Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277-278
Chương 277. Bạch Hoàn Tài lên chức
Thấy vậy, Chu Hàn lập tức ra hiệu cho Tiết Minh Dương giải độc, đánh thức cô ta.
Giờ phút này Bạch Hoàn Tài ở bên cạnh mặt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Anh ta giương một ánh mắt cầu cứu với Chu Hàn, thể hiện là không muốn lấy Bạch Như Ngọc.
Nhưng Chu Hàn lại nhìn cậuanh ta lắc lắc đầu, không để cho Bạch Hoàn Tài ở tức giận ngay tại chỗ, đồng thời ra hiệu cho anh ta bình tĩnh không được nóng vội.
Bạch Hoàn Tài không dám làm trái ý của Chu Hàn, đành phải cố nén lại sự tức giận trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khi Bạch Như Ngọc tỉnh lại, Chu Hàn ghé vào tai anh ta thì thầm: “Anh có thể cưới cô ta, cũng có thể từ cô ta, nhưng mà anh phải chăm sóc thật tốt cho cô ta.”
Sau khi nghe Chu Hàn nói, mắt Bạch Hoàn Tài bỗng nhiên sáng lên, thuận theo gật đầu.
Thực ra, Chu Hàn làm tất cả những chuyện này, một là vì để hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được của ông Bạch.
Thứ hai, đây là chuyện được người giao phó, thể hiện lòng trung thành, cũng coi như là sự ràng buộc với Bạch Hoàn Tài, khiến anh ta bắt buộc phải chăm sóc tốt cho Bạch Như Ngọc .
Vào lúc này, Bạch Như Ngọc khó khắn lắm mới tỉnh dậy, nhưng ông Bạch lại lạnh nhạt mở lời.
“Như Ngọc, ông nội đã hứa hôn cho con với Bạch Hoàn Tài, con nhất định không được phản đối.” Ông Bạch dứt khoát nói thẳng.
Bạch Như Ngọc tức giận đến mức sống mũi méo xệch khi nghe những lời đó, cô ta lắc đầu nói: “Ông nội, chuyện này không thể được.”
Khi ông Bạch thấy Bạch Như Ngọc phản đối, trong lòng trở nên lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
“Ông nội.”
“Ông Bạch.”
Khi nhìn thấy điều này, Bạch Như Ngọc và Tiểu Trân đều rất lo lắng.
Nhưng ông Bạch xua tay ra hiệu rằng mình không sao, để hai người không cần lo lắng.
Sau đó ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc, nghiêm mặt nói: “Như Ngọc, con đã không còn là một đứa trẻ nữa, con không thể tuỳ ý được nữa…”
Không đợi ông Bạch nói xong, Bạch Như Ngọc đã ngắt lời: “Ông nội, ông đừng trông đợi chuyện này nữa. Bạch Như Ngọc con cho dù chết cũng không gả cho một đứa con trai của chi thứ.”
Lời nói của Bạch Như Ngọc rất rõ ràng, cô ấy coi thường chi thứ, điểm này mọi người có mặt đều rất rõ.
“Như Ngọc, đừng lỗ mãng.” Ông Bạch đột nhiên rất tức giận, sắc mặt già nua đột nhiên tái nhợt.
Bạch Như Ngọc nghe xong chẳng những không kìm chế được, còn lớn tiếng cầu xin: “Ông nội, con không muốn gả cho Bạch Hoàn Tài rác rưởi đó.”
Khi Bạch Hoàn Tài nhìn thấy Bạch Như Ngọc mắng mình là đồ rác rưởi trước mặt mọi người, anh ta đột nhiên tức giận đến mức bốc khói.
Anh ta tiến lên một bước, vươn tay lên chỉ vào mũi của Bạch Như Ngọc, tức giận mắng: “Cô mắng ai là đồ rác rưởi?”
Bạch Như Ngọc không có chút kiêng nể gì, trực tiếp đối đầu với Bạch Hoàn Tài, mắng: “Đương nhiên là mắng anh là đồ rác rưởi rồi. Sao hả? Anh không chịu sao? Đồ rác rưởi.”
Bạch Như Ngọc trông vô cùng kiêu ngạo, lúc này ngay cả Chu Hàn cũng không chịu nổi nữa.
Tuy nhiên, vào lúc này Chu Hàn cũng sẽ không tấn công Bạch Như Ngọc, càng sẽ không ra tay với cô ta.
Bởi vì Chu Hàn đã hạ quyết tâm.
Lúc này anh liền ghé vào tai Bạch Hoàn Tài thì thầm vài câu: “Lúc này anh không được nói lời vô ích với cô ta.”
“Ông Bạch đã ra lệnh, để Bạch Như Ngọc gả cho anh. Mặc dù hiện tại Bạch Như Ngọc đang làm loạn, nhưng cô ta không dám làm trái lời của ông Bạch.”
“Cho nên anh không cần phải tranh chấp với cô ta, đợi đến sau khi cô ta gả cho anh thì từ từ dạy cô ta cách cư xử làm người.”
Lời nói của Chu Hàn rất chặt chẽ, Bạch Hoàn Tài bị đánh thức ngay lập tức.
Bạch Hoàn Tài trong nháy mắt cũng hiểu ra, anh ta lập tức cười: “Được, được, được rồi.”
Bạch Hoàn Tài nói đi nói lại ba chữ “tốt”, vào lúc nà, anh ta có vẻ vô cùng đắc ý.
Bạch Hoàn Tài càng đắc ý bao nhiêu thì Bạch Như Ngọc càng không thể chịu đựng được, cô ta càng tức giận.
Mà cơn giận của Bạch Như Ngọc, vừa hay nằm trong tay của Bạch Hoàn Tài.
Bạch Hoàn Tài vừa muốn Bạch Như Ngọc tức giận, anh ta cũng vừa muốn trị Bạch Như Ngọc .
“Sao vậy, Như Ngọc?” Bạch Hoàn Tài bên ngoài cười nhưng trong lòng không vui nói: “Tôi nói với cô này, cô đã là người của tôi rồi.”
“Còn tôi, khi nào muốn lấy cô thì lúc đó mới lấy.”
Nói tới đó Bạch Hoàn Tài đột nhiên đưa mắt, dừng trên người ông Bạch.
Anh ta cười híp mắt nhìn ông Bạch: “Phải không? Ông ngoại?”
Khi giọng nói của Bạch Hoàn Tài dứt lời, cho dù trong lòng ông Bạch rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, biểu thị sự đồng ý.
“Ông nội, sao ông lại vì người ngoài mà không màng lợi ích của người trong nhà vậy?” Bạch Như Ngọc lập tức không vui khi nhìn thấy điều này.
Nhưng ý tốt của ông Bạch, Bạch Như Ngọc hoàn toàn không nhìn ra được.
Đang lúc ông Bạch muốn giải thích vài lời, sẵn tiện an ủi Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lại lạnh lùng nói: “Ông nội, nếu ông để cho con gả cho cái thứ rác rưởi này, con chết cho ông xem.”
Bạch Như Ngọc dường như đang thực sự muốn làm vậy, vừa nói dứt câu, cô ta rút ra một con dao nhọn bằng tay trái dí mạnh vào cổ mình.
“Như Ngọc, không được.” Ông Bạch kinh hoảng kêu lên, trong lòng lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
Lần này, sau khi ông Bạch nôn ra máu thì toàn thân đột nhiên mềm nhũn, cả người tức giận đột ngột từ trên giường ngã xuống.
Tiểu Trân ngơ ra, phản ứng chậm hơn bình thường, cô không giữ chặt Ông Bạch.
“Bạch gia gia.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Trân đầy hoảng sợ, cô bước tới đỡ ông Bạch từ dưới đất lên.
Tuy nhiên, khi Tiểu Trân dìu ông Bạch dậy, lúc này mới nhận ra rằng ông đã tắt thở.
Không còn hơi thở nữa?
Tiểu Trân giật mình, vô thức buông tay ra.
Kết quả là toàn thân Ông Bạch giống như bùn, lập tức ngã xuống đất.
“Cô đã giết ông nội tôi.” Bạch Như Ngọc hét lên khi nhìn thấy điều này, cầm con dao nhọn quay mũi con dao, đâm thẳng vào Tiểu Trân.
“Tiểu Trân, cẩn thận.” Tô Hàm ở bên cạnh nhìn cảnh này xảy ra.
Sau khi cô hét lên một tiếng liền rút súng ra, chĩa thẳng vào Bạch Như Ngọc .
Thấy vậy Bạch Như Ngọc toàn thân run lên, lập tức không thể bước chân.
“Đi qua bên này.” Tô Hàm nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc kêu lên: “Dám bắt nạt Tiểu Trân thử đi? Tôi sẽ bắn bay đầu của cô trong phút chốc.”
Thẳng thừng đe dọa.
Trước sự uy hiếp của Tô Hàm, trong lòng Bạch Như Ngọc bị dọa đến sợ hãi.
Tư thế đó của Tô Hàm hiển nhiên là sẽ bắn bất cứ lúc nào.
Một khi Tô Hàm bắn, cái mạng nhỏ này của Bạch Như Ngọc sẽ không giữ được nữa.
Vì vậy vào lúc này, Bạch Như Ngọc căn bản không dám làm liều.
Cô ta không có sự lựa chọn, chỉ còn cách ném con dao nhọn trên tay xuống đất, đồng thời giơ hai tay lên để tỏ thái độ của mình.
Thấy Bạch Như Ngọc thành thật, Tô Hàm cất súng đi, đồng thời nhìn qua Chu Hàn.
Vào lúc này, khi tình hình ổn định, tự nhiên là do Chu Hàn làm chủ.
Suy cho cùng, hoàn cảnh nào có Chu Hàn thì Tô Hàm không thể làm chủ nổi.
Nhưng Chu Hàn lại bỏ qua Bạch Như Ngọc, anh bước nhanh tới chỗ ông Bạch.
Trên mặt dường như được bao phủ bởi một lớp tro vậy.
Ánh mắt của anh gần như dán chặt vào người ông Bạch, hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Ông Bạch, điều kiện thứ ba ông còn chưa nói mà.”
“Cứ vội vàng rời đi như vậy sao?”
Chương 278. Nhường lại phương thuốc bí truyền
Bạch Như Ngọc thấy vậy bỗng chốc mí mắt giật một cái.
Bạch Như Ngọc không thể ngờ được Chu Hàn lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
“Chu Nguyên soái.” Đột nhiên Bạch Như Ngọc lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm vào người Chu Hàn.
Chu Hàn lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Bạch Như Ngọc lấy một cái.
Dù sao, Chu Hàn hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
Người phụ nữ như vậy thực sự quá khiếm khuyết.
Cũng chính bởi vì như vậy Chu Hàn mới hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ dây dưa rễ má nào với cô ta.
Mặc dù Chu Hàn không muốn để ý đến Bạch Như Ngọc.
Nhưng anh cũng sẽ không vi phạm chuyện đã đồng ý với ông Bạch, dù sao Chu Hàn cũng không phải là loại người lật lọng.
Anh có thể không để ý tới Bạch Như Ngọc, vẫn còn có Bạch Hoàn Tài cưới Bạch Như Ngọc.
Mặc dù không lâu trước đó Chu Hàn còn nhắc nhở Bạch Hoàn Tài, sau khi kết hôn có thể li hôn.
Nhưng ít nhất có thể phó thác Bạch Như Ngọc cho Bạch Hoàn Tài.
Cứ như vậy ông Bạch biết cũng sẽ có thể yên nghỉ dưới suối vàng.
Chẳng qua, giờ phút này điều Chu Hàn cảm thấy tiếc nuối nhất chính là ông Bạch vẫn chưa nói ra điều kiện thứ ba.
Sau một lát đứng bên cạnh di thể yên lặng thương tiếc, cuối cùng Chu Hàn không quay đầu lại, dặn dò Tiết Minh Dương một tiếng: “Tiểu Tiết, đi lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan đi.”
“Vâng.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời, lúc này lập tức làm theo.
Giờ phút này Bạch Như Ngọc đã khóc thành người nước mắt, vừa nghe đến ba chữ “Sinh Tức đan” lập tức sững sờ.
Cho đến khi Tiết Minh Dương lấy được phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan trên người ông Bạch, lúc này Bạch Như Ngọc mới chậm chạp phản ứng.
Cô ta nhào đến Tiết Minh Dương, không có bất kỳ dấu hiệu nào, tốc lại lại nhanh như con ngựa hoang vậy.
Cô ta đánh Tiết Minh Dương, làm bộ muốn cướp lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan.
Còn luôn miệng nói: “Đây là đồ của nhà họ Bạch chúng tôi, dựa vào cái gì các người lại lấy nó?”
“Cút.” Bình sinh Tiết Minh Dương rất ghét loại phụ nữ dây dưa không dứt với người đã có vợ như Bạch Như Ngọc này.
Cậu không khách khí chút nào, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc bị đánh đến đứng hình tại chỗ, tóc tai bù xù, cào loạn một trận trên mặt Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương cũng không hạ thủ lưu tình.
Bạch Như Ngọc càng dùng sức cào cậu, cậu càng liều mạng tát Bạch Như Ngọc.
“Ba, ba, ba…” Từng tiếng tát thanh thúy vang lên.
Mà Bạch Như Ngọc bị đánh đến tê dại gần như hoàn toàn mất đi cảm giác, gần như theo bản năng cô ta cào vào mặt Tiết Minh Dương.
“Đủ rồi.” Chu Hàn mỗi tay một người kéo Tiết Minh Dương và Bạch Như Ngọc ra.
Anh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Như Ngọc.
Hờ hững lên tiếng: “Dù cho phương thuốc bí truyền này là của cô, cô có bảo vệ được không?”
Bạch Như Ngọc nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, cô ta cũng không nhường nửa bước: “Bảo vệ được hay không là một chuyện khác, tóm lại đây là đồ của nhà họ Bạch tôi, không thể để cho người ngoài đoạt đi.”
Câu chữ lời lẽ của Bạch Như Ngọc rất là chính nghĩa, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, người phụ nữ này đã bị mỡ heo lừa gạt, bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Nghe xong lời này, sắc mặt Chu Hàn khẽ trầm xuống.
“Được, nếu cô muốn lấy cũng không phải không thể cho cô.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Như vậy đi, trong vòng một giờ cô để cho Bạch Nhật Tẫn luyện ra Sinh Tức đan, tôi sẽ cho cô phương thuốc bí truyền này, cô thấy thế nào?”
Nói xong Chu Hàn yên lặng chờ Bạch Như Ngọc trả lời.
Mà giờ phút này trên mặt Bạch Như Ngọc đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, rất rõ ràng, cô ta không nghĩ đến Chu Hàn lại thoải mái chắp tay nhường cho cô ta như vậy.
Lúc đầu Bạch Như Ngọc còn tưởng rằng nói cái gì Chu Hàn cũng không đồng ý, mà bây giờ nhìn lại, thì ra là cô ta suy nghĩ nhiều thôi.
Đang lúc Bạch Như Ngọc nghĩ trong lòng, Chu Hàn lại lên tiếng nhắc nhở:
“Cô yên tâm, chúng tôi vẫn chưa xem phương thuốc bí truyền này.”
“Cho đến mới vừa rồi Tiểu Tiết mới lấy từ trên người ông Bạch.”
“Bây giờ cô mang về cho Bạch Nhật Tẫn xem, để cho cậu ta nắm chắc thời gian luyện ra Sinh Tức đan, chỉ cần Sinh Tức đan được luyện ra, phương thuốc bí truyền này sẽ là của cô.”
Chu Hàn nói rõ ràng mạch lạc như vậy.
Chuyện này không khác với việc nhường lại phương thuốc bí truyền này, Bạch Như Ngọc vừa nghe có loại chuyện tốt như vậy, trong đầu nghĩ ngu sao mà không làm?
Giờ phút này cô ta bỏ qua băn khoăn trong lòng, gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Vừa thấy Bạch Như Ngọc gật đầu đồng ý, lúc này Chu Hàn nói với Bạch Hổ và Thanh Long: “Bạch Hổ, Thanh Long, hai người các cậu đi theo đi.”
“Thanh Long, sau khi Sinh Tức đan được luyện ra thì ăn luôn đi.”
Nói xong, Chu Hàn hơi nghiêng đầu với Tiết Minh Dương.
Lập tức Tiết Minh Dương liền hiểu ý, mặc dù trong lòng rất không vui, không muốn đưa phương thuốc bí truyền này cho loại người như Bạch Như Ngọc.
Nhưng cậu không dám làm trái lệnh của Chu Hàn.
Cho nên giờ phút này Tiết Minh Dương lấy phương thuốc bí truyền của Sinh Tức đan ra, đưa cho Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lấy được phương thuốc lập tức cười thành đóa hoa.
“Tiểu Tiết, đi với tôi đến trang viên Vương thị một chuyến.”
“Thanh Long, Bạch Hổ, hai người giải quyết xong chuyện ở đây thì lập tức đến trang viên Vương thị hội hợp với tôi.”
“Những người khác thì đợi ở bệnh viện, chuẩn bị lên đường đến Tuyết Thành.”
Chu Hàn một hơi nói ra ba mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
“Chu Nguyên soái, vậy tôi thì sao…” Bạch Hoàn Tài thấy vậy, lúc này vội vàng tiến lên trước hỏi.
Chu Hàn nghe vậy thì há miệng cười một tiếng: “Cậu đi làm gia chủ nhà họ Bạch của cậu, cưới Bạch Như Ngọc.”
Chu Hàn vừa nói xong, lập tức cười vang lên.
Ngay sau đó, anh dẫn Tiết Minh Dương chạy thẳng đến trang viên Vương thị.
Chu Hàn định nắm chắc thời gian, nhanh chóng xông đến Tuyết Thành cứu người.
Nửa giờ sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa trang viên Vương thị.
Rất nhanh hai bóng người bước xuống xe, đi thẳng vào trang viên Vương thị.
Hai người này không ai khác chính là Chu Hàn và Tiết Minh Dương.
“Ai?” Không đợi hai người đi vào, hai đội bảo vệ ở cửa đã ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại.
“Đi thông báo với ông Vương một tiếng, nói Chu mỗ đến.” Chu Hàn đứng chắp tay, nói một câu như vậy.
Anh nhìn thẳng về phía trước, thậm chí cũng không nhìn hai đội bảo vệ trước mặt.
“Chu mỗ là cái thứ gì?” Tên ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại bất thình lình nói.
Gã phải hỏi rõ thân phận của hai người trước mặt mới có thể thông báo cho ông Vương.
Bởi vì đây là quy định của trang viên Vương thị.
“Anh bị mù à, mở to mắt chó đá ra.” Ở một bên Tiết Minh Dương không nhịn được lên tiếng: “Ngay cả Chu Nguyên soái cũng không nhận ra? Còn dám dùng ngôn ngữ xúc phạm?”
Vốn Tiết Minh Dương đã vô cùng tức giận, đang buồn không có chỗ phát tiết.
Mà bây giờ mấy tên bảo vệ này lại không biết sống chết, không khác nào đụng đến họng súng của cậu.
Bảo vệ vừa nghe ba chữ “Chu Nguyên soái” thì lập tức trợn tròn mắt.
Dù thế nào gã cũng không nghĩ đến mình lại đụng phải Chu Nguyên soái.
Phải biết, ba chữ “Chu Nguyên soái” đã sớm truyền khắp toàn bộ Đài Sơn rồi.
“Chu Nguyên soái chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo cho ông Vương, mới vừa rồi tôi có mắt không tròng, cũng không phải là…”
Thấy vậy, Chu Hàn lập tức ra hiệu cho Tiết Minh Dương giải độc, đánh thức cô ta.
Giờ phút này Bạch Hoàn Tài ở bên cạnh mặt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Anh ta giương một ánh mắt cầu cứu với Chu Hàn, thể hiện là không muốn lấy Bạch Như Ngọc.
Nhưng Chu Hàn lại nhìn cậuanh ta lắc lắc đầu, không để cho Bạch Hoàn Tài ở tức giận ngay tại chỗ, đồng thời ra hiệu cho anh ta bình tĩnh không được nóng vội.
Bạch Hoàn Tài không dám làm trái ý của Chu Hàn, đành phải cố nén lại sự tức giận trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khi Bạch Như Ngọc tỉnh lại, Chu Hàn ghé vào tai anh ta thì thầm: “Anh có thể cưới cô ta, cũng có thể từ cô ta, nhưng mà anh phải chăm sóc thật tốt cho cô ta.”
Sau khi nghe Chu Hàn nói, mắt Bạch Hoàn Tài bỗng nhiên sáng lên, thuận theo gật đầu.
Thực ra, Chu Hàn làm tất cả những chuyện này, một là vì để hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được của ông Bạch.
Thứ hai, đây là chuyện được người giao phó, thể hiện lòng trung thành, cũng coi như là sự ràng buộc với Bạch Hoàn Tài, khiến anh ta bắt buộc phải chăm sóc tốt cho Bạch Như Ngọc .
Vào lúc này, Bạch Như Ngọc khó khắn lắm mới tỉnh dậy, nhưng ông Bạch lại lạnh nhạt mở lời.
“Như Ngọc, ông nội đã hứa hôn cho con với Bạch Hoàn Tài, con nhất định không được phản đối.” Ông Bạch dứt khoát nói thẳng.
Bạch Như Ngọc tức giận đến mức sống mũi méo xệch khi nghe những lời đó, cô ta lắc đầu nói: “Ông nội, chuyện này không thể được.”
Khi ông Bạch thấy Bạch Như Ngọc phản đối, trong lòng trở nên lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
“Ông nội.”
“Ông Bạch.”
Khi nhìn thấy điều này, Bạch Như Ngọc và Tiểu Trân đều rất lo lắng.
Nhưng ông Bạch xua tay ra hiệu rằng mình không sao, để hai người không cần lo lắng.
Sau đó ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc, nghiêm mặt nói: “Như Ngọc, con đã không còn là một đứa trẻ nữa, con không thể tuỳ ý được nữa…”
Không đợi ông Bạch nói xong, Bạch Như Ngọc đã ngắt lời: “Ông nội, ông đừng trông đợi chuyện này nữa. Bạch Như Ngọc con cho dù chết cũng không gả cho một đứa con trai của chi thứ.”
Lời nói của Bạch Như Ngọc rất rõ ràng, cô ấy coi thường chi thứ, điểm này mọi người có mặt đều rất rõ.
“Như Ngọc, đừng lỗ mãng.” Ông Bạch đột nhiên rất tức giận, sắc mặt già nua đột nhiên tái nhợt.
Bạch Như Ngọc nghe xong chẳng những không kìm chế được, còn lớn tiếng cầu xin: “Ông nội, con không muốn gả cho Bạch Hoàn Tài rác rưởi đó.”
Khi Bạch Hoàn Tài nhìn thấy Bạch Như Ngọc mắng mình là đồ rác rưởi trước mặt mọi người, anh ta đột nhiên tức giận đến mức bốc khói.
Anh ta tiến lên một bước, vươn tay lên chỉ vào mũi của Bạch Như Ngọc, tức giận mắng: “Cô mắng ai là đồ rác rưởi?”
Bạch Như Ngọc không có chút kiêng nể gì, trực tiếp đối đầu với Bạch Hoàn Tài, mắng: “Đương nhiên là mắng anh là đồ rác rưởi rồi. Sao hả? Anh không chịu sao? Đồ rác rưởi.”
Bạch Như Ngọc trông vô cùng kiêu ngạo, lúc này ngay cả Chu Hàn cũng không chịu nổi nữa.
Tuy nhiên, vào lúc này Chu Hàn cũng sẽ không tấn công Bạch Như Ngọc, càng sẽ không ra tay với cô ta.
Bởi vì Chu Hàn đã hạ quyết tâm.
Lúc này anh liền ghé vào tai Bạch Hoàn Tài thì thầm vài câu: “Lúc này anh không được nói lời vô ích với cô ta.”
“Ông Bạch đã ra lệnh, để Bạch Như Ngọc gả cho anh. Mặc dù hiện tại Bạch Như Ngọc đang làm loạn, nhưng cô ta không dám làm trái lời của ông Bạch.”
“Cho nên anh không cần phải tranh chấp với cô ta, đợi đến sau khi cô ta gả cho anh thì từ từ dạy cô ta cách cư xử làm người.”
Lời nói của Chu Hàn rất chặt chẽ, Bạch Hoàn Tài bị đánh thức ngay lập tức.
Bạch Hoàn Tài trong nháy mắt cũng hiểu ra, anh ta lập tức cười: “Được, được, được rồi.”
Bạch Hoàn Tài nói đi nói lại ba chữ “tốt”, vào lúc nà, anh ta có vẻ vô cùng đắc ý.
Bạch Hoàn Tài càng đắc ý bao nhiêu thì Bạch Như Ngọc càng không thể chịu đựng được, cô ta càng tức giận.
Mà cơn giận của Bạch Như Ngọc, vừa hay nằm trong tay của Bạch Hoàn Tài.
Bạch Hoàn Tài vừa muốn Bạch Như Ngọc tức giận, anh ta cũng vừa muốn trị Bạch Như Ngọc .
“Sao vậy, Như Ngọc?” Bạch Hoàn Tài bên ngoài cười nhưng trong lòng không vui nói: “Tôi nói với cô này, cô đã là người của tôi rồi.”
“Còn tôi, khi nào muốn lấy cô thì lúc đó mới lấy.”
Nói tới đó Bạch Hoàn Tài đột nhiên đưa mắt, dừng trên người ông Bạch.
Anh ta cười híp mắt nhìn ông Bạch: “Phải không? Ông ngoại?”
Khi giọng nói của Bạch Hoàn Tài dứt lời, cho dù trong lòng ông Bạch rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, biểu thị sự đồng ý.
“Ông nội, sao ông lại vì người ngoài mà không màng lợi ích của người trong nhà vậy?” Bạch Như Ngọc lập tức không vui khi nhìn thấy điều này.
Nhưng ý tốt của ông Bạch, Bạch Như Ngọc hoàn toàn không nhìn ra được.
Đang lúc ông Bạch muốn giải thích vài lời, sẵn tiện an ủi Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lại lạnh lùng nói: “Ông nội, nếu ông để cho con gả cho cái thứ rác rưởi này, con chết cho ông xem.”
Bạch Như Ngọc dường như đang thực sự muốn làm vậy, vừa nói dứt câu, cô ta rút ra một con dao nhọn bằng tay trái dí mạnh vào cổ mình.
“Như Ngọc, không được.” Ông Bạch kinh hoảng kêu lên, trong lòng lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
Lần này, sau khi ông Bạch nôn ra máu thì toàn thân đột nhiên mềm nhũn, cả người tức giận đột ngột từ trên giường ngã xuống.
Tiểu Trân ngơ ra, phản ứng chậm hơn bình thường, cô không giữ chặt Ông Bạch.
“Bạch gia gia.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Trân đầy hoảng sợ, cô bước tới đỡ ông Bạch từ dưới đất lên.
Tuy nhiên, khi Tiểu Trân dìu ông Bạch dậy, lúc này mới nhận ra rằng ông đã tắt thở.
Không còn hơi thở nữa?
Tiểu Trân giật mình, vô thức buông tay ra.
Kết quả là toàn thân Ông Bạch giống như bùn, lập tức ngã xuống đất.
“Cô đã giết ông nội tôi.” Bạch Như Ngọc hét lên khi nhìn thấy điều này, cầm con dao nhọn quay mũi con dao, đâm thẳng vào Tiểu Trân.
“Tiểu Trân, cẩn thận.” Tô Hàm ở bên cạnh nhìn cảnh này xảy ra.
Sau khi cô hét lên một tiếng liền rút súng ra, chĩa thẳng vào Bạch Như Ngọc .
Thấy vậy Bạch Như Ngọc toàn thân run lên, lập tức không thể bước chân.
“Đi qua bên này.” Tô Hàm nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc kêu lên: “Dám bắt nạt Tiểu Trân thử đi? Tôi sẽ bắn bay đầu của cô trong phút chốc.”
Thẳng thừng đe dọa.
Trước sự uy hiếp của Tô Hàm, trong lòng Bạch Như Ngọc bị dọa đến sợ hãi.
Tư thế đó của Tô Hàm hiển nhiên là sẽ bắn bất cứ lúc nào.
Một khi Tô Hàm bắn, cái mạng nhỏ này của Bạch Như Ngọc sẽ không giữ được nữa.
Vì vậy vào lúc này, Bạch Như Ngọc căn bản không dám làm liều.
Cô ta không có sự lựa chọn, chỉ còn cách ném con dao nhọn trên tay xuống đất, đồng thời giơ hai tay lên để tỏ thái độ của mình.
Thấy Bạch Như Ngọc thành thật, Tô Hàm cất súng đi, đồng thời nhìn qua Chu Hàn.
Vào lúc này, khi tình hình ổn định, tự nhiên là do Chu Hàn làm chủ.
Suy cho cùng, hoàn cảnh nào có Chu Hàn thì Tô Hàm không thể làm chủ nổi.
Nhưng Chu Hàn lại bỏ qua Bạch Như Ngọc, anh bước nhanh tới chỗ ông Bạch.
Trên mặt dường như được bao phủ bởi một lớp tro vậy.
Ánh mắt của anh gần như dán chặt vào người ông Bạch, hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Ông Bạch, điều kiện thứ ba ông còn chưa nói mà.”
“Cứ vội vàng rời đi như vậy sao?”
Chương 278. Nhường lại phương thuốc bí truyền
Bạch Như Ngọc thấy vậy bỗng chốc mí mắt giật một cái.
Bạch Như Ngọc không thể ngờ được Chu Hàn lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
“Chu Nguyên soái.” Đột nhiên Bạch Như Ngọc lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm vào người Chu Hàn.
Chu Hàn lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Bạch Như Ngọc lấy một cái.
Dù sao, Chu Hàn hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
Người phụ nữ như vậy thực sự quá khiếm khuyết.
Cũng chính bởi vì như vậy Chu Hàn mới hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ dây dưa rễ má nào với cô ta.
Mặc dù Chu Hàn không muốn để ý đến Bạch Như Ngọc.
Nhưng anh cũng sẽ không vi phạm chuyện đã đồng ý với ông Bạch, dù sao Chu Hàn cũng không phải là loại người lật lọng.
Anh có thể không để ý tới Bạch Như Ngọc, vẫn còn có Bạch Hoàn Tài cưới Bạch Như Ngọc.
Mặc dù không lâu trước đó Chu Hàn còn nhắc nhở Bạch Hoàn Tài, sau khi kết hôn có thể li hôn.
Nhưng ít nhất có thể phó thác Bạch Như Ngọc cho Bạch Hoàn Tài.
Cứ như vậy ông Bạch biết cũng sẽ có thể yên nghỉ dưới suối vàng.
Chẳng qua, giờ phút này điều Chu Hàn cảm thấy tiếc nuối nhất chính là ông Bạch vẫn chưa nói ra điều kiện thứ ba.
Sau một lát đứng bên cạnh di thể yên lặng thương tiếc, cuối cùng Chu Hàn không quay đầu lại, dặn dò Tiết Minh Dương một tiếng: “Tiểu Tiết, đi lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan đi.”
“Vâng.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời, lúc này lập tức làm theo.
Giờ phút này Bạch Như Ngọc đã khóc thành người nước mắt, vừa nghe đến ba chữ “Sinh Tức đan” lập tức sững sờ.
Cho đến khi Tiết Minh Dương lấy được phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan trên người ông Bạch, lúc này Bạch Như Ngọc mới chậm chạp phản ứng.
Cô ta nhào đến Tiết Minh Dương, không có bất kỳ dấu hiệu nào, tốc lại lại nhanh như con ngựa hoang vậy.
Cô ta đánh Tiết Minh Dương, làm bộ muốn cướp lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan.
Còn luôn miệng nói: “Đây là đồ của nhà họ Bạch chúng tôi, dựa vào cái gì các người lại lấy nó?”
“Cút.” Bình sinh Tiết Minh Dương rất ghét loại phụ nữ dây dưa không dứt với người đã có vợ như Bạch Như Ngọc này.
Cậu không khách khí chút nào, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc bị đánh đến đứng hình tại chỗ, tóc tai bù xù, cào loạn một trận trên mặt Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương cũng không hạ thủ lưu tình.
Bạch Như Ngọc càng dùng sức cào cậu, cậu càng liều mạng tát Bạch Như Ngọc.
“Ba, ba, ba…” Từng tiếng tát thanh thúy vang lên.
Mà Bạch Như Ngọc bị đánh đến tê dại gần như hoàn toàn mất đi cảm giác, gần như theo bản năng cô ta cào vào mặt Tiết Minh Dương.
“Đủ rồi.” Chu Hàn mỗi tay một người kéo Tiết Minh Dương và Bạch Như Ngọc ra.
Anh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Như Ngọc.
Hờ hững lên tiếng: “Dù cho phương thuốc bí truyền này là của cô, cô có bảo vệ được không?”
Bạch Như Ngọc nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, cô ta cũng không nhường nửa bước: “Bảo vệ được hay không là một chuyện khác, tóm lại đây là đồ của nhà họ Bạch tôi, không thể để cho người ngoài đoạt đi.”
Câu chữ lời lẽ của Bạch Như Ngọc rất là chính nghĩa, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, người phụ nữ này đã bị mỡ heo lừa gạt, bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Nghe xong lời này, sắc mặt Chu Hàn khẽ trầm xuống.
“Được, nếu cô muốn lấy cũng không phải không thể cho cô.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Như vậy đi, trong vòng một giờ cô để cho Bạch Nhật Tẫn luyện ra Sinh Tức đan, tôi sẽ cho cô phương thuốc bí truyền này, cô thấy thế nào?”
Nói xong Chu Hàn yên lặng chờ Bạch Như Ngọc trả lời.
Mà giờ phút này trên mặt Bạch Như Ngọc đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, rất rõ ràng, cô ta không nghĩ đến Chu Hàn lại thoải mái chắp tay nhường cho cô ta như vậy.
Lúc đầu Bạch Như Ngọc còn tưởng rằng nói cái gì Chu Hàn cũng không đồng ý, mà bây giờ nhìn lại, thì ra là cô ta suy nghĩ nhiều thôi.
Đang lúc Bạch Như Ngọc nghĩ trong lòng, Chu Hàn lại lên tiếng nhắc nhở:
“Cô yên tâm, chúng tôi vẫn chưa xem phương thuốc bí truyền này.”
“Cho đến mới vừa rồi Tiểu Tiết mới lấy từ trên người ông Bạch.”
“Bây giờ cô mang về cho Bạch Nhật Tẫn xem, để cho cậu ta nắm chắc thời gian luyện ra Sinh Tức đan, chỉ cần Sinh Tức đan được luyện ra, phương thuốc bí truyền này sẽ là của cô.”
Chu Hàn nói rõ ràng mạch lạc như vậy.
Chuyện này không khác với việc nhường lại phương thuốc bí truyền này, Bạch Như Ngọc vừa nghe có loại chuyện tốt như vậy, trong đầu nghĩ ngu sao mà không làm?
Giờ phút này cô ta bỏ qua băn khoăn trong lòng, gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Vừa thấy Bạch Như Ngọc gật đầu đồng ý, lúc này Chu Hàn nói với Bạch Hổ và Thanh Long: “Bạch Hổ, Thanh Long, hai người các cậu đi theo đi.”
“Thanh Long, sau khi Sinh Tức đan được luyện ra thì ăn luôn đi.”
Nói xong, Chu Hàn hơi nghiêng đầu với Tiết Minh Dương.
Lập tức Tiết Minh Dương liền hiểu ý, mặc dù trong lòng rất không vui, không muốn đưa phương thuốc bí truyền này cho loại người như Bạch Như Ngọc.
Nhưng cậu không dám làm trái lệnh của Chu Hàn.
Cho nên giờ phút này Tiết Minh Dương lấy phương thuốc bí truyền của Sinh Tức đan ra, đưa cho Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lấy được phương thuốc lập tức cười thành đóa hoa.
“Tiểu Tiết, đi với tôi đến trang viên Vương thị một chuyến.”
“Thanh Long, Bạch Hổ, hai người giải quyết xong chuyện ở đây thì lập tức đến trang viên Vương thị hội hợp với tôi.”
“Những người khác thì đợi ở bệnh viện, chuẩn bị lên đường đến Tuyết Thành.”
Chu Hàn một hơi nói ra ba mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
“Chu Nguyên soái, vậy tôi thì sao…” Bạch Hoàn Tài thấy vậy, lúc này vội vàng tiến lên trước hỏi.
Chu Hàn nghe vậy thì há miệng cười một tiếng: “Cậu đi làm gia chủ nhà họ Bạch của cậu, cưới Bạch Như Ngọc.”
Chu Hàn vừa nói xong, lập tức cười vang lên.
Ngay sau đó, anh dẫn Tiết Minh Dương chạy thẳng đến trang viên Vương thị.
Chu Hàn định nắm chắc thời gian, nhanh chóng xông đến Tuyết Thành cứu người.
Nửa giờ sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa trang viên Vương thị.
Rất nhanh hai bóng người bước xuống xe, đi thẳng vào trang viên Vương thị.
Hai người này không ai khác chính là Chu Hàn và Tiết Minh Dương.
“Ai?” Không đợi hai người đi vào, hai đội bảo vệ ở cửa đã ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại.
“Đi thông báo với ông Vương một tiếng, nói Chu mỗ đến.” Chu Hàn đứng chắp tay, nói một câu như vậy.
Anh nhìn thẳng về phía trước, thậm chí cũng không nhìn hai đội bảo vệ trước mặt.
“Chu mỗ là cái thứ gì?” Tên ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại bất thình lình nói.
Gã phải hỏi rõ thân phận của hai người trước mặt mới có thể thông báo cho ông Vương.
Bởi vì đây là quy định của trang viên Vương thị.
“Anh bị mù à, mở to mắt chó đá ra.” Ở một bên Tiết Minh Dương không nhịn được lên tiếng: “Ngay cả Chu Nguyên soái cũng không nhận ra? Còn dám dùng ngôn ngữ xúc phạm?”
Vốn Tiết Minh Dương đã vô cùng tức giận, đang buồn không có chỗ phát tiết.
Mà bây giờ mấy tên bảo vệ này lại không biết sống chết, không khác nào đụng đến họng súng của cậu.
Bảo vệ vừa nghe ba chữ “Chu Nguyên soái” thì lập tức trợn tròn mắt.
Dù thế nào gã cũng không nghĩ đến mình lại đụng phải Chu Nguyên soái.
Phải biết, ba chữ “Chu Nguyên soái” đã sớm truyền khắp toàn bộ Đài Sơn rồi.
“Chu Nguyên soái chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo cho ông Vương, mới vừa rồi tôi có mắt không tròng, cũng không phải là…”
Bình luận facebook