Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
" Anh..."
Lúc này anh bắt đầu lắp lại xích đu, cách anh làm rất thuần thục điêu luyện như đã làm điều đó rất nhiều lần.
" Bấy lâu nay, những thứ thuộc về em và con anh đều cất giữ rất kĩ."
" Anh yêu em và con, hứa với anh nếu có bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải sống thật tốt... Mục Thất là một người tốt.
Anh nắm tay cô.
" Em vẫn còn đeo nó sao?"
Nghe vậy cô vội gỡ chiếc nhẫn trên tay.
" Không cần, không cần phải gỡ đâu."
Hạc Dư cầm tay chỉ ý ngăn cản..
Đang nói chuyện bỗng hai mắt anh mờ dần rồi ngã người, bất tỉnh.
" H...ạc Dư, anh bị làm sao vậy hả? Sao lại "
Cô nâng người đỡ anh ngồi dậy. Cô hãi hùng. Từ lưng anh tươm ra máu nhiều đến nỗi cô muốn ngất theo.
" Anh, đừng có làm em sợ mà Đại Kinh.... Đại Kinh mau đến cứu người đi."
" Có ai không làm ơn đi mà.."
Đại Kinh: " Có chuyện gì vậy?"
" Mau gọi xe cấp cứu đi, nhanh lên.."
Cô khóc lớn.
Thục Quyên:" Ôi trời ơi, sao nhiều máu thế kia,.... nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện."
" Tuệ Lam cô ở nhà trông Dư Hy và Dư Hưng chúng tôi đến bệnh viện một chuyến."
" Ừm nhanh đi, cậu ta chảy nhiều máu lắm đấy."
Tiếng xe cấp cứu vang lên khắp đoạn đường.
Trên xe.
" Anh không được bỏ em, anh không được đi đâu hết, anh đã nói là rất yêu mẹ con em bây giờ định nuốt lời không muốn bảo vệ em và con nữa sao?"
" Làm ơn nghe em nói đi, tỉnh lại đi."
Bác sĩ hỗ trợ, cắt chiếc áo đen ngoài ra.
Khắp người là vết thương, vết thương chỉ có vết thương không còn gì khác.
Máu của anh cứ tuông ra như nước mắt của cô vậy.
Bây giờ cô mới nhận ra từ lúc về nhà anh đã mặc áo đen để che đi những vết thương. Cố gắng lấy chút sức lực còn sót lại để tâm sự với cô.
Cô nhận ra mọi thứ, tay ôm chặt miệng khóc đến phát điên.
" Anh hà cớ gì phải ôm hết tất cả đau đớn một mình vậy chứ."
Đến bệnh viện, nằm trên băng ca, anh mở mắt thều thào nói.
" Không, không được khóc.. em phải cười.. đừng khóc nữa nếu không anh sẽ."
" Được không khóc, em không khóc nữa.."
" Em.. xứng đáng với những nụ cười, nước mắt là của anh."
Hạc Dư nhìn cô.
" Anh làm khổ em rồi."
" Không có, không khổ, không khổ gì hết..."
Anh được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tuệ Lâm ngồi ngoài phòng cấp cứu, thẫn thờ như người mất hồn.
Thục Quyên làm thủ tục nhập viện.
Mục Thất, Đại Kình và Đại Kinh cũng đến..
" Sao rồi..? "
Đại Kình: " Cô chủ tôi thật sự có lỗi với cô, thiếu gia cấm tôi nói ra, nhưng tôi nghĩ cô phải biết điều này."
" Tôi đi theo cậu ấy từ lúc nhỏ cả ba chúng tôi Đại Kinh, tôi và cậu chủ. Luôn đối tốt với nhau như bằng hữu. Chưa có giây phút nào tôi cảm thấy bị xem như một tay sai cả, Cậu chủ là người ngoài lạnh trong nóng. Tình cảm mà cậu ấy dành cho cô là thật. Tôi không phải muốn kể lễ hay trách móc gì cô. Nhưng từ khi cô ra đi, không đêm nào là cậu ấy ngừng gặp ác mộng, đến nỗi phải dùng thuốc thay cơm. Cậu ấy thật sự rất đáng thương bị chính cha ruột ruồng bỏ, hành hạ đánh đập, tình thương của mẹ một chút cũng chưa từng nếm thử. Có ba như không, những năm tháng qua anh ấy sống không bằng chết, Phùng lão gia vì khối tài sản đó, mà muốn giết anh.... Cô chủ à, tôi thật sự không thể chịu nổi cảnh này nữa rồi. Nếu cô thương cậu ấy thì hãy hiểu cho cậu ấy. "
" Còn một việc nữa, cái xích đu đó đã 4 năm trôi qua, ngày nào cậu ấy việc đầu tiên thức dậy là lắp ráp xích đu cho con. Trước lúc ngủ là lắp ráp xích đu cho con."
Từng câu từng chữ của Đại Kình như cây kéo, cắt nát tâm can cô.
Lúc này anh bắt đầu lắp lại xích đu, cách anh làm rất thuần thục điêu luyện như đã làm điều đó rất nhiều lần.
" Bấy lâu nay, những thứ thuộc về em và con anh đều cất giữ rất kĩ."
" Anh yêu em và con, hứa với anh nếu có bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải sống thật tốt... Mục Thất là một người tốt.
Anh nắm tay cô.
" Em vẫn còn đeo nó sao?"
Nghe vậy cô vội gỡ chiếc nhẫn trên tay.
" Không cần, không cần phải gỡ đâu."
Hạc Dư cầm tay chỉ ý ngăn cản..
Đang nói chuyện bỗng hai mắt anh mờ dần rồi ngã người, bất tỉnh.
" H...ạc Dư, anh bị làm sao vậy hả? Sao lại "
Cô nâng người đỡ anh ngồi dậy. Cô hãi hùng. Từ lưng anh tươm ra máu nhiều đến nỗi cô muốn ngất theo.
" Anh, đừng có làm em sợ mà Đại Kinh.... Đại Kinh mau đến cứu người đi."
" Có ai không làm ơn đi mà.."
Đại Kinh: " Có chuyện gì vậy?"
" Mau gọi xe cấp cứu đi, nhanh lên.."
Cô khóc lớn.
Thục Quyên:" Ôi trời ơi, sao nhiều máu thế kia,.... nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện."
" Tuệ Lam cô ở nhà trông Dư Hy và Dư Hưng chúng tôi đến bệnh viện một chuyến."
" Ừm nhanh đi, cậu ta chảy nhiều máu lắm đấy."
Tiếng xe cấp cứu vang lên khắp đoạn đường.
Trên xe.
" Anh không được bỏ em, anh không được đi đâu hết, anh đã nói là rất yêu mẹ con em bây giờ định nuốt lời không muốn bảo vệ em và con nữa sao?"
" Làm ơn nghe em nói đi, tỉnh lại đi."
Bác sĩ hỗ trợ, cắt chiếc áo đen ngoài ra.
Khắp người là vết thương, vết thương chỉ có vết thương không còn gì khác.
Máu của anh cứ tuông ra như nước mắt của cô vậy.
Bây giờ cô mới nhận ra từ lúc về nhà anh đã mặc áo đen để che đi những vết thương. Cố gắng lấy chút sức lực còn sót lại để tâm sự với cô.
Cô nhận ra mọi thứ, tay ôm chặt miệng khóc đến phát điên.
" Anh hà cớ gì phải ôm hết tất cả đau đớn một mình vậy chứ."
Đến bệnh viện, nằm trên băng ca, anh mở mắt thều thào nói.
" Không, không được khóc.. em phải cười.. đừng khóc nữa nếu không anh sẽ."
" Được không khóc, em không khóc nữa.."
" Em.. xứng đáng với những nụ cười, nước mắt là của anh."
Hạc Dư nhìn cô.
" Anh làm khổ em rồi."
" Không có, không khổ, không khổ gì hết..."
Anh được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tuệ Lâm ngồi ngoài phòng cấp cứu, thẫn thờ như người mất hồn.
Thục Quyên làm thủ tục nhập viện.
Mục Thất, Đại Kình và Đại Kinh cũng đến..
" Sao rồi..? "
Đại Kình: " Cô chủ tôi thật sự có lỗi với cô, thiếu gia cấm tôi nói ra, nhưng tôi nghĩ cô phải biết điều này."
" Tôi đi theo cậu ấy từ lúc nhỏ cả ba chúng tôi Đại Kinh, tôi và cậu chủ. Luôn đối tốt với nhau như bằng hữu. Chưa có giây phút nào tôi cảm thấy bị xem như một tay sai cả, Cậu chủ là người ngoài lạnh trong nóng. Tình cảm mà cậu ấy dành cho cô là thật. Tôi không phải muốn kể lễ hay trách móc gì cô. Nhưng từ khi cô ra đi, không đêm nào là cậu ấy ngừng gặp ác mộng, đến nỗi phải dùng thuốc thay cơm. Cậu ấy thật sự rất đáng thương bị chính cha ruột ruồng bỏ, hành hạ đánh đập, tình thương của mẹ một chút cũng chưa từng nếm thử. Có ba như không, những năm tháng qua anh ấy sống không bằng chết, Phùng lão gia vì khối tài sản đó, mà muốn giết anh.... Cô chủ à, tôi thật sự không thể chịu nổi cảnh này nữa rồi. Nếu cô thương cậu ấy thì hãy hiểu cho cậu ấy. "
" Còn một việc nữa, cái xích đu đó đã 4 năm trôi qua, ngày nào cậu ấy việc đầu tiên thức dậy là lắp ráp xích đu cho con. Trước lúc ngủ là lắp ráp xích đu cho con."
Từng câu từng chữ của Đại Kình như cây kéo, cắt nát tâm can cô.
Bình luận facebook