Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 1: Chương 17 + 18
Đêm thứ nhất 17
Sáng hôm sau, khi còn rất sớm, Thư Khuynh Mặc đang rơi vào mộng đẹp cảm thấy bên người mình có tiếng động. Nàng mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, đã thấy mẫu thân ngồi trong khuê phòng của nàng, dáng vẻ giống như có lời muốn nói. Nàng dụi đôi mắt nhập nhèm, nửa ngồi dậy dựa trên gối mềm: “Mẫu thân, làm sao sớm như thế?”
Thu phu nhân yêu thường sờ lên tóc dài của con gái, giúp nàng đỡ thẳng gối mềm, để nàng thoải mái dựa vào: “Mặc Nhi, mẫu thân hỏi con. Đêm qua, rốt cuộc giữa con và Hoa Dương vương gia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đêm qua ngài ấy lại đột ngột đến cầu thân, lúc trước con và ngài ấy có gặp nhau rồi sao…”
Nghe mẫu thân nhắc đến chuyện này, trong lời nói có vẻ lo lắng, những hình ảnh trong xe ngựa đêm qua tràn vào đầu. Thư Khuynh Mặc giật mình một cái hoàn toàn hết buồn ngủ, chẳng lẽ mẫu thân nghi ngờ trước đó nàng và vương gia đã lén lút gặp riêng sao. Nàng vội vàng khoát tay giải thích, lại nghĩ tới chuyện đã hứa với vương gia vào đêm qua, sẽ không nói cho mẫu thân biết. Nàng rủ mắt xuống, thẹn thùng nói: “Không có, trước đó con chỉ nghe người khác đề cập qua về thanh danh của vương gia. Đêm qua là lần đầu nhìn thấy vương gia, trước đó đương nhiên là không lén lút gặp nhau…”
Chưa đợi Thư phu nhân mở miệng hỏi tiếp, gương mặt của Thư Khuynh Mặc đã đỏ lên, kéo tay mẫu thân lắc lắc tay bà mà hỏi: “Mẫu thân, vừa rồi người mới nói là vương gia cầu thân con sao. Ngài và cha đã đồng ý à…” Nói xong, nàng mới phát hiện giọng điệu của mình quá gấp gáp, gương mặt phấn hồng xinh đẹp cúi thấp xuống, mới che đậy mà nói: “Không phải, con hỏi vì sao vương gia muốn cầu hôn…”
“Tiểu nha đầu, mới vừa cập kê xong thì đã nghĩ đến chuyện cầu hôn thành thân gì đó…” Vốn Thư phu nhân còn hơi lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ của con gái cưng lúc này thì vừa tức giận vừa chỉ vào đầu nhỏ của nàng: “Đêm qua, ban đầu ta và cha con còn lo lắng sợ con không muốn gả, nào biết đã có người tới cửa cầu thân nữ nhi ngoan của mình. Được rồi, nương hỏi lại con, có phải đêm qua vương gia trông thấy con bị dầm mưa mặc quần áo ướt không… Có phải ngài ấy cố ý dùng xe của quận chúa đưa con hồi phủ…”
“Vâng… Đúng…” Thư Khuynh Mặc cẩn thận suy nghĩ lại, dường như là như thế. Nhưng mà dường như trong đó đã tóm tắt vài chuyện, nhưng mà nàng vẫn muốn biết vương gia cầu hôn thế nào. Nàng không bỏ qua lắc tay mẹ của mình: “Mẫu thân, người hỏi nhiều như thế làm gì. Người còn chưa nói hết với nữ nhi, vương gia cầu hôn… Vương gia cầu hôn gì thế…”
Ngài ấy không chỉ nhìn thấy y phục mình ẩm ướt, còn trông thấy thân thể của mình. Ngài ấy cũng gọi xe ngựa của quận chúa, nhưng mà rõ ràng ngài ấy cũng cùng nàng ngồi xe ngựa trở về, còn ở trên xe ngựa mà “Phạt” mình nữa. Nghĩ đến chuyện khó xử khi ở trên xe ngựa, Thư Khuynh Mặc cảm thấy giữa chân lại nhớp nhúa giống như đêm qua.
“Được được được, đã là đại cô nương, đã cập kê rồi, mà lại còn nhõng nhẽo với mẫu thân. Đêm qua, vương gia mới gặp cha mẹ đã cố ý nói muốn cưới con làm chính phi. Sau này làm vương phi không thể như thế nữa, phải có dáng vẻ quy củ của mình…” Thư phu nhân nhìn dáng vẻ không kìm được vui mừng của con gái, đành phải tùy tiện nói vài câu.
Đang lúc nói chuyện có tóm tắt vài câu của vương gia, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Ngài ấy không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ quần áo bị ướt của tiểu thư Thư gia, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa vừa gặp đã cảm mến Thư tiểu thư, biết được nàng vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, nên muốn cầu hôn nàng làm chính phi. Mà đương nhiên những điều này không thích hợp nói cho nữ nhi biết.
Vừa mới hỏi vài câu, nghe được nữ nhi liên tục nói phải mới yên lòng. Bà và Thư đại nhân sợ hãi uy phong của vương gia, không thể không đồng ý cầu hôn. Nhưng trong lòng lại hơi lo sợ, cuối cùng nghe vương gia sắp xếp thỏa đáng mới yên tâm. Bây giờ hỏi nhi nữ, nàng đã trả lời như thế, xem ra điều vương gia nói là sự thật. Ngài ấy nhìn thấy y phục ẩm ướt, nên quy quy củ củ lấy xe ngựa khác đưa nữ nhi trở về, có thể thấy được vương gia và nữ nhi không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Vì thế, bà lại có ấn tượng tốt với vị vương gia này.
Lại thêm, hắn cứu được nữ nhi bị lạc mất những tiểu thư khuê các khác khi đi xem hoa đăng, nghe Tiểu Lục nói nếu không phải như thế, thì sự trong sạch của nữ nhi sẽ bị hủy, đúng ra bà nên cảm kích. Nghĩ như thế, bà nhìn con gái đang nghe nói chuyện với đôi mắt sáng rực, nghe vài câu lại xấu hổ che miệng thì bật cười, nói về sự sắp xếp của vương gia. Sau này nếu như vợ chồng hòa thuận thì vô cùng tốt.
“Vương gia quan tâm danh tiếng của con, vốn dĩ có thể dùng xe ngựa của ngài ấy đưa con về phủ, nhưng suy nghĩ đến trong sạch của nữ tử con, mới đặc biệt về phủ điều xe ngựa quận chúa đưa con đi. Hơn nữa, lần này chỉ là đề xuất kết thông gia riêng tư, tối qua ngài ấy cũng đặc biệt thỉnh cầu con và phụ thân ngài ấy đồng ý, đợi tiếng đồn qua đi, ngài ấy sẽ nhập cung thỉnh hoàng thượng ban hôn, nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất. Cho nên, khoảng thời gian này, khi gặp mặt tỷ muội của con nên cẩn thận cái miệng, đừng để lộ tin đồn gì, kẻo phụ tâm ý yêu thương che chở của vương gia đối với con…”
“Ừm ừm…biết rồi, có điều mẫu thân, tối qua con ở hội hoa đăng bị chen tới chen lui, trời mưa lớn, đường thì gập ghềnh, bây giờ cảm thấy người vừa mỏi vừa đau, còn cảm thấy chóng mặt… Con muốn ngủ…” Sau khi Thư Khuynh Mặc cảm thấy hưng phấn, bây giờ cảm thấy xương cốt cả người cứng đờ, tứ chi mềm nhũn, thậm chí người còn phát nóng, đầu óc còn có mấy phần choáng váng.
Nghe thấy lời này của con gái, Thư phu nhân sờ trán nàng, thế mà đã đổ mồ hôi và nóng lên, nghĩ lại tối qua mưa như trút nước, e là nhiễm phong hàn rồi, liền vội vàng mời đại phu đến phủ trị bệnh.
Mặc dù đã uống mấy bát thuốc đắng, Thư Khuynh Mặc lại không cảm thấy mình gặp phúc trong đại họa.
Nàng ngủ mê trên chiếc giường mềm mại suốt mấy ngày, an ổn tịnh dưỡng cơ thể yêu kiều bị vương gia ăn sạch sẽ ngày đó, nha đầu được chăm sóc ăn uống no đủ, qua mấy ngày bệnh tình chuyển biến tốt, những đau nhức mà cơ thể đã trải qua sau cơn hoan ái cũng hoàn toàn tốt lên, hai chân cũng không còn cảm giác mềm nhũn, lại trở về dáng vẻ thướt tha như trước, là một đại gia tiểu thư đoan trang lễ độ.
Thư Khuynh Mặc vừa hồi phục lại cơ thể khỏe mạnh, thì nhận được thiếp mời gửi đến của lang quân vương phủ, mời nàng đến vương phủ thưởng hoa, mặc dù biết nội viện không nhìn thấy vương gia, nhưng vẫn vui vẻ bỏ qua, nàng còn nhịn không được mà hưng phấn ăn diện, thay một bộ y phục mới.
Đêm thứ nhất 18, đến nhà vị hôn phu làm khách, thật xấu hổ.
“Khuynh Mặc, nửa tháng nay tỷ nhiễm phong hàn, không cách nào xuất phủ, không có ai chơi cùng muội, ngày đó cũng trách muội bị hạ nhân vây quanh, còn cho là tỷ cũng theo bên cạnh muội, ai ngờ được lại quên mất tỷ, cũng may sau đó gặp được vương gia, ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, nhưng cũng khiến tỷ bị nhiễm phong hàn, thực chất là lỗi của muội, tỷ tỷ tốt, tỷ ngàn vạn lần đừng oán trách muội…”
Khuynh Mặc vừa bước vào sân trong của quận chúa Hoa Dương, liền nhìn thấy quận chúa nàng ấy ngẩng đầu lên, miệng không ngừng nói đến sự áy náy đối với nàng, giữa hai lông mày còn mang theo mấy phần hấp tấp. Nàng liền vội kéo tay công chúa, dáng vẻ không dám đảm đương.
“Nào trách muội, chuyện này cũng trách tỷ không theo kịp bước chân mọi người, đi lạc mất, còn phải cảm ơn quận chúa muội đã mời vương gia, nếu không tỷ cũng không thể trở về phủ, có lẽ cái mạng nhỏ của tỷ đã mất ở hội hoa đăng rồi…” Thư Khuynh Mặc nghe thấy câu “Ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, lại nhớ đến chuyện mẫu thân nói vương gia ngài ấy thanh bạch của mình mà giấu đi rất nhiều chuyện.
Bây giờ biết việc ngài ấy còn giấu cả quận chúa, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy có chút ngọt ngào, cười nói, “Nói ra vẫn phải cảm ơn muội, có điều nhìn thấy quận chúa cau mày, khẳng định có chuyện vướng mắt, muội năm lần bảy lượt tìm tỷ, nhất định có chuyện muốn nói… …”
Có điều, lúc này nàng mới nghĩ đến, sau này này gả cho vương gia rồi, người bạn tốt quận chúa này của mình e là phải trở thành con gái của mình, nàng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nàng cũng có tự tin mình có thể làm tốt vai trò mẹ kế của quận chúa.
Chỉ là sợ quận chúa biết rồi sẽ giận nàng, mặc dù mẫu thân đã dặn nàng không được nói, nhưng… Đang suy nghĩ phải nên làm thế nào, quận chúa đã nắm tay nàng kéo vào khuê phòng, liên tục kể khổ.
“Quả nhiên cái gì cũng không giấu được tỷ, Khuynh Mặc, muội thật sự rất không vui, mấy ngày gần đây muội nghe thấy tin đồn, phụ vương đang chuẩn bị sính lễ, vài ngày nữa sẽ tiến cung cầu hoàng thúc ban hôn. Làm thế nào đây, Khuynh Mặc, không ngại nói với tỷ, phụ vương vốn dĩ không thân thiết với muội, đến cả địa vị quận chúa của muội, phụ vương vẫn chưa hề cho muội một cái danh hiệu…” Vừa nói, vừa cười, nụ cười mỉm của tiểu quận chúa còn mang theo vài phần buồn bã.
Nàng thấy Thư Khuynh Mặc thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng về chuyện cưới xin mà nữ hài tử quan tâm nhất, “Khuynh Mặc, tỷ nói xem muội sắp phải cập kê rồi, đến ngày phụ vương cưới vương phi mới, tới lúc đó tân vương phi có ngược đãi muội không. Hay có ẩn ý gì đó với chuyện hôn sự của muội, thổi gió bên tai đem muội gả cho một người sa cơ thất thế, hơn nữa gần đây muội nghe nói phụ vương với thừa tướng đi rất sát nhau, tân vương phi rất có khả năng chính là thiên kim Chu tiểu thư của thừa tướng, người có thù rất lâu với muội, làm thế nào đây, muội rất không thích Chu tiểu thư, cực kì không thích…”
“Không phải đâu, sẽ không phải là Chu tiểu thư đâu…” Có nên nói với quận chúa chuyện này không, nàng hơi mở miệng, chuẩn bị đem chuyện với vương gia nói cho nàng nghe, nhưng nhớ đến lời dặn dò đặc biệt của mẫu thân, lời ra đến miệng chỉ có thể nuốt xuống, “Thêm nữa, lần trước không phải muội thỉnh vương gia “Phái người đưa tỷ về phủ”, không phải vương gia đồng ý với muội rất dễ dàng sao, chắc là vương gia là người ngoài lạnh trong nóng, trong lòng vẫn rất yêu thương muội. Dù cho cưới vương phi mới, muội cũng là đích nữ đầu tiên của ngài ấy… Danh hiệu thì sao, có lẽ vương gia quá bận rộn, muốn đợi muội cập kê rồi mới cho muội một sự kinh hỉ…”
“Đến lúc này, phụ vương vẫn luôn không nguyện ý đi làm phiền hoàng bá phụ, trước giờ người chưa từng cầu bất kỳ thứ gì từ hoàng bá phụ, chuyện danh hiệu này chắc là bây giờ tạm thời muội cũng không cưỡng cầu nữa, muội đã là quận chúa tôn quý vô song, đoán chừng đến lúc cập kê, dù phụ vương không nói, hoàng bá phụ cũng sẽ thưởng muội…” Được Thư Khuynh Mặc an ủi, tâm tình quận chúa tốt lên một chút.
Nghe thấy lời này của quận chúa, trong lòng Thư Khuynh Mặc rất kinh ngạc, từ trước đến nay vương gia chưa từng cầu xin hoàng thượng, thế mà lại vì nàng, chủ động đi cầu hoàng thượng ban hôn… …
Trong lòng nàng bốn bề dậy sóng, vô cùng cảm động, vương gia thế mà lại suy nghĩ nhiều cho nàng như vậy, còn bỏ xuống sự cố chấp của mình. Không chỉ giấu quận chúa, còn vì nàng mà đi cầu hoàng thượng, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, muốn lập tức nhìn thấy người nam nhân phong thái tuấn lãng kia. Nhưng cũng chỉ là mong muốn, vương gia sẽ không dễ dàng xuất hiện trong nội viện như vậy.
Vốn dĩ chính là tuổi mười bốn mười lăm dậy thì, tiểu quận chúa rất nhanh chóng đặt tâm trí của mình vào chỗ khác, mời Thư Khuynh Mặc đến hoa viên thưởng hoa, còn hái một đóa mẫu đơn diễm sắc nở bừng rực rỡ cài lên tóc mai của Thư Khuynh Mặc. Còn trêu ghẹo nàng nói nàng đẹp hơn hoa, không biết là ai sinh ra?
Người khác không biết, Thư Khuynh Mặc lại biết đáp án này, nghe lời trêu ghẹo này, nghĩ đến hoa của nàng lúc này cũng bắt đầu nở bên ngoài vương phủ, hai má càng cảm thấy nóng bừng. Tâm hồn thiếu nữ e lệ rụt rè, vội vàng lấy đóa mẫu đơn trên tóc mai xuống, nhịn không được lấy khăn thêu đánh nàng quận chúa nói nhảm này, rồi lấy đóa hoa trong tay cài lên đầu của quận chúa, quận chúa nhìn Thư Khuynh Mặc bị nàng chọc đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, né tránh chiếc khăn thêu hoa, chạy ra xa, tiếp tục chọc cười Thư Khuynh Thành xấu hổ.
Hai người ở trong hoa viên chạy nhảy náo loạn một lúc lâu, rồi trở về khuê phòng viết chữ thêu hoa, không còn náo nhiệt, nhìn thấy quận chúa mặt mày tươi cười, hồi phục lại tính cách trước đó, Thư Khuynh Mặc mới cáo từ hồi phủ, mặc dù quận chúa rất miễn cưỡng, lại cũng chỉ có thể hẹn lần sau gặp lại.
Trước đó Thư Khuynh Mặc nàng đã đáp ứng mẫu thân chỉ nán lại một giờ rồi về phủ, bằng không mẫu thân cũng không đồng ý cho nàng đến vương phủ. Dẫu sao trước khi thành thân cũng nên hạn chế gặp hôn phu tương lai, có điều nghĩ đến việc chuyện đính hôn cũng chưa nói rõ với người ngoài, lại còn là quận chúa cho mời, Thư phu nhân chỉ đành đáp ứng, có điều lại yêu cầu con gái mau chóng trở về.
Thư Khuynh Mặc dẫn theo a hoàn Tiểu Lục rời khỏi viện của quận chúa, đi trong vương phủ to như thế, lại đang âm ỉ mong chờ có thể gặp được, có thể gặp được vương gia. Ai ngờ được đã đi ra đến tận cổng lớn vương phủ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ngài ấy. Trong lòng vẫn luôn bận tâm, ngoảnh đầu nhìn vẫn không thấy ai, bỗng có chút thất vọng, đang bước ra ngoài cửa lớn, liền thấy có một tên hầu nhỏ đang đợi ở cửa.
Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy có chút nóng mắt, Tiểu Lục nhẹ nhàng nói với nàng, đó chính là thằng tên hầu nhỏ bên người vương gia, lúc trước ở hội hoa đăng tìm nàng, còn đưa nàng trở về Thư phủ. Tên hầu nhỏ đó cung kính hành lễ với Thư Khuynh Mặc, “Thư tiểu thư, vương gia nói người đến, đặc biệt ở thư phòng đợi người, mời người theo nô tài.”
Vừa nói vừa dẫn Thư Khuynh Mặc đi về phía thư phòng của vương gia, đến cửa thư phòng, chặn Tiểu Lục lại, cười nói với Thư Khuynh Mặc: “Thư tiểu thư, thư phòng của vương gia không cho phép người hầu vào, đến quận chúa cũng không có tư cách bước vào, vương gia nói không ngại Thư tiểu thư bước vào, Tiểu Lục cô nương cùng tiểu nhân lui xuống trước, nghỉ ngơi chốc lát…”
Nhìn thấy thằng hầu nhỏ đưa Tiểu Lục đi khỏi, lúc này Thư Khuynh Mặc mới cẩn thận đẩy mở cửa lớn thư phòng, rụt rè bước vào, người bên trong đang ngồi ngay ngắn viết chữ đó, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên, ngoắc ngón tay gọi nàng: “Mặc Nhi, qua đây….”
Sáng hôm sau, khi còn rất sớm, Thư Khuynh Mặc đang rơi vào mộng đẹp cảm thấy bên người mình có tiếng động. Nàng mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, đã thấy mẫu thân ngồi trong khuê phòng của nàng, dáng vẻ giống như có lời muốn nói. Nàng dụi đôi mắt nhập nhèm, nửa ngồi dậy dựa trên gối mềm: “Mẫu thân, làm sao sớm như thế?”
Thu phu nhân yêu thường sờ lên tóc dài của con gái, giúp nàng đỡ thẳng gối mềm, để nàng thoải mái dựa vào: “Mặc Nhi, mẫu thân hỏi con. Đêm qua, rốt cuộc giữa con và Hoa Dương vương gia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đêm qua ngài ấy lại đột ngột đến cầu thân, lúc trước con và ngài ấy có gặp nhau rồi sao…”
Nghe mẫu thân nhắc đến chuyện này, trong lời nói có vẻ lo lắng, những hình ảnh trong xe ngựa đêm qua tràn vào đầu. Thư Khuynh Mặc giật mình một cái hoàn toàn hết buồn ngủ, chẳng lẽ mẫu thân nghi ngờ trước đó nàng và vương gia đã lén lút gặp riêng sao. Nàng vội vàng khoát tay giải thích, lại nghĩ tới chuyện đã hứa với vương gia vào đêm qua, sẽ không nói cho mẫu thân biết. Nàng rủ mắt xuống, thẹn thùng nói: “Không có, trước đó con chỉ nghe người khác đề cập qua về thanh danh của vương gia. Đêm qua là lần đầu nhìn thấy vương gia, trước đó đương nhiên là không lén lút gặp nhau…”
Chưa đợi Thư phu nhân mở miệng hỏi tiếp, gương mặt của Thư Khuynh Mặc đã đỏ lên, kéo tay mẫu thân lắc lắc tay bà mà hỏi: “Mẫu thân, vừa rồi người mới nói là vương gia cầu thân con sao. Ngài và cha đã đồng ý à…” Nói xong, nàng mới phát hiện giọng điệu của mình quá gấp gáp, gương mặt phấn hồng xinh đẹp cúi thấp xuống, mới che đậy mà nói: “Không phải, con hỏi vì sao vương gia muốn cầu hôn…”
“Tiểu nha đầu, mới vừa cập kê xong thì đã nghĩ đến chuyện cầu hôn thành thân gì đó…” Vốn Thư phu nhân còn hơi lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ của con gái cưng lúc này thì vừa tức giận vừa chỉ vào đầu nhỏ của nàng: “Đêm qua, ban đầu ta và cha con còn lo lắng sợ con không muốn gả, nào biết đã có người tới cửa cầu thân nữ nhi ngoan của mình. Được rồi, nương hỏi lại con, có phải đêm qua vương gia trông thấy con bị dầm mưa mặc quần áo ướt không… Có phải ngài ấy cố ý dùng xe của quận chúa đưa con hồi phủ…”
“Vâng… Đúng…” Thư Khuynh Mặc cẩn thận suy nghĩ lại, dường như là như thế. Nhưng mà dường như trong đó đã tóm tắt vài chuyện, nhưng mà nàng vẫn muốn biết vương gia cầu hôn thế nào. Nàng không bỏ qua lắc tay mẹ của mình: “Mẫu thân, người hỏi nhiều như thế làm gì. Người còn chưa nói hết với nữ nhi, vương gia cầu hôn… Vương gia cầu hôn gì thế…”
Ngài ấy không chỉ nhìn thấy y phục mình ẩm ướt, còn trông thấy thân thể của mình. Ngài ấy cũng gọi xe ngựa của quận chúa, nhưng mà rõ ràng ngài ấy cũng cùng nàng ngồi xe ngựa trở về, còn ở trên xe ngựa mà “Phạt” mình nữa. Nghĩ đến chuyện khó xử khi ở trên xe ngựa, Thư Khuynh Mặc cảm thấy giữa chân lại nhớp nhúa giống như đêm qua.
“Được được được, đã là đại cô nương, đã cập kê rồi, mà lại còn nhõng nhẽo với mẫu thân. Đêm qua, vương gia mới gặp cha mẹ đã cố ý nói muốn cưới con làm chính phi. Sau này làm vương phi không thể như thế nữa, phải có dáng vẻ quy củ của mình…” Thư phu nhân nhìn dáng vẻ không kìm được vui mừng của con gái, đành phải tùy tiện nói vài câu.
Đang lúc nói chuyện có tóm tắt vài câu của vương gia, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Ngài ấy không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ quần áo bị ướt của tiểu thư Thư gia, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa vừa gặp đã cảm mến Thư tiểu thư, biết được nàng vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, nên muốn cầu hôn nàng làm chính phi. Mà đương nhiên những điều này không thích hợp nói cho nữ nhi biết.
Vừa mới hỏi vài câu, nghe được nữ nhi liên tục nói phải mới yên lòng. Bà và Thư đại nhân sợ hãi uy phong của vương gia, không thể không đồng ý cầu hôn. Nhưng trong lòng lại hơi lo sợ, cuối cùng nghe vương gia sắp xếp thỏa đáng mới yên tâm. Bây giờ hỏi nhi nữ, nàng đã trả lời như thế, xem ra điều vương gia nói là sự thật. Ngài ấy nhìn thấy y phục ẩm ướt, nên quy quy củ củ lấy xe ngựa khác đưa nữ nhi trở về, có thể thấy được vương gia và nữ nhi không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Vì thế, bà lại có ấn tượng tốt với vị vương gia này.
Lại thêm, hắn cứu được nữ nhi bị lạc mất những tiểu thư khuê các khác khi đi xem hoa đăng, nghe Tiểu Lục nói nếu không phải như thế, thì sự trong sạch của nữ nhi sẽ bị hủy, đúng ra bà nên cảm kích. Nghĩ như thế, bà nhìn con gái đang nghe nói chuyện với đôi mắt sáng rực, nghe vài câu lại xấu hổ che miệng thì bật cười, nói về sự sắp xếp của vương gia. Sau này nếu như vợ chồng hòa thuận thì vô cùng tốt.
“Vương gia quan tâm danh tiếng của con, vốn dĩ có thể dùng xe ngựa của ngài ấy đưa con về phủ, nhưng suy nghĩ đến trong sạch của nữ tử con, mới đặc biệt về phủ điều xe ngựa quận chúa đưa con đi. Hơn nữa, lần này chỉ là đề xuất kết thông gia riêng tư, tối qua ngài ấy cũng đặc biệt thỉnh cầu con và phụ thân ngài ấy đồng ý, đợi tiếng đồn qua đi, ngài ấy sẽ nhập cung thỉnh hoàng thượng ban hôn, nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất. Cho nên, khoảng thời gian này, khi gặp mặt tỷ muội của con nên cẩn thận cái miệng, đừng để lộ tin đồn gì, kẻo phụ tâm ý yêu thương che chở của vương gia đối với con…”
“Ừm ừm…biết rồi, có điều mẫu thân, tối qua con ở hội hoa đăng bị chen tới chen lui, trời mưa lớn, đường thì gập ghềnh, bây giờ cảm thấy người vừa mỏi vừa đau, còn cảm thấy chóng mặt… Con muốn ngủ…” Sau khi Thư Khuynh Mặc cảm thấy hưng phấn, bây giờ cảm thấy xương cốt cả người cứng đờ, tứ chi mềm nhũn, thậm chí người còn phát nóng, đầu óc còn có mấy phần choáng váng.
Nghe thấy lời này của con gái, Thư phu nhân sờ trán nàng, thế mà đã đổ mồ hôi và nóng lên, nghĩ lại tối qua mưa như trút nước, e là nhiễm phong hàn rồi, liền vội vàng mời đại phu đến phủ trị bệnh.
Mặc dù đã uống mấy bát thuốc đắng, Thư Khuynh Mặc lại không cảm thấy mình gặp phúc trong đại họa.
Nàng ngủ mê trên chiếc giường mềm mại suốt mấy ngày, an ổn tịnh dưỡng cơ thể yêu kiều bị vương gia ăn sạch sẽ ngày đó, nha đầu được chăm sóc ăn uống no đủ, qua mấy ngày bệnh tình chuyển biến tốt, những đau nhức mà cơ thể đã trải qua sau cơn hoan ái cũng hoàn toàn tốt lên, hai chân cũng không còn cảm giác mềm nhũn, lại trở về dáng vẻ thướt tha như trước, là một đại gia tiểu thư đoan trang lễ độ.
Thư Khuynh Mặc vừa hồi phục lại cơ thể khỏe mạnh, thì nhận được thiếp mời gửi đến của lang quân vương phủ, mời nàng đến vương phủ thưởng hoa, mặc dù biết nội viện không nhìn thấy vương gia, nhưng vẫn vui vẻ bỏ qua, nàng còn nhịn không được mà hưng phấn ăn diện, thay một bộ y phục mới.
Đêm thứ nhất 18, đến nhà vị hôn phu làm khách, thật xấu hổ.
“Khuynh Mặc, nửa tháng nay tỷ nhiễm phong hàn, không cách nào xuất phủ, không có ai chơi cùng muội, ngày đó cũng trách muội bị hạ nhân vây quanh, còn cho là tỷ cũng theo bên cạnh muội, ai ngờ được lại quên mất tỷ, cũng may sau đó gặp được vương gia, ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, nhưng cũng khiến tỷ bị nhiễm phong hàn, thực chất là lỗi của muội, tỷ tỷ tốt, tỷ ngàn vạn lần đừng oán trách muội…”
Khuynh Mặc vừa bước vào sân trong của quận chúa Hoa Dương, liền nhìn thấy quận chúa nàng ấy ngẩng đầu lên, miệng không ngừng nói đến sự áy náy đối với nàng, giữa hai lông mày còn mang theo mấy phần hấp tấp. Nàng liền vội kéo tay công chúa, dáng vẻ không dám đảm đương.
“Nào trách muội, chuyện này cũng trách tỷ không theo kịp bước chân mọi người, đi lạc mất, còn phải cảm ơn quận chúa muội đã mời vương gia, nếu không tỷ cũng không thể trở về phủ, có lẽ cái mạng nhỏ của tỷ đã mất ở hội hoa đăng rồi…” Thư Khuynh Mặc nghe thấy câu “Ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, lại nhớ đến chuyện mẫu thân nói vương gia ngài ấy thanh bạch của mình mà giấu đi rất nhiều chuyện.
Bây giờ biết việc ngài ấy còn giấu cả quận chúa, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy có chút ngọt ngào, cười nói, “Nói ra vẫn phải cảm ơn muội, có điều nhìn thấy quận chúa cau mày, khẳng định có chuyện vướng mắt, muội năm lần bảy lượt tìm tỷ, nhất định có chuyện muốn nói… …”
Có điều, lúc này nàng mới nghĩ đến, sau này này gả cho vương gia rồi, người bạn tốt quận chúa này của mình e là phải trở thành con gái của mình, nàng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nàng cũng có tự tin mình có thể làm tốt vai trò mẹ kế của quận chúa.
Chỉ là sợ quận chúa biết rồi sẽ giận nàng, mặc dù mẫu thân đã dặn nàng không được nói, nhưng… Đang suy nghĩ phải nên làm thế nào, quận chúa đã nắm tay nàng kéo vào khuê phòng, liên tục kể khổ.
“Quả nhiên cái gì cũng không giấu được tỷ, Khuynh Mặc, muội thật sự rất không vui, mấy ngày gần đây muội nghe thấy tin đồn, phụ vương đang chuẩn bị sính lễ, vài ngày nữa sẽ tiến cung cầu hoàng thúc ban hôn. Làm thế nào đây, Khuynh Mặc, không ngại nói với tỷ, phụ vương vốn dĩ không thân thiết với muội, đến cả địa vị quận chúa của muội, phụ vương vẫn chưa hề cho muội một cái danh hiệu…” Vừa nói, vừa cười, nụ cười mỉm của tiểu quận chúa còn mang theo vài phần buồn bã.
Nàng thấy Thư Khuynh Mặc thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng về chuyện cưới xin mà nữ hài tử quan tâm nhất, “Khuynh Mặc, tỷ nói xem muội sắp phải cập kê rồi, đến ngày phụ vương cưới vương phi mới, tới lúc đó tân vương phi có ngược đãi muội không. Hay có ẩn ý gì đó với chuyện hôn sự của muội, thổi gió bên tai đem muội gả cho một người sa cơ thất thế, hơn nữa gần đây muội nghe nói phụ vương với thừa tướng đi rất sát nhau, tân vương phi rất có khả năng chính là thiên kim Chu tiểu thư của thừa tướng, người có thù rất lâu với muội, làm thế nào đây, muội rất không thích Chu tiểu thư, cực kì không thích…”
“Không phải đâu, sẽ không phải là Chu tiểu thư đâu…” Có nên nói với quận chúa chuyện này không, nàng hơi mở miệng, chuẩn bị đem chuyện với vương gia nói cho nàng nghe, nhưng nhớ đến lời dặn dò đặc biệt của mẫu thân, lời ra đến miệng chỉ có thể nuốt xuống, “Thêm nữa, lần trước không phải muội thỉnh vương gia “Phái người đưa tỷ về phủ”, không phải vương gia đồng ý với muội rất dễ dàng sao, chắc là vương gia là người ngoài lạnh trong nóng, trong lòng vẫn rất yêu thương muội. Dù cho cưới vương phi mới, muội cũng là đích nữ đầu tiên của ngài ấy… Danh hiệu thì sao, có lẽ vương gia quá bận rộn, muốn đợi muội cập kê rồi mới cho muội một sự kinh hỉ…”
“Đến lúc này, phụ vương vẫn luôn không nguyện ý đi làm phiền hoàng bá phụ, trước giờ người chưa từng cầu bất kỳ thứ gì từ hoàng bá phụ, chuyện danh hiệu này chắc là bây giờ tạm thời muội cũng không cưỡng cầu nữa, muội đã là quận chúa tôn quý vô song, đoán chừng đến lúc cập kê, dù phụ vương không nói, hoàng bá phụ cũng sẽ thưởng muội…” Được Thư Khuynh Mặc an ủi, tâm tình quận chúa tốt lên một chút.
Nghe thấy lời này của quận chúa, trong lòng Thư Khuynh Mặc rất kinh ngạc, từ trước đến nay vương gia chưa từng cầu xin hoàng thượng, thế mà lại vì nàng, chủ động đi cầu hoàng thượng ban hôn… …
Trong lòng nàng bốn bề dậy sóng, vô cùng cảm động, vương gia thế mà lại suy nghĩ nhiều cho nàng như vậy, còn bỏ xuống sự cố chấp của mình. Không chỉ giấu quận chúa, còn vì nàng mà đi cầu hoàng thượng, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, muốn lập tức nhìn thấy người nam nhân phong thái tuấn lãng kia. Nhưng cũng chỉ là mong muốn, vương gia sẽ không dễ dàng xuất hiện trong nội viện như vậy.
Vốn dĩ chính là tuổi mười bốn mười lăm dậy thì, tiểu quận chúa rất nhanh chóng đặt tâm trí của mình vào chỗ khác, mời Thư Khuynh Mặc đến hoa viên thưởng hoa, còn hái một đóa mẫu đơn diễm sắc nở bừng rực rỡ cài lên tóc mai của Thư Khuynh Mặc. Còn trêu ghẹo nàng nói nàng đẹp hơn hoa, không biết là ai sinh ra?
Người khác không biết, Thư Khuynh Mặc lại biết đáp án này, nghe lời trêu ghẹo này, nghĩ đến hoa của nàng lúc này cũng bắt đầu nở bên ngoài vương phủ, hai má càng cảm thấy nóng bừng. Tâm hồn thiếu nữ e lệ rụt rè, vội vàng lấy đóa mẫu đơn trên tóc mai xuống, nhịn không được lấy khăn thêu đánh nàng quận chúa nói nhảm này, rồi lấy đóa hoa trong tay cài lên đầu của quận chúa, quận chúa nhìn Thư Khuynh Mặc bị nàng chọc đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, né tránh chiếc khăn thêu hoa, chạy ra xa, tiếp tục chọc cười Thư Khuynh Thành xấu hổ.
Hai người ở trong hoa viên chạy nhảy náo loạn một lúc lâu, rồi trở về khuê phòng viết chữ thêu hoa, không còn náo nhiệt, nhìn thấy quận chúa mặt mày tươi cười, hồi phục lại tính cách trước đó, Thư Khuynh Mặc mới cáo từ hồi phủ, mặc dù quận chúa rất miễn cưỡng, lại cũng chỉ có thể hẹn lần sau gặp lại.
Trước đó Thư Khuynh Mặc nàng đã đáp ứng mẫu thân chỉ nán lại một giờ rồi về phủ, bằng không mẫu thân cũng không đồng ý cho nàng đến vương phủ. Dẫu sao trước khi thành thân cũng nên hạn chế gặp hôn phu tương lai, có điều nghĩ đến việc chuyện đính hôn cũng chưa nói rõ với người ngoài, lại còn là quận chúa cho mời, Thư phu nhân chỉ đành đáp ứng, có điều lại yêu cầu con gái mau chóng trở về.
Thư Khuynh Mặc dẫn theo a hoàn Tiểu Lục rời khỏi viện của quận chúa, đi trong vương phủ to như thế, lại đang âm ỉ mong chờ có thể gặp được, có thể gặp được vương gia. Ai ngờ được đã đi ra đến tận cổng lớn vương phủ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ngài ấy. Trong lòng vẫn luôn bận tâm, ngoảnh đầu nhìn vẫn không thấy ai, bỗng có chút thất vọng, đang bước ra ngoài cửa lớn, liền thấy có một tên hầu nhỏ đang đợi ở cửa.
Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy có chút nóng mắt, Tiểu Lục nhẹ nhàng nói với nàng, đó chính là thằng tên hầu nhỏ bên người vương gia, lúc trước ở hội hoa đăng tìm nàng, còn đưa nàng trở về Thư phủ. Tên hầu nhỏ đó cung kính hành lễ với Thư Khuynh Mặc, “Thư tiểu thư, vương gia nói người đến, đặc biệt ở thư phòng đợi người, mời người theo nô tài.”
Vừa nói vừa dẫn Thư Khuynh Mặc đi về phía thư phòng của vương gia, đến cửa thư phòng, chặn Tiểu Lục lại, cười nói với Thư Khuynh Mặc: “Thư tiểu thư, thư phòng của vương gia không cho phép người hầu vào, đến quận chúa cũng không có tư cách bước vào, vương gia nói không ngại Thư tiểu thư bước vào, Tiểu Lục cô nương cùng tiểu nhân lui xuống trước, nghỉ ngơi chốc lát…”
Nhìn thấy thằng hầu nhỏ đưa Tiểu Lục đi khỏi, lúc này Thư Khuynh Mặc mới cẩn thận đẩy mở cửa lớn thư phòng, rụt rè bước vào, người bên trong đang ngồi ngay ngắn viết chữ đó, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên, ngoắc ngón tay gọi nàng: “Mặc Nhi, qua đây….”
Bình luận facebook