Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng ngủ, Kỉ Dĩ Ninh nghiêng người. Đồng hồ sinh lý báo thức hoàn toàn mất đi hiệu lực, có lẽ do cô quá mệt mỏi.
Ngay cả sức lực mở to mắt ra cũng không có, đau nhức khắp người, di chứng sau khi say chính là đầu đau dữ dội, thế nên đây là lần đầu tiên Kỉ Dĩ Ninh tỉnh lại mà không có ý muốn rời giường. Không nhịn được lại chui vào ổ chăn, yên lặng tự an ủi mình: Mười phút thôi mà, ngủ tiếp mười phút nữa thôi mình sẽ đứng dậy……
Cơn buồn ngủ lại một lần nữa ập đến, lại không bị ai quấy nhiễu, cô cứ tiếp tục nặng nề ngủ như vậy.
Trong giấc mơ, Kỉ Dĩ Ninh nghe thấy một giọng nói khêu gợi trầm thấp bên tai mình, vô cùng dụ hoặc hỏi:“…… Ai là người đẹp nhất Dĩ Ninh gặp được?”
Cô mệt mỏi ngay cả chút sức lực trả lời cũng không có, nhưng đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần, kiên nhẫn lặp lại vấn đề, âm sắc hoa lệ, làm cô không chịu được mà bị dụ hoặc.
Hơi hơi giật giật môi, Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu, giọng nói hàm hồ truyền ra:“Mona Lisa……”
“……”
Đường Dịch hiếm khi cảm thấy ngỡ ngàng.
Thật không hổ là Kỉ Dĩ Ninh, cái gì cũng không giống người thường. Uhm, về vẻ đẹp mà bại bởi Mona Lisa, anh còn có thể chấp nhận được.
Thân thể trần trụi của cô dễ dàng khiến cho ánh mắt của Đường Dịch càng ngày càng mờ ảo. Ở trên giường, nhất là lúc ở cùng Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch tuyệt đối là một người tùy tâm sở dục [1], muốn cô, anh nhất định phải có được.
[1] Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích của mình.
Ngón tay thon dài của anh dao động từ đường cong của eo cô xuống phía dưới, khám phá vào giữa hai chân đang khép chặt của cô. Hình ảnh tối hôm qua hiện lên trước mắt, giống như trong cơ thể cô còn mang độ ấm của anh chưa kịp tán đi, nhớ tới tư thái phong tình vạn chủng quyến rũ mê người khi cô đắm chìm trong tình dục, bỗng chốc toàn bộ ánh mắt của Đường Dịch lâm vào u ám.
Năm phút đồng hồ sau, Kỉ Dĩ Ninh vô thức nắm chặt chăn, hơi hơi mở miệng, rên rỉ ra tiếng.
Đường Dịch kéo cô lại gần, phủ lên thân thể trắng nõn của cô, dùng ngón tay mình gợi lên dục vọng của cô, dùng giọng nói mê hoặc đập tan phòng tuyến của cô,“Dĩ Ninh đến bảo tàng Louvre xem [ Mona Lisa ] vào lúc nào?” [2]
[2] Bảo tàng Louvre: ở Paris, Pháp.
Kỉ Dĩ Ninh bị anh làm cho tiến hay lùi đều không được, hơi thở hoàn toàn rối loạn, hàm hồ trả lời:“Đại học……”
Đường Dịch tuyệt đối là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, không hề có ý định buông tha cho cô, ngón tay anh khám phá vào bên trong, dẫn cô trút xuống đam mê tình dục.
Anh hôn lên môi cô, nhiễu loạn suy nghĩ của cô: “Xem cùng ai vậy?”
Người mới học nghề như Kỉ Dĩ Ninh làm sao có thể chịu được loại kỹ xảo này của anh, ôm lấy cổ anh, tất cả lý trí đều bay đi, vô thức liền nói ra toàn bộ cho anh.
“Tồn Huyễn……”
Đường Dịch dừng động tác.
Giây tiếp theo, anh bỗng nhiên bứt ra từ trong cơ thể cô.
Tốc độ cực nhanh, mang đến khoái cảm thật lớn, nhưng chỉ là trong chớp mắt, thứ lưu lại trong cơ thể, chính là hư không đáng kể.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức bị đám mây lỗ mãng bao phủ, ý thức và tư tưởng rốt cục đã trở lại, mệt mỏi mở to mắt, mờ mịt tập trung vào một điểm, liền thấy một bóng người quen thuộc.
Hai tay anh bao quanh bên người cô, ôm trọn cơ thể cô, sợi tóc màu đen rũ xuống, chặn đi tầm mắt anh, làm cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, cảm giác áp bách cứ như vậy ùn ùn thổi quét mà đến.
“Đường, Đường Dịch……”
Thấy hình ảnh hai người đều đang trần trụi, Kỉ Dĩ Ninh nhất thời vừa thấy xấu hổ vừa thất sợ hãi, hai tay cuống quít che ở trước ngực, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.
“Đường Dịch…… Chúng ta, sao chúng ta lại có thể……”
“Không được phép gọi anh là Đường Dịch.”
Bỗng nhiên anh cắt lời cô, đáy mắt đen tối.
“Ngày hôm qua em đã gọi anh thế nào thì hôm nay cũng phải gọi như thế, về sau cũng không cho phép đổi.”
Anh tức giận.
Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên phát hiện sự thật này, nhưng, anh tức giận cái gì chứ?
Đường Dịch bỗng nhiên nâng tay xoa mặt cô, biểu tình diễm lệ:“…… Không nhớ rõ ngày hôm qua gọi anh thế nào sao?”
Thì ra anh vẫn nghĩ đến, Kỉ Dĩ Ninh là người rất hướng nội, không biết chủ động, từ cách gọi tên cũng có thể nhận ra, ngay cả họ và tên cô đều gọi lên, không biết làm nũng, không biết làm anh vui vẻ.
Tuy nhiên, vài phút trước anh mới phát hiện, cô không phải đều đối đãi với mọi người như vậy.
Từ miệng cô vô thức gọi ra một cái tên, làm cho Đường Dịch lạnh thấu xương. Thế mới biết được, thì ra, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, mặc kệ có cùng nhau hay không, chỉ cần Kỉ Dĩ Ninh nguyện ý, là có thể thủy chung giữ lại những thói quen thân mật nhất dưới đáy lòng mình.
Đường Dịch bỗng nhiên kéo ra bàn tay chắn trước ngực của cô, một động tác, khiến cho toàn bộ thân thể cô thẳng thắn thành khẩn trần trụi trước mắt anh. Không nhìn đến biểu tình xấu hổ bối rối của cô, anh cúi đầu cắn lên bộ ngực của cô, đầu lưỡi lướt qua cái đỉnh cao ngất, sau đó bỗng nhiên động thân, đem toàn bộ mình chôn sâu trong cơ thể cô, ý muốn cô phải trải qua tra tấn gấp đôi, cả thể xác và tinh thần.
“Như thế này sao, em muốn thế này?” Khuôn mặt diễm lệ của anh ở ngay trước mắt cô, bức bách cô: “Tối hôm qua chúng ta như vậy, em gọi anh thế nào mà bây giờ đã quên rồi sao?…… Nhưng đối với một người, Kỉ Dĩ Ninh lại có thể nhớ rõ ràng như thế sao, phải không?”
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục hiểu được mình sai ở đâu.
“Tồn Huyễn là bạn, là cùng học……”
Cô thật cẩn thận nhìn anh giải thích, thanh âm thực mỏng manh, hỗn loạn và mang theo cả run sợ:“Khi còn ở Cambridge, các bạn trong trường đều gọi anh ấy như vậy, cho nên em mới gọi theo, đó chỉ là thói quen của em thôi, không có ý gì khác……”
Anh không nói lời nào, mà cứ âm nhu nhìn thẳng vào cô, anh là cao thủ sát ngôn quan sắc, chưa bao giờ cho phép bất cứ ai nói dối trước mặt mình, nhất là cô.
Kỉ Dĩ Ninh rất sợ anh như thế này, không nhịn được gọi anh:“Đường Dịch……”
Sắc mặt anh trầm xuống.
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng sửa miệng, mặc dù không quen, mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô vẫn thuận theo.
“Dịch……” Cô nắm tay anh, hướng đến điểm yếu của anh:“Tối qua em rất say đúng không? Bây giờ em đau đầu quá……”
Đường Dịch rốt cục thu lại hơi thở áp bách, hôn lên môi cô, động tác yêu thương dịu dàng. Sau đó giật giật phía dưới, thẳng tắp xâm nhập vào trong người cô, làm cô sợ hãi kêu lên.
“Bây giờ thì sao? Không đau đúng hay không? Dĩ Ninh……”
Hôm nay là thứ sáu, trời trong khí mát, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất mang theo hơi thở ấm áp và cả nỗi lo lắng đặc biệt lúc đầu thu, gió mát trong lành, vẫn khiến người ta lo lắng bồn chồn không yên.
Sáng sớm, khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh ở còn đang triền miên, tại một quán mỹ thật tạo hình lâu đời trong thành phố, nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Lão quán trưởng đứng trên bậc thang, nhìn anh chậm rãi đi về phía mình, áo sơ mi màu lam, áo lông trang nhã, đúng phong cách Anh. Anh bước từng bước lên bậc thang, đứng lại, quả nhiên có khí chất bình thản cẩn trọng.
Quán trưởng nở nụ cười, tiến lên ôm anh.
“William, cháu thật sự là không thay đổi một chút nào.”
Trong quán mỹ thuật tạo hình, trống trải im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân thong thả chậm rãi, tiếng vọng để lại trong không gian to lớn, yên tĩnh cao xa.
“Chuyện lần này cảm ơn cháu nhiều nhé”. Quán trưởng thật lòng cảm ơn anh:“Nếu không có cháu đầu tư thì nơi này khẳng định sẽ bị quay vòng, chỉ sợ rằng bây giờ nó đã không còn tồn tại nữa rồi”.
Người đàn ông đó mỉm cười, giọng nói thản nhiên:“Chắc là vậy.”
“Ồ.” Quán trưởng nở nụ cười, không nhịn được cảm thán:“Nay người làm VC và PE [3], sợ là chỉ còn cháu thôi, có thể đầu tư một số tiền lớn vào nơi này của chú. Không có gì đảm bảo và cũng không có giá trị thị trường.”
[3] VC : viết tắt của từ Venture Capital (Đầu tư mạo hiểm)
PE: viết tắt của từ: Private Equity (Vốn chủ sở hữu tư nhân). PE là hình thức góp vốn đầu tư vào các doanh nghiệp tư nhân, TNHH.
Im lặng lắng nghe lời của quán trưởng, vẻ mặt của anh thực lạnh nhạt, không có một chút hung mãnh nào mà một người làm VC/PE nên có.
“Nhiều năm rồi chưa về nước đúng không?”
“Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi ạ.”
“Có muốn trở về không? Hay là, muốn ở lại Hoa Kỳ với bố mẹ cháu? Bây giờ hầu hết các ngân hàng đầu tư của nhà cháu đều ở Hoa Kỳ và ở trong nước, cháu lại ở Anh, không ai giúp đỡ cháu, sẽ rất vất vả đó.”
“Không sao ạ, cháu ở London vẫn tốt.” Anh lẳng lặng nói, giọng nói như tiếng nước suối chảy trong khe núi:“Ở Hoa Kỳ có Lloyd C. Blankfein của Goldman Sachs [4], trong nước có Đường Thần Duệ Đường Thịnh, cho nên dù có làm VC hay làm PE, ở nơi nào cũng giống nhau thôi.”
[4] The Goldman Sachs Group, là một ngân hàng đầu tư và hãng chứng khoán toàn cầu và công ty chứng khoán tham gia vào các nghiệp vụ ngân hàng đầu tư, chứng khoán, quản lý đầu tư, và các dịch vụ tài chính khác với khách hàng chủ yếu là thể chế. Goldman Sachs được thành lập năm 1869 và đặt trụ sở chính tại 200 West Street tại khu vực Hạ Manhattan của Thành phố New York.
Lloyd C. Blankfein: Chủ tịch kiêm CEO của Goldman Sachs
Cạnh tranh, chém giết, vất vả, tất cả những điều đó đều là những gì mà kiếp này anh không thể tránh được mà buộc phải chấp nhận.
Quán trưởng than nhẹ:“Một mình cháu cứ ở lại London thì vẫn có nhiều việc không tiện đâu.”
“Thuận tiện.” Anh bỗng nhiên nói:“Thuận tiện cho rất nhiều người.”
Anh không rời khỏi London, không thể rời đi, anh còn rất nhiều người ở đó.
Bỗng nhiên anh đi đến trước một bức tranh, giương mắt lẳng lặng nhìn, hai tay cắm trong túi quần, lặng lẽ nắm thành quyền.
Người phụ nữ trong tranh, đôi mắt sâu và hàng lông mi dài, hai tay giao nắm, khóe môi khẽ mỉm cười, một nụ cười đó làm cho toàn thế giới say mê.
“Đây là bức tranh [ Mona Lisa ] phóng tác.” Quán trưởng có hứng thú hỏi:“Cháu cũng thích bức tranh đó sao?”
“Không, không phải.” Anh khẽ cười, thản nhiên giải thích:“Trước đây cháu có một người bạn, cô ấy rất thích. Ở bảo tàng Louvre, cô ấy đã ngắm bức tranh này suốt hai giờ.”
Quán trưởng là người từng trải, nghe ra trong đó có ý tứ, nghiền ngẫm hỏi:“die Liebe?”
Tiếng Đức, tình nhân.
Anh không nói gì, biểu tình thực lãnh đạm, trong mắt chợt lóe ra một bóng dáng mờ ảo như làn sương mù.
“Cô ấy, là một cô gái rất lương thiện……. Không nói nhiều, khi cười rộ lên vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt, dáng cô ấy đọc sách rất đẹp, rõ ràng hiểu biết rất nhiều, nhưng không bao giờ khoe ra, thậm chí cũng không để người khác biết đến.”
Quán trưởng thực sợ hãi than:“Bây giờ càng ngày càng ít những cô gái như vậy đó.”
“Kể lại một chuyện cho chú nhé.”
Anh mỉm cười, chậm rãi mở miệng, giọng nói thực hoài niệm, ẩn ẩn hàm chứa một tia thương tiếc: “Năm cuối cùng ở Đại học có một cuộc thi văn học châu Âu, tác phẩm cô ấy đưa ra là một bức tranh, cô ấy vẽ mất ba tuần, nhưng trước vòng chung kết lại bị hủy đi, bởi vì người bình phẩm trong cuộc thi đó là giảng viên tại viện văn học Hoàng gia, người có tác phẩm tốt nhất sẽ được giữ lại để đào tạo cao hơn, chỉ chọn một người thôi, cho nên cạnh tranh rất khốc liệt.”
Quán trưởng gật gật đầu:“Nhất định cô ấy đã khóc rồi?”
“Không đâu.” Anh lắc đầu, giọng nói thực đau lòng:“Cháu chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc, nhìn cô ấy có vẻ rất yếu đuối, nhưng chưa bao giờ khóc. Thậm chí cô ấy còn không có oán giận, thu lại bức tranh đã bị hủy đó, dùng một đêm, một lần nữa hoàn thành một tác phẩm mới.”
Quán trưởng thật cao hứng: “Vậy cô ấy đã được lựa chọn sao?”
Anh gật đầu.
Quán trưởng cười rộ lên.
“Nhưng mà cô ấy không đi nên bị coi là tự từ bỏ ……”
Quán trưởng kinh hãi:“Sao có thể như vậy?”
“Bởi vì không tìm thấy cô ấy.” Vẻ mặt anh rất đau khổ: “Không tìm thấy cô ấy, nghe nói nhà cô ấy xảy ra chuyện, nhưng cho tới bây giờ cô ấy vẫn không nói với mọi người……. Ai cô ấy cũng không nói.”
Bao gồm cả chính anh nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách vào quán mỹ thuật tạo hình càng ngày càng nhiều.
Anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, gương mặt tuấn tú quay về phía quán trưởng, hơi hơi vuốt cằm:“Không còn sớm nữa, cháu phải đi đây ạ.”
“Nhanh vậy sao?” Quán trưởng thực luyến tiếc:“Chú đang muốn gọi một người giúp cháu đi xem qua nơi này, cô ấy thực vĩ đại, nhất định có thể có tiếng nói chung với cháu.”
Đáng tiếc người nhà của Dĩ Ninh vừa mới gọi điện thoại đến, nói là hôm nay sức khỏe của cô ấy không tốt, xin phép một ngày.
“Lần sau đi ạ.” Anh khẽ cười, an ủi lão tiên sinh:“Lần sau cũng được.”
“Cháu chỉ nói có lệ thôi chứ gì.” Quán trưởng thở dài:“Lần sau cháu về nước, không biết sẽ là bao nhiêu năm nữa đây.”
Ngoài cửa, cấp dưới đã nhắc nhở anh:“Chu tiên sinh, chúng ta sắp muộn rồi.”
Vì thế quán trưởng chỉ có thể tiễn anh ra ngoài.
Xe anh đỗ ở ngoài, trợ lý đã mở sẵn cửa ra, anh và quán trưởng sóng vai nhau đi xuống bậc thang, anh đang chuẩn bị nói ‘Hẹn gặp lại’ với quán trưởng.
Nhưng không ngờ, một giọng nói từ xa vọng tới, đập tan toàn bộ lý trí của anh.
“Xin lỗi nhé! Hôm nay tôi đến muộn!……”
Chu Tồn Huyễn nhìn bóng người quen thuộc trước mắt, nhìn cô lướt qua sát bên người mình, nhìn cô vội vàng chạy về phía trước, đứng trước mặt quán trưởng cúi đầu giải thích.
Sáng sớm hôm nay, cô cứ như vậy, đột nhiên xuất hiện giống như bước ra từ câu truyện cổ tích.
Giống như năm đó cô đột nhiên rời đi.
Khiến cả người anh run rẩy.
– anh vẫn luôn nghĩ rằng, anh đã không nhớ nổi lần cuối cùng anh gặp em, khi đó em mặc áo sơ mi, anh cũng mặc áo sơ mi, còn có thời gian còn có địa điểm, còn có cảm tình. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh không thể nhớ được khuôn mặt em.
Nhưng thật bất ngờ, tất cả những gì thuộc về em, hóa ra anh đều nhớ rõ.
“Dĩ Ninh……”
Nghe thấy tiếng gọi, cô nghi hoặc xoay người lại.
Vừa nhấc mắt, cô ngay lập tức thất thần sửng sốt không nói nên lời.
Anh bỗng nhiên tiến lên, cái gì cũng không nói ra miệng, thầm nghĩ xác định người trước mắt này, có phải là Kỉ Dĩ Ninh trước kia hay không. Vì thế anh nâng tay, kéo cô vào lòng mình, dùng sức ôm chặt, sợ chỉ cần mình nhắm mắt vào cô sẽ biến mất không thấy.
Duyên phận của hai người, có đôi khi không đủ dùng cả một đời, mà chỉ có nửa đời mình.
Gặp nhau rất ngắn ngủi nhưng chân trời thì dài vô tận.
Nhiều năm sau bất ngờ tìm thấy, có thể nói đó cũng là may mắn, cho nên tất cả những chuyện đã qua đều không còn quan trọng nữa.
Ngay cả sức lực mở to mắt ra cũng không có, đau nhức khắp người, di chứng sau khi say chính là đầu đau dữ dội, thế nên đây là lần đầu tiên Kỉ Dĩ Ninh tỉnh lại mà không có ý muốn rời giường. Không nhịn được lại chui vào ổ chăn, yên lặng tự an ủi mình: Mười phút thôi mà, ngủ tiếp mười phút nữa thôi mình sẽ đứng dậy……
Cơn buồn ngủ lại một lần nữa ập đến, lại không bị ai quấy nhiễu, cô cứ tiếp tục nặng nề ngủ như vậy.
Trong giấc mơ, Kỉ Dĩ Ninh nghe thấy một giọng nói khêu gợi trầm thấp bên tai mình, vô cùng dụ hoặc hỏi:“…… Ai là người đẹp nhất Dĩ Ninh gặp được?”
Cô mệt mỏi ngay cả chút sức lực trả lời cũng không có, nhưng đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần, kiên nhẫn lặp lại vấn đề, âm sắc hoa lệ, làm cô không chịu được mà bị dụ hoặc.
Hơi hơi giật giật môi, Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu, giọng nói hàm hồ truyền ra:“Mona Lisa……”
“……”
Đường Dịch hiếm khi cảm thấy ngỡ ngàng.
Thật không hổ là Kỉ Dĩ Ninh, cái gì cũng không giống người thường. Uhm, về vẻ đẹp mà bại bởi Mona Lisa, anh còn có thể chấp nhận được.
Thân thể trần trụi của cô dễ dàng khiến cho ánh mắt của Đường Dịch càng ngày càng mờ ảo. Ở trên giường, nhất là lúc ở cùng Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch tuyệt đối là một người tùy tâm sở dục [1], muốn cô, anh nhất định phải có được.
[1] Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích của mình.
Ngón tay thon dài của anh dao động từ đường cong của eo cô xuống phía dưới, khám phá vào giữa hai chân đang khép chặt của cô. Hình ảnh tối hôm qua hiện lên trước mắt, giống như trong cơ thể cô còn mang độ ấm của anh chưa kịp tán đi, nhớ tới tư thái phong tình vạn chủng quyến rũ mê người khi cô đắm chìm trong tình dục, bỗng chốc toàn bộ ánh mắt của Đường Dịch lâm vào u ám.
Năm phút đồng hồ sau, Kỉ Dĩ Ninh vô thức nắm chặt chăn, hơi hơi mở miệng, rên rỉ ra tiếng.
Đường Dịch kéo cô lại gần, phủ lên thân thể trắng nõn của cô, dùng ngón tay mình gợi lên dục vọng của cô, dùng giọng nói mê hoặc đập tan phòng tuyến của cô,“Dĩ Ninh đến bảo tàng Louvre xem [ Mona Lisa ] vào lúc nào?” [2]
[2] Bảo tàng Louvre: ở Paris, Pháp.
Kỉ Dĩ Ninh bị anh làm cho tiến hay lùi đều không được, hơi thở hoàn toàn rối loạn, hàm hồ trả lời:“Đại học……”
Đường Dịch tuyệt đối là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, không hề có ý định buông tha cho cô, ngón tay anh khám phá vào bên trong, dẫn cô trút xuống đam mê tình dục.
Anh hôn lên môi cô, nhiễu loạn suy nghĩ của cô: “Xem cùng ai vậy?”
Người mới học nghề như Kỉ Dĩ Ninh làm sao có thể chịu được loại kỹ xảo này của anh, ôm lấy cổ anh, tất cả lý trí đều bay đi, vô thức liền nói ra toàn bộ cho anh.
“Tồn Huyễn……”
Đường Dịch dừng động tác.
Giây tiếp theo, anh bỗng nhiên bứt ra từ trong cơ thể cô.
Tốc độ cực nhanh, mang đến khoái cảm thật lớn, nhưng chỉ là trong chớp mắt, thứ lưu lại trong cơ thể, chính là hư không đáng kể.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức bị đám mây lỗ mãng bao phủ, ý thức và tư tưởng rốt cục đã trở lại, mệt mỏi mở to mắt, mờ mịt tập trung vào một điểm, liền thấy một bóng người quen thuộc.
Hai tay anh bao quanh bên người cô, ôm trọn cơ thể cô, sợi tóc màu đen rũ xuống, chặn đi tầm mắt anh, làm cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, cảm giác áp bách cứ như vậy ùn ùn thổi quét mà đến.
“Đường, Đường Dịch……”
Thấy hình ảnh hai người đều đang trần trụi, Kỉ Dĩ Ninh nhất thời vừa thấy xấu hổ vừa thất sợ hãi, hai tay cuống quít che ở trước ngực, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.
“Đường Dịch…… Chúng ta, sao chúng ta lại có thể……”
“Không được phép gọi anh là Đường Dịch.”
Bỗng nhiên anh cắt lời cô, đáy mắt đen tối.
“Ngày hôm qua em đã gọi anh thế nào thì hôm nay cũng phải gọi như thế, về sau cũng không cho phép đổi.”
Anh tức giận.
Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên phát hiện sự thật này, nhưng, anh tức giận cái gì chứ?
Đường Dịch bỗng nhiên nâng tay xoa mặt cô, biểu tình diễm lệ:“…… Không nhớ rõ ngày hôm qua gọi anh thế nào sao?”
Thì ra anh vẫn nghĩ đến, Kỉ Dĩ Ninh là người rất hướng nội, không biết chủ động, từ cách gọi tên cũng có thể nhận ra, ngay cả họ và tên cô đều gọi lên, không biết làm nũng, không biết làm anh vui vẻ.
Tuy nhiên, vài phút trước anh mới phát hiện, cô không phải đều đối đãi với mọi người như vậy.
Từ miệng cô vô thức gọi ra một cái tên, làm cho Đường Dịch lạnh thấu xương. Thế mới biết được, thì ra, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, mặc kệ có cùng nhau hay không, chỉ cần Kỉ Dĩ Ninh nguyện ý, là có thể thủy chung giữ lại những thói quen thân mật nhất dưới đáy lòng mình.
Đường Dịch bỗng nhiên kéo ra bàn tay chắn trước ngực của cô, một động tác, khiến cho toàn bộ thân thể cô thẳng thắn thành khẩn trần trụi trước mắt anh. Không nhìn đến biểu tình xấu hổ bối rối của cô, anh cúi đầu cắn lên bộ ngực của cô, đầu lưỡi lướt qua cái đỉnh cao ngất, sau đó bỗng nhiên động thân, đem toàn bộ mình chôn sâu trong cơ thể cô, ý muốn cô phải trải qua tra tấn gấp đôi, cả thể xác và tinh thần.
“Như thế này sao, em muốn thế này?” Khuôn mặt diễm lệ của anh ở ngay trước mắt cô, bức bách cô: “Tối hôm qua chúng ta như vậy, em gọi anh thế nào mà bây giờ đã quên rồi sao?…… Nhưng đối với một người, Kỉ Dĩ Ninh lại có thể nhớ rõ ràng như thế sao, phải không?”
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục hiểu được mình sai ở đâu.
“Tồn Huyễn là bạn, là cùng học……”
Cô thật cẩn thận nhìn anh giải thích, thanh âm thực mỏng manh, hỗn loạn và mang theo cả run sợ:“Khi còn ở Cambridge, các bạn trong trường đều gọi anh ấy như vậy, cho nên em mới gọi theo, đó chỉ là thói quen của em thôi, không có ý gì khác……”
Anh không nói lời nào, mà cứ âm nhu nhìn thẳng vào cô, anh là cao thủ sát ngôn quan sắc, chưa bao giờ cho phép bất cứ ai nói dối trước mặt mình, nhất là cô.
Kỉ Dĩ Ninh rất sợ anh như thế này, không nhịn được gọi anh:“Đường Dịch……”
Sắc mặt anh trầm xuống.
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng sửa miệng, mặc dù không quen, mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô vẫn thuận theo.
“Dịch……” Cô nắm tay anh, hướng đến điểm yếu của anh:“Tối qua em rất say đúng không? Bây giờ em đau đầu quá……”
Đường Dịch rốt cục thu lại hơi thở áp bách, hôn lên môi cô, động tác yêu thương dịu dàng. Sau đó giật giật phía dưới, thẳng tắp xâm nhập vào trong người cô, làm cô sợ hãi kêu lên.
“Bây giờ thì sao? Không đau đúng hay không? Dĩ Ninh……”
Hôm nay là thứ sáu, trời trong khí mát, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất mang theo hơi thở ấm áp và cả nỗi lo lắng đặc biệt lúc đầu thu, gió mát trong lành, vẫn khiến người ta lo lắng bồn chồn không yên.
Sáng sớm, khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh ở còn đang triền miên, tại một quán mỹ thật tạo hình lâu đời trong thành phố, nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Lão quán trưởng đứng trên bậc thang, nhìn anh chậm rãi đi về phía mình, áo sơ mi màu lam, áo lông trang nhã, đúng phong cách Anh. Anh bước từng bước lên bậc thang, đứng lại, quả nhiên có khí chất bình thản cẩn trọng.
Quán trưởng nở nụ cười, tiến lên ôm anh.
“William, cháu thật sự là không thay đổi một chút nào.”
Trong quán mỹ thuật tạo hình, trống trải im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân thong thả chậm rãi, tiếng vọng để lại trong không gian to lớn, yên tĩnh cao xa.
“Chuyện lần này cảm ơn cháu nhiều nhé”. Quán trưởng thật lòng cảm ơn anh:“Nếu không có cháu đầu tư thì nơi này khẳng định sẽ bị quay vòng, chỉ sợ rằng bây giờ nó đã không còn tồn tại nữa rồi”.
Người đàn ông đó mỉm cười, giọng nói thản nhiên:“Chắc là vậy.”
“Ồ.” Quán trưởng nở nụ cười, không nhịn được cảm thán:“Nay người làm VC và PE [3], sợ là chỉ còn cháu thôi, có thể đầu tư một số tiền lớn vào nơi này của chú. Không có gì đảm bảo và cũng không có giá trị thị trường.”
[3] VC : viết tắt của từ Venture Capital (Đầu tư mạo hiểm)
PE: viết tắt của từ: Private Equity (Vốn chủ sở hữu tư nhân). PE là hình thức góp vốn đầu tư vào các doanh nghiệp tư nhân, TNHH.
Im lặng lắng nghe lời của quán trưởng, vẻ mặt của anh thực lạnh nhạt, không có một chút hung mãnh nào mà một người làm VC/PE nên có.
“Nhiều năm rồi chưa về nước đúng không?”
“Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi ạ.”
“Có muốn trở về không? Hay là, muốn ở lại Hoa Kỳ với bố mẹ cháu? Bây giờ hầu hết các ngân hàng đầu tư của nhà cháu đều ở Hoa Kỳ và ở trong nước, cháu lại ở Anh, không ai giúp đỡ cháu, sẽ rất vất vả đó.”
“Không sao ạ, cháu ở London vẫn tốt.” Anh lẳng lặng nói, giọng nói như tiếng nước suối chảy trong khe núi:“Ở Hoa Kỳ có Lloyd C. Blankfein của Goldman Sachs [4], trong nước có Đường Thần Duệ Đường Thịnh, cho nên dù có làm VC hay làm PE, ở nơi nào cũng giống nhau thôi.”
[4] The Goldman Sachs Group, là một ngân hàng đầu tư và hãng chứng khoán toàn cầu và công ty chứng khoán tham gia vào các nghiệp vụ ngân hàng đầu tư, chứng khoán, quản lý đầu tư, và các dịch vụ tài chính khác với khách hàng chủ yếu là thể chế. Goldman Sachs được thành lập năm 1869 và đặt trụ sở chính tại 200 West Street tại khu vực Hạ Manhattan của Thành phố New York.
Lloyd C. Blankfein: Chủ tịch kiêm CEO của Goldman Sachs
Cạnh tranh, chém giết, vất vả, tất cả những điều đó đều là những gì mà kiếp này anh không thể tránh được mà buộc phải chấp nhận.
Quán trưởng than nhẹ:“Một mình cháu cứ ở lại London thì vẫn có nhiều việc không tiện đâu.”
“Thuận tiện.” Anh bỗng nhiên nói:“Thuận tiện cho rất nhiều người.”
Anh không rời khỏi London, không thể rời đi, anh còn rất nhiều người ở đó.
Bỗng nhiên anh đi đến trước một bức tranh, giương mắt lẳng lặng nhìn, hai tay cắm trong túi quần, lặng lẽ nắm thành quyền.
Người phụ nữ trong tranh, đôi mắt sâu và hàng lông mi dài, hai tay giao nắm, khóe môi khẽ mỉm cười, một nụ cười đó làm cho toàn thế giới say mê.
“Đây là bức tranh [ Mona Lisa ] phóng tác.” Quán trưởng có hứng thú hỏi:“Cháu cũng thích bức tranh đó sao?”
“Không, không phải.” Anh khẽ cười, thản nhiên giải thích:“Trước đây cháu có một người bạn, cô ấy rất thích. Ở bảo tàng Louvre, cô ấy đã ngắm bức tranh này suốt hai giờ.”
Quán trưởng là người từng trải, nghe ra trong đó có ý tứ, nghiền ngẫm hỏi:“die Liebe?”
Tiếng Đức, tình nhân.
Anh không nói gì, biểu tình thực lãnh đạm, trong mắt chợt lóe ra một bóng dáng mờ ảo như làn sương mù.
“Cô ấy, là một cô gái rất lương thiện……. Không nói nhiều, khi cười rộ lên vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt, dáng cô ấy đọc sách rất đẹp, rõ ràng hiểu biết rất nhiều, nhưng không bao giờ khoe ra, thậm chí cũng không để người khác biết đến.”
Quán trưởng thực sợ hãi than:“Bây giờ càng ngày càng ít những cô gái như vậy đó.”
“Kể lại một chuyện cho chú nhé.”
Anh mỉm cười, chậm rãi mở miệng, giọng nói thực hoài niệm, ẩn ẩn hàm chứa một tia thương tiếc: “Năm cuối cùng ở Đại học có một cuộc thi văn học châu Âu, tác phẩm cô ấy đưa ra là một bức tranh, cô ấy vẽ mất ba tuần, nhưng trước vòng chung kết lại bị hủy đi, bởi vì người bình phẩm trong cuộc thi đó là giảng viên tại viện văn học Hoàng gia, người có tác phẩm tốt nhất sẽ được giữ lại để đào tạo cao hơn, chỉ chọn một người thôi, cho nên cạnh tranh rất khốc liệt.”
Quán trưởng gật gật đầu:“Nhất định cô ấy đã khóc rồi?”
“Không đâu.” Anh lắc đầu, giọng nói thực đau lòng:“Cháu chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc, nhìn cô ấy có vẻ rất yếu đuối, nhưng chưa bao giờ khóc. Thậm chí cô ấy còn không có oán giận, thu lại bức tranh đã bị hủy đó, dùng một đêm, một lần nữa hoàn thành một tác phẩm mới.”
Quán trưởng thật cao hứng: “Vậy cô ấy đã được lựa chọn sao?”
Anh gật đầu.
Quán trưởng cười rộ lên.
“Nhưng mà cô ấy không đi nên bị coi là tự từ bỏ ……”
Quán trưởng kinh hãi:“Sao có thể như vậy?”
“Bởi vì không tìm thấy cô ấy.” Vẻ mặt anh rất đau khổ: “Không tìm thấy cô ấy, nghe nói nhà cô ấy xảy ra chuyện, nhưng cho tới bây giờ cô ấy vẫn không nói với mọi người……. Ai cô ấy cũng không nói.”
Bao gồm cả chính anh nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách vào quán mỹ thuật tạo hình càng ngày càng nhiều.
Anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, gương mặt tuấn tú quay về phía quán trưởng, hơi hơi vuốt cằm:“Không còn sớm nữa, cháu phải đi đây ạ.”
“Nhanh vậy sao?” Quán trưởng thực luyến tiếc:“Chú đang muốn gọi một người giúp cháu đi xem qua nơi này, cô ấy thực vĩ đại, nhất định có thể có tiếng nói chung với cháu.”
Đáng tiếc người nhà của Dĩ Ninh vừa mới gọi điện thoại đến, nói là hôm nay sức khỏe của cô ấy không tốt, xin phép một ngày.
“Lần sau đi ạ.” Anh khẽ cười, an ủi lão tiên sinh:“Lần sau cũng được.”
“Cháu chỉ nói có lệ thôi chứ gì.” Quán trưởng thở dài:“Lần sau cháu về nước, không biết sẽ là bao nhiêu năm nữa đây.”
Ngoài cửa, cấp dưới đã nhắc nhở anh:“Chu tiên sinh, chúng ta sắp muộn rồi.”
Vì thế quán trưởng chỉ có thể tiễn anh ra ngoài.
Xe anh đỗ ở ngoài, trợ lý đã mở sẵn cửa ra, anh và quán trưởng sóng vai nhau đi xuống bậc thang, anh đang chuẩn bị nói ‘Hẹn gặp lại’ với quán trưởng.
Nhưng không ngờ, một giọng nói từ xa vọng tới, đập tan toàn bộ lý trí của anh.
“Xin lỗi nhé! Hôm nay tôi đến muộn!……”
Chu Tồn Huyễn nhìn bóng người quen thuộc trước mắt, nhìn cô lướt qua sát bên người mình, nhìn cô vội vàng chạy về phía trước, đứng trước mặt quán trưởng cúi đầu giải thích.
Sáng sớm hôm nay, cô cứ như vậy, đột nhiên xuất hiện giống như bước ra từ câu truyện cổ tích.
Giống như năm đó cô đột nhiên rời đi.
Khiến cả người anh run rẩy.
– anh vẫn luôn nghĩ rằng, anh đã không nhớ nổi lần cuối cùng anh gặp em, khi đó em mặc áo sơ mi, anh cũng mặc áo sơ mi, còn có thời gian còn có địa điểm, còn có cảm tình. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh không thể nhớ được khuôn mặt em.
Nhưng thật bất ngờ, tất cả những gì thuộc về em, hóa ra anh đều nhớ rõ.
“Dĩ Ninh……”
Nghe thấy tiếng gọi, cô nghi hoặc xoay người lại.
Vừa nhấc mắt, cô ngay lập tức thất thần sửng sốt không nói nên lời.
Anh bỗng nhiên tiến lên, cái gì cũng không nói ra miệng, thầm nghĩ xác định người trước mắt này, có phải là Kỉ Dĩ Ninh trước kia hay không. Vì thế anh nâng tay, kéo cô vào lòng mình, dùng sức ôm chặt, sợ chỉ cần mình nhắm mắt vào cô sẽ biến mất không thấy.
Duyên phận của hai người, có đôi khi không đủ dùng cả một đời, mà chỉ có nửa đời mình.
Gặp nhau rất ngắn ngủi nhưng chân trời thì dài vô tận.
Nhiều năm sau bất ngờ tìm thấy, có thể nói đó cũng là may mắn, cho nên tất cả những chuyện đã qua đều không còn quan trọng nữa.
Bình luận facebook