Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-62
Chương 61. Tô Khánh Đông mất tích rồi
“Vậy thì hãy mở to mắt bà ra nhìn cho rõ đi.” Thanh Long hung hăng nói một câu, sau đó đưa tay ra sau rút ra một con dao quân dụng đâm vào mắt Tô Tam Cô.
Mặc dù lực của anh ta vô cùng nhanh và mạnh mẽ nhưng thực tế vẫn giữ lại vài phần sức lực.
Tốc độ của Thanh Long được khống chế vô cùng tốt, ngay lúc Tô Tam Cô thét chói tai cầu xin, mũi dao lập tức dừng lại.
Giờ phút này mũi dao nhọn hoắt chỉ cách tròng mắt Tô Tam Cô nửa phân nữa thôi.
“A.” Tô Tam Cô không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo.
Nhưng Thanh Long không hề để ý, anh ta lạnh lùng nói một câu: “Nói hay là không?”
Tô Tam Cô giờ phút này vô cùng sợ hãi, nào dám tiếp tục giở trò.
Bà ta không chút do dự, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ là phái người đến đòi nợ mà thôi, tôi cũng không biết người đó…”
Không đợi Tô Tam Cô nói xong, cổ tay Thanh Long lập tức run lên, mũi dao nháy mắt tiến gần.
“Những gì tôi nói đều là sự thật mà.” Tô Tam Cô nhắm chặt hai mắt lại, hét toáng lên như bị tâm thần.
Chu Hàn đứng bên cạnh thu hết mọi việc vào trong đáy mắt, anh nhìn ra được Tô Tam Cô không nói dối.
Người sợ vỡ mật nào còn hơi để nói dối cơ chứ?
“Dừng tay đi.” Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, Thanh Long chỉ đành thu hồi dao quân dụng.
“Bà thuê người ở chỗ nào?” Chu Hàn hỏi Tô Tam Cô
Tô Tam Cô vội vàng nói thật: “Tôi chỉ tìm mấy kẻ liều mạng trong sòng bạc mà thôi, một, hai nghìn tệ là có thể thuê được.”
Chu Hàn nghe xong liền gật đầu, ra hiệu cho Thanh Long thả người.
Mặc dù Thanh Long hơi do dự nhưng vẫn làm theo.
Tô Tam Cô sớm đã bị dọa chết khiếp, lập tức lăn lê bò toài rồi chạy ra khỏi biệt thự.
“Đi tiễn bà ta đi.” Chu Hàn ra hiệu với Thanh Long, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
“Rõ.” Thanh Long đương nhiên biết Chu Hàn có ý gì, ngoài việc đưa Tô Tam Cô về, anh ta đương nhiên phải ẩn mình trong tối để theo dõi mọi hành tung của bà ta.
Sau khi Tô Tam Cô được đưa về nhà, cả người lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà ta nhìn Thanh Long lái xe rời đi liền tưởng rằng Thanh Long đã thực sự đi rồi.
Nhưng thực ra sau khi Thanh Long lái xe trở về biệt thự của Chu Hàn, cả người anh ta lập tức lẫn vào trong bóng tối đi thẳng đến nhà Tô Tam Cô.
Sau khi Tô Tam Cô thoát khỏi tình cảnh nguy nan, bà ta không những bình tĩnh trở lại mà còn quên đi nỗi đau sau khi vết sẹo được chữa lành.
Trước tiên bà ta liên lạc với trợ lý của mình bảo anh ta công bố các khoản nợ cờ bạc của Hách Lôi, định mượn tay Hách Lôi để tiêu diệt Tô Hàm và đá cô ra khỏi chiếc ghế chủ tịch.
Ở một bên khác, sau khi Chu Hàn phát hiện ra Tô Khánh Đông mất tích liền dặn dò Vô Kiểm vài câu, Vô Kiểm lập tức rời đi.
Mà gần như ngay sau khi Vô Kiểm rời đi, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Tiết Minh Dương cũng lần lượt quay về biệt thự.
“Nguyên soái, sở cảnh sát đã thu hết các đội về, mẹ vợ của ngài và cô Tô Hàm đã bị nhốt vào trong đó, nghe nói là bị người ta đưa vào.”
“Toàn bộ tập đoàn Giang Đông loạn thành một nồi cháo. Thái Đại Cường nhân cơ hội chỉ trích Hoàng Minh cấu kết với người ngoài đầu độc Hoàng Mộc Xuân hòng bức cha mình từ chức.”
“Chu Nguyên soái, đây là giấy báo tử.”
Bạch Hổ và những người khác lần lượt báo cáo chi tiết mọi việc, Chu Hàn sau khi nghe xong, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ u sầu.
“Hách Lôi và Tô Hàm bị người đưa vào? Ai đưa vào?” Ánh mắt Chu Hàn rơi vào trên người Bạch Hổ, mở miệng hỏi anh ta.
Bạch Hổ lắc đầu nói: “Chúng tôi tạm thời chưa tra được.”
Chu Hàn lại hỏi: “Chu Tước đâu?”
“Đang bí mật bảo vệ hai người.” Bạch Hổ cung kính đáp.
Chu Hàn nhìn về phía bình minh bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
“Bạch Hổ, đi phối hợp với Chu Tước, mười hai giờ trưa tiếp ứng đưa Hách Lôi và Tô Hàm ra ngoài, đến lúc đó Vô Kiểm sẽ mang người chết đến tráo.” Chu Hàn trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu phân phó.
“Tuân lệnh.” Bạch Hổ nghe xong gật đầu đáp ứng, rời khỏi biệt thự.
Chu Hàn vốn định bây giờ sẽ phái Vô Kiểm đi tráo rồi đưa hai người về.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Vô Kiểm vừa mới bị mình phái đi tìm tung tích của Tô Khánh Đông nên vẫn chưa trở về.
Ánh mắt Chu Hàn rơi vào người Tiết Minh Dương, cho dù anh không nói gì nhưng cậu vẫn hiểu được ý của anh.
“Nguyên soái, đây.” Nói xong, Tiết Minh Dương đưa lên cho Chu Hàn một tờ giấy báo tử, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Sau khi nhận được giấy báo, ánh mắt Chu Hàn nhìn thoáng qua rồi cuối cùng ném lại cho Tiết Minh Dương.
“Cậu thấy thế nào?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu.
Tiết Minh Dương cúi đầu trả lời: “Tôi cho rằng tờ giấy báo tử này là giả mạo, cổ bị vặn gãy rồi không thở được mà chết, đây rõ ràng là bịa chuyện.”
Cảm xúc của Tiết Minh Dương dường như rất kích động, cậu mặc dù là con nuôi của Chu Xung nhưng lại xuất thân từ một gia đình giàu có.
Cậu căn bản chưa từng tham dự bất cứ cuộc tranh đấu nào trong gia tộc, ngay cả quan hệ với hai anh trai của mình cũng rất thân thiết, từ trước tới giờ chưa từng đỏ mặt với ai.
Hơn nữa Chu Xung luôn một lòng dạy dỗ Tiết Minh Dương, căn bản không có ý định để lại bất kỳ gia sản nào cho cậu.
Điều này cũng khiến cho tất cả mọi người yên tâm, vì vậy từ trước tới nay chưa từng có ai nhắm vào cậu, lại càng không có ai dùng tâm kế để đối phó với Tiết Minh Dương.
Chính vì điều này mà Tiết Minh Dương vẫn luôn giống như một bông hoa trong nhà kính, trước giờ chưa từng nhìn thấy một mặt khác của xã hội.
Cho đến nay Tiết Minh Dương vẫn luôn giữ được một trái tim ngây thơ khờ dại, cho rằng trên thế gian này có tồn tại công lý.
“Vậy cậu có cách gì để lấy được giấy báo tử thật không?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Có, nhưng có hơi phức tạp.” Tiết Minh Dương gần như không hề nghĩ ngợi, vẫn luôn kiên định và kiên quyết trước sau như một.
“Đi đi.” Chu Hàn phất tay, ra hiệu cho Tiết Minh Dương dùng hành động để chứng minh cho lời nói.
Tiết Minh Dương cũng không nán lại, lập tức xoay người rời đi, thậm chí còn không quan tâm đến việc đi ngủ.
Sau khi Tiết Minh Dương rời đi không lâu, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng phanh xe.
Ngay sau đó, một tên con cháu nhà họ Hoàng đưa thiệp mời đến.
Sau khi đọc xong nội dung trên thiệp mời, Chu Hàn nói với tên con cháu nhà họ Hoàng: “Tôi sẽ qua đó.”
Tên kia nghe vậy liền đáp lại một câu rồi lập tức rời đi.
Chu Hàn lại nhìn lướt qua nội dung thiệp mời một lần nữa, người mời anh đến chính là Hoàng Minh, anh ta mời anh đến dự tang lễ của Hoàng Mộc Xuân.
Nhưng trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ, chỉ sợ rằng Hoàng Minh không chỉ đơn giản là mời mình tới tham dự tang lễ mà là mời mình đến áp trận.
Sau khi Thái Đại Cường được thả ra liền lập tức khơi đống tro tàn, dường như là muốn thiêu chết Hoàng Minh.
Mà Chu Hàn cũng đang nghi hoặc trong lòng, sợ rằng cái chết của Hoàng Mộc Xuân cũng không thoát khỏi liên quan tới Thái Đại Cường.
Người đàn ông trung niên vừa già vừa béo này e rằng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ánh mắt Chu Hàn lóe lên một tia sâu xa, anh nhìn thẳng ra ngoài cửa, một tiếng động nhẹ vừa vang lên đã kinh động tới anh
Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Hàn, một bóng người từ xa đang tiến lại gần.
Sau khi bóng người đến gần, Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra người này là Vô Kiểm.
“Nguyên soái, Tô Khánh Đông trốn trong nhà Tô Tam Cô không muốn quay về, nói cái gì mà muốn đợi thời cơ trở mình.” Vô Kiểm cung kính nói với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe xong, nhàn nhạt gật đầu nói: “Nếu như Kiếm Thần đã có cách riêng thì mặc kệ ông ấy đi.”
“Nguyên soái, còn một chuyện nữa…” Vô Kiểm lại mở miệng nói, nhưng có vẻ là chuyện không tiện nói ra.
Chu Hàn nghi hoặc liếc nhìn Vô Kiểm, cuối cùng anh ta lấy ra máy tính bảng, quẹt quẹt vài lần rồi đặt ở trước mặt Chu Hàn.
Chỉ thấy trên máy tính bảng có một dòng tiêu đề, hơn nữa còn là tiêu đề hot nhất nằm ở trên cùng, có vẻ như là mới được đăng lên cách đây không lâu.
Nội dung là: “Hai mẹ con cấu kết với nhau cùng làm việc xấu, người mẹ nợ một khoản cờ bạc kếch xù còn mua hung giết người, con gái thì cấu kết với Hoàng thiếu gia của tập đoàn Giang Đông đầu độc chết chủ tịch.”
Sau khi đọc xong nội dung, Chu Hàn hơi nâng tay sau đó đập mạnh xuống bàn.
Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, trong phút chốc, cả chiếc bàn gỗ rắn chắc đều biến thành cát bụi.
Chu Hàn thu hồi sức lực, chắp tay đứng dậy.
“Âm mưu giết người.” Anh lạnh lùng nói ra một câu.
Chương 62. Đụng chạm vào vết sẹo của người khác
Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, anh rất tức giận.
Mà Vô Kiểm lại tiếp tục đưa cho Chu Hàn xem tin tức gần đây nhất liên quan đến tập đoàn Tô Thị.
“Các nhân viên của tập đoàn Tô Thị đã đình công tập thể, tuyên bố rằng tập đoàn phải thay một chủ tịch có lương tâm khác, nếu không tất cả sẽ nghỉ việc ở tập đoàn Tô Thị.”
Xuống dốc không phanh.
“Là Tô Tam Cô làm sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, anh không ngờ rằng Tô Tam Cô lại tự cao tự đại như vậy.
Loại hành động tổn thương địch một nghìn tự thiệt hại tám trăm này mà cũng làm ra được, không biết là Tô Tam Cô có biết rằng khi bà ta kéo Tô Hàm xuống nước như vậy thì tổn thất đối với thanh danh của Tô Thị sẽ không thể nào cứu vãn được không.
Khi đó, cho dù bà ta có thành công thượng vị đi chăng nữa thì sợ rằng cũng sẽ không thể nào lập lại trật tự.
Tô Thị đi đến bước đường ngày hôm nay, có vẻ như đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
“Đúng vậy, chính là bà ta.” Vô Kiểm gật đầu rất mạnh, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Kẻ thù của Chu Hàn thì cũng chính là kẻ thù của Vô Kiểm.
“Được rồi, đừng vội thu thập bà ta.” Chu Hàn nén ngọn lửa tức giận trong lòng mình lại, chuyển sang chuyện khác: “Trước tiên cần phải tráo Hách Lôi và Tô Hàm ra, phải nhanh.”
Vô Kiểm nghe vậy cung kính gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Huyền Vũ, cậu ở lại chờ Tiết Minh Dương, Vô Kiểm và Bạch Hổ, Chu Tước.”
“Đợi người tiếp ứng quay lại, ba chiến thần nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.”
“Tôi đi rồi sẽ quay lại.”
Nói xong Chu Hàn rời khỏi biệt thự, ngồi lên chiếc xe sang trọng rồi đi thẳng đến nhà họ Hoàng.
Nhưng trên đường đến nhà họ Hoàng, Chu Hàn bởi vì tâm sự trùng trùng nên không để ý tới con đường phía trước vẫn chưa hiện đèn xanh, mắt thấy sắp sửa tông vào một người qua đường.
Anh không hề chần chừ lập tức đánh mạnh tay lái, thô bạo bẻ lái cho chiếc xe ngoặt sang bên phải.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, chiếc xe ô tô hạng sang đã va chạm với một chiếc xe tải lớn.
Chiếc ô tô hạng sang của Chu Hàn bị đâm tới nỗi biến dạng, căn bản không còn chút hình dáng của một chiếc xe, chiếc xe tải lớn cũng dừng lại, cả ngã tư lập tức hỗn loạn.
May mà trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Chu Hàn đã kịp thời nhảy ra khỏi xe, lúc này mới giữ lại được cái mạng.
Nhưng anh không chỉ giữ lại được mạng của mình mà thậm chí còn không bị thương chút nào.
Ánh mắt Chu Hàn đảo qua chiếc xe tải lớn và mọi thứ xung quanh, thấy không có thương vong gì, lúc này anh mới xoay người dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.
Không đến nửa giờ, Chu Hàn đã xuất hiện trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoàng.
Giờ phút này, toàn bộ ngôi nhà cũ của nhà họ Hoàng đã được bố trí thành linh đường.
Ngoài không khí nghiêm túc và trang trọng, nơi đây còn có mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Hàn có thể nhận ra được rằng cách đây không lâu nơi này nhất định đã xảy ra một trận huyết chiến.
Thậm chí hai bên trong trận huyết chiến là ai, Chu Hàn cũng có thể đoán được đại khái.
Chín mươi phần trăm là Thái Đại Cường và Hoàng Minh, chỉ là với đầu óc và năng lực của Hoàng Minh, e là anh ta không thể nào đấu lại Thái Đại Cường.
“Chu đại ca, anh đến rồi.” Gương mặt đẹp trai hào khí ngất trời của Chu Hàn vừa bước vào linh đường thì Hoàng Minh cũng vác khuôn mặt xanh tím ra chào hỏi.
Mặt của Hoàng Minh giờ phút này đã sưng lên rất to, nhìn có vẻ như bị đánh không nhẹ.
“À đúng rồi, Chu đại ca, cho anh này.” Hoàng Minh đột nhiên lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa xe đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn khẽ cau mày, có chút không hiểu Hoàng Minh có ý gì.
“Thái Đại Cường sai người tạo ra tai nạn xe hơi cho anh, muốn anh chết bất đắc kỳ tử.” Vẻ mặt của Hoàng Minh rất nghiêm túc, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đổi cách nói chuyện: “Thấy anh không có việc gì, có thể an toàn đến đây như vậy là tôi yên tâm rồi.”
Có vẻ như Hoàng Minh biết tất cả những chuyện này, nhưng tại sao cậu ta lại không nói trước cho mình?
Mặc dù trong lòng Chu Hàn nảy sinh nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhận lấy chiếc xe Hoàng Minh tặng mình.
Sau đó anh dùng tay vỗ mạnh vào vai Hoàng Minh rồi nói: “Mặt cậu bị ai đánh vậy?”
Hoàng Minh nghe vậy trong lòng rất cảm động, Chu Hàn đã hỏi như vậy thì có nghĩa là anh ấy sẽ ra mặt hộ mình.
“Ngoài Thái Đại Cường ra thì còn ai vào đây nữa.” Hoàng Minh lẩm bẩm vài tiếng, cả người trông rất buồn bực.
Chu Hàn nghe vậy liền mỉm cười, trong lòng nghĩ quả nhiên là như vậy.
Tất cả mọi thứ đều giống như anh đã đoán và nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Đi thôi, đi tìm Thái Đại Cường tính sổ.” Chu Hàn bơm máu cho Hoàng Minh: “Tôi sẽ trợ uy cho cậu.”
Hoàng Minh nghe xong lúc đầu có hơi sửng sốt, sau đó mới phục hồi lại tinh thần.
Dáng vẻ cô đơn buồn bực của anh ta thay đổi trong nháy mắt, cả người tràn đầy tự tin.
“Chu đại ca, Chu Nguyên soái, hôm nay tôi có thể nở mày nở mặt vì ba tôi không, có thể khiến ông ấy sáng mắt ra không…” Nói được nửa chừng, Hoàng Minh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Là nhờ cả vào anh đấy.”
Chu Hàn khẽ cười, gật đầu rồi đi về phía trước, Hoàng Minh cũng vội vã đi theo.
Chu Hàn cố ý đi thật chậm rãi để cho Hoàng Minh đi trước, còn mình sẽ theo sát phía sau.
Anh muốn dùng cách này để khiến cho Thái Đại Cường hiểu nhầm, sau đó hung hăng vả mặt ông ta.
Mà Hoàng Minh lúc này vẫn đang hăm hở đi trước, căn bản không hề phát hiện ra Chu Hàn đã tụt lại phía sau, bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vã.
“Ở ngay phía trước thôi, Thái Đại Cường đang uống trà với mấy người khác trong đó.” Hoàng Minh nói, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, anh ta vẫn tưởng rằng Chu Hàn đang sánh vai đi bên cạnh mình.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Hoàng Minh vô thức bỏ qua.
Bây giờ anh ta chỉ muốn làm một việc, đó là dạy cho Thái Đại Cường một bài học, tốt nhất là có thể đánh bại ông ta.
“Thái Đại Cường, ông còn dám uống trà sao?” Hoàng Minh dùng chân đá tung cánh cửa, khí thế hùng hổ đứng chặn ngay ở cửa ra vào. Vóc người mập mạp của anh ta trông rất cao lớn, đôi mắt nhỏ cũng đang cố gắng mở to.
Thái Đại Cường và các cổ đông lớn đang uống trà đều vô cùng sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn Hoàng Minh tràn ngập khinh thường.
Hoàng Minh vốn đang hiên ngang khí phách, nhưng khi thực sự đối mặt với bọn Thái Đại Cường thì lại câm như hến, không dám nói thêm gì.
Trước đó không lâu, Thái Đại Cường dẫn theo một đám thành viên cốt cán của ban quản trị đã dạy cho Hoàng Minh một bài học ngay tại chỗ này.
Thậm chí ngay cả đám con cháu nhà họ Hoàng và khách khứa đến chia buồn cũng đều bị đuổi đi.
Thế nên chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Minh ở lại trông coi linh đường, mà Thái Đại Cường cũng không vội vàng chơi chết Hoàng Minh, chỉ đưa người vào phòng trong uống trà, để lại Hoàng Minh đứng bên ngoài.
“Nhãi con, cậu vừa nói cái gì?” Khuôn mặt bóng loáng như mỡ lợn của Thái Đại Cường lập tức lóe lên.
Khuôn mặt dữ tợn của Thái Đại Cường đột nhiên vô cùng hung dữ, Chu Hàn thậm chí có thể cảm nhận được có chút dầu đang từ từ lăn xuống trên mặt ông ta.
“Tôi nói. Tôi nói…” Giọng của Hoàng Minh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ giống y hệt tiếng muỗi kêu, khiến người ta không nghe được chút nào.
“Ha ha ha.” Vẻ lúng túng của Hoàng Minh lập tức khiến cho các thành viên hội đồng quản trị cười ầm ĩ.
Thái Đại Cường là người cười suồng sã nhất, trong mắt của ông ta, Hoàng Minh chẳng khác gì một con heo non nớt mà ông ta có thể hoàn toàn tùy ý giết thịt.
“Các người đừng cười nữa, không được cười…” Hoàng Minh khó khăn lắm mới có được dũng khí, nhưng khí thế này từ đầu đến cuối đều không cứng rắn nổi.
Ngay cả bản thân Hoàng Minh cũng không ngờ rằng sự sợ hãi của anh ta đối với Thái Đại Cường lại mạnh mẽ đến vậy, ngay cả khi có Chu Hàn đứng sau trợ uy mà anh ta vẫn sợ hãi đến mức này.
Hoàng Minh lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ với Chu Hàn, nhưng lúc này, ngoại trừ cảm giác tội lỗi sâu sắc với Chu Hàn ra thì tất cả những gì anh ta còn chỉ là nỗi sợ hãi đối với Thái Đại Cường và các thành viên hội đồng quản trị.
“Tôi nói này cậu Hoàng, cậu có muốn đi đánh thức ba mình để ông ta tìm mẹ cậu cho cậu bú chút sữa không.”
“Nhưng mà mẹ cậu vẫn chưa tìm thấy còn ba cậu thì đã chết rồi, thật là một đứa trẻ đáng thương.”
“Cậu Hoàng thực sự đáng thương. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thanh niên giàu có lại thảm đến như vậy.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thái Đại Cường, một đám cổ đông lập tức buông lời chế nhạo Hoàng Minh.
Hơn nữa từng câu từng chữ đều sắc bén như một con dao chọc thẳng vào trái tim của anh ta.
Phải biết rằng nơi này là đám tang của Hoàng Mộc Xuân, thế nhưng Thái Đại Cường lại dẫn theo một đám người tới đây làm càn.
Dù là ai thì cũng không thể chịu được nữa, nhưng Hoàng Minh vẫn cúi đầu như cũ, hai tay gắt gao nắm chặt, không rên một tiếng nào.
“Vậy thì hãy mở to mắt bà ra nhìn cho rõ đi.” Thanh Long hung hăng nói một câu, sau đó đưa tay ra sau rút ra một con dao quân dụng đâm vào mắt Tô Tam Cô.
Mặc dù lực của anh ta vô cùng nhanh và mạnh mẽ nhưng thực tế vẫn giữ lại vài phần sức lực.
Tốc độ của Thanh Long được khống chế vô cùng tốt, ngay lúc Tô Tam Cô thét chói tai cầu xin, mũi dao lập tức dừng lại.
Giờ phút này mũi dao nhọn hoắt chỉ cách tròng mắt Tô Tam Cô nửa phân nữa thôi.
“A.” Tô Tam Cô không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo.
Nhưng Thanh Long không hề để ý, anh ta lạnh lùng nói một câu: “Nói hay là không?”
Tô Tam Cô giờ phút này vô cùng sợ hãi, nào dám tiếp tục giở trò.
Bà ta không chút do dự, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ là phái người đến đòi nợ mà thôi, tôi cũng không biết người đó…”
Không đợi Tô Tam Cô nói xong, cổ tay Thanh Long lập tức run lên, mũi dao nháy mắt tiến gần.
“Những gì tôi nói đều là sự thật mà.” Tô Tam Cô nhắm chặt hai mắt lại, hét toáng lên như bị tâm thần.
Chu Hàn đứng bên cạnh thu hết mọi việc vào trong đáy mắt, anh nhìn ra được Tô Tam Cô không nói dối.
Người sợ vỡ mật nào còn hơi để nói dối cơ chứ?
“Dừng tay đi.” Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, Thanh Long chỉ đành thu hồi dao quân dụng.
“Bà thuê người ở chỗ nào?” Chu Hàn hỏi Tô Tam Cô
Tô Tam Cô vội vàng nói thật: “Tôi chỉ tìm mấy kẻ liều mạng trong sòng bạc mà thôi, một, hai nghìn tệ là có thể thuê được.”
Chu Hàn nghe xong liền gật đầu, ra hiệu cho Thanh Long thả người.
Mặc dù Thanh Long hơi do dự nhưng vẫn làm theo.
Tô Tam Cô sớm đã bị dọa chết khiếp, lập tức lăn lê bò toài rồi chạy ra khỏi biệt thự.
“Đi tiễn bà ta đi.” Chu Hàn ra hiệu với Thanh Long, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
“Rõ.” Thanh Long đương nhiên biết Chu Hàn có ý gì, ngoài việc đưa Tô Tam Cô về, anh ta đương nhiên phải ẩn mình trong tối để theo dõi mọi hành tung của bà ta.
Sau khi Tô Tam Cô được đưa về nhà, cả người lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà ta nhìn Thanh Long lái xe rời đi liền tưởng rằng Thanh Long đã thực sự đi rồi.
Nhưng thực ra sau khi Thanh Long lái xe trở về biệt thự của Chu Hàn, cả người anh ta lập tức lẫn vào trong bóng tối đi thẳng đến nhà Tô Tam Cô.
Sau khi Tô Tam Cô thoát khỏi tình cảnh nguy nan, bà ta không những bình tĩnh trở lại mà còn quên đi nỗi đau sau khi vết sẹo được chữa lành.
Trước tiên bà ta liên lạc với trợ lý của mình bảo anh ta công bố các khoản nợ cờ bạc của Hách Lôi, định mượn tay Hách Lôi để tiêu diệt Tô Hàm và đá cô ra khỏi chiếc ghế chủ tịch.
Ở một bên khác, sau khi Chu Hàn phát hiện ra Tô Khánh Đông mất tích liền dặn dò Vô Kiểm vài câu, Vô Kiểm lập tức rời đi.
Mà gần như ngay sau khi Vô Kiểm rời đi, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Tiết Minh Dương cũng lần lượt quay về biệt thự.
“Nguyên soái, sở cảnh sát đã thu hết các đội về, mẹ vợ của ngài và cô Tô Hàm đã bị nhốt vào trong đó, nghe nói là bị người ta đưa vào.”
“Toàn bộ tập đoàn Giang Đông loạn thành một nồi cháo. Thái Đại Cường nhân cơ hội chỉ trích Hoàng Minh cấu kết với người ngoài đầu độc Hoàng Mộc Xuân hòng bức cha mình từ chức.”
“Chu Nguyên soái, đây là giấy báo tử.”
Bạch Hổ và những người khác lần lượt báo cáo chi tiết mọi việc, Chu Hàn sau khi nghe xong, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ u sầu.
“Hách Lôi và Tô Hàm bị người đưa vào? Ai đưa vào?” Ánh mắt Chu Hàn rơi vào trên người Bạch Hổ, mở miệng hỏi anh ta.
Bạch Hổ lắc đầu nói: “Chúng tôi tạm thời chưa tra được.”
Chu Hàn lại hỏi: “Chu Tước đâu?”
“Đang bí mật bảo vệ hai người.” Bạch Hổ cung kính đáp.
Chu Hàn nhìn về phía bình minh bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
“Bạch Hổ, đi phối hợp với Chu Tước, mười hai giờ trưa tiếp ứng đưa Hách Lôi và Tô Hàm ra ngoài, đến lúc đó Vô Kiểm sẽ mang người chết đến tráo.” Chu Hàn trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu phân phó.
“Tuân lệnh.” Bạch Hổ nghe xong gật đầu đáp ứng, rời khỏi biệt thự.
Chu Hàn vốn định bây giờ sẽ phái Vô Kiểm đi tráo rồi đưa hai người về.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Vô Kiểm vừa mới bị mình phái đi tìm tung tích của Tô Khánh Đông nên vẫn chưa trở về.
Ánh mắt Chu Hàn rơi vào người Tiết Minh Dương, cho dù anh không nói gì nhưng cậu vẫn hiểu được ý của anh.
“Nguyên soái, đây.” Nói xong, Tiết Minh Dương đưa lên cho Chu Hàn một tờ giấy báo tử, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Sau khi nhận được giấy báo, ánh mắt Chu Hàn nhìn thoáng qua rồi cuối cùng ném lại cho Tiết Minh Dương.
“Cậu thấy thế nào?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu.
Tiết Minh Dương cúi đầu trả lời: “Tôi cho rằng tờ giấy báo tử này là giả mạo, cổ bị vặn gãy rồi không thở được mà chết, đây rõ ràng là bịa chuyện.”
Cảm xúc của Tiết Minh Dương dường như rất kích động, cậu mặc dù là con nuôi của Chu Xung nhưng lại xuất thân từ một gia đình giàu có.
Cậu căn bản chưa từng tham dự bất cứ cuộc tranh đấu nào trong gia tộc, ngay cả quan hệ với hai anh trai của mình cũng rất thân thiết, từ trước tới giờ chưa từng đỏ mặt với ai.
Hơn nữa Chu Xung luôn một lòng dạy dỗ Tiết Minh Dương, căn bản không có ý định để lại bất kỳ gia sản nào cho cậu.
Điều này cũng khiến cho tất cả mọi người yên tâm, vì vậy từ trước tới nay chưa từng có ai nhắm vào cậu, lại càng không có ai dùng tâm kế để đối phó với Tiết Minh Dương.
Chính vì điều này mà Tiết Minh Dương vẫn luôn giống như một bông hoa trong nhà kính, trước giờ chưa từng nhìn thấy một mặt khác của xã hội.
Cho đến nay Tiết Minh Dương vẫn luôn giữ được một trái tim ngây thơ khờ dại, cho rằng trên thế gian này có tồn tại công lý.
“Vậy cậu có cách gì để lấy được giấy báo tử thật không?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Có, nhưng có hơi phức tạp.” Tiết Minh Dương gần như không hề nghĩ ngợi, vẫn luôn kiên định và kiên quyết trước sau như một.
“Đi đi.” Chu Hàn phất tay, ra hiệu cho Tiết Minh Dương dùng hành động để chứng minh cho lời nói.
Tiết Minh Dương cũng không nán lại, lập tức xoay người rời đi, thậm chí còn không quan tâm đến việc đi ngủ.
Sau khi Tiết Minh Dương rời đi không lâu, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng phanh xe.
Ngay sau đó, một tên con cháu nhà họ Hoàng đưa thiệp mời đến.
Sau khi đọc xong nội dung trên thiệp mời, Chu Hàn nói với tên con cháu nhà họ Hoàng: “Tôi sẽ qua đó.”
Tên kia nghe vậy liền đáp lại một câu rồi lập tức rời đi.
Chu Hàn lại nhìn lướt qua nội dung thiệp mời một lần nữa, người mời anh đến chính là Hoàng Minh, anh ta mời anh đến dự tang lễ của Hoàng Mộc Xuân.
Nhưng trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ, chỉ sợ rằng Hoàng Minh không chỉ đơn giản là mời mình tới tham dự tang lễ mà là mời mình đến áp trận.
Sau khi Thái Đại Cường được thả ra liền lập tức khơi đống tro tàn, dường như là muốn thiêu chết Hoàng Minh.
Mà Chu Hàn cũng đang nghi hoặc trong lòng, sợ rằng cái chết của Hoàng Mộc Xuân cũng không thoát khỏi liên quan tới Thái Đại Cường.
Người đàn ông trung niên vừa già vừa béo này e rằng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ánh mắt Chu Hàn lóe lên một tia sâu xa, anh nhìn thẳng ra ngoài cửa, một tiếng động nhẹ vừa vang lên đã kinh động tới anh
Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Hàn, một bóng người từ xa đang tiến lại gần.
Sau khi bóng người đến gần, Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra người này là Vô Kiểm.
“Nguyên soái, Tô Khánh Đông trốn trong nhà Tô Tam Cô không muốn quay về, nói cái gì mà muốn đợi thời cơ trở mình.” Vô Kiểm cung kính nói với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe xong, nhàn nhạt gật đầu nói: “Nếu như Kiếm Thần đã có cách riêng thì mặc kệ ông ấy đi.”
“Nguyên soái, còn một chuyện nữa…” Vô Kiểm lại mở miệng nói, nhưng có vẻ là chuyện không tiện nói ra.
Chu Hàn nghi hoặc liếc nhìn Vô Kiểm, cuối cùng anh ta lấy ra máy tính bảng, quẹt quẹt vài lần rồi đặt ở trước mặt Chu Hàn.
Chỉ thấy trên máy tính bảng có một dòng tiêu đề, hơn nữa còn là tiêu đề hot nhất nằm ở trên cùng, có vẻ như là mới được đăng lên cách đây không lâu.
Nội dung là: “Hai mẹ con cấu kết với nhau cùng làm việc xấu, người mẹ nợ một khoản cờ bạc kếch xù còn mua hung giết người, con gái thì cấu kết với Hoàng thiếu gia của tập đoàn Giang Đông đầu độc chết chủ tịch.”
Sau khi đọc xong nội dung, Chu Hàn hơi nâng tay sau đó đập mạnh xuống bàn.
Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, trong phút chốc, cả chiếc bàn gỗ rắn chắc đều biến thành cát bụi.
Chu Hàn thu hồi sức lực, chắp tay đứng dậy.
“Âm mưu giết người.” Anh lạnh lùng nói ra một câu.
Chương 62. Đụng chạm vào vết sẹo của người khác
Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, anh rất tức giận.
Mà Vô Kiểm lại tiếp tục đưa cho Chu Hàn xem tin tức gần đây nhất liên quan đến tập đoàn Tô Thị.
“Các nhân viên của tập đoàn Tô Thị đã đình công tập thể, tuyên bố rằng tập đoàn phải thay một chủ tịch có lương tâm khác, nếu không tất cả sẽ nghỉ việc ở tập đoàn Tô Thị.”
Xuống dốc không phanh.
“Là Tô Tam Cô làm sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, anh không ngờ rằng Tô Tam Cô lại tự cao tự đại như vậy.
Loại hành động tổn thương địch một nghìn tự thiệt hại tám trăm này mà cũng làm ra được, không biết là Tô Tam Cô có biết rằng khi bà ta kéo Tô Hàm xuống nước như vậy thì tổn thất đối với thanh danh của Tô Thị sẽ không thể nào cứu vãn được không.
Khi đó, cho dù bà ta có thành công thượng vị đi chăng nữa thì sợ rằng cũng sẽ không thể nào lập lại trật tự.
Tô Thị đi đến bước đường ngày hôm nay, có vẻ như đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
“Đúng vậy, chính là bà ta.” Vô Kiểm gật đầu rất mạnh, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Kẻ thù của Chu Hàn thì cũng chính là kẻ thù của Vô Kiểm.
“Được rồi, đừng vội thu thập bà ta.” Chu Hàn nén ngọn lửa tức giận trong lòng mình lại, chuyển sang chuyện khác: “Trước tiên cần phải tráo Hách Lôi và Tô Hàm ra, phải nhanh.”
Vô Kiểm nghe vậy cung kính gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Huyền Vũ, cậu ở lại chờ Tiết Minh Dương, Vô Kiểm và Bạch Hổ, Chu Tước.”
“Đợi người tiếp ứng quay lại, ba chiến thần nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.”
“Tôi đi rồi sẽ quay lại.”
Nói xong Chu Hàn rời khỏi biệt thự, ngồi lên chiếc xe sang trọng rồi đi thẳng đến nhà họ Hoàng.
Nhưng trên đường đến nhà họ Hoàng, Chu Hàn bởi vì tâm sự trùng trùng nên không để ý tới con đường phía trước vẫn chưa hiện đèn xanh, mắt thấy sắp sửa tông vào một người qua đường.
Anh không hề chần chừ lập tức đánh mạnh tay lái, thô bạo bẻ lái cho chiếc xe ngoặt sang bên phải.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, chiếc xe ô tô hạng sang đã va chạm với một chiếc xe tải lớn.
Chiếc ô tô hạng sang của Chu Hàn bị đâm tới nỗi biến dạng, căn bản không còn chút hình dáng của một chiếc xe, chiếc xe tải lớn cũng dừng lại, cả ngã tư lập tức hỗn loạn.
May mà trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Chu Hàn đã kịp thời nhảy ra khỏi xe, lúc này mới giữ lại được cái mạng.
Nhưng anh không chỉ giữ lại được mạng của mình mà thậm chí còn không bị thương chút nào.
Ánh mắt Chu Hàn đảo qua chiếc xe tải lớn và mọi thứ xung quanh, thấy không có thương vong gì, lúc này anh mới xoay người dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.
Không đến nửa giờ, Chu Hàn đã xuất hiện trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoàng.
Giờ phút này, toàn bộ ngôi nhà cũ của nhà họ Hoàng đã được bố trí thành linh đường.
Ngoài không khí nghiêm túc và trang trọng, nơi đây còn có mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Hàn có thể nhận ra được rằng cách đây không lâu nơi này nhất định đã xảy ra một trận huyết chiến.
Thậm chí hai bên trong trận huyết chiến là ai, Chu Hàn cũng có thể đoán được đại khái.
Chín mươi phần trăm là Thái Đại Cường và Hoàng Minh, chỉ là với đầu óc và năng lực của Hoàng Minh, e là anh ta không thể nào đấu lại Thái Đại Cường.
“Chu đại ca, anh đến rồi.” Gương mặt đẹp trai hào khí ngất trời của Chu Hàn vừa bước vào linh đường thì Hoàng Minh cũng vác khuôn mặt xanh tím ra chào hỏi.
Mặt của Hoàng Minh giờ phút này đã sưng lên rất to, nhìn có vẻ như bị đánh không nhẹ.
“À đúng rồi, Chu đại ca, cho anh này.” Hoàng Minh đột nhiên lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa xe đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn khẽ cau mày, có chút không hiểu Hoàng Minh có ý gì.
“Thái Đại Cường sai người tạo ra tai nạn xe hơi cho anh, muốn anh chết bất đắc kỳ tử.” Vẻ mặt của Hoàng Minh rất nghiêm túc, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đổi cách nói chuyện: “Thấy anh không có việc gì, có thể an toàn đến đây như vậy là tôi yên tâm rồi.”
Có vẻ như Hoàng Minh biết tất cả những chuyện này, nhưng tại sao cậu ta lại không nói trước cho mình?
Mặc dù trong lòng Chu Hàn nảy sinh nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhận lấy chiếc xe Hoàng Minh tặng mình.
Sau đó anh dùng tay vỗ mạnh vào vai Hoàng Minh rồi nói: “Mặt cậu bị ai đánh vậy?”
Hoàng Minh nghe vậy trong lòng rất cảm động, Chu Hàn đã hỏi như vậy thì có nghĩa là anh ấy sẽ ra mặt hộ mình.
“Ngoài Thái Đại Cường ra thì còn ai vào đây nữa.” Hoàng Minh lẩm bẩm vài tiếng, cả người trông rất buồn bực.
Chu Hàn nghe vậy liền mỉm cười, trong lòng nghĩ quả nhiên là như vậy.
Tất cả mọi thứ đều giống như anh đã đoán và nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Đi thôi, đi tìm Thái Đại Cường tính sổ.” Chu Hàn bơm máu cho Hoàng Minh: “Tôi sẽ trợ uy cho cậu.”
Hoàng Minh nghe xong lúc đầu có hơi sửng sốt, sau đó mới phục hồi lại tinh thần.
Dáng vẻ cô đơn buồn bực của anh ta thay đổi trong nháy mắt, cả người tràn đầy tự tin.
“Chu đại ca, Chu Nguyên soái, hôm nay tôi có thể nở mày nở mặt vì ba tôi không, có thể khiến ông ấy sáng mắt ra không…” Nói được nửa chừng, Hoàng Minh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Là nhờ cả vào anh đấy.”
Chu Hàn khẽ cười, gật đầu rồi đi về phía trước, Hoàng Minh cũng vội vã đi theo.
Chu Hàn cố ý đi thật chậm rãi để cho Hoàng Minh đi trước, còn mình sẽ theo sát phía sau.
Anh muốn dùng cách này để khiến cho Thái Đại Cường hiểu nhầm, sau đó hung hăng vả mặt ông ta.
Mà Hoàng Minh lúc này vẫn đang hăm hở đi trước, căn bản không hề phát hiện ra Chu Hàn đã tụt lại phía sau, bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vã.
“Ở ngay phía trước thôi, Thái Đại Cường đang uống trà với mấy người khác trong đó.” Hoàng Minh nói, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, anh ta vẫn tưởng rằng Chu Hàn đang sánh vai đi bên cạnh mình.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Hoàng Minh vô thức bỏ qua.
Bây giờ anh ta chỉ muốn làm một việc, đó là dạy cho Thái Đại Cường một bài học, tốt nhất là có thể đánh bại ông ta.
“Thái Đại Cường, ông còn dám uống trà sao?” Hoàng Minh dùng chân đá tung cánh cửa, khí thế hùng hổ đứng chặn ngay ở cửa ra vào. Vóc người mập mạp của anh ta trông rất cao lớn, đôi mắt nhỏ cũng đang cố gắng mở to.
Thái Đại Cường và các cổ đông lớn đang uống trà đều vô cùng sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn Hoàng Minh tràn ngập khinh thường.
Hoàng Minh vốn đang hiên ngang khí phách, nhưng khi thực sự đối mặt với bọn Thái Đại Cường thì lại câm như hến, không dám nói thêm gì.
Trước đó không lâu, Thái Đại Cường dẫn theo một đám thành viên cốt cán của ban quản trị đã dạy cho Hoàng Minh một bài học ngay tại chỗ này.
Thậm chí ngay cả đám con cháu nhà họ Hoàng và khách khứa đến chia buồn cũng đều bị đuổi đi.
Thế nên chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Minh ở lại trông coi linh đường, mà Thái Đại Cường cũng không vội vàng chơi chết Hoàng Minh, chỉ đưa người vào phòng trong uống trà, để lại Hoàng Minh đứng bên ngoài.
“Nhãi con, cậu vừa nói cái gì?” Khuôn mặt bóng loáng như mỡ lợn của Thái Đại Cường lập tức lóe lên.
Khuôn mặt dữ tợn của Thái Đại Cường đột nhiên vô cùng hung dữ, Chu Hàn thậm chí có thể cảm nhận được có chút dầu đang từ từ lăn xuống trên mặt ông ta.
“Tôi nói. Tôi nói…” Giọng của Hoàng Minh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ giống y hệt tiếng muỗi kêu, khiến người ta không nghe được chút nào.
“Ha ha ha.” Vẻ lúng túng của Hoàng Minh lập tức khiến cho các thành viên hội đồng quản trị cười ầm ĩ.
Thái Đại Cường là người cười suồng sã nhất, trong mắt của ông ta, Hoàng Minh chẳng khác gì một con heo non nớt mà ông ta có thể hoàn toàn tùy ý giết thịt.
“Các người đừng cười nữa, không được cười…” Hoàng Minh khó khăn lắm mới có được dũng khí, nhưng khí thế này từ đầu đến cuối đều không cứng rắn nổi.
Ngay cả bản thân Hoàng Minh cũng không ngờ rằng sự sợ hãi của anh ta đối với Thái Đại Cường lại mạnh mẽ đến vậy, ngay cả khi có Chu Hàn đứng sau trợ uy mà anh ta vẫn sợ hãi đến mức này.
Hoàng Minh lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ với Chu Hàn, nhưng lúc này, ngoại trừ cảm giác tội lỗi sâu sắc với Chu Hàn ra thì tất cả những gì anh ta còn chỉ là nỗi sợ hãi đối với Thái Đại Cường và các thành viên hội đồng quản trị.
“Tôi nói này cậu Hoàng, cậu có muốn đi đánh thức ba mình để ông ta tìm mẹ cậu cho cậu bú chút sữa không.”
“Nhưng mà mẹ cậu vẫn chưa tìm thấy còn ba cậu thì đã chết rồi, thật là một đứa trẻ đáng thương.”
“Cậu Hoàng thực sự đáng thương. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thanh niên giàu có lại thảm đến như vậy.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thái Đại Cường, một đám cổ đông lập tức buông lời chế nhạo Hoàng Minh.
Hơn nữa từng câu từng chữ đều sắc bén như một con dao chọc thẳng vào trái tim của anh ta.
Phải biết rằng nơi này là đám tang của Hoàng Mộc Xuân, thế nhưng Thái Đại Cường lại dẫn theo một đám người tới đây làm càn.
Dù là ai thì cũng không thể chịu được nữa, nhưng Hoàng Minh vẫn cúi đầu như cũ, hai tay gắt gao nắm chặt, không rên một tiếng nào.
Bình luận facebook