• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Quốc Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 275-276

Chương 275: Tìm đường chết





Tiểu Trân cũng không vội vàng trả lời,sau khi nghe được những lời này của Bạch lão gia, cô nhìn về phía người Chu Hàn.


“Ông Bạch, cháu nợ ân tình của Chu tiên sinh rất nhiều.”


Đôi mắt của Tiểu Trân trong trẻo, giọng điệu vô cùng kiên định: “Chu nguyên soái hiện giờ cần công thức luyện Sinh lợi đan rất gấp, ngài có thể đưa nó cho nguyên soái được không?”


Tiểu Trân rõ ràng đang cầu xin thay cho Chu Hàn.


Chu Hàn thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi. Anh nhìn về phía Tiểu Trân, trong ánh mắt mang theo một tia phức tạp.


Tiểu Trân tựa hồ cảm nhận được Chu Hàn đang nhìn mình, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt của Chu Hàn.


Tiểu Trân lè lưỡi cười nghịch ngợm với Chu Hàn, trong lòng cô thật sự rất cảm kích Chu Hàn.


Hơn nữa, cũng vì muốn báo đáp Chu Hàn, cho nên cô nghĩ mọi cách để giúp đỡ anh.


“Cái gì? Phương thức luyện Sinh Tức đan? Cho anh ta?” Bạch lão gia nghe xong lập tức chết lặng, nhất thời ông ta cảm thấy nóng giận, ngực bắt đầu khó thở, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.


“Ông nội!” Bạch Như Ngọc thấy vậy, vội vàng lại gần, đỡ lấy thân thể của Bạch lão gia.


Cô ta quay đầu lại nhìn đám người Chu Hàn, tức giận quát lớn: “Các người muốn làm cái gì?”


“Lại còn muốn cả Sinh Tức đan? Như thế có khác gì muốn cả Bạch gia chứ?”


Bạch Như Ngọc hiện giờ không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô ta la hét với đám người Chu Hàn, dáng vẻ ấy giống hệt một người phụ nữ đanh đá.


Chu Hàn nghe vậy hơi mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đầy ý tứ.


Bạch Như Ngọc kinh ngạc nhìn Chu Hàn, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.


“Bạch tiểu thư, cô đoán không sai.” Chu Hàn nhìn thẳng vào mắt Bạch Như Ngọc, gằn từng chữ: “Tôi thật sự coi trọng Bạch gia.”


Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Hoàn Tài.


Người ở phía sau lập tức hiểu ý, thành thật bước lại gần, vẻ mặt cung kính đứng bên cạnh Chu Hàn.


“Tôi muốn để người này lên làm gia chủ của Bạch gia, có vấn đề gì không?” Chu Hàn vỗ vai Bạch Hoàn Tài, ánh mắt vô cùng bình tĩnh..


Xem ra, vị trí gia chủ của Bạch gia không đáng để anh đặt trong mắt, miễn là anh muốn, chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm giữ trong tay .


Đó chính là sự thật, nhiều năm về trước Chu Hàn chinh chiến tứ phương, đã chứng kiến rất nhiều hoàng tộc cùng với các đại gia tộc ở khắp nơi trên thế giới.


So sánh Bạch gia với những người ấy, sẽ thấy cách biệt rất lớn.


Trước những đại gia tộc ấy, Bạch gia thật ra chẳng là cái đinh gì cả.


Ngược lại. trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ chuyện này.


“A!” Bạch Như Ngọc lập tức cười lạnh, cô trừng mắt nhìn Chu Hàn, tức giận quát lớn: “Nói cái gì mà không có vấn đề nào?”


“Chỉ bằng anh ta sao? Một chi thứ của Bạch thị?” Bạch Như Ngọc duỗi tay chỉ vào người Bạch Hoàn Tài, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng cô ta rất coi thường đối phương.


“Tôi nói cho ngài nghe, Chu Hàn, ngài đừng nghĩ tới việc để cái tên phế vật này lên làm gia chủ Bạch gia, ngài đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!”


Chu Hàn không hề để ý tới dáng vẻ điên cuồng của Bạch Như Ngọc.


Thậm chí Chu Hàn cũng chỉ nhìn Bạch Như Ngọc với thái độ rất thờ ơ.


Ánh mắt kia của Chu Hàn, giống như đang nhìn một chú hề ngu ngốc nhảy nhót!


“Ánh mắt đó của ngài có ý gì? Ngài rốt cuộc là đang nhìn cái gì” Bạch Như Ngọc bị Chu Hàn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, cô ta lập tức kháng nghị.


Nghe được những từ ngữ đầy xấu hổ từ miệng Bạch Như Ngọc, lông mày Chu Hàn hơi nhăn lại.


Tiết Minh Dương ở bên cạnh thấy vậy, cậu ta liền đi tới.


Bạch Như Ngọc rõ ràng đã chọc tức Chu Hàn.


Vì thế, cô ta nhất định phải lãnh hậu quả!


Tiết Minh Dương không dễ dàng buông tha với những kẻ đã xúc phạm tới Chu Hàn.


Cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Như Ngọc, hỏi: “Cô có muốn thử lại thứ này không?”


Dứt lời, Tiết Minh Dương dùng tay lấy ra một loại bột phấn có màu vô cùng rực rỡ, nắm chặt trong lòng bàn tay.


Tư thế đó, giống như luôn sẵn sàng gây khó dễ cho đối phương bất cứ lúc nào.


Bạch Như Ngọc thấy thế, theo bản năng lùi về phía sau một vài bước.


Cô ta rõ ràng chột dạ, thoạt nhìn có vẻ sợ hãi.


“Không được bắt nạt cháu gái của lão già này!” Đúng lúc này, Bạch lão gia ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng.


Mà Chu Hàn nhìn thấy Bạch lão gia mở miệng nói đỡ cho Bạch Như Ngọc, lập tức vẫy tay về phía Tiết Minh Dương.


Ý tứ của Chu Hàn rất rõ ràng, muốn Tiết Minh Dương rút lui.


Mà Tiết Minh Dương không ngốc, nhìn thoáng qua một cái lập tức hiểu được ý của Chu Hàn.


Cậu gật đầu tỏ ý đã biết, sau đấy lùi về phía sau.


Mà Bạch Như Ngọc thấy thế cũng thở dài một hơi, trong mắt cô ta, biểu hiện lúc nãy của Chu Hàn chính là sợ hãi.


Suy cho cùng, ông nội của cô ta đang ở đây! Cho dù anh có tới mười cái lá gan, chắc chắn sẽ không dám đụng tới cô ta.


Nghĩ đến đây, Bạch Như Ngọc lập tức trở nên tự mãn.


Cô ta lập tức bước lên phía trước, đứng đối diện với Chu Hàn.


Cô ta la lên: “Tôi nói nè ngài Chu, ngài có mấy con chó trung thành quá nhỉ?”


Bạch Như Ngọc nở nụ cười nhưng trong lòng không cười, hai hàm răng trắng nghiến lại khiến người khác cảm thấy khó chịu


Cô ta dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Không phải sao? Ngài thử kêu chó của ngài tới thử cắn tôi một cái xem sao?”


Thử à?


Chu Hàn lập tức cười lạnh.


Nếu Bạch Như Ngọc muốn tìm đường chết như vậy, nếu không thỏa mãn được cô ta, thế thì bản thân lại keo kiệt quá.


Vốn dĩ Chu Hàn muốn giữ mặt mũi cho Bạch lão gia, hào phóng cho Bạch Như Ngọc một con đường sống.


Nhưng bây giờ, Bạch Như Ngọc lại không hề biết điều.


Vì vậy, Chu Hàn sẽ không chừa lại cho cô ta một chút mặt mũi nào!


“Tiểu Tiết, ra tay đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà ra lệnh, nhìn về phía Bạch Như Ngọc, trong mắt Bạch Như Ngọc xuất hiện một tia vui sướng.


Tiết Minh Dương nghe vậy lập tức cung kính cúi đầu: “Tuân lệnh!”


Nói xong, cậu lập tức đi lên phía trước, chuẩn bị ném bột phấn vào người của Bạch Như Ngọc.


Bạch Như Ngọc nhìn thấy Tiết Minh Dương thật sự dám ra tay với mình, lập tức giật mình.


Bạch Như Ngọc không hề nghĩ tới, Chu Hàn kiêu ngạo đến thế, dám ở trước mặt mình ra lệnh cho Tiết Minh Dương ra tay.


Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn nữa là, Chu Hàn dám để cho Tiết Minh Dương ra tay, và Tiết Minh Dương quả thật dám làm điều đó!


Khi Bạch Như Ngọc còn đang nghi ngờ và kinh ngạc, cô ta đã bị bột phấn ném trúng!


Lúc này, Bạch Như Ngọc vẫn còn chưa phản ứng kịp. Thì bản thân cô ta đã hít phải bột phấn có màu sắc rực rỡ này.


Rồi cô ta bắt đầu cười ha ha một cách điên cuồng.


“Ném ra ngoài!” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, không hề do dự, trực tiếp ra lệnh cho Bạch Hổ.


“Tuân mệnh!” Bạch Hổ cung kính trả lời, lập tức làm theo chỉ thị.


Rất nhanh, Bạch Như Ngọc đã bị Bạch Hổ ném ra khỏi phòng bệnh.


Nhưng Bạch Như Ngọc vẫn cười một cách điên khùng, cô ta vẫn bò về phía phòng bệnh.


Bạch Hổ lập tức nhấc cô ta từ trên mặt đất lên, giống hệt xách cổ một con gà vậy.


“Bốp!” Bạch Hổ giơ tay hung hăng tát xuống một cái lên mặt cô ta, cái tát vô cùng mạnh, đối phương lập tức ngất xỉu.


Tiếng cười đột nhiên im bặt.


Sau khi Bạch Hổ đánh Bạch Như Ngọc đến mức choáng váng, anh ta lập tức ném cô ta vào lối đi nhỏ, xoay người đi vào phòng bệnh.


“Nguyên soái, người đã được xử lý thỏa đáng.” Bạch Hổ đi lên, cung kính nói với Chu Hàn.


Chu Hàn nghe vậy gật đầu, cũng không có nói thêm lời nào.


Anh lẳng lặng mà đứng im tại chỗ, tư thế đáy, giống như là đang chờ đợi điều gì đấy sắp xảy ra.


Mà Bạch lão gia liên tục phun ra vài ngụm máu, mắt thấy sắp không chống đỡ bao lâu.


Tiểu Trân là cô gái tốt bụng, cô đi lên đỡ lấy người của Bạch lão gia.





Chương 276. Tâm nguyện chưa thực hiện


“Bạch gia gia, giữ gìn sức khoẻ.” Tiểu Trân tâm lý nhắc nhở một tiếng.


Trên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của cô không có chút thần sắc gì khác, nhìn cô trông thật thuần khiết.


“Tiểu Trân… ôi…” Ông Bạch dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời vừa đến miệng, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.


“Bạch gia gia, nếu ông không đồng ý với yêu cầu của con, con thật sự cảm thấy xấu hổ, vậy thì hãy coi như chưa có chuyện gì.” Tiểu Trân cười khổ nhìn ông Bạch, cả người đều lộ ra vẻ xấu hổ.


“Tiểu Trân, không phải là ta không đồng ý.” Ông Bạch lắc đầu nói: “Ta có chuyện khó nói.”


Nhìn thấy dáng vẻ ông Bạch như thế, đột nhiên Tiểu Trân cũng không biết nên làm như thế nào mới ổn.


Cô im lặng nhìn chằm chằm ông Bạch, một lúc sau, dường như đã thông suốt chuyện gì, cô mới lên tiếng: “Bạch gia gia, nếu thật sự không được…”


Không đợi Tiểu Trân nói xong, ông Bạch đã lên tiếng cắt ngang lời cô: “Như vậy đi, công thức bí mật của Sinh Tức Đan không phải là không thể giao cho Chu Nguyên soái.”


Ông Bạch cau mày, suy nghĩ một chút rồi đổi cách nói: “Ta cũng không giấu các người. Ba phần công thức bí mật của Sinh Tức Đan đã được ta hợp lại thành một rồi, bây giờ đang ở trong tay ta.”


Sau khi nghe ông Bạch nói, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiểu Trân đột nhiên mở to ra, giống như đủ để có thể nhét vào một quả táo vậy.


So với vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Trân, Chu Hàn tỏ ra bình tĩnh hơn.


Theo quan điểm của Chu Hàn, điều này không tính là gì cả.


Nhưng bây giờ ba phần của công thức bí mật đã nằm trong tay ông Bạch, vậy mọi thứ đều dễ xử lý rồi.


“Như vậy đi, Chu nguyên soái.” Cuối cùng, ánh mắt ông Bạch nhìn Chu Hàn.


“Ngài đồng ý với ta ba điều kiện, giúp ta thực hiện tâm nguyện, đừng nói đến Sinh Tức Đan, cho dù cả nhà họ Bạch ta đều cho ngài”.


Nghe ông Bạch nói xong, Chu Hàn khẽ nhíu mày.


Bởi vì anh đã đoán được có chuyện gì, ông Bạch đã dám đặt cược lớn như vậy, nghĩa là ba điều kiện này không thể hoàn thành hoặc độ khó còn lớn hơn lên trời.


Nhưng Chu Hàn lại không sợ hãi chút nào.


Anh tin vào bản thân, vốn dĩ không hề lo lắng về ba điều kiện này, rằng bản thân sẽ không thể thực hiện được chúng.


Lúc Chu Hàn cúi đầu trầm tư, ông Bạch lại nói: “Điều kiện đầu tiên, thay ta chăm sóc tốt cho Bạch Như Ngọc, ta giao phó nó cho ngài.”


Ông Bạch mở miệng đang chuẩn bị nói ra điều kiện thứ hai, vẻ mặt Chu Hàn liền biến đổi.


Anh không thể ngờ đến ông Bạch mãnh liệt như vậy, vừa lên đã chơi lớn như thế.


“Ông Bạch, điều kiện đầu tiên tôi không thể chấp nhận.” Chu Hàn ngay lập tức nói ra lời trong lòng, đồng thời nắm chặt bàn tay Tô Hàm đứng bên cạnh.


Anh nhìn người con gái gật gật đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau thấu hiểu.


“Ông Bạch, tôi có thể giải độc cho Bạch Như Ngọc.” Chu Hàn không kiên nhẫn nói: “Nếu muốn giao phó cô ấy cho tôi, tha thứ cho Chu mỗ tôi không làm được.”


Nghe được những lời này, sắc mặt ông Bạch đột nhiên thay đổi, Chu Hàn thật sự cự tuyệt ông ta.


Rốt cuộc, ngoài Sinh Tức Đan còn thêm cả nhà họ Bạch, sự cám dỗ lớn như thế.


Càng huống hồ ông bạch còn muốn tặng cháu gái mình cho Chu Hàn.


Vừa tặng phương thuốc bí mật vừa cho cả dòng họ vừa tặng cả phụ nữ, theo lý mà nói đáng lẽ sẽ không bị từ chối.


Nhưng ông Bạch cứ thế mà bị từ chối rồi, điều này khiến ông ta cảm thấy khó hiểu.


Khi trong lòng đang cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Chu Hàn đột nhiên lộ ra vẻ thâm thuý.


Ánh mắt của ông Bạch, giống như muốn nhìn xuyên qua người vậy.


Chỉ có điều, suy nghĩ trong lòng của Chu Hàn, ông Bạch không thể nào nhìn thấu được.


Xét cho cùng, Chu Hàn khác với người thường.


Anh là một Đại Nguyên soái. Nguyên soái trẻ tuổi nhất.


Vì vậy, giờ phút này ông Bạch hoàn toàn không nhìn thấu Chu Hàn. Ông ta càng nhìn Chu Hàn càng thấy bối rối.


“Ông Bạch, không cần nhìn nữa.” Chu Hàn lãnh đạm nói: “Chuyện này Chu mỗ khó lòng đồng ý”.


Nhìn thấy thái độ kiên định của Chu Hàn, ông Bạch lập tức thở dài lắc đầu: “Chu nguyên soái, ngài có thể cho ta một lý do được không? Như Ngọc không đủ tốt sao?”


Chu Hàn nghe như thế cười như không cười: “Ông Bạch, ông còn hỏi tôi, Bạch Như Nhọc còn không đủ ngang ngược sao?


“Hỗn xược.” nghe Chu Hàn nói lời như vậy, ông Bạch lập tức vô cùng tức giận.


“Ông Bạch, đừng tức giận.” Tiểu Trân đứng bên cạnh thấy thế vội vàng bước lên khuyên can.


Nhưng ông Bạch căn bản không nghe lọt chút nào, là người giỏi che đậy khuyết điểm của mình, vốn không thể nhìn thấy người khác sỉ nhục cháu gái mình.


Nhưng trên thực tế Chu Hàn không hề sỉ nhục Bạch Như Ngọc, những gì anh nói đều là sự thật.


Xét cho cùng tính cách của Bạch Như Ngọc sớm đã kinh động đến nỗi người qua đường cũng biết đến.


Trước mặt người này thế này và sau lưng người ta thì khác, giả vờ làm người tốt trước mặt người lớn và người của mình, còn trước mặt những người khác thì lộ rõ bản chất.


Chỉ có điều, ông Bạch bị giam trong bóng tối, ông ta đã che giấu khuyết điểm của mình, khó tránh khiến ông phải đối chọi gay gắt với Chu Hàn.


“Tức giận?” Lúc này đối mặt với lời khuyên nhủ của Tiểu Trân, ông Bạch lại lộ ra vẻ không chút cảm kích.


Ánh mắt ông dừng trên người Tiểu Trân một lúc, nhưng ông vẫn giữ im lặng.


Tiểu Trân nhìn ra ông Bạch có gì đó không ổn, cô mở miệng, khi đang định nói thì ông Bạch lên tiếng: “Tiểu Trân, chuyện này để ta bàn bạc với Chu nguyên soái, con đừng xen vào”.


“Hả?” Tiểu Trân sửng sốt trong giây lát, trong tiềm thức cô kêu lên một tiếng: “Bạch gia gia…”


Nhưng ông Bạch vẫn luôn xua xua tay, cắt lời cô.


“Chu nguyên soái, ta biết mình sắp chết, cháu gái ta và tập đoàn Bạch thị không thể cứ thế mà kết thúc được.” Vẻ mặt ông Bạch đầy sự đau khổ, hiện rõ sự bất lực.


Chu Hàn thấy thế, lông mày nhíu lại.


Ông Bạch đã nói đến mức này, anh cũng không dễ từ chối được.


Ánh mắt của anh nhìn ông Bạch, ôn tồn nói: “Ông Bạch, không bằng như thế này.”


Trong lúc nói, Chu Hàn vỗ vỗ vai Bạch Hoàn Tài đứng bên cạnh.


Tiếp đó liền đổi đề tài cuộc nói chuyện: “Tập đoàn Bạch Thị giao cho Bạch Hoàn Tài quản lý, Bạch Như Ngọc tự nhiên cũng có thể giao phó cho cậu ấy.”


Ngay khi Chu Hàn vừa dứt lời, ông Bạch lại hoài nghi nói: “Cậu ta? Có được không?”


Chu Hàn gật đầu, cũng không giải thích thêm gì nhiều.


Mà ông Bạch nhìn thấy thái độ như vậy của Chu Hàn, trong thoáng chốc cũng không biết nói gì, chỉ có thể mở miệng đồng ý.


Sau đó ông Bạch liền đưa ra điều kiện thứ hai.


“Chu nguyên soái, điều kiện thứ hai, chính là trước đó tập đoàn Tề Thị đã của nhà họ Bạch tôi một lượng lớn đan dược, còn một trăm lẻ sáu tỉ chưa thanh toán”.


Không đợi ông Bạch nói xong, Chu Hàn đã biết rõ ý nghĩ của đối phương.


Lúc đó anh nhìn chằm vào ông Bạch gật đầu nói: “Ông Bạch, chút chuyện này ông yên tâm, số tiền đó cứ giao cho tôi, là Tề Thắng Thiên chưa trả đúng không?”


Chu Hàn dứt lời, hai đôi mắt mờ mờ của ông Bạch lập tức loé lên một tia sáng, vẻ mặt của ông vô cùng kích động nói: “Đúng.”


Chu Hàn gật gật đầu, ý tứ đã rất rõ ràng.


Ông Bạch thấy thế, lúc đó vội vàng nói lời cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn Chu nguyên soái nhiều”.


Nói rồi ông Bạch lại nhìn sang Bạch Như Ngọc, trong ánh mắt hiện lên sự bất lực tột cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom