác bỏ.
Ông ta cúi đầu do dự một chút, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Đang lúc ông ta muốn nói chuyện với Chu Hàn, nghĩ biện pháp lật bàn, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
“Ông nhận đi.” Vẻ mặt của Chu Hàn bình tĩnh, gần như là dùng giọng ra lệnh.
Giờ phút này ông Cao đã trở thành tù nhân, sao ông ta dám phản đối, không chút do dự nào nhận điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Tề Thắng Thiên: “Ông Cao, xin lỗi, tặng ông một món quà nặng.”
Nói xong, đột nhiên điện thoại đã bị cúp.
Đang lúc ông Cao nghi ngờ đưa điện thoại đến trước mặt nhìn một cái, lập tức vẻ mặt của ông ta thay đổi.
“Nhìn cái gì?” Bạch Hổ lạnh giọng mắng:”Mang qua đây.”
Nói xong, anh ta cướp điện thoại trong tay ông Cao, bắt đầu đánh giá.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, đột nhiên trên mặt Bạch Hổ nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Ngay sau đó, anh ta nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, Tề Thắng Thiên san bằng tập đoàn Cao thị rồi.”
Chu Hàn nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi một chút, trong mắt anh lộ ra một vẻ phức tạp.
Mà giờ phút này ông Cao lại cúi đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng ông ta lại có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Ông Cao tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, ông ta đã tính toán tốt rồi, đã thiết kế xong cạm bẫy để cho Chu Hàn nhảy vào.
“Trả điện thoại di động lại cho ông ta đi.” Chu Hàn cũng không vui vẻ vì tin tức mà Bạch Hổ nói, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, lúc này liền làm theo.
Sau khi ông Cao nhận điện thoại di động, trên mặt thoáng qua một vẻ tàn nhẫn.
“Ông Cao, cần tôi lặp lại lời lúc nãy hay không?” Chu Hàn hờ hững hỏi ông Cao một câu.
Ý của anh rất đơn giản, đó chính là để cho ông Cao thả người.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, chuyện đến nước này, ông ta cũng không có lựa chọn khác.
Bất đắc dĩ, lúc này ông Cao chỉ có thể gật đầu: “Chu Nguyên soái, ngài yên tâm, người của ngài bây giờ tôi sẽ thả ra.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu một cái: “Chỉ cần có thể đảm bảo đám người Tony Bond an toàn trở về bên cạnh tôi, hôm nay tôi sẽ suy nghĩ tha cho ông một mạng.”
Sắc mặt Chu Hàn vô cùng bình tĩnh, anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như sau này ông lại gây chuyện nữa, cũng đừng trách Chu mỗ không nể mặt.”
Thật ra, sở dĩ Chu Hàn lựa chọn tha cho ông Cao cũng không phải bởi vì nhân từ.
Ông Cao độc ác như vậy, đơn giản là phải loại trừ.
Mà sở dĩ Chu Hàn bỏ qua cho ông ta là muốn để cho ông Cao và Tề Thắng Thiên chó cắn chó một phen.
Chu Hàn đã sớm biết Tề Thắng Thiên hai lòng.
Hôm nay Tề Họa Mi đi theo Tony Panghsang, Tony Bond và Tony Panghsang đều bị bắt.
Vậy thì đã nói rõ, Tề Họa Mi cũng ở trong tay ông Cao.
Trong lòng Chu Hàn hơi giật mình, trong nháy mắt anh ý thức được tại sao Tề Thắng Thiên lại phải ra tay với ông Cao.
Xem ra Tề Thắng Thiên làm tất cả cũng là vì Tề Họa Mi.
Nếu như không phải bởi vì Tề Họa Mi, Tê Thắng Thiên sẽ không làm mọi chuyện phát triển đến nước này.
Giờ phút này ông Cao vừa nghe Chu Hàn sẽ suy nghĩ muốn tha cho ông ta một mạng, lập tức sắc mặt trở nên khổ sở.
“Chu Nguyên soái, tôi cũng muốn thả bọn họ, nhưng…” Nói được một nửa, đột nhiên ông Cao trở nên ấp úng, giống như có gì khó nói vậy.
Chu Hàn nghe vậy lập tức sắc mặt trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào ông Cao.
Cùng lúc đó, anh đã ý thức được chuyện đã trở nên khó giải quyết.
Nếu như đoán không sai, sợ rằng chuyện này đã vượt qua phạm vi khống chế của ông Cao.
Chuyện này đồng nghĩa với việc, đám Tony Bond lúc này gặp phải không tí nguy hiểm.
“Nhưng cái gì?” Giọng của Chu Hàn trở nên trầm xuống, lạnh lùng chấn vấn một tiếng.
Tô Hàm phối hợp nâng súng nhắm ngay vào ông Cao.
Ông Cao thấy vậy lập tức gương mặt già nua toát ra mồ hôi lạnh.
Vào giờ phút này, ông ta hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao, mặc kệ nói hay không nói, ông ta chỉ có một con đường chết, Chu Hàn sẽ không bỏ qua cho ông.
Đang lúc trong lòng ông Cao phức tạp không chịu nổi, đột nhiên Chu Hàn lên tiếng: “Nếu như không muốn chết, vậy nói thật đi.”
Nói xong, khí thế trên người Chu Hàn đột nhiên tăng mạnh.
Ông Cao sợ đến mức run lên, giờ phút này ông ta hoàn toàn bị khí thế của Chu Hàn chấn nhiếp.
Bất đắc dĩ, cuối cùng ông Cao than thở một tiếng: “Chuyện cho đến bây giờ, thôi được, thôi được.”
“Bốn người bạn của ngài là bị Như Liệt đoàn bắt đi.”
Ông Cao lắc đầu một cái, thản nhiên lên tiếng.
Chu Hàn nghe vậy giật mình trong lòng, trong đầu nghĩ quả nhiên như vậy, Anh cũng đã sớm đoán được chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Ông Cao thật giảo hoạt, chiêu mượn hoa hiến phật này không thể không khen là rất giỏi.
Ném đám người Tony Bond cho Như Liệt đoàn, mượn cây đao Như Liệt đoàn này ra tay với anh.
Nghĩ đến đây, bỗng Chu Hàn cười lạnh một tiếng: “Ông Cao, thủ đoạn này của ông thật sự rất cao, Chu mỗ không thể không bội phục.”
Giờ phút này, ông Cao còn thời gian đâu mà quan tâm nhiều như vậy, ông ta đã tuyệt vọng.
Dù sao Chu Hàn đã nắm được tử huyệt của ông ta.
“Được rồi, lần sau không được phá lệ.” Cuối cùng Chu Hàn vung tay lên một cái, định trước tiên cho ông Cao một con đường sống.
Vừa nói xong câu này, anh hơi ngiêng đầu về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ lập tức hiểu ý, lúc này làm theo, trước tiên thả ông Cao ra.
Mà sau khi ông Cao có được tự do, đang muốn rời đi.
Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng: “Chờ một chút.”
Ông Cao nghe vậy thì ngẩn ngơ cả người, hai chân lại không nghe điều khiển mà run rẩy mãnh liệt.
Rất rõ ràng, ông ta đang sợ.
“Ông Cao, căn cứ Như Liệt đoàn ở chỗ nào?” Chu Hàn lạnh nhạt lên tiếng, chẳng qua trong mắt lộ ra một vẻ thâm thúy.
Cả người ông Cao giật mình một cái, lúc này cũng đập nồi dìm thuyền nói: “Căn cứ Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam.”
Nghe được lời này, Chu Hàn khẽ híp mắt lại.
Anh không thể nào nghĩ đến căn cứ Như Liệt đoàn lại ở bến tàu, chuyện này rõ ràng là vì anh mà đến.
Tiếp theo, anh lại lên tiếng chấn vấn: “Như Liệt đoàn vào Đài Sơn bao lâu rồi?”
“Thời gian không đến một tuần.” Gần như ông Cao trả lời không chút suy nghĩ, nhanh chóng trả lời.
Nghe xong câu trả lời của ông Cao, sắc mặt của Chu Hàn âm trầm xuống.
Như Liệt đoàn rõ ràng muốn gây chuyện.
“Ông Cao, cho ông một cơ hội, có muốn hay không?” Chu Hàn thình lình nói một câu như vậy.
Ông Cao vừa nghe Chu Hàn muốn cho mình một cơ hội, lập tức khuôn mặt tối sầm.
Thật ra ông ta cũng không muốn có quan hệ gì đó với Chu Hàn, mà còn hận không thể đưa Chu Hàn vào chỗ chết.
Chẳng qua hôm nay Chu Hàn chủ động mở miệng, bảo muốn cho ông ta một cơ hội.
Như vậy ông Cao không khỏi muốn nắm lấy.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như không cần cơ hội này.
Ở một bên Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm ông ta sẽ ra tay với ông ta bất cứ lúc nào. Cho nên ông Cao hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
“Cơ hội gì?” Lúc này ông Cao hỏi ngược lại.
Chương 218. Gặp lại Như Liệt đoàn
Ánh mắt Chu Hàn cố định trên người ông Cao, nhìn ông ta ý vị thâm trường.
Anh phải lợi dụng ông Cao một lần thật tốt, trị tốt lão hồ ly này.
“Ông truyền cho Như Liệt đoàn một tin tức giả, nói cho cao tầng Như Liệt đoàn rằng chúng tôi đã bị bắt.”
Chu Hàn khẽ híp mắt, lạnh lùng nói: “Dẫn người Như Liệt đoàn tới cho tôi, tôi muốn diệt bọn chúng.”
Chu Hàn nói xong, phút chốc cả người ông Cao run rẩy.
Giờ phút này rõ ràng ông ta hơi sợ, thậm chí không biết làm sao cho phải.
Chu Hàn muốn ông ta đi lừa Như Liệt đoàn, lừa gạt lấy sự tin tưởng của đối phương, tiếp đó một lưới bắt hết.
Kế hoạch của Chu Hàn khá tốt, nhưng nếu làm thật, chẳng phải ông ta sẽ bị vạ lây sao.
Không phải ai cũng có thể đắc tội Như Liệt đoàn.
Cho nên vào lúc này ông Cao đã do dự.
Dù sao có một số việc muốn phân tích rõ tình huống.
Nếu như ông Cao không phân rõ tình hình, sao ông ta có thể lên chức, có được thành tựu như ngày hôm nay.
Phải biết, trong mắt của Chu Hàn, ông Cao chính là một lão cáo già.
Vậy thì đủ nói rõ ông Cao có bao nhiêu khó nhằn.
“Chu Nguyên soái, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Cuối cùng ông Cao đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Sau khi Chu Hàn nghe xong, liếc một cái đã nhìn thấu trò lừa bịp của lão già này.
Nhưng Chu Hàn cũng không lo lắng.
Nếu anh dám để ông Cao dẫn người Như Liệt đoàn đến, như vậy đã vô cùng chắc chắn giải quyết được chuyện này.
“Không thành vấn đề, ông cứ hết sức là được.”
Chu Hàn gật đầu một cái với ông Cao, sắc mặt rất bình tĩnh.
Nhưng từ vẻ bình tĩnh của Chu Hàn ông Cao đã nhìn ra được một tia sát khí trong mắt anh.
Một bên Tô Hàm lại thỉnh thoảng nâng súng lên, vô tình hay cố ý nhắm vào ông Cao.
Chuyện này càng làm cho ông Cao chột dạ hơn, ông ta rõ ràng biết, nếu như Chu Hàn không buông tha cho ông ta, như vậy hôm nay ông ta sẽ chết ở chỗ này.
Chết trong dinh thự Cao thị, tất nhiên đây là chuyện ông Cao không muốn thấy.
Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm, nhận định rất rõ ràng tầm quan trọng, càng sẽ không dễ dàng lộ đuôi để Chu Hàn bắt lấy.
Ông Cao hết sức rõ ràng, nếu như Chu Hàn nắm được đuôi của ông ta, vậy ông ta chỉ có một con đường chết.
“Được, tôi nhất định sẽ hết sức.” Cuối cùng ông Cao cũng “bày tỏ lòng trung thành” với Chu Hàn, lúc này lập tức xoay người rời đi.
Ngày xưa nhà cũ Cao thị là nơi để kiêu ngạo nhưng hôm nay nó đã trở thành vùng đất thị phi.
Sau khi ông Cao rời đi, Chu Hàn nhìn đồng hồ.
Không lâu nữa là trời tối, đến khi trời tối, mấy chục ngọn lửa màu đỏ sẽ đến bến tàu cửa Nam.
Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, khi đó nhất định sẽ có một trận ác chiến.
Cho nên trước lúc này, Chu Hàn để cho ông Cao dẫn dụ cao tầng Như Liệt đoàn đến.
Trước hết sẽ diệt cao tầng của đối phương, làm cho thành viên của Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam trở thành con ruồi không đầu.
Cứ như vậy, Bạch Hổ và Vô Kiểm có thể thoải mái diệt thành viên còn lại của Như Liệt đoàn.
Đến lúc đó có thể thuận lợi mang người rời đi, diệt gọn nỗi lo về sau.
Nháy mắt đã qua nửa giờ, giờ phút này đường chân trời đã đỏ hồng một mảnh, nhìn rất đẹp mắt.
Chẳng qua, trong ánh chiều màu đỏ này hình như đã thể hiện rõ sẽ có một trận ác chiến xảy ra vậy.
“Đến rồi.” Đột nhiên, Bạch Hổ nhắc nhở một câu với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, trầm mặc không nói gì.
Giờ phút này anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Bạch Hổ, Vô Kiểm, lên đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu hạ lệnh.
“Rõ.” Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm cung kính trả lời, lúc này vọt tới đoàn xe Như Liệt đoàn đang đến.
“Vợ ơi, đi với anh.” Chu Hàn kéo lấy Tô Hàm, đi nhanh đến chỗ cao của nhà cũ Cao thị.
Anh muốn chiếm lấy chỗ cao, chỉ như vậy mới có thể nhìn được tình hình tổng quát, có thể khống chế thế cục.
“Có hứng thú chơi trò đột kích một chút không?” Chu Hàn bất thình lình lên tiếng hỏi Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, gương mặt của cô tràn đầy kích động lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, anh nhất định để em chơi trò đột kích sao?”
Thật ra giờ phút này trong lòng Tô Hàm vô cùng khẩn trương, trái lại cô đã chơi trò đột kích rồi.
Hơn nữa còn luyện được kỹ năng bắn súng thần sầu.
Chỉ là, nếu để Tô Hàm ra tay, chắc chắn sẽ không phải chỉ dùng một phát súng là có thể giết người được.
Cô quá lượng thiện, hoàn toàn không xuống tay được.
“Chắc chắn.” Chu Hàn không chút do dự, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tô Hàm, anh lại lên tiếng lần nữa: “Chờ anh một lát, bảo vệ tốt bảo thân”
Nói xong, thân hình Chu Hàn chợt lóe một chút, rời khỏi chỗ trên cao.
Sau khi anh tìm kiếm một phen ở dinh thự Cao thị, cuối cùng tìm được một khẩu súng bắn tỉa trong phòng sách của ông Cao.
Chu Hàn híp mắt lại, không nghĩ lão già kia lại giấu kỹ như vậy.
Nếu như không đoán sai, ông ta cũng dùng súng bắn tỉa.
Giờ phút này Chu Hàn đã không kịp do dự.
Lúc này mang khẩu súng bắn tỉa đi, bước nhanh trở lại chỗ cao kia.
Giờ phút này trên mặt Tô Hàm tràn đầy vẻ khẩn trương, nhìn chằm chằm cách đó không xa, chỉ thấy hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm đã chặn mấy chiếc xe kia.
Trên xe có không ít sát thủ, mặc dù số người chênh lệch có chút xa, nhưng hai người Bạch Hổ ra tay lại không chút mơ hồ.
Đang lúc bọn họ đánh sôi sục ngất trời với sát thủ Như Liệt đoàn, lúc Tô Hàm đang nhiệt huyết sôi trào, Chu Hàn kéo tay cô.
Cả người Tô Hàm run lên một cái, cô trở tay muốn nổ súng.
Kết quả sau khi phát hiện là Chu Hàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chu Hàn, sao anh tới lại không phát ra âm thanh thế?” Tô Hàm cười như không cười than phiền nói: “Dọa em giật mình.”
“Cẩn thận một chút.” Chu Hàn cũng không có lòng đùa giỡn với Tô Hàm, mà lên tiếng nhắc nhở cô.
“Em sẽ cẩn thận, yên tâm đi.” Tô Hàm nghiêm túc gật đầu, đồng thời bảo đảm với Chu Hàn
Chu Hàn nghe vậy lúc này mới yên tâm, chẳng qua không biết vì sao, khi ở trong phòng sách của ông Cao tìm được súng bắn tỉa, trái tim của anh đột nhiên treo cao.
Anh luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng đây chính là một cái bẫy chờ anh nhảy vào.
Nhưng cho tới bây giờ Chu Hàn không sợ nhảy vào bẫy, bởi vì anh nắm chắc có thể dễ dàng thoát khỏi bẫy.
Chẳng qua lần này không giống những lần trước, Tô Hàm ở bên cạnh anh, tất nhiên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“A, anh lấy được rồi.” Ánh mắt Tô Hàm rơi vào súng bắn tỉa trên tay Chu Hàn, trên mặt cô đầy vẻ kích động.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, kiểm tra lại súng bắn tỉa một lần nữa.
Sau khi kiểm tra xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cho em.” Chu Hàn nhét súng bắn tỉa vào trong tay Tô Hàm, đồng thời lên tiếng nói: “Phải cẩn thận, thử súng một chút đi.”
Nói xong, Chu Hàn trở tay rút ra dao găm.
Tô Hàm thấy vậy thì giật mình, trong lòng cô vô cùng nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Anh rút dao ra làm gì?”
“Tất nhiên là bảo vệ em.” Chu Hàn giải thích rõ một câu.
Kết quả vừa nói xong, lại nghe được một âm thanh âm trầm vang lên.
Ngay sau đó, một viên đạn bay về phía Tô Hàm.
Đây rõ ràng là đã qua xử lý của ống giảm thanh, Chu Hàn nhướng mày.
Giờ phút này ông Cao bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, cũng không có sức bác bỏ.
Ông ta cúi đầu do dự một chút, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Đang lúc ông ta muốn nói chuyện với Chu Hàn, nghĩ biện pháp lật bàn, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
“Ông nhận đi.” Vẻ mặt của Chu Hàn bình tĩnh, gần như là dùng giọng ra lệnh.
Giờ phút này ông Cao đã trở thành tù nhân, sao ông ta dám phản đối, không chút do dự nào nhận điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Tề Thắng Thiên: “Ông Cao, xin lỗi, tặng ông một món quà nặng.”
Nói xong, đột nhiên điện thoại đã bị cúp.
Đang lúc ông Cao nghi ngờ đưa điện thoại đến trước mặt nhìn một cái, lập tức vẻ mặt của ông ta thay đổi.
“Nhìn cái gì?” Bạch Hổ lạnh giọng mắng:”Mang qua đây.”
Nói xong, anh ta cướp điện thoại trong tay ông Cao, bắt đầu đánh giá.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, đột nhiên trên mặt Bạch Hổ nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Ngay sau đó, anh ta nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, Tề Thắng Thiên san bằng tập đoàn Cao thị rồi.”
Chu Hàn nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi một chút, trong mắt anh lộ ra một vẻ phức tạp.
Mà giờ phút này ông Cao lại cúi đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng ông ta lại có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Ông Cao tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, ông ta đã tính toán tốt rồi, đã thiết kế xong cạm bẫy để cho Chu Hàn nhảy vào.
“Trả điện thoại di động lại cho ông ta đi.” Chu Hàn cũng không vui vẻ vì tin tức mà Bạch Hổ nói, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, lúc này liền làm theo.
Sau khi ông Cao nhận điện thoại di động, trên mặt thoáng qua một vẻ tàn nhẫn.
“Ông Cao, cần tôi lặp lại lời lúc nãy hay không?” Chu Hàn hờ hững hỏi ông Cao một câu.
Ý của anh rất đơn giản, đó chính là để cho ông Cao thả người.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, chuyện đến nước này, ông ta cũng không có lựa chọn khác.
Bất đắc dĩ, lúc này ông Cao chỉ có thể gật đầu: “Chu Nguyên soái, ngài yên tâm, người của ngài bây giờ tôi sẽ thả ra.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu một cái: “Chỉ cần có thể đảm bảo đám người Tony Bond an toàn trở về bên cạnh tôi, hôm nay tôi sẽ suy nghĩ tha cho ông một mạng.”
Sắc mặt Chu Hàn vô cùng bình tĩnh, anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như sau này ông lại gây chuyện nữa, cũng đừng trách Chu mỗ không nể mặt.”
Thật ra, sở dĩ Chu Hàn lựa chọn tha cho ông Cao cũng không phải bởi vì nhân từ.
Ông Cao độc ác như vậy, đơn giản là phải loại trừ.
Mà sở dĩ Chu Hàn bỏ qua cho ông ta là muốn để cho ông Cao và Tề Thắng Thiên chó cắn chó một phen.
Chu Hàn đã sớm biết Tề Thắng Thiên hai lòng.
Hôm nay Tề Họa Mi đi theo Tony Panghsang, Tony Bond và Tony Panghsang đều bị bắt.
Vậy thì đã nói rõ, Tề Họa Mi cũng ở trong tay ông Cao.
Trong lòng Chu Hàn hơi giật mình, trong nháy mắt anh ý thức được tại sao Tề Thắng Thiên lại phải ra tay với ông Cao.
Xem ra Tề Thắng Thiên làm tất cả cũng là vì Tề Họa Mi.
Nếu như không phải bởi vì Tề Họa Mi, Tê Thắng Thiên sẽ không làm mọi chuyện phát triển đến nước này.
Giờ phút này ông Cao vừa nghe Chu Hàn sẽ suy nghĩ muốn tha cho ông ta một mạng, lập tức sắc mặt trở nên khổ sở.
“Chu Nguyên soái, tôi cũng muốn thả bọn họ, nhưng…” Nói được một nửa, đột nhiên ông Cao trở nên ấp úng, giống như có gì khó nói vậy.
Chu Hàn nghe vậy lập tức sắc mặt trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào ông Cao.
Cùng lúc đó, anh đã ý thức được chuyện đã trở nên khó giải quyết.
Nếu như đoán không sai, sợ rằng chuyện này đã vượt qua phạm vi khống chế của ông Cao.
Chuyện này đồng nghĩa với việc, đám Tony Bond lúc này gặp phải không tí nguy hiểm.
“Nhưng cái gì?” Giọng của Chu Hàn trở nên trầm xuống, lạnh lùng chấn vấn một tiếng.
Tô Hàm phối hợp nâng súng nhắm ngay vào ông Cao.
Ông Cao thấy vậy lập tức gương mặt già nua toát ra mồ hôi lạnh.
Vào giờ phút này, ông ta hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao, mặc kệ nói hay không nói, ông ta chỉ có một con đường chết, Chu Hàn sẽ không bỏ qua cho ông.
Đang lúc trong lòng ông Cao phức tạp không chịu nổi, đột nhiên Chu Hàn lên tiếng: “Nếu như không muốn chết, vậy nói thật đi.”
Nói xong, khí thế trên người Chu Hàn đột nhiên tăng mạnh.
Ông Cao sợ đến mức run lên, giờ phút này ông ta hoàn toàn bị khí thế của Chu Hàn chấn nhiếp.
Bất đắc dĩ, cuối cùng ông Cao than thở một tiếng: “Chuyện cho đến bây giờ, thôi được, thôi được.”
“Bốn người bạn của ngài là bị Như Liệt đoàn bắt đi.”
Ông Cao lắc đầu một cái, thản nhiên lên tiếng.
Chu Hàn nghe vậy giật mình trong lòng, trong đầu nghĩ quả nhiên như vậy, Anh cũng đã sớm đoán được chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Ông Cao thật giảo hoạt, chiêu mượn hoa hiến phật này không thể không khen là rất giỏi.
Ném đám người Tony Bond cho Như Liệt đoàn, mượn cây đao Như Liệt đoàn này ra tay với anh.
Nghĩ đến đây, bỗng Chu Hàn cười lạnh một tiếng: “Ông Cao, thủ đoạn này của ông thật sự rất cao, Chu mỗ không thể không bội phục.”
Giờ phút này, ông Cao còn thời gian đâu mà quan tâm nhiều như vậy, ông ta đã tuyệt vọng.
Dù sao Chu Hàn đã nắm được tử huyệt của ông ta.
“Được rồi, lần sau không được phá lệ.” Cuối cùng Chu Hàn vung tay lên một cái, định trước tiên cho ông Cao một con đường sống.
Vừa nói xong câu này, anh hơi ngiêng đầu về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ lập tức hiểu ý, lúc này làm theo, trước tiên thả ông Cao ra.
Mà sau khi ông Cao có được tự do, đang muốn rời đi.
Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng: “Chờ một chút.”
Ông Cao nghe vậy thì ngẩn ngơ cả người, hai chân lại không nghe điều khiển mà run rẩy mãnh liệt.
Rất rõ ràng, ông ta đang sợ.
“Ông Cao, căn cứ Như Liệt đoàn ở chỗ nào?” Chu Hàn lạnh nhạt lên tiếng, chẳng qua trong mắt lộ ra một vẻ thâm thúy.
Cả người ông Cao giật mình một cái, lúc này cũng đập nồi dìm thuyền nói: “Căn cứ Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam.”
Nghe được lời này, Chu Hàn khẽ híp mắt lại.
Anh không thể nào nghĩ đến căn cứ Như Liệt đoàn lại ở bến tàu, chuyện này rõ ràng là vì anh mà đến.
Tiếp theo, anh lại lên tiếng chấn vấn: “Như Liệt đoàn vào Đài Sơn bao lâu rồi?”
“Thời gian không đến một tuần.” Gần như ông Cao trả lời không chút suy nghĩ, nhanh chóng trả lời.
Nghe xong câu trả lời của ông Cao, sắc mặt của Chu Hàn âm trầm xuống.
Như Liệt đoàn rõ ràng muốn gây chuyện.
“Ông Cao, cho ông một cơ hội, có muốn hay không?” Chu Hàn thình lình nói một câu như vậy.
Ông Cao vừa nghe Chu Hàn muốn cho mình một cơ hội, lập tức khuôn mặt tối sầm.
Thật ra ông ta cũng không muốn có quan hệ gì đó với Chu Hàn, mà còn hận không thể đưa Chu Hàn vào chỗ chết.
Chẳng qua hôm nay Chu Hàn chủ động mở miệng, bảo muốn cho ông ta một cơ hội.
Như vậy ông Cao không khỏi muốn nắm lấy.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như không cần cơ hội này.
Ở một bên Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm ông ta sẽ ra tay với ông ta bất cứ lúc nào. Cho nên ông Cao hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
“Cơ hội gì?” Lúc này ông Cao hỏi ngược lại.
Chương 218. Gặp lại Như Liệt đoàn
Ánh mắt Chu Hàn cố định trên người ông Cao, nhìn ông ta ý vị thâm trường.
Anh phải lợi dụng ông Cao một lần thật tốt, trị tốt lão hồ ly này.
“Ông truyền cho Như Liệt đoàn một tin tức giả, nói cho cao tầng Như Liệt đoàn rằng chúng tôi đã bị bắt.”
Chu Hàn khẽ híp mắt, lạnh lùng nói: “Dẫn người Như Liệt đoàn tới cho tôi, tôi muốn diệt bọn chúng.”
Chu Hàn nói xong, phút chốc cả người ông Cao run rẩy.
Giờ phút này rõ ràng ông ta hơi sợ, thậm chí không biết làm sao cho phải.
Chu Hàn muốn ông ta đi lừa Như Liệt đoàn, lừa gạt lấy sự tin tưởng của đối phương, tiếp đó một lưới bắt hết.
Kế hoạch của Chu Hàn khá tốt, nhưng nếu làm thật, chẳng phải ông ta sẽ bị vạ lây sao.
Không phải ai cũng có thể đắc tội Như Liệt đoàn.
Cho nên vào lúc này ông Cao đã do dự.
Dù sao có một số việc muốn phân tích rõ tình huống.
Nếu như ông Cao không phân rõ tình hình, sao ông ta có thể lên chức, có được thành tựu như ngày hôm nay.
Phải biết, trong mắt của Chu Hàn, ông Cao chính là một lão cáo già.
Vậy thì đủ nói rõ ông Cao có bao nhiêu khó nhằn.
“Chu Nguyên soái, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Cuối cùng ông Cao đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Sau khi Chu Hàn nghe xong, liếc một cái đã nhìn thấu trò lừa bịp của lão già này.
Nhưng Chu Hàn cũng không lo lắng.
Nếu anh dám để ông Cao dẫn người Như Liệt đoàn đến, như vậy đã vô cùng chắc chắn giải quyết được chuyện này.
“Không thành vấn đề, ông cứ hết sức là được.”
Chu Hàn gật đầu một cái với ông Cao, sắc mặt rất bình tĩnh.
Nhưng từ vẻ bình tĩnh của Chu Hàn ông Cao đã nhìn ra được một tia sát khí trong mắt anh.
Một bên Tô Hàm lại thỉnh thoảng nâng súng lên, vô tình hay cố ý nhắm vào ông Cao.
Chuyện này càng làm cho ông Cao chột dạ hơn, ông ta rõ ràng biết, nếu như Chu Hàn không buông tha cho ông ta, như vậy hôm nay ông ta sẽ chết ở chỗ này.
Chết trong dinh thự Cao thị, tất nhiên đây là chuyện ông Cao không muốn thấy.
Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm, nhận định rất rõ ràng tầm quan trọng, càng sẽ không dễ dàng lộ đuôi để Chu Hàn bắt lấy.
Ông Cao hết sức rõ ràng, nếu như Chu Hàn nắm được đuôi của ông ta, vậy ông ta chỉ có một con đường chết.
“Được, tôi nhất định sẽ hết sức.” Cuối cùng ông Cao cũng “bày tỏ lòng trung thành” với Chu Hàn, lúc này lập tức xoay người rời đi.
Ngày xưa nhà cũ Cao thị là nơi để kiêu ngạo nhưng hôm nay nó đã trở thành vùng đất thị phi.
Sau khi ông Cao rời đi, Chu Hàn nhìn đồng hồ.
Không lâu nữa là trời tối, đến khi trời tối, mấy chục ngọn lửa màu đỏ sẽ đến bến tàu cửa Nam.
Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, khi đó nhất định sẽ có một trận ác chiến.
Cho nên trước lúc này, Chu Hàn để cho ông Cao dẫn dụ cao tầng Như Liệt đoàn đến.
Trước hết sẽ diệt cao tầng của đối phương, làm cho thành viên của Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam trở thành con ruồi không đầu.
Cứ như vậy, Bạch Hổ và Vô Kiểm có thể thoải mái diệt thành viên còn lại của Như Liệt đoàn.
Đến lúc đó có thể thuận lợi mang người rời đi, diệt gọn nỗi lo về sau.
Nháy mắt đã qua nửa giờ, giờ phút này đường chân trời đã đỏ hồng một mảnh, nhìn rất đẹp mắt.
Chẳng qua, trong ánh chiều màu đỏ này hình như đã thể hiện rõ sẽ có một trận ác chiến xảy ra vậy.
“Đến rồi.” Đột nhiên, Bạch Hổ nhắc nhở một câu với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, trầm mặc không nói gì.
Giờ phút này anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Bạch Hổ, Vô Kiểm, lên đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu hạ lệnh.
“Rõ.” Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm cung kính trả lời, lúc này vọt tới đoàn xe Như Liệt đoàn đang đến.
“Vợ ơi, đi với anh.” Chu Hàn kéo lấy Tô Hàm, đi nhanh đến chỗ cao của nhà cũ Cao thị.
Anh muốn chiếm lấy chỗ cao, chỉ như vậy mới có thể nhìn được tình hình tổng quát, có thể khống chế thế cục.
“Có hứng thú chơi trò đột kích một chút không?” Chu Hàn bất thình lình lên tiếng hỏi Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, gương mặt của cô tràn đầy kích động lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, anh nhất định để em chơi trò đột kích sao?”
Thật ra giờ phút này trong lòng Tô Hàm vô cùng khẩn trương, trái lại cô đã chơi trò đột kích rồi.
Hơn nữa còn luyện được kỹ năng bắn súng thần sầu.
Chỉ là, nếu để Tô Hàm ra tay, chắc chắn sẽ không phải chỉ dùng một phát súng là có thể giết người được.
Cô quá lượng thiện, hoàn toàn không xuống tay được.
“Chắc chắn.” Chu Hàn không chút do dự, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tô Hàm, anh lại lên tiếng lần nữa: “Chờ anh một lát, bảo vệ tốt bảo thân”
Nói xong, thân hình Chu Hàn chợt lóe một chút, rời khỏi chỗ trên cao.
Sau khi anh tìm kiếm một phen ở dinh thự Cao thị, cuối cùng tìm được một khẩu súng bắn tỉa trong phòng sách của ông Cao.
Chu Hàn híp mắt lại, không nghĩ lão già kia lại giấu kỹ như vậy.
Nếu như không đoán sai, ông ta cũng dùng súng bắn tỉa.
Giờ phút này Chu Hàn đã không kịp do dự.
Lúc này mang khẩu súng bắn tỉa đi, bước nhanh trở lại chỗ cao kia.
Giờ phút này trên mặt Tô Hàm tràn đầy vẻ khẩn trương, nhìn chằm chằm cách đó không xa, chỉ thấy hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm đã chặn mấy chiếc xe kia.
Trên xe có không ít sát thủ, mặc dù số người chênh lệch có chút xa, nhưng hai người Bạch Hổ ra tay lại không chút mơ hồ.
Đang lúc bọn họ đánh sôi sục ngất trời với sát thủ Như Liệt đoàn, lúc Tô Hàm đang nhiệt huyết sôi trào, Chu Hàn kéo tay cô.
Cả người Tô Hàm run lên một cái, cô trở tay muốn nổ súng.
Kết quả sau khi phát hiện là Chu Hàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chu Hàn, sao anh tới lại không phát ra âm thanh thế?” Tô Hàm cười như không cười than phiền nói: “Dọa em giật mình.”
“Cẩn thận một chút.” Chu Hàn cũng không có lòng đùa giỡn với Tô Hàm, mà lên tiếng nhắc nhở cô.
“Em sẽ cẩn thận, yên tâm đi.” Tô Hàm nghiêm túc gật đầu, đồng thời bảo đảm với Chu Hàn
Chu Hàn nghe vậy lúc này mới yên tâm, chẳng qua không biết vì sao, khi ở trong phòng sách của ông Cao tìm được súng bắn tỉa, trái tim của anh đột nhiên treo cao.
Anh luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng đây chính là một cái bẫy chờ anh nhảy vào.
Nhưng cho tới bây giờ Chu Hàn không sợ nhảy vào bẫy, bởi vì anh nắm chắc có thể dễ dàng thoát khỏi bẫy.
Chẳng qua lần này không giống những lần trước, Tô Hàm ở bên cạnh anh, tất nhiên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“A, anh lấy được rồi.” Ánh mắt Tô Hàm rơi vào súng bắn tỉa trên tay Chu Hàn, trên mặt cô đầy vẻ kích động.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, kiểm tra lại súng bắn tỉa một lần nữa.
Sau khi kiểm tra xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cho em.” Chu Hàn nhét súng bắn tỉa vào trong tay Tô Hàm, đồng thời lên tiếng nói: “Phải cẩn thận, thử súng một chút đi.”
Nói xong, Chu Hàn trở tay rút ra dao găm.
Tô Hàm thấy vậy thì giật mình, trong lòng cô vô cùng nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Anh rút dao ra làm gì?”
“Tất nhiên là bảo vệ em.” Chu Hàn giải thích rõ một câu.
Kết quả vừa nói xong, lại nghe được một âm thanh âm trầm vang lên.
Ngay sau đó, một viên đạn bay về phía Tô Hàm.
Đây rõ ràng là đã qua xử lý của ống giảm thanh, Chu Hàn nhướng mày.
Bình luận facebook