• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào (4 Viewers)

  • Chương 60

CHƯƠNG 60: THẬT KHÔNG TỰ LƯỢNG SỨC MÌNH

Sau khi chắc chắn Đới Lâm Minh đã say bất tỉnh, tôi và Tôn Kiều Kiều đỡ anh ta lên ghế sô pha.

Sau đó, Tôn Kiều Kiều đẩy tôi ra khỏi cửa, bảo tôi mau chóng về đi.

Đới Lâm Minh đã say thành cái dạng này rồi, tôi có thể đi được à? Huống hồ anh ta còn tính kế phong bì mừng cưới của tôi, nhưng vì có Tôn Kiều Kiều cho nên tôi không thể làm quá, nhưng có thể nuốt trôi cục tức này sao?

Cho nên, tôi trực tiếp ôm lấy cái mặt nhỏ của Tôn Kiều Kiều, nhân lúc cô ta không phòng bị, hung hăng hôn lên cái môi nhỏ dụ người đó.

Cô ta vùng vẫy từ chối, nhưng căn bản không thể thoát được nụ hôn nhiệt tình của tôi.

Hình như là vì không có cách nào, không từ chối được sự nhiệt tình của tôi cho nên cô ta vừa hôn tôi, vừa dẫn tôi đi vào phòng mới của bọn họ.

Phòng mới rất đẹp, trên tường treo ảnh cưới của bọn họ, chăn ga gối đều là màu đỏ, nhìn đặc biệt hạnh phúc.

Sau đó , trong bầu không khí vui thích này, tôi đẩy Tôn Kiều Kiều ngã ra giường.

Khi tôi đang chuẩn bị ra tay thì cô lại từ chối, thấp giọng nói: “Trần Cẩn Phong, cậu ngủ ở bên ngoài đi, đừng như vậy, tôi đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ cho cậu, đêm nay tha cho tôi được không?”

Chưa nghe nói qua cáo khi đi bắt trộm gà lại sẽ cùng gà thương lượng cả, đợi mình mai gà tự đưa đến cửa kêu cáo ăn cả. Nếu chuyện này ngay cả động vật cũng không làm, vậy tôi càng không thể làm, tôi không thể không bằng động vật được.

Vì thế, để đáp lại, tôi đã trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ của cô ta, đầu lưỡi lập tức thè ra, ở trong miệng cô điên cuồng tàn sát, khiến cô thất thần, quên nghênh hợp cùng tôi.

Trong nụ hôn kích tình đó, tôi đã cởi hết quần áo trên người Tôn Kiều Kiều ra, thậm chí cả chiếc áo ngực màu đỏ size lớn và chiếc quần chíp cũng không để lại cho cô, trực tiếp vứt sang một bên.

“Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong, cậu nghe tôi nói, nếu như đêm nay cậu dám ngủ với tôi, tôi nhất định sẽ chết cho cậu xem, tôi không ngăn cản được cậu, tôi cũng không từ chối được cậu, nhưng tôi không thể có lỗi với anh ấy. Trong lòng tôi có cậu, cậu làm đi, xin lỗi anh ấy, tôi chỉ có thể dùng tính mạng để bồi thường.”

Tôi nhớ hồi cấp 3 trường có tổ chức hội thao vận động, Tôn Kiều Kiều đã tham gia, nhưng thể lực yếu, rơi xuống vị trí cuối cùng.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng cô ta sẽ từ bỏ, cô ta vẫn cố chấp chạy tiếp, khiến hội thao phải hoãn 10 phút vì đợi cô ta.

Cô ta rất dịu dàng, nhưng một khi người dịu dàng trở nên ngoan cố thì rất khủng bố.

Tôi lật người, nằm trên giường, không có nói chuyện, rất thất vọng.

Mỹ nhân đẹp như vậy, lần đầu tiên cho người đàn ông khác, đặc biệt là cái loại đàn ông bụng dạ nhỏ mọn, lúc nào cũng tính toán như Đới Lâm Minh, tôi thật sự rất không cam tâm.

Tôi hỏi Tôn Kiều Kiều tại sao?

Cô ta nói Đới Lâm Minh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ có một ưu điểm, đối xử với cô ta hết lòng.

Tôi biết, ưu điểm này, đủ để đánh động rất nhiều cô gái, Tôn Kiều Kiều rõ ràng chính là một trong số đó…

Tôi triệt để im lặng, nằm ở trên giường, dường như hơi thở dục vọng đang nhạt dần.

Một lúc sau, Tôn Kiều Kiều đỏ mặt, cô ta bò lên giường khi người trần như nhộng, sau đó nằm xuống.

“Trần Cẩn Phong, giống như lần trước, tôi giúp cậu giải quyết và ngược lại, có được không?”

Tôi liếc nhìn cơ thể quyến rũ của cô ta: “Tôi nếu muốn đơn thuần giải quyết, sẽ có rất nhiều phụ nữ.”

Tôn Kiều Kiều xấu hổ đáp một tiếng: “Tôi tin, nhưng mà cậu có thể lại yêu tôi thêm một lần không, tôi… có chút thích cảm giác đó.”

“Nhưng mà cậu không được tiến vào, tuyệt đối không thể tiến vào.”

Đây hình như là giới hạn của Tôn Kiều Kiều, nhưng nếu cô ta đã thích loại cảm giác này, vậy thì tôi nhận định, giới hạn này không phải không phá được, chỉ cần tôi đủ cố gắng, tôi có thể khiến cô ta cảm nhận được khoái cảm càng mãnh liệt càng lớn hơn.

Vì thế, tôi miễn cưỡng cởi quần áo ra, sau đó bắt đầu từ hai chân của cô ta, hôn lên toàn thân của cô ta, sau màn dạo đầu nhẹ nhàng, tôi lập người lại, khiến cô cảm nhận được khi kích thích khi yêu mãnh liệt như thế nào…

Hơn một tiếng sau, Tôn Kiều Kiều thật sự muốn phát điên, tóc tai tán loạn, toàn thân đều là đỏ, ga giường đều đã ướt đẫm cả mảng lớn, trên cặp đùi ngọc bích đều là chất lỏng mà anh đã lưu lại.

Tôi ở trong miệng nhỏ của cô ta cao trào hai lần, toàn bộ chất dịch đều bị cô uống hết, mà cô ta càng không biết đã bay đi đâu, thần hồn điên đảo, ánh mắt mê loạn.

Tôi dám chắc, trong thế giới tâm linh của cô ta bây giờ chỉ có tôi, không còn có thứ gì khác.

Vì thế, tôi đã tách đôi chân dài của cô ta ra, sau đó thò tay vào trong.

“Trần Cẩn Phong… Trần Cẩn Phong… Trần Cẩn Phong…”

Sau khi liên tiếp gọi vô số lần tên của tôi, Tôn Kiều Kiều cuối cùng lấy hết dũng khí trong cơ thể của cô ta lúc này để nói khát vọng khắc sâu nhất: “Muốn tôi!”

Thế là, tôi đã nhấc đại súng.

Tôn Kiều Kiều nhắm chặt mắt lại, hai bàn tay trắng ngần túm chặt vào ga giường, chờ đợi cảm giác được yêu khi thật sự tiếp xúc sâu.

Mà lúc này, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng ho.

Tôn Kiều Kiều lúc đó bị dọa giật mình bởi âm thanh này, đừng nói với cô là…

Trong bóng tối yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng ho, đổi ai thì cũng sợ, nhất là khi vợ đang ngủ với người khác.

Sau đó, tôi nhớ ra vì quá kích tình quá nên lúc nãy quên không khóa cửa, nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Đới Luật Mẫu đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.

Sau đó là tiếng nôn phát ra từ nhà vệ sinh.

Tiếp sau đó thì không có động tĩnh gì nữa, cẩn thận lắng nghe, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng ngáy.

WTF, đây chắc chắn là nôn xong rồi trực tiếp bò lên bồn cầu ngủ rồi!

Khẽ thở dài, anh nâng eo lên, hung hăng tấn công vào Tôn Kiều Kiều.

Chỉ là khi tôi chuẩn bị cảm nhận sự ướt át nóng ẩm và chật hẹp từ cơ thể của cô ta, vật bên dưới đụng vào bàn tay mềm mại của cô ta.

Tôn Kiều Kiều đã từ chối, từ chối sự phát sinh chuyện đẹp đẽ này.

Tôi đã làm tốt nhất, hơn nữa thành công khơi gợi dục vọng của Tôn Kiều Kiều đến tận cùng, khiến dục vọng thiêu đốt tất cả lý trí chỉ còn lại sự đê mê.

Nhưng Đới Lâm Minh lại cứ tỉnh vào lúc này, lạnh lùng cắt ngang dục hỏa thiêu đốt đó, khiến Tôn Kiều Kiều triệt để tỉnh lại.

“Trần Cẩn Phong, xin lỗi…”

Ôm cơ thể mềm mại của Tôn Kiều Kiều vào lòng, dần dần siết chặt vòng ôm.

Hồi lâu, tôi hôn lên trán của cô ta: “Kiều Kiều, tôi không lỡ mất cậu thật sự không lỡ mất cậu.”

Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được trước ngực nóng ấm ướt ướt, cô đã khóc.

“Tôi cũng không nỡ, nhung cậu xuất hiện quá muộn, nhưng tôi đã đăng ký rồi. Trần Cẩn Phong, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”

Tôi có thể nói cái gì, tôi nên nói cái gì?

Nằm trên giường cưới của Tôn Kiều Kiều và Đới Lâm Minh, nhìn căn phòng tràn ngập sắc đỏ của sự hạnh phúc, nếu nói trong lòng không có sự bi thương nho nhỏ thì không ai tin.

Một đêm đó, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện ôn tình.

Một đêm đó, Đới Lâm Minh ngủ trên nắp bàn cầu của nhà vệ sinh.

Sáng sớm hôm sau, tôi ở ghế sô pha giả vờ ngủ, nheo mắt nhìn thấy Đới Lâm Minh từ trong phòng đi ra, sau khi đánh giá tôi một lượt, thấp giọng cười.

Anh ta nói với Tôn Kiều Kiều: “Tửu lưởng của người bạn học này của em thật tệ, say đến bây giờ còn chưa tỉnh, còn muốn lừa uống với anh, thật là không biết tự lượng sức mình!”

Tôn Kiều Kiều không nói gì, tiếp tục nấu cơm.

Sau đó, Đới Lâm Minh chuẩn bị làm cái gì cho cô ta.

Tiếp sau đó, Tôn Kiều Kiều bê nồi lẩu bị dọa giật mình, có chút không cẩn thận buông lỏng tay, đổ nước lẩu bên trong lên người anh ta.

Trong nháy mắt, có tiếng la thảm thiết như heo bị chọc tiết lợn.

Tôi không cần thiết tiếp tục giả vờ ngủ nữa, vội vàng chạy ra xem.

Ở đũng quần của kẻ đội mũ xanh, lúc này đang dần thấy bỏng rát…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom