Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Edit: Emily Ton.
Sau khi về đến nhà, ta nằm ở trên giường, tay không tự chủ được bắt đầu vuốt ve Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay mình.
Vòng ngọc này không phải của ta, chỉ biết là sau một đêm minh hôn, khi được ba mẹ cứu ra, trên cổ tay của ta đã được treo lên cái vòng ngọc này.
Nghĩ đến giấc mộng ở trên máy bay, cùng với sự xuất hiện của đồ trang sức từ trong không khí này đây, trong lòng ta thực sự hoảng loạn.
Lòng ta rất nôn nóng, lập tức rút Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay ra, chạy đến bên cửa sổ và đột nhiên ném nó ra ngoài!
Chỉ cần ném nó đi, ác mộng vẫn luôn quấn quanh ta sẽ lập tức tiêu tán, nhất định là như thế.
Máy bay hạ cánh buổi sáng, buổi chiều ta lập tức vội vã chạy tới làm việc trong quán cà phê. Kỳ nghỉ hè vừa dài vừa ấm áp. Ngày mùa hè nắng nóng chói chang, thành thị giống như một cái lồng hấp thật lớn, quả thực như muốn biến người thành chất lỏng và bốc hơi lên. Không biết vì sao, ta cảm thấy có người vẫn luôn theo dõi ở phía sau lưng mình, tầm mắt giằng co ở trên người ta, khiến ta có cảm giác thập phần không khoẻ.
Ta nhìn nhìn bốn phía, không hề phát hiện gia hỏa kỳ quái nào, ven đường vẫn là ngựa xe như nước, trên vỉa hè người đi bộ vẫn đi tới đi lui muôn hình muôn vẻ.
Khi ta đi đến làm việc ở quán cà phê bên cạnh khu dân cư, một bác công nhân bảo vệ môi trường vẫn luôn quét rác trên đường vẫy vẫy tay với ta, chào hỏi ta: "Tiểu Hoa à...... cô tới rồi......"
Giọng nói của bác ấy khàn khàn trầm thấp, giống như là có cây kim mắc ở trong cổ họng, bác ấy cố gắng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra giọng nói rách nát này.
Ta cảm thấy có chút kỳ quái. Ta đã làm việc trong quán cà phê rất lâu rồi, cũng chưa từng nói chuyện với bác ấy trước đây, vì sao hôm nay bác ấy lại chào hỏi ta, còn gọi ta là Tiểu Hoa?
Mặc kệ như thế nào, người cao tuổi chào hỏi, ta cũng lễ phép trả lời một câu.
Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, hay là ta quá nhạy cảm, người công nhân bảo vệ môi trường hơi cúi đầu xuống, nghiêng nghiêng một bên nhìn ta, mắt cũng bị nghiêng lệch. Từ góc độ nơi ta đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy hai tròng mắt trắng của bác ấy.
Trên mặt bác ấy, còn mang theo nụ cười quỷ dị.
Nhịp tim của ta đột nhiên đập nhanh hơn, nhanh chóng vỗ vỗ mặt mình, trong lòng cổ vũ bản thân và cố gắng bình tĩnh lại, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ta vội vã đi về phía trước, đẩy cửa đi vào quán cà phê quen thuộc. Trong quán rất yên tĩnh. Một nơi vốn luôn mở nhạc du dương, ai ngờ hôm nay lại không có một chút âm thanh nào cả.
Khiến người cảm thấy kỳ quái chính là, những khách hàng tốp năm tốp ba ngồi ở trong quán, đều không phải đang uống cà phê. Sau khi thấy ta tiến vào, đều ngơ ngác nhìn chằm chằm xem ta, khiến ta cảm thấy cả người nổi da gà.
Ta hồ nghi đi vào khu vực của nhân viên. Vào lúc này, Tiểu Hoàng, một nhân viên khác cùng làm một ca với ta, đẩy cánh cửa và rời khỏi phòng nhân viên. Ta đang định chào hỏi anh ấy nhưng dừng lại khi thấy vẻ mặt quỷ dị trên khuôn mặt anh ấy.
Không có tươi cười nhiệt tình khi gặp mặt như trước, ta nghĩ đến biểu tình vừa rồi của bác công nhân bảo vệ môi trường, trái tim đập lạc một nhịp, vội vàng chào anh và nhanh chóng đi vào, chuẩn bị thay quần áo nhân viên.
Ta đang lục đồ trong ngăn tủ quần áo của mình, ai ngờ, ta nhìn thấy một chiếc vòng tay màu đỏ thẫm quen thuộc, Hồng Ngọc Trạc nằm ở một góc trong túi ba lô của ta. Trong nháy mắt trái tim ta như ngừng lại, lông tơ cả người cũng dựng đứng lên.
Tiểu Hoàng vốn đã đi ra khỏi cửa, đột nhiên kéo cái đầu nặng nề của mình trở về, từ khoảng cách hẹp nơi cánh cửa, miệng mở ra một độ cong quỷ dị, thể hiện một nụ cười âm trầm nơi đó.
"Hắc hắc hắc...... Hắc hắc hắc hắc......"
Ta nhìn thấy hắn cười rất quái dị, trong lòng không ngừng dựng đứng, vội vàng quát hắn: "Đi ra ngoài! Ta muốn thay quần áo! Ngươi nhìn xem cái gì!"
Bất kể vô số lần mẹ ta đều nói ở bên tai ta, trên thế giới này không có quỷ, phải tin vào khoa học. Nhưng từ sau khi ta mất đi trinh tiết, sau sự kiện minh hôn, ta vẫn tin vào quỷ thần mà không hề có nghi ngờ nào cả.
Mẹ đã nói rằng, nhất định lúc ấy có người lẻn vào trong phòng tối, làm bẩn ta, chắc chắn sẽ không có Diêm Vương gì đó. Nhưng ta vẫn nhớ rất rõ ràng tình huống lúc đó.
Cho đến hôm nay, ta vẫn chưa từng quên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua trên người ta, cưỡng bức lăng nhục ta đều chân thật như vậy, ngay cả hơi thở hắn thở ra đều tràn ngập hàn ý và tử khí.
Ta nhìn thấy Tiểu Hoàng vẫn không rút đầu lại, vẫn không ngừng cười hắc hắc hắc đầy âm hiểm đối với ta. Ta sôi máu, nhấc chân đá về phía hắn, định xô đẩy hắn ra ngoài, ai biết, toàn bộ thân thể hắn đổ xuống một cái, ngã trên mặt đất, cổ bị xoắn thành một độ cong kinh người, sớm đã mất hết sức sống.
Thân thể lạnh lẽo, chỉ là trên khuôn mặt vẫn duy trì biểu tình khiến người sởn tóc gáy như cũ.
Đột nhiên, đầu của hắn bắt đầu kịch liệt lắc lư bên phải bên trái, sau đó là tiếng gào thét "ha ha ha" bắt đầu truyền ra từ trong miệng hắn.
Hết thảy phát sinh đột nhiên như vậy, ta trực tiếp bị dọa đến nỗi choáng váng, vốn định nhấc chân chạy về nhà, nhưng lại phát hiện, hai chân mình giống như đã bị ai nắm chặt, kẹt cứng tại chỗ, hoàn toàn không thể di động được.
Hàn khí lạnh băng từ lòng bàn chân xông thẳng lên phía đỉnh đầu, trời mới biết lúc ấy sắc mặt của ta, đã xanh mét tới cỡ nào.
Sau khi về đến nhà, ta nằm ở trên giường, tay không tự chủ được bắt đầu vuốt ve Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay mình.
Vòng ngọc này không phải của ta, chỉ biết là sau một đêm minh hôn, khi được ba mẹ cứu ra, trên cổ tay của ta đã được treo lên cái vòng ngọc này.
Nghĩ đến giấc mộng ở trên máy bay, cùng với sự xuất hiện của đồ trang sức từ trong không khí này đây, trong lòng ta thực sự hoảng loạn.
Lòng ta rất nôn nóng, lập tức rút Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay ra, chạy đến bên cửa sổ và đột nhiên ném nó ra ngoài!
Chỉ cần ném nó đi, ác mộng vẫn luôn quấn quanh ta sẽ lập tức tiêu tán, nhất định là như thế.
Máy bay hạ cánh buổi sáng, buổi chiều ta lập tức vội vã chạy tới làm việc trong quán cà phê. Kỳ nghỉ hè vừa dài vừa ấm áp. Ngày mùa hè nắng nóng chói chang, thành thị giống như một cái lồng hấp thật lớn, quả thực như muốn biến người thành chất lỏng và bốc hơi lên. Không biết vì sao, ta cảm thấy có người vẫn luôn theo dõi ở phía sau lưng mình, tầm mắt giằng co ở trên người ta, khiến ta có cảm giác thập phần không khoẻ.
Ta nhìn nhìn bốn phía, không hề phát hiện gia hỏa kỳ quái nào, ven đường vẫn là ngựa xe như nước, trên vỉa hè người đi bộ vẫn đi tới đi lui muôn hình muôn vẻ.
Khi ta đi đến làm việc ở quán cà phê bên cạnh khu dân cư, một bác công nhân bảo vệ môi trường vẫn luôn quét rác trên đường vẫy vẫy tay với ta, chào hỏi ta: "Tiểu Hoa à...... cô tới rồi......"
Giọng nói của bác ấy khàn khàn trầm thấp, giống như là có cây kim mắc ở trong cổ họng, bác ấy cố gắng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra giọng nói rách nát này.
Ta cảm thấy có chút kỳ quái. Ta đã làm việc trong quán cà phê rất lâu rồi, cũng chưa từng nói chuyện với bác ấy trước đây, vì sao hôm nay bác ấy lại chào hỏi ta, còn gọi ta là Tiểu Hoa?
Mặc kệ như thế nào, người cao tuổi chào hỏi, ta cũng lễ phép trả lời một câu.
Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, hay là ta quá nhạy cảm, người công nhân bảo vệ môi trường hơi cúi đầu xuống, nghiêng nghiêng một bên nhìn ta, mắt cũng bị nghiêng lệch. Từ góc độ nơi ta đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy hai tròng mắt trắng của bác ấy.
Trên mặt bác ấy, còn mang theo nụ cười quỷ dị.
Nhịp tim của ta đột nhiên đập nhanh hơn, nhanh chóng vỗ vỗ mặt mình, trong lòng cổ vũ bản thân và cố gắng bình tĩnh lại, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ta vội vã đi về phía trước, đẩy cửa đi vào quán cà phê quen thuộc. Trong quán rất yên tĩnh. Một nơi vốn luôn mở nhạc du dương, ai ngờ hôm nay lại không có một chút âm thanh nào cả.
Khiến người cảm thấy kỳ quái chính là, những khách hàng tốp năm tốp ba ngồi ở trong quán, đều không phải đang uống cà phê. Sau khi thấy ta tiến vào, đều ngơ ngác nhìn chằm chằm xem ta, khiến ta cảm thấy cả người nổi da gà.
Ta hồ nghi đi vào khu vực của nhân viên. Vào lúc này, Tiểu Hoàng, một nhân viên khác cùng làm một ca với ta, đẩy cánh cửa và rời khỏi phòng nhân viên. Ta đang định chào hỏi anh ấy nhưng dừng lại khi thấy vẻ mặt quỷ dị trên khuôn mặt anh ấy.
Không có tươi cười nhiệt tình khi gặp mặt như trước, ta nghĩ đến biểu tình vừa rồi của bác công nhân bảo vệ môi trường, trái tim đập lạc một nhịp, vội vàng chào anh và nhanh chóng đi vào, chuẩn bị thay quần áo nhân viên.
Ta đang lục đồ trong ngăn tủ quần áo của mình, ai ngờ, ta nhìn thấy một chiếc vòng tay màu đỏ thẫm quen thuộc, Hồng Ngọc Trạc nằm ở một góc trong túi ba lô của ta. Trong nháy mắt trái tim ta như ngừng lại, lông tơ cả người cũng dựng đứng lên.
Tiểu Hoàng vốn đã đi ra khỏi cửa, đột nhiên kéo cái đầu nặng nề của mình trở về, từ khoảng cách hẹp nơi cánh cửa, miệng mở ra một độ cong quỷ dị, thể hiện một nụ cười âm trầm nơi đó.
"Hắc hắc hắc...... Hắc hắc hắc hắc......"
Ta nhìn thấy hắn cười rất quái dị, trong lòng không ngừng dựng đứng, vội vàng quát hắn: "Đi ra ngoài! Ta muốn thay quần áo! Ngươi nhìn xem cái gì!"
Bất kể vô số lần mẹ ta đều nói ở bên tai ta, trên thế giới này không có quỷ, phải tin vào khoa học. Nhưng từ sau khi ta mất đi trinh tiết, sau sự kiện minh hôn, ta vẫn tin vào quỷ thần mà không hề có nghi ngờ nào cả.
Mẹ đã nói rằng, nhất định lúc ấy có người lẻn vào trong phòng tối, làm bẩn ta, chắc chắn sẽ không có Diêm Vương gì đó. Nhưng ta vẫn nhớ rất rõ ràng tình huống lúc đó.
Cho đến hôm nay, ta vẫn chưa từng quên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua trên người ta, cưỡng bức lăng nhục ta đều chân thật như vậy, ngay cả hơi thở hắn thở ra đều tràn ngập hàn ý và tử khí.
Ta nhìn thấy Tiểu Hoàng vẫn không rút đầu lại, vẫn không ngừng cười hắc hắc hắc đầy âm hiểm đối với ta. Ta sôi máu, nhấc chân đá về phía hắn, định xô đẩy hắn ra ngoài, ai biết, toàn bộ thân thể hắn đổ xuống một cái, ngã trên mặt đất, cổ bị xoắn thành một độ cong kinh người, sớm đã mất hết sức sống.
Thân thể lạnh lẽo, chỉ là trên khuôn mặt vẫn duy trì biểu tình khiến người sởn tóc gáy như cũ.
Đột nhiên, đầu của hắn bắt đầu kịch liệt lắc lư bên phải bên trái, sau đó là tiếng gào thét "ha ha ha" bắt đầu truyền ra từ trong miệng hắn.
Hết thảy phát sinh đột nhiên như vậy, ta trực tiếp bị dọa đến nỗi choáng váng, vốn định nhấc chân chạy về nhà, nhưng lại phát hiện, hai chân mình giống như đã bị ai nắm chặt, kẹt cứng tại chỗ, hoàn toàn không thể di động được.
Hàn khí lạnh băng từ lòng bàn chân xông thẳng lên phía đỉnh đầu, trời mới biết lúc ấy sắc mặt của ta, đã xanh mét tới cỡ nào.
Bình luận facebook