Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Hàn Trạch Vũ vừa thốt lên xong, sắc mặt của Hàn Thi Dư lại đột nhiên thay đổi.
Anh Trạch Vũ bắt đầu ghét bỏ mình, anh muốn đuổi mình đi? Đều là do người phụ nữ này, nếu không phải là do cô ta, tại sao anh Trạch Vũ có thể đối đãi với mình như vậy?
“Anh Trạch Vũ? Em không muốn trở về Hàn viên, lại bị ba càu nhàu cả đời?” Hàn Thi Dư cẩn thận thấp giọng kêu anh, âm thanh rõ ràng không tình nguyện.
“Em cũng phải có người trông nom quan tâm tới rồi, em xem em bây giờ, cả ngày không có làm chuyện đứng đắn, cái tốt không học, lại đi học làm cái việc rối loạn này hay sao?” Hàn Trạch Vũ nghĩ tới cái ly rượu kia đã cảm thấy không khỏi phiền não, bởi vì anh cảm thấy chuyện không có Lãnh Tiếu Tiếu nói đơn giản như vậy.
Lãnh Tiếu Tiếu thấy thế cũng mở miệng nói: “Sẽ để cho Thi Dư ở chỗ này thêm vài ngày được không? Hôm nay ban ngày làm phiền Thi Dư giúp tôi, nếu không một mình tôi ở nhà, còn có chút sợ.”
“Đúng vậy a, anh Trạch Vũ, chị Tiếu Tiếu hiện tại cũng cần chăm sóc a, anh phải đi làm, không thể ở nhà thường xuyên được? Chờ chị Tiếu Tiếu tốt lên, anh an bài công việc chp em, em thật tốt làm công việc, như vậy không tốt sao?” Hàn Thi Dư nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói, lập tức lên tiếng phụ họa.
Hàn Trạch Vũ suy nghĩ một chút, Lãnh Tiếu Tiếu xác thực cũng cần người chăm sóc.
“Được, đợi Tiếu Tiếu tốt lên, gọi ba ở cở sử chính an bài công việc cho em?”
“Cám ơn anh?” Hàn Thi Dư ngoài mặt kích động không dứt, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm tính toán.
Cô mới không cần đi công ty chính, nếu như muốn đi đã sớm đi, cô muốn vào Hối Phong. Bởi vì việc này, cô có thể mỗi ngày mỗi lúc đều nhìn thấy anh, theo dõi anh?
Hàn Trạch Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn chân của Lãnh Tiếu Tiếu, đột nhiên phát hiện, dường như chỉ thấy dụng cụ nhưng vẫn không thấy thầy thuốc.
“Cái đó thầy thuốc vật lý trị liệu có ở đây không?”
“Tôi để cho ông ta đi trước, còn có cái này mười phút là có thể lấy xuống, ông ta ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, ngày mai ông ấy còn tới dùng thuốc xoa bóp.” Lãnh Tiếu Tiếu giải thích.
Di chuyển sự chú ý. “Cái này chính mình có thể lấy được sao?” Hàn trạch Vũ có chút nghi vấn nhìn chằm chằm vật dụng trên chân cô.
“Có thể, tự tôi biết, trước kia ở Viện Phúc Lợi tôi còn giúp người khác ghim qua?” Lãnh Tiếu Tiếu vô tâm nói qua.
Thế nhưng câu nói vô tâm lại gây sự chú ý cho Hàn Thi Dư?
Viện Phúc Lợi? Cô ta cũng là lớn lên trong Viện Phúc Lợi sao? Có thể hay không...?
Sẽ không à nha? Cái này cuộc đời lớn như vậy, làm sao có chuyện tình khéo đến như vậy? Trong lòng của Hàn Thi Dư ý nghĩ kia mới vừa lên, liền bị mình hủy bỏ.
Hàn Trạch Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Tiếu Tiếu, nghe được cô nhắc tới viện Phúc Lợi, anh có chút đau lòng?
Từ nhỏ đã không có cha mẹ, cô đơn ở viện Phúc Lợi lớn lên, ban đầu mình còn cầm chuyện của viện Phúc Lợi tới uy hiệp cô, nghĩ tới ban đầu cô vô dụng cùng cô độc, anh đột nhiên thật là muốn đem cô ôm vào trong ngực, cả đời này đều thương yêu cô thật nhiều?
Lãnh Tiếu Tiếu chú ý tới ánh mắt có chút tâm tình phức tạp của Hàn Trạch Vũ, còn tưởng rằng anh đang lo lắng, đối với anh lộ ra một tia cười tự tin:
“Trạch Vũ, không có chuyện gì, tôi thật sự không sao? Dù sao trong lúc điều trị cũng không xê xích gì nhiều, liền rút ra được rồi?”
Lãnh Tiếu Tiếu nói, bắt đầu động thủ rút ra một ít cây châm đâm vào da của cô.
Một cây châm cuối cùng thoát khỏi da của cô, cô lộ ra một tia cười trong sáng:
“Được rồi? Ừ, cảm giác chân thoải mái hơn?”
“Tiếu Tiếu?” Hàn Trạch Vũ nhìn nụ cười trong sáng, đột nhiên mở miệng gọi tên của cô.
“Hả?”
Lãnh Tiếu Tiếu sững sờ, dường như đây là lần đầu tiên anh như vậy thân mật gọi tên cô, hơn nữa còn bao hàm nhu tình.
Trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu không khỏi một hồi khẽ run, loại cảm giác đó tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua buồng tim, không có lực nặng, lại có thể vừa đúng trêu chọc lòng người.
Tiếp thu được ý tứ mong đời của Lãnh Tiếu Tiêu, Hàn Trạch Vũ lại đột nhiên không được tự nhiên, anh mất tự nhiên ho khan một tiếng.
“Chúng ta ra ngoài đi ăn cơm đi, giống như hơi đói rồi hả?”
Nghe được Hàn Trạch Vũ trả lời, Lãnh Tiếu Tiếu hết sức thất vọng đáp một tiếng, “A, Được?”
Hàn Trạch Vũ không nói hai lời một bước từ trên giường ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu, đi ra bên ngoài.
“Trạch Vũ, anh làm gì đấy? Mau buông tôi xuống, tự tôi có thể đi?”
Lãnh Tiếu Tiếu xin lỗi liếc mắt nhìn Hàn Thi Dư, trên mặt cô ấy cười như không cười có một tia cô xem không hiểu vẻ mặt.
“Câm miệng? Ngoan ngoãn nghe lời?”
Hàn Trạch Vũ bá đạo rống lên một tiếng với Lãnh Tiếu Tiếu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Thi Dưcó chút đờ đẫn: “Thi Dư, đi mau, không phải cũng muốn anh ôm em chứ?”
“A, em tới đây?”
Hàn Thi Dư ở trong tiếng kêu của Hàn trạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cô ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ, trong lòng phẫn hận biến thành sóng lớn?
—————– tử tiết thu phân cắt ————
Xe dừng ở trướ cửa một nhà hàng Tây sang trọng. Lựa chọn cái nhà phòng hàng lớn nhất này là tại vì có cửa này liền dừng xe.
Sau khi xuống xe, Hàn Trạch Vũ không để ý Lãnh Tiếu Tiếu phản đối, vẫn như cũ ôm cô hướng phòng ăn cửa chính đi tới. Mọi người mập mờ chăm chú nhìn bên trong, mặt của Lãnh Tiếu Tiếu cũng hồng đến bên tai.
“Trạch Vũ, như vậy ảnh hưởng không tốt?” Âm thanh sâu kín thật thấp của Lãnh Tiếu Tiếu truyền đến.
“Sợ cái gì, nhà truyền thông nào dám viết linh tinh, tháng sau sẽ để cho nó đóng cửa?” Hàn Trạch Vũ hết sức liều lĩnh nói, chỉ là, Hàn thị cũng thật có thực lực này.
Hàn Trạch Vũ vừa nói vừa tăng thêm lực ở cánh tay, đem cô ôm chặt hơn. Bởi vì, anh phát hiện mình hết sức hưởng thụ loại cảm giác này, đối với mọi người biểu hiện quyền sở hữu của mình.
Lãnh Tiếu Tiếu cười má lúm đồng tiền ở trong ngực của anh, một loại cảm giác an tâm do vậy mà sinh ra?
Người đàn ông này mặc dù bá đạo, mặc dù không hiểu dịu dàng, mặc dù trước sau như một thủ đoạn cứng rắn, mặc dù... T7sh.
Mặc kệ anh như thế nào, tóm lại, anh chính là để cho cô cam tâm tình nguyện dâng lên thân thể của mình?
Anh Trạch Vũ bắt đầu ghét bỏ mình, anh muốn đuổi mình đi? Đều là do người phụ nữ này, nếu không phải là do cô ta, tại sao anh Trạch Vũ có thể đối đãi với mình như vậy?
“Anh Trạch Vũ? Em không muốn trở về Hàn viên, lại bị ba càu nhàu cả đời?” Hàn Thi Dư cẩn thận thấp giọng kêu anh, âm thanh rõ ràng không tình nguyện.
“Em cũng phải có người trông nom quan tâm tới rồi, em xem em bây giờ, cả ngày không có làm chuyện đứng đắn, cái tốt không học, lại đi học làm cái việc rối loạn này hay sao?” Hàn Trạch Vũ nghĩ tới cái ly rượu kia đã cảm thấy không khỏi phiền não, bởi vì anh cảm thấy chuyện không có Lãnh Tiếu Tiếu nói đơn giản như vậy.
Lãnh Tiếu Tiếu thấy thế cũng mở miệng nói: “Sẽ để cho Thi Dư ở chỗ này thêm vài ngày được không? Hôm nay ban ngày làm phiền Thi Dư giúp tôi, nếu không một mình tôi ở nhà, còn có chút sợ.”
“Đúng vậy a, anh Trạch Vũ, chị Tiếu Tiếu hiện tại cũng cần chăm sóc a, anh phải đi làm, không thể ở nhà thường xuyên được? Chờ chị Tiếu Tiếu tốt lên, anh an bài công việc chp em, em thật tốt làm công việc, như vậy không tốt sao?” Hàn Thi Dư nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói, lập tức lên tiếng phụ họa.
Hàn Trạch Vũ suy nghĩ một chút, Lãnh Tiếu Tiếu xác thực cũng cần người chăm sóc.
“Được, đợi Tiếu Tiếu tốt lên, gọi ba ở cở sử chính an bài công việc cho em?”
“Cám ơn anh?” Hàn Thi Dư ngoài mặt kích động không dứt, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm tính toán.
Cô mới không cần đi công ty chính, nếu như muốn đi đã sớm đi, cô muốn vào Hối Phong. Bởi vì việc này, cô có thể mỗi ngày mỗi lúc đều nhìn thấy anh, theo dõi anh?
Hàn Trạch Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn chân của Lãnh Tiếu Tiếu, đột nhiên phát hiện, dường như chỉ thấy dụng cụ nhưng vẫn không thấy thầy thuốc.
“Cái đó thầy thuốc vật lý trị liệu có ở đây không?”
“Tôi để cho ông ta đi trước, còn có cái này mười phút là có thể lấy xuống, ông ta ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, ngày mai ông ấy còn tới dùng thuốc xoa bóp.” Lãnh Tiếu Tiếu giải thích.
Di chuyển sự chú ý. “Cái này chính mình có thể lấy được sao?” Hàn trạch Vũ có chút nghi vấn nhìn chằm chằm vật dụng trên chân cô.
“Có thể, tự tôi biết, trước kia ở Viện Phúc Lợi tôi còn giúp người khác ghim qua?” Lãnh Tiếu Tiếu vô tâm nói qua.
Thế nhưng câu nói vô tâm lại gây sự chú ý cho Hàn Thi Dư?
Viện Phúc Lợi? Cô ta cũng là lớn lên trong Viện Phúc Lợi sao? Có thể hay không...?
Sẽ không à nha? Cái này cuộc đời lớn như vậy, làm sao có chuyện tình khéo đến như vậy? Trong lòng của Hàn Thi Dư ý nghĩ kia mới vừa lên, liền bị mình hủy bỏ.
Hàn Trạch Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Tiếu Tiếu, nghe được cô nhắc tới viện Phúc Lợi, anh có chút đau lòng?
Từ nhỏ đã không có cha mẹ, cô đơn ở viện Phúc Lợi lớn lên, ban đầu mình còn cầm chuyện của viện Phúc Lợi tới uy hiệp cô, nghĩ tới ban đầu cô vô dụng cùng cô độc, anh đột nhiên thật là muốn đem cô ôm vào trong ngực, cả đời này đều thương yêu cô thật nhiều?
Lãnh Tiếu Tiếu chú ý tới ánh mắt có chút tâm tình phức tạp của Hàn Trạch Vũ, còn tưởng rằng anh đang lo lắng, đối với anh lộ ra một tia cười tự tin:
“Trạch Vũ, không có chuyện gì, tôi thật sự không sao? Dù sao trong lúc điều trị cũng không xê xích gì nhiều, liền rút ra được rồi?”
Lãnh Tiếu Tiếu nói, bắt đầu động thủ rút ra một ít cây châm đâm vào da của cô.
Một cây châm cuối cùng thoát khỏi da của cô, cô lộ ra một tia cười trong sáng:
“Được rồi? Ừ, cảm giác chân thoải mái hơn?”
“Tiếu Tiếu?” Hàn Trạch Vũ nhìn nụ cười trong sáng, đột nhiên mở miệng gọi tên của cô.
“Hả?”
Lãnh Tiếu Tiếu sững sờ, dường như đây là lần đầu tiên anh như vậy thân mật gọi tên cô, hơn nữa còn bao hàm nhu tình.
Trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu không khỏi một hồi khẽ run, loại cảm giác đó tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua buồng tim, không có lực nặng, lại có thể vừa đúng trêu chọc lòng người.
Tiếp thu được ý tứ mong đời của Lãnh Tiếu Tiêu, Hàn Trạch Vũ lại đột nhiên không được tự nhiên, anh mất tự nhiên ho khan một tiếng.
“Chúng ta ra ngoài đi ăn cơm đi, giống như hơi đói rồi hả?”
Nghe được Hàn Trạch Vũ trả lời, Lãnh Tiếu Tiếu hết sức thất vọng đáp một tiếng, “A, Được?”
Hàn Trạch Vũ không nói hai lời một bước từ trên giường ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu, đi ra bên ngoài.
“Trạch Vũ, anh làm gì đấy? Mau buông tôi xuống, tự tôi có thể đi?”
Lãnh Tiếu Tiếu xin lỗi liếc mắt nhìn Hàn Thi Dư, trên mặt cô ấy cười như không cười có một tia cô xem không hiểu vẻ mặt.
“Câm miệng? Ngoan ngoãn nghe lời?”
Hàn Trạch Vũ bá đạo rống lên một tiếng với Lãnh Tiếu Tiếu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Thi Dưcó chút đờ đẫn: “Thi Dư, đi mau, không phải cũng muốn anh ôm em chứ?”
“A, em tới đây?”
Hàn Thi Dư ở trong tiếng kêu của Hàn trạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cô ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ, trong lòng phẫn hận biến thành sóng lớn?
—————– tử tiết thu phân cắt ————
Xe dừng ở trướ cửa một nhà hàng Tây sang trọng. Lựa chọn cái nhà phòng hàng lớn nhất này là tại vì có cửa này liền dừng xe.
Sau khi xuống xe, Hàn Trạch Vũ không để ý Lãnh Tiếu Tiếu phản đối, vẫn như cũ ôm cô hướng phòng ăn cửa chính đi tới. Mọi người mập mờ chăm chú nhìn bên trong, mặt của Lãnh Tiếu Tiếu cũng hồng đến bên tai.
“Trạch Vũ, như vậy ảnh hưởng không tốt?” Âm thanh sâu kín thật thấp của Lãnh Tiếu Tiếu truyền đến.
“Sợ cái gì, nhà truyền thông nào dám viết linh tinh, tháng sau sẽ để cho nó đóng cửa?” Hàn Trạch Vũ hết sức liều lĩnh nói, chỉ là, Hàn thị cũng thật có thực lực này.
Hàn Trạch Vũ vừa nói vừa tăng thêm lực ở cánh tay, đem cô ôm chặt hơn. Bởi vì, anh phát hiện mình hết sức hưởng thụ loại cảm giác này, đối với mọi người biểu hiện quyền sở hữu của mình.
Lãnh Tiếu Tiếu cười má lúm đồng tiền ở trong ngực của anh, một loại cảm giác an tâm do vậy mà sinh ra?
Người đàn ông này mặc dù bá đạo, mặc dù không hiểu dịu dàng, mặc dù trước sau như một thủ đoạn cứng rắn, mặc dù... T7sh.
Mặc kệ anh như thế nào, tóm lại, anh chính là để cho cô cam tâm tình nguyện dâng lên thân thể của mình?
Bình luận facebook