Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
CHƯƠNG 9: AI DÁM GIÀNH GÁI CỦA TÔI
Địch Lệ Ba rất hào phóng, tôi cũng nhịn không được mà muốn dùng thẻ của cô ta đi chuộc lại sự tự do của mình.
Nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng tôi vẫn từ chối, nói cho cùng thì cái phần tôn nghiêm đáng thương đó vẫn đang tác quai tác quái.
Nhưng mà cũng vì tôi từ chối mà dường như mới khiến Địch Lệ Ba thật sự tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không phải là người đàn ông vì tiền mà cái gì cũng làm.
Sau đó, cô ta đi đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi: “Một thứ kỳ lạ quý hiếm như thế này, tôi thật sự rất muốn thu giữ cậu, nhưng mà sau khi thu giữ thì mùi vị sẽ thay đổi. Sao tôi lại có chút thích cậu rồi vậy nhỉ?”
Địch Lệ Ba đi rồi, giữa chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì vượt quá mối quan hệ bạn bè, chúng tôi là thuần khiết, tấm thẻ đã được tôi trả lại cho cô ta chính là minh chứng tốt nhất.
Sau khi Địch Lệ Ba đi, tôi nằm trên ghế sofa một lát, có chút mệt mỏi, ứng phó với phụ nữ hiển nhiên cũng không phải chuyện đơn giản gì, càng huống hồ đây chỉ là một loại lao động trí óc, chứ chưa phải là lao động thể lực.
Sau khi nằm gần 10 phút, lúc tôi định đi ra ngoài thì cánh cửa phòng mở ra, Trương Ngọc Dung sải bước vào trong một cách duyên dáng.
“Giỏi lắm anh hai, quần áo cậu chỉnh tề, khuôn mặt Địch Lệ Ba không có đỏ, chỉ dựa vào miệng thôi mà cũng xử lý được cô ta, thật khâm phục!”
Trương Ngọc Dung nhấc chân ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi ném cho tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi bỏ vào miệng mình. Sự kích thích khi khói bao quanh phổi rất đã ghiền, hương thơm đôi môi của Trương Ngọc Dung trên đầu mẩu thuốc lá thậm chí còn gây nghiện hơn nữa. Cô ta lúc nào cũng chỉ cần một động tác nhỏ vô ý thôi cũng có thể khuấy động thành công tâm trí của người khác.
“Phải, tôi liếm rồi lại liếm, mút rồi lại mút, khó lắm mới tống cổ Địch Lệ Ba đi được, nhưng mà tôi lại chưa được giải quyết, hay là chị Ngọc Dung giúp tôi đi?”
Nếu như là trước đây, mấy lời này tôi sẽ không bao giờ thốt ra ngoài miệng. Nhưng với ‘niềm yêu thích mãnh liệt’ với ngành này, tôi rõ ràng đã thay đổi rồi. Hay là nói, đáy lòng tôi vốn dĩ đã như vậy, chỉ là sự mờ mịt đó bây giờ đã được ngành nghề này làm rõ hơn rồi mà thôi.
Trương Ngọc Dung mỉm cười khúc khích, sau đó, lúc tôi thậm chí còn không chú ý đến, cô ta nằm sấp lên người tôi, đôi mắt xinh đẹp, chiếc lưỡi liếm quanh đôi môi thơm ngọt, sự căng tròn áp vào ngực tôi, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất da đen cọ cọ trên người tôi vô cùng có tiết tấu, còn đôi bàn tay nhỏ trắng nõn đó lại lặng lẽ sờ vào một bộ phận nào đó của tôi.
Cách lớp quần áo, lúc siết lấy, lúc vuốt ve nhẹ nhàng, mỗi cái đều vô cùng vừa phải, mỗi cái đều khiến tôi vô cùng hưởng thụ. Tôi vốn tưởng sự co giật trong vài giây cuối cùng mới là điểm mà đàn ông thích thú nhất, nhưng mà Trương Ngọc Dung đã dùng tay của cô ta để nói cho tôi biết, tôi hiển nhiên đã sai rồi, hơn nữa còn sai rất thậm tệ.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thủ thỉ nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng nhỏ mê người của cô ta, rất câu hồn, giống như là yêu hồ chín móng đến từ địa ngục, muốn lôi kéo hồn phách của con người xuống địa ngục vậy, khiến tôi không thể ngưng được, muốn chiến cũng không xong.
Rất nhanh, đại khái cũng hai, ba phút gì đó, tôi ngay cả mở miệng cầu xin cũng không kịp nữa, tôi đã nộp vũ khí đầu hàng dưới bàn tay nhỏ của Trương Ngọc Dung.
Sau đó, Trương Ngọc Dung nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm dái tai tôi: “Nhóc con, muốn hầu hạ chị đây cậu còn non lắm, khi nào có thể chịu qua mười phút dưới tay tôi, cậu có thể trở thành một trai bao hợp lệ rồi.”
Tôi rất xấu hổ, một người đàn ông, vậy mà lại bại dưới hai ba phút ra tay của phụ nữ, thật đúng là mất mặt.
“Tôi muốn là người giỏi nhất, tôi không muốn chỉ là hợp lệ.”
Chiếc lưỡi hồng hồng của Trương Ngọc Dung khẽ lè ra, chỉ có chút đầu lưỡi: “Vậy thì đợi có thể chịu được nửa tiếng đi, đến bây giờ tôi chưa từng gặp qua một người đàn ông nào có thể hết. Cậu…chắc cũng bỏ đi.”
Sau đó, Trương Ngọc Dung mỉm cười rời đi, trước khi ra cửa còn ném cho tôi một sấp tiền, nói đây là tiền tiêu vặt của tôi.
Ừm, chí ít thì từ số tiền tiêu vặt này, tôi vẫn còn có tương lai bồi dưỡng…
Sau khi ra khỏi Địa Liệt Hành Tinh, tôi đi thẳng về chỗ ở.
Diêu Mộc Thanh không có nhà, chắc là lại đi làm rồi.
Tôi thay quần áo rồi giặt sạch sẽ, vừa định ra tay làm chút đồ ăn thì kết quả chuông điện thoại reo lên.
Tôi suy nghĩ xem đây rốt cuộc là Trương Ngọc Dung hay Vũ Bích Phượng, nhưng lúc cầm điện thoại lên tôi phát hiện mình sai rồi, cuộc gọi đến từ người bạn thuở nhỏ, Ngô Diệc Thành.
Trong tiệm cơm đã hẹn, tôi đã gặp Ngô Diệc Thành, sau khi hai người ngồi xuống thì liền bắt đầu ăn phàm uống tục, không có chút xíu câu nệ nào.
Cậu ta nói với tôi hôm nay đến có việc, nên thuận tiện qua thăm tôi, trước đó đã đi bệnh viện thăm ba tôi rồi.
Tôi không có nói gì mà trực tiếp kính cậu ta một ly rượu, anh em tốt không cần nói quá nhiều với nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Ngô Diệc Thành đã uống say đến hồ đồ đòi đi hát karaoke, hơn nữa còn đòi tìm loại có mấy cô gái điếm nữa.
Hết cách, tôi đành đưa cậu ta đến một KTV gần đây.
Kết quả là vừa bước vào cửa, cậu ta liền nhìn trúng một tiểu cô nương đang thanh toán ở quần tiếp tân.
Cô gái nhỏ đó quả thực rất xinh đẹp, tuổi tác khoảng 20, đúng vào một độ tuổi đẹp đẽ, một thân váy trắng tóc đuôi ngựa, khiến cô ta trông rất thuần khiết, trong xã hội bây giờ cô ta giống như là một đóa hoa sen rực rỡ nhưng không diêm dúa, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng chìa khóa của vấn đề chính là, người ta là khách hàng đang thanh toán, chứ không phải là mấy cô gái điếm.
Ngô Diệc Thành loạng choạng muốn đi túm lấy người ta hát hò cùng với mình, tôi vội vàng túm lấy cậu ta lại.
Nhưng mà nói thật là tôi không túm được tên này, thân hình cậu ta cao lớn, từ nhỏ lại luyện võ, tôi còn sợ tôi mà túm cậu ta khiến cậu ta tức giận rồi lại mượn rượu nện một đấm sưng mắt của tôi nữa.
Lúc tôi đang không biết làm thế nào thì có một người đàn ông xăm một cái đầu hổ trên cánh tay từ trên lầu đi xuống, lảo lảo đảo đảo, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên là cũng uống say rồi.
Hơn nữa, điều cực kỳ trùng hợp là hắn ta cũng xem cô gái đó là một gái điếm.
“Yo, em gái xinh đẹp này, lên trên chơi với anh đi!”
Cánh tay hổ ra tay kéo cô gái đó, cô gái đó giãy dụa, nhân viên phục vụ của KTV ở bên cạnh cũng khuyên can.
Tôi lôi Ngô Diệc Thành đi ra ngoài: “Được rồi, cô gái đó bị khách hàng khác chọn rồi, chúng ta đi thôi!”
“Mẹ nó, ai dám giành gái của tôi!!!”
Trời đất chứng giám, tôi vốn là muốn khuyên Ngô Diệc Thành mau mau rời đi, nhưng không ngờ câu nói này dường như đã chọc giận cậu ta rồi, cậu ta giãy dụa ra khỏi sự lôi kéo của tôi, sải bước lớn xông lên trước đối mặt với người đàn ông đầu hổ, bôm bốp đánh cho đến khi người ta choáng váng, đầu chảy máu.
“Ai ya, đậu xanh, các anh em, tao bị đánh rồi, mau xuống đây, mau xuống đây đi!”
Cánh tay hổ cất giọng la hét ở kia, nhưng Ngô Diệc Thành lại cực kỳ thoải mái nói với cô gái nhỏ đó: “Em gái, đừng sợ, anh đây bảo vệ em!”
Đậu xanh cậu còn không có ai bảo vệ kìa, ở đó mà bảo vệ người khác!
Nghe thấy những tiếng bước chân loạn xạ trên lầu, tôi trực tiếp vác Ngô Diệc Thành trên vai, rồi quay người lại chạy.
Đằng sau truyền đến tiếng chửi say xỉn của cánh tay hổ: “Con bitch thối, lão tử tối nay không làm chết mày thì không được, dám kêu người đánh tao à!”
Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cô gái ngốc đó một cái, còn đang đứng sững sờ ở đó nữa!
“Cô bị ngốc à, còn ngây ngốc ở đó nữa là sẽ bị đánh chết đó, mau chạy theo tôi!!!”
Sau đó, cô gái ngốc đó mới chạy ra khỏi KTV với tôi.
Ra khỏi cửa, mảnh đất u tối ở bên cạnh có một bụi cây, tôi vác Ngô Diệc Thành cũng không thể chạy nhanh được, hiển nhiên cô ngốc đó cũng không giống như người có thể chạy nhanh, thế là tôi trực tiếp đưa hai người họ chui vào trong bụi cây.
Ngay sau đó, có mười mấy tên côn đồ cầm theo gậy sắt hoặc bình rượu bị vỡ từ KTV xông ra ngoài, lao về hướng chúng tôi …
Địch Lệ Ba rất hào phóng, tôi cũng nhịn không được mà muốn dùng thẻ của cô ta đi chuộc lại sự tự do của mình.
Nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng tôi vẫn từ chối, nói cho cùng thì cái phần tôn nghiêm đáng thương đó vẫn đang tác quai tác quái.
Nhưng mà cũng vì tôi từ chối mà dường như mới khiến Địch Lệ Ba thật sự tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không phải là người đàn ông vì tiền mà cái gì cũng làm.
Sau đó, cô ta đi đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi: “Một thứ kỳ lạ quý hiếm như thế này, tôi thật sự rất muốn thu giữ cậu, nhưng mà sau khi thu giữ thì mùi vị sẽ thay đổi. Sao tôi lại có chút thích cậu rồi vậy nhỉ?”
Địch Lệ Ba đi rồi, giữa chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì vượt quá mối quan hệ bạn bè, chúng tôi là thuần khiết, tấm thẻ đã được tôi trả lại cho cô ta chính là minh chứng tốt nhất.
Sau khi Địch Lệ Ba đi, tôi nằm trên ghế sofa một lát, có chút mệt mỏi, ứng phó với phụ nữ hiển nhiên cũng không phải chuyện đơn giản gì, càng huống hồ đây chỉ là một loại lao động trí óc, chứ chưa phải là lao động thể lực.
Sau khi nằm gần 10 phút, lúc tôi định đi ra ngoài thì cánh cửa phòng mở ra, Trương Ngọc Dung sải bước vào trong một cách duyên dáng.
“Giỏi lắm anh hai, quần áo cậu chỉnh tề, khuôn mặt Địch Lệ Ba không có đỏ, chỉ dựa vào miệng thôi mà cũng xử lý được cô ta, thật khâm phục!”
Trương Ngọc Dung nhấc chân ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi ném cho tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi bỏ vào miệng mình. Sự kích thích khi khói bao quanh phổi rất đã ghiền, hương thơm đôi môi của Trương Ngọc Dung trên đầu mẩu thuốc lá thậm chí còn gây nghiện hơn nữa. Cô ta lúc nào cũng chỉ cần một động tác nhỏ vô ý thôi cũng có thể khuấy động thành công tâm trí của người khác.
“Phải, tôi liếm rồi lại liếm, mút rồi lại mút, khó lắm mới tống cổ Địch Lệ Ba đi được, nhưng mà tôi lại chưa được giải quyết, hay là chị Ngọc Dung giúp tôi đi?”
Nếu như là trước đây, mấy lời này tôi sẽ không bao giờ thốt ra ngoài miệng. Nhưng với ‘niềm yêu thích mãnh liệt’ với ngành này, tôi rõ ràng đã thay đổi rồi. Hay là nói, đáy lòng tôi vốn dĩ đã như vậy, chỉ là sự mờ mịt đó bây giờ đã được ngành nghề này làm rõ hơn rồi mà thôi.
Trương Ngọc Dung mỉm cười khúc khích, sau đó, lúc tôi thậm chí còn không chú ý đến, cô ta nằm sấp lên người tôi, đôi mắt xinh đẹp, chiếc lưỡi liếm quanh đôi môi thơm ngọt, sự căng tròn áp vào ngực tôi, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất da đen cọ cọ trên người tôi vô cùng có tiết tấu, còn đôi bàn tay nhỏ trắng nõn đó lại lặng lẽ sờ vào một bộ phận nào đó của tôi.
Cách lớp quần áo, lúc siết lấy, lúc vuốt ve nhẹ nhàng, mỗi cái đều vô cùng vừa phải, mỗi cái đều khiến tôi vô cùng hưởng thụ. Tôi vốn tưởng sự co giật trong vài giây cuối cùng mới là điểm mà đàn ông thích thú nhất, nhưng mà Trương Ngọc Dung đã dùng tay của cô ta để nói cho tôi biết, tôi hiển nhiên đã sai rồi, hơn nữa còn sai rất thậm tệ.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thủ thỉ nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng nhỏ mê người của cô ta, rất câu hồn, giống như là yêu hồ chín móng đến từ địa ngục, muốn lôi kéo hồn phách của con người xuống địa ngục vậy, khiến tôi không thể ngưng được, muốn chiến cũng không xong.
Rất nhanh, đại khái cũng hai, ba phút gì đó, tôi ngay cả mở miệng cầu xin cũng không kịp nữa, tôi đã nộp vũ khí đầu hàng dưới bàn tay nhỏ của Trương Ngọc Dung.
Sau đó, Trương Ngọc Dung nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm dái tai tôi: “Nhóc con, muốn hầu hạ chị đây cậu còn non lắm, khi nào có thể chịu qua mười phút dưới tay tôi, cậu có thể trở thành một trai bao hợp lệ rồi.”
Tôi rất xấu hổ, một người đàn ông, vậy mà lại bại dưới hai ba phút ra tay của phụ nữ, thật đúng là mất mặt.
“Tôi muốn là người giỏi nhất, tôi không muốn chỉ là hợp lệ.”
Chiếc lưỡi hồng hồng của Trương Ngọc Dung khẽ lè ra, chỉ có chút đầu lưỡi: “Vậy thì đợi có thể chịu được nửa tiếng đi, đến bây giờ tôi chưa từng gặp qua một người đàn ông nào có thể hết. Cậu…chắc cũng bỏ đi.”
Sau đó, Trương Ngọc Dung mỉm cười rời đi, trước khi ra cửa còn ném cho tôi một sấp tiền, nói đây là tiền tiêu vặt của tôi.
Ừm, chí ít thì từ số tiền tiêu vặt này, tôi vẫn còn có tương lai bồi dưỡng…
Sau khi ra khỏi Địa Liệt Hành Tinh, tôi đi thẳng về chỗ ở.
Diêu Mộc Thanh không có nhà, chắc là lại đi làm rồi.
Tôi thay quần áo rồi giặt sạch sẽ, vừa định ra tay làm chút đồ ăn thì kết quả chuông điện thoại reo lên.
Tôi suy nghĩ xem đây rốt cuộc là Trương Ngọc Dung hay Vũ Bích Phượng, nhưng lúc cầm điện thoại lên tôi phát hiện mình sai rồi, cuộc gọi đến từ người bạn thuở nhỏ, Ngô Diệc Thành.
Trong tiệm cơm đã hẹn, tôi đã gặp Ngô Diệc Thành, sau khi hai người ngồi xuống thì liền bắt đầu ăn phàm uống tục, không có chút xíu câu nệ nào.
Cậu ta nói với tôi hôm nay đến có việc, nên thuận tiện qua thăm tôi, trước đó đã đi bệnh viện thăm ba tôi rồi.
Tôi không có nói gì mà trực tiếp kính cậu ta một ly rượu, anh em tốt không cần nói quá nhiều với nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Ngô Diệc Thành đã uống say đến hồ đồ đòi đi hát karaoke, hơn nữa còn đòi tìm loại có mấy cô gái điếm nữa.
Hết cách, tôi đành đưa cậu ta đến một KTV gần đây.
Kết quả là vừa bước vào cửa, cậu ta liền nhìn trúng một tiểu cô nương đang thanh toán ở quần tiếp tân.
Cô gái nhỏ đó quả thực rất xinh đẹp, tuổi tác khoảng 20, đúng vào một độ tuổi đẹp đẽ, một thân váy trắng tóc đuôi ngựa, khiến cô ta trông rất thuần khiết, trong xã hội bây giờ cô ta giống như là một đóa hoa sen rực rỡ nhưng không diêm dúa, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng chìa khóa của vấn đề chính là, người ta là khách hàng đang thanh toán, chứ không phải là mấy cô gái điếm.
Ngô Diệc Thành loạng choạng muốn đi túm lấy người ta hát hò cùng với mình, tôi vội vàng túm lấy cậu ta lại.
Nhưng mà nói thật là tôi không túm được tên này, thân hình cậu ta cao lớn, từ nhỏ lại luyện võ, tôi còn sợ tôi mà túm cậu ta khiến cậu ta tức giận rồi lại mượn rượu nện một đấm sưng mắt của tôi nữa.
Lúc tôi đang không biết làm thế nào thì có một người đàn ông xăm một cái đầu hổ trên cánh tay từ trên lầu đi xuống, lảo lảo đảo đảo, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên là cũng uống say rồi.
Hơn nữa, điều cực kỳ trùng hợp là hắn ta cũng xem cô gái đó là một gái điếm.
“Yo, em gái xinh đẹp này, lên trên chơi với anh đi!”
Cánh tay hổ ra tay kéo cô gái đó, cô gái đó giãy dụa, nhân viên phục vụ của KTV ở bên cạnh cũng khuyên can.
Tôi lôi Ngô Diệc Thành đi ra ngoài: “Được rồi, cô gái đó bị khách hàng khác chọn rồi, chúng ta đi thôi!”
“Mẹ nó, ai dám giành gái của tôi!!!”
Trời đất chứng giám, tôi vốn là muốn khuyên Ngô Diệc Thành mau mau rời đi, nhưng không ngờ câu nói này dường như đã chọc giận cậu ta rồi, cậu ta giãy dụa ra khỏi sự lôi kéo của tôi, sải bước lớn xông lên trước đối mặt với người đàn ông đầu hổ, bôm bốp đánh cho đến khi người ta choáng váng, đầu chảy máu.
“Ai ya, đậu xanh, các anh em, tao bị đánh rồi, mau xuống đây, mau xuống đây đi!”
Cánh tay hổ cất giọng la hét ở kia, nhưng Ngô Diệc Thành lại cực kỳ thoải mái nói với cô gái nhỏ đó: “Em gái, đừng sợ, anh đây bảo vệ em!”
Đậu xanh cậu còn không có ai bảo vệ kìa, ở đó mà bảo vệ người khác!
Nghe thấy những tiếng bước chân loạn xạ trên lầu, tôi trực tiếp vác Ngô Diệc Thành trên vai, rồi quay người lại chạy.
Đằng sau truyền đến tiếng chửi say xỉn của cánh tay hổ: “Con bitch thối, lão tử tối nay không làm chết mày thì không được, dám kêu người đánh tao à!”
Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cô gái ngốc đó một cái, còn đang đứng sững sờ ở đó nữa!
“Cô bị ngốc à, còn ngây ngốc ở đó nữa là sẽ bị đánh chết đó, mau chạy theo tôi!!!”
Sau đó, cô gái ngốc đó mới chạy ra khỏi KTV với tôi.
Ra khỏi cửa, mảnh đất u tối ở bên cạnh có một bụi cây, tôi vác Ngô Diệc Thành cũng không thể chạy nhanh được, hiển nhiên cô ngốc đó cũng không giống như người có thể chạy nhanh, thế là tôi trực tiếp đưa hai người họ chui vào trong bụi cây.
Ngay sau đó, có mười mấy tên côn đồ cầm theo gậy sắt hoặc bình rượu bị vỡ từ KTV xông ra ngoài, lao về hướng chúng tôi …
Bình luận facebook