Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 26
" Anh có mang rất nhiều món em thích ăn đây."
Anh nắm tay cô, xoa nhẹ nhàng đôi bàn tay nhỏ bé ấy. Dòng nước ấm nóng lăn từ trên má anh khẽ rơi xuống tay của cô.
" Anh sai rồi, em mau tỉnh lại đi, anh sẽ không mắng em nữa, không cấm em đi chơi với bạn không bỏ em ngủ trong phòng một mình nữa, em có nghe anh nói không Tuệ Lâm."
" Thật sự anh đã sai rồi, đêm đó anh đã rất say anh không nhớ gì cả. Em hãy tha thứ cho anh có được không Tuệ Lâm, nghe lời anh đừng ngủ nữa em đã ngủ cả tuần nay rồi."
Cũng như mọi khi anh ở trong bệnh viện đến tối rồi về nhà lấy đồ, xong lại quay trở lại bệnh viện.
Trên đường hành lang, có ba người phụ nữ lướt ngang qua anh. Nhưng anh cảm nhận được một trong số ba cô gái đó rất quen mùi hương cũng rất quen thuộc.
Cả ba đều chùm mặt kín mít, có phần hơi lạ, cô gái đi giữa có vẻ rất yếu ớt, từng bước đi đều phải phụ thuộc vào hai cô gái bên cạnh.
Họ lướt qua khỏi, nhưng cảm giác quen thuộc ấy khiến anh dừng chân lại, nhìn cả ba đi rồi, anh nghĩ chắc chỉ là cảm giác nhất thời. Anh bỏ đi lên thang máy.
Đến phòng.
" Tuệ Lâm anh......"
Trên giường, lúc này trống không, mền gối được sắp xếp gọn gàng. Căn phòng sạch sẽ như mới.
" Có ấy đi đâu rồi??"
" Tuệ Lâm.., Tuệ Lâm... Tuệ Lâm em ở đâu vậy..., Tuệ Lâm? Em có nghe anh nói không? "
Anh tìm cô như phát điên khắp bệnh viện.
" Ông nội à, Tuệ Tuệ em ấy không biết đã đi đâu rồi."
" Rồi ông đến ngay."
Cả hai cùng nhau xem lại camera thì phát hiện, ba cô gái anh gặp lúc nãy một trong số họ chính là Tuệ Lâm.
Anh lập tức cho người tìm kiếm cô.
Anh đến nhà mẹ cô, để tìm cô.
"Mẹ à, Tuệ Lâm cô ấy..."
Chưa nói hết câu, bà với gương mặt ướt đẫm nước mắt, hai mắt sưng húp.
" Mày, Hạc Dư là mày, chính mày đã hại con gái tao, và cháu tao, mày còn dám đến đây, gọi tên con gái tao nữa sao?"
" Bà bình tĩnh đi,"
" Mẹ từ từ, bình tĩnh chuyện gì còn có đó "
Ba và em trai cô liên tục ngăn cản.
" Cậu về đi, chúng tôi không muốn thấy cậu, và đừng bao giờ quay lại đây nữa "Ba cô đuổi anh đi.
Anh đành ra về trong đau khổ. nước mắt.
" Bây giờ em đang ở đâu vậy hả Tuệ Lâm, tại sao lại trốn anh chứ."
Anh gào thét, đi dưới mưa trong đầu hiện lên rõ hình ảnh của cô.
Bây giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa.
Bây giờ anh biết phải tìm cô ở đâu đây?
Gia đình cô thì vẫn cứ vậy mà sống.
Mục Thất đăng đơn từ chức, không làm việc ở bệnh viện nữa.
Hạch Trân vẫn cứ ở lì trong nhà anh mà không chịu đi, cô ta ắc đã có kế hoạch từ trước.
Ông nội từ khi mất cháu dâu, và hai đứa cháu chắc cũng thường xuyên đi với anh tới nhà cô để xin lỗi và bù đắp cho gia đình nhưng không lần nào được chào đón.
Đúng anh nói đúng, mất cô và con anh sẽ sống không nổi, nhưng anh vẫn sống nhưng lại sống như một cái xác không hồn.
Dù vậy nhưng anh vẫn tiếp tục cho người tìm kiếm cô dù là ở mọi ngóc ngách nào trên trái đất này.
Đêm nào những cảnh tượng lúc cô bị chiếc xe đâm trúng, bao vây lấy anh khiến anh không đêm nào ngon giấc.
Từ lúc đó anh bắt đầu quay trở về là một con người lạnh lùng, trầm cảm, anh cô đơn và dần trở nên khó gần.
Anh luôn xem đó là sự trừng phạt mà mình phải nhận lấy, anh giày vò bản thân mình và không ngừng suy nghĩ về quá khứ.
" Anh có mang rất nhiều món em thích ăn đây."
Anh nắm tay cô, xoa nhẹ nhàng đôi bàn tay nhỏ bé ấy. Dòng nước ấm nóng lăn từ trên má anh khẽ rơi xuống tay của cô.
" Anh sai rồi, em mau tỉnh lại đi, anh sẽ không mắng em nữa, không cấm em đi chơi với bạn không bỏ em ngủ trong phòng một mình nữa, em có nghe anh nói không Tuệ Lâm."
" Thật sự anh đã sai rồi, đêm đó anh đã rất say anh không nhớ gì cả. Em hãy tha thứ cho anh có được không Tuệ Lâm, nghe lời anh đừng ngủ nữa em đã ngủ cả tuần nay rồi."
Cũng như mọi khi anh ở trong bệnh viện đến tối rồi về nhà lấy đồ, xong lại quay trở lại bệnh viện.
Trên đường hành lang, có ba người phụ nữ lướt ngang qua anh. Nhưng anh cảm nhận được một trong số ba cô gái đó rất quen mùi hương cũng rất quen thuộc.
Cả ba đều chùm mặt kín mít, có phần hơi lạ, cô gái đi giữa có vẻ rất yếu ớt, từng bước đi đều phải phụ thuộc vào hai cô gái bên cạnh.
Họ lướt qua khỏi, nhưng cảm giác quen thuộc ấy khiến anh dừng chân lại, nhìn cả ba đi rồi, anh nghĩ chắc chỉ là cảm giác nhất thời. Anh bỏ đi lên thang máy.
Đến phòng.
" Tuệ Lâm anh......"
Trên giường, lúc này trống không, mền gối được sắp xếp gọn gàng. Căn phòng sạch sẽ như mới.
" Có ấy đi đâu rồi??"
" Tuệ Lâm.., Tuệ Lâm... Tuệ Lâm em ở đâu vậy..., Tuệ Lâm? Em có nghe anh nói không? "
Anh tìm cô như phát điên khắp bệnh viện.
" Ông nội à, Tuệ Tuệ em ấy không biết đã đi đâu rồi."
" Rồi ông đến ngay."
Cả hai cùng nhau xem lại camera thì phát hiện, ba cô gái anh gặp lúc nãy một trong số họ chính là Tuệ Lâm.
Anh lập tức cho người tìm kiếm cô.
Anh đến nhà mẹ cô, để tìm cô.
"Mẹ à, Tuệ Lâm cô ấy..."
Chưa nói hết câu, bà với gương mặt ướt đẫm nước mắt, hai mắt sưng húp.
" Mày, Hạc Dư là mày, chính mày đã hại con gái tao, và cháu tao, mày còn dám đến đây, gọi tên con gái tao nữa sao?"
" Bà bình tĩnh đi,"
" Mẹ từ từ, bình tĩnh chuyện gì còn có đó "
Ba và em trai cô liên tục ngăn cản.
" Cậu về đi, chúng tôi không muốn thấy cậu, và đừng bao giờ quay lại đây nữa "Ba cô đuổi anh đi.
Anh đành ra về trong đau khổ. nước mắt.
" Bây giờ em đang ở đâu vậy hả Tuệ Lâm, tại sao lại trốn anh chứ."
Anh gào thét, đi dưới mưa trong đầu hiện lên rõ hình ảnh của cô.
Bây giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa.
Bây giờ anh biết phải tìm cô ở đâu đây?
Gia đình cô thì vẫn cứ vậy mà sống.
Mục Thất đăng đơn từ chức, không làm việc ở bệnh viện nữa.
Hạch Trân vẫn cứ ở lì trong nhà anh mà không chịu đi, cô ta ắc đã có kế hoạch từ trước.
Ông nội từ khi mất cháu dâu, và hai đứa cháu chắc cũng thường xuyên đi với anh tới nhà cô để xin lỗi và bù đắp cho gia đình nhưng không lần nào được chào đón.
Đúng anh nói đúng, mất cô và con anh sẽ sống không nổi, nhưng anh vẫn sống nhưng lại sống như một cái xác không hồn.
Dù vậy nhưng anh vẫn tiếp tục cho người tìm kiếm cô dù là ở mọi ngóc ngách nào trên trái đất này.
Đêm nào những cảnh tượng lúc cô bị chiếc xe đâm trúng, bao vây lấy anh khiến anh không đêm nào ngon giấc.
Từ lúc đó anh bắt đầu quay trở về là một con người lạnh lùng, trầm cảm, anh cô đơn và dần trở nên khó gần.
Anh luôn xem đó là sự trừng phạt mà mình phải nhận lấy, anh giày vò bản thân mình và không ngừng suy nghĩ về quá khứ.
Bình luận facebook