Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào… - CHƯƠNG 291: ĐÀM QUỲNH XINH ĐẸP
Ngày hôm sau khi tôi vẫn còn đang ngủ, Lâm Thế Thanh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau đó lay tôi ra khỏi giường.
Tôi hỏi cô ta có chuyện gì thì cô ta nói công ty đang có việc khẩn cấp, cô ta cần về gấp.
Vậy liền không thể chần chừ, tôi đứng dậy mặc quần áo đi tắm, tiện thể cách quần áo hung hang xông tới Lâm Thế Thanh, sau đó chúng tôi còn chưa ăn sáng đã lái xe trở về.
Sau năm hoặc sáu tiếng lái xe, khi trở về Thành phố Q đã 3 giờ chiều. Tôi cho Lâm Thế Thanh xuống, sau đó lái xe trở về Thành phố W.
Dù sao xin Trịnh Càn Nam nghỉ bảy ngày, còn hai ngày nữa, về nhà gặp ba mẹ, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.
Khi đi ngang qua thành phố, tôi nhớ ra mình vẫn còn một Phong Vũ KTV, nên tôi vội vàng chạy tới.
Rất tốt, không đóng cửa, vả lại từ trong ra ngoài đều sạch sẽ, kinh doanh vẫn còn, không có cái gọi là đông như trẩy hội, nhưng ít nhất không có cái gọi là ngoài cửa chim sẻ đậu đầy, khá tốt.
“Chào anh, xin hỏi anh đến hát, hay đi hát?”
Tôi nhìn Đàm Quỳnh, rồi nhìn chằm chằm vào vùng săn chắc đầy đặn của cô ta và huy hiệu người quản lý trên đó.
“Đàm Quỳnh, tôi luôn rất tò mò, cô nói cô dễ thương như thế, nhỏ nhắn và tinh tế, làm sao cô có thể đẹp tới như vậy được cơ chứ? Ngoài ra, sau này sử dụng huy hiệu cô phải cẩn thận. Kẹp thịt sẽ đau lắm đấy!”
Tôi vừa nói xong đã nhận được một cú đấm dữ dội của Đàm Quỳnh: “Biến mất một cái là hai tháng. Đến độ nơi đây không có ông chủ, anh làm ông chủ cái kiểu gì vậy? Nơi này là của anh hay là của tôi?”
“Của tôi là của cô, của cô là của cô, đơn giản làm sao.”
Cưỡng ép ôm lấy vòng eo của Đàm Quỳnh trong tay, mặc cho cô giãy dụa bằng mọi cách cũng vô ích, sau đó cô trực tiếp bị đưa vào một chiếc phòng trống trong cửa hàng.
“Nào, hôm nay đặt chỗ cô, cô hầu hạ tôi hát đi!”
“Anh hay nhỉ, tôi là quản lý chuyên nghiệp, không phải là thư ký riêng của anh.”
Đàm Quỳnh trợn mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tuy nhiên cô ta đã nhanh chóng cầm một chai nước nóng cùng hai chiếc cốc trên tay quay lại.
“Dù sao tôi cũng là ông chủ, cô không thể nhỏ nhen như thế. Cô có thể đưa tôi một bình nước dinh dưỡng, loại máu trắng ấy, giống cái thứ dinh dính đó ấy.”
“Đúng là một ông chủ hư hỏng mà, buồn nôn chết đi được!”
Với Đàm Quỳnh, tôi không có chút uy nghiêm của ông chủ, đã bị bàn chân nhỏ của cô ta giẫm chết rồi.
Sau khi giễu cợt, cô ta nói về công việc kinh doanh gần đây, giống như những gì tôi thấy, ban ngày dù không đông khách nhưng cũng có chút, ban đêm cũng ổn. Suốt hai tháng, trừ tất cả các chi phí, cô ta đã cho tôi lãi ròng chín mươi triệu, bản thân cô ta cũng kiếm được hơn sáu mươi triệu, nói vậy cũng không ít rồi, dù sao mặt tiền cũng không lớn, vả lại bên trong không có cái gì ngoài sạch sẽ.
Cô ta định rút tiền cho tôi, tôi trực tiếp vẫy tay: “Để đó trước đi, không quan tâm lắm.”
Sau đó cô ta đưa ra một ý tưởng với tôi, cô ta muốn mở rộng cửa hàng, nuốt trọn KTV bên cạnh để phát triển, rồi trang trí lại.
Vốn dĩ tôi không định đồng ý, cũng không mong cửa hàng này ăn nên làm ra, chỉ là có nguồn tài chính ra ra vào vào mà thôi. Nhưng thấy cô ta đầy tinh thần chiến đấu và sự tự tin như vậy, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Tôi hỏi cô ta cần bao nhiêu tiền thì cô ta nói đã quyết toán xong, sau đó vạch ngón tay ra tính toán với tôi, tôi sợ nghe xong đau đầu nên hỏi thẳng cô ta cần bao nhiêu.
“Một tỷ năm trăm triệu.”
Đây có phải là chấp nhận tấm chi phiếu trên người tôi không?
Thế là tôi đưa séc trực tiếp cho cô ta, nhân tiện đưa luôn thẻ ngân hàng ba trăm triệu mà Lâm Thế Thanh đã đưa cho khi trở về từ phía đông bắc.
“Ông chủ đây sẽ cho cô một tỷ tám trăm triệu, tối nay tôi bao chỗ cô, cô hầu hạ cho thật tốt!”
“Như vậy không ổn. Đang nói chính sự mà, anh chỉ biết gây rối, cũng không biết ông chủ nhà anh đang nghĩ gì. Cảm giác mở cửa hàng giống như đưa trẻ đến nhà trẻ, anh không còn quan tâm đến nữa…”
Đàm Quỳnh đã phàn nàn rất nhiều về tôi, sau đó cô ta cất thẻ và chi phiếu, đột nhiên hỏi tôi: “Ông chủ, anh không sợ tôi mang tiền chạy đi sao, hoặc là kiếm lời đút túi riêng?”
“Tôi không sợ, tôi ngốc mà tiền thì lắm.”
Bàn tay nhỏ của Đàm Quỳnh nắm chặt lại, đập mạnh vào sô pha: “Aiya, tôi đang nói thật đấy!”
Tôi nhìn lên khuôn mặt tròn trịa và đáng yêu của cô ta, ngắm nhìn đôi mắt to tròn có thần óng ánh sáng ngời ngời.
“Không sợ, Đàm Quỳnh là người tốt, tôi yên tâm thôi.”
Thẻ người tốt ông đây cũng sẽ ban phát!
Khoảnh khắc tiếp theo, Đàm Quỳnh trông đặc biệt xúc động, sự tin tưởng của tôi khiến cô ta hơi lúng túng không biết phải làm gì.
“Đàm Quỳnh này, nhìn ông chủ to béo và thân thiện như tôi năm giờ chiều đến cửa hàng của cô, cô có phải nên tỏ lòng thành mà mời tôi đi ăn hay gì đó tương tự không?”
Nghe theo lời tôi, cảm động trong mắt Đàm Quỳnh lúc đó biến mất, là hoàn toàn biến mất. “Được thôi, hôm nay tâm trạng thoải mái nên sẽ nể mặt đi ăn với anh, nhưng anh phải trả tiền, anh là một ông chủ lớn như vậy, không cho anh trả tiền chính là không cho mặt mũi, xấu hổ biết bao. Vì suy nghĩ cho anh, anh mời nhé!”
Nghệ thuật ngôn ngữ của Đàm Quỳnh khá cao, có thể khiến tôi phải trả tiền cho một bữa ăn, còn nói lộng lẫy như vậy.
“Đi thôi, đi ăn cơm!”
Đàm Quỳnh dặn dò cho nhân viên trong cửa hàng, sau đó tôi chở cô ta đến một nhà hàng gần đó, hương vị cũng không tệ lắm.
Sau khi xuống xe, chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh trong góc, gọi một bữa ăn ngon, vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Chẳng bao lâu các món ăn đã có trên bàn, Đàm Quỳnh rất vui vẻ ăn uống, vả lại nói rất nhiều, giống như một con chim khách vui vẻ.
Tôi thì thỉnh thoảng ăn một miếng, chủ yếu là quan sát cô ta.
“Sao thế, anh không ăn mà nhìn tôi làm gì chứ, không có thức ăn trên mặt tôi đâu.”
“Thanh tú xinh đẹp, ưa nhìn đương nhiên sẽ nhìn nhiều vài lần.”
Đàm Quỳnh không quan tâm: “Vậy tôi cũng có thể mở một nhà hàng. Cũng không cần thuê đầu bếp hay bồi bàn. Tôi tiết kiệm luôn cả bàn ăn. Chỉ cần đặt một vài chiếc ghế là được. Nhìn tôi no rồi sẽ thanh toán, theo tiêu chuẩn buffet là một trăm năm mươi nghìn/người. Vậy thì tôi sẽ kiếm được nhiều tiền, thậm chí tiết kiệm được giấy phép vệ sinh và chứng chỉ phòng cháy chữa cháy nữa.”
“Mơ tưởng đẹp đẽ như vậy, còn không bằng để tôi bao nuôi cô, sau đó cứ như vậy nằm trên giường không làm gì cả, ngoại trừ việc mỗi ngày đều bị làm, còn lại đảm bảo kiếm được nhiều tiền hơn là mở nhà hàng.”
Đàm Quỳnh rất bất lực: “Ông chủ, anh có thể có suy nghĩ nghiêm chỉnh được không, thật là…”
Đang trêu chọc cô thì một anh chàng đẹp trai bước vào cửa, trông hơi bông bống ẻo lả, là kiểu người có thể mặc váy, trùm tóc và trang điểm một chút ra đường kiếm tiền.
Mà lúc này, bông bống đang ôm một cô gái mặc váy ngắn chỉ đủ che mông, hai người quấn lấy nhau.
“Không coi ai ra gì, Đàm Quỳnh, cô đến ngồi vào lòng tôi, chúng ta thể hiện tình yêu.”
Đàm Quỳnh nhìn bông bống một hồi, sau đó đứng dậy, trong lúc tôi trợn mắt hốc mồm, cánh tay của cô ta ôm lấy cổ tôi, cái mông nhỏ của cô ta trực tiếp ngồi ở trên đùi tôi.
“Đàm Quỳnh, chúng ta như vậy không tốt lắm đâu. Dù gì thì đây cũng là nơi công cộng. Tôi chỉ trêu chọc đùa cô một chút thôi. Sao cô còn không tránh khỏi sự trêu chọc mà trực tiếp đến?”
Cô ta cúi đầu hôn tôi, sau đó khoa trương vươn đôi đữa, gắp một miếng cần tây và dùng răng cắn, dung miệng đưa vào miệng tôi. Lúc đó tôi thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi ấm nơi đôi môi đỏ mọng của cô ta.
“Đàm Quỳnh, cô điên rồi sao, dám cua người đàn ông khác trước mặt tôi?”
Khi tôi đang thắc mắc không biết Đàm Quỳnh có bị bệnh không thì bông bống ở cách đó không xa đã mắng.
Ngay lập tức Đàm Quỳnh chế nhạo, nói: “Anh được phép kiếm gái bên ngoài, còn tôi thì không được phép tìm đàn ông khác, anh là ai, anh này, tôi có quan hệ với anh hay sao, sao anh lại quan tâm đến tôi?”
Sau khi nói xong, giống như thị uy, Đàm Quỳnh trực tiếp đặt cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô ta lên môi tôi, sau đó cô ta càng khoa trương mà đưa chiếc lưỡi mềm mại hồng nhuận len lỏi vào trong miệng tôi, dù không lưu loát nhưng cô ta vẫn cố hết sức để trêu chọc tôi.
“Được, đây là cách tốt nhất. Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ cách chia tay với cô. Nếu như cô đã chọn cách này thì tốt nhất là chúng ta nên mạnh ai chơi riêng phần của mình, không ai chậm trễ ai!”
Nói rồi, bông bống ôm cô nàng mặc váy che vừa mông bên cạnh vào lòng, chơi đùa với đôi gò bồng đảo của cô gái qua lớp quần áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, không quản phản ứng của tôi, Đàm Quỳnh đã nắm lấy tay tôi, sau đó nhét vào trong áo, áp lên làn da mịn màng của cô ta, tôi trực tiếp chạm vào sự sung mãn khiến tôi đầy nghi ngờ.
Ban đầu tôi cứ nghĩ là do vai trò của áo ngực nên khiến nó trông có vẻ lớn.
Nhưng thực tế đã chứng minh, khi chạm nhẹ nhàng, độ đàn hồi căng mịn, độ săn chắc quá mức, mọi thứ đều như thật, đặc biệt là phần nụ còn cứng hơn, đơn giản là tuyệt vời không tả được!
Tôi hỏi cô ta có chuyện gì thì cô ta nói công ty đang có việc khẩn cấp, cô ta cần về gấp.
Vậy liền không thể chần chừ, tôi đứng dậy mặc quần áo đi tắm, tiện thể cách quần áo hung hang xông tới Lâm Thế Thanh, sau đó chúng tôi còn chưa ăn sáng đã lái xe trở về.
Sau năm hoặc sáu tiếng lái xe, khi trở về Thành phố Q đã 3 giờ chiều. Tôi cho Lâm Thế Thanh xuống, sau đó lái xe trở về Thành phố W.
Dù sao xin Trịnh Càn Nam nghỉ bảy ngày, còn hai ngày nữa, về nhà gặp ba mẹ, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.
Khi đi ngang qua thành phố, tôi nhớ ra mình vẫn còn một Phong Vũ KTV, nên tôi vội vàng chạy tới.
Rất tốt, không đóng cửa, vả lại từ trong ra ngoài đều sạch sẽ, kinh doanh vẫn còn, không có cái gọi là đông như trẩy hội, nhưng ít nhất không có cái gọi là ngoài cửa chim sẻ đậu đầy, khá tốt.
“Chào anh, xin hỏi anh đến hát, hay đi hát?”
Tôi nhìn Đàm Quỳnh, rồi nhìn chằm chằm vào vùng săn chắc đầy đặn của cô ta và huy hiệu người quản lý trên đó.
“Đàm Quỳnh, tôi luôn rất tò mò, cô nói cô dễ thương như thế, nhỏ nhắn và tinh tế, làm sao cô có thể đẹp tới như vậy được cơ chứ? Ngoài ra, sau này sử dụng huy hiệu cô phải cẩn thận. Kẹp thịt sẽ đau lắm đấy!”
Tôi vừa nói xong đã nhận được một cú đấm dữ dội của Đàm Quỳnh: “Biến mất một cái là hai tháng. Đến độ nơi đây không có ông chủ, anh làm ông chủ cái kiểu gì vậy? Nơi này là của anh hay là của tôi?”
“Của tôi là của cô, của cô là của cô, đơn giản làm sao.”
Cưỡng ép ôm lấy vòng eo của Đàm Quỳnh trong tay, mặc cho cô giãy dụa bằng mọi cách cũng vô ích, sau đó cô trực tiếp bị đưa vào một chiếc phòng trống trong cửa hàng.
“Nào, hôm nay đặt chỗ cô, cô hầu hạ tôi hát đi!”
“Anh hay nhỉ, tôi là quản lý chuyên nghiệp, không phải là thư ký riêng của anh.”
Đàm Quỳnh trợn mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tuy nhiên cô ta đã nhanh chóng cầm một chai nước nóng cùng hai chiếc cốc trên tay quay lại.
“Dù sao tôi cũng là ông chủ, cô không thể nhỏ nhen như thế. Cô có thể đưa tôi một bình nước dinh dưỡng, loại máu trắng ấy, giống cái thứ dinh dính đó ấy.”
“Đúng là một ông chủ hư hỏng mà, buồn nôn chết đi được!”
Với Đàm Quỳnh, tôi không có chút uy nghiêm của ông chủ, đã bị bàn chân nhỏ của cô ta giẫm chết rồi.
Sau khi giễu cợt, cô ta nói về công việc kinh doanh gần đây, giống như những gì tôi thấy, ban ngày dù không đông khách nhưng cũng có chút, ban đêm cũng ổn. Suốt hai tháng, trừ tất cả các chi phí, cô ta đã cho tôi lãi ròng chín mươi triệu, bản thân cô ta cũng kiếm được hơn sáu mươi triệu, nói vậy cũng không ít rồi, dù sao mặt tiền cũng không lớn, vả lại bên trong không có cái gì ngoài sạch sẽ.
Cô ta định rút tiền cho tôi, tôi trực tiếp vẫy tay: “Để đó trước đi, không quan tâm lắm.”
Sau đó cô ta đưa ra một ý tưởng với tôi, cô ta muốn mở rộng cửa hàng, nuốt trọn KTV bên cạnh để phát triển, rồi trang trí lại.
Vốn dĩ tôi không định đồng ý, cũng không mong cửa hàng này ăn nên làm ra, chỉ là có nguồn tài chính ra ra vào vào mà thôi. Nhưng thấy cô ta đầy tinh thần chiến đấu và sự tự tin như vậy, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Tôi hỏi cô ta cần bao nhiêu tiền thì cô ta nói đã quyết toán xong, sau đó vạch ngón tay ra tính toán với tôi, tôi sợ nghe xong đau đầu nên hỏi thẳng cô ta cần bao nhiêu.
“Một tỷ năm trăm triệu.”
Đây có phải là chấp nhận tấm chi phiếu trên người tôi không?
Thế là tôi đưa séc trực tiếp cho cô ta, nhân tiện đưa luôn thẻ ngân hàng ba trăm triệu mà Lâm Thế Thanh đã đưa cho khi trở về từ phía đông bắc.
“Ông chủ đây sẽ cho cô một tỷ tám trăm triệu, tối nay tôi bao chỗ cô, cô hầu hạ cho thật tốt!”
“Như vậy không ổn. Đang nói chính sự mà, anh chỉ biết gây rối, cũng không biết ông chủ nhà anh đang nghĩ gì. Cảm giác mở cửa hàng giống như đưa trẻ đến nhà trẻ, anh không còn quan tâm đến nữa…”
Đàm Quỳnh đã phàn nàn rất nhiều về tôi, sau đó cô ta cất thẻ và chi phiếu, đột nhiên hỏi tôi: “Ông chủ, anh không sợ tôi mang tiền chạy đi sao, hoặc là kiếm lời đút túi riêng?”
“Tôi không sợ, tôi ngốc mà tiền thì lắm.”
Bàn tay nhỏ của Đàm Quỳnh nắm chặt lại, đập mạnh vào sô pha: “Aiya, tôi đang nói thật đấy!”
Tôi nhìn lên khuôn mặt tròn trịa và đáng yêu của cô ta, ngắm nhìn đôi mắt to tròn có thần óng ánh sáng ngời ngời.
“Không sợ, Đàm Quỳnh là người tốt, tôi yên tâm thôi.”
Thẻ người tốt ông đây cũng sẽ ban phát!
Khoảnh khắc tiếp theo, Đàm Quỳnh trông đặc biệt xúc động, sự tin tưởng của tôi khiến cô ta hơi lúng túng không biết phải làm gì.
“Đàm Quỳnh này, nhìn ông chủ to béo và thân thiện như tôi năm giờ chiều đến cửa hàng của cô, cô có phải nên tỏ lòng thành mà mời tôi đi ăn hay gì đó tương tự không?”
Nghe theo lời tôi, cảm động trong mắt Đàm Quỳnh lúc đó biến mất, là hoàn toàn biến mất. “Được thôi, hôm nay tâm trạng thoải mái nên sẽ nể mặt đi ăn với anh, nhưng anh phải trả tiền, anh là một ông chủ lớn như vậy, không cho anh trả tiền chính là không cho mặt mũi, xấu hổ biết bao. Vì suy nghĩ cho anh, anh mời nhé!”
Nghệ thuật ngôn ngữ của Đàm Quỳnh khá cao, có thể khiến tôi phải trả tiền cho một bữa ăn, còn nói lộng lẫy như vậy.
“Đi thôi, đi ăn cơm!”
Đàm Quỳnh dặn dò cho nhân viên trong cửa hàng, sau đó tôi chở cô ta đến một nhà hàng gần đó, hương vị cũng không tệ lắm.
Sau khi xuống xe, chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh trong góc, gọi một bữa ăn ngon, vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Chẳng bao lâu các món ăn đã có trên bàn, Đàm Quỳnh rất vui vẻ ăn uống, vả lại nói rất nhiều, giống như một con chim khách vui vẻ.
Tôi thì thỉnh thoảng ăn một miếng, chủ yếu là quan sát cô ta.
“Sao thế, anh không ăn mà nhìn tôi làm gì chứ, không có thức ăn trên mặt tôi đâu.”
“Thanh tú xinh đẹp, ưa nhìn đương nhiên sẽ nhìn nhiều vài lần.”
Đàm Quỳnh không quan tâm: “Vậy tôi cũng có thể mở một nhà hàng. Cũng không cần thuê đầu bếp hay bồi bàn. Tôi tiết kiệm luôn cả bàn ăn. Chỉ cần đặt một vài chiếc ghế là được. Nhìn tôi no rồi sẽ thanh toán, theo tiêu chuẩn buffet là một trăm năm mươi nghìn/người. Vậy thì tôi sẽ kiếm được nhiều tiền, thậm chí tiết kiệm được giấy phép vệ sinh và chứng chỉ phòng cháy chữa cháy nữa.”
“Mơ tưởng đẹp đẽ như vậy, còn không bằng để tôi bao nuôi cô, sau đó cứ như vậy nằm trên giường không làm gì cả, ngoại trừ việc mỗi ngày đều bị làm, còn lại đảm bảo kiếm được nhiều tiền hơn là mở nhà hàng.”
Đàm Quỳnh rất bất lực: “Ông chủ, anh có thể có suy nghĩ nghiêm chỉnh được không, thật là…”
Đang trêu chọc cô thì một anh chàng đẹp trai bước vào cửa, trông hơi bông bống ẻo lả, là kiểu người có thể mặc váy, trùm tóc và trang điểm một chút ra đường kiếm tiền.
Mà lúc này, bông bống đang ôm một cô gái mặc váy ngắn chỉ đủ che mông, hai người quấn lấy nhau.
“Không coi ai ra gì, Đàm Quỳnh, cô đến ngồi vào lòng tôi, chúng ta thể hiện tình yêu.”
Đàm Quỳnh nhìn bông bống một hồi, sau đó đứng dậy, trong lúc tôi trợn mắt hốc mồm, cánh tay của cô ta ôm lấy cổ tôi, cái mông nhỏ của cô ta trực tiếp ngồi ở trên đùi tôi.
“Đàm Quỳnh, chúng ta như vậy không tốt lắm đâu. Dù gì thì đây cũng là nơi công cộng. Tôi chỉ trêu chọc đùa cô một chút thôi. Sao cô còn không tránh khỏi sự trêu chọc mà trực tiếp đến?”
Cô ta cúi đầu hôn tôi, sau đó khoa trương vươn đôi đữa, gắp một miếng cần tây và dùng răng cắn, dung miệng đưa vào miệng tôi. Lúc đó tôi thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi ấm nơi đôi môi đỏ mọng của cô ta.
“Đàm Quỳnh, cô điên rồi sao, dám cua người đàn ông khác trước mặt tôi?”
Khi tôi đang thắc mắc không biết Đàm Quỳnh có bị bệnh không thì bông bống ở cách đó không xa đã mắng.
Ngay lập tức Đàm Quỳnh chế nhạo, nói: “Anh được phép kiếm gái bên ngoài, còn tôi thì không được phép tìm đàn ông khác, anh là ai, anh này, tôi có quan hệ với anh hay sao, sao anh lại quan tâm đến tôi?”
Sau khi nói xong, giống như thị uy, Đàm Quỳnh trực tiếp đặt cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô ta lên môi tôi, sau đó cô ta càng khoa trương mà đưa chiếc lưỡi mềm mại hồng nhuận len lỏi vào trong miệng tôi, dù không lưu loát nhưng cô ta vẫn cố hết sức để trêu chọc tôi.
“Được, đây là cách tốt nhất. Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ cách chia tay với cô. Nếu như cô đã chọn cách này thì tốt nhất là chúng ta nên mạnh ai chơi riêng phần của mình, không ai chậm trễ ai!”
Nói rồi, bông bống ôm cô nàng mặc váy che vừa mông bên cạnh vào lòng, chơi đùa với đôi gò bồng đảo của cô gái qua lớp quần áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, không quản phản ứng của tôi, Đàm Quỳnh đã nắm lấy tay tôi, sau đó nhét vào trong áo, áp lên làn da mịn màng của cô ta, tôi trực tiếp chạm vào sự sung mãn khiến tôi đầy nghi ngờ.
Ban đầu tôi cứ nghĩ là do vai trò của áo ngực nên khiến nó trông có vẻ lớn.
Nhưng thực tế đã chứng minh, khi chạm nhẹ nhàng, độ đàn hồi căng mịn, độ săn chắc quá mức, mọi thứ đều như thật, đặc biệt là phần nụ còn cứng hơn, đơn giản là tuyệt vời không tả được!
Bình luận facebook