Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
CHƯƠNG 43: CƠ THỂ XỬ NAM QUÝ GIÁ
Sự thật đương nhiên không hề đơn giản như lời ngoài miệng, cuối cùng tôi vẫn ôm lấy Trương Ngọc Dung đang ngủ, tuy rằng lần cuối tôi xem thời gian đã là rạng ba giờ sáng, trong lúc đó uống bao nhiêu ly nước thì cũng đi tiểu bấy nhiêu lần…
Sáng ngày thứ hai lúc mười giờ hơn, tôi đang ngủ say, sau đó cảm thấy mũi vô cùng ngứa, dụi dụi vẫn ngứa, xoa xoa vẫn ngứa, tựa như đang có côn trùng bò lên vậy.
Cuối cùng thật sự ngứa đến mức tôi không chịu được nữa, bèn mở mắt ra, phát hiện mái tóc dài màu đỏ rượu của Trương Ngọc Dung rủ xuống trước mặt tôi, trong đó có vài sợi bị cô ấy nắm trong tay, mặt đầy ý cười.
“Chị, hai quả cầu lớn của chị thật trắng, thật hiếm có, để em hôn lên nhé, được không?”
Bởi vì cô ấy đang cúi người, xuyên qua vạt áo trước ngực, tôi nhìn thấy được hai luồng tuyết trắng bên trong. Tuy rằng bị áo lót đen nâng đỡ bao phủ, nhưng vẫn tràn đầy mê hoặc.
Trương Ngọc Dung cúi đầu, hôn nhẹ lên miệng tôi một cái: “Cố lên nhé, đêm qua biểu hiện không tồi, đây là phần thưởng khuyến khích của chị. Còn về hôn à……Yên tâm, sớm muộn gì chị cũng sẽ cho cậu ăn, mà còn là ăn cho đủ, ăn đến mức cậu đi đường cũng lơ ngơ. Nhưng trước đó, cậu dậy ăn cơm trước đi, còn không ăn nữa thì phải ăn cơm trưa luôn mất.”
Một phen giữ lấy Trương Ngọc Dung, hôn mạnh lên bờ môi nhỏ nhắn quyến rũ của cô ấy một cái, tôi mới rời giường.
Súc miệng xong, cùng cô ấy dùng bữa sáng.
Khi ăn cơm, cô ấy hỏi tôi xe va chạm thế nào rồi.
Tôi nói với cô ấy chuyện về tên mập hói nửa đầu, cho đến sự xuất hiện của Đông Nhị Gia và chuyện đánh nhau một trận với Diệc Thành.
“Dùng lời của Đông Nhị Gia sau khi xong chuyện mà nói, kinh nghiệm của hắn ta nhiều hơn Ngô Diệc Thành, nhưng quyền cước sợ trai tráng, Diệc Thành đang ở tuổi trẻ khoẻ nhất, mà hắn ta thì đã yếu đi rồi. Nếu thật sự muốn so thắng thua, hắn ta đánh không lại Diệc Thành. Nhưng muốn liều sống chết, Diệc Thành vẫn không bằng hắn ta.”
Trương Ngọc Dung vô cùng ngạc nhiên, liền khẽ gật đầu: “Vẫn là chị đã xem thường Ngô Diệc Thành, vốn nghĩ rằng chỉ là biết đánh nhau mà thôi, cho rằng cậu ta chỉ miễn cưỡng thuộc loại người có sức mạnh, không ngờ Đông Nhị Gia đánh giá cậu ta cao như vậy.”
Nhắc đến Ngô Diệc Thành, tôi nhớ tới Diêu Mộc Thanh, vì vậy nói với Trương Ngọc Dung về chuyện của Ngô Diệc Thành và Diêu Mộc Thanh.
Trương Ngọc Dung và tôi lúc mới biết bạn gái của Ngô Diệc Thành thế mà là Diêu Mộc Thanh, vẻ mặt kinh ngạc giống hệt nhau.
“Lúc trước Diêu Mộc Thanh không biết cậu và Ngô Diệc Thành là bạn từ nhỏ sao?”
Tôi hiểu ý của Trương Ngọc Dung: “Không biết, hơn nữa nếu cô ấy thật sự muốn đùa giỡn tâm tư, lúc đầu nên giở trò với em mới đúng, không cần phải luẩn quẩn một vòng lớn như vậy.”
Trương Ngọc Dung gật đầu: “Chị hiểu ý cậu, chuyện này do cậu nói với họ, chính là nói chuyện này đã được giải quyết rồi. Địa Liệt Hành Tinh của chị bên kia còn thiếu một trưởng ban, nếu Diêu Mộc Thanh đồng ý thì có thể qua đó.”
“Chị, em yêu chị, không có gì đền đáp, chỉ có thể dâng hiến tấm thân này, chị thu nhận nhé!”
Dưới bàn tôi câu lấy cẳng chân nhỏ của Trương Ngọc Dung, sau đó dùng tay kéo lên, dùng đũng quần cọ xát lên cẳng chân nhỏ của cô ấy.
Trương Ngọc Dung đá nhẹ vào tôi một cái, sau đó bất lực nói: “Cậu là lợn giống à, sao lại nghĩ đến chuyện này rồi.”
Tôi vô cùng uất ức: “Chị tìm một bà lão ngồi đối diện em thử xem, chị xem em có làm thế này nữa hay không…”
“Trách chị sao?”
Trương Ngọc Dung mở to đôi mắt ngập nước, bên trong chứa đầy sự uất ức đáng thương, tuy rằng tôi biết cô ấy đang diễn, nhưng đáy lòng vẫn không kiềm được mà co rút một trận, tựa như bị kim đâm, đau lòng.
Loại quyến rũ này, đơn giản là không thể chống cự.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Ngọc Dung thay đồ, đôi chân xinh đẹp mang vớ tơ tằm, bờ ngực mềm mại ngạo nghễ, toàn thân tràn đầy vẻ tự tin xinh đẹp, khiến cô ấy đầy lực sát thương.
Cô ấy muốn ra ngoài, đến Địa Liệt Hành Tinh, nhưng khi gần mở cửa, tôi lại ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Trương Ngọc Dung có chút bất lực: “Sao thế, không chịu nổi nữa rồi, thật sự không được thì chị sắp xếp cho cậu một cô nhé?”
Đương nhiên thứ tôi nghĩ không phải là cái này: “Chị, sau này loại chuyện như của Diêu Mộc Thanh, chúng ta đừng làm nhé, kiếm tiền lúc nào là đủ, lúc nào là nhiều chứ, không ổn thì nói với chị, chúng ta về quê nhé, em xin Vũ Bích Phượng và Địch Lệ Ba ít tiền, họ nhất định sẽ cho, cho dù có biết rõ em là vì ở bên chị đi chăng nữa.”
Trương Ngọc Dung hơi ngây ra, hiển nhiên cô ấy không ngờ đến, tôi ôm cô ấy là vì lí do này.
Ngay lập tức, cô ấy quay đầu sang, nhìn thẳng vào mắt tôi, bên trong tràn đầy sự chân thành, không chút giả dối.
“Tiểu Phong, chị có thể nói rõ ràng với cậu, người đàn ông hãm hại cô ấy lúc đầu không phải do chị phái đi, tiền chị cho Diêu Mộc Thanh mượn cũng chắn chắn là của chính chị. Hơn nữa chị còn có thể nói với cậu, người đàn ông kia chị đã phái người đi thu thập, nhưng không thành công, bởi vì người đàn ông đó gặp phải tai nạn xe, nửa đời sau đều phải nằm trên giường, đây chính là báo ứng.”
“Tuy rằng cậu đã hiểu lầm chị, nhưng chị vẫn rất vui, chị biết trong lòng cậu có chị, vậy là đủ rồi. Cậu nên tìm một người phụ nữ tốt hơn bên cạnh cậu, ví dụ như kiểu Vũ Bích Phượng, nghe theo cậu, trong nhà còn có tiền có thế. Còn chị, thỉnh thoảng cậu có thể đến thăm chị, chị đã rất vui mừng, rất hài lòng rồi.”
Nói xong, Trương Ngọc Dung ôm lấy tối, đầu kề lên người tôi, thật lâu thật lâu.
Cô ấy đi rồi, đi đến Địa Liệt Hành Tinh rồi.
Tôi ổn định tâm trạng, sau đó gọi điện thoại cho Diêu Mộc Thanh, nói cho cô ấy biết quyết định của Trương Ngọc Dung, cô ấy rất biết ơn tôi. Đồng thời, tôi cũng nói với cô ấy chuyện Trương Ngọc Dung từng tìm người đàn ông hại cô ấy báo thù, Diêu Mộc Thanh khóc lớn, có thể nghe ra cô ấy khóc rất đau lòng, nhưng đồng thời cũng là một kiểu trút đi nỗi buồn.
Không khuyên giải an ủi, tôi trực tiếp ngắt cuộc gọi, đối với cô ấy, tôi chỉ muốn giữ mối quan hệ thích đáng, không muốn cho cô ấy chút cảm giác sai lầm nào, suy cho cùng ở giữa còn có người anh em Diệc Thành của tôi.
Dọn dẹp phòng và giường xong, sau đó tôi phát hiện áo ngực và quần lót Trương Ngọc Dung thay ra ở trên giường.
Đáng giận hơn nữa là, bên cạnh còn có một mảnh giấy, bên trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ lớn, tuy rằng nét chữ không tệ, đẹp hệt như người vậy, nhưng nội dung thì thật là đáng hận.
“Hương vị nguyên bản đấy, có thể giúp cậu giải quyết!”
Trương Ngọc Dung chị cho dù có quyến rũ lắm, một bộ nội y có thể có thứ giữa hai chân Địch Lệ Ba sao?
Nếu tôi thật sự muốn giải quyết, qua chỗ cô ấy bên đó sung sướng cũng rất tốt, chính là có chút không cam tâm.
Cơ thể xử nam quý giá của tôi ơi…
Vốn muốn ngâm nội y vào nước cho cô ấy, nhưng nghĩ nghĩ chút liền quyết định cất đi, ngâm nước thế này, vậy chẳng phải thành chúng tôi quần nhau một trận, chuẩn bị giặt sạch huỷ diệt chúng cứ?
Thay đồ xong, cầm chìa khóa lên, tôi đi thẳng đến siêu thị.
Vừa lúc Trương Ngọc Dung cảm mạo phát sốt, tôi muốn hầm cho cô ấy một con gà, gà ngon hay không, cô ấy thích ăn hay không, điều đó không quan trọng, mấu chốt ở phần tình cảm này, giống như tôi còn muốn cho Vũ Bích Phượng một túi đường đỏ vậy.
Sau khi đến siêu thị, rất nhanh tôi đã chọn xong đồ, lúc xếp hàng ở quầy tính tiền của siêu thị, tôi thấy trong nhóm người bên cạnh có một người phụ nữ gương mặt rất xinh đẹp, hơn nữa dường như hơi quen mắt, nhưng mái tóc dài che mất nửa bên mặt, nên tôi không quá chắn chắn có phải người kia mà tôi biết không.
Ngay lúc tôi chuẩn bị nhìn kỹ hơn, người đàn ông da đen gầy gò thấp bé khoảng gần ba mươi tuổi đằng sau cô ấy, cầm chiếc giỏ chặn bên cạnh, phần eo chuyển động, cọ cọ lên mông của người phụ nữ đó.
Hiển nhiên người phụ nữ đó đã phát giác ra, nhưng dường như ngại bị nhục nhã, nơi xếp hàng lại chật hẹp, vì vậy chỉ khẽ vùng vẫy, không hề làm động tác phản kháng gì quá lớn.
Mà điều này, dường như khiến tên lùn kia càng to gan, trực tiếp duỗi tay về phía túi quần.
Tôi tưởng rằng tên đó muốn thủ dâm, nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai lầm, anh ta không thủ dâm, mà lấy ra một con dao gấp, mũi dao lập loè ánh sáng, vô cùng sắc bén.
Tiếp đó, tôi nhìn thấy con dao kia, rạch ra một khe hở hẹp dài ở đũng quần phía trước của người phụ nữ kia, xuyên qua khe hở đó, có thể nhìn thấy nội y màu hồng nhạt viền hoa.
Sự thật đương nhiên không hề đơn giản như lời ngoài miệng, cuối cùng tôi vẫn ôm lấy Trương Ngọc Dung đang ngủ, tuy rằng lần cuối tôi xem thời gian đã là rạng ba giờ sáng, trong lúc đó uống bao nhiêu ly nước thì cũng đi tiểu bấy nhiêu lần…
Sáng ngày thứ hai lúc mười giờ hơn, tôi đang ngủ say, sau đó cảm thấy mũi vô cùng ngứa, dụi dụi vẫn ngứa, xoa xoa vẫn ngứa, tựa như đang có côn trùng bò lên vậy.
Cuối cùng thật sự ngứa đến mức tôi không chịu được nữa, bèn mở mắt ra, phát hiện mái tóc dài màu đỏ rượu của Trương Ngọc Dung rủ xuống trước mặt tôi, trong đó có vài sợi bị cô ấy nắm trong tay, mặt đầy ý cười.
“Chị, hai quả cầu lớn của chị thật trắng, thật hiếm có, để em hôn lên nhé, được không?”
Bởi vì cô ấy đang cúi người, xuyên qua vạt áo trước ngực, tôi nhìn thấy được hai luồng tuyết trắng bên trong. Tuy rằng bị áo lót đen nâng đỡ bao phủ, nhưng vẫn tràn đầy mê hoặc.
Trương Ngọc Dung cúi đầu, hôn nhẹ lên miệng tôi một cái: “Cố lên nhé, đêm qua biểu hiện không tồi, đây là phần thưởng khuyến khích của chị. Còn về hôn à……Yên tâm, sớm muộn gì chị cũng sẽ cho cậu ăn, mà còn là ăn cho đủ, ăn đến mức cậu đi đường cũng lơ ngơ. Nhưng trước đó, cậu dậy ăn cơm trước đi, còn không ăn nữa thì phải ăn cơm trưa luôn mất.”
Một phen giữ lấy Trương Ngọc Dung, hôn mạnh lên bờ môi nhỏ nhắn quyến rũ của cô ấy một cái, tôi mới rời giường.
Súc miệng xong, cùng cô ấy dùng bữa sáng.
Khi ăn cơm, cô ấy hỏi tôi xe va chạm thế nào rồi.
Tôi nói với cô ấy chuyện về tên mập hói nửa đầu, cho đến sự xuất hiện của Đông Nhị Gia và chuyện đánh nhau một trận với Diệc Thành.
“Dùng lời của Đông Nhị Gia sau khi xong chuyện mà nói, kinh nghiệm của hắn ta nhiều hơn Ngô Diệc Thành, nhưng quyền cước sợ trai tráng, Diệc Thành đang ở tuổi trẻ khoẻ nhất, mà hắn ta thì đã yếu đi rồi. Nếu thật sự muốn so thắng thua, hắn ta đánh không lại Diệc Thành. Nhưng muốn liều sống chết, Diệc Thành vẫn không bằng hắn ta.”
Trương Ngọc Dung vô cùng ngạc nhiên, liền khẽ gật đầu: “Vẫn là chị đã xem thường Ngô Diệc Thành, vốn nghĩ rằng chỉ là biết đánh nhau mà thôi, cho rằng cậu ta chỉ miễn cưỡng thuộc loại người có sức mạnh, không ngờ Đông Nhị Gia đánh giá cậu ta cao như vậy.”
Nhắc đến Ngô Diệc Thành, tôi nhớ tới Diêu Mộc Thanh, vì vậy nói với Trương Ngọc Dung về chuyện của Ngô Diệc Thành và Diêu Mộc Thanh.
Trương Ngọc Dung và tôi lúc mới biết bạn gái của Ngô Diệc Thành thế mà là Diêu Mộc Thanh, vẻ mặt kinh ngạc giống hệt nhau.
“Lúc trước Diêu Mộc Thanh không biết cậu và Ngô Diệc Thành là bạn từ nhỏ sao?”
Tôi hiểu ý của Trương Ngọc Dung: “Không biết, hơn nữa nếu cô ấy thật sự muốn đùa giỡn tâm tư, lúc đầu nên giở trò với em mới đúng, không cần phải luẩn quẩn một vòng lớn như vậy.”
Trương Ngọc Dung gật đầu: “Chị hiểu ý cậu, chuyện này do cậu nói với họ, chính là nói chuyện này đã được giải quyết rồi. Địa Liệt Hành Tinh của chị bên kia còn thiếu một trưởng ban, nếu Diêu Mộc Thanh đồng ý thì có thể qua đó.”
“Chị, em yêu chị, không có gì đền đáp, chỉ có thể dâng hiến tấm thân này, chị thu nhận nhé!”
Dưới bàn tôi câu lấy cẳng chân nhỏ của Trương Ngọc Dung, sau đó dùng tay kéo lên, dùng đũng quần cọ xát lên cẳng chân nhỏ của cô ấy.
Trương Ngọc Dung đá nhẹ vào tôi một cái, sau đó bất lực nói: “Cậu là lợn giống à, sao lại nghĩ đến chuyện này rồi.”
Tôi vô cùng uất ức: “Chị tìm một bà lão ngồi đối diện em thử xem, chị xem em có làm thế này nữa hay không…”
“Trách chị sao?”
Trương Ngọc Dung mở to đôi mắt ngập nước, bên trong chứa đầy sự uất ức đáng thương, tuy rằng tôi biết cô ấy đang diễn, nhưng đáy lòng vẫn không kiềm được mà co rút một trận, tựa như bị kim đâm, đau lòng.
Loại quyến rũ này, đơn giản là không thể chống cự.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Ngọc Dung thay đồ, đôi chân xinh đẹp mang vớ tơ tằm, bờ ngực mềm mại ngạo nghễ, toàn thân tràn đầy vẻ tự tin xinh đẹp, khiến cô ấy đầy lực sát thương.
Cô ấy muốn ra ngoài, đến Địa Liệt Hành Tinh, nhưng khi gần mở cửa, tôi lại ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Trương Ngọc Dung có chút bất lực: “Sao thế, không chịu nổi nữa rồi, thật sự không được thì chị sắp xếp cho cậu một cô nhé?”
Đương nhiên thứ tôi nghĩ không phải là cái này: “Chị, sau này loại chuyện như của Diêu Mộc Thanh, chúng ta đừng làm nhé, kiếm tiền lúc nào là đủ, lúc nào là nhiều chứ, không ổn thì nói với chị, chúng ta về quê nhé, em xin Vũ Bích Phượng và Địch Lệ Ba ít tiền, họ nhất định sẽ cho, cho dù có biết rõ em là vì ở bên chị đi chăng nữa.”
Trương Ngọc Dung hơi ngây ra, hiển nhiên cô ấy không ngờ đến, tôi ôm cô ấy là vì lí do này.
Ngay lập tức, cô ấy quay đầu sang, nhìn thẳng vào mắt tôi, bên trong tràn đầy sự chân thành, không chút giả dối.
“Tiểu Phong, chị có thể nói rõ ràng với cậu, người đàn ông hãm hại cô ấy lúc đầu không phải do chị phái đi, tiền chị cho Diêu Mộc Thanh mượn cũng chắn chắn là của chính chị. Hơn nữa chị còn có thể nói với cậu, người đàn ông kia chị đã phái người đi thu thập, nhưng không thành công, bởi vì người đàn ông đó gặp phải tai nạn xe, nửa đời sau đều phải nằm trên giường, đây chính là báo ứng.”
“Tuy rằng cậu đã hiểu lầm chị, nhưng chị vẫn rất vui, chị biết trong lòng cậu có chị, vậy là đủ rồi. Cậu nên tìm một người phụ nữ tốt hơn bên cạnh cậu, ví dụ như kiểu Vũ Bích Phượng, nghe theo cậu, trong nhà còn có tiền có thế. Còn chị, thỉnh thoảng cậu có thể đến thăm chị, chị đã rất vui mừng, rất hài lòng rồi.”
Nói xong, Trương Ngọc Dung ôm lấy tối, đầu kề lên người tôi, thật lâu thật lâu.
Cô ấy đi rồi, đi đến Địa Liệt Hành Tinh rồi.
Tôi ổn định tâm trạng, sau đó gọi điện thoại cho Diêu Mộc Thanh, nói cho cô ấy biết quyết định của Trương Ngọc Dung, cô ấy rất biết ơn tôi. Đồng thời, tôi cũng nói với cô ấy chuyện Trương Ngọc Dung từng tìm người đàn ông hại cô ấy báo thù, Diêu Mộc Thanh khóc lớn, có thể nghe ra cô ấy khóc rất đau lòng, nhưng đồng thời cũng là một kiểu trút đi nỗi buồn.
Không khuyên giải an ủi, tôi trực tiếp ngắt cuộc gọi, đối với cô ấy, tôi chỉ muốn giữ mối quan hệ thích đáng, không muốn cho cô ấy chút cảm giác sai lầm nào, suy cho cùng ở giữa còn có người anh em Diệc Thành của tôi.
Dọn dẹp phòng và giường xong, sau đó tôi phát hiện áo ngực và quần lót Trương Ngọc Dung thay ra ở trên giường.
Đáng giận hơn nữa là, bên cạnh còn có một mảnh giấy, bên trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ lớn, tuy rằng nét chữ không tệ, đẹp hệt như người vậy, nhưng nội dung thì thật là đáng hận.
“Hương vị nguyên bản đấy, có thể giúp cậu giải quyết!”
Trương Ngọc Dung chị cho dù có quyến rũ lắm, một bộ nội y có thể có thứ giữa hai chân Địch Lệ Ba sao?
Nếu tôi thật sự muốn giải quyết, qua chỗ cô ấy bên đó sung sướng cũng rất tốt, chính là có chút không cam tâm.
Cơ thể xử nam quý giá của tôi ơi…
Vốn muốn ngâm nội y vào nước cho cô ấy, nhưng nghĩ nghĩ chút liền quyết định cất đi, ngâm nước thế này, vậy chẳng phải thành chúng tôi quần nhau một trận, chuẩn bị giặt sạch huỷ diệt chúng cứ?
Thay đồ xong, cầm chìa khóa lên, tôi đi thẳng đến siêu thị.
Vừa lúc Trương Ngọc Dung cảm mạo phát sốt, tôi muốn hầm cho cô ấy một con gà, gà ngon hay không, cô ấy thích ăn hay không, điều đó không quan trọng, mấu chốt ở phần tình cảm này, giống như tôi còn muốn cho Vũ Bích Phượng một túi đường đỏ vậy.
Sau khi đến siêu thị, rất nhanh tôi đã chọn xong đồ, lúc xếp hàng ở quầy tính tiền của siêu thị, tôi thấy trong nhóm người bên cạnh có một người phụ nữ gương mặt rất xinh đẹp, hơn nữa dường như hơi quen mắt, nhưng mái tóc dài che mất nửa bên mặt, nên tôi không quá chắn chắn có phải người kia mà tôi biết không.
Ngay lúc tôi chuẩn bị nhìn kỹ hơn, người đàn ông da đen gầy gò thấp bé khoảng gần ba mươi tuổi đằng sau cô ấy, cầm chiếc giỏ chặn bên cạnh, phần eo chuyển động, cọ cọ lên mông của người phụ nữ đó.
Hiển nhiên người phụ nữ đó đã phát giác ra, nhưng dường như ngại bị nhục nhã, nơi xếp hàng lại chật hẹp, vì vậy chỉ khẽ vùng vẫy, không hề làm động tác phản kháng gì quá lớn.
Mà điều này, dường như khiến tên lùn kia càng to gan, trực tiếp duỗi tay về phía túi quần.
Tôi tưởng rằng tên đó muốn thủ dâm, nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai lầm, anh ta không thủ dâm, mà lấy ra một con dao gấp, mũi dao lập loè ánh sáng, vô cùng sắc bén.
Tiếp đó, tôi nhìn thấy con dao kia, rạch ra một khe hở hẹp dài ở đũng quần phía trước của người phụ nữ kia, xuyên qua khe hở đó, có thể nhìn thấy nội y màu hồng nhạt viền hoa.
Bình luận facebook