Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
CHƯƠNG 34: SỰ CƯNG CHIỀU CỦA ĐẾ VƯƠNG
Mặc dù là trời mưa cũng không lớn, nhưng mà nhiệt độ đã dần dần thấp xuống, mà nước mưa đã làm cho muỗi biến mất, thích hợp hạ cửa xe xuống để cho mùi vị kiều diễm ở trong xe biến mất, nếu không thì tôi thật sự sợ mình sẽ nhịn không được mà mà cưỡng ép ăn sạch Lục Tiểu Nham trong đêm nay.
Một đêm nói chuyện dịu dàng qua đi, cô ta đã dần dần ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều, vẻ mặt tự nhiên, đôi bồng đào đầy đặn ở trước ngực theo hô hấp mà có chút rung động, trong rất đẹp mắt. Tôi cũng không tiếp tục di chuyển cô ta nữa, để cho vẻ đẹp này tiếp tục yên bình…
Hơn năm giờ sáng, tôi đang ngủ đột nhiên cảm giác được có người đang chạm vào tôi, mà bàn tay nhỏ bé kia lại rất cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ tôi tỉnh dậy.
Tôi im lặng mở mắt ra, sau đó liền thấy Lục Tiểu Nham không biết đã bò tới chỗ tôi từ lúc nào, đang lén lúc vuốt ve mặt của tôi, trong đôi mắt to xinh đẹp đều là vẻ thẹn thùng và tò mò.
Rồi cô ta nâng vật có sự tồn tại lớn nhẹ nhàng ma sát vào nhau trên chiếc quần lót mỏng màu hồng, Sau đó phát ra một tiếng ưm rung động lòng người từ trong lỗ mũi, đây là tiếng rên đến từ cơ thể của tuổi trẻ, không hề xen lẫn loại cố ý nào, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Hai mắt của tôi híp lại, cô ta lén lút xoay mặt nhìn tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Cảm nhận được cô ta đang tiếp tục động tác, lúc này tôi mới chậm rãi mở mắt ra một lần nữa.
Cô ta kéo chiếc quần lót xuống để lộ ra một vùng màu đen mơ hồ nhưng quyến rũ, sau đó cầm lấy vật cứng rắn cực đại kia chậm rãi tiến vào bên trong.
Tôi có chút khẩn trương, cho dù chuyện này là cái mà tôi đang mong chờ, nhưng mà có chút không thể khống chế được như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đúng lúc mà tôi sắp bị Lục Tiểu Nham ăn sạch, ở nơi xa có âm thanh của tiếng xe kéo ồ ồ ồ vang lên.
Lục Tiểu Nham xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, vội vàng quay lại chỗ ngồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Sau đó tôi nghiêng đầu qua im lặng nhìn cô ta mặc quần áo.
“A, anh đã tỉnh rồi hả?”
Lục Tiểu Nham có chút khẩn trương.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó đặt vào thứ mà muốn bùng nổ ở phía dưới: “Bị em vuốt ve một trận như thế, thậm chí thiếu chút nữa đã ăn hết rồi, tôi mà không tỉnh lại nữa thì không lẽ thành người chết ư?”
Lục Tiểu Nham xấu hổ vội vàng che kín gương mặt.
Tôi đứng dậy duỗi lưng một cái, sau đó đưa đầu của mình vào giữa bắp đùi thon dài trắng nõn của cô ta, hung hăng liếm một cái trên chiếc quần lót màu hồng mỏng manh bằng ren của cô ta, khiến cho cô ta muốn bay lên, hốt hoảng phát ra tiếng rên.
“Tiểu Nham, nhịn không được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm dịu dàng với em.”
Lục Tiểu Nham thấy xấu hổ, ma xui quỷ khiến lại nhẹ nhàng gật đầu, sự xấu hổ này khiến cô ta thiếu chút nữa chui đầu xuống gầm bàn.
Trương Ngọc Dung nói rất đúng, ngôn ngữ càng thô bỉ càng ngay thẳng rõ ràng sẽ mang đến lực sát thương càng lớn hơn…
Sau khi tự mình mặc quần áo tử tế lại, với sự lôi kéo của chiếc xe kéo kia, dưới sự giúp đỡ của nó mới lôi xe ra ngoài.
Sau khi trả tiền cho xe kéo gọi đến thì lái xe đến trạm xăng gần đó, chúng tôi mua chút đồ ăn và nước khoáng ở trạm xăng, Sau đó rửa mặt lái con xe phổ tang trở về.
Sau khi đưa Lục Tiểu Nham về nhà thì tôi lại đổi sang Hummer, rồi sau đó quay về chỗ của mình.
Tôi mới vừa tắm xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi ngủ một giấc cho thật tốt, Diêu Mộc Thanh lại gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ta muốn gặp tôi.
“Mới có sáng sớm ở chỗ đó của em lại muốn à?”
Diêu Mộc Thanh ở trong điện thoại ngượng ngùng một lúc: “Không phải là chuyện đó, là có chuyện khác.”
Sau khi đã hẹn địa điểm ăn cơm trưa xong, thời gian vẫn còn sớm, tôi đến thư phòng lật tới lật lui tài liệu của Trương Ngọc Dung.
Sách của cô ta rất là nhiều, dĩ nhiên không phải là những loại có cái tên cổ điển, mà là mấy loại như “Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp”, “Mối quan hệ xã hội và lễ nghi”, còn có những quyển sách liên quan đến các mặt tri thức.
Dùng lời nói của cô ta, những quyển sách này cô ta đã xem hết rồi, cô ta yêu cầu tôi cũng phải xem hết.
Tôi cầm quyển sách “Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp” lên, quyển sách này tôi đã xem được một phần ba.
Nó thật sự khác biệt, nội dung nhẹ nhõm thoải mái làm cho người ta say mê, quan trọng nhất chính là có những cái mà tôi nghĩ cũng không hề nghĩ tới, rất ngại hỏi, lén lút tìm tòi cũng không hiểu được, mà trong quyển sách này đều có lời giải đáp cặn kẽ.
Từ cách ăn mặc cơ bản nhất, đi dạo phố, gọi điện thoại, thậm chí là cách ngoáy mũi, tham gia các bữa tiệc, nghi thức ăn uống, nói chuyện về nghệ thuật, tình yêu và hôn nhân, vân vân. Các vấn đề đa dạng, quyển sách này đều có thể khiến người ta ưu nhã đối mặt với nó…
Đọc sách hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian chênh lệch cũng không còn nhiều lắm, thế là tôi sửa soạn xong thì đi đến nơi đã hẹn với Diêu Mộc Thanh.
Hoàn cảnh ăn cơm rất nhẹ nhàng, hương vị của đồ ăn cũng không tệ, chỉ là biểu cảm của Diêu Mộc Thanh không đúng lắm, dường như là có chuyện gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cô ta cũng không mở miệng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô ta hỏi tôi có thể đi với cô ta đến bờ sông một chút không.
Tôi dạo bước với cô ta trên thảm cỏ xanh xanh, dưới cây liễu rậm rạp rủ xuống.
Một lúc lâu sau, giống như là Diêu Mộc Thanh đã đưa ra quyết định, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Anh Phong, gần đây em có quen với một người bạn trai, tạm thời cảm thấy con người của anh ấy cũng không tệ lắm.”
Tôi gật đầu, đây là chuyện bình thường, không có ai quy định làm gái xong thì không cho phép tìm chồng, càng không có ai quy định lúc làm gái thì không được phép tìm bạn trai, chỉ là tôi không biết rằng cô ta nói với tôi chuyện này để làm gì.
Sau đó Diêu Mộc Thanh lại trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng dường như là lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Nếu như tiếp tục phát triển nữa, cảm thấy thích hợp thì em muốn đi cùng với anh ấy. Nhưng mà bên phía chị Ngọc Dung chắc chắn sẽ không thả người, em còn nợ chị ấy rất nhiều tiền, em vốn đã trả sớm rồi, nhưng mà bây giờ tiền lời còn nhiều hơn so với tiền vốn.”
Tôi đốt một điếu thuốc lên, nhẹ nhàng hít một hơi: “Em đây là muốn anh xin xỏ với bên chị Ngọc Dung giúp em à, để cho chị ta thả em đi.”
Diêu Mộc Thanh gật đầu, lập tức có chút lúng túng nói: “Em biết chuyện này có chút khó khăn đối với anh, nhưng mà em cũng không có cách nào khác, nếu như còn phải dựa vào cơ thể này mà trả lãi từ từ, em không biết phải trả đến khi nào nữa.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể, nhưng mà chị Ngọc Dung có đồng ý hay không thì anh cũng không thể chắc chắn được.”
Chỉ cần tôi mở miệng thì Trương Ngọc Dung chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà tôi cần xác định nguyên nhân chân chính của Diêu Mộc Thanh rời khỏi, lý do khác thì có thể chấp nhận được, hoặc là nghĩ đến muốn thoát khỏi cái nghề này, hoặc là thật sự có bạn trai, những cái này đều có thể. Nhưng nếu như bỏ đi chỉ vì làm dưới tay của kẻ khác, hoặc là tự mình nhảy ra làm một mình, vậy thì tôi sẽ không giúp cô ta chuyện này.
Có điều bằng và sự hiểu biết của tôi đối với Diêu Mộc Thanh, cô ta thật sự muốn rời khỏi cái nghề này.
Tôi đồng ý khiến cho Diêu Mộc Thanh rất cảm kích.
Thế là cô ta nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của tôi lại, cúi đầu tràn đầy ngượng ngùng.
“Anh Phong, thật sự rất cảm ơn anh, nhưng mà em không có cái gì để báo đáp anh hết. Nếu như sau này anh có cần cái gì thì cứ việc tìm em, em có thể giải quyết giúp cho anh.”
“Thân thể của anh có nhu cầu tìm rất nhiều người giải quyết.”
Diêu Mộc Thanh “A” Một tiếng rồi không nói gì nữa, bởi vì cô ta cúi đầu cho nên tôi cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc trên mặt của cô ta có biểu cảm gì.
Nhưng mà tôi cũng không quan tâm, giống như Trương Ngọc Dung đã từng nói với tôi, tôi có thể chịch cô ta, nhưng mà bởi vì không phải nhu cầu của chính tôi, mà là một loại cưng chiều của đế vương đối với nha hoàn.
Tôi cũng không lấy lòng Vũ Bích Phượng, chứ đừng nói gì đến Diêu Mộc Thanh.
Mặc dù là trời mưa cũng không lớn, nhưng mà nhiệt độ đã dần dần thấp xuống, mà nước mưa đã làm cho muỗi biến mất, thích hợp hạ cửa xe xuống để cho mùi vị kiều diễm ở trong xe biến mất, nếu không thì tôi thật sự sợ mình sẽ nhịn không được mà mà cưỡng ép ăn sạch Lục Tiểu Nham trong đêm nay.
Một đêm nói chuyện dịu dàng qua đi, cô ta đã dần dần ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều, vẻ mặt tự nhiên, đôi bồng đào đầy đặn ở trước ngực theo hô hấp mà có chút rung động, trong rất đẹp mắt. Tôi cũng không tiếp tục di chuyển cô ta nữa, để cho vẻ đẹp này tiếp tục yên bình…
Hơn năm giờ sáng, tôi đang ngủ đột nhiên cảm giác được có người đang chạm vào tôi, mà bàn tay nhỏ bé kia lại rất cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ tôi tỉnh dậy.
Tôi im lặng mở mắt ra, sau đó liền thấy Lục Tiểu Nham không biết đã bò tới chỗ tôi từ lúc nào, đang lén lúc vuốt ve mặt của tôi, trong đôi mắt to xinh đẹp đều là vẻ thẹn thùng và tò mò.
Rồi cô ta nâng vật có sự tồn tại lớn nhẹ nhàng ma sát vào nhau trên chiếc quần lót mỏng màu hồng, Sau đó phát ra một tiếng ưm rung động lòng người từ trong lỗ mũi, đây là tiếng rên đến từ cơ thể của tuổi trẻ, không hề xen lẫn loại cố ý nào, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Hai mắt của tôi híp lại, cô ta lén lút xoay mặt nhìn tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Cảm nhận được cô ta đang tiếp tục động tác, lúc này tôi mới chậm rãi mở mắt ra một lần nữa.
Cô ta kéo chiếc quần lót xuống để lộ ra một vùng màu đen mơ hồ nhưng quyến rũ, sau đó cầm lấy vật cứng rắn cực đại kia chậm rãi tiến vào bên trong.
Tôi có chút khẩn trương, cho dù chuyện này là cái mà tôi đang mong chờ, nhưng mà có chút không thể khống chế được như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đúng lúc mà tôi sắp bị Lục Tiểu Nham ăn sạch, ở nơi xa có âm thanh của tiếng xe kéo ồ ồ ồ vang lên.
Lục Tiểu Nham xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, vội vàng quay lại chỗ ngồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Sau đó tôi nghiêng đầu qua im lặng nhìn cô ta mặc quần áo.
“A, anh đã tỉnh rồi hả?”
Lục Tiểu Nham có chút khẩn trương.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó đặt vào thứ mà muốn bùng nổ ở phía dưới: “Bị em vuốt ve một trận như thế, thậm chí thiếu chút nữa đã ăn hết rồi, tôi mà không tỉnh lại nữa thì không lẽ thành người chết ư?”
Lục Tiểu Nham xấu hổ vội vàng che kín gương mặt.
Tôi đứng dậy duỗi lưng một cái, sau đó đưa đầu của mình vào giữa bắp đùi thon dài trắng nõn của cô ta, hung hăng liếm một cái trên chiếc quần lót màu hồng mỏng manh bằng ren của cô ta, khiến cho cô ta muốn bay lên, hốt hoảng phát ra tiếng rên.
“Tiểu Nham, nhịn không được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm dịu dàng với em.”
Lục Tiểu Nham thấy xấu hổ, ma xui quỷ khiến lại nhẹ nhàng gật đầu, sự xấu hổ này khiến cô ta thiếu chút nữa chui đầu xuống gầm bàn.
Trương Ngọc Dung nói rất đúng, ngôn ngữ càng thô bỉ càng ngay thẳng rõ ràng sẽ mang đến lực sát thương càng lớn hơn…
Sau khi tự mình mặc quần áo tử tế lại, với sự lôi kéo của chiếc xe kéo kia, dưới sự giúp đỡ của nó mới lôi xe ra ngoài.
Sau khi trả tiền cho xe kéo gọi đến thì lái xe đến trạm xăng gần đó, chúng tôi mua chút đồ ăn và nước khoáng ở trạm xăng, Sau đó rửa mặt lái con xe phổ tang trở về.
Sau khi đưa Lục Tiểu Nham về nhà thì tôi lại đổi sang Hummer, rồi sau đó quay về chỗ của mình.
Tôi mới vừa tắm xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi ngủ một giấc cho thật tốt, Diêu Mộc Thanh lại gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ta muốn gặp tôi.
“Mới có sáng sớm ở chỗ đó của em lại muốn à?”
Diêu Mộc Thanh ở trong điện thoại ngượng ngùng một lúc: “Không phải là chuyện đó, là có chuyện khác.”
Sau khi đã hẹn địa điểm ăn cơm trưa xong, thời gian vẫn còn sớm, tôi đến thư phòng lật tới lật lui tài liệu của Trương Ngọc Dung.
Sách của cô ta rất là nhiều, dĩ nhiên không phải là những loại có cái tên cổ điển, mà là mấy loại như “Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp”, “Mối quan hệ xã hội và lễ nghi”, còn có những quyển sách liên quan đến các mặt tri thức.
Dùng lời nói của cô ta, những quyển sách này cô ta đã xem hết rồi, cô ta yêu cầu tôi cũng phải xem hết.
Tôi cầm quyển sách “Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp” lên, quyển sách này tôi đã xem được một phần ba.
Nó thật sự khác biệt, nội dung nhẹ nhõm thoải mái làm cho người ta say mê, quan trọng nhất chính là có những cái mà tôi nghĩ cũng không hề nghĩ tới, rất ngại hỏi, lén lút tìm tòi cũng không hiểu được, mà trong quyển sách này đều có lời giải đáp cặn kẽ.
Từ cách ăn mặc cơ bản nhất, đi dạo phố, gọi điện thoại, thậm chí là cách ngoáy mũi, tham gia các bữa tiệc, nghi thức ăn uống, nói chuyện về nghệ thuật, tình yêu và hôn nhân, vân vân. Các vấn đề đa dạng, quyển sách này đều có thể khiến người ta ưu nhã đối mặt với nó…
Đọc sách hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian chênh lệch cũng không còn nhiều lắm, thế là tôi sửa soạn xong thì đi đến nơi đã hẹn với Diêu Mộc Thanh.
Hoàn cảnh ăn cơm rất nhẹ nhàng, hương vị của đồ ăn cũng không tệ, chỉ là biểu cảm của Diêu Mộc Thanh không đúng lắm, dường như là có chuyện gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cô ta cũng không mở miệng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô ta hỏi tôi có thể đi với cô ta đến bờ sông một chút không.
Tôi dạo bước với cô ta trên thảm cỏ xanh xanh, dưới cây liễu rậm rạp rủ xuống.
Một lúc lâu sau, giống như là Diêu Mộc Thanh đã đưa ra quyết định, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Anh Phong, gần đây em có quen với một người bạn trai, tạm thời cảm thấy con người của anh ấy cũng không tệ lắm.”
Tôi gật đầu, đây là chuyện bình thường, không có ai quy định làm gái xong thì không cho phép tìm chồng, càng không có ai quy định lúc làm gái thì không được phép tìm bạn trai, chỉ là tôi không biết rằng cô ta nói với tôi chuyện này để làm gì.
Sau đó Diêu Mộc Thanh lại trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng dường như là lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Nếu như tiếp tục phát triển nữa, cảm thấy thích hợp thì em muốn đi cùng với anh ấy. Nhưng mà bên phía chị Ngọc Dung chắc chắn sẽ không thả người, em còn nợ chị ấy rất nhiều tiền, em vốn đã trả sớm rồi, nhưng mà bây giờ tiền lời còn nhiều hơn so với tiền vốn.”
Tôi đốt một điếu thuốc lên, nhẹ nhàng hít một hơi: “Em đây là muốn anh xin xỏ với bên chị Ngọc Dung giúp em à, để cho chị ta thả em đi.”
Diêu Mộc Thanh gật đầu, lập tức có chút lúng túng nói: “Em biết chuyện này có chút khó khăn đối với anh, nhưng mà em cũng không có cách nào khác, nếu như còn phải dựa vào cơ thể này mà trả lãi từ từ, em không biết phải trả đến khi nào nữa.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể, nhưng mà chị Ngọc Dung có đồng ý hay không thì anh cũng không thể chắc chắn được.”
Chỉ cần tôi mở miệng thì Trương Ngọc Dung chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà tôi cần xác định nguyên nhân chân chính của Diêu Mộc Thanh rời khỏi, lý do khác thì có thể chấp nhận được, hoặc là nghĩ đến muốn thoát khỏi cái nghề này, hoặc là thật sự có bạn trai, những cái này đều có thể. Nhưng nếu như bỏ đi chỉ vì làm dưới tay của kẻ khác, hoặc là tự mình nhảy ra làm một mình, vậy thì tôi sẽ không giúp cô ta chuyện này.
Có điều bằng và sự hiểu biết của tôi đối với Diêu Mộc Thanh, cô ta thật sự muốn rời khỏi cái nghề này.
Tôi đồng ý khiến cho Diêu Mộc Thanh rất cảm kích.
Thế là cô ta nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của tôi lại, cúi đầu tràn đầy ngượng ngùng.
“Anh Phong, thật sự rất cảm ơn anh, nhưng mà em không có cái gì để báo đáp anh hết. Nếu như sau này anh có cần cái gì thì cứ việc tìm em, em có thể giải quyết giúp cho anh.”
“Thân thể của anh có nhu cầu tìm rất nhiều người giải quyết.”
Diêu Mộc Thanh “A” Một tiếng rồi không nói gì nữa, bởi vì cô ta cúi đầu cho nên tôi cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc trên mặt của cô ta có biểu cảm gì.
Nhưng mà tôi cũng không quan tâm, giống như Trương Ngọc Dung đã từng nói với tôi, tôi có thể chịch cô ta, nhưng mà bởi vì không phải nhu cầu của chính tôi, mà là một loại cưng chiều của đế vương đối với nha hoàn.
Tôi cũng không lấy lòng Vũ Bích Phượng, chứ đừng nói gì đến Diêu Mộc Thanh.
Bình luận facebook