Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
CHƯƠNG 133: XIN HÃY YÊN TÂM HƯỞNG THỤ
Loan Gia Gia trừng mắt nhìn tôi một cái, cho rằng tôi đang trêu cô. Thế là cô ấy rút tay của mình ra, cầm điện thoại lên xem, không biết đang xem gì.
Đương nhiên cô ấy xem gì tôi hoàn toàn không thấy tò mò, tôi chỉ cảm thấy có chút hứng thứ với mặt mộc của cô ấy mà thôi.
Phải nói là sau khi trút bỏ những bộ quần áo lòe loẹt tầm thường, chỉ nhìn vào sự ngây thơ thanh tú thì Loan Gia Gia quả thật vẫn vô cùng xinh đẹp, nhìn thôi cũng thấy thích mắt.
Thế là tôi kéo đôi tay nhỏ nhắn đang nghịch di động của cô ta, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, đôi tay này trắng nõn, mềm mại, năm ngón tay thon dài, nếu được đôi tay này nắm lấy cỗ đó, nhất định sẽ sung sướng vô cùng.
“Anh làm gì vậy?”
Loan Gia Gia nhỏ giọng hỏi, tôi không nói gì, ra hiệu ý bảo cô ngồi xổm trước ghế dựa.
Cô nghe lời làm theo, cúi mình xuống lưng tựa vào ghế.
Tôi đưa tay thò vào trong chiếc áo rộng thùng thình của cô ấy, nghịch hai gò đồi to tròn đàn hồi của cô.
Không lâu sau khuôn mặt của Loan Gia Gia đã chuyển sang sắc hồng, nhưng cô ấy vẫn không đứng dậy.
Không đứng dậy có nghĩa là không chống đối, mà bây giờ không chống đối tức là chính cô ấy cũng có nhu cầu.
Vài phút sau, khi tôi còn đang chìm đắm trong sự sung sướng vì được hưởng thụ đôi gò bồng đảo đầy đặn của cô ấy thì bỗng có một cô tiếp viên mặc đồng phục mỉm cười bước đến.
Tôi vỗ nhẹ ngực cô rồi rút tay ra, làm bộ như đang đọc báo.
Loan Gia Gia đúng là thông minh thật, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi làm bộ như đang xoay người đi nhặt điện thoại vậy, cô nhặt điện thoại từ trên mặt sàn lên, sau đó vuốt lại tóc tai rồi quay về chỗ ngồi của mình.
“Chào cô, tôi thấy mặt cô hơi đỏ, xin hỏi có phải cô đang thấy khó chịu trong người không?”
Tiếp viên nhiệt tình lại lễ phép hỏi, Loan Gia Gia trông có vẻ bối rối, nhưng rồi cô ấy cũng trả lời một cách rất hoàn hảo: “Không có gì, ban nãy điện thoại rơi xuống dưới, lúc cuối người xuống nhặt thấy có hơi ngộp thôi.”
“Dạ vâng, nếu cô cần gì thì có thể liên hệ chúng tôi.”
Cô tiếp viên kia gật đầu mỉm cười rồi bước đi.
“Cô thông mình thật đó, Loan Gia Gia.”
“Tất nhiên, trên mặt tôi có viết chữ thông minh đây này.”
Tôi đột nhiên nhận ra, hình như lời cô ấy nói rất là có lý.
Thế nên tôi quyết định sẽ đi sâu vào bên trong cô hơn để lĩnh hội, để hiểu biết nơi sâu sắc hơn, tranh thủ đạt được trình độ ướt át nhớp nháp như vậy.
Tôi đặt tờ báo trên đùi cô để che lại, sau đó liền đưa tay luồn từ trên bụng cô, gỡ cúc quần ra rồi thò tay vào trong quần cô, cách một lớp quần nhỏ trơn bóng nhẹ nhàng sờ mó cô ấy, có vẻ dịu dàng trìu mến vô cùng.
Loan Gia Gia vội cầm tờ báo đậy kín lại, dùng tóc để che đi hai bên má, làm bộ như đang đọc báo.
“Anh làm thật à? Chúng ta đang ở trên tàu cao tốc đó, đâu đâu cũng có người.”
“Dù sao thì bên tay phải của cô là cửa sổ còn bên tay trái là tôi, trước sau đã có hai hàng ghế che rồi.”
Loan Gia Gia không nói gì nữa, tôi nghĩ không phải là cô ấy không muốn nói, mà cô sợ một khi mình mở miệng ra chẳng nói được lời nào mà chỉ thốt ra những tiếng rên dồn dập.
Tôi còn có thể nhận thấy được đôi chân dài trắng nõn của cô ấy đang căng chặt, khe khẽ cọ sát. Đây là một kiểu giãy giụa, vùng vẫy, là dấu hiệu cho thấy cơ thể đã bắt đầu hứng lên dưới sự kích thích.
Vài phút sau, Loan Gia Gia đột nhiên mở chiếc túi da bên cạnh lấy một chiếc khăn tay ra nhét vào trong khuôn miêng quyến rũ của mình rồi cắn thật chặt.
Tôi còn chưa đi vào mà cô ấy đã chịu không nổi rồi, vậy đến lúc tôi vào trong thì còn sẽ đến mức nào nữa chứ!
Tôi quyết định thử xem sao, nhưng vào lúc này tiếp viên trên tàu lại bước đến, nhưng lần này là một người khác, còn đẩy theo một chiếc bàn đẩy nhỏ, chia đồ ăn thức uống cho các hành khách trên tàu.
Tôi thấy thế liền rút tay ra, đưa tay lau sạch thứ chất lỏng dính nhớp nơi đầu ngón tay lên bụng cô ấy.
Không lâu sau, tiếp viên đã đẩy bàn đẩy bước đến bên cạnh chúng tôi, tôi nhận lấy đồ ăn rồi nói cảm ơn cô ta, cô ta cũng mỉm cười gật đầu, nói tôi không cần phải khách sáo.
Tôi chính là con người lễ phép, lịch thiệp, văn minh như thế đấy.
Đợi tới khi cô tiếp viên kia đi khỏi, tôi nhờ tờ báo che chắn lại đưa tay mò vào trong quần của Loan Gia Gia.
Cô ấy đưa tay muốn ngăn tôi lại, rất rõ ràng là cô không thể chịu nổi sự kích thích này.
Nhưng sự chống cự của cô ấy bị tôi ngó lơ, trong mắt người khác, tôi đang cầm điện thoại bằng tay trái nhiêm túc xem video. Nhưng thật ra lúc này đây toàn bộ sự chú ý của tôi đều đang đổ dồn về nơi ướt át ngại ngùng kia.
Sự ẩm ướt này, sự đẫy đà này, cái chuyển động đóng mở như đang hô hấp này, tất cả đều đang khiến tôi mê say, cũng làm cô ấy chìm đắm.
Khi ngay cả chiếc khăn tay kia cũng không thể đè nén được sự sung sướng nữa, Loan Gia Gia thốt ra một tiếng “ưm” từ trong mũi.
Tôi sửng sốt, không thể ngờ rằng ý chí của cô ấy lại yếu đến thế.
Cũng may là Loan Gia Gia nhanh nhạy cực kỳ, ngay lập tức hắt xì một cái, che giấu tiếng ưm lúc nãy.
Tôi thấy chiếc khăn không còn đủ với cô ấy nữa, thế là tôi vươn tay trái ra cắm ống hút vào ly nước rồi đưa cho cô.
Cô ấy nhận lấy ly nước, nhìn tôi ra hiệu ý bảo tôi đừng làm tiếp nữa.
Tôi khẽ gật đầu, dường như tới lúc này cô ấy mới yên tâm ngậm lấy ống hút.
Ngay sau đó, vào lúc cô đang hút lấy nước trong ly thì tay của tôi cứ thế kéo chiếc quần lót vải bông của cô ấy ra rồi nhẹ nhàng chui vào trong.
Rồi tôi trông thấy ly nước của Loan Gia Gia nổi bong bóng.
“Đã lớn rồi mà còn cứng đầu, uống đàng hoàng không được thổi bong bóng, nghe chưa?”
Khuôn mặt của Loan Gia Gia thoáng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng vẫn không dám hé môi, sợ một khi mở miệng thì tiếng rên rỉ mềm mại ấy sẽ vang vọng khắp khoang tàu.
Tay tôi nhẹ nhàng khẩy, khi thì chậm rãi khi thì gấp gáp, khiến cho cơ thể cô cũng dập dìu theo ngón tay tôi, giống hệt như một điệu nhạc tao nhã, tấu lên từng khúc nhạc êm ái diệu kỳ vậy.
Ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Loan Gia Gia đã run lên không ngừng, trông chẳng khác gì đang bị điện giật cả.
Trong thoáng chốc đó, tôi có thể cảm nhận được ngón tay mình như đang bị hút vào bên trong, vô cùng thoải mái. Tôi còn lo rằng khi rút ra sẽ vang lên một tiếng “phụt” giống như tiếng khi mở nắp chai vậy.
Hơn mười phút sau, cơ thể Loan Gia Gia ngừng run lên, từ đầu đến đuôi không hề rên một tiếng nào, thế nên bị nghẹn tới mức mặt mày đỏ bừng bừng, thở hổn hển khe khẽ nỉ non.
Có người đi ngang qua, tôi ngừng tay lại, Loan Gia Gia cũng giả bộ như đang uống nước, không hề khiến một ai để ý đến.
Đợi đến khi người nọ bước qua thì Loan Gia Gia mới nhỏ giọng nói với tôi: “Được rồi, tôi thoải mái rồi, dừng lại đi.”
“Được.”
Tôi đồng ý một cách vô cùng dứt khoát, sau đó ngón tay tiếp tục khẩy một cách dịu dàng.
Loan Gia Gia véo mạnh vào sau lưng tôi, véo vào một miếng thịt khiến tôi đau đến nghiến răng.
“Vậy chúng ta thử xem ai sẽ chịu thua trước!”
Tay tôi lại khẩy nhanh hơn, dùng tốc độ nhanh nhất mà gần đây tôi luyện được nhờ dùng đồng xu.
Ngay lúc đó Loan Gia Gia đã muốn điên luôn rồi, nước trong bình vì bị cô thổi mà nổi bong bóng vang lên tiếng “phụt phụt phụt”, cũng may là trong đó không có xà bông, nếu không chắc bây giờ cả khoang tàu đều ngập bọt xà phòng mất.
Khoảng năm phút sau, Loan Gia Gia rốt cục cũng buông đôi tay đang nhéo tôi ra, cô ấy không dám nhéo nữa, hoặc là do cô không còn sức để mà nhéo, cả người cô ấy lại run rẩy, hệt như đang lên cơn suyễn vậy.
Sau đó tôi chợt nghe có tiếng ‘tí tách” nho nhỏ vang lên.
Cúi đầu nhìn, ở dưới quần cô ấy đang có những giọt chất lỏng nhớp nháp chảy xuống, từ đó tỏa ra một thứ hương vị nóng bỏng, khiến ngay cả không khí cũng trở nên… quyến rũ.
“Trần Cẩn Phong, xin anh đó, dừng tay đi, tôi đã thỏa mãn rồi, rôi đều đã ra rồi…”
Loan Gia Gia thấp giọng xin tôi tha thứ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ van nài, nhưng ẩn sâu trong đó tôi còn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.
“Tôi thấy cô rất hưng phấn, rất vui vẻ, rất thoải mái, là một vị khách chất lượng cao, thế nên tôi quyết định sẽ phục vụ thêm hai tiếng nữa, xin quý khách yên tâm hưởng thụ.”
Loan Gia Gia trừng mắt nhìn tôi một cái, cho rằng tôi đang trêu cô. Thế là cô ấy rút tay của mình ra, cầm điện thoại lên xem, không biết đang xem gì.
Đương nhiên cô ấy xem gì tôi hoàn toàn không thấy tò mò, tôi chỉ cảm thấy có chút hứng thứ với mặt mộc của cô ấy mà thôi.
Phải nói là sau khi trút bỏ những bộ quần áo lòe loẹt tầm thường, chỉ nhìn vào sự ngây thơ thanh tú thì Loan Gia Gia quả thật vẫn vô cùng xinh đẹp, nhìn thôi cũng thấy thích mắt.
Thế là tôi kéo đôi tay nhỏ nhắn đang nghịch di động của cô ta, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, đôi tay này trắng nõn, mềm mại, năm ngón tay thon dài, nếu được đôi tay này nắm lấy cỗ đó, nhất định sẽ sung sướng vô cùng.
“Anh làm gì vậy?”
Loan Gia Gia nhỏ giọng hỏi, tôi không nói gì, ra hiệu ý bảo cô ngồi xổm trước ghế dựa.
Cô nghe lời làm theo, cúi mình xuống lưng tựa vào ghế.
Tôi đưa tay thò vào trong chiếc áo rộng thùng thình của cô ấy, nghịch hai gò đồi to tròn đàn hồi của cô.
Không lâu sau khuôn mặt của Loan Gia Gia đã chuyển sang sắc hồng, nhưng cô ấy vẫn không đứng dậy.
Không đứng dậy có nghĩa là không chống đối, mà bây giờ không chống đối tức là chính cô ấy cũng có nhu cầu.
Vài phút sau, khi tôi còn đang chìm đắm trong sự sung sướng vì được hưởng thụ đôi gò bồng đảo đầy đặn của cô ấy thì bỗng có một cô tiếp viên mặc đồng phục mỉm cười bước đến.
Tôi vỗ nhẹ ngực cô rồi rút tay ra, làm bộ như đang đọc báo.
Loan Gia Gia đúng là thông minh thật, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi làm bộ như đang xoay người đi nhặt điện thoại vậy, cô nhặt điện thoại từ trên mặt sàn lên, sau đó vuốt lại tóc tai rồi quay về chỗ ngồi của mình.
“Chào cô, tôi thấy mặt cô hơi đỏ, xin hỏi có phải cô đang thấy khó chịu trong người không?”
Tiếp viên nhiệt tình lại lễ phép hỏi, Loan Gia Gia trông có vẻ bối rối, nhưng rồi cô ấy cũng trả lời một cách rất hoàn hảo: “Không có gì, ban nãy điện thoại rơi xuống dưới, lúc cuối người xuống nhặt thấy có hơi ngộp thôi.”
“Dạ vâng, nếu cô cần gì thì có thể liên hệ chúng tôi.”
Cô tiếp viên kia gật đầu mỉm cười rồi bước đi.
“Cô thông mình thật đó, Loan Gia Gia.”
“Tất nhiên, trên mặt tôi có viết chữ thông minh đây này.”
Tôi đột nhiên nhận ra, hình như lời cô ấy nói rất là có lý.
Thế nên tôi quyết định sẽ đi sâu vào bên trong cô hơn để lĩnh hội, để hiểu biết nơi sâu sắc hơn, tranh thủ đạt được trình độ ướt át nhớp nháp như vậy.
Tôi đặt tờ báo trên đùi cô để che lại, sau đó liền đưa tay luồn từ trên bụng cô, gỡ cúc quần ra rồi thò tay vào trong quần cô, cách một lớp quần nhỏ trơn bóng nhẹ nhàng sờ mó cô ấy, có vẻ dịu dàng trìu mến vô cùng.
Loan Gia Gia vội cầm tờ báo đậy kín lại, dùng tóc để che đi hai bên má, làm bộ như đang đọc báo.
“Anh làm thật à? Chúng ta đang ở trên tàu cao tốc đó, đâu đâu cũng có người.”
“Dù sao thì bên tay phải của cô là cửa sổ còn bên tay trái là tôi, trước sau đã có hai hàng ghế che rồi.”
Loan Gia Gia không nói gì nữa, tôi nghĩ không phải là cô ấy không muốn nói, mà cô sợ một khi mình mở miệng ra chẳng nói được lời nào mà chỉ thốt ra những tiếng rên dồn dập.
Tôi còn có thể nhận thấy được đôi chân dài trắng nõn của cô ấy đang căng chặt, khe khẽ cọ sát. Đây là một kiểu giãy giụa, vùng vẫy, là dấu hiệu cho thấy cơ thể đã bắt đầu hứng lên dưới sự kích thích.
Vài phút sau, Loan Gia Gia đột nhiên mở chiếc túi da bên cạnh lấy một chiếc khăn tay ra nhét vào trong khuôn miêng quyến rũ của mình rồi cắn thật chặt.
Tôi còn chưa đi vào mà cô ấy đã chịu không nổi rồi, vậy đến lúc tôi vào trong thì còn sẽ đến mức nào nữa chứ!
Tôi quyết định thử xem sao, nhưng vào lúc này tiếp viên trên tàu lại bước đến, nhưng lần này là một người khác, còn đẩy theo một chiếc bàn đẩy nhỏ, chia đồ ăn thức uống cho các hành khách trên tàu.
Tôi thấy thế liền rút tay ra, đưa tay lau sạch thứ chất lỏng dính nhớp nơi đầu ngón tay lên bụng cô ấy.
Không lâu sau, tiếp viên đã đẩy bàn đẩy bước đến bên cạnh chúng tôi, tôi nhận lấy đồ ăn rồi nói cảm ơn cô ta, cô ta cũng mỉm cười gật đầu, nói tôi không cần phải khách sáo.
Tôi chính là con người lễ phép, lịch thiệp, văn minh như thế đấy.
Đợi tới khi cô tiếp viên kia đi khỏi, tôi nhờ tờ báo che chắn lại đưa tay mò vào trong quần của Loan Gia Gia.
Cô ấy đưa tay muốn ngăn tôi lại, rất rõ ràng là cô không thể chịu nổi sự kích thích này.
Nhưng sự chống cự của cô ấy bị tôi ngó lơ, trong mắt người khác, tôi đang cầm điện thoại bằng tay trái nhiêm túc xem video. Nhưng thật ra lúc này đây toàn bộ sự chú ý của tôi đều đang đổ dồn về nơi ướt át ngại ngùng kia.
Sự ẩm ướt này, sự đẫy đà này, cái chuyển động đóng mở như đang hô hấp này, tất cả đều đang khiến tôi mê say, cũng làm cô ấy chìm đắm.
Khi ngay cả chiếc khăn tay kia cũng không thể đè nén được sự sung sướng nữa, Loan Gia Gia thốt ra một tiếng “ưm” từ trong mũi.
Tôi sửng sốt, không thể ngờ rằng ý chí của cô ấy lại yếu đến thế.
Cũng may là Loan Gia Gia nhanh nhạy cực kỳ, ngay lập tức hắt xì một cái, che giấu tiếng ưm lúc nãy.
Tôi thấy chiếc khăn không còn đủ với cô ấy nữa, thế là tôi vươn tay trái ra cắm ống hút vào ly nước rồi đưa cho cô.
Cô ấy nhận lấy ly nước, nhìn tôi ra hiệu ý bảo tôi đừng làm tiếp nữa.
Tôi khẽ gật đầu, dường như tới lúc này cô ấy mới yên tâm ngậm lấy ống hút.
Ngay sau đó, vào lúc cô đang hút lấy nước trong ly thì tay của tôi cứ thế kéo chiếc quần lót vải bông của cô ấy ra rồi nhẹ nhàng chui vào trong.
Rồi tôi trông thấy ly nước của Loan Gia Gia nổi bong bóng.
“Đã lớn rồi mà còn cứng đầu, uống đàng hoàng không được thổi bong bóng, nghe chưa?”
Khuôn mặt của Loan Gia Gia thoáng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng vẫn không dám hé môi, sợ một khi mở miệng thì tiếng rên rỉ mềm mại ấy sẽ vang vọng khắp khoang tàu.
Tay tôi nhẹ nhàng khẩy, khi thì chậm rãi khi thì gấp gáp, khiến cho cơ thể cô cũng dập dìu theo ngón tay tôi, giống hệt như một điệu nhạc tao nhã, tấu lên từng khúc nhạc êm ái diệu kỳ vậy.
Ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Loan Gia Gia đã run lên không ngừng, trông chẳng khác gì đang bị điện giật cả.
Trong thoáng chốc đó, tôi có thể cảm nhận được ngón tay mình như đang bị hút vào bên trong, vô cùng thoải mái. Tôi còn lo rằng khi rút ra sẽ vang lên một tiếng “phụt” giống như tiếng khi mở nắp chai vậy.
Hơn mười phút sau, cơ thể Loan Gia Gia ngừng run lên, từ đầu đến đuôi không hề rên một tiếng nào, thế nên bị nghẹn tới mức mặt mày đỏ bừng bừng, thở hổn hển khe khẽ nỉ non.
Có người đi ngang qua, tôi ngừng tay lại, Loan Gia Gia cũng giả bộ như đang uống nước, không hề khiến một ai để ý đến.
Đợi đến khi người nọ bước qua thì Loan Gia Gia mới nhỏ giọng nói với tôi: “Được rồi, tôi thoải mái rồi, dừng lại đi.”
“Được.”
Tôi đồng ý một cách vô cùng dứt khoát, sau đó ngón tay tiếp tục khẩy một cách dịu dàng.
Loan Gia Gia véo mạnh vào sau lưng tôi, véo vào một miếng thịt khiến tôi đau đến nghiến răng.
“Vậy chúng ta thử xem ai sẽ chịu thua trước!”
Tay tôi lại khẩy nhanh hơn, dùng tốc độ nhanh nhất mà gần đây tôi luyện được nhờ dùng đồng xu.
Ngay lúc đó Loan Gia Gia đã muốn điên luôn rồi, nước trong bình vì bị cô thổi mà nổi bong bóng vang lên tiếng “phụt phụt phụt”, cũng may là trong đó không có xà bông, nếu không chắc bây giờ cả khoang tàu đều ngập bọt xà phòng mất.
Khoảng năm phút sau, Loan Gia Gia rốt cục cũng buông đôi tay đang nhéo tôi ra, cô ấy không dám nhéo nữa, hoặc là do cô không còn sức để mà nhéo, cả người cô ấy lại run rẩy, hệt như đang lên cơn suyễn vậy.
Sau đó tôi chợt nghe có tiếng ‘tí tách” nho nhỏ vang lên.
Cúi đầu nhìn, ở dưới quần cô ấy đang có những giọt chất lỏng nhớp nháp chảy xuống, từ đó tỏa ra một thứ hương vị nóng bỏng, khiến ngay cả không khí cũng trở nên… quyến rũ.
“Trần Cẩn Phong, xin anh đó, dừng tay đi, tôi đã thỏa mãn rồi, rôi đều đã ra rồi…”
Loan Gia Gia thấp giọng xin tôi tha thứ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ van nài, nhưng ẩn sâu trong đó tôi còn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.
“Tôi thấy cô rất hưng phấn, rất vui vẻ, rất thoải mái, là một vị khách chất lượng cao, thế nên tôi quyết định sẽ phục vụ thêm hai tiếng nữa, xin quý khách yên tâm hưởng thụ.”
Bình luận facebook