• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Quốc Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 1-2

Chương 1: Một tờ giấy hôn ước


“Dừng lại.”


Một giọng nói uy nghiêm trầm hậu truyền ra từ đoàn xe của quân đội Đế quốc.


Các binh lính phía trước vững vàng như thép, xếp thành từng hàng chỉnh tề có kỷ luật, mặt không cảm xúc, tay cầm vũ khi đen ngòm lạnh như băng, đột ngột dừng lại.


Cửa kính xe quân đội đi đầu được mở ra, một người đàn ông xuất sắc mặc đồ Nguyên soái của Đế quốc mang đầy huân chương và quân công, ánh mắt sắc bén bắn về những người phía sau.


“Còn dám đi theo nữa thì giết không hỏi tội.” Giọng Chu Hàn lạnh như băng, vẻ mặt như sát thần.


Một luồng sát khí tiêu điều nồng đậm tản ra, như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía sau.


Nếu đổi lại là người thường, thấy chiến thần đi qua gió tanh mưa máu mới nhậm chức, vừa chiến thắng trở về này của Đế quốc, nhất định sẽ sợ đến đái ra quần.


Nhưng người đến rõ ràng có quen biết Chu Hàn, mặc dù trong lòng vẫn run sợ không thôi mà vẫn lấy can đảm, nói: “Hàn Nhi, chẳng lẽ ngay cả ba con cũng không muốn nhận nữa ư?”


“Ba Giả.”


Giọng Chu Hàn hòa hoãn hơn một chút. Nhìn ông lão một tay nuôi lớn mình này, anh vẫn không nỡ lạnh mặt nói chuyện với ông: “Con đã nói từ lâu rồi, con sẽ không về nhà họ Chu đâu. Năm đó họ vô tình nhìn mẹ đi đến con đường chết, cho dù con có cầu xin thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Chuyện này con luôn nhớ rất rõ, con và nhà họ Chu không thể bàn đến việc chung đường nữa.”


“Nhưng, nhưng mà, cậu cả à, bây giờ cậu là người thừa kế duy nhất của gia tộc rồi, không có cậu thì nhà họ Chu sẽ tiêu đời đó!” Gã đàn ông mặc đồ đen bên cạnh ông lão nén cơn sợ hãi, lên tiếng khuyên.


Mắt Chu Hàn chợt lóe lên, nhìn thẳng về phía người đàn ông áo đen. Trong nháy mắt, người đàn ông này bị dọa sợ đến nổi hết da gà, đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa bĩnh cả ra quần.


Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ!


Gã đàn ông áo đen cúi đầu xuống ngay, hít thở chật vật, không dám đối mặt với anh.


Chu Hàn cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, nói: “Ồ? Thế thằng hai đâu? Thằng ba nữa đâu? Cả mấy thằng con riêng kia nữa? Đừng nói là con cháu của nhà họ Chu đều chết sạch cả rồi nhé? Ha ha!”


“Cậu, cậu hai điên rồi, cậu ba đã tàn, tàn phế, còn các cậu khác đều không rõ tung tích.” Gã đàn ông mặc đồ đen lại cúi đầu xuống lần nữa, sợ hãi đáp.


“Thì ra nhà họ Chu gặp phải phiền phức lớn nên các người mới đến tìm tôi, chẳng phải cũng vì thấy bây giờ tôi có quyền có thế hay sao? Ha ha.” Chu Hàn bật cười một tràng lạnh lẽo.


Ông lão giữ chặt gã đàn ông áo đen sợ đến nhũn người, đối diện với khí thế của Chu Hàn, cắn răng nói: “Cậu cả, xin cậu quay về chủ trì tình hình, mau cứu nhà họ Chu với!”


“Không bao giờ có chuyện đó. Mười mấy năm trước, từ khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà thì tôi đây đã không còn là người nhà họ Chu nữa rồi. Nhà họ Chu sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi chứ!” Ngữ khí Chu Hàn rất ác liệt, khí thế bức người.


Ông lão sợ hãi, tim đập nhanh hơn, run lẩy bẩy.


“Đã nói đến nước này rồi, nếu còn đi theo nữa thì cũng đừng trách tôi không nể mặt.” Ánh mắt Chu Hàn lộ rõ vẻ lạnh lùng, sát khí hiển hiện.


Một khí thế uy nghiêm như ép người trong ngục giam vây lấy ông lão và người đàn ông mặc đồ đen, khiến hai người sợ đến suýt ngất xỉu.


Đợi đến khi Chu Hàn vào xe, khí thế mạnh mẽ ấy mới tiêu tán khỏi hai người.


Hai người há to miệng hớp từng ngụm khí to, ngẩng đầu nhìn trời, có cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc, nước trên người nhỏ “tong, tong” xuống, mới nhận ra rằng cả người mình đều ướt đẫm mồ hôi lạnh


***


Đế quốc Viêm Hạ, thành phố Hòe Châu.


“Nguyên soái, phía trước chính là địa phận của thành phố Hòe Châu, tin tức mà ngài muốn thuộc hạ thu thập đều ở đây cả.” Thanh Long trịnh trọng trình lên một phần giấy tốc ký.


Chu Hàn nhìn chăm chăm vào nội dung trên giấy, nhướng mày một cái.


Lần này trở về là để thực hiện hôn ước của anh.


Nhiều năm trước, anh bị nhà họ Chu tống ra khỏi cửa một cách vô tình, gặp một trận mưa to bão táp, suýt nữa chết rét.


Ngay khi sinh mạng gặp nguy hiểm thì cô gái ấy ôm lấy anh, tìm một nơi ấm áp mới cứu được anh.


Khoảng thời gian ấy, ý tốt của cô, nụ cười của cô.


Cô đối xử với anh tốt đến mức không màng bản thân, khiến anh cả đời khó quên.


Sau đó, anh bị một người thần bí đưa đi, cho vào trong quân đội, chiến đấu kiên cường đẫm máu, tiếng tăm lẫy lừng.


Trong mấy năm qua, anh lấy sức mạnh của một người, liên tục đánh bại các chiến thần của nhiều nước đến mức quân địch lầm than, máu chảy thành sông.


Khoảng thời gian trước, để diệt trừ tai họa ngầm của Đế quốc, anh đối đầu với chiến thần của hơn mười nước, đột phá đến độ tinh hoa, tuổi mới gần hai mươi mã đã được chính thức phong thần, uy danh lẫy lừng khắp thế giới.


Sau khi Đế quốc đã hoàn toàn yên ổn, anh mới quyết định tạm thời quy ẩn, đi làm chuyện luôn canh cánh nơi đáy lòng.


“Không ngờ rằng, vị hôn thê năm đó ông nội chỉ định cho tôi lại chính là cô ấy.” Trong mắt Chu Hàn xuất hiện nét dịu dàng hiếm thấy.


Anh cũng chỉ tình cờ biết việc năm đó ông nội mình có một người bạn chí cốt ở thành phố Hòe Châu, hai người ước định hôn ước cho lũ trẻ.


Nhưng thông tin trong giấy còn nêu rõ, hôm nay cô gái ấy sẽ bị ép phải đính hôn với một lão già hơn sáu mươi tuổi vì lợi ích của gia tộc.


“Cho dù các người có sắp xếp như thế nào, hôn ước ở đây, Tô Hàm, cô ấy chính là vợ tôi.” Sắc mặt Chu Hàn trầm xuống, đích thân đến nơi tiếp rể.


Thành phố Hòe Châu, khách sạn lớn Kim Long.


Hôm nay khách sạn cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, tất cả đều là nhân vật có máu mặt ở thành phố Hòe Châu.


Giữa thảm đỏ là một gã đàn ông có vóc người mập mạp, mặc đồ tây đi giày da, trước ngực cài một đóa hoa bị vây bởi đám khách quý đến chúc mừng. Cách đó không xa là họ hàng của hai bên nhà trai nhà gái đính hôn hôm nay.


Trong phòng bao cuối cùng, Tô Hàm mặc lễ phục mừng đính hôn, ngồi tựa trên ghế sô pha, nước mắt rơi từng giọt “tí tách, tí tách”, vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng.


Bên cạnh là mẹ Tô, Hách Lôi, đang vừa tức giận vừa đau lòng, chỉ thẳng mặt chồng bà là Tô Khánh Đông, mắng: “Cái đồ bỏ đi nhà ông, cứ trơ mắt nhìn con gái bị bọn họ ném ra như món hàng trao đổi lợi ích! Nếu ông còn có tình người thì mau chóng đi xin bà cụ đi, bảo bà ấy hủy bỏ tiệc đính hôn!”


“Không được đâu, vợ à, người đàn ông đó là cổ đông lớn của tập đoàn Giang Đông, nhà họ Tô chúng ta không chọc nổi, ba chắc chắn sẽ không đồng ý!” Tô Khánh Đông lắc đầu, thở dài, rầu rĩ nói.


“Chẳng lẽ ông muốn thấy con gái bị hủy cả đời như thế sao?”


Giọng Hách Lôi cao chót vót, giận đến run hết cả người.


Sau khi bà cụ Tô qua đời, nhà họ Tô trượt dốc thẳng một đường, bây giờ lại lăn lộn đến bước đường của một gia tộc mới chân ướt chân ráo vào giới thượng lưu.


Vì để chấn hưng lại nhà họ Tô, ông cụ Tô nịnh hót tập đoàn Giang Đông. Vừa hay, một cổ đông lớn kiêm thành viên ban quản trị là Thái Đại Cường xem trọng Tô Hàm, muốn trâu già gặm cỏ non.


Ông bác cả và bác hai của Tô Hàm lấy lý do vì lợi ích gia tộc, khuyên bà cụ Tô ép Tô Hàm phải gả đi. Vậy nên ông cụ Tô tự mình làm chủ, ép buộc Tô Hàm đồng ý lời cầu hôn của Thái Đại Cường, cho hai người đính hôn vào hôm nay.


“Con gái đáng thương của tôi.” Hách Lôi tức không làm gì được lại khổ sở khóc, vừa không ngừng mắng nhà họ Tô vừa oán trách chồng.


Trong lòng Tô Khánh Đông cũng rất tức giận nhưng không làm gì được vì cốt cách hèn yếu, không dám không vâng lời bà cụ, chỉ đành ngồi một bên, không ngừng thở than.


“Mẹ, mẹ đừng khóc. Thật ra thì con gả rồi cũng có lợi, ít nhất địa vị trong gia tộc của ba mẹ sẽ tăng cao, ba còn có cơ hội tiến vào hàng ngũ cấp cao của Tập đoàn Tô thị.” Tô Hàm nén nước mắt, gắng gượng nở nụ cười.


“Cuộc sống của gia đình ta sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”


Nhưng cô cũng biết, người được lợi thật sự là bác cả và bác hai của mình.


Tài sản đỡ phải chia một phần, chỗ ngồi cấp cao của công ty mất đi một người tranh giành. Quan trọng hơn là người khuyên bà là họ, hai phe bọn họ lấy lòng sẽ càng nhận được nhiều lợi ích hơn.


Ba mẹ cô chỉ được uống chút cặn mà thôi, còn cô từ đầu đến cuối đều là một vật hy sinh.


Tô Hàm không ngốc. Nhưng phải làm thế nào đây? Bây giờ bà cụ Tô đang một mình nắm tất cả quyền hành của nhà họ Tô, không ai có thể trái ý bà.


Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nặng nề.


“Giờ lành đến rồi, mau đưa con gái đến bữa tiệc mừng đi. Chậm một chút là chúng ta lại bị bảo vệ lôi ra ngoài đấy.” Tô Khánh Đông đứng dậy, nói.


“Chúc mừng tổng giám đốc Thái, sau này Tập đoàn Giang Đông chắc chắn phải hợp tác với Tô thị của chúng tôi nhiều hơn mới được.” Bác cả Tô Long Xuyên cầm bàn tay đầy nếp nhăn của ông ta, cười nói.





Chương 2: Phá hỏng hôn lễ


“Điều đó là tất nhiên rồi.”


Triệu Lôi cười phơi phới gió xuân, khoe hoa vải đỏ đeo trước ngực, đang đi đến cùng ba vợ Tô Thanh Phong.


“Cháu rể của ông Tô thật sự quá giỏi đấy, cổ đông lớn của Tập đoàn Giang Đông, địa vị chỉ đứng sau chủ tịch, ở đất Hòe Châu chúng ta cũng là bá chủ một phương đấy.”


“Tôi nghe nói gần đây ông Thái còn nắm được đơn hàng lớn của Tập đoàn Thịnh Thế, còn kết giao với chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Thế, Lưu Hác Nhân giàu nhất Hòe Châu. Có tổng giám đốc Thái ở đây, nhà họ Tô sợ gì đống hàng đó không đến tay chứ?”


“Sau này trên thương trường còn phải nhờ cháu rể của ông rồi.”


Đám người vây quanh nịnh hót ông Tô, có không ít người đến từ gia tộc lớn hơn nhà họ Tô. Ông Tô thấy vậy thì trong lòng rất đắc ý.


“Nói thế làm gì, sau này cũng là người một nhà. Ông Tô là ông vợ tôi, tất nhiên là phải dựa vào ông vợ tôi trước rồi.” Thái Đại Cường đi đến cạnh Tô Thanh Phong, cung kính cười nói.


“Tổng giám đốc Thái nói phải.”


“Tổng giám đốc Thái nói phải.”


Mọi người thấy Thái Đại Cường thì vội nâng ly tâng bốc.


Tô Thanh Phong nhìn thằng cháu rể không nhỏ hơn mình bao nhiêu, lại thấy không có gì chê cả, còn cười to hơn.


Bác hai Tô Cường đứng một bên liếc về phía cửa phòng bao một cái, vừa hay trông thấy nhà Tô Hàm chậm rì rì đi ra đến phòng khách.


“Ba, xong cả rồi, có thể cử hành lễ được rồi.” Ánh mắt Tô Cường lộ vẻ vui mừng, xoay người nói với Tô Thanh Phong.


Tô Thanh Phong gật đầu một cái, xoay người đi nhanh đến vị trí chủ trì.


Thái Đại Cường bước lên sân khấu, mắt nhìn chằm chằm Tô Hàm đang đi trên thảm đỏ, ngón tay xoa xoa vào nhau, lòng rạo rực.


Tô Hàm đi từng bước lên sân khấu, nhìn gã đàn ông có khuôn mặt béo tròn sáng bóng, vóc người mập mạp đến quái dị, đầu trọc lóc ở phía không xa, trong lòng lạnh đi.


Có một khoảnh khắc cô muốn xoay người trốn chạy nhưng can đảm vừa lên đến ngực đã biến mất tăm.


Cô tuyệt vọng nhìn ông nội đang cười khanh khách chờ mình kết hôn. Có vẻ như ông, các ông bác kia và cả gia tộc đều đang chờ thời khắc này. Như thể họ vĩnh viễn chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu, hy sinh cô đi thì có đáng là bao.


Thảm đỏ vang lên một tràng pháo tay như sấm dậy, tiếng cười tiếng nói, như thể hôm nay là một ngày tốt.


Nhưng Tô Hàm lại càng tuyệt vọng hơn, nước mắt ầng ậc đảo quanh nơi hốc mắt, như thể chỉ một giây sau sẽ trào ra ngoài.


Ngay khi lão già nọ định kéo cô lên đài thì cửa sảnh tiệc đột ngột bị đẩy ra.


Dáng hình một người đàn ông xuất hiện đối diện sân khấu, không nhanh không chậm tiến về phía Tô Hàm.


Khách khứa tò mò nhìn về phía Chu Hàn, đoán xem là ai không biết điều như vậy.


Chu Hàn không buồn để ý đến những ánh mắt xung quanh, cất bước đi đến trước mặt Tô Hàm, kéo cô lại chẳng nể nang ai, nói: “Em không được kết hôn.”


“Cậu là ai?” Thái Đại Cường nhìn biến cố đột ngột xảy đến, sắc mặt trầm xuống, nén cơn giận dữ, nói.


“Chu Hàn.”


Vừa dứt lời, tiếng động trong toàn hội trường chợt ngừng.


Trong đám người bỗng có người hét lên: “Chu Hàn ư? Chẳng lẽ là vị bị nhà họ Chu ở thủ đô vứt bỏ mười mấy năm trước?”


“Sao cậu biết?” Một người khác hỏi.


“Mười mấy năm trước, nhà họ Tô công khai kết thông gia từ bé với nhà họ Chu, người của cả Hòe Châu đều biết, khi ấy còn náo động một thời!”


“Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra rồi, nghe nói Chu Hàn còn đến Hòe Châu nhờ cậy nhà họ Tô, nhưng sau lại mất tăm mất dạng.”


“Đủ rồi!”


Ông Tô đột nhiên âm trầm đứng dậy. Năm đó ông ta đòi kết thông gia với ông cụ Chu, một là vì nhà họ Chu có thực lực lớn mạnh, hai là vì ông ta đã cứu ông cụ Chu một mạng.


Vốn tưởng nhà họ Tô được nhà họ Chu chống lưng là có thể một bước lên trời, ai ngờ sau khi ông cụ Chu chết thì Chu Hàn bị đuổi ra khỏi nhà, nhà họ Chu cũng đứt gánh không qua lại với nhà họ Tô nữa, khiến không ít gia tộc chê cười nhà họ Tô.


Lúc ấy ông ta không muốn thu nhận thằng Chu Hàn bỏ đi này, còn lo lắng vì hôn ước đó mà bị thằng bỏ đi này liên lụy.


Cũng may là Chu Hàn không xuất hiện ở Hòe Chân nữa, ông ta cho là Chu Hàn đã chết, nhưng không ngờ hôm nay, sau mười mấy năm, thằng bỏ đi này lại tìm đến cửa.


“Đính ước cho bọn trẻ năm đó chỉ là nói đùa thôi, không phải thật.” Ông Tô lạnh nhạt nói.


Chu Hàn khẽ mỉm cười, lôi tờ giấy đã ố vàng ra khỏi ngực, nói: “Ông à, giấy trắng mực đen ở đây, còn có chữ ký của ông năm đó, sao lại không phải là thật được chứ?”


Sắc mặt ông cụ Tô càng trầm hơn.


Tô Long Xuyên đứng một bên nói xen vào: “Không đề cập đến chuyện năm đó nữa. Kết hôn thì phải môn đăng hộ đối, cậu thấy dựa vào mặt hàng bỏ đi như cậu, như một thằng nhà quê thì có tư cách gì làm con rể nhà họ Tô chúng tôi?”


“Ước hẹn kết hôn ở đây, tất nhiên là tôi có tư cách.” Chu Hàn nói.


Tô Long Xuyên nhíu mày. Người đàn ông trước mặt này trông có vẻ không dễ nói chuyện.


Dừng một chút, Tô Long Xuyên nói tiếp: “Hôm nay là ngày tốt của anh Thái, tôi không muốn so đo với cậu. Muốn bao nhiêu tiền, cậu nói đi.”


Tô Hàm ngẩng đầu nhìn Chu Hàn. Người đàn ông này thật sự muốn đưa cô đi sao? Hay là vì tiền?


Khi cô đang nhìn thì người ấy lại nói tiếp.


“Trong mắt các người Tô Hàm chỉ là một món hàng, nhưng ở chỗ tôi lại là vô giá.” Câu trả lời của Chu Hàn hoàn toàn nằm ngoài dự tính của mọi người.


Tô Hàm kinh ngạc nhìn Chu Hàn, trong lòng cảm thấy ấm áp.


“Không muốn đàm phán à?” Sắc mặt Tô Long Xuyên trầm xuống, uy hiếp nói: “Cậu biết tổng giám đốc Thái là ai không? Nhân vật đứng thứ hai của Tập đoàn Giang Đông, đắc tội anh ta và nhà họ Chu chúng tôi thì cậu không lăn lộn nổi ở Hòe Châu đâu.”


Chu Hàn hơi nhếch mép: “Tập đoàn Giang Đông là cái thá gì cơ?”


Mọi người hít sâu một hơi. Thằng nhóc này bị ngu à? Lại dám sỉ nhục Tập đoàn Giang Đông trước mặt mọi người sao? Bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu nhưng mồm mép lại không nhỏ.


Tô Long Xuyên gắng gượng đến nghẹt thở, phóng ánh mắt bức ép về phía Chu Hàn.


Chu Hàn lười tốn nước bọt với Tô Long Xuyên, dù sao Tô Hàm cũng là người của nhà họ Tô, anh không muốn căng thẳng với họ.


Suy nghĩ một lát, anh quyết định dùng tình báo trong tay để lão già trước mắt biết khó mà lui.


“Vụ con trai của Hoàng Mộc Xuân là do ông phái người gây ra đúng không?” Chu Hàn buông tay Tô Hàm ra, đi đến cạnh Thái Đại Cường, thấp giọng nói.


Con người Thái Đại Cường co lại, như thể bị dọa sợ.


Hoàng Mộc Xuân là chủ tịch của tập đoàn Giang Đông, nhưng sắp về hưu rồi. Vì muốn cướp tất cả quyền hành của tập đoàn Giang Đông nên ông ta liên lạc với một tổ chức thần bí, bắt cóc con trai của Hoàng Mộc Xuân.


Nhưng ông ta có treo nhiệm vụ cũng không để lộ thân phận thật của mình, hơn nữa tổ chức đó làm việc luôn không lọt bất kỳ thông tin nào.


Sao Chu Hàn lại biết chuyện này?


Chẳng lẽ Chu Hàn là người của tổ chức kia?


Thái Đại Cường mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi còn nén lại được.


“Cậu muốn thế nào?” Thái Đại Cường không thừa nhận cũng không phủ nhận.


Chu Hàn nhếch miệng, chỉ ra ngoài cửa, nói: “Hủy bỏ hôn lễ, cút.”


Sắc mặt Thái Đại Cường cực kỳ khó coi. Ông ta đã sống hơn nửa đời người rồi, lại phải mất thể diện ở đây.


Nhưng nếu ông ta không nghe theo lời Chu Hàn thì sợ rằng chuyện này sẽ đến tai Hoàng Mộc Xuân, đến lúc đó chẳng còn miếng béo bở nào nữa.


“Được.” Sắc mặt Thái Đại Cường biến đổi liên tục, cuối cùng sầm mặt, hung hãn trừng mắt nhìn Chu Hàn, đồng ý.


“Chu Hàn, sao còn chưa cút?” Tô Long Xuyên không thể nhịn nổi nữa. Thằng vứt đi này chẳng những không biết thân biết phận mà rời đi, còn dám đi đến trước mặt tổng giám đốc Thái.


Ông cụ Tô vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu mày thật chặt, cân nhắc xem có nên cho người ra tay kéo Chu Hàn đi không. Thế nhưng ông ta là lão cáo già trải qua chiến trường, trực giác luôn nhạy bén, ông ta luôn cảm thấy Chu Hàn có vẻ không đơn giản.


Gần như bảo vệ của họ ở đây không phải là đối thủ của Chu Hàn.


Nhưng Tô Long Xuyên không ngờ rằng, người đi xuống không phải là Chu Hàn mà lại là Thái Đại Cường.


Mọi người ngơ ngác nhìn Thái Đại Cường, lại nghe ông ta nói: “Nếu cô Tô đã có hôn ước từ trước thì người đến sau đâu thể cậy mạnh để cướp được. Buổi lễ đến đây là chấm dứt. Lão Thái tôi có việc, xin đi trước một bước.”


Thái Đại Cường vừa dứt lời thì cả hội trường đều xôn xao cả lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom