Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
CHƯƠNG 21: HAI ĐÔI CHÂN RUN RẨY
Taka Kato là “Ông hoàng tình ái” từng viết trong sách rằng “Trước khi học kỹ năng làm tình, thì hãy học cách để làm phụ nữ yên tâm.”
Ông từng nói: “Những nơi bạn chạm tới, đều là những bộ phận mềm mại tinh tế của phụ nữ. Xin hãy cắt móng tay, để đầu ngón tay sạch sẽ, phải làm sạch kẽ móng tay, phải dùng than hoạt tính tẩy da chết, phải duy trì cho tay mềm mịn.”
Tôi vẫn không thể hiểu hết được cảnh giới của ông, nhưng ít nhất tôi cũng biết cách để tôn trọng cơ thể một người phụ nữ. Đương nhiên, vẫn còn những kỹ năng non nớt, nhưng những điều ấy cũng đủ để khiến Diêu Mộc Thanh không kháng cự được…
Sau hơn hai mươi phút, Diêu Mộc Thanh chịu thua, thảm thiết xin tha, đến khi cô ấy rời khỏi phòng tôi, đôi chân ấy vẫn đang run rẩy. Mượn lời cô ấy sau khi xong chuyện, cô ấy trước nay chưa từng trải nghiệm qua cảm giác sung sướng quay cuồng như phát điên này.
Ngày thứ hai khi tôi tự tỉnh dậy, Diêu Mộc Thanh đã ra ngoài, cũng chẳng biết đã đi đâu.
Sau khi tắm rửa xong, Bích Phượng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mau chóng mặc quần áo xuống tầng, cô ấy đã ở dưới đợi tôi rồi.
Tôi từ cửa sổ ngó ra, xe của cô ấy dừng ở dưới tầng thật, tôi còn cho rằng cô ấy lừa mình!
Mặc quần áo xong rồi lên thẳng xe, cô ấy đưa tôi đi một mạch tới đường cao tốc.
Trên đường tôi hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy cứ làm vẻ bí ẩn không chịu nói, chỉ nói là đến rồi sẽ biết.
“Không phải chị thấy thận tôi tốt nên đưa tôi đi cắt mất một cái đấy chứ?”
“Ừ, tôi biết một cửa hàng có món ngầu pín* khá ngon, nhưng vẫn thiếu chút nguyên liệu.”
*Bộ phận sinh dục của bò
Sau đó tôi ngậm mồm lại quan sát động tác lái xe của cô, suy ngẫm nếu như là tôi lái thì khi gặp phải xe vượt tốc độ hay đường ngoặt thì tôi sẽ xử lí như thế nào.
Đi được nửa đường, vào giờ ăn cơm thì xe tiến vào một trạm nghỉ, chúng tôi ăn linh tinh mấy món.
Lúc ấy Bích Phượng hỏi tôi bây giờ lái xe thế nào, tôi không đáp lại, ăn xong liền chở cô ấy đi trên đường cao tốc, lúc ban đầu Cô vẫn hơi lo lắng, lo tôi đi quá tốc độ, lo tôi không phản ứng được với tình hình đột ngột xảy ra, nhưng sau đó cô ấy cài đặt google maps go rồi ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có thể thấy rõ, đó là sự yên tâm đối với kỹ thuật lái xe của tôi.
Đi được hơn nửa tiếng đã rời khỏi đường cao tốc, sau đó Bích Phượng đổi lái cho tôi, bảo rằng lái trong thành phố thì cô ấy lái sẽ an toàn hơn.
“Cậu khá giỏi đấy, nếu không phải tôi biết hồi trước cậu không biết lái xe, tôi còn cho rằng cậu có bằng lái hai ba năm rồi.”
Tôi không có cảm giác gì với lời khen ngợi của Bích Phượng: “Xe số tự động thì còn dễ, gạt cần số xuống D rồi đạp ga là được, chỉ cần không căng thẳng thì ai cũng làm được hết.”
Bích Phượng cười nhưng không nói gì nữa, cứ thế lái xe đưa tôi đến địa điểm cần đến, đó là một Showroom ô tô xa xỉ nào đấy.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra cô ấy đưa tôi đi xem ô tô đã qua sử dụng.
Sau khi đi vào cùng Bích Phượng, cô bán hàng mau chóng nở nụ cười tiến tới, nhưng cô ta vừa nói “Xin chào” thì những lời sau đó đã bị Bích Phượng giơ tay ra hiệu rằng nuốt hết vào trong đi.
“Tôi đã cho người tới xem qua xe ở đây, có mấy con không tệ lắm, cậu chọn một chiếc đi…”
Sau đó Bích Phượng đọc thẳng tên con xe rồi nhân viên bán hàng vội vàng dẫn đường.
“Porsche ba năm? Cayman, nếu anh thích xe thể thao thì con này là lựa chọn không tồi, xe này bảo dưỡng khá tốt, là một dòng xe thể thao siêu bền cao cấp của porsche, tính ổn định của động cơ tăng tốc cực đỉnh…”
“Con Mercedes-Benz G500, có hệ thống dẫn động AWD, có hệ thống hỗ trợ khởi hành ngang dốc, trang trí phong cách AMG, động cơ hút gió tự nhiên 5,5L…”
“Con Land Cruiser một năm…”
“Nếu thích kiểu Sedan thì ở đây có một con Audi A8L hai năm, cái này không cần tôi nói nhiều, giống hệt con tôi đang đi rồi.”
Cuối cùng với sự giới thiệu của Bích Phượng tôi đã xem được một lượt.
Thực lòng thì tôi căn bản chẳng hiểu biết gì về xe cả, cùng lắm thì thấy xe đạp ga chạy được là xe tốt.
Vậy nên bây giờ tôi hoàn toàn dựa vào cảm giác để chọn xe, tôi thẳng thắn chỉ thẳng vào con xe dày dặn chắc chắn to đùng ở bên cạnh.
Bích Phượng nhìn một lượt rồi nói: “Xe Hummer H2, sản phẩm của General Motors ở nước Mỹ, dòng H1 là cho quân sự, H2 thì được cải thiện khá lớn, gần gũi với người dân hơn. Mấy cái khác tôi không giới thiệu cho anh nữa, chắc anh cũng chẳng hứng thú. Nhưng con xe này đúng là rất tốt, nhưng đã vượt qua số tiền anh dự tính với tôi rồi, con này có 4 năm, 2 tỷ 9 trăm 40 triệu.”
Tôi thích con xe ấy, nhìn trúng cái khí chất bá đạo của nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó không ngầu như Porsche, cũng không nhàm chán như Mercedes-Benz G500, nhìn vào trông như một chúa sơn lâm an tĩnh, chỉ đợi con mồi là sẽ gầm lên nhào tới.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là vì Hummer có độ bền siêu đỉnh.
Tôi không nói không rằng mà vỗ vỗ luôn con Hummer: “Phục vụ, giảm giá một nửa đi, 1 tỷ 5.”
Sau đó Bích Phượng mạnh tay véo tôi một cái: “Cậu nghĩ mình đi chợ mua quần áo đấy à, còn mặc cả giảm một nửa!”
Tôi mỉm cười Bích Phượng mới nhận ra tôi đang trêu đùa, sau đó cô lườm tôi một cái, nhưng chẳng đáng sợ chút nào hết..
Sau khi thương lượng với phục vụ thì tôi đưa thẻ ngân hàng của Trịnh Thế Hạo cho cô: “2 tỷ 6, nếu có thể thì bây giờ quẹt xong thì đi luôn, không được lật lọng đâu.”
Cô phục vụ rất ái ngại vì bây giờ không ngờ lại có khách hàng mặc cả như vậy, thế nên cô ấy phải đi hỏi ý kiến ông chủ.
Khoảng mười phút sau, ông chủ trọc đầu đi ra: “Ui chà người anh em, nếu không phải tôi có nhiều xe để hoàn vốn, thì xe này thật sự không bán được cho anh rồi…”
Tôi không nghe mấy lời sáo rỗng ấy của hắn, mấy câu bẫy ấy đến mấy bà bán quýt đầu phố cũng biết, hơn nữa nói còn lưu loát hơn hắn…
Cuối cùng cũng thương lượng ổn thỏa với ông chủ trọc đầu, vẫn là giá mà tôi nói, bao gồm cả chuyển người sử dụng.
Ngồi trong phòng làm việc gần hai tiếng thì cô phục vụ quay lại đưa cho tôi một túi tài liệu, trong túi có chứng minh thư của tôi và chìa khóa ô tô, còn có những thứ giấy phép lái xe , thủ tục xe. Tôi chỉ quan tâm một điều, chủ nhân của chiếc xe là Trần Cẩn Phong.
Sau khi tạm biệt ông chủ đầu trọc thì tôi và Bích Phượng lái xe rời khỏi Showroom, cô đi trước tôi đi sau, đi về đường cao tốc.
Ở trạm nghỉ đầu tiên trên đường cao tốc, Bích Phượng bật xi nhan lên rồi đi vào, tôi cũng lái theo cô.
Sau khi đỗ xe ở bãi gửi xe thì Bích Phượng xuống xe đi đến trước mặt tôi, chăm chú đánh giá khuôn mặt của tôi.
“Sao thế, mặt tôi có hoa à?”
“Cái đấy thì không, tôi chỉ xem xem sao cậu lại hiểu sâu thế, biết rõ giá cả của xe như vậy.”
Sao tôi biết được, chỉ là tiện mồm mặc cả thôi, nếu như hắn không bán thì tôi tăng thêm giá!”
“Kiểu khôn lỏi lưu manh này, con nhà giàu như chị sao hiểu được.”
Bích Phượng cười tươi như hoa, thậm chí còn có chút tinh nghịch, không có sự mạnh mẽ như hồi mới gặp chút nào, nhìn trông giống như một chú chim nép bên người.
“Hôm nay tôi đi chọn, mua xe với cậu, đợi cùng anh hai tiếng, thế tối nay có phải anh nên thể hiện chút nhỉ?”
Nhan sắc xinh đẹp, dáng người đầy đặn, cái eo thon thả, đôi chân thon dài, bàn chân bé nhỏ.
Cô ấy yêu cầu thể hiện thì tôi sẵn lòng!!
Taka Kato là “Ông hoàng tình ái” từng viết trong sách rằng “Trước khi học kỹ năng làm tình, thì hãy học cách để làm phụ nữ yên tâm.”
Ông từng nói: “Những nơi bạn chạm tới, đều là những bộ phận mềm mại tinh tế của phụ nữ. Xin hãy cắt móng tay, để đầu ngón tay sạch sẽ, phải làm sạch kẽ móng tay, phải dùng than hoạt tính tẩy da chết, phải duy trì cho tay mềm mịn.”
Tôi vẫn không thể hiểu hết được cảnh giới của ông, nhưng ít nhất tôi cũng biết cách để tôn trọng cơ thể một người phụ nữ. Đương nhiên, vẫn còn những kỹ năng non nớt, nhưng những điều ấy cũng đủ để khiến Diêu Mộc Thanh không kháng cự được…
Sau hơn hai mươi phút, Diêu Mộc Thanh chịu thua, thảm thiết xin tha, đến khi cô ấy rời khỏi phòng tôi, đôi chân ấy vẫn đang run rẩy. Mượn lời cô ấy sau khi xong chuyện, cô ấy trước nay chưa từng trải nghiệm qua cảm giác sung sướng quay cuồng như phát điên này.
Ngày thứ hai khi tôi tự tỉnh dậy, Diêu Mộc Thanh đã ra ngoài, cũng chẳng biết đã đi đâu.
Sau khi tắm rửa xong, Bích Phượng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mau chóng mặc quần áo xuống tầng, cô ấy đã ở dưới đợi tôi rồi.
Tôi từ cửa sổ ngó ra, xe của cô ấy dừng ở dưới tầng thật, tôi còn cho rằng cô ấy lừa mình!
Mặc quần áo xong rồi lên thẳng xe, cô ấy đưa tôi đi một mạch tới đường cao tốc.
Trên đường tôi hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy cứ làm vẻ bí ẩn không chịu nói, chỉ nói là đến rồi sẽ biết.
“Không phải chị thấy thận tôi tốt nên đưa tôi đi cắt mất một cái đấy chứ?”
“Ừ, tôi biết một cửa hàng có món ngầu pín* khá ngon, nhưng vẫn thiếu chút nguyên liệu.”
*Bộ phận sinh dục của bò
Sau đó tôi ngậm mồm lại quan sát động tác lái xe của cô, suy ngẫm nếu như là tôi lái thì khi gặp phải xe vượt tốc độ hay đường ngoặt thì tôi sẽ xử lí như thế nào.
Đi được nửa đường, vào giờ ăn cơm thì xe tiến vào một trạm nghỉ, chúng tôi ăn linh tinh mấy món.
Lúc ấy Bích Phượng hỏi tôi bây giờ lái xe thế nào, tôi không đáp lại, ăn xong liền chở cô ấy đi trên đường cao tốc, lúc ban đầu Cô vẫn hơi lo lắng, lo tôi đi quá tốc độ, lo tôi không phản ứng được với tình hình đột ngột xảy ra, nhưng sau đó cô ấy cài đặt google maps go rồi ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có thể thấy rõ, đó là sự yên tâm đối với kỹ thuật lái xe của tôi.
Đi được hơn nửa tiếng đã rời khỏi đường cao tốc, sau đó Bích Phượng đổi lái cho tôi, bảo rằng lái trong thành phố thì cô ấy lái sẽ an toàn hơn.
“Cậu khá giỏi đấy, nếu không phải tôi biết hồi trước cậu không biết lái xe, tôi còn cho rằng cậu có bằng lái hai ba năm rồi.”
Tôi không có cảm giác gì với lời khen ngợi của Bích Phượng: “Xe số tự động thì còn dễ, gạt cần số xuống D rồi đạp ga là được, chỉ cần không căng thẳng thì ai cũng làm được hết.”
Bích Phượng cười nhưng không nói gì nữa, cứ thế lái xe đưa tôi đến địa điểm cần đến, đó là một Showroom ô tô xa xỉ nào đấy.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra cô ấy đưa tôi đi xem ô tô đã qua sử dụng.
Sau khi đi vào cùng Bích Phượng, cô bán hàng mau chóng nở nụ cười tiến tới, nhưng cô ta vừa nói “Xin chào” thì những lời sau đó đã bị Bích Phượng giơ tay ra hiệu rằng nuốt hết vào trong đi.
“Tôi đã cho người tới xem qua xe ở đây, có mấy con không tệ lắm, cậu chọn một chiếc đi…”
Sau đó Bích Phượng đọc thẳng tên con xe rồi nhân viên bán hàng vội vàng dẫn đường.
“Porsche ba năm? Cayman, nếu anh thích xe thể thao thì con này là lựa chọn không tồi, xe này bảo dưỡng khá tốt, là một dòng xe thể thao siêu bền cao cấp của porsche, tính ổn định của động cơ tăng tốc cực đỉnh…”
“Con Mercedes-Benz G500, có hệ thống dẫn động AWD, có hệ thống hỗ trợ khởi hành ngang dốc, trang trí phong cách AMG, động cơ hút gió tự nhiên 5,5L…”
“Con Land Cruiser một năm…”
“Nếu thích kiểu Sedan thì ở đây có một con Audi A8L hai năm, cái này không cần tôi nói nhiều, giống hệt con tôi đang đi rồi.”
Cuối cùng với sự giới thiệu của Bích Phượng tôi đã xem được một lượt.
Thực lòng thì tôi căn bản chẳng hiểu biết gì về xe cả, cùng lắm thì thấy xe đạp ga chạy được là xe tốt.
Vậy nên bây giờ tôi hoàn toàn dựa vào cảm giác để chọn xe, tôi thẳng thắn chỉ thẳng vào con xe dày dặn chắc chắn to đùng ở bên cạnh.
Bích Phượng nhìn một lượt rồi nói: “Xe Hummer H2, sản phẩm của General Motors ở nước Mỹ, dòng H1 là cho quân sự, H2 thì được cải thiện khá lớn, gần gũi với người dân hơn. Mấy cái khác tôi không giới thiệu cho anh nữa, chắc anh cũng chẳng hứng thú. Nhưng con xe này đúng là rất tốt, nhưng đã vượt qua số tiền anh dự tính với tôi rồi, con này có 4 năm, 2 tỷ 9 trăm 40 triệu.”
Tôi thích con xe ấy, nhìn trúng cái khí chất bá đạo của nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó không ngầu như Porsche, cũng không nhàm chán như Mercedes-Benz G500, nhìn vào trông như một chúa sơn lâm an tĩnh, chỉ đợi con mồi là sẽ gầm lên nhào tới.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là vì Hummer có độ bền siêu đỉnh.
Tôi không nói không rằng mà vỗ vỗ luôn con Hummer: “Phục vụ, giảm giá một nửa đi, 1 tỷ 5.”
Sau đó Bích Phượng mạnh tay véo tôi một cái: “Cậu nghĩ mình đi chợ mua quần áo đấy à, còn mặc cả giảm một nửa!”
Tôi mỉm cười Bích Phượng mới nhận ra tôi đang trêu đùa, sau đó cô lườm tôi một cái, nhưng chẳng đáng sợ chút nào hết..
Sau khi thương lượng với phục vụ thì tôi đưa thẻ ngân hàng của Trịnh Thế Hạo cho cô: “2 tỷ 6, nếu có thể thì bây giờ quẹt xong thì đi luôn, không được lật lọng đâu.”
Cô phục vụ rất ái ngại vì bây giờ không ngờ lại có khách hàng mặc cả như vậy, thế nên cô ấy phải đi hỏi ý kiến ông chủ.
Khoảng mười phút sau, ông chủ trọc đầu đi ra: “Ui chà người anh em, nếu không phải tôi có nhiều xe để hoàn vốn, thì xe này thật sự không bán được cho anh rồi…”
Tôi không nghe mấy lời sáo rỗng ấy của hắn, mấy câu bẫy ấy đến mấy bà bán quýt đầu phố cũng biết, hơn nữa nói còn lưu loát hơn hắn…
Cuối cùng cũng thương lượng ổn thỏa với ông chủ trọc đầu, vẫn là giá mà tôi nói, bao gồm cả chuyển người sử dụng.
Ngồi trong phòng làm việc gần hai tiếng thì cô phục vụ quay lại đưa cho tôi một túi tài liệu, trong túi có chứng minh thư của tôi và chìa khóa ô tô, còn có những thứ giấy phép lái xe , thủ tục xe. Tôi chỉ quan tâm một điều, chủ nhân của chiếc xe là Trần Cẩn Phong.
Sau khi tạm biệt ông chủ đầu trọc thì tôi và Bích Phượng lái xe rời khỏi Showroom, cô đi trước tôi đi sau, đi về đường cao tốc.
Ở trạm nghỉ đầu tiên trên đường cao tốc, Bích Phượng bật xi nhan lên rồi đi vào, tôi cũng lái theo cô.
Sau khi đỗ xe ở bãi gửi xe thì Bích Phượng xuống xe đi đến trước mặt tôi, chăm chú đánh giá khuôn mặt của tôi.
“Sao thế, mặt tôi có hoa à?”
“Cái đấy thì không, tôi chỉ xem xem sao cậu lại hiểu sâu thế, biết rõ giá cả của xe như vậy.”
Sao tôi biết được, chỉ là tiện mồm mặc cả thôi, nếu như hắn không bán thì tôi tăng thêm giá!”
“Kiểu khôn lỏi lưu manh này, con nhà giàu như chị sao hiểu được.”
Bích Phượng cười tươi như hoa, thậm chí còn có chút tinh nghịch, không có sự mạnh mẽ như hồi mới gặp chút nào, nhìn trông giống như một chú chim nép bên người.
“Hôm nay tôi đi chọn, mua xe với cậu, đợi cùng anh hai tiếng, thế tối nay có phải anh nên thể hiện chút nhỉ?”
Nhan sắc xinh đẹp, dáng người đầy đặn, cái eo thon thả, đôi chân thon dài, bàn chân bé nhỏ.
Cô ấy yêu cầu thể hiện thì tôi sẵn lòng!!
Bình luận facebook