Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
CHƯƠNG 16: BỊ CHÉM RỒI
“Trần Cẩn Phong, tôi không biết vì sao lại nói với cậu nhiều như thế, có lẽ là đơn giản vì cậu rất đẹp trai, khiến tôi rất thích. Thế nên hành động xúc phạm bây giờ của cậu tôi sẽ không để trong lòng.”
“Nhưng nếu cậu đã làm trong ngành này, hãy gọi tôi một tiếng chị Ngọc Dung, thì tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ phải nói với cậu rằng, đừng bán đứng cơ thể hành động ngu ngốc hèn hạ, như Diêu Mộc Thanh vậy. Như những người như chúng ta, dùng não mới là quan trọng nhất, nhớ kỹ, cậu là một người lao động trí óc, không phải người lao động chân tay.”
Tôi dừng lại hành động ở thân dưới, buông hai bàn chân của Trương Ngọc Dung ra.
Sau đó, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo, kể chuyện hôm qua mắng chửi Trịnh Thế Hạo với cô ta, nói rằng ba tỷ trong này đều là tiền vay và lãi của tôi.
Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc sau đó đưa bật lửa cho tôi, cầm lấy thẻ ngân hàng, nhưng cô không cầm lên mà dùng một ngón tay đè lên nhẹ xoay trên mặt bàn, tấm thẻ xoay vòng vòng cuối cùng cũng không thoát khỏi ngón tay của cô.
“Nếu là người khác, ba tỷ này chỉ là tiền vốn của tôi, có thể miễn cưỡng chi trả cho tiền lãi. Giống như tấm thẻ này, tôi muốn nó bay nó mới được bay. Nhưng cậu không giống thế, tôi cũng không biết được là khác chỗ nào, có lẽ trong lòng thật sự thích cậu chăng?”
Trương Ngọc Dung cười, cười đẹp như hoa nhưng lại khiến người ta không phân được thật giả.
“Thực ra hôm qua chuyện cậu làm tôi đã nghe nói rồi, làm rất tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt, ở tuổi này có thể khiến Trịnh Thế Hạo nhận thua thì chỉ có mình cậu, tôi rất thích cá tính quyết đoán ấy. Thế nên tối quyết định thả cậu đi, thoát khỏi ngành này, nói xem, sau này cậu có dự định gì.”
Tôi trả lời: “Chị Ngọc Dung quyến rũ tôi thử đi, quyến rũ xong không chừng tôi vẫn tiếp tục làm ngành này với chị đấy.”
Trương Ngọc Dung lại cười nói: “Cậu không phải muốn làm tiếp với tôi, cậu đang âm mưu muốn “xử” tôi à?”
Nhìn cơ thể trưởng thành mê hoặc lòng người ấy của Trương Ngọc Dung, lòng tôi không kìm được dậy sóng: “Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, ai lại không muốn?”
Trương Ngọc Dung không đáp lại vấn đề này, hỏi ngược tôi về sau có dự định gì, định rửa tay gác kiếm hay muốn một trong hai người Vũ Bích Phượng hay Địch Lệ Ba bao nuôi.
“Đây cũng là một con đường không tồi, cho dù là Vũ Bích Phượng hay Địch Lệ Ba, bọn họ đều có thể cho cậu một khoản tiền lớn, chỉ cần kỹ năng tốt, mấy chục tỷ cũng không thành vấn đề, đủ cho cậu sống sung sướng nhàn nhã.”
Tôi không cười đùa nữa, nghiêm túc nói: “Tôi muốn tiếp tục làm với chị.”
“Ủa?!
Đáp án ấy rõ ràng vượt ngoài dự tính của Trương Ngọc Dung khiến cô vô cùng kinh ngạc.
“Tôi thấy chị Ngọc Dung nói đúng, nếu đã bước chân vào ngành này thì sẽ để lại dấu vết cả đời, chỉ cần có người quen nhận ra, thì cả đời này tôi luôn là trai bao, nếu đã như vậy thì tại sao tôi không đi cùng một con đường với chị Ngọc Dung chứ, trở thành một con bồ câu mà bọn họ chỉ có thể nhìn mà không bao giờ chạm tới được?”
Một lúc lâu sau Trương Ngọc Dung không nói gì, chỉ nhìn tôi, tôi không có chút trốn tránh nào đón ánh nhìn của cô ấy.
Một lúc sau, Trương Ngọc Dung mới mở lời: “Tôi biết bản thân vì sao thích cậu rồi, bởi vì cậu giống như một tôi thời còn trẻ vậy.”
Giống tôi hay không, tôi không biết, nhưng muốn trở thành con chim bồ câu ấy không thể nào thiếu sự dạy dỗ từ Trương Ngọc Dung, hơn nữa kinh nghiệm của cô còn giúp tôi bớt phải đi mấy con đường vòng.
“Chị Ngọc Dung, tôi không muốn khách nào cũng tiếp, tôi muốn được đủ tự do, nhưng vẫn cần sự giúp đỡ của chị. Bây giờ tôi không có gì giúp được cho chị, báo đáp chị, nhưng tương lai chắc chắn tôi sẽ làm được.”
Tấm thẻ ngân hàng dưới ngón tay thon thả vẫn quay vòng vòng, chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc.
Nhưng trong khoảnh khắc, tấm thẻ bay về trước mặt tôi dưới sự cử động của ngón tay ấy.
“Về sau gọi tôi là chị, tấm thẻ này cậu giữ lấy, cứ coi như quà gặp mặt chị tặng cậu. Tiền trong đó đừng tiêu lung tung, đi mua một con xe trước, nhất định phải là xe xịn, cho dù là hàng qua sử dụng cũng phải là hàng cao cấp, đấy gọi là người đẹp vì lụa, quần áo tử tế là điều buộc phải có…”
Buổi trưa ấy Trương Ngọc Dung nói rất nhiều khiến tôi thu hoạch được kha khá.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Trương Ngọc Dung còn có việc nên chị rời đi trước, tôi ước chừng xem tấm thẻ ngân hàng sau đó gọi điện cho Vũ Bích Phượng.
“Gì thế, tôi đang họp, có chuyện gì nói mau.”
“Tôi đang lấy đồ lót của cô để thủ dâm nè, cưng à.”
“… Trần Cẩn Phong, anh là đồ khốn kiếp, lần sau gặp nhau đợi xem tôi xử lí anh thế nào!”
Sau đó Vũ Bích Phượng dập điện thoại, gọi lần nữa cũng không nghe, thế là tôi chỉ đành gửi tin nhắn cho cô nàng, hi vọng cô có thời gian thì đưa tôi đi xem xe đã qua sử dụng.
Vũ Bích Phượng không trả lời tin nhắn, tôi cũng không giục nữa rồi gọi xe tới một trường học lái xe gần đó.
Trường học lại bảo tôi đăng kí kỳ sau, nói rằng học sinh kỳ này ngày mai phải đi thi lý thuyết rồi, tôi trực tiếp tới tìm hiệu trưởng thẳng thắn trình bày, cuối cùng dùng sáu triệu giải quyết xong, tôi không cần tham gia thi lý thuyết nữa, đến lúc đó lên xe tập lái cùng học sinh kỳ này luôn.
Sau đó hết chuyện rồi, tôi đi dạo trên con phố lớn, dù sao cách chỗ ở không xa nên sau đó đi về nhà.
Bỗng nhiên có một chiếc xe phanh lại ở gần chỗ tôi, sau đó có năm tên lực lưỡng vác dao xông xuống, điên cuồng nhào về chỗ tôi.
Lưỡi dao sắc bén dưới ánh nắng phản chiếu sắc lạnh lẽo nhuốm đầy vẻ lạnh giá sắc nhọn.
Bên cạnh có chiếc xe đạp, tôi vội vã bê nó lên rồi đánh nhau với năm tên lực lưỡng.
Tuy không biết vì sao họ muốn chém tôi, nhưng bây giờ rõ ràng tôi cũng quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Vừa đạp được vào một người, ngay sau đó trên lưng cũng bị chém một nhát, cảm giác rách ra ấy khiến tôi đau đớn đến xé gan xé phổi.
Tôi vung chiếc xe đạp rồi quay lại đập mạnh vào hắn ta một cái, đập khiến hắn ngã xuống đất, khi chuẩn bị đạp thêm một cái nữa thì trước ngực bỗng nhiên bị rạch thêm một đường…
Trận đánh rất ngắn, mới ba phút thôi đã kết thúc, nhưng là bọn họ dừng tay trước, vừa khéo lúc cảnh sát tuần tra tới dọa bọn họ sợ chạy mất. Người ngã xuống đất lúc trước cũng muốn bò dậy để chạy, nhưng bị tôi lấy xe đạp đập nên lại nằm bò xuống.
Sau đó, cảnh sát gọi cứu thương 115, đưa tên lực lưỡng nằm trên đất ấy lên xe cảnh sát.
Rất nhanh sau đó xe 115 tới, cảnh sát đi cùng tôi tới bệnh viện, trên đường tiến hành thẩm vấn tôi, hỏi tôi vì sao lại đánh nhau, đối phương là ai.
Mẹ kiếp đòi biết nhiều thế, còn có thể một mình lên phố nữa không? Sớm biết đã gọi thêm Ngô Diệc Thành, cái loại không uống rượu ấy, năm tên lực lưỡng này không đủ để thỏa mãn hắn..
Về sau cảnh sát hỏi một hồi cũng chẳng có kết quả, đồng nghiệp cùng đội với hắn gọi điện bảo xem camera ở cửa hàng bên đường có thể chứng minh tôi thật không biết gì hết.
Sau đó cảnh sát rời đi, trước khi đi còn đòi tôi số điện thoại, bảo là về sau còn phải phối hợp điều tra, bảo tôi yên tâm dưỡng thương.
Không yên tâm thì làm gì, bác sĩ đếm cho tôi, trước sau người có tổng cộng mười tám vết dao.
Nào là khâu rồi băng bó một hồi rồi sau đó tôi nằm trong phòng bệnh, cả thân trên băng bó như một cái xác chết, giữa hè vừa đau vừa nóng.
Tuy cảnh sát không có kết quả gì nhưng trong lòng tôi sớm đã biết chuyện này do ai làm. Người gần đây đắc tội ngoài Trịnh Thế Hạo thì còn có ai nữa chứ.
Loại tiện nhân ấy, tôi nhất định phải đòi nợ này, mẹ kiếp tên khốn nạn!
“Trần Cẩn Phong, tôi không biết vì sao lại nói với cậu nhiều như thế, có lẽ là đơn giản vì cậu rất đẹp trai, khiến tôi rất thích. Thế nên hành động xúc phạm bây giờ của cậu tôi sẽ không để trong lòng.”
“Nhưng nếu cậu đã làm trong ngành này, hãy gọi tôi một tiếng chị Ngọc Dung, thì tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ phải nói với cậu rằng, đừng bán đứng cơ thể hành động ngu ngốc hèn hạ, như Diêu Mộc Thanh vậy. Như những người như chúng ta, dùng não mới là quan trọng nhất, nhớ kỹ, cậu là một người lao động trí óc, không phải người lao động chân tay.”
Tôi dừng lại hành động ở thân dưới, buông hai bàn chân của Trương Ngọc Dung ra.
Sau đó, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo, kể chuyện hôm qua mắng chửi Trịnh Thế Hạo với cô ta, nói rằng ba tỷ trong này đều là tiền vay và lãi của tôi.
Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc sau đó đưa bật lửa cho tôi, cầm lấy thẻ ngân hàng, nhưng cô không cầm lên mà dùng một ngón tay đè lên nhẹ xoay trên mặt bàn, tấm thẻ xoay vòng vòng cuối cùng cũng không thoát khỏi ngón tay của cô.
“Nếu là người khác, ba tỷ này chỉ là tiền vốn của tôi, có thể miễn cưỡng chi trả cho tiền lãi. Giống như tấm thẻ này, tôi muốn nó bay nó mới được bay. Nhưng cậu không giống thế, tôi cũng không biết được là khác chỗ nào, có lẽ trong lòng thật sự thích cậu chăng?”
Trương Ngọc Dung cười, cười đẹp như hoa nhưng lại khiến người ta không phân được thật giả.
“Thực ra hôm qua chuyện cậu làm tôi đã nghe nói rồi, làm rất tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt, ở tuổi này có thể khiến Trịnh Thế Hạo nhận thua thì chỉ có mình cậu, tôi rất thích cá tính quyết đoán ấy. Thế nên tối quyết định thả cậu đi, thoát khỏi ngành này, nói xem, sau này cậu có dự định gì.”
Tôi trả lời: “Chị Ngọc Dung quyến rũ tôi thử đi, quyến rũ xong không chừng tôi vẫn tiếp tục làm ngành này với chị đấy.”
Trương Ngọc Dung lại cười nói: “Cậu không phải muốn làm tiếp với tôi, cậu đang âm mưu muốn “xử” tôi à?”
Nhìn cơ thể trưởng thành mê hoặc lòng người ấy của Trương Ngọc Dung, lòng tôi không kìm được dậy sóng: “Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, ai lại không muốn?”
Trương Ngọc Dung không đáp lại vấn đề này, hỏi ngược tôi về sau có dự định gì, định rửa tay gác kiếm hay muốn một trong hai người Vũ Bích Phượng hay Địch Lệ Ba bao nuôi.
“Đây cũng là một con đường không tồi, cho dù là Vũ Bích Phượng hay Địch Lệ Ba, bọn họ đều có thể cho cậu một khoản tiền lớn, chỉ cần kỹ năng tốt, mấy chục tỷ cũng không thành vấn đề, đủ cho cậu sống sung sướng nhàn nhã.”
Tôi không cười đùa nữa, nghiêm túc nói: “Tôi muốn tiếp tục làm với chị.”
“Ủa?!
Đáp án ấy rõ ràng vượt ngoài dự tính của Trương Ngọc Dung khiến cô vô cùng kinh ngạc.
“Tôi thấy chị Ngọc Dung nói đúng, nếu đã bước chân vào ngành này thì sẽ để lại dấu vết cả đời, chỉ cần có người quen nhận ra, thì cả đời này tôi luôn là trai bao, nếu đã như vậy thì tại sao tôi không đi cùng một con đường với chị Ngọc Dung chứ, trở thành một con bồ câu mà bọn họ chỉ có thể nhìn mà không bao giờ chạm tới được?”
Một lúc lâu sau Trương Ngọc Dung không nói gì, chỉ nhìn tôi, tôi không có chút trốn tránh nào đón ánh nhìn của cô ấy.
Một lúc sau, Trương Ngọc Dung mới mở lời: “Tôi biết bản thân vì sao thích cậu rồi, bởi vì cậu giống như một tôi thời còn trẻ vậy.”
Giống tôi hay không, tôi không biết, nhưng muốn trở thành con chim bồ câu ấy không thể nào thiếu sự dạy dỗ từ Trương Ngọc Dung, hơn nữa kinh nghiệm của cô còn giúp tôi bớt phải đi mấy con đường vòng.
“Chị Ngọc Dung, tôi không muốn khách nào cũng tiếp, tôi muốn được đủ tự do, nhưng vẫn cần sự giúp đỡ của chị. Bây giờ tôi không có gì giúp được cho chị, báo đáp chị, nhưng tương lai chắc chắn tôi sẽ làm được.”
Tấm thẻ ngân hàng dưới ngón tay thon thả vẫn quay vòng vòng, chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc.
Nhưng trong khoảnh khắc, tấm thẻ bay về trước mặt tôi dưới sự cử động của ngón tay ấy.
“Về sau gọi tôi là chị, tấm thẻ này cậu giữ lấy, cứ coi như quà gặp mặt chị tặng cậu. Tiền trong đó đừng tiêu lung tung, đi mua một con xe trước, nhất định phải là xe xịn, cho dù là hàng qua sử dụng cũng phải là hàng cao cấp, đấy gọi là người đẹp vì lụa, quần áo tử tế là điều buộc phải có…”
Buổi trưa ấy Trương Ngọc Dung nói rất nhiều khiến tôi thu hoạch được kha khá.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Trương Ngọc Dung còn có việc nên chị rời đi trước, tôi ước chừng xem tấm thẻ ngân hàng sau đó gọi điện cho Vũ Bích Phượng.
“Gì thế, tôi đang họp, có chuyện gì nói mau.”
“Tôi đang lấy đồ lót của cô để thủ dâm nè, cưng à.”
“… Trần Cẩn Phong, anh là đồ khốn kiếp, lần sau gặp nhau đợi xem tôi xử lí anh thế nào!”
Sau đó Vũ Bích Phượng dập điện thoại, gọi lần nữa cũng không nghe, thế là tôi chỉ đành gửi tin nhắn cho cô nàng, hi vọng cô có thời gian thì đưa tôi đi xem xe đã qua sử dụng.
Vũ Bích Phượng không trả lời tin nhắn, tôi cũng không giục nữa rồi gọi xe tới một trường học lái xe gần đó.
Trường học lại bảo tôi đăng kí kỳ sau, nói rằng học sinh kỳ này ngày mai phải đi thi lý thuyết rồi, tôi trực tiếp tới tìm hiệu trưởng thẳng thắn trình bày, cuối cùng dùng sáu triệu giải quyết xong, tôi không cần tham gia thi lý thuyết nữa, đến lúc đó lên xe tập lái cùng học sinh kỳ này luôn.
Sau đó hết chuyện rồi, tôi đi dạo trên con phố lớn, dù sao cách chỗ ở không xa nên sau đó đi về nhà.
Bỗng nhiên có một chiếc xe phanh lại ở gần chỗ tôi, sau đó có năm tên lực lưỡng vác dao xông xuống, điên cuồng nhào về chỗ tôi.
Lưỡi dao sắc bén dưới ánh nắng phản chiếu sắc lạnh lẽo nhuốm đầy vẻ lạnh giá sắc nhọn.
Bên cạnh có chiếc xe đạp, tôi vội vã bê nó lên rồi đánh nhau với năm tên lực lưỡng.
Tuy không biết vì sao họ muốn chém tôi, nhưng bây giờ rõ ràng tôi cũng quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Vừa đạp được vào một người, ngay sau đó trên lưng cũng bị chém một nhát, cảm giác rách ra ấy khiến tôi đau đớn đến xé gan xé phổi.
Tôi vung chiếc xe đạp rồi quay lại đập mạnh vào hắn ta một cái, đập khiến hắn ngã xuống đất, khi chuẩn bị đạp thêm một cái nữa thì trước ngực bỗng nhiên bị rạch thêm một đường…
Trận đánh rất ngắn, mới ba phút thôi đã kết thúc, nhưng là bọn họ dừng tay trước, vừa khéo lúc cảnh sát tuần tra tới dọa bọn họ sợ chạy mất. Người ngã xuống đất lúc trước cũng muốn bò dậy để chạy, nhưng bị tôi lấy xe đạp đập nên lại nằm bò xuống.
Sau đó, cảnh sát gọi cứu thương 115, đưa tên lực lưỡng nằm trên đất ấy lên xe cảnh sát.
Rất nhanh sau đó xe 115 tới, cảnh sát đi cùng tôi tới bệnh viện, trên đường tiến hành thẩm vấn tôi, hỏi tôi vì sao lại đánh nhau, đối phương là ai.
Mẹ kiếp đòi biết nhiều thế, còn có thể một mình lên phố nữa không? Sớm biết đã gọi thêm Ngô Diệc Thành, cái loại không uống rượu ấy, năm tên lực lưỡng này không đủ để thỏa mãn hắn..
Về sau cảnh sát hỏi một hồi cũng chẳng có kết quả, đồng nghiệp cùng đội với hắn gọi điện bảo xem camera ở cửa hàng bên đường có thể chứng minh tôi thật không biết gì hết.
Sau đó cảnh sát rời đi, trước khi đi còn đòi tôi số điện thoại, bảo là về sau còn phải phối hợp điều tra, bảo tôi yên tâm dưỡng thương.
Không yên tâm thì làm gì, bác sĩ đếm cho tôi, trước sau người có tổng cộng mười tám vết dao.
Nào là khâu rồi băng bó một hồi rồi sau đó tôi nằm trong phòng bệnh, cả thân trên băng bó như một cái xác chết, giữa hè vừa đau vừa nóng.
Tuy cảnh sát không có kết quả gì nhưng trong lòng tôi sớm đã biết chuyện này do ai làm. Người gần đây đắc tội ngoài Trịnh Thế Hạo thì còn có ai nữa chứ.
Loại tiện nhân ấy, tôi nhất định phải đòi nợ này, mẹ kiếp tên khốn nạn!
Bình luận facebook