• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Quốc Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 271-272

Chương 271: Giảo biện





Bạch lão ngoài cười trong không cười, nói tiếp: “Lát nữa tính!”


Giọng nói của ông khàn khàn, nghe rất có uy lực!


Chu Hàn nghe vậy thì hơi giật mình, anh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.


Ông già này là muốn tính toán mình với Bạch Khinh Ca và Bạch Như Ngọc.


Có điều, Chu Hàn không hề sợ hãi.


Nếu ông Bạch kiên quyết muốn tính sổ, anh cũng nhất định theo đến cùng.


Chỉ cần ông Bạch giao ra công thức bí mật luyện chế Sinh Tức đan, vậy thì cái gì cũng dễ nói.


“Tần lão.” Bạch lão chuyển mắt, nhìn vào Tần lão.


Ông nói một câu mang khí thế hung hãn dọa người.


Bạch lão gào lên: “Lăn tới đây!”


Tần lão nghe thấy thế cả người ngẩn ra, rõ ràng lúc này ông ta đang sợ hãi và chột dạ.


Bởi vì ông ta nhìn rõ hình ảnh Bạch lão vừa mới giết hết bốn phía.


Cho nên hiện tại, Tần lão làm gì có lá gan đắc tội Bạch lão?


“Bạch lão, tôi biết ông tìm tôi là có chuyện gì!”


Tần lão rất nhiệt tình, nói thẳng: “Công thức bí mật đúng không?”


Dứt lời, ông ta cười “ha ha”, nhanh chóng bước tới, thành thật giao ra một phần ba công thức bí mật vẫn mang theo trên người.


“Bạch lão, đây là công thức bí mật làm Sinh Tức đan của ông, mau cất đi!” Tần lão biểu hiện vô cùng cung kính, ai cũng không thể chỉ ra một chút sai lầm.


Sở dĩ lúc này Tần lão chọn mềm mỏng là bởi vì bị Chu Hàn uy hiếp và gây sức ép.


Dù sao nếu muốn đánh, Chu Hàn cũng đã chuẩn bị xong.


Thực lực mà Chu Hàn thể hiện ra ép Tần lão đến không thở nổi.


Thứ hai, ông Tần cũng hiểu rõ đạo lý “mang ngọc có tội”.


Cho nên vào lúc này, ông ta nguyện ý giao ra công thức bí mật, sau đó lại có thể quan sát hai bên, làm “ngư ông đắc lợi”!


“Hừ!” Bạch lão cười lạnh một tiếng, vung ra một cái tát.


“Bốp” một tiếng, Tần lão bay ngược ra, rơi xuống đất như một con diều đứt dây.


“Bò lại đây!” Bạch lão tức giận gọi một tiếng, dùng giọng điệu ra lệnh.


Tần lão có thể cảm nhận lửa giận trên người Bạch lão một cách rõ ràng, cho nên không dám lơ là chậm trễ, lập tức chật vật thành thật bò dậy từ mặt đất.


Ông ta bước nhanh đến trước mặt Bạch lão, kết quả lại bị Bạch lão tát bay một lần nữa.


“Tôi ra lệnh cho ông bò lại dây! Không nghe thấy à?”


Ông tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói: “Bò đến đây cho tôi!”


Lúc này trong lòng Tần lão biết rõ chỗ dựa của bản thân đã mất, mà Bạch lão lại mạnh mẽ.


Bất đắc dĩ bị người khác lấn át, ông ta nhanh chóng chấp nhận kết quả trong lòng, cứ thế mà bò tới.


Vừa bò về phía Bạch lão, trong lòng ông ta vừa hận, thề rằng nếu có cơ hội nhất định phải giết chết Bạch lão!


Tần lão chầm chậm bò, Bạch lão cũng có vẻ rất kiên nhẫn, không hề thúc giục Tần lão, không bắt ông ta phải bò nhanh hơn.


Trong lúc vừa yên lặng chờ đợi ông Tần bò đến, Bạch lão cũng nhìn về phía Chu Hàn.


“Chu Nguyên soái, bây giờ là lúc tính toán giữa chúng ta.” Bạch lão ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn có vẻ thấu hiểu.


Sắc mặt Chu Hàn bình tĩnh, thong dong mà đối diện với Bạch lão.


“Ông muốn tính như thế nào?” Anh thờ ơ hỏi từng chữ một.


Bạch lão đang muốn nổi giận mắng Chu Hàn, nhưng bọn người Vương lão và Tề Thắng Thiên lại nhanh chóng bước tới.


“Bạch lão!” Mấy người vội vàng chào hỏi Bạch lão, bày tỏ sự kính trọng đối với ông.


“Hả?” Bạch lão cau mày, ánh mắt nhìn qua đám người Tề Thắng Thiên.


Cuối cùng, chỉ thấy mấy người kia bộ dạng hậm hực, vẻ mặt có chút xấu hổ mà miễn cưỡng tươi cười.


“Đừng bày ra bộ mặt cợt nhả đấy để đối phó với lão!”


Bạch lão không hề khách khí mà nói: “Mấy người có chuyện gì thì nói thẳng!”


Nghe ông Bạch nói xong, Tề Thắng Thiên vội vàng xum xoe nói: “Chúc mừng Bạch lão xuất quan, chúc mừng ông xuất quan,…”


“Câm miệng!” Bạch lão nghe thế vô cùng tức giận, ông không thể chịu đựng loại xum xoe nịnh bợ này.


Mà lúc này, Tần lão đã sắp bò tới trước mặt Bạch lão.


Bạch lão không nể tình đá ông ta một cái nữa, thể hiện sự tức giận của mình, đồng thời cũng làm cho mấy người Tề Thắng Thiên cảm thấy sợ hãi.


“Tôi nói cho lão biết, Tần lão.”


Bạch lão nheo đôi mắt già nua: “Hôm nay, tôi muốn lấy mạng của Chu Hàn, không ai có thể ngăn cản.”


Ngay sau đó, ông đổi giọng nhắc nhở mọi người: “Cái chết của cháu gái tôi, Khinh Ca, cũng không thể bỏ qua như vậy!”


Chu Hàn đứng một bên nghe vậy, trong lòng hơi chấn động, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng phải chiến đấu một trận.


“Lão già, ông muốn chết ư?” Huyền Vũ và Vô Diện đột nhiên cùng nhau đi tới.


Hai người cùng nhìn chằm chằm Bạch lão, gần như đồng thanh nói: “Dám vô lễ với Chu Nguyên soái ư?”


Bạch lão nghe thế khịt mũi coi thường, không nói gì đã ra tay với hai người Huyền Vũ và Vô Diện.


Có điều, Bạch lão còn chưa chạm được vào hai người, Chu Hàn đã mạnh mẽ nhắm vào chỗ yếu hại của ông mà ra tay!


Giờ phút này, Bạch lão có thể cảm nhận rõ ràng sát ý của Chu Hàn, cùng với sự đáng sợ của một chưởng này!


Tình thế quá nguy cấp, Bạch lão đành phải dừng lại đòn tấn công về Huyền Vũ và Vô Diện, chuyển sang tấn công Chu Hàn.


Tuy nhiên, khi ông chuyển sang đối phó Chu Hàn, Vô Diện và Huyền Vũ lại đột nhiên bước tới, không nói hai lời đã ra tay với ông.


“Bang!” Một bàn tay của ông Bạch đánh bay hai người, tay đối diện đánh vào thế công của Chu Hàn.


Huyền Vũ và Vô Diện bị đánh lui vài bước.


Chỉ còn Chu Hàn cứng đối cứng với Bạch lão!


Hai người đánh đến khó phân thắng bại, khiến trong lòng Bạch lão vô cùng kinh ngạc.


Ông không hiểu được tại sao mình bế quan lâu như vậy, lại không đánh thắng nổi Chu Hàn!


Khó khăn lắm hai người mới ở vị trí ngang bằng nhau.


Nhưng thực tế, Bạch lão hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Hàn.


Lúc này Chu Hàn mới dùng đến bảy phần sức mạnh của bản thân!


Sở dĩ ông ta có thể bóp chết hai trăm tinh nhuệ của ông Quý và ông Nhạc bằng tay không, không phải do ông ta mạnh hơn Chu Hàn, mà là do ông có phương pháp phá giải, nên mới có vẻ vô cùng đơn giản.


Nếu Chu Hàn cũng biết cách phá giải, anh chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết hai trăm tinh nhuệ của ông Quý và ông Nhạc.


Không cần thiết phải tốn nhiều thời gian như ông Bạch.


Những năm phút…


Với năm phút, Chu Hàn đã có thể diệt cả một gia tộc!


“Bạch lão, ông phải tự biết rằng.” Chu Hàn đột nhiên nhắc nhở một tiếng: “Bạch Khinh Ca tự sát chết.”


“Ranh con!”


Bạch lão tức giận mắng to Chu Hàn: “Cậu còn dám cãi? Tôi nhất định phải đánh chết cậu!”


Lúc này Bạch lão đã nổi lên sát khí.


Vừa nói, ông trực tiếp dùng bàn tay đánh Chu Hàn một cái.


Ở một bên, đám người Vương lão trừng mắt nhìn.

















Chương 272:





Hội trưởng Đệ nhất là hô một tiếng: “Nguyên soái cẩn thận!”


Nhưng mà, một màn kế tiếp liền làm sắc mặt mọi người ở đây biến đổi đột ngột!


Chưởng của Bạch lão chưa chụp trúng Chu Hàn, Chu Hàn đã trở tay tát một cái mạnh làm lão bay ra ngoài.


Bạch lão tưởng tượng như thế nào cũng không tưởng tượng ra được, tốc độ ra đòn của Chu Hàn sẽ nhanh như vậy, đã thế còn vô cùng mạnh mẽ!


Một cái tát này tức khắc đánh đến mức mắt hắn đầy sao.


“Không nghĩ tới cậu thâm tàng bất lộ.” Bạch lão khó khăn lắm ổn định thân hình, mặt đầy không thể tin tưởng nói.


Chu Hàn thản nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch lão, lặng yên nói: “Nếu không phải lão muốn mệnh của tôi, tôi cũng sẽ không nặng tay như thế!”


Bạch lão nghe Chu Hàn nói xong, tức khắc tức giận đến thổi râu trừng mắt.


Ông ta rất không cam lòng nói một câu: “Tiếp.”


Dứt lời, cả thân hình Bạch lão lóe lên, trực tiếp nhào về phía Chu Hàn.


Nhưng mà còn chưa chờ ông ta đụng tới Chu Hàn, lại bị Chu Hàn đá vào bụng.


Sắc mặt Bạch lão đỏ lên, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo.


“Bang!” Chu Hàn nâng bàn tay, đánh một cái khiến Bạch lão dính sát với mặt đất.


Bạch lão một tay che bụng, một tay che nửa bên mặt, trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu rên.


Từ mặt ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ Chu Hàn đã làm Bạch lão bị thương không nhẹ.


Nhưng trong lòng Chu Hàn rõ ràng, cái này chỉ là kế sách tạm thời, lấy lui làm tiến của Bạch lão.


Nếu không đoán sai, đòn kế tiếp của Bạch lão xác suất rất lớn sẽ đột nhiên đánh mình một cái bất ngờ không kịp phòng ngừa!


Do Chu Hàn đã sớm dự đoán được từ trước cho nên lực chú ý của anh toàn bộ tập trung ở trên người Bạch lão, phòng ngừa đối phương đánh lén mình.


Nhưng mà đang lúc lực chú ý của Chu Hàn đều tập trung ở trên người Bạch lão, một người khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện!


Khi Chu Hàn phản ứng lại, đã muộn.


Một đạo thân ảnh đột nhiên lao tới phía Bạch lão, mục đích trực tiếp một kích lấy mệnh Bạch lão.


Mà Bạch lão một phần đang bị thương, một phần đang nghĩ ngợi tìm cơ hội lấy mạng Chu Hàn, đương nhiên không có tâm trí đề phòng người này.


Chu Hàn cùng Bạch lão tranh chấp, cho khách không mời này một cái cơ hội không thể tốt hơn.


Khách không mời mà đến xông lên, một chân hung hăng đá Bạch lão đang trên mặt đất lăn lộn.


Bạch lão không kịp phản ứng, cả người bị đá bay ra ngoài, chật vật vô cùng!


Chu Hàn thấy thế, sắc mặt hơi đổi.


“Người tới là người nào?” Anh quát một tiếng đồng thời vọt qua khách không mời kia.


Khách không mời mà đến là một lão giả, chất phác tuy rằng thoạt nhìn rất là chất phác, nhưng động tác lại rất sắc bén, một chiêu trí mệnh!


Chu Hàn thấy thế, tự nhiên không dám khinh thường lão giả chất phác này.


Đang lúc anh nghi hoặc thân phận đối phương mà đối phương lại trầm mặc không nói.


Thanh âm Mộc Đình Đôn cách đó không xa đột nhiên từ phía sau anh truyền đến.


“Họ Chu, thật là người mù mắt chó! Đây là Mộc gia lão tổ.” Cậu ta cười dữ tợn một tiếng nói.


Nghe Mộc Đình Đôn nói xong, Chu Hàn mày hơi nhăn lại.


Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, một cái đại hội kế thừa Đường thị gia chủ, lại có thể làm ra oanh động lớn đến như vậy.


Không chỉ đưa tới Bạch lão, còn đưa tới Mộc gia lão tổ!


Cái này làm Chu Hàn bất ngờ đồng thời cảm thấy rất ngoài ý muốn.


“Mộc gia, giết tên họ Chu này trước đi, giết hắn xong gia tộc ta chắc chắn thắng a! Còn Bạch lão, kẻ điên kia, giờ phút này đã phế rồi, không cần lo ngại uy hiếp từ phía ông ta nữa.” Mộc Đình Đôn châm ngòi thổi gió nói.


Trong lòng Mộc gia lão tổ vô cùng rõ ràng cú đá vừa rồi của ông ta có bao nhiêu cường đại.


Đã thế một cước vừa rồi của hắn là trực tiếp đá vào phía trên eo Bạch lão.


Giờ phút này, Bạch lão vẫn còn lực đánh với bọn hắn là chuyện không thể nào, Mộc gia hắn giờ tự tin tin vô cùng, tự tin rằng chắc chắn sẽ không có kì biến cố nào đến từ phía Bạch lão nữa!


“Tiểu tử Họ Chu?” Giờ phút này, Mộc gia lão tổ xoay người nhìn phía Chu Hàn, đôi mắt lão hơi nhíu lại.


Chu Hàn trực tiếp đón nhận ánh mắt hắn, hai người đứng đối diện nhau, phảng phất chạm vào là nổ ngay một hồi ác chiến!


“Mộc gia?” Chu Hàn lạnh lùng cười, đạm nhiên nói ra một câu: “Chỉ sợ ngài không phải đối thủ của tôi, lui ra đi.”


Anh nói lời này nghe thì phong khinh vân đạm, lại cho người ta một loại đặc biệt đại đả kích.


Mộc gia lão tổ nghe vậy tức giận cực kì, bất quá ông ta như cũ vẫn giữ bộ dáng chất phác, thật giống như dù có sự vật công việc gì xảy ra trước mắt cũng đều không thể thay đổi bộ dáng chất phác của ông ta.


Mộc gia lão tổ đã tới thất tuần, cho nên mới trở lại nguyên trạng chất phác này.


“Tiểu tử, cậu không nên quá kiêu ngạo.” Mộc gia lão tổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Chu Hàn, hiển lộ ra một cổ trạng thái không chết không ngừng.


Đối với việc này, Chu Hàn không bỏ vào mắt.


“Vậy mời Mộc gia lão tổ đến đây.” Chu Hàn khóe miệng giương lên, nắm chặt tay, thể hiện mười phần sức lực.


Trận chiến này, anh muốn nhanh chóng đánh bại Mộc gia lão tổ.


Chu Hàn đánh giá Bạch lão, phát hiện đối phương rõ ràng đã không được.


Cũng chính bởi vì vậy, Chu Hàn mới vội vã đánh bại Mộc gia lão tổ.


Chu Hàn muốn đưa Bạch lão đi bệnh viện kịp thời.


Mặc dù Bạch Như Ngọc cùng Bạch Khinh Ca hai chị em kia không hiểu chuyện, mạo phạm Chu Hàn. Nhưng xét cho cùng, Bạch lão cùng Chu Hàn cũng không có thù oán gì sâu.


Nếu không lúc trước Chu Hàn đi Bạch thị cấm địa hỏi thăm Bạch lão, Bạch lão cũng không để Chu Hàn dễ dàng đi ra như thế.


Cho nên, ở trong mắt Chu Hàn, Bạch lão là một người khiêm tốn.


Còn việc Bạch lão hôm nay táo bạo như thế, luôn mồm kêu muốn đánh muốn giết hắn, chính là bởi vì Bạch Khinh Ca đã chết, Bạch Như Ngọc điên rồi.


Ông ta ở tuổi lúc xế chiều này, thể xác và tinh thần đều đặt ở người trẻ tuổi.


Hiện giờ người thì chết, người thì điên, dù là ai cũng sẽ không bình tĩnh được.


Cũng bởi vì vậy, Bạch lão mới vừa tới đã kêu đánh kêu giết.


Đang lúc Chu Hàn suy nghĩ, Mộc gia lão tổ thình lình đánh một chưởng về phía anh.


Một chưởng này, tốc độ cực nhanh, muốn tiêu diệt Chu Hàn!


Nhưng Chu Hàn giờ phút này rất là thong dong.


Mặt anh không gợn sóng, nhẹ nhàng nghênh đón.


Hai chưởng đập vào một chỗ, tức khắc nghe một thanh âm “Phanh” vang lên.


Ở đây mọi người đều cảm giác được áp lực lớn, thậm chí còn cảm nhận được uy hiếp tử vong!


Loại cảm giác này, làm tâm tình bọn hắn thật không tốt.


Ngay sau đó, Mộc Đình Đôn thấy rõ ràng kết quả giao chiến, sắc mặt liền bỗng nhiên trầm xuống!


Bởi vì anh ta rõ ràng nhìn thấy Mộc gia lão tổ giờ phút này ngã xuống đất hộc máu liên tục.


Mà Chu Hàn lại giống như người không có việc gì, chắp hai tay sau lưng, vẫn không nhúc nhích giống như núi cao đứng lặng tại chỗ.


“Mộc gia lão tổ!” Mộc đình đôn hét một tiếng, lập tức vội vàng bước nhanh về phía trước.


“Đừng tới đây!”


Mộc gia cố nén phun máu, nói: “Vừa rồi một chưởng kia có độc! Hiện tại trong 10 mét đều có kịch độc!”


Cá chết lưới rách.


Mộc gia lão tổ rõ ràng là muốn cá chết lưới rách!


Giờ phút này, tuy ông ta ngã ngồi trên mặt đất, nhưng bên trong đôi mắt lão lại lóe lên điên cuồng!


Cái vẻ điên cuồng này phảng phất như biểu hiện ra rằng thắng lợi đã thuộc về ông ta!


Mà sau khi Mộc gia lão tổ nói xong, Chu Hàn lập tức cảm giác được không thích hợp.


Kinh mạch cả người anh nháy mắt bị phong tỏa, không đợi Chu Hàn phản ứng lại, cổ họng lại đột nhiên ngọt ngọt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom