Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Lục Tranh bước đi trong vô định, cuối cùng lại chẳng biết mình đang ở nơi nào. Ngồi ở băng ghế dưới một tán cây. Lục Tranh nhận ra mình còn chưa có vứt vỏ xúc xích đi.
Trên tay Lục Tranh xuất hiện vỏ xúc xích. Cậu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy thùng rác đâu.
Lục Tranh thở dài, ngồi đó một lúc. Cậu cũng không để ý lắm xung quanh nên không thấy rằng con đường này chỉ có một số ít người trẻ mà phần còn lại là những người trung niên hoặc cao tuổi.
Khoảng một giờ sau, có nhóm người độ tuổi từ trung niên trở lên đến chỗ cậu
- Này, cậu thanh niên
Lục Tranh nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mình và mấy người này ở đây nên cho rằng họ tìm mình. Đến khi nghe họ nói muốn cậu bán lại thứ cậu đang cầm trong tay, Lục Tranh đơ người, cảm giác hình như mình vừa nghe nhầm cái gì đó.
- Ý mọi người nói là cái này?
Lục Tranh nghi ngờ giơ ra vỏ xúc xích
- Phải, nhìn nó giống như chất liệu mà người ta hay dùng hằng ngày ở thời trước tân nguyên. Sau tân nguyên thì không ai dùng nhựa nữa.
Lục Tranh ngây người vài giây. Nghĩ lại bây giờ đã là tân nguyên năm 6279, cũng tức là 6279 năm kể từ ngày con người di dời sang hành tinh khác sống để trốn khỏi mạt thế. Mà đế quốc từ khi thành lập đến bây giờ không hề sử dụng nhựa cho nên vỏ xúc xích trên tay Lục Tranh chính là đồ cổ có niên đại. Theo tính chất bắc cầu, ta có rác ở trước tân nguyên = đồ cổ ở tân nguyên năm 6279.
Lục Tranh: "…"
Lục Tranh lại nhìn những người đó, họ đều mặc cùng kiểu áo blouse, trên cổ đeo thẻ có ghi sở nghiên cứu. Cậu đưa cho họ vỏ xúc xích kia, cũng không muốn nhận tiền. Bởi có một tia kí ức của nguyên chủ cho cậu biết sở nghiên cứu này đều là những người có đam mê nghiên cứu tạo ra và hoàn toàn phi lợi nhuận. Để có kinh phí duy trì, những người ở nơi này đều phải tự bỏ tiền túi ra.
Hơn nữa kí ức cũng cho cậu biết sở trưởng tiền nhiệm của sở nghiên cứu này là bạn của ông cụ nhà nguyên chủ. Nói chung trong kí ức mới xuất hiện, ấn tượng về sở nghiên cứu này rất tốt.
Cứ vậy, hành động của Lục Tranh trong mắt những người khác liền biến thành: cống hiến cho khoa học
Lục Tranh cứ vậy ngồi ở băng ghế một lúc thật lâu, cho đến khi bụng kêu rột rột, cậu mới rời đi tìm một quán ăn nào đó.
Vừa trả tiền xong, Lục Tranh bước ra ngoài liền thấy Ôn Hòa một bộ hớt ha hớt hải đi tới. Lục Tranh nghĩ nghĩ chắc anh ta cũng không rảnh mà tìm mình đi nhưng sự thật đúng là Ôn Hòa đang đi tìm Lục Tranh
Ôn Hòa túm vai Lục Tranh xoay trái xoay phải xem xét, Lục Tranh túm vai ngăn lại hành động này
- Tôi không làm sao cả. Chỉ là bước đến đây thì nhớ ra chút chuyện thôi.
Ôn Hòa thở phào nhẹ nhõm. Lục Tranh nhớ ra được gì đó thì tốt rồi. Thiên tài sử học mà mất trí nhớ mãi cũng không tốt.
Lục Tranh được Ôn Hòa đưa về nhà. Trên đường đi anh hỏi cậu đã có thể dùng vòng tay lên mạng các thứ được chưa. Lục Tranh ngơ ngác lắc đầu.
Ôn Hòa cũng không tỏ vẻ gì là khó chịu, kiên nhẫn hướng dẫn Lục Tranh dùng vòng tay thông minh để xem tin tức, lên mạng, xác định vị trí, liên lạc.
Lục Tranh học những điều này khá nhanh, kiểu như lâu lắm không dùng đến, hôm nay lật lại kiến thức cũ nên học đặc biệt nhanh.
- Lục Tranh, cậu ở chỗ kia vì lạc đường phải không?
- Tôi có lạc đường thật, ngồi ở đó một lúc thì nhớ ra chút chuyện.
- Thế cũng tốt
———————————
Lục Tranh được Ôn Hòa đưa đến Lục gia, mười bốn anh chị em của Lục Tranh lập tức nhào đến ôm cậu khiến cậu sợ đến mức suýt phóng dị năng về phía họ.
Ôn Hòa vừa ra về, Lục Tranh được mười bốn người đẩy vào nhà. Lục Tranh bỗng dưng cảm thấy thân quen khi bước vào nhà, cũng không có cái gì mới lạ hay mất tự nhiên. Một lần nữa, Lục Tranh lại cho rằng đây chỉ là thói quen của thân thể.
Không hẹn mà người Lục gia không một ai nhắc đến Khải Triết hay chuyện hôn nhân của Lục Tranh, bữa tối trôi qua trong yên bình.
Sáng hôm sau, Lục Tranh tỉnh dậy liền phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị. Chưa kịp tìm hiểu thì đã có một người nhìn khá lạ mang lên cho cậu một bộ lễ phục màu trắng.
Lục Tranh nhìn vào màu trắng này, tự dưng lại nhớ ra một đoạn kí ức của thân thể này. Đó là một đoạn kí ức về kiến thức lịch sử thời trước tân nguyên. Lục Tranh càng nhìn bộ lễ phục trước mắt mà mặt càng trầm. Mặc kệ người bưng lễ phục đanh ba hoa cái gì, Lục Tranh cắt ngang.
- Tôi còn chưa chết, mang áo liệm lên đây làm gì?
Lục Tranh nói xong liền đóng cửa phòng cái *rầm*
Người bưng lễ phục đơ người, mọi người dưới nhà cũng đơ người. Áo liệm là cái quỷ gì?
Không ai nói với ai, mọi người lên mạng tìm áo liệm là gì. Sau đó thấy thông tin:
"Khâm liệm là dùng vải để quấn người chết, thường thì người nhà dùng vải thường
trắng
(đối với gia đình khá giả dùng vải tơ lụa) may làm đại liệm, tiểu liệm. Sau khi liệm xong, những người thân đứng quanh quan tài, nâng người chết bằng 4 góc của tấm vải tạ quan và đặt vào quan tài gọi là nhập quan"
(
Theo internet)
Mọi người: "…"
Tân nguyên, người chết cũng sẽ được hỏa táng hoặc chôn cất nhưng lại không có lễ nghi rườm rà như thời xưa.
Mà sao Lục Tranh nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã phán lễ phục là áo liệm. Mặc dù vậy nhưng chẳng phải chứng tỏ Lục Tranh đã nhớ ra một phần kiến thức lịch sử rồi sao.
Lục Tranh tâm trạng khó chịu, sau khi đóng cửa phòng liền dựa theo hướng dẫn Ôn Hòa chỉ mình vào hôm qua mà lên mạng.
Đập vào mắt Lục Tranh là bài viết 'hôn thê của thiếu tướng Khải Triết là ai', bài viết còn minh họa hình ảnh của Lục Tranh nữa. Lục Tranh thử bấm vào đọc, bài viết rất dài nhưng có thể tóm tắt thành hay ý
"Lục Tranh của Lục gia vốn là thiên tài sử học nổi tiếng nhất đế quốc. Năm đó Lục Tranh mười bảy tuổi, chỉ cần một tuần đã học hết lịch sử đế quốc trước tân nguyên. Ghi danh vào học viện Vân Duệ đạt số điểm tuyệt đối môn 'lịch sử trước tân nguyên' và trở thành thủ khoa vào sáu năm trước"
"Lục Tranh đã tốt nghiệp học viện cách đây một năm và hiện đang là người viết sách về lịch sử trước tân nguyên, chính xác hơn là trước mạt thế. Phải nói sách của Lục Tranh miêu tả rất chi tiết và rõ ràng giống như bản thân cậu đã từng sống ở đó. Cũng vì vậy mà sách của cậu được những người tìm hiểu về lịch sử trước tân nguyên đón nhận rất rộng rãi"
Lục Tranh: "…" cậu xuyên vào thiên tài lịch sử, lại còn chuyển về lịch sử trước mạt thế.
Lục Tranh bày tỏ hiện tại cậu không có đoạn kí ức kiến thức của nguyên chủ, còn đoạn kí ức của cậu thì đã mất khi cậu trở thành tang thi.
——————————————
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Trên tay Lục Tranh xuất hiện vỏ xúc xích. Cậu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy thùng rác đâu.
Lục Tranh thở dài, ngồi đó một lúc. Cậu cũng không để ý lắm xung quanh nên không thấy rằng con đường này chỉ có một số ít người trẻ mà phần còn lại là những người trung niên hoặc cao tuổi.
Khoảng một giờ sau, có nhóm người độ tuổi từ trung niên trở lên đến chỗ cậu
- Này, cậu thanh niên
Lục Tranh nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mình và mấy người này ở đây nên cho rằng họ tìm mình. Đến khi nghe họ nói muốn cậu bán lại thứ cậu đang cầm trong tay, Lục Tranh đơ người, cảm giác hình như mình vừa nghe nhầm cái gì đó.
- Ý mọi người nói là cái này?
Lục Tranh nghi ngờ giơ ra vỏ xúc xích
- Phải, nhìn nó giống như chất liệu mà người ta hay dùng hằng ngày ở thời trước tân nguyên. Sau tân nguyên thì không ai dùng nhựa nữa.
Lục Tranh ngây người vài giây. Nghĩ lại bây giờ đã là tân nguyên năm 6279, cũng tức là 6279 năm kể từ ngày con người di dời sang hành tinh khác sống để trốn khỏi mạt thế. Mà đế quốc từ khi thành lập đến bây giờ không hề sử dụng nhựa cho nên vỏ xúc xích trên tay Lục Tranh chính là đồ cổ có niên đại. Theo tính chất bắc cầu, ta có rác ở trước tân nguyên = đồ cổ ở tân nguyên năm 6279.
Lục Tranh: "…"
Lục Tranh lại nhìn những người đó, họ đều mặc cùng kiểu áo blouse, trên cổ đeo thẻ có ghi sở nghiên cứu. Cậu đưa cho họ vỏ xúc xích kia, cũng không muốn nhận tiền. Bởi có một tia kí ức của nguyên chủ cho cậu biết sở nghiên cứu này đều là những người có đam mê nghiên cứu tạo ra và hoàn toàn phi lợi nhuận. Để có kinh phí duy trì, những người ở nơi này đều phải tự bỏ tiền túi ra.
Hơn nữa kí ức cũng cho cậu biết sở trưởng tiền nhiệm của sở nghiên cứu này là bạn của ông cụ nhà nguyên chủ. Nói chung trong kí ức mới xuất hiện, ấn tượng về sở nghiên cứu này rất tốt.
Cứ vậy, hành động của Lục Tranh trong mắt những người khác liền biến thành: cống hiến cho khoa học
Lục Tranh cứ vậy ngồi ở băng ghế một lúc thật lâu, cho đến khi bụng kêu rột rột, cậu mới rời đi tìm một quán ăn nào đó.
Vừa trả tiền xong, Lục Tranh bước ra ngoài liền thấy Ôn Hòa một bộ hớt ha hớt hải đi tới. Lục Tranh nghĩ nghĩ chắc anh ta cũng không rảnh mà tìm mình đi nhưng sự thật đúng là Ôn Hòa đang đi tìm Lục Tranh
Ôn Hòa túm vai Lục Tranh xoay trái xoay phải xem xét, Lục Tranh túm vai ngăn lại hành động này
- Tôi không làm sao cả. Chỉ là bước đến đây thì nhớ ra chút chuyện thôi.
Ôn Hòa thở phào nhẹ nhõm. Lục Tranh nhớ ra được gì đó thì tốt rồi. Thiên tài sử học mà mất trí nhớ mãi cũng không tốt.
Lục Tranh được Ôn Hòa đưa về nhà. Trên đường đi anh hỏi cậu đã có thể dùng vòng tay lên mạng các thứ được chưa. Lục Tranh ngơ ngác lắc đầu.
Ôn Hòa cũng không tỏ vẻ gì là khó chịu, kiên nhẫn hướng dẫn Lục Tranh dùng vòng tay thông minh để xem tin tức, lên mạng, xác định vị trí, liên lạc.
Lục Tranh học những điều này khá nhanh, kiểu như lâu lắm không dùng đến, hôm nay lật lại kiến thức cũ nên học đặc biệt nhanh.
- Lục Tranh, cậu ở chỗ kia vì lạc đường phải không?
- Tôi có lạc đường thật, ngồi ở đó một lúc thì nhớ ra chút chuyện.
- Thế cũng tốt
———————————
Lục Tranh được Ôn Hòa đưa đến Lục gia, mười bốn anh chị em của Lục Tranh lập tức nhào đến ôm cậu khiến cậu sợ đến mức suýt phóng dị năng về phía họ.
Ôn Hòa vừa ra về, Lục Tranh được mười bốn người đẩy vào nhà. Lục Tranh bỗng dưng cảm thấy thân quen khi bước vào nhà, cũng không có cái gì mới lạ hay mất tự nhiên. Một lần nữa, Lục Tranh lại cho rằng đây chỉ là thói quen của thân thể.
Không hẹn mà người Lục gia không một ai nhắc đến Khải Triết hay chuyện hôn nhân của Lục Tranh, bữa tối trôi qua trong yên bình.
Sáng hôm sau, Lục Tranh tỉnh dậy liền phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị. Chưa kịp tìm hiểu thì đã có một người nhìn khá lạ mang lên cho cậu một bộ lễ phục màu trắng.
Lục Tranh nhìn vào màu trắng này, tự dưng lại nhớ ra một đoạn kí ức của thân thể này. Đó là một đoạn kí ức về kiến thức lịch sử thời trước tân nguyên. Lục Tranh càng nhìn bộ lễ phục trước mắt mà mặt càng trầm. Mặc kệ người bưng lễ phục đanh ba hoa cái gì, Lục Tranh cắt ngang.
- Tôi còn chưa chết, mang áo liệm lên đây làm gì?
Lục Tranh nói xong liền đóng cửa phòng cái *rầm*
Người bưng lễ phục đơ người, mọi người dưới nhà cũng đơ người. Áo liệm là cái quỷ gì?
Không ai nói với ai, mọi người lên mạng tìm áo liệm là gì. Sau đó thấy thông tin:
"Khâm liệm là dùng vải để quấn người chết, thường thì người nhà dùng vải thường
trắng
(đối với gia đình khá giả dùng vải tơ lụa) may làm đại liệm, tiểu liệm. Sau khi liệm xong, những người thân đứng quanh quan tài, nâng người chết bằng 4 góc của tấm vải tạ quan và đặt vào quan tài gọi là nhập quan"
(
Theo internet)
Mọi người: "…"
Tân nguyên, người chết cũng sẽ được hỏa táng hoặc chôn cất nhưng lại không có lễ nghi rườm rà như thời xưa.
Mà sao Lục Tranh nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã phán lễ phục là áo liệm. Mặc dù vậy nhưng chẳng phải chứng tỏ Lục Tranh đã nhớ ra một phần kiến thức lịch sử rồi sao.
Lục Tranh tâm trạng khó chịu, sau khi đóng cửa phòng liền dựa theo hướng dẫn Ôn Hòa chỉ mình vào hôm qua mà lên mạng.
Đập vào mắt Lục Tranh là bài viết 'hôn thê của thiếu tướng Khải Triết là ai', bài viết còn minh họa hình ảnh của Lục Tranh nữa. Lục Tranh thử bấm vào đọc, bài viết rất dài nhưng có thể tóm tắt thành hay ý
"Lục Tranh của Lục gia vốn là thiên tài sử học nổi tiếng nhất đế quốc. Năm đó Lục Tranh mười bảy tuổi, chỉ cần một tuần đã học hết lịch sử đế quốc trước tân nguyên. Ghi danh vào học viện Vân Duệ đạt số điểm tuyệt đối môn 'lịch sử trước tân nguyên' và trở thành thủ khoa vào sáu năm trước"
"Lục Tranh đã tốt nghiệp học viện cách đây một năm và hiện đang là người viết sách về lịch sử trước tân nguyên, chính xác hơn là trước mạt thế. Phải nói sách của Lục Tranh miêu tả rất chi tiết và rõ ràng giống như bản thân cậu đã từng sống ở đó. Cũng vì vậy mà sách của cậu được những người tìm hiểu về lịch sử trước tân nguyên đón nhận rất rộng rãi"
Lục Tranh: "…" cậu xuyên vào thiên tài lịch sử, lại còn chuyển về lịch sử trước mạt thế.
Lục Tranh bày tỏ hiện tại cậu không có đoạn kí ức kiến thức của nguyên chủ, còn đoạn kí ức của cậu thì đã mất khi cậu trở thành tang thi.
——————————————
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Bình luận facebook