Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-2
Giờ cô còn có thể làm gì ngoài khóc nữa đâu chứ.
Suy nghĩ cô hỏi Đại Kình.
" Có nghĩa là lúc chúng tôi ăn cơm dưới nhà, anh ấy lấy chìa khóa ra ngoài một mình..."
" Đúng cậu ấy bị người của Lão gia truy sát.."
" Điều này đã xảy ra liên tục, nói thật thì cậu ấy sống được đến ngày hôm nay, đều là vì mẹ con cô."
" Á...... tại sao, tại sao?"
Cô thét lên khóc to, đánh vào người tự trách bản thân.
" Tuệ Lâm nghe chị nói, em phải bình tĩnh, bình tĩnh,. bình tĩnh lại...."
Thời gian cứ thế trôi qua 1 tiếng.....3 tiếng 4 tiếng.
" Bác sĩ, anh ấy.... có làm sao không? Bác sĩ."
" Anh ấy, do trước đó sử dụng quá nhiều thuốc an thần, cơ thể suy nhược trầm trọng, đã vậy còn để bị thương nặng kéo dài lâu như vậy. Sau khi anh ấy tỉnh lại chắc tôi phải hỏi anh ấy một câu rằng ( Anh có phải là con người không vậy?)"
" Trước mắt có thể anh ấy sẽ hôn mê một tuần... Nhưng tôi phải thông báo với gia đình rằng, viên đạn ở vai tuy không sâu nhưng đã làm xương vai của anh ấy bị nứt cần khá nhiều thời gian để ổn định....."
" Nói chung là anh ấy hiện tại không được làm bất kì điều gì ảnh hưởng đến sức khỏe nữa."
" Cảm ơn, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm..."
Cô vui mừng đến nỗi lao lại cánh cửa trước phòng phẫu thuật, áp mặt vào cửa kính muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Tầm khoảng 2 tuần anh nằm hôn mê trong bệnh viện.
Hôm đó là cuối tuần, cô được Đại Kinh thông báo, sau này công việc của cô là đến công ty của anh ấy để làm thư ký riêng. Còn công ty ở Pháp thì không cần phải về đó nữa. Đồng nghĩa với việc cô sẽ ở lại đây không quay về Pháp nữa.
" Hôm nay mẹ sẽ đưa hai đứa đi gặp ba, có được không.?"
" Dạ được."
Xong xuôi bọn trẻ ra xe trước.
" Mẹ ơi, nhanh lên đi.. nhanh lên mẹ, con nhớ ba sắp chịu hết nổi rồi.."
" Rồi mẹ ra ngay đây.."
Đến bệnh viện.
Trước phòng anh, đâu đâu cũng toàn là vệ sĩ. Mặt mày bặm trợn, trông rất đáng sợ.
" Không, con không đi nữa..."
" Sao vậy, con? "
" Con sợ,... nhìn mấy chú đó ghê quá.. mấy chú đó hung dữ lắm "
" Không có đâu hai đứa đừng có sợ, đi đi theo mẹ."
Vào phòng.
" Đại Kinh tôi mang thức ăn với đồ đến cho anh ấy đây..."
" Vâng cô chủ.....à. ừm."
" Có chuyện gì sao Đại Kinh.?"
".À tôi định hơn hỏi xem cô có mang đồ cho tôi không?"
" Thôi chết. tôi lo chuẩn bị cho anh ấy mà quên mang đồ cho cậu rồi... tôi xin lỗi cậu nha để tôi gọi người mang đến cho cậu.",
" Haiz cậu chủ à tôi bắt đầu trở thành người dư thừa rồi.."
Đại Kinh nói với giọng đáng thương sau đó bỏ đi để không gian riêng cho gia đình cô."
Sau đó Đại Kinh xuống cổng bệnh viện chờ người mang đồ tới.
Lát sau Tuệ chị mang đồ đến cho Đại Kinh.
" Đồ của cậu đây..."
" Cảm ơn cô "
Nói rồi Đại Kinh định quay người trở lại phòng bệnh.
" Đại Kinh, từ từ.. trên đầu cậu bị dính gì kìa, để tôi giúp cậu."
" Ừm..."
Tuệ chị nhón chân cố đưa tay lên đầu Đại Kinh nhưng không tới.
Tuệ chị liền đưa tay lên vai của Đại Kinh lấy chớn để nâng người lên tới đầu của cậu nhưng kết quả lại đi quá xa.
Cả hai đều không trụ được, Tuệ chị cứ như vậy mà ngã nằm lên người của Đại Kinh.
" A... aa"
" Tuổi trẻ bây giờ không biết kiềm chế là gì hết.. Muốn cái gì thì về nhà... chỗ này mà cũng..."
Những cụ già xung quanh, chạch lưỡi bàn tán xì xầm.
Ôi trời ơi, xấu hổ chết được.
Tuệ chị suy nghĩ, cảm thấy xấu hổ úp mặt vào ngực Đại Kinh.
" Cô cô, không muốn...đứ.. ng dậy.s..a..o?"
Hai người ngại đến đỏ mặt.
Đứng dậy, mỗi người quay đầu về một hướng bỏ đi một mạch.
Ở phòng bệnh..anh bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục và tỉnh lại.
Ngón tay anh cử động...dần..sau đó là mắt.
" Bác sĩ, anh ấy tỉnh lại rồi."
" Để tôi kiểm tra."
" Quả thực anh ấy đã hồi phục, và tỉnh lại rồi, chúc mừng gia đình."
Bác sĩ rời đi.
Suy nghĩ cô hỏi Đại Kình.
" Có nghĩa là lúc chúng tôi ăn cơm dưới nhà, anh ấy lấy chìa khóa ra ngoài một mình..."
" Đúng cậu ấy bị người của Lão gia truy sát.."
" Điều này đã xảy ra liên tục, nói thật thì cậu ấy sống được đến ngày hôm nay, đều là vì mẹ con cô."
" Á...... tại sao, tại sao?"
Cô thét lên khóc to, đánh vào người tự trách bản thân.
" Tuệ Lâm nghe chị nói, em phải bình tĩnh, bình tĩnh,. bình tĩnh lại...."
Thời gian cứ thế trôi qua 1 tiếng.....3 tiếng 4 tiếng.
" Bác sĩ, anh ấy.... có làm sao không? Bác sĩ."
" Anh ấy, do trước đó sử dụng quá nhiều thuốc an thần, cơ thể suy nhược trầm trọng, đã vậy còn để bị thương nặng kéo dài lâu như vậy. Sau khi anh ấy tỉnh lại chắc tôi phải hỏi anh ấy một câu rằng ( Anh có phải là con người không vậy?)"
" Trước mắt có thể anh ấy sẽ hôn mê một tuần... Nhưng tôi phải thông báo với gia đình rằng, viên đạn ở vai tuy không sâu nhưng đã làm xương vai của anh ấy bị nứt cần khá nhiều thời gian để ổn định....."
" Nói chung là anh ấy hiện tại không được làm bất kì điều gì ảnh hưởng đến sức khỏe nữa."
" Cảm ơn, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm..."
Cô vui mừng đến nỗi lao lại cánh cửa trước phòng phẫu thuật, áp mặt vào cửa kính muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Tầm khoảng 2 tuần anh nằm hôn mê trong bệnh viện.
Hôm đó là cuối tuần, cô được Đại Kinh thông báo, sau này công việc của cô là đến công ty của anh ấy để làm thư ký riêng. Còn công ty ở Pháp thì không cần phải về đó nữa. Đồng nghĩa với việc cô sẽ ở lại đây không quay về Pháp nữa.
" Hôm nay mẹ sẽ đưa hai đứa đi gặp ba, có được không.?"
" Dạ được."
Xong xuôi bọn trẻ ra xe trước.
" Mẹ ơi, nhanh lên đi.. nhanh lên mẹ, con nhớ ba sắp chịu hết nổi rồi.."
" Rồi mẹ ra ngay đây.."
Đến bệnh viện.
Trước phòng anh, đâu đâu cũng toàn là vệ sĩ. Mặt mày bặm trợn, trông rất đáng sợ.
" Không, con không đi nữa..."
" Sao vậy, con? "
" Con sợ,... nhìn mấy chú đó ghê quá.. mấy chú đó hung dữ lắm "
" Không có đâu hai đứa đừng có sợ, đi đi theo mẹ."
Vào phòng.
" Đại Kinh tôi mang thức ăn với đồ đến cho anh ấy đây..."
" Vâng cô chủ.....à. ừm."
" Có chuyện gì sao Đại Kinh.?"
".À tôi định hơn hỏi xem cô có mang đồ cho tôi không?"
" Thôi chết. tôi lo chuẩn bị cho anh ấy mà quên mang đồ cho cậu rồi... tôi xin lỗi cậu nha để tôi gọi người mang đến cho cậu.",
" Haiz cậu chủ à tôi bắt đầu trở thành người dư thừa rồi.."
Đại Kinh nói với giọng đáng thương sau đó bỏ đi để không gian riêng cho gia đình cô."
Sau đó Đại Kinh xuống cổng bệnh viện chờ người mang đồ tới.
Lát sau Tuệ chị mang đồ đến cho Đại Kinh.
" Đồ của cậu đây..."
" Cảm ơn cô "
Nói rồi Đại Kinh định quay người trở lại phòng bệnh.
" Đại Kinh, từ từ.. trên đầu cậu bị dính gì kìa, để tôi giúp cậu."
" Ừm..."
Tuệ chị nhón chân cố đưa tay lên đầu Đại Kinh nhưng không tới.
Tuệ chị liền đưa tay lên vai của Đại Kinh lấy chớn để nâng người lên tới đầu của cậu nhưng kết quả lại đi quá xa.
Cả hai đều không trụ được, Tuệ chị cứ như vậy mà ngã nằm lên người của Đại Kinh.
" A... aa"
" Tuổi trẻ bây giờ không biết kiềm chế là gì hết.. Muốn cái gì thì về nhà... chỗ này mà cũng..."
Những cụ già xung quanh, chạch lưỡi bàn tán xì xầm.
Ôi trời ơi, xấu hổ chết được.
Tuệ chị suy nghĩ, cảm thấy xấu hổ úp mặt vào ngực Đại Kinh.
" Cô cô, không muốn...đứ.. ng dậy.s..a..o?"
Hai người ngại đến đỏ mặt.
Đứng dậy, mỗi người quay đầu về một hướng bỏ đi một mạch.
Ở phòng bệnh..anh bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục và tỉnh lại.
Ngón tay anh cử động...dần..sau đó là mắt.
" Bác sĩ, anh ấy tỉnh lại rồi."
" Để tôi kiểm tra."
" Quả thực anh ấy đã hồi phục, và tỉnh lại rồi, chúc mừng gia đình."
Bác sĩ rời đi.
Bình luận facebook