Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-6
Chương 5: Bạn học cũ
Tô Học Long liền tức giận: “Chu Hàn, cậu đừng có mà khinh người quá đáng, ông đây chính là cháu đích tôn nhà họ Tô, cậu không thể đụng tới được đâu.”
“Người khác không thể đụng, không có nghĩa là tôi không thể đụng, tôi không phải là người nhà họ Tô, anh không đe dọa được tôi, không muốn bị tôi đá thêm cái nữa thì nhanh lau sạch sàn nhà đi.” Chu Hàn bình tĩnh nhìn gã, khí tức mạnh mẽ phát ra.
Tô Học Long chấn động trong lòng, khí thế lập tức giảm đi, chịu đựng cơn giận, nửa quỳ xuống, dùng cổ tay áo lau sạch sẽ dấu chân trên nền nhà.
Mẹ kiếp, tên rác rưởi chết tiệt, ông để cho mày ngông đấy, chờ chuyện này xong rồi, xem ông làm sao giết chết mày.
Tô Học Long mang theo tâm tình cực kém trở về nhà, Tô Long Xuyên vừa nhìn thấy con về thì nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện.
“Đã giải quyết xong rồi nhưng mà công lao thuộc về Tô Hàm.” Tô Học Long ôm bụng tức nói.
“Cái gì? Sao lại là con nhóc đáng ghét đó?” Tô Long Xuyên nóng nảy.
Tô Học Long liền kể chuyện đã xảy ra khi nãy nói hết cho Tô Long Xuyên.
“Sao lại có thể thế được, thằng Ba vô tích sự lại dám kiêu ngạo như thế, xem ra lúc trước chúng ta đã quá nhân từ với họ rồi.”
“Hừ, nhà chú Ba không cần phải lo, đáng giận nhất chính là thằng Chu Hàn kìa.” Tô Học Long hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nóng con à, chuyện lần này, chúng ta nhất định sẽ tính cho ra lẽ, thông tin về Chu Hàn thì ba đã điều tra rồi, sau khi nó bị nhà họ Chu đuổi đi thì liền lưu lạc khắp nơi, phần lớn thời gian đều làm thuê, không có tiền cũng không có chút thế lực nào. Tuy rằng tin tức của mấy năm sau không điều tra được nhưng có thể chắc chắn tên Chu Hàn kia không có bản lĩnh để những người cấp cao khóa thông tin lại đâu, cho nên trừng trị nó là chuyện dễ dàng.” Tô Long Xuyên nói.
…
Đầu ngày, Tô Hàm đi cùng với Tô Học Long đến công ty Tĩnh Giang.
Chủ tịch của công ty Tĩnh Giang, Chu Xung – một trong top mười người giàu nhất của Hòe Châu đích thân đứng ra ký kết hợp đồng đặt hàng với Tô Hàm và cũng trao đổi danh thiếp với Tô Hàm.
Điều này khiến cho Tô Học Long ghen tị muốn phát điên.
Ai chẳng biết ở Hòe Châu có lưu truyền một câu, kiếm được một triệu đồng thì dễ, có được danh thiếp của Chu Xung mới khó.
Người có địa vị càng cao, thân phận càng tôn quý thì danh thiếp càng khó có được. Đối với những người tai to mặt lớn mà nói, có thể có được danh thiếp của họ đồng nghĩa với việc lấy được sự tán thành của họ, muốn tìm họ hợp tác, giúp đỡ thì gần như gọi điện là được.
Mãi cho đến khi Tô Hàm run rẩy cầm tấm danh thiếp về tới nhà, cả người cô mới có chút tỉnh táo lại.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình là một người đáng vinh quang.
Chu Hàn thấy cô vậy có chút buồn cười, còn nghiêm túc nói: “Vợ à, nói thật chứ, danh thiếp giống của Chu Xung thế này, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
“Chúng ta có thể có được của Tổ Cẩm Giang thủ phủ Hòe Châu được không?”
“Được nha.”
“Nói phét, đừng có lừa em.” Tô Hàm cẩn thận cất tấm danh thiếp như cất bảo bối, hoàn toàn không quan tâm lời Chu Hàn nói.
Lần đầu tiên Chu Hàn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, ngày mai công ty sát hạch, kết thúc thì sẽ tổ chức một buổi tiệc gia tộc như thường lệ, em muốn mua một bộ quần áo mới, sẵn tiện mua cho anh với ba mẹ một bộ, anh đợt một chút, lát nữa đi shopping với em.” Tô Hàm ngẩng đầu nói.
Quần áo mới à?
Chu Hàn chớp chớp mắt.
Thật ra anh có thể giúp Tô Hàm liên lạc với nhà thiết kế hàng đầu thế giới, gần đây Tony Bond đã gửi tặng mấy bộ quần áo phiên bản giới hạn mới được thiết kế đến.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích, hớn hở của Tô Hàm, anh đã biết là vợ mình muốn đi dạo phố rồi.
Được rồi, đến lúc đó mua quần áo, anh lại bảo Bond gửi thêm mấy bộ đến, dù sao thì một khoảng thời gian nữa anh với Tô Hàm mới đăng kí kết hôn nên vẫn cần phải xuất ra chút thành ý.
Nửa tiếng sau, trung tâm mua sắm Vạn Đại.
“Chu Hàn, chúng ta đi đến tiệm Hải Lam đi, mua cho ba và cho anh trước.”
Tô Hàm hiểu ý người mà nói với Chu Hàn.
Người phía sau gật đầu cười: “Được.”
Tuy rằng ngoài miệng Chu Hàn đồng ý nhưng cũng không quan tâm mà kéo Tô Hàm vào một cửa hàng quần áo của Chanel.”
“Anh dẫn em tới đây là gì?”
Tô Hàm chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình, khó hiểu hỏi một câu.
Phải biết rằng, cô cũng không có tiền để mua quần áo của thương hiệu Chanel này đau.
“Đương nhiên là mua quần áo rồi.”
Chu Hàn nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.
Tô Hàm thấy thế có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Khi nãy lúc ở nhà, thái độ của Chu Hàn với Tô Học Long, cô đều nhìn thấy hết cả.
Nhưng mà giờ phút này khi đứng trước mặt cô, anh lại giống như đã trở thành một con người khác.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàm, Chu Hàn một hơi lấy vài trăm nghìn mua cho cô mấy bộ quần áo.
“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?’
Tô Hàm cũng không quá hiểu rõ Chu Hàn, hơn nữa còn thấy cả người anh đều có chút mộc mạc cho nên từ đầu tới giờ cô vẫn nghĩ Chu Hàn không có tiền.
Trước sự nghi ngờ của Tô Hàm, Chu Hàn chỉ nở một nụ cười thần bí.
Trong cái nhìn đầy ghen tỵ của nhân viên bán hàng, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Tiếp đó, lại đi đến tiệm Hải Lam mua cho Tô Khánh Đông mấy bộ quần áo.
Còn phần của Chu Hàn anh lại không mua một bộ đồ nào.
“Tại sao anh không mua cho mình?”
Tô Hàm khó hiểu hỏi.
Chu Hàn thâm tình mà nhìn cô một cái: “Quen mặc quần áo đơn giản rồi.”
Vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe cất lên ở phía sau lưng hai người: “Tô Hàm, là cậu phải không?”
Tô Hàm nghe thế quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái đã nhận ra người đó chính là bạn học cũ của cô – Trần Hân Nhi.
“Hân Nhi?”
Cô rất là bất ngờ, trên mặt nở nụ cười mê người.
“Vị này chính là?”
Trần Hân Nhi cũng nở nụ cười như thế, chỉ là nhìn có hơi gượng gạo và có hơi xấu hổ.
“Tôi là vị hôn phu của Tô Hàm.”
Không đợi Tô Hàm trả lời, anh đã nhìn thẳng vào mắt của Trần Hân Nhi nói thẳng ra.
Người phía sau hơi sửng sốt, vô thức mà mất lịch sự chỉ tay vào Chu Hàn.
Biểu cảm của cô ta rất khoa trương, khó tin nhìn về Tô Hàm mà hỏi: “Từ khi nào mà mắt nhìn của cậu lại kém quá vậy? Lúc học đại học, trong cả phòng 305 ở ký túc xá chỉ có mình cậu là kén chọn nhất đó!”
Trần Hân Nhi nói một lèo, trong lời nói như có kim, ý là đang mắng Chu Hàn không xứng với Tô Hàm.
“Hân Nhi, cậu không được nói như vậy.”
Tô Hàm mở miệng giải thích, đồng thời cũng trộm liếc nhìn Chu Hàn một cái.
Đến khi thấy người kia không có vẻ gì tức giận, cô ta mới thở phào một hơi.
“Vậy thì thôi, hai đứa mình đi dạo phố đi.”
Trần Hân Nhi nói ra một câu rồi trực tiếp đi lên câu lấy Tô Hàm.
Hoàn toàn không để cho người khác cơ hội từ chối, cười nhiệt tình nói: “Tớ có nhìn thấy một cây son, cực kỳ hợp với cậu.”
Tô Hàm há hốc mồm, vừa định mở miệng nói chuyện thì Trần Hân Nhi đã nói không ngừng, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không cho cô.
Cùng đường, Tô Hàm chỉ có thể bị xách mũi đi.
“Tránh ra.”
Chu Hàn đột nhiên tiến lên, đẩy Trần Hân Nhi ra, giữ chặt Tô Hàm.
“Sao anh có thể cộc cằn như thế? Nói chuyện còn khó nghe như vậy.”
Trần Hân Nhi giả vờ làm vẻ đáng thương, dáng vẻ đó giống như muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ Tô Hàm.
“Từ trước tới nay tôi có thói quen là có qua thì phải có lại.”
Chu Hàn làm vẻ suy nghĩ nói.
Trần Hân Nhi vừa nghe câu này thì cười lạnh một tiếng: “Há, tôi đây cũng lười so đo với loại không có văn hóa như anh.”
Nói xong, cô ta còn muốn đi lên kéo lấy Tô Hàm.
“Đừng có mà làm kẻ quấy rối, coi chừng tôi không khách khí với cô đâu đấy.”
Chu Hàn bước lên, che lấy Tô Hàm ở phía sau anh.
Mà Trần Hân Nhi vừa nghe thấy anh dám mắng cô ta là kẻ quấy rối, lúc này lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hỏi ngược lại: “Anh mắng ai là kẻ quấy rối?”
Không đợi Chu Hàn đáp lại, Tô Hàm đã thoát khỏi tay anh, ngại ngùng mà nói nhỏ: “Em muốn đi WC.”
Chu Hàn gật đầu, đi với Tô Hàm về phía WC.
Để lại một mình Trần Hân Nhi bơ vơ tại chỗ.
“Tên khốn kiếp!”
Cô ta tức giận nhìn về phía bóng dáng hai người mắng một tiếng, tức giận đến dậm chân.
Ngay sau đó, Trần Hân Nhi lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đứng bên ngoài WC bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mà cái mùi này hoàn toàn chính là mùi phát ra từ trên người kẻ lưu vong.
Anh theo bản nhìn về phía người phụ nữ áo đen vừa mới tiến vào WC.
Gần như cùng lúc người phụ nữ đó tiến vào WC thì Chu Hàn cũng cảm nhận thấy rõ ràng anh đang bị mấy cặp mắt nhìn vào chằm chằm.
Chương 6: Nếu chết thì cùng chết
Anh không quay đầu lại mà điềm nhiên như không đi vào trong nhà vệ sinh nữ.
Tình huống bây giờ đã chứng minh suy nghĩ trong lòng anh, Tô Hàm thực sự có thể gặp nguy hiểm.
“Thưa ngài, đó là nhà vệ sinh nữ.”
Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh nữ, hai bảo vệ nữ bước ra chắn trước WC, ngăn cản Chu Hàn lại.
“Ái chà, đây là cố gắng xông vào nhà vệ sinh nữ giở trò lưu manh à?”
Không biết đến từ lúc nào mà Trần Hân Nhi cũng bước tới, hình như là muốn vào WC.
Nhưng cô ta bị Chu Hàn thẳng thừng xem như không khí.
“Chó ngoan không sủa bậy.”
Thấy rõ sát khí toát ra từ trên người hai nữ bảo vệ, Chu Hàn nói một câu rồi di chuyển bước chân.
Nhìn thấy sắp có ẩu đả, Trần Hân Nhi nhanh chân bước vào trong WC.
Tránh họa đổ lên người vô tội, hai tay Chu Hàn chìa tay ra như chớp.
Hai tên sát thủ ngụy trang thành nữ bảo vệ thấy mình bị phát hiện, lập tức tháo bỏ ngụy trang.
Cùng lúc ném ám khí bên người, phóng về phía chỗ yếu của Chu Hàn.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn hiện lên một tia hàn ý, không chút để ý đến bọn họ. Đồng thời anh nhanh nhẹn tránh ám khí của đối phương, hai tay đưa tới trước mặt hai người đan chéo rồi xoay một cái.
Tiếng xương gãy vang lên “răng rắc”, hai nữ sát thủ chết ngay tại chỗ.
Nhưng Chu Hàn không vì vậy mà ngừng tay lại.
Anh thẳng tay nâng hai nữ sát thủ lên rồi ném ra phía sau.
Năm ba tên sát thủ phía sau chuẩn bị đánh lén nhất thời bị đập trúng ngã nhào trên đất.
Chu Hàn không hề ngừng lại, xoay người xông lên phía trước, khí thế trên người như lưỡi dao sắc bén vừa tuốt khỏi vỏ.
Với ba đấm hai đá, Chu Hàn đã giải quyết xong đám sát thủ mà không hề tốn chút khó khăn nào.
Lúc anh định quay vào trong nhà vệ sinh nữ cứu Tô Hàm ra.
Lại liếc mắt phát hiện phía trước có một cô gái mặc đồ đen bất thường cõng Tô Hàm trên vai lao ra ngoài.
Sau khi hai người nhìn nhau, cô gái mặc đồ đen lập tức quẹo phải chạy trốn.
Chu Hàn chau mày, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của cô gái rõ ràng không cùng một cấp bậc với Chu Hàn.
Còn không đợi cô ta chạy được vài bước, người phía sau đã sắp đuổi kịp.
Anh nhảy lên đá một cước vào lưng đối phương, đồng thời ôm Tô Hàm đang bị cô ta vác trên vai vào trong ngực dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên, một ánh dao lóe lên, dao nhỏ đâm thẳng vào cổ họng Chu Hàn.
Nhưng người thường làm sao có thể hiểu được tốc độ của anh?
Lúc con dao cách yết hầu anh không đến nửa centimet thì anh đã dễ dàng tránh khỏi.
Nhìn thấy đánh lén thất bại, khuôn mặt người phụ nữ bị ôm trong lòng thay đổi rõ rệt.
Mà giờ phút này, Chu Hàn cũng nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trong tay mình.
Cô ta không phải Tô Hàm mà là Trần Hân Nhi!
Đánh tráo?
Trong lòng Chu Hàn nổi lên một dự cảm xấu, đồng thời gạt con dao trong tay Trần Hân Nhi xuống một cách dễ dàng.
Lúc cô buông lỏng tay, Trần Hân Nhi vốn đang được ôm trong nháy mắt lại trở thành bị bóp cổ nâng lên giữa không trung.
Ánh mắt Chu Hàn lộ ra sát khí, trầm giọng hỏi: “Tô Hàm đâu?”
Trần Hân Nhi không thể nào ngờ được thực lực của Chu Hàn lại kinh khủng như thế, quả thực là một tên biến thái!
“Sao tôi biết được?”
Trần Hân Nhi ấp úng mở miệng dường như còn định nói dối.
Chu Hàn không nói gì, tay kia đột nhiên thăm dò, dứt khoát bẻ gãy xương quai xanh của cô ta!
“A!”
Trần Hân Nhi đau đớn hét rầm lên, gương mặt nhăn lại, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Mà cô gái mặc đồ đen thấy thế cũng không tiếp tục dây dưa mà quyết định quay đầu chạy trốn.
Chu Hàn không đuổi theo, lên kế hoạch moi tin từ miệng Trần Hân Nhi.
Chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta, có thể làm cô ta ngoan ngoãn nói ra chỗ của Tô Hàm.
“Nói hay không?”
Chu Hàn tát xuống một cái, thiếu chút nữa đánh bất tỉnh Trần Hân Nhi.
Trong quan điểm của anh, từ trước tới bây giờ vốn không có suy nghĩ không được đánh phụ nữ.
Chỉ có mấy tên đạo đức giả mới có thể nói cái thứ nhảm nhí như chuyện không đánh phụ nữ.
Quá khứ mà Chu Hàn trải qua là chuyện người thường khó có thể tưởng tượng được. Có vài người phụ nữ, trình độ độc ác của họ không chỉ đơn giản là xinh đẹp độc ác đâu.
“Không nói!”
Trần Hân Nhi gần như nghiến chặt răng thốt lên hai chữ đó, sắc mặt tái nhợt đối diện với Chu Hàn.
Thấy thái độ cương quyết như vậy của cô ta, Chu Hàn lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người cô ta.
Anh đánh một cú vào sau gáy khiến cô ta ngất xỉu, tiện tay ném ở góc tường.
Không quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, Chu Hàn thản nhiên nâng tay ra hiệu một cái.
Rất nhanh, một bóng người từ chỗ tối xuất hiện, cung kính hướng về phía Chu Hàn cúi đầu, hô lên một tiếng: “Nguyên soái.”
Không cần quay đầu lại, Chu Hàn vẫn có thể thông qua hơi thở biết được người xuất hiện phía sau là một trong tứ đại chiến tướng – Bạch Hổ.
“Điều tra tung tích của Tô Hàm.”
Khí thế của Chu Hàn thay đổi hoàn toàn, cả người giống một pho tượng sát thần.
Mỗi chữ thốt ra từ miệng anh tựa hồ đều mang theo lực áp bức vô cùng lớn.
“Tuân lệnh!”
Người phía sau cung kính trả lời một tiếng, sau đó lập tức thực hiện.
Chưa đến hai phút, Bạch Hổ đã cung kính hướng về phía Chu Hàn nói: “Nguyên soái, đã tra được, ở tầng cao nhất.”
Lời vừa nói ra, Chu Hàn nhanh chóng chạy thẳng đến lối thoát hiểm.
Giờ phút này nếu đi thang máy, Chu Hàn lo sẽ đến không kịp.
Vì thế anh dứt khoát quyết định dùng tốc độ của mình để xông đi cứu người.
Vào lối thoát hiểm, Chu Hàn như giẫm trên đất bằng.
Tay bám, chân giẫm, tay vịn cầu thang hoàn toàn trở thành bậc thang của anh.
Chỉ trong chốc lát, anh đã leo đến đỉnh của mấy chục thang lầu.
Thoáng nhìn cửa sắt trước mặt, Chu Hàn đơn giản nhấc chân đạp mạnh, một mạch xông thẳng ra ngoài.
Tiến đến tầng cao nhất, trong nháy mắt, tim anh hung hăng rung lên một cái.
“Anh thả ra…”
Chỉ thấy một gã đàn ông cường tráng dẫn theo Tô Hàm.
Người phía sau như con gà con, không có sức phản kháng, mặc cho người đàn ông vặn vẹo.
Mà người đàn ông vặn tay Tô Hàm, định ném ra bên ngoài hàng rào bảo vệ.
Phía dưới, cao hơn mấy trăm mét.
Tô Hàm nếu bị ném xuống, chỉ sợ tan xương nát thịt!
“Cậu là Chu Hàn sao?”
Tên đàn ông cường tráng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hàn.
“Thả cô ấy ra.”
Chu Hàn cũng không quan tâm, ngược lại chỉ dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Người đàn ông nghe vậy cười phá lên, hất cằm về phía Chu Hàn.
Vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu xác định phải thả cô ấy ra?”
Lúc nói, người đàn ông còn cố ý quơ quơ cánh tay Tô Hàm.
Người phía sau sợ tới mức thét lên chói tai, bộ dáng thật sự bị dọa sợ.
Trong lòng Chu Hàn vô cùng giận dữ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Nhưng đôi mắt trở nên đỏ ngầu như dã thú!
“Tôi nói thả cô ấy ra, không phải là thả cô ấy xuống!”
Chu Hàn nhấn mạnh lần nữa.
Nhưng lúc anh vừa nói xong, ba bóng người dường như cùng lúc từ chỗ tối xuất hiện, lao thẳng tới người đàn ông cường tráng.
“Mẹ mày! Giở trò sau lưng?”
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, miệng tức giận mắng một tiếng sau đó liều mạng sống chết.
Lúc buông lỏng tay, cả người Tô Hàm rơi xuống dưới lầu.
“Tô Hàm!”
Chu Hàn hô to một tiếng, không quan tâm lao tới.
Trên mặt người đàn ông cường tráng nở một nụ cười dữ tợn, nhưng không đợi ông ta đánh trả, ba bóng người đã đánh trúng điểm yếu của ông ta.
Chu Hàn như tên rời cung bay thẳng xuống dưới lầu.
Anh mượn toàn nhà bên cạnh dùng hết sức đạp một cái, cả người như đạn pháo bay vụt về hướng Tô Hàm.
Tô Hàm sợ tới mức hai mắt thất thần, như cam chịu số phận, đang đợi cái chết kéo đến. Nhưng khi thấy Chu Hàn như thiên thần hạ phàm bay đến bên cạnh mình, trong nháy mắt trái tim cô như bị tan chảy.
“Anh bị ngốc à!” Tô Hàm nức nở nói.
Trong mắt cô, Chu Hàn không khác gì đang chịu chết.
Cho dù anh lao xuống đây thì làm thế nào cứu được cô?
Kết quả, thật không tưởng tượng nổi.
“Nếu chết thì cùng chết.”
Chu Hàn kiên định nói ra một câu, cả người lao tới phía sau Tô Hàm, ôm cô vào trong lòng.
“Vù! Vù…”
Đột nhiên, ba âm thanh xé gió vang lên.
Tiếp theo, Chu Hàn một tay ôm vòng eo mềm mại không xương của Tô Hàm.
Một tay thì nắm ba sợi dây thừng đang rơi xuống phía anh.
Liên tục chuyển động cổ tay, ba sợi dây thừng gắt gao quấn trên cánh tay của anh.
Tô Học Long liền tức giận: “Chu Hàn, cậu đừng có mà khinh người quá đáng, ông đây chính là cháu đích tôn nhà họ Tô, cậu không thể đụng tới được đâu.”
“Người khác không thể đụng, không có nghĩa là tôi không thể đụng, tôi không phải là người nhà họ Tô, anh không đe dọa được tôi, không muốn bị tôi đá thêm cái nữa thì nhanh lau sạch sàn nhà đi.” Chu Hàn bình tĩnh nhìn gã, khí tức mạnh mẽ phát ra.
Tô Học Long chấn động trong lòng, khí thế lập tức giảm đi, chịu đựng cơn giận, nửa quỳ xuống, dùng cổ tay áo lau sạch sẽ dấu chân trên nền nhà.
Mẹ kiếp, tên rác rưởi chết tiệt, ông để cho mày ngông đấy, chờ chuyện này xong rồi, xem ông làm sao giết chết mày.
Tô Học Long mang theo tâm tình cực kém trở về nhà, Tô Long Xuyên vừa nhìn thấy con về thì nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện.
“Đã giải quyết xong rồi nhưng mà công lao thuộc về Tô Hàm.” Tô Học Long ôm bụng tức nói.
“Cái gì? Sao lại là con nhóc đáng ghét đó?” Tô Long Xuyên nóng nảy.
Tô Học Long liền kể chuyện đã xảy ra khi nãy nói hết cho Tô Long Xuyên.
“Sao lại có thể thế được, thằng Ba vô tích sự lại dám kiêu ngạo như thế, xem ra lúc trước chúng ta đã quá nhân từ với họ rồi.”
“Hừ, nhà chú Ba không cần phải lo, đáng giận nhất chính là thằng Chu Hàn kìa.” Tô Học Long hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nóng con à, chuyện lần này, chúng ta nhất định sẽ tính cho ra lẽ, thông tin về Chu Hàn thì ba đã điều tra rồi, sau khi nó bị nhà họ Chu đuổi đi thì liền lưu lạc khắp nơi, phần lớn thời gian đều làm thuê, không có tiền cũng không có chút thế lực nào. Tuy rằng tin tức của mấy năm sau không điều tra được nhưng có thể chắc chắn tên Chu Hàn kia không có bản lĩnh để những người cấp cao khóa thông tin lại đâu, cho nên trừng trị nó là chuyện dễ dàng.” Tô Long Xuyên nói.
…
Đầu ngày, Tô Hàm đi cùng với Tô Học Long đến công ty Tĩnh Giang.
Chủ tịch của công ty Tĩnh Giang, Chu Xung – một trong top mười người giàu nhất của Hòe Châu đích thân đứng ra ký kết hợp đồng đặt hàng với Tô Hàm và cũng trao đổi danh thiếp với Tô Hàm.
Điều này khiến cho Tô Học Long ghen tị muốn phát điên.
Ai chẳng biết ở Hòe Châu có lưu truyền một câu, kiếm được một triệu đồng thì dễ, có được danh thiếp của Chu Xung mới khó.
Người có địa vị càng cao, thân phận càng tôn quý thì danh thiếp càng khó có được. Đối với những người tai to mặt lớn mà nói, có thể có được danh thiếp của họ đồng nghĩa với việc lấy được sự tán thành của họ, muốn tìm họ hợp tác, giúp đỡ thì gần như gọi điện là được.
Mãi cho đến khi Tô Hàm run rẩy cầm tấm danh thiếp về tới nhà, cả người cô mới có chút tỉnh táo lại.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình là một người đáng vinh quang.
Chu Hàn thấy cô vậy có chút buồn cười, còn nghiêm túc nói: “Vợ à, nói thật chứ, danh thiếp giống của Chu Xung thế này, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
“Chúng ta có thể có được của Tổ Cẩm Giang thủ phủ Hòe Châu được không?”
“Được nha.”
“Nói phét, đừng có lừa em.” Tô Hàm cẩn thận cất tấm danh thiếp như cất bảo bối, hoàn toàn không quan tâm lời Chu Hàn nói.
Lần đầu tiên Chu Hàn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, ngày mai công ty sát hạch, kết thúc thì sẽ tổ chức một buổi tiệc gia tộc như thường lệ, em muốn mua một bộ quần áo mới, sẵn tiện mua cho anh với ba mẹ một bộ, anh đợt một chút, lát nữa đi shopping với em.” Tô Hàm ngẩng đầu nói.
Quần áo mới à?
Chu Hàn chớp chớp mắt.
Thật ra anh có thể giúp Tô Hàm liên lạc với nhà thiết kế hàng đầu thế giới, gần đây Tony Bond đã gửi tặng mấy bộ quần áo phiên bản giới hạn mới được thiết kế đến.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích, hớn hở của Tô Hàm, anh đã biết là vợ mình muốn đi dạo phố rồi.
Được rồi, đến lúc đó mua quần áo, anh lại bảo Bond gửi thêm mấy bộ đến, dù sao thì một khoảng thời gian nữa anh với Tô Hàm mới đăng kí kết hôn nên vẫn cần phải xuất ra chút thành ý.
Nửa tiếng sau, trung tâm mua sắm Vạn Đại.
“Chu Hàn, chúng ta đi đến tiệm Hải Lam đi, mua cho ba và cho anh trước.”
Tô Hàm hiểu ý người mà nói với Chu Hàn.
Người phía sau gật đầu cười: “Được.”
Tuy rằng ngoài miệng Chu Hàn đồng ý nhưng cũng không quan tâm mà kéo Tô Hàm vào một cửa hàng quần áo của Chanel.”
“Anh dẫn em tới đây là gì?”
Tô Hàm chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình, khó hiểu hỏi một câu.
Phải biết rằng, cô cũng không có tiền để mua quần áo của thương hiệu Chanel này đau.
“Đương nhiên là mua quần áo rồi.”
Chu Hàn nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.
Tô Hàm thấy thế có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Khi nãy lúc ở nhà, thái độ của Chu Hàn với Tô Học Long, cô đều nhìn thấy hết cả.
Nhưng mà giờ phút này khi đứng trước mặt cô, anh lại giống như đã trở thành một con người khác.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàm, Chu Hàn một hơi lấy vài trăm nghìn mua cho cô mấy bộ quần áo.
“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?’
Tô Hàm cũng không quá hiểu rõ Chu Hàn, hơn nữa còn thấy cả người anh đều có chút mộc mạc cho nên từ đầu tới giờ cô vẫn nghĩ Chu Hàn không có tiền.
Trước sự nghi ngờ của Tô Hàm, Chu Hàn chỉ nở một nụ cười thần bí.
Trong cái nhìn đầy ghen tỵ của nhân viên bán hàng, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Tiếp đó, lại đi đến tiệm Hải Lam mua cho Tô Khánh Đông mấy bộ quần áo.
Còn phần của Chu Hàn anh lại không mua một bộ đồ nào.
“Tại sao anh không mua cho mình?”
Tô Hàm khó hiểu hỏi.
Chu Hàn thâm tình mà nhìn cô một cái: “Quen mặc quần áo đơn giản rồi.”
Vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe cất lên ở phía sau lưng hai người: “Tô Hàm, là cậu phải không?”
Tô Hàm nghe thế quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái đã nhận ra người đó chính là bạn học cũ của cô – Trần Hân Nhi.
“Hân Nhi?”
Cô rất là bất ngờ, trên mặt nở nụ cười mê người.
“Vị này chính là?”
Trần Hân Nhi cũng nở nụ cười như thế, chỉ là nhìn có hơi gượng gạo và có hơi xấu hổ.
“Tôi là vị hôn phu của Tô Hàm.”
Không đợi Tô Hàm trả lời, anh đã nhìn thẳng vào mắt của Trần Hân Nhi nói thẳng ra.
Người phía sau hơi sửng sốt, vô thức mà mất lịch sự chỉ tay vào Chu Hàn.
Biểu cảm của cô ta rất khoa trương, khó tin nhìn về Tô Hàm mà hỏi: “Từ khi nào mà mắt nhìn của cậu lại kém quá vậy? Lúc học đại học, trong cả phòng 305 ở ký túc xá chỉ có mình cậu là kén chọn nhất đó!”
Trần Hân Nhi nói một lèo, trong lời nói như có kim, ý là đang mắng Chu Hàn không xứng với Tô Hàm.
“Hân Nhi, cậu không được nói như vậy.”
Tô Hàm mở miệng giải thích, đồng thời cũng trộm liếc nhìn Chu Hàn một cái.
Đến khi thấy người kia không có vẻ gì tức giận, cô ta mới thở phào một hơi.
“Vậy thì thôi, hai đứa mình đi dạo phố đi.”
Trần Hân Nhi nói ra một câu rồi trực tiếp đi lên câu lấy Tô Hàm.
Hoàn toàn không để cho người khác cơ hội từ chối, cười nhiệt tình nói: “Tớ có nhìn thấy một cây son, cực kỳ hợp với cậu.”
Tô Hàm há hốc mồm, vừa định mở miệng nói chuyện thì Trần Hân Nhi đã nói không ngừng, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không cho cô.
Cùng đường, Tô Hàm chỉ có thể bị xách mũi đi.
“Tránh ra.”
Chu Hàn đột nhiên tiến lên, đẩy Trần Hân Nhi ra, giữ chặt Tô Hàm.
“Sao anh có thể cộc cằn như thế? Nói chuyện còn khó nghe như vậy.”
Trần Hân Nhi giả vờ làm vẻ đáng thương, dáng vẻ đó giống như muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ Tô Hàm.
“Từ trước tới nay tôi có thói quen là có qua thì phải có lại.”
Chu Hàn làm vẻ suy nghĩ nói.
Trần Hân Nhi vừa nghe câu này thì cười lạnh một tiếng: “Há, tôi đây cũng lười so đo với loại không có văn hóa như anh.”
Nói xong, cô ta còn muốn đi lên kéo lấy Tô Hàm.
“Đừng có mà làm kẻ quấy rối, coi chừng tôi không khách khí với cô đâu đấy.”
Chu Hàn bước lên, che lấy Tô Hàm ở phía sau anh.
Mà Trần Hân Nhi vừa nghe thấy anh dám mắng cô ta là kẻ quấy rối, lúc này lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hỏi ngược lại: “Anh mắng ai là kẻ quấy rối?”
Không đợi Chu Hàn đáp lại, Tô Hàm đã thoát khỏi tay anh, ngại ngùng mà nói nhỏ: “Em muốn đi WC.”
Chu Hàn gật đầu, đi với Tô Hàm về phía WC.
Để lại một mình Trần Hân Nhi bơ vơ tại chỗ.
“Tên khốn kiếp!”
Cô ta tức giận nhìn về phía bóng dáng hai người mắng một tiếng, tức giận đến dậm chân.
Ngay sau đó, Trần Hân Nhi lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đứng bên ngoài WC bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mà cái mùi này hoàn toàn chính là mùi phát ra từ trên người kẻ lưu vong.
Anh theo bản nhìn về phía người phụ nữ áo đen vừa mới tiến vào WC.
Gần như cùng lúc người phụ nữ đó tiến vào WC thì Chu Hàn cũng cảm nhận thấy rõ ràng anh đang bị mấy cặp mắt nhìn vào chằm chằm.
Chương 6: Nếu chết thì cùng chết
Anh không quay đầu lại mà điềm nhiên như không đi vào trong nhà vệ sinh nữ.
Tình huống bây giờ đã chứng minh suy nghĩ trong lòng anh, Tô Hàm thực sự có thể gặp nguy hiểm.
“Thưa ngài, đó là nhà vệ sinh nữ.”
Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh nữ, hai bảo vệ nữ bước ra chắn trước WC, ngăn cản Chu Hàn lại.
“Ái chà, đây là cố gắng xông vào nhà vệ sinh nữ giở trò lưu manh à?”
Không biết đến từ lúc nào mà Trần Hân Nhi cũng bước tới, hình như là muốn vào WC.
Nhưng cô ta bị Chu Hàn thẳng thừng xem như không khí.
“Chó ngoan không sủa bậy.”
Thấy rõ sát khí toát ra từ trên người hai nữ bảo vệ, Chu Hàn nói một câu rồi di chuyển bước chân.
Nhìn thấy sắp có ẩu đả, Trần Hân Nhi nhanh chân bước vào trong WC.
Tránh họa đổ lên người vô tội, hai tay Chu Hàn chìa tay ra như chớp.
Hai tên sát thủ ngụy trang thành nữ bảo vệ thấy mình bị phát hiện, lập tức tháo bỏ ngụy trang.
Cùng lúc ném ám khí bên người, phóng về phía chỗ yếu của Chu Hàn.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn hiện lên một tia hàn ý, không chút để ý đến bọn họ. Đồng thời anh nhanh nhẹn tránh ám khí của đối phương, hai tay đưa tới trước mặt hai người đan chéo rồi xoay một cái.
Tiếng xương gãy vang lên “răng rắc”, hai nữ sát thủ chết ngay tại chỗ.
Nhưng Chu Hàn không vì vậy mà ngừng tay lại.
Anh thẳng tay nâng hai nữ sát thủ lên rồi ném ra phía sau.
Năm ba tên sát thủ phía sau chuẩn bị đánh lén nhất thời bị đập trúng ngã nhào trên đất.
Chu Hàn không hề ngừng lại, xoay người xông lên phía trước, khí thế trên người như lưỡi dao sắc bén vừa tuốt khỏi vỏ.
Với ba đấm hai đá, Chu Hàn đã giải quyết xong đám sát thủ mà không hề tốn chút khó khăn nào.
Lúc anh định quay vào trong nhà vệ sinh nữ cứu Tô Hàm ra.
Lại liếc mắt phát hiện phía trước có một cô gái mặc đồ đen bất thường cõng Tô Hàm trên vai lao ra ngoài.
Sau khi hai người nhìn nhau, cô gái mặc đồ đen lập tức quẹo phải chạy trốn.
Chu Hàn chau mày, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của cô gái rõ ràng không cùng một cấp bậc với Chu Hàn.
Còn không đợi cô ta chạy được vài bước, người phía sau đã sắp đuổi kịp.
Anh nhảy lên đá một cước vào lưng đối phương, đồng thời ôm Tô Hàm đang bị cô ta vác trên vai vào trong ngực dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên, một ánh dao lóe lên, dao nhỏ đâm thẳng vào cổ họng Chu Hàn.
Nhưng người thường làm sao có thể hiểu được tốc độ của anh?
Lúc con dao cách yết hầu anh không đến nửa centimet thì anh đã dễ dàng tránh khỏi.
Nhìn thấy đánh lén thất bại, khuôn mặt người phụ nữ bị ôm trong lòng thay đổi rõ rệt.
Mà giờ phút này, Chu Hàn cũng nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trong tay mình.
Cô ta không phải Tô Hàm mà là Trần Hân Nhi!
Đánh tráo?
Trong lòng Chu Hàn nổi lên một dự cảm xấu, đồng thời gạt con dao trong tay Trần Hân Nhi xuống một cách dễ dàng.
Lúc cô buông lỏng tay, Trần Hân Nhi vốn đang được ôm trong nháy mắt lại trở thành bị bóp cổ nâng lên giữa không trung.
Ánh mắt Chu Hàn lộ ra sát khí, trầm giọng hỏi: “Tô Hàm đâu?”
Trần Hân Nhi không thể nào ngờ được thực lực của Chu Hàn lại kinh khủng như thế, quả thực là một tên biến thái!
“Sao tôi biết được?”
Trần Hân Nhi ấp úng mở miệng dường như còn định nói dối.
Chu Hàn không nói gì, tay kia đột nhiên thăm dò, dứt khoát bẻ gãy xương quai xanh của cô ta!
“A!”
Trần Hân Nhi đau đớn hét rầm lên, gương mặt nhăn lại, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Mà cô gái mặc đồ đen thấy thế cũng không tiếp tục dây dưa mà quyết định quay đầu chạy trốn.
Chu Hàn không đuổi theo, lên kế hoạch moi tin từ miệng Trần Hân Nhi.
Chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta, có thể làm cô ta ngoan ngoãn nói ra chỗ của Tô Hàm.
“Nói hay không?”
Chu Hàn tát xuống một cái, thiếu chút nữa đánh bất tỉnh Trần Hân Nhi.
Trong quan điểm của anh, từ trước tới bây giờ vốn không có suy nghĩ không được đánh phụ nữ.
Chỉ có mấy tên đạo đức giả mới có thể nói cái thứ nhảm nhí như chuyện không đánh phụ nữ.
Quá khứ mà Chu Hàn trải qua là chuyện người thường khó có thể tưởng tượng được. Có vài người phụ nữ, trình độ độc ác của họ không chỉ đơn giản là xinh đẹp độc ác đâu.
“Không nói!”
Trần Hân Nhi gần như nghiến chặt răng thốt lên hai chữ đó, sắc mặt tái nhợt đối diện với Chu Hàn.
Thấy thái độ cương quyết như vậy của cô ta, Chu Hàn lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người cô ta.
Anh đánh một cú vào sau gáy khiến cô ta ngất xỉu, tiện tay ném ở góc tường.
Không quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, Chu Hàn thản nhiên nâng tay ra hiệu một cái.
Rất nhanh, một bóng người từ chỗ tối xuất hiện, cung kính hướng về phía Chu Hàn cúi đầu, hô lên một tiếng: “Nguyên soái.”
Không cần quay đầu lại, Chu Hàn vẫn có thể thông qua hơi thở biết được người xuất hiện phía sau là một trong tứ đại chiến tướng – Bạch Hổ.
“Điều tra tung tích của Tô Hàm.”
Khí thế của Chu Hàn thay đổi hoàn toàn, cả người giống một pho tượng sát thần.
Mỗi chữ thốt ra từ miệng anh tựa hồ đều mang theo lực áp bức vô cùng lớn.
“Tuân lệnh!”
Người phía sau cung kính trả lời một tiếng, sau đó lập tức thực hiện.
Chưa đến hai phút, Bạch Hổ đã cung kính hướng về phía Chu Hàn nói: “Nguyên soái, đã tra được, ở tầng cao nhất.”
Lời vừa nói ra, Chu Hàn nhanh chóng chạy thẳng đến lối thoát hiểm.
Giờ phút này nếu đi thang máy, Chu Hàn lo sẽ đến không kịp.
Vì thế anh dứt khoát quyết định dùng tốc độ của mình để xông đi cứu người.
Vào lối thoát hiểm, Chu Hàn như giẫm trên đất bằng.
Tay bám, chân giẫm, tay vịn cầu thang hoàn toàn trở thành bậc thang của anh.
Chỉ trong chốc lát, anh đã leo đến đỉnh của mấy chục thang lầu.
Thoáng nhìn cửa sắt trước mặt, Chu Hàn đơn giản nhấc chân đạp mạnh, một mạch xông thẳng ra ngoài.
Tiến đến tầng cao nhất, trong nháy mắt, tim anh hung hăng rung lên một cái.
“Anh thả ra…”
Chỉ thấy một gã đàn ông cường tráng dẫn theo Tô Hàm.
Người phía sau như con gà con, không có sức phản kháng, mặc cho người đàn ông vặn vẹo.
Mà người đàn ông vặn tay Tô Hàm, định ném ra bên ngoài hàng rào bảo vệ.
Phía dưới, cao hơn mấy trăm mét.
Tô Hàm nếu bị ném xuống, chỉ sợ tan xương nát thịt!
“Cậu là Chu Hàn sao?”
Tên đàn ông cường tráng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hàn.
“Thả cô ấy ra.”
Chu Hàn cũng không quan tâm, ngược lại chỉ dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Người đàn ông nghe vậy cười phá lên, hất cằm về phía Chu Hàn.
Vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu xác định phải thả cô ấy ra?”
Lúc nói, người đàn ông còn cố ý quơ quơ cánh tay Tô Hàm.
Người phía sau sợ tới mức thét lên chói tai, bộ dáng thật sự bị dọa sợ.
Trong lòng Chu Hàn vô cùng giận dữ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Nhưng đôi mắt trở nên đỏ ngầu như dã thú!
“Tôi nói thả cô ấy ra, không phải là thả cô ấy xuống!”
Chu Hàn nhấn mạnh lần nữa.
Nhưng lúc anh vừa nói xong, ba bóng người dường như cùng lúc từ chỗ tối xuất hiện, lao thẳng tới người đàn ông cường tráng.
“Mẹ mày! Giở trò sau lưng?”
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, miệng tức giận mắng một tiếng sau đó liều mạng sống chết.
Lúc buông lỏng tay, cả người Tô Hàm rơi xuống dưới lầu.
“Tô Hàm!”
Chu Hàn hô to một tiếng, không quan tâm lao tới.
Trên mặt người đàn ông cường tráng nở một nụ cười dữ tợn, nhưng không đợi ông ta đánh trả, ba bóng người đã đánh trúng điểm yếu của ông ta.
Chu Hàn như tên rời cung bay thẳng xuống dưới lầu.
Anh mượn toàn nhà bên cạnh dùng hết sức đạp một cái, cả người như đạn pháo bay vụt về hướng Tô Hàm.
Tô Hàm sợ tới mức hai mắt thất thần, như cam chịu số phận, đang đợi cái chết kéo đến. Nhưng khi thấy Chu Hàn như thiên thần hạ phàm bay đến bên cạnh mình, trong nháy mắt trái tim cô như bị tan chảy.
“Anh bị ngốc à!” Tô Hàm nức nở nói.
Trong mắt cô, Chu Hàn không khác gì đang chịu chết.
Cho dù anh lao xuống đây thì làm thế nào cứu được cô?
Kết quả, thật không tưởng tượng nổi.
“Nếu chết thì cùng chết.”
Chu Hàn kiên định nói ra một câu, cả người lao tới phía sau Tô Hàm, ôm cô vào trong lòng.
“Vù! Vù…”
Đột nhiên, ba âm thanh xé gió vang lên.
Tiếp theo, Chu Hàn một tay ôm vòng eo mềm mại không xương của Tô Hàm.
Một tay thì nắm ba sợi dây thừng đang rơi xuống phía anh.
Liên tục chuyển động cổ tay, ba sợi dây thừng gắt gao quấn trên cánh tay của anh.
Bình luận facebook