Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Tổng bộ tập đoàn Hàng Mỹ.
Lâm Mỹ Giai vẻ mặt mất mác nhìn chằm chằm viên Thủy Tinh Cầu trong tay kia, cô sờ sờ núp ở mép tóc kia là vết sẹo, tâm tình bay vọt đến mười năm trước.
Một lễ phẩm tinh xảo. Lâm Mỹ Giai thấy trên bàn quầy thu tiền để một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, cô vừa thấy liền thích, nắm thật chặt ở trong tay mừng rỡ không thôi.
“Cái quả cầu thủy tinh này là của tôi, tôi đã trả tiền rồi!” Một nam sinh chỉa về phía cô trong tay cầm Thủy Tinh Cầu lạnh lùng nói qua.
Nam sinh xem ra mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng vẻ mặt và tuổi lại không tương xứng, thành thục cùng lãnh khốc.
Lâm Mỹ Giai là nữ nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã là được nâng niu trong lòng bàn tay trưởng thành, nuông chìu cô nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ cần là cô thích.
“Thật sao? Nhưng tôi cũng thích, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu?” Gương mặt Lâm Mỹ Giai đầy ngạo khí, khinh thường nhìn trước mắt nam sinh gầy teo.
“Không bán? Trả lại cho tôi?” Nam sinh tuyệt không nể mặt cô, cậu vươn tay, kiên trì muốn thu trở về.
Từ nhỏ đến lớn còn không có người nào lớn tiếng như vậy nói với cô. Vô luận ở nhà hay là đang trường học, đều là một nhóm người cả ngày xoay chung quanh cô, nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng kia, cô đột nhiên bướng bỉnh lên.
“Không được, bây giờ đang ở trên tay của tôi chính là tôi? Tôi mới mặc kệ cậu có đưa tiền hay chưa, ông chủ? Cái này bao nhiêu tiền? Tôi xuất ra giá gấp 10 lần.” Từ nhỏ được nuông chiều, cô tin chắc tiền có thể giải quyết tất cả.
“Có tiền thì ngon sao? Hừ? Nói rồi, tôigiao tiền xong rồi, chính là đồ của tôi, tôi không bán. Gấp trăm lần cũng không bán.”
Cái nam sinh gầy teo này cũng là hết sức quật cường, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường đưa tay qua, muốn đem Thủy Tinh Cầu đoạt lấy. Lâm Mỹ Giai chết cũng nắm không thả, hai người dây dưa.
Có lẽ là tên nam sinh lực độ có chút quá lớn, có lẽ là Lâm Mỹ Giai quá mức mềm mại, trong hỗn loạn Lâm Mỹ Giai đụng phải một bên góc trên quầy thu tiền, trong nháy mắt máu chảy như mưa.
Lâm Mỹ Giai chưa bao giờ thấy qua nhiều máu như vậy, đau đớn cộng thêm thấy máu là choáng, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh lại, thấy mình đã nằm ở trên giường bệnh trắng noãn. Canh giữ ở bên người cô chính là tên nam sinh thanh cao kia.
Thấy nam sinh này dung mạo tuấn tú, còn nhỏ tuổi mà Lâm Mỹ Giai cảm giác mình hình như nghe thấy âm thanh tình yêu lại tới.
“Đông đông đông?”
Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt dòng hồi tưởng của Lâm Mỹ Giai. Cô ngồi thẳng thân thể, vuốt vuốt tóc.
“Mời vào?”
“Lâm tổng, đây là bản hiệp ước của Hạ thị, Tần tổng muốn hẹn cô bảy giờ tối nay ở Hồng Tú Ngọc gặp mặt?” Con mắt chăm chú ký của thư ký Tiểu Trang dừng lại trên người Lâm Mỹ Giai.
“Để tôi suy nghĩ một chút, chiều tôi sẽ trả lời chắc chắn” Lâm Mỹ Giai nhận lấy tài liệu nghiêm túc đọc kỹ.
Nhưng thư ký Tiểu Trang vẫn không có ý rời khỏi. Đối với cô gái chỉ lớn hơn cô một tuổi này, cô thật lòng kính yêu, sự lão luyện của cô ấy không hề thua kém một đấng nam nhi nào.
Cô chăm chú ngắm nhìn Lâm Mỹ Giai với ánh mắt nóng bỏng xen lẫn một chút dịu dàng.
Ánh mắt Tiểu Trang rơi vào trên ngực của Lâm Mỹ Giai, trên mặt cô có một tia đè nén, tầm nhìn này rơi vừa vặn lên phần cổ áo che mập mờ trước ngực Lâm Mỹ Giai, tạo cho người ta những suy nghĩ mơ màng.
Lâm Mỹ Giai dường như cảm nhận được ánh nhìn khác thường chăm chú vào mình, cô ngẩng đầu lên và vừa đúng lúc bắt gặp ánh nhìn mê ly của Tiểu Trang.
“Tiểu Trang, cô còn có việc gì sao?”
“A, không có việc gì, tôi chỉ là muốn xem Lâm tổng còn có gì phân phó nữa hay không?” Tiểu Trang nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Mỹ Giai, cô hốt hoảng cuối đầu, gượng ép tìm cớ.
“Không sao, có chuyện tôi sẽ gọi cô, cô ra ngoài trước đi.” Lâm Mỹ Giai đột nhiên cảm thấy cả người có chút không thoải mái, cô hướng thư ký Trang phất phất tay, ý bảo cô ta ra ngoài trước.
“Dạ, Lâm tổng, Vậy tôi đi ra ngoài trước nhé?”
Nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Trang, chân mày Lâm Mỹ Giai hơi nhíu lại. Cô cảm giác ràng cô Tiểu Trang này, mặc dù năng lực làm việc không tệ, nhưng lại có chút gì đó là lạ, mà rốt cuộc lạ ở chỗ nào, cô cũng không thể xác định rõ ràng.
Phòng làm việc lại một lần nữa trở nên an tĩnh. Lâm Mỹ Giai nhìn tài liệu trong tay, không khỏi thở dài thật sâu.
Năm đó, sau khi biết rõ thân phận của anh ấy, cô đã mừng rỡ không thôi.
Ít nhất, ba cô sẽ không mượn cớ gia thế để phản đối việc cô thích anh.
Chỉ vì một câu của anh: “Tôi ghét những cô gái nhà giàu quen được chiều chuộng cái gì cũng không biết.” Cô liền ép mình học những thứ Đông Tây này nọ, cứng rắn biến mình từ một đóa hoa trong nhà kính thành một nữ cường nhân, suốt ngày làm bạn với công việc.
Nhưng là, anh ấy vẫn chưa từng một lần chú ý vào cô.
Nỗi cô đơn bỗng trào dâng trong đầu cô, cô đặt tài liệu trong tay xuống, cầm di động lên, do dự thật lâu mới rốt cuộc đem dãy số mà cô đã thụộc lòng trong đầu bấm ra.
“Alo?” Một thanh âm lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Mỹ Giai đột nhiên căng thẳng, tâm tình trở nên kích động khiến âm thanh cũng có chút run rẩy.
“Tề Phong, là tôi, Mỹ Giai đây.”
“A, có chuyện gì sao?” Âm thanh lạnh nhạt của Lục Tề Phong đáp lời, dường như nhất định có chuyện mới có thể tìm tới anh ta.
“Tôi... Buổi chiều chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Dự án đầu tư mới về hàng không của Hàng Mỹ, tôi muốn anh cho tôi một chút kiến nghị?” Lâm Mỹ Giai cảm nhận được sự xa cách của anh, cô đành tìm cớ, chỉ hi vọng được gặp anh cho thỏa nỗi nhớ.
“Thật xin lỗi, Mỹ Giai, tôi hiện tại chỉ là một đội trưởng đội trinh sát địa phương nhỏ bé, đối với dự án lớn này, tôi không có năng lực để cho cô ý kiến. Hơn nữa buổi chiều tôi còn bận chút chuyện.” Lục Tề Phong từ chối thẳng thừng.
“Tề Phong? Tôi chỉ muốn làm bạn cùng anh, gặp anh một chút cũng không được sao? Anh hà cớ phải tránh tôi như tránh rắn vậy?” Lâm Mỹ Giai trong thanh âm có chút bi thương.
Lâm Mỹ Giai vẻ mặt mất mác nhìn chằm chằm viên Thủy Tinh Cầu trong tay kia, cô sờ sờ núp ở mép tóc kia là vết sẹo, tâm tình bay vọt đến mười năm trước.
Một lễ phẩm tinh xảo. Lâm Mỹ Giai thấy trên bàn quầy thu tiền để một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, cô vừa thấy liền thích, nắm thật chặt ở trong tay mừng rỡ không thôi.
“Cái quả cầu thủy tinh này là của tôi, tôi đã trả tiền rồi!” Một nam sinh chỉa về phía cô trong tay cầm Thủy Tinh Cầu lạnh lùng nói qua.
Nam sinh xem ra mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng vẻ mặt và tuổi lại không tương xứng, thành thục cùng lãnh khốc.
Lâm Mỹ Giai là nữ nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã là được nâng niu trong lòng bàn tay trưởng thành, nuông chìu cô nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ cần là cô thích.
“Thật sao? Nhưng tôi cũng thích, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu?” Gương mặt Lâm Mỹ Giai đầy ngạo khí, khinh thường nhìn trước mắt nam sinh gầy teo.
“Không bán? Trả lại cho tôi?” Nam sinh tuyệt không nể mặt cô, cậu vươn tay, kiên trì muốn thu trở về.
Từ nhỏ đến lớn còn không có người nào lớn tiếng như vậy nói với cô. Vô luận ở nhà hay là đang trường học, đều là một nhóm người cả ngày xoay chung quanh cô, nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng kia, cô đột nhiên bướng bỉnh lên.
“Không được, bây giờ đang ở trên tay của tôi chính là tôi? Tôi mới mặc kệ cậu có đưa tiền hay chưa, ông chủ? Cái này bao nhiêu tiền? Tôi xuất ra giá gấp 10 lần.” Từ nhỏ được nuông chiều, cô tin chắc tiền có thể giải quyết tất cả.
“Có tiền thì ngon sao? Hừ? Nói rồi, tôigiao tiền xong rồi, chính là đồ của tôi, tôi không bán. Gấp trăm lần cũng không bán.”
Cái nam sinh gầy teo này cũng là hết sức quật cường, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường đưa tay qua, muốn đem Thủy Tinh Cầu đoạt lấy. Lâm Mỹ Giai chết cũng nắm không thả, hai người dây dưa.
Có lẽ là tên nam sinh lực độ có chút quá lớn, có lẽ là Lâm Mỹ Giai quá mức mềm mại, trong hỗn loạn Lâm Mỹ Giai đụng phải một bên góc trên quầy thu tiền, trong nháy mắt máu chảy như mưa.
Lâm Mỹ Giai chưa bao giờ thấy qua nhiều máu như vậy, đau đớn cộng thêm thấy máu là choáng, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh lại, thấy mình đã nằm ở trên giường bệnh trắng noãn. Canh giữ ở bên người cô chính là tên nam sinh thanh cao kia.
Thấy nam sinh này dung mạo tuấn tú, còn nhỏ tuổi mà Lâm Mỹ Giai cảm giác mình hình như nghe thấy âm thanh tình yêu lại tới.
“Đông đông đông?”
Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt dòng hồi tưởng của Lâm Mỹ Giai. Cô ngồi thẳng thân thể, vuốt vuốt tóc.
“Mời vào?”
“Lâm tổng, đây là bản hiệp ước của Hạ thị, Tần tổng muốn hẹn cô bảy giờ tối nay ở Hồng Tú Ngọc gặp mặt?” Con mắt chăm chú ký của thư ký Tiểu Trang dừng lại trên người Lâm Mỹ Giai.
“Để tôi suy nghĩ một chút, chiều tôi sẽ trả lời chắc chắn” Lâm Mỹ Giai nhận lấy tài liệu nghiêm túc đọc kỹ.
Nhưng thư ký Tiểu Trang vẫn không có ý rời khỏi. Đối với cô gái chỉ lớn hơn cô một tuổi này, cô thật lòng kính yêu, sự lão luyện của cô ấy không hề thua kém một đấng nam nhi nào.
Cô chăm chú ngắm nhìn Lâm Mỹ Giai với ánh mắt nóng bỏng xen lẫn một chút dịu dàng.
Ánh mắt Tiểu Trang rơi vào trên ngực của Lâm Mỹ Giai, trên mặt cô có một tia đè nén, tầm nhìn này rơi vừa vặn lên phần cổ áo che mập mờ trước ngực Lâm Mỹ Giai, tạo cho người ta những suy nghĩ mơ màng.
Lâm Mỹ Giai dường như cảm nhận được ánh nhìn khác thường chăm chú vào mình, cô ngẩng đầu lên và vừa đúng lúc bắt gặp ánh nhìn mê ly của Tiểu Trang.
“Tiểu Trang, cô còn có việc gì sao?”
“A, không có việc gì, tôi chỉ là muốn xem Lâm tổng còn có gì phân phó nữa hay không?” Tiểu Trang nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Mỹ Giai, cô hốt hoảng cuối đầu, gượng ép tìm cớ.
“Không sao, có chuyện tôi sẽ gọi cô, cô ra ngoài trước đi.” Lâm Mỹ Giai đột nhiên cảm thấy cả người có chút không thoải mái, cô hướng thư ký Trang phất phất tay, ý bảo cô ta ra ngoài trước.
“Dạ, Lâm tổng, Vậy tôi đi ra ngoài trước nhé?”
Nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Trang, chân mày Lâm Mỹ Giai hơi nhíu lại. Cô cảm giác ràng cô Tiểu Trang này, mặc dù năng lực làm việc không tệ, nhưng lại có chút gì đó là lạ, mà rốt cuộc lạ ở chỗ nào, cô cũng không thể xác định rõ ràng.
Phòng làm việc lại một lần nữa trở nên an tĩnh. Lâm Mỹ Giai nhìn tài liệu trong tay, không khỏi thở dài thật sâu.
Năm đó, sau khi biết rõ thân phận của anh ấy, cô đã mừng rỡ không thôi.
Ít nhất, ba cô sẽ không mượn cớ gia thế để phản đối việc cô thích anh.
Chỉ vì một câu của anh: “Tôi ghét những cô gái nhà giàu quen được chiều chuộng cái gì cũng không biết.” Cô liền ép mình học những thứ Đông Tây này nọ, cứng rắn biến mình từ một đóa hoa trong nhà kính thành một nữ cường nhân, suốt ngày làm bạn với công việc.
Nhưng là, anh ấy vẫn chưa từng một lần chú ý vào cô.
Nỗi cô đơn bỗng trào dâng trong đầu cô, cô đặt tài liệu trong tay xuống, cầm di động lên, do dự thật lâu mới rốt cuộc đem dãy số mà cô đã thụộc lòng trong đầu bấm ra.
“Alo?” Một thanh âm lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Mỹ Giai đột nhiên căng thẳng, tâm tình trở nên kích động khiến âm thanh cũng có chút run rẩy.
“Tề Phong, là tôi, Mỹ Giai đây.”
“A, có chuyện gì sao?” Âm thanh lạnh nhạt của Lục Tề Phong đáp lời, dường như nhất định có chuyện mới có thể tìm tới anh ta.
“Tôi... Buổi chiều chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Dự án đầu tư mới về hàng không của Hàng Mỹ, tôi muốn anh cho tôi một chút kiến nghị?” Lâm Mỹ Giai cảm nhận được sự xa cách của anh, cô đành tìm cớ, chỉ hi vọng được gặp anh cho thỏa nỗi nhớ.
“Thật xin lỗi, Mỹ Giai, tôi hiện tại chỉ là một đội trưởng đội trinh sát địa phương nhỏ bé, đối với dự án lớn này, tôi không có năng lực để cho cô ý kiến. Hơn nữa buổi chiều tôi còn bận chút chuyện.” Lục Tề Phong từ chối thẳng thừng.
“Tề Phong? Tôi chỉ muốn làm bạn cùng anh, gặp anh một chút cũng không được sao? Anh hà cớ phải tránh tôi như tránh rắn vậy?” Lâm Mỹ Giai trong thanh âm có chút bi thương.
Bình luận facebook