Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Anh ôm chặt cô, dùng hết sức lực.
Đem cô chôn sâu vào ngực, anh cúi đầu, ở bên tai cô gọi cô Dĩ Ninh.
Một ngày này, một hình ảnh này, kể từ khi cô bắt đầu bước vào cuộc đời của anh, anh đã bắt đầu chờ đợi. Giống như cuộc đời này chỉ còn lại một nỗi ám ảnh, anh cố chấp không rời khỏi London, không rời khỏi Cambridge, thường thường đứng một mình trước cửa thư viện mà trước đây cô yêu thích nhất vào những ngày nổi gió nổi mưa, tưởng tượng có một ngày, có thể cô vẫn giống như trước đây, ôm sách đi ra.
Nhưng từng ngày từng ngày cứ dần trôi qua, mà cô vẫn không trở về.
Chu Tồn Huyễn nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khoảng thời gian đó, anh đã bước vào kỷ nguyên không có tình yêu, thân thể vẫn còn đó, nhưng ôn nhu của trước kia đã không còn, toàn bộ đã bị cô mang đi, vì thế sương mù ở London, gió nổi mưa bay càng lộ rõ bi thương của anh.
“Dĩ Ninh……”
Em nói cho anh biết, bây giờ chúng ta phải dùng thái độ nào để đối mặt với nhau đây? Lấy trầm mặc? Lấy ôm? Hay là, lấy triền miên?
Kỉ Dĩ Ninh ngỡ ngàng ước chừng năm phút đồng hồ.
Cứ ngơ ngác bị anh ôm chặt vào trong ngực như vậy, mùi hương Weekend vẫn còn trong trí nhớ thoang thoảng vây quanh, khiến cô nhớ lại những gì đã qua.
Hơi thở của Tồn Huyễn, ôm ấp của Tồn Huyễn, ôn nhu của Tồn Huyễn.
Quên có thể còn nhớ lại, rời đi có thể còn gặp lại nhau, thời gian lập nên một câu đố, muốn đem đến cho cô một cơ hội nữa, làm cô không hề phòng bị mà chịu thương tổn.
Cô không dám lên tiếng, sợ đây là ảo giác, mãi đến khi tiếng nói của anh vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, cô mới dám mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng, thật cẩn thận:“Tồn Huyễn……?”
Chu Tồn Huyễn nhắm mắt lại.
Cách yêu một người rất quan trọng, thế nên có đôi khi nó quyết định kết cục cuối cùng của tình yêu đó.
Anh từng quá thận trọng, luyến tiếc một phần bức bách với cô, rõ ràng biết cô không hiểu cách yêu một người, rõ ràng biết cô không hiểu tình cảm, vậy mà anh vẫn luyến tiếc dùng thủ đoạn của đàn ông để dậy cô chấp nhận mình, anh chỉ đứng bên cạnh cô, nhìn cô đã thấy đủ rồi, trong lòng chờ mong một ngày nào đó, cô có thể biết, có thể chủ động đến bên cạnh mình.
Mãi đến khi cô bước ra khỏi cuộc đời mình, anh mới biết, đối với Kỉ Dĩ Ninh, anh đã dùng sai cách rồi.
Đã sai lầm một lần rồi, cho nên, anh sẽ không để mình sai lầm lần thứ hai nữa.
Chu Tồn Huyễn chậm rãi mở mắt ra.
Một ánh mắt, hơi thở quanh thân trong nháy mắt trở nên bối rối.
Ảm đạm tĩnh mịch của ngày thường trong nháy mắt đã rút đi, lớp nền cường thế yên lặng dâng lên. Đáy mắt nồng đậm màu sắc u ám, nhuộm đẫm ra dục vọng, là dục vọng chiếm giữ của đàn ông đối với phụ nữ.
Ngón tay không tự giác bắt đầu dùng sức, đem cô hướng về phía mình càng chặt chẽ hơn. Nghiêng người sang một bên, anh chậm rãi cúi người, đôi môi lướt qua trước mắt cô, rơi xuống đôi môi mềm mại của cô.
Kỉ Dĩ Ninh gần như phản ứng theo bản năng, nhanh chóng đẩy anh ra.
Sức của cô không lớn, chỉ thoát được nụ hôn của anh, thân thể cô vẫn bị khóa chặt trong ngực anh. Cô bị hành động đột ngột của anh mà hơi thở hoàn toàn rối loạn, vội vàng muốn giải thích với anh:“Tồn Huyễn, không thể!”
“Không thể, phải không?”
Anh khẽ cười, nghĩ đến cô vẫn còn đơn giản như năm đó, vì thế anh cắt ngang lời giải thích của cô.
“Năm đó em nói, em nói nắm tay thì có thể, cái khác em không quen. Khi đó em còn quá nhỏ, cho nên anh chờ em. Mà bây giờ, anh không có ý định chờ đợi lâu hơn nữa.”
Ngón tay thon dài của Chu Tồn Huyễn xoa nhẹ lên đôi môi mềm mại độc đáo của cô.
Kỉ Dĩ Ninh trong trí nhớ của anh có khuôn mặt đơn thuần dịu dàng, vì tiếp xúc với ngón tay anh mà ngày càng lạnh hơn, làm anh cảm thấy, khoảng cách hai năm giữa anh và cô đó, chỉ giống như giấc mộng xuân không để lại dấu vết nào.
Hóa ra căn bản, Chu Tồn Huyễn chưa bao giờ muốn quên.
Anh thưởng thức cô, trong quá khứ đã từng thưởng thức, cho đến bây giờ vẫn còn chưa hết tình cảm, nó vẫn luôn đọng lại trong lòng.
Kỉ Dĩ Ninh nóng nảy, cô nhìn anh, thấy ý muốn chiếm giữ trong mắt anh, quen thuộc như vậy, gần như mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy ánh nhìn này từ trong mắt Đường Dịch.
“Tồn Huyễn! Bây giờ em đã –”
Anh không chịu nghe, giơ tay ra giữ lấy eo cô, cúi người xuống.
Ngay giây sau, Chu Tồn Huyễn bỗng nhiên dừng lại toàn bộ động tác.
Bạc môi chỉ cách môi cô ngắn ngủi vài cm, bỗng nhiên anh lại dừng lại như vậy.
Đơn giản là tầm mắt anh rơi xuống cổ cô, cứ như vậy anh đã vô tình nhìn thấy bí mật trên cơ thể cô.
Kỉ Dĩ Ninh đương nhiên biết nguyên nhân anh dừng lại, cũng biết anh nhìn thấy cái gì, cô không trốn, không né tránh, cô không muốn giấu giếm một chút nào, dùng phương thức trực tiếp nhất buộc anh phải thừa nhận.
Dấu hôn.
Dấu hôn dày đặc rõ ràng, che kín cổ và xương quai xanh của cô, là ấn ký tuyên cáo sự sở hữu của Đường Dịch đối với cô trong một đêm triền miên.
Kỉ Dĩ Ninh bình tĩnh mở miệng, nói cho anh một chuyện thật:“Bây giờ em, đã thành…… người có gia đình rồi.”
……
Chạng vạng, màn đêm buông xuống.
Ngã tư đường trên thành phố rộn ràng nhốn nháo, dòng xe đi lại cứ như nước lũ chảy xiết.
Hòa trong dòng người qua lại đó, có hai thân ảnh đặc biệt khiến người ta phải chú ý. Anh và cô cùng sóng vai nhau bước đi, tư thái im lặng, cứ đi chậm rãi như vậy, có hiểu biết cũng có ăn ý với nhau, không ai nói gì.
Cuộc gặp gỡ ban ngày đó, dấu hôn rõ ràng trên người cô đã khiến Chu Tồn Huyễn hoàn toàn nhận rõ sự thật. Đau đớn thấu xương, cũng là sự thật. Anh không còn con đường nào có thể lựa chọn nữa, chỉ có thể thừa nhận.
Cường thế rút đi, quay trở về ảm đạm tĩnh mịch. Đây là điều duy nhất mà hiện tại anh có thể làm được.
Ngay sáng hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh im lặng thừa nhận bộ dáng một đêm triền miên trước mắt anh, nháy mắt đã làm cho Chu Tồn Huyễn không thể không cúi đầu chấp nhận –
Ngay cả thói quen cũ có thể nhớ lại những ngày tháng đã qua, nhưng mà rốt cục có một số người đã không còn ở lại bên cạnh anh nữa.
“Trước khi tốt nghiệp bỗng nhiên không tìm thấy em, không lấy học bổng, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng, cũng không tham gia…… Nhiều người ở trường học không ngừng hỏi anh, muốn biết chỗ em ở, anh chỉ có thể nói cho bọn họ, em bị rơi vào một tình huống thực khẩn cấp, không thể không rời đi.”
Nghe thấy tiếng nói của anh lẳng lặng chảy xuôi, Kỉ Dĩ Ninh đi bên cạnh anh, thấp giọng nói:“Em thực có lỗi……”
“Em có lỗi gì chứ.” Giọng nói của Chu Tồn Huyễn thực thê lương:“Không cần.”
Thật sự, bất kể là cô làm gì với anh, cũng không cần xin lỗi. Một người yêu một người khác, căn bản là sẽ không muốn cô ấy phải xin lỗi, mà anh yêu cô còn không kịp.
Chạng vạng, những hạt mưa nhỏ tí tách vừa ngừng rơi, mấy quán bán hoa quả ven đường đã dựng lên.
Chu Tồn Huyễn dừng lại trước một trong những quán bán hoa quả đó.
Mùa thu, bưởi gặp mưa, dường như có thêm sức sống, tạo nên màu vàng nhạt thật đáng yêu.
Anh lấy ví tiền ra, mua một quả bưởi nhỏ. Ông chủ tìm tiền lẻ trả lại anh, anh nâng tay nhận lấy, quay người lại, đã thấy phía sau mình có một cô bé đang nhìn quả bưởi nhỏ trên tay anh đầy chờ mong, anh khẽ cười, nhét tiền lẻ vào tay cô bé, nghe thấy cô bé vui mừng nói ‘Cám ơn anh ạ’, sau đó lại đem tiền lẻ anh đưa cho ông chủ quán, vui vẻ nói ‘Ông ơi, cháu cũng muốn ăn bưởi ạ!’
Chu Tồn Huyễn xoay người, cười với Kỉ Dĩ Ninh, chỉa chỉa vào cô bé đang mua bưởi phía sau:“Có giống em không?”
Kỉ Dĩ Ninh bật cười:“Cái gì chứ……”
“Em thích nhất.” Anh đưa quả bưởi nhỏ ra trước mặt cô:“London không có nhiều bưởi tươi thế này, cho nên lúc đó, mỗi lần thấy có bán, em đều mua về rất nhiều.”
Nhớ tới chuyện cũ, Kỉ Dĩ Ninh cười rộ lên.
Chu Tồn Huyễn nâng tay, kéo cổ tay áo sơmi lên trên cánh tay, sau đó bóc vỏ của quả bưởi đó ra.
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được cười với anh:“Trước đây em cảm thấy, anh có thể bóc vỏ bưởi đẹp như vậy, có khi em cũng nghi ngờ rằng kiếp trước anh đã từng là người bán bưởi.”
“Nếu thật sự như em nói, thì điều mà anh cảm thấy hứng thú nhất chính là……” Anh thản nhiên nói tiếp:“…… Khi anh là một người bán bưởi, có thể sẽ có hạnh phúc hơn bây giờ không.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Hạnh phúc của anh, cô không có khả năng mang đến.
Anh đem quả bưởi được bóc sạch vỏ, đặt vào trong tay cô, giống như năm đó ở Cambridge. Anh nở nụ cười với cô, sau đó xoay người bước đi, bóng dáng cô độc và tịch liêu. (tịch liêu: tịch mịch và hoang vắng).
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu nhìn quả bưởi trong tay, môi mím chặt, cất bước về phía anh.
Cách đó không xa chính là một cây cầu, như ẩn như hiện trong bóng đêm lúc chạng vạng.
Chu Tồn Huyễn đi đến bên cây cầu đó, ngừng bước chân.
Anh dựa vào lan can trên cây cầu, xoay người thản nhiên hỏi cô:“…… Có giống cầu Than Thở [1] chúng ta đã từng thấy không?”
[1] Cầu Than thở (Ponte dei Sospiri) nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venezia) và nhà giam cũ trong thành phố Venezia, Ý, bắt qua Rio di Palazzo là một con kênh rộng khoảng 8 m.
Chiếc cầu làm bằng đá vôi này do Antonio Contin, một người cháu của người xây cầu Rialto, Antonio da Ponte, xây năm 1605. Conti cũng đã tham gia xây cầu Rialto trước đó.
Kỉ Dĩ Ninh gật đầu một cái.
Được xây bằng đá màu xám, cũng không có hoa văn cầu kỳ, nhìn qua rất bình thường, lại cực kỳ giống cầu Than Thở ở Venezia.
Anh và cô đã từng đến thăm nhiều nơi để học tập, đi châu Âu. Đi Louvre ở Pháp, nhà thờ Cologne ở Đức, điểm dừng chân cuối cùng, chính là cầu Than Thở ở Venezia. ( Venezia chính là Venice)
Tương truyền rằng, nếu những người yêu nhau đến Venezia, hôn nhau vào lúc hoàng hôn mặt trời lặn, thì họ sẽ yêu thương nhau cả đời.
Nhưng vào lúc đó, anh không hôn cô, chỉ vì cô chưa thể thừa nhận hôn môi, vì thế, anh chỉ có thể nắm tay cô, bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong đời mình.
Thời gian qua nhanh, Chu Tồn Huyễn nhìn cây cầu, như là đang hỏi cô, mà cũng giống như tự hỏi mình:“Sau đó, anh luôn nghĩ, truyền thuyết kia có thật hay không.”
Nếu khi đó anh mạnh mẽ quyết tâm hơn với cô, thì bây giờ có phải cô đã trở thành Chu phu nhân?
Rõ ràng, đã cùng cô trải qua nhiều kỷ niệm như vậy.
Ở Louvre, sau giờ ngọ (giờ ngọ: 11h – 13h), anh canh giữ phía sau cô, cùng cô ngắm tranh; trong nhà thờ, anh nhìn cô chắp hai tay cầu nguyện, chữ thập trức ngực lóe ra tia sáng màu bạc nhu hòa.
Những ngày đó tại sao lại biến mất không dấu vết?
Rõ ràng trong quá khứ anh đã ở bên cô, nhưng vì sao nó biến mất, mà anh lại không rõ?
Bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng:“Dĩ Ninh……”
“Vâng?”
“Người bây giờ em yêu thương đó…… Ngay từ đầu, là em bị bắt buộc, có phải không?”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức kinh hãi.
“Anh…… Có ý gì?”
Chu Tồn Huyễn mỉm cười, hai tay cắm trong túi quần, xoay người đối mặt với cô, thản nhiên đoán ra toàn bộ sự thật.
“Anh ta bắt buộc em, bắt buộc em tiếp nhận toàn bộ mình, tự do, cảm tình, thậm chí là…… tình dục. Em có thể ở lại bên cạnh anh ta, thậm chí cuối cùng có thể yêu thương anh ta, là vì căn bản anh ta không cho em con đường lựa chọn……. Anh ta bắt buộc em, dụ hoặc em, em đã từng giãy dụa, nhưng cuối cùng rốt cục phát hiện, đối với anh ta, thật ra một chút biện pháp em cũng không có.”
Anh sờ lên mặt cô, tươi cười ảm đạm như sương mù:“Anh nói, có đúng không?”
Kỉ Dĩ Ninh thực sợ hãi:“Anh…… Tại sao lại đoán được?”
Chu Tồn Huyễn nhếch môi, tạo ra một độ cong thản nhiên.
“Không cực đoan, không giữ được em.”
Đây là bất đồng lớn nhất giữa anh và Đường Dịch.
Anh cứ lùi dần lùi dần, không thể dùng biện pháp mạnh mẽ với cô; Mà Đường Dịch, ngay từ khi bắt đầu, vừa ra tay đã muốn toàn bộ Kỉ Dĩ Ninh.
Anh đối mặt với cô, trong mắt có luyến tiếc,“Tình cảm cường thế như vậy, thật sự thích hợp với em sao?” Trong tình cảm hiện tại của cô, cô không hề có một chút biện pháp nào với người đàn ông kia.
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu, thừa nhận với anh:“Em biết, thích anh ấy có thể rất khổ sở, nhưng mà, em không có cách nào, chính là rất thích anh ấy……”
Đường Dịch là bữa tiệc sang trọng nhất trong cuộc đời cô.
Thần bí, nhẵn nhụi, không thể cân nhắc, dẫn cô bước đi và không thể dừng lại.
Trong mắt cô có quyến luyến rõ ràng như vậy, làm anh cũng thấy rõ ràng. Đây làm sao có thể là Kỉ Dĩ Ninh không có chấp niệm như trước kia chứ? Vì thế, Chu Tồn Huyễn không nói gì nữa.
Hai người cứ lẳng lặng đi như vậy một lúc lâu.
Gió gửi đến mùi hương thơm mát, biết là bên cạnh có hoa yên chi mới nở.
Chu Tồn Huyễn nghiêng người, nâng tay nhẹ nhàng hái xuống hai đóa hoa, làm thành hai cái khuyên tai. Sau đó xoay người, giống như hồi còn ở Cambridge, mềm nhẹ ôm cô. Anh cúi người xuống, cầm vòng hoa trên tay cài lên vành tai tinh xảo của cô.
Trong gió đêm, vòng hoa đó nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, hương thơm tự nhiên lượn quanh người, Kỉ Dĩ Ninh liền cảm thấy thật vui vẻ, vui vẻ thuần khiết thế này giống như thói quen cũ mang lại cho cô, người khác không mang đến được, chỉ có Chu Tồn Huyễn mới hiểu được.
Khẽ đẩy trán cô, anh thấp giọng cáo biệt đối với một đoạn tình cảm:“Nếu anh ta làm em đau khổ, em hay luôn nhớ rõ, Dĩ Ninh là tốt nhất.”
Cô biết, anh đang cổ vũ cô. Cho dù cô không thương anh, anh cũng vẫn cổ vũ cô, đây là sự ôn nhu của Chu Tồn Huyễn.
Vì thế cô chỉ có thể cám ơn:“Tồn Huyễn, cám ơn anh……”
Anh cười rộ lên, bạc môi hôn xuống dưới, khắc trên trán cô, phân rõ yêu thương dịu dàng đúng mực, là toàn bộ ấm áp của anh. Thế sự khó liệu, cô rời đi quá nhanh, vì thế anh còn không kịp nói cho cô, thật ra, anh vẫn coi cô là người yêu của mình mà yêu thương, mong cô trở thành người vợ tương lai mà mình muốn bảo vệ.
Giây tiếp theo.
“–!!!”
Ánh đèn sáng chói mắt của chiếc xe hơi thể thao chiếu đến, toàn bộ chiếu vào người Kỉ Dĩ Ninh, như lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình nào xé mở thân thể cô, như là muốn cho cô phải tê tái mới thôi. Tiếng cảnh báo bén nhọn của chiếc xe cũng cùng đến, âm thanh lợi hại, lướt qua bầu trời đêm, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ngọn đèn kịch liệt đánh vào người cô, Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che ánh mắt, không thể mở mắt được. Cô được Chu Tồn Huyễn bảo vệ sau người, nhìn qua, mơ hồ thấy được dấu hiệu của chiếc xe thể thao đó.
Logo có đôi cánh bay [2], là dấu hiệu đặc biệt của Spyker C8.
Điện thoại di động của Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên vang lên, cô kinh hãi nhận cuộc gọi:“…… A lô?”
“Lại đây cho anh.”
Lạnh lùng cứng rắn, sắc bén, gợi cảm, là giọng nói của Đường Dịch.
Cảm giác áp bách sâu nặng, cường thế không cho phép người khác phản kháng, là hơi thở của Đường Dịch.
Đem cô chôn sâu vào ngực, anh cúi đầu, ở bên tai cô gọi cô Dĩ Ninh.
Một ngày này, một hình ảnh này, kể từ khi cô bắt đầu bước vào cuộc đời của anh, anh đã bắt đầu chờ đợi. Giống như cuộc đời này chỉ còn lại một nỗi ám ảnh, anh cố chấp không rời khỏi London, không rời khỏi Cambridge, thường thường đứng một mình trước cửa thư viện mà trước đây cô yêu thích nhất vào những ngày nổi gió nổi mưa, tưởng tượng có một ngày, có thể cô vẫn giống như trước đây, ôm sách đi ra.
Nhưng từng ngày từng ngày cứ dần trôi qua, mà cô vẫn không trở về.
Chu Tồn Huyễn nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khoảng thời gian đó, anh đã bước vào kỷ nguyên không có tình yêu, thân thể vẫn còn đó, nhưng ôn nhu của trước kia đã không còn, toàn bộ đã bị cô mang đi, vì thế sương mù ở London, gió nổi mưa bay càng lộ rõ bi thương của anh.
“Dĩ Ninh……”
Em nói cho anh biết, bây giờ chúng ta phải dùng thái độ nào để đối mặt với nhau đây? Lấy trầm mặc? Lấy ôm? Hay là, lấy triền miên?
Kỉ Dĩ Ninh ngỡ ngàng ước chừng năm phút đồng hồ.
Cứ ngơ ngác bị anh ôm chặt vào trong ngực như vậy, mùi hương Weekend vẫn còn trong trí nhớ thoang thoảng vây quanh, khiến cô nhớ lại những gì đã qua.
Hơi thở của Tồn Huyễn, ôm ấp của Tồn Huyễn, ôn nhu của Tồn Huyễn.
Quên có thể còn nhớ lại, rời đi có thể còn gặp lại nhau, thời gian lập nên một câu đố, muốn đem đến cho cô một cơ hội nữa, làm cô không hề phòng bị mà chịu thương tổn.
Cô không dám lên tiếng, sợ đây là ảo giác, mãi đến khi tiếng nói của anh vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, cô mới dám mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng, thật cẩn thận:“Tồn Huyễn……?”
Chu Tồn Huyễn nhắm mắt lại.
Cách yêu một người rất quan trọng, thế nên có đôi khi nó quyết định kết cục cuối cùng của tình yêu đó.
Anh từng quá thận trọng, luyến tiếc một phần bức bách với cô, rõ ràng biết cô không hiểu cách yêu một người, rõ ràng biết cô không hiểu tình cảm, vậy mà anh vẫn luyến tiếc dùng thủ đoạn của đàn ông để dậy cô chấp nhận mình, anh chỉ đứng bên cạnh cô, nhìn cô đã thấy đủ rồi, trong lòng chờ mong một ngày nào đó, cô có thể biết, có thể chủ động đến bên cạnh mình.
Mãi đến khi cô bước ra khỏi cuộc đời mình, anh mới biết, đối với Kỉ Dĩ Ninh, anh đã dùng sai cách rồi.
Đã sai lầm một lần rồi, cho nên, anh sẽ không để mình sai lầm lần thứ hai nữa.
Chu Tồn Huyễn chậm rãi mở mắt ra.
Một ánh mắt, hơi thở quanh thân trong nháy mắt trở nên bối rối.
Ảm đạm tĩnh mịch của ngày thường trong nháy mắt đã rút đi, lớp nền cường thế yên lặng dâng lên. Đáy mắt nồng đậm màu sắc u ám, nhuộm đẫm ra dục vọng, là dục vọng chiếm giữ của đàn ông đối với phụ nữ.
Ngón tay không tự giác bắt đầu dùng sức, đem cô hướng về phía mình càng chặt chẽ hơn. Nghiêng người sang một bên, anh chậm rãi cúi người, đôi môi lướt qua trước mắt cô, rơi xuống đôi môi mềm mại của cô.
Kỉ Dĩ Ninh gần như phản ứng theo bản năng, nhanh chóng đẩy anh ra.
Sức của cô không lớn, chỉ thoát được nụ hôn của anh, thân thể cô vẫn bị khóa chặt trong ngực anh. Cô bị hành động đột ngột của anh mà hơi thở hoàn toàn rối loạn, vội vàng muốn giải thích với anh:“Tồn Huyễn, không thể!”
“Không thể, phải không?”
Anh khẽ cười, nghĩ đến cô vẫn còn đơn giản như năm đó, vì thế anh cắt ngang lời giải thích của cô.
“Năm đó em nói, em nói nắm tay thì có thể, cái khác em không quen. Khi đó em còn quá nhỏ, cho nên anh chờ em. Mà bây giờ, anh không có ý định chờ đợi lâu hơn nữa.”
Ngón tay thon dài của Chu Tồn Huyễn xoa nhẹ lên đôi môi mềm mại độc đáo của cô.
Kỉ Dĩ Ninh trong trí nhớ của anh có khuôn mặt đơn thuần dịu dàng, vì tiếp xúc với ngón tay anh mà ngày càng lạnh hơn, làm anh cảm thấy, khoảng cách hai năm giữa anh và cô đó, chỉ giống như giấc mộng xuân không để lại dấu vết nào.
Hóa ra căn bản, Chu Tồn Huyễn chưa bao giờ muốn quên.
Anh thưởng thức cô, trong quá khứ đã từng thưởng thức, cho đến bây giờ vẫn còn chưa hết tình cảm, nó vẫn luôn đọng lại trong lòng.
Kỉ Dĩ Ninh nóng nảy, cô nhìn anh, thấy ý muốn chiếm giữ trong mắt anh, quen thuộc như vậy, gần như mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy ánh nhìn này từ trong mắt Đường Dịch.
“Tồn Huyễn! Bây giờ em đã –”
Anh không chịu nghe, giơ tay ra giữ lấy eo cô, cúi người xuống.
Ngay giây sau, Chu Tồn Huyễn bỗng nhiên dừng lại toàn bộ động tác.
Bạc môi chỉ cách môi cô ngắn ngủi vài cm, bỗng nhiên anh lại dừng lại như vậy.
Đơn giản là tầm mắt anh rơi xuống cổ cô, cứ như vậy anh đã vô tình nhìn thấy bí mật trên cơ thể cô.
Kỉ Dĩ Ninh đương nhiên biết nguyên nhân anh dừng lại, cũng biết anh nhìn thấy cái gì, cô không trốn, không né tránh, cô không muốn giấu giếm một chút nào, dùng phương thức trực tiếp nhất buộc anh phải thừa nhận.
Dấu hôn.
Dấu hôn dày đặc rõ ràng, che kín cổ và xương quai xanh của cô, là ấn ký tuyên cáo sự sở hữu của Đường Dịch đối với cô trong một đêm triền miên.
Kỉ Dĩ Ninh bình tĩnh mở miệng, nói cho anh một chuyện thật:“Bây giờ em, đã thành…… người có gia đình rồi.”
……
Chạng vạng, màn đêm buông xuống.
Ngã tư đường trên thành phố rộn ràng nhốn nháo, dòng xe đi lại cứ như nước lũ chảy xiết.
Hòa trong dòng người qua lại đó, có hai thân ảnh đặc biệt khiến người ta phải chú ý. Anh và cô cùng sóng vai nhau bước đi, tư thái im lặng, cứ đi chậm rãi như vậy, có hiểu biết cũng có ăn ý với nhau, không ai nói gì.
Cuộc gặp gỡ ban ngày đó, dấu hôn rõ ràng trên người cô đã khiến Chu Tồn Huyễn hoàn toàn nhận rõ sự thật. Đau đớn thấu xương, cũng là sự thật. Anh không còn con đường nào có thể lựa chọn nữa, chỉ có thể thừa nhận.
Cường thế rút đi, quay trở về ảm đạm tĩnh mịch. Đây là điều duy nhất mà hiện tại anh có thể làm được.
Ngay sáng hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh im lặng thừa nhận bộ dáng một đêm triền miên trước mắt anh, nháy mắt đã làm cho Chu Tồn Huyễn không thể không cúi đầu chấp nhận –
Ngay cả thói quen cũ có thể nhớ lại những ngày tháng đã qua, nhưng mà rốt cục có một số người đã không còn ở lại bên cạnh anh nữa.
“Trước khi tốt nghiệp bỗng nhiên không tìm thấy em, không lấy học bổng, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng, cũng không tham gia…… Nhiều người ở trường học không ngừng hỏi anh, muốn biết chỗ em ở, anh chỉ có thể nói cho bọn họ, em bị rơi vào một tình huống thực khẩn cấp, không thể không rời đi.”
Nghe thấy tiếng nói của anh lẳng lặng chảy xuôi, Kỉ Dĩ Ninh đi bên cạnh anh, thấp giọng nói:“Em thực có lỗi……”
“Em có lỗi gì chứ.” Giọng nói của Chu Tồn Huyễn thực thê lương:“Không cần.”
Thật sự, bất kể là cô làm gì với anh, cũng không cần xin lỗi. Một người yêu một người khác, căn bản là sẽ không muốn cô ấy phải xin lỗi, mà anh yêu cô còn không kịp.
Chạng vạng, những hạt mưa nhỏ tí tách vừa ngừng rơi, mấy quán bán hoa quả ven đường đã dựng lên.
Chu Tồn Huyễn dừng lại trước một trong những quán bán hoa quả đó.
Mùa thu, bưởi gặp mưa, dường như có thêm sức sống, tạo nên màu vàng nhạt thật đáng yêu.
Anh lấy ví tiền ra, mua một quả bưởi nhỏ. Ông chủ tìm tiền lẻ trả lại anh, anh nâng tay nhận lấy, quay người lại, đã thấy phía sau mình có một cô bé đang nhìn quả bưởi nhỏ trên tay anh đầy chờ mong, anh khẽ cười, nhét tiền lẻ vào tay cô bé, nghe thấy cô bé vui mừng nói ‘Cám ơn anh ạ’, sau đó lại đem tiền lẻ anh đưa cho ông chủ quán, vui vẻ nói ‘Ông ơi, cháu cũng muốn ăn bưởi ạ!’
Chu Tồn Huyễn xoay người, cười với Kỉ Dĩ Ninh, chỉa chỉa vào cô bé đang mua bưởi phía sau:“Có giống em không?”
Kỉ Dĩ Ninh bật cười:“Cái gì chứ……”
“Em thích nhất.” Anh đưa quả bưởi nhỏ ra trước mặt cô:“London không có nhiều bưởi tươi thế này, cho nên lúc đó, mỗi lần thấy có bán, em đều mua về rất nhiều.”
Nhớ tới chuyện cũ, Kỉ Dĩ Ninh cười rộ lên.
Chu Tồn Huyễn nâng tay, kéo cổ tay áo sơmi lên trên cánh tay, sau đó bóc vỏ của quả bưởi đó ra.
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được cười với anh:“Trước đây em cảm thấy, anh có thể bóc vỏ bưởi đẹp như vậy, có khi em cũng nghi ngờ rằng kiếp trước anh đã từng là người bán bưởi.”
“Nếu thật sự như em nói, thì điều mà anh cảm thấy hứng thú nhất chính là……” Anh thản nhiên nói tiếp:“…… Khi anh là một người bán bưởi, có thể sẽ có hạnh phúc hơn bây giờ không.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Hạnh phúc của anh, cô không có khả năng mang đến.
Anh đem quả bưởi được bóc sạch vỏ, đặt vào trong tay cô, giống như năm đó ở Cambridge. Anh nở nụ cười với cô, sau đó xoay người bước đi, bóng dáng cô độc và tịch liêu. (tịch liêu: tịch mịch và hoang vắng).
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu nhìn quả bưởi trong tay, môi mím chặt, cất bước về phía anh.
Cách đó không xa chính là một cây cầu, như ẩn như hiện trong bóng đêm lúc chạng vạng.
Chu Tồn Huyễn đi đến bên cây cầu đó, ngừng bước chân.
Anh dựa vào lan can trên cây cầu, xoay người thản nhiên hỏi cô:“…… Có giống cầu Than Thở [1] chúng ta đã từng thấy không?”
[1] Cầu Than thở (Ponte dei Sospiri) nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venezia) và nhà giam cũ trong thành phố Venezia, Ý, bắt qua Rio di Palazzo là một con kênh rộng khoảng 8 m.
Chiếc cầu làm bằng đá vôi này do Antonio Contin, một người cháu của người xây cầu Rialto, Antonio da Ponte, xây năm 1605. Conti cũng đã tham gia xây cầu Rialto trước đó.
Kỉ Dĩ Ninh gật đầu một cái.
Được xây bằng đá màu xám, cũng không có hoa văn cầu kỳ, nhìn qua rất bình thường, lại cực kỳ giống cầu Than Thở ở Venezia.
Anh và cô đã từng đến thăm nhiều nơi để học tập, đi châu Âu. Đi Louvre ở Pháp, nhà thờ Cologne ở Đức, điểm dừng chân cuối cùng, chính là cầu Than Thở ở Venezia. ( Venezia chính là Venice)
Tương truyền rằng, nếu những người yêu nhau đến Venezia, hôn nhau vào lúc hoàng hôn mặt trời lặn, thì họ sẽ yêu thương nhau cả đời.
Nhưng vào lúc đó, anh không hôn cô, chỉ vì cô chưa thể thừa nhận hôn môi, vì thế, anh chỉ có thể nắm tay cô, bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong đời mình.
Thời gian qua nhanh, Chu Tồn Huyễn nhìn cây cầu, như là đang hỏi cô, mà cũng giống như tự hỏi mình:“Sau đó, anh luôn nghĩ, truyền thuyết kia có thật hay không.”
Nếu khi đó anh mạnh mẽ quyết tâm hơn với cô, thì bây giờ có phải cô đã trở thành Chu phu nhân?
Rõ ràng, đã cùng cô trải qua nhiều kỷ niệm như vậy.
Ở Louvre, sau giờ ngọ (giờ ngọ: 11h – 13h), anh canh giữ phía sau cô, cùng cô ngắm tranh; trong nhà thờ, anh nhìn cô chắp hai tay cầu nguyện, chữ thập trức ngực lóe ra tia sáng màu bạc nhu hòa.
Những ngày đó tại sao lại biến mất không dấu vết?
Rõ ràng trong quá khứ anh đã ở bên cô, nhưng vì sao nó biến mất, mà anh lại không rõ?
Bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng:“Dĩ Ninh……”
“Vâng?”
“Người bây giờ em yêu thương đó…… Ngay từ đầu, là em bị bắt buộc, có phải không?”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức kinh hãi.
“Anh…… Có ý gì?”
Chu Tồn Huyễn mỉm cười, hai tay cắm trong túi quần, xoay người đối mặt với cô, thản nhiên đoán ra toàn bộ sự thật.
“Anh ta bắt buộc em, bắt buộc em tiếp nhận toàn bộ mình, tự do, cảm tình, thậm chí là…… tình dục. Em có thể ở lại bên cạnh anh ta, thậm chí cuối cùng có thể yêu thương anh ta, là vì căn bản anh ta không cho em con đường lựa chọn……. Anh ta bắt buộc em, dụ hoặc em, em đã từng giãy dụa, nhưng cuối cùng rốt cục phát hiện, đối với anh ta, thật ra một chút biện pháp em cũng không có.”
Anh sờ lên mặt cô, tươi cười ảm đạm như sương mù:“Anh nói, có đúng không?”
Kỉ Dĩ Ninh thực sợ hãi:“Anh…… Tại sao lại đoán được?”
Chu Tồn Huyễn nhếch môi, tạo ra một độ cong thản nhiên.
“Không cực đoan, không giữ được em.”
Đây là bất đồng lớn nhất giữa anh và Đường Dịch.
Anh cứ lùi dần lùi dần, không thể dùng biện pháp mạnh mẽ với cô; Mà Đường Dịch, ngay từ khi bắt đầu, vừa ra tay đã muốn toàn bộ Kỉ Dĩ Ninh.
Anh đối mặt với cô, trong mắt có luyến tiếc,“Tình cảm cường thế như vậy, thật sự thích hợp với em sao?” Trong tình cảm hiện tại của cô, cô không hề có một chút biện pháp nào với người đàn ông kia.
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu, thừa nhận với anh:“Em biết, thích anh ấy có thể rất khổ sở, nhưng mà, em không có cách nào, chính là rất thích anh ấy……”
Đường Dịch là bữa tiệc sang trọng nhất trong cuộc đời cô.
Thần bí, nhẵn nhụi, không thể cân nhắc, dẫn cô bước đi và không thể dừng lại.
Trong mắt cô có quyến luyến rõ ràng như vậy, làm anh cũng thấy rõ ràng. Đây làm sao có thể là Kỉ Dĩ Ninh không có chấp niệm như trước kia chứ? Vì thế, Chu Tồn Huyễn không nói gì nữa.
Hai người cứ lẳng lặng đi như vậy một lúc lâu.
Gió gửi đến mùi hương thơm mát, biết là bên cạnh có hoa yên chi mới nở.
Chu Tồn Huyễn nghiêng người, nâng tay nhẹ nhàng hái xuống hai đóa hoa, làm thành hai cái khuyên tai. Sau đó xoay người, giống như hồi còn ở Cambridge, mềm nhẹ ôm cô. Anh cúi người xuống, cầm vòng hoa trên tay cài lên vành tai tinh xảo của cô.
Trong gió đêm, vòng hoa đó nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, hương thơm tự nhiên lượn quanh người, Kỉ Dĩ Ninh liền cảm thấy thật vui vẻ, vui vẻ thuần khiết thế này giống như thói quen cũ mang lại cho cô, người khác không mang đến được, chỉ có Chu Tồn Huyễn mới hiểu được.
Khẽ đẩy trán cô, anh thấp giọng cáo biệt đối với một đoạn tình cảm:“Nếu anh ta làm em đau khổ, em hay luôn nhớ rõ, Dĩ Ninh là tốt nhất.”
Cô biết, anh đang cổ vũ cô. Cho dù cô không thương anh, anh cũng vẫn cổ vũ cô, đây là sự ôn nhu của Chu Tồn Huyễn.
Vì thế cô chỉ có thể cám ơn:“Tồn Huyễn, cám ơn anh……”
Anh cười rộ lên, bạc môi hôn xuống dưới, khắc trên trán cô, phân rõ yêu thương dịu dàng đúng mực, là toàn bộ ấm áp của anh. Thế sự khó liệu, cô rời đi quá nhanh, vì thế anh còn không kịp nói cho cô, thật ra, anh vẫn coi cô là người yêu của mình mà yêu thương, mong cô trở thành người vợ tương lai mà mình muốn bảo vệ.
Giây tiếp theo.
“–!!!”
Ánh đèn sáng chói mắt của chiếc xe hơi thể thao chiếu đến, toàn bộ chiếu vào người Kỉ Dĩ Ninh, như lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình nào xé mở thân thể cô, như là muốn cho cô phải tê tái mới thôi. Tiếng cảnh báo bén nhọn của chiếc xe cũng cùng đến, âm thanh lợi hại, lướt qua bầu trời đêm, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ngọn đèn kịch liệt đánh vào người cô, Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che ánh mắt, không thể mở mắt được. Cô được Chu Tồn Huyễn bảo vệ sau người, nhìn qua, mơ hồ thấy được dấu hiệu của chiếc xe thể thao đó.
Logo có đôi cánh bay [2], là dấu hiệu đặc biệt của Spyker C8.
Điện thoại di động của Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên vang lên, cô kinh hãi nhận cuộc gọi:“…… A lô?”
“Lại đây cho anh.”
Lạnh lùng cứng rắn, sắc bén, gợi cảm, là giọng nói của Đường Dịch.
Cảm giác áp bách sâu nặng, cường thế không cho phép người khác phản kháng, là hơi thở của Đường Dịch.
Bình luận facebook