• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến (1 Viewer)

  • Đêm thứ 2: Chương 17 + 18

Đêm thứ hai 17. Vậy thì cùng em học hành chăm chỉ.


Sau một nụ hôn dài, Hoa Tỉ Thần lấy một tay chạm vào phần đầy đặn trước ngực cô, xoa nắn nơi mềm mại nặng trĩu, tay còn lại trượt dọc theo lưng, xuống eo, rồi đến hông sau đó bóp mấy cái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh kéo gấu váy rộng của cô lên, bàn tay to lớn lần mò vào nơi đang kẹp chặt giữa hai chân.


“Ừm…Đừng… Đừng chạm vào, không được, vẫn còn đau…” Thư Khuynh Mặc vẫn đang đắm chìm trong tư vị mất hồn sau nụ hôn kiểu Pháp, nửa tỉnh nửa mê kêu lên, trước đó hoa huyệt nhỏ đã bị dày vò vô cùng đáng thương, vừa sưng vừa đỏ gần như muốn rách ra, dù cách một tầng vải vóc cũng có chút sưng chướng, đau đớn!


Trước tiên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay hư hỏng đang mò vào giữa hai chân cô, sau đó kéo váy xuống, rồi lại bắt lấy bàn tay đang lưu luyến đặt trên ngực cô, ý định tìm đường luồn vào quần áo cô. Thư Khuynh Mặc hồi thần, giọng tràn đầy bất mãn: “Đáng ghét, không được chạm vào, sao em giống tên biến thái quá vậy, suốt ngày sờ soạng lung lung…”


Thiếu niên nhìn người con gái mình yêu bị mình hôn đến nỗi ánh mắt quyến rũ mê ly, hai gò má hồng hồng, dáng vẻ đáng yêu lúc chu cái miệng nhỏ nhắn lên oán trách mình, anh lập tức biện minh: “Em cũng không biết tại sao tay mình cứ chạm vào đó, lần đầu tiên có người nói em là tên biến thái, chị có đau không? Cho em xem một chút, có cần em đi mua thuốc cho không?”


Vừa nói xong anh liền muốn ngồi xổm xuống, vén váy lên xem tình trạng của cô.


Sao Thư Khuynh Mắc có thể cho anh nhìn được, vội vàng che váy lại không cho anh vén lên, đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Không được, không được, không cho phép nhìn! Không cần mua thuốc! Mấy ngày nữa là ổn! Người ta nói chỗ ấy đau ý là không muốn cho em chạm vào. Em mà sờ nữa kiểu gì cũng thành đùa giỡn lưu manh!”


“Đùa giỡn lưu manh? Người xưa có câu ‘Lấy gậy ông đập lưng ông’. Em mới sờ có chút xíu liền bị coi là đùa giỡn lưu manh. Vậy chị cũng đùa giỡn lại em đi! Em bị đau chỗ này này! Chỉ cần chị xoa xoa sờ sờ là sẽ không đau nữa, chị sờ đi được không…” Hoa Tỉ Thần cũng không ép buộc, ngược lại hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc, muốn kéo tay cô đặt lên chỗ lều trại dựng thẳng ở bụng dưới, tủi thân nói: “Bị ngộp thật sự rất đau, nó muốn ra ngoài hóng gió!”


“Đáng ghét, sao chỗ đó của em lại… Lại… Ra ngoài rồi, đồ xấu xa, lại trêu chọc chị, tránh ra chỗ khác!” Thư Khuynh Mặc giống như bị điện giật, vội vàng rụt bàn tay nhỏ bé lại, sau đó mở cửa ra đẩy thiếu niên lúc nào ở đâu đều có thể động dục được: “Em mau đi đi, nếu không lát nữa mẹ chị lên lầu đó, đi nhanh đi, có chuyện gì thì mai nói! Mà em rốt cuộc bỏ quên cái gì! Chị tìm cho!”


Hoa Tỉ Thần ngoan ngoãn để cô đẩy ra ngoài: “Vợ tương lai của em để quên ở đây, phiền chị tìm cô ấy cho em!”


“Bớt nói nhảm đi! Cho em quà, có qua có lại, nói nhảm cũng không viết nháp, hãy nói rõ ràng là em bỏ quên cái gì, sao để tay không xuống lầu được!” Thư Khuynh Mặc quay người lại tìm đồ, đột nhiên sững người một lúc, mi mắt cong cong tràn ngập ý cười gian tà. Cô thản nhiên cầm một con thỏ lớn màu hồng lên, nhét vào lòng Hoa Tỉ Thần, vừa vặn che kín túp lều vải cao ngất kia…


Khóe miệng không giấu được nụ cười nhẹ, cô chậm rãi bước tới cửa, nắm lấy cổ Hoa Tỉ Thần làm anh cong nửa người, sau đó nhón chân hôn lên khóe môi cũng đang cong cong của chàng trai, không quên xoa xoa đỉnh đầu anh: “Ngoan, ngày mai sẽ trả lại vợ tương lai lại cho em, bây giờ ôm thỏ con về nhà, chăm chỉ học hành, ngủ thật ngon!”


Hoa Tỉ Thần âm thầm chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị người khác sờ đầu, nam tử hán đại trượng phu báo thù mười năm cũng chưa muộn, hôm nay tha cho chị, ngày mai nhất định khiến chị không xuống giường được, anh âm thầm đào cho cô vợ tương lai một cái hố: “Yêu đương lén lút thực sự rất khổ sở, muốn vợ tương lai bù đắp cho em. Em không đòi hỏi nhiều, mong vợ tương lai có thể mỗi ngày cùng em học hành chăm chỉ…” Cùng nhau học tập thật giỏi, cùng nhau ngủ thật ngon.


“Cùng em học thì có thể, còn cùng ngủ thì dẹp đi! Em trai A Tỉ, ngủ ngon!” Thư Khuynh Mặc cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi mới cảnh giác trả lời, cảm thấy trong lời nói của Hoa Tỉ Thần có sơ hở. Bạn trai quá thông minh, nên chỗ nào trong lời nói của anh cũng có một cái bẫy to đùng.





Hoa Tỉ Thần một tay ôm con thỏ lớn, một tay giơ lên xoa đầu Thư Khuynh Mặc, sau đó cúi người hôn lên trán cô: “Được rồi, quyết định vậy đi, ngủ ngon, chị Mặc! Ngày mai gặp, đừng quên chúng ta đã hứa phải cùng nhau học tập chăm chỉ đấy!”


Thư Khuynh Mặc nghiêng đầu nhìn ông xã tương lai cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại của mình, cảm giác yêu đương ngọt ngào chính là như vậy sao?


Thật tiếc khi không có ai bên cạnh, nếu không đảm bảo sẽ ăn no cẩu lương.


Chỉ là thiếu niên sơ mi trắng tỏa nắng như ánh mặt trời đã trở thành một kẻ háo sắc đòi hỏi vô độ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh thuần, nhưng thật ra cũng không đáng ghét chút nào! Có điều, nghĩ tới chỗ kia của bạn trai lúc nào cũng trong tình trạng ‘dựng lều vải’, khiến cô không chắc liệu thân thể nhỏ bé của mình có chịu đựng nổi không!


Đêm thứ hai 18: Một trong những mối tình đẹp trong tiểu thuyết cổ đại thời Minh Thanh.


Chiều hôm sau, Thư Thanh Mặc đến nhà Hoa Tỉ Thần để học cùng anh như đã hẹn. Lúc bấm chuông cửa, cô còn đang oán trách về thiên phú dị bẩm của người nào đó, rõ ràng đã nghỉ ngơi một đêm, mà sao trên người cô vẫn còn những vết bầm tím.


Dấu vết vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giữa hai chân vẫn còn có chút khó chịu, nên cô đành phải mặc chiếc váy đỏ Ba Tư tối qua, để che giấu dáng đi hơi không tự nhiên của mình. Đồ tên đàn ông xấu xa!


Ngay khi chuông cửa vừa vang lên, tên khốn Hoa Tỉ Thần liền xuất hiện mở cửa. Thư Khuynh Mặc đi theo vào, nhưng vì bất ngờ thiếu cảnh giác nên bị hắn chặn ngang ôm lên: “Này đồ tồi, em làm cái gì vậy! Mau thả chị xuống, có người nhìn thấy thì sao?”


Hoa Tỉ Thần ôm cô bạn gái đang không an phận trên tay, cẩn thận giúp cô cởi giày, sau đó bước lên cầu thang xoắn ốc, giơ tay vỗ nhẹ lên bờ mông tròn trịa: “Ngoan nào, lỡ ngã thì sao? Không phải hôm qua chị kêu đau à? Em bế chị lên lầu. Ba mẹ và bảo mẫu ra ngoài rồi, không ai nhìn thấy đâu, chị sợ bị người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta đến vậy sao!”


“Không phải, chỉ là chị bị dọa giật mình một chút thôi” Nhận thấy giọng điệu ủy khuất của bạn trai, Thư Khuynh Mặc lập tức phớt lờ cái mông nhỏ đang bị hành hạ, vội vàng giải thích: “Đương nhiên là sợ bị phát hiện rồi. Suy cho cùng, chị là trâu già gặm cỏ non, sợ bị thiên hạ chê cười! Còn nữa, hôm qua em đã hứa là chỉ học chung, không ngủ chung!”


“Sao chị cứ luôn miệng nói ngủ chung ngủ chung vậy, nói một đường nghĩ một nẻo, có phải thật ra là chị rất muốn ngủ với em không, nếu không hai ta vào phòng em ngủ luôn đi? Dù sao giường em cũng rất rộng…” Hoa Tỉ Thần thản nhiên đẩy một cánh cửa, ôm Thư Khuynh Mặc đi vào, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn màu đen bên trong.


Trong lúc Thư Khuynh Mặc tay chân luống cuống sửa soạn lại váy, Hoa Tỉ Thần liền xoay người đi đến ghế sô pha bên kia cầm cặp sách, còn đeo kính gọng vàng bước tới, lấy ngón tay thon dài chọc nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô: “Nhìn vẻ mặt của chị là biết chị muốn gì rồi, em nói học là học chung, trừ khi chị mời em ngủ chung, nếu không em sẽ cực kỳ dè dặt quy củ! Còn về lý do tại sao học ở đây thì, em chỉ đang trả lễ thôi. Hôm qua em đã vào phòng chị, nên hôm nay em muốn chị ngồi trên giường lớn của em! Quyển ‘Luận Ngữ’ mà hôm qua chị bảo em xem, em đã đọc gần hết rồi, bên trong…” Hoa Tỉ Thần lấy cuốn sách ra khỏi cặp, nghiêm túc thảo luận bài tập về nhà của mình với Thư Khuynh Mặc.


Thư Khuynh Mặc nhìn gò má hoàn mỹ của anh, bộ dáng lúc người đàn ông tập trung làm việc là hấp dẫn nhất. Thêm nữa, những chàng trai chăm chỉ cũng không quá nhiều, đặc biệt thiếu niên đơn thuần, sống mũi cao cao, đeo một cặp kính cận nhã nhặn, thật sự là đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể khép nổi chân…


Cô khẽ ho một tiếng, chợt bừng tỉnh lại từ trong sắc đẹp dụ hoặc của anh, thật rất muốn xé rách dáng vẻ cấm dục của cái tên đeo kính trước mặt này! Không được, phải kiềm chế! Kiên cường! Nhẫn nại!


Thư Khuynh Mặc có chút lơ đễnh, câu được câu mất giải đáp thắc mắc của Hoa Tỉ Thần, trong lòng thầm chán nản định lực của bản thân, cùng nhau học tập cái nỗi gì, loại hoóc-môn đẹp trai mê người này, sao mình lại phải coi nó như một thứ tai họa mà trốn tránh chứ? Đáng ra nên ngủ cùng em ấy, đẩy ngã em ấy!


“Khụ khụ, chị Mặc, sao ánh mắt chị nhìn em trông lạ thế, buổi trưa ăn ít cơm à? Hình như khóe miệng chị chảy nước miếng rồi kìa!” Hoa Tỉ Thần ngẩng đầu, nhìn Thư Khuynh Mặc với ánh mắt cưng chiều, tiện tay nới lỏng hai chiếc cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực bánh mật như ẩn như hiện.


Thư Khuynh Mặc vội vàng lau khóe miệng, lúc này mới nhận ra mình bị lừa, thẹn quá hóa giận: “Cái gì, còn lâu, buổi trưa chị ăn cực kỳ no! Được rồi, đã chữa xong bài tập, chị về đây”! Nếu nán lại thêm chút nữa, cô chắc chắn bản thân không thể khống chế được ham muốn hừng hực trong cơ thể, muốn xé áo sơ mi, quần tây, và còn nhiều hơn…


“Đừng đừng, em nói đùa thôi mà. À! Hôm qua em đọc một vài tác phẩm văn học cổ. Trong đó có rất nhiều từ vựng nếu đứng độc lập thì em hiểu được, nhưng khi gộp lại với nhau thì em lại ‘nhất tri bán giải* bất cầu thậm giải*!” Hoa Tỉ Thần lấy một quyển sách cổ bìa cứng từ trong cặp ra, tiện tay lật một trang: “Hay là chị em mình cùng nhau đọc đi, chỗ nào không hiểu chị giải thích cho em! Hôm qua đã hứa là cùng nhau học, sao chưa tới nửa giờ chị đã muốn đi rồi?”


* Hiểu lơ mơ.


* Tìm hiểu qua loa đại khái.



“Dùng cái thành ngữ gì mà tùm lum hết, không hiểu cặn kẽ mà còn cứ đòi ghép chung với nhau!” Thư Khuynh Mặc nhân cơ hội khinh bỉ trình độ sử dụng thành ngữ của người nào đó, thuận tiện tâng bốc chính mình.


Cô không nhìn tên cuốn sách, nghiêng người lại gần Hoa Tỉ Thần để đọc cùng. Lúc đầu thì không sao, đều là mấy câu giới thiệu về gia thế, ngoại hình của các nhân vật, không có điểm gì lạ, nhưng khi lật sang trang bên thì thấy đoạn lớn thế này:


Chỉ thấy anh cả ôm chị dâu, hôn lên bầu ngực, mơn trớn da thịt, đặt đôi chân trắng nõn lên vai, sau đó nắm lấy gót chân chị: “Ta không yêu nàng, ta chỉ yêu đôi chân nhỏ của nàng thôi, thật rất thú vị!”


Dứt lời, dục vọng thẳng tắp đâm sâu vào tiểu huyệt non mềm của người nọ, sau đó ôm người đến mép giường, đặt xuống giường, tách đôi chân ngọc ra, tiếp tục đâm chọc.


Đến khi đưa đẩy tầm năm mươi cái, miệng âm hộ bất chợt mở rộng, dịch xuân tràn ra như thủy triều. Giả Dung tựa như mất hết lý trí, bất giác kêu lên: “Phu quân, làm thiếp thật sung sướng! Tiểu hoa huyệt đã bị chàng chọc thủng rồi, làm sao bây giờ?” Mặc dù ngoài miệng Giả Dung có vẻ hơi bất mãn, nhưng trong lòng lại đang thầm hoan hô: “Dương vật của phu quân thật lớn, ngàn vạn lần đừng mềm xuống, phải cứng lên, vậy mới sướng đến tận xương tủy” Nàng ôm chặt dương vật cứng rắn, phía dưới hăng hái nuốt lấy vật kia của hắn, không ngừng rên rỉ gợi tình.


Trước giờ Thư Khuynh Mặc đọc sách rất nhanh, tuy rằng chỉ xem một đoạn ngắn, nhưng cô có thể đoán ra được đây chính là một phiên bản cổ của tiểu thuyết gợi dục, cái gì mà dương vật với dâm thuỷ, xấu hổ muốn chết. Chỉ mấy câu đơn giản đã khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô.


Nghĩ đến đây, cô liền lật bìa sách lên xem, trên trang bìa ghi “Đảo ngọc đài”, bên cạnh có một dòng chữ nhỏ, là tiểu thuyết khiêu dâm cổ điển của Trung Quốc thời Minh Thanh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom