Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Cũng vì ám hệ thuộc loại dị năng đặc biệt sẽ không tạo ra bất cứ sóng dị năng dao động nào khiến người khác phát hiện, thường thì chỉ cần xử lý tốt xung quanh sẽ không lưu lại dấu vết nào khiến người ta đoán ra nên Lục Tranh mới sử dụng nó trong một chốc, cậu muốn chính mình nhàn rỗi một lúc, có thể quan sát tình hình phía dưới lẫn tận dụng chút thời gian nghỉ ngơi. Sương đen dày đặc nhưng người phóng ra là cậu, tự nhiên cậu có ưa thế có thể nhìn xuyên qua nó như nhìn không khí trong khi người khác lại chỉ nhìn thấy một màu đen.
Tình hình những người Lục gia phía dưới vẫn ổn, tựa hồ càng thoải mái hơn lúc mới đánh khá nhiều. Bây giờ người yếu hơn tạo thành một vòng cung ngay trước cửa sảnh, cứ người bị thương hay mệt thì lui vào trong chữa trị nghỉ ngơi chốc lát, xong lại xông ra đánh tiếp. Về cơ bản cách tạo thành vòng như vậy căn bản không cần lo bị đánh lén phía sau, mà căn bản phía sau mỗi người cũng sẽ có một hai cây biến dị trợ giúp nên an toàn đẩy lên cao hơn. Ngoại trừ ông cụ và một vài người có dị năng trên cấp bốn bị vây công nhiều nhất đã tản ra các nơi khác nhau, cùng với biến dị thực vật ở bên cạnh trợ trận liền đối phó động vật biến dị.
Tính ra khuôn viên Lục gia nhiều cây cối, thực vật biến dị hùng hậu đã góp phần không nhỏ trong việc giảm đi số lượng động vật biến dị tấn công. Lục Tranh không dám tưởng tượng đến viễn cảnh không có biến dị thực vật phụ trợ thì tình hình phía dưới sẽ như thế nào.
- -------------
Sau khi trở lại với việc liên tục dùng dị năng điều khiển cũng như bổ sung các lưỡi kiếm bằng kim loại và băng tầm nửa tiếng, Lục Tranh bắt đầu nghĩ đến chuyện chừng nào chuyện mới kết thúc. Tuy rằng cậu đạt đỉnh cấp nhưng nếu cứ phải ở phía trên liên tục nhiều ngày cũng không chịu nổi, dị năng có thể dùng tinh hạch và các loại đan trong không gian để bổ sung nhưng bây giờ cậu là con người, ăn uống ngủ nghỉ là những nhu cầu cần thiết, sự mệt mỏi do không được nghỉ ngơi và luôn giữ tỉnh táo lại là chuyện quan trọng.
Đến chiều muộn, tinh thần lẫn thể chất của nhiều người đã rơi vào sự mỏi mệt. Đám côn trùng và động vật biến dị tựa hồ giảm bớt số lượng, vẫn có những con vật mới liều chết xông vào nhưng có thể thấy rõ số lượng lần sau lại ít hơn lần trước. Nhìn thấy sự khác biệt này, cho dù mệt cũng cứ cảm thấy vui.
Khi màn đêm buông xuống thì đã không còn côn trùng và động vật biến dị nào xông vào Lục gia nữa. Lục Tranh cũng đồ sát một loạt côn trùng biến dị bao quanh mình cũng chẳng còn thấy bóng dáng con nào vo ve trước mặt. Thấy tình hình tương đối ổn, Lục Tranh điều khiển miếng kim loại dưới chân, đáp xuống mảnh sân Lục gia, trận đánh này đối với cậu không mệt nhưng mà nhàm chán.
Thấy Lục Tranh đã đáp xuống, ông cụ liền cho người mở tấm chắn năng lượng ra. Lập tức một màng chắn hình trứng bao phủ toàn bộ khuôn viên biệt thự Lục gia. Ông cụ câu thông thực vật để xác nhận không còn con côn trùng và động vật biến dị nào còn sống sau đó lại để cho biến dị thực vật dọn những cái xác trải đầy khuôn viên. Lục Tranh cũng để cho mấy cây cỏ biến dị đi hỗ trợ dọn dẹp, bản thân lại tỏ ý nói chuyện riêng với ông cụ.
Côn trùng và động vật biến dị đã không còn ở lại đây nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác, ai biết được chúng đã bị khống chế, tiêu diệt hay chỉ đơn giản là chúng là loài không hoạt động về đêm mà thôi. Thời mạt thế, Lục Tranh gặp không ít biến dị động thực vật có đồng hồ sinh học rất lạ lùng, có loài sống về đêm, lại có loài chỉ chuyên săn bắt vào ban ngày, có loài lại dựa vào thời tiết.
Lục Tranh nói ý tưởng của mình cho ông cụ, tất nhiên chỉ nói về đầu, vế sau hoàn toàn không nhắc đến. Dù sao cũng không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. Hơn nữa Đế quốc vẫn chưa thông tin gì về việc nới lỏng cảnh giác hay tin tức gì mới về đám côn trùng và động vật biến dị vừa rồi, tin chắc không nên chủ quan.
Sau đó Lục Tranh đưa cho ông cụ ba viên mộc đan, một viên tinh hạch mộc hệ cấp tám, một viên mộc đan vô hệ cấp năm, cũng là viên mộc đan vô hệ cấp bậc cao nhất mà cậu có. Dưới con mắt kinh ngạc và vẻ mặt không thể tin của ông cụ, Lục Tranh chỉ nói sơ về tác dụng của viên mộc đan vô hệ.
Ông cụ im lặng vài giây hỏi: "Lục Tranh, làm sao con có những thứ này. Thoạt nhìn giá trị của nó không hề nhỏ, chúng không phải là thứ mà con có khả năng mua được"
Về câu hỏi này, Lục Tranh trầm mặc vài giây, rốt cục cũng lôi Khiết gia vào: "Cái này là do mấy hôm đầu gặp mặt, mấy người ở Khiết gia tặng cho, bảo là quà ra mắt"
Xét về tài lực thì không có ai so được với Khiết gia, một viên tinh hạch rất quý với người bình thường nhưng với Khiết gia lại chẳng là gì, giá trị của chúng chỉ như một nguồn năng lượng để tu luyện dị năng. Lục Tranh đem Khiết gia ra làm lý do này cũng rất dễ dàng thuyết phục ông cụ.
Nghe một tiếng hít khí, Lục Tranh nhìn về ông cụ, khuôn mặt ông không có vẻ gì như là nghi ngờ. Quả nhiên trở thành thanh niên có ô dù to nhất Đế quốc có cực kỳ nhiều chỗ tốt.
Ở lại nói chuyện thêm một lúc, Lục Tranh bước ra khỏi thư phòng của ông cụ, sau đó về phòng mình tắm rửa thay đồ. Cậu không quá mệt, dị năng chỉ tiêu hao một phần, căn bản chỉ cần ngủ một giấc là có thể hồi phục. Chỉ có điều khi dùng dị năng chiến đấu, xác chết của những con côn trùng và động vật biến dị văng ra những chất nhầy nhụa, cậu không tránh được việc quần áo bị bẩn một phen; cũng may những thứ này chỉ có mùi hơi tanh chứ không đến mức hôi thối nồng nặc, tẩy rửa một phen là có thể đẩy lùi.
Nằm trong bồn tắm, thư giãn trong làn nước ấm. Lục Tranh lại nghĩ miên man, ban đầu là từ mấy con côn trùng và động vật biến dị có ngoại hình chẳng giống bất cứ con vật nào mà cậu từng biết, sau lại nghĩ đến việc ngày mai liệu có phải lại là một ngày ác chiến nữa hay không. Không biết tại sao Lục Tranh mơ hồ nghĩ đến tên thiếu tướng mặt than nào đó. Khải Triết vốn là thiếu tướng mà, sau cuộc tấn công của côn trùng và động vật biến dị ngày hôm nay, không biết hắn như thế nào, không biết có bị thương hay gặp khó khăn nào không?
Tỉnh ra khỏi suy nghĩ, Lục Tranh ngớ người không hiểu sao chính mình lại nghĩ đến Khải Triết. Cậu cho rằng nhất định là vì nhiều ngày bị mạng tinh tế ảnh hưởng lẫn khi về Lục gia có nhiều người nhắc đến Khải Triết quá nên cậu mới vô ý nhớ đến hắn thôi. Nhất định là như thế!
Bước ra khỏi bồn tắm, Lục Tranh lau người, tiếp theo nhớ ra mình quên mang quần áo vào nên tùy tiện quấn quanh eo một cái khăn tắm rồi ra ngoài mặc đồ. Nhìn thấy Lục Cửu ở trong phòng, Lục Tranh không ngạc nhiên bởi lúc nãy việc khiến Lục Tranh thoát khỏi suy nghĩ riêng là vì phát hiện có người vào phòng mình. Đến nơi này một thời gian, sự yên bình đã khiến cho bản năng phát hiện nguy hiểm và sự cảnh giác dần không còn quá linh hoạt, đối với những người đã được sắp xếp vào một loại là người thân, Lục Tranh không hề có chút phòng bị. Trận chiến hôm nay lại là một liều kích thích khiến bản năng, làm cho sự cảnh giác của cậu lần nữa thức tỉnh.
Lục Tranh mặc kệ sự có mặt của thằng em họ quý báu, đi ra khỏi phòng tắm liền bước tới mở tủ quần áo, vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
Lục Tranh có không gian, bên trong không gian cũng có không ít quần áo kiếp trước của cậu, lúc nãy trong phòng tắm chỉ cần lấy ra là được, đằng nào cơ thể của cậu và nguyên chủ cũng không chênh lệch gì nhiều. Nhưng vấn đề quan trọng ở đây là chất liệu, quần áo từ thời trước mạt thế làm gì có chuyện có chất lượng tốt hơn quần áo thời này. Lục Tranh từ lâu đã không muốn mặc quần áo trong không gian của mình. Có lẽ ngày nào đó cậu nên mua thật nhiều quần áo trữ vào không gian.
Lục Cửu nói: "Em lên đây gọi anh xuống ăn tối, em xuống trước đây"
Nói xong, vèo một cái đã không thấy bóng dáng Lục Cửu, chỉ nghe một tiếng *cạch* của cửa đóng.
Lục Tranh cầm bộ đồ áo phông quần lửng quá gối màu đen trên tay, nghe được tiếng đóng cửa liền nhanh chóng mặc vào. Sau đó xuống nhà cùng mọi người ăn tối.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Tình hình những người Lục gia phía dưới vẫn ổn, tựa hồ càng thoải mái hơn lúc mới đánh khá nhiều. Bây giờ người yếu hơn tạo thành một vòng cung ngay trước cửa sảnh, cứ người bị thương hay mệt thì lui vào trong chữa trị nghỉ ngơi chốc lát, xong lại xông ra đánh tiếp. Về cơ bản cách tạo thành vòng như vậy căn bản không cần lo bị đánh lén phía sau, mà căn bản phía sau mỗi người cũng sẽ có một hai cây biến dị trợ giúp nên an toàn đẩy lên cao hơn. Ngoại trừ ông cụ và một vài người có dị năng trên cấp bốn bị vây công nhiều nhất đã tản ra các nơi khác nhau, cùng với biến dị thực vật ở bên cạnh trợ trận liền đối phó động vật biến dị.
Tính ra khuôn viên Lục gia nhiều cây cối, thực vật biến dị hùng hậu đã góp phần không nhỏ trong việc giảm đi số lượng động vật biến dị tấn công. Lục Tranh không dám tưởng tượng đến viễn cảnh không có biến dị thực vật phụ trợ thì tình hình phía dưới sẽ như thế nào.
- -------------
Sau khi trở lại với việc liên tục dùng dị năng điều khiển cũng như bổ sung các lưỡi kiếm bằng kim loại và băng tầm nửa tiếng, Lục Tranh bắt đầu nghĩ đến chuyện chừng nào chuyện mới kết thúc. Tuy rằng cậu đạt đỉnh cấp nhưng nếu cứ phải ở phía trên liên tục nhiều ngày cũng không chịu nổi, dị năng có thể dùng tinh hạch và các loại đan trong không gian để bổ sung nhưng bây giờ cậu là con người, ăn uống ngủ nghỉ là những nhu cầu cần thiết, sự mệt mỏi do không được nghỉ ngơi và luôn giữ tỉnh táo lại là chuyện quan trọng.
Đến chiều muộn, tinh thần lẫn thể chất của nhiều người đã rơi vào sự mỏi mệt. Đám côn trùng và động vật biến dị tựa hồ giảm bớt số lượng, vẫn có những con vật mới liều chết xông vào nhưng có thể thấy rõ số lượng lần sau lại ít hơn lần trước. Nhìn thấy sự khác biệt này, cho dù mệt cũng cứ cảm thấy vui.
Khi màn đêm buông xuống thì đã không còn côn trùng và động vật biến dị nào xông vào Lục gia nữa. Lục Tranh cũng đồ sát một loạt côn trùng biến dị bao quanh mình cũng chẳng còn thấy bóng dáng con nào vo ve trước mặt. Thấy tình hình tương đối ổn, Lục Tranh điều khiển miếng kim loại dưới chân, đáp xuống mảnh sân Lục gia, trận đánh này đối với cậu không mệt nhưng mà nhàm chán.
Thấy Lục Tranh đã đáp xuống, ông cụ liền cho người mở tấm chắn năng lượng ra. Lập tức một màng chắn hình trứng bao phủ toàn bộ khuôn viên biệt thự Lục gia. Ông cụ câu thông thực vật để xác nhận không còn con côn trùng và động vật biến dị nào còn sống sau đó lại để cho biến dị thực vật dọn những cái xác trải đầy khuôn viên. Lục Tranh cũng để cho mấy cây cỏ biến dị đi hỗ trợ dọn dẹp, bản thân lại tỏ ý nói chuyện riêng với ông cụ.
Côn trùng và động vật biến dị đã không còn ở lại đây nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác, ai biết được chúng đã bị khống chế, tiêu diệt hay chỉ đơn giản là chúng là loài không hoạt động về đêm mà thôi. Thời mạt thế, Lục Tranh gặp không ít biến dị động thực vật có đồng hồ sinh học rất lạ lùng, có loài sống về đêm, lại có loài chỉ chuyên săn bắt vào ban ngày, có loài lại dựa vào thời tiết.
Lục Tranh nói ý tưởng của mình cho ông cụ, tất nhiên chỉ nói về đầu, vế sau hoàn toàn không nhắc đến. Dù sao cũng không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. Hơn nữa Đế quốc vẫn chưa thông tin gì về việc nới lỏng cảnh giác hay tin tức gì mới về đám côn trùng và động vật biến dị vừa rồi, tin chắc không nên chủ quan.
Sau đó Lục Tranh đưa cho ông cụ ba viên mộc đan, một viên tinh hạch mộc hệ cấp tám, một viên mộc đan vô hệ cấp năm, cũng là viên mộc đan vô hệ cấp bậc cao nhất mà cậu có. Dưới con mắt kinh ngạc và vẻ mặt không thể tin của ông cụ, Lục Tranh chỉ nói sơ về tác dụng của viên mộc đan vô hệ.
Ông cụ im lặng vài giây hỏi: "Lục Tranh, làm sao con có những thứ này. Thoạt nhìn giá trị của nó không hề nhỏ, chúng không phải là thứ mà con có khả năng mua được"
Về câu hỏi này, Lục Tranh trầm mặc vài giây, rốt cục cũng lôi Khiết gia vào: "Cái này là do mấy hôm đầu gặp mặt, mấy người ở Khiết gia tặng cho, bảo là quà ra mắt"
Xét về tài lực thì không có ai so được với Khiết gia, một viên tinh hạch rất quý với người bình thường nhưng với Khiết gia lại chẳng là gì, giá trị của chúng chỉ như một nguồn năng lượng để tu luyện dị năng. Lục Tranh đem Khiết gia ra làm lý do này cũng rất dễ dàng thuyết phục ông cụ.
Nghe một tiếng hít khí, Lục Tranh nhìn về ông cụ, khuôn mặt ông không có vẻ gì như là nghi ngờ. Quả nhiên trở thành thanh niên có ô dù to nhất Đế quốc có cực kỳ nhiều chỗ tốt.
Ở lại nói chuyện thêm một lúc, Lục Tranh bước ra khỏi thư phòng của ông cụ, sau đó về phòng mình tắm rửa thay đồ. Cậu không quá mệt, dị năng chỉ tiêu hao một phần, căn bản chỉ cần ngủ một giấc là có thể hồi phục. Chỉ có điều khi dùng dị năng chiến đấu, xác chết của những con côn trùng và động vật biến dị văng ra những chất nhầy nhụa, cậu không tránh được việc quần áo bị bẩn một phen; cũng may những thứ này chỉ có mùi hơi tanh chứ không đến mức hôi thối nồng nặc, tẩy rửa một phen là có thể đẩy lùi.
Nằm trong bồn tắm, thư giãn trong làn nước ấm. Lục Tranh lại nghĩ miên man, ban đầu là từ mấy con côn trùng và động vật biến dị có ngoại hình chẳng giống bất cứ con vật nào mà cậu từng biết, sau lại nghĩ đến việc ngày mai liệu có phải lại là một ngày ác chiến nữa hay không. Không biết tại sao Lục Tranh mơ hồ nghĩ đến tên thiếu tướng mặt than nào đó. Khải Triết vốn là thiếu tướng mà, sau cuộc tấn công của côn trùng và động vật biến dị ngày hôm nay, không biết hắn như thế nào, không biết có bị thương hay gặp khó khăn nào không?
Tỉnh ra khỏi suy nghĩ, Lục Tranh ngớ người không hiểu sao chính mình lại nghĩ đến Khải Triết. Cậu cho rằng nhất định là vì nhiều ngày bị mạng tinh tế ảnh hưởng lẫn khi về Lục gia có nhiều người nhắc đến Khải Triết quá nên cậu mới vô ý nhớ đến hắn thôi. Nhất định là như thế!
Bước ra khỏi bồn tắm, Lục Tranh lau người, tiếp theo nhớ ra mình quên mang quần áo vào nên tùy tiện quấn quanh eo một cái khăn tắm rồi ra ngoài mặc đồ. Nhìn thấy Lục Cửu ở trong phòng, Lục Tranh không ngạc nhiên bởi lúc nãy việc khiến Lục Tranh thoát khỏi suy nghĩ riêng là vì phát hiện có người vào phòng mình. Đến nơi này một thời gian, sự yên bình đã khiến cho bản năng phát hiện nguy hiểm và sự cảnh giác dần không còn quá linh hoạt, đối với những người đã được sắp xếp vào một loại là người thân, Lục Tranh không hề có chút phòng bị. Trận chiến hôm nay lại là một liều kích thích khiến bản năng, làm cho sự cảnh giác của cậu lần nữa thức tỉnh.
Lục Tranh mặc kệ sự có mặt của thằng em họ quý báu, đi ra khỏi phòng tắm liền bước tới mở tủ quần áo, vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
Lục Tranh có không gian, bên trong không gian cũng có không ít quần áo kiếp trước của cậu, lúc nãy trong phòng tắm chỉ cần lấy ra là được, đằng nào cơ thể của cậu và nguyên chủ cũng không chênh lệch gì nhiều. Nhưng vấn đề quan trọng ở đây là chất liệu, quần áo từ thời trước mạt thế làm gì có chuyện có chất lượng tốt hơn quần áo thời này. Lục Tranh từ lâu đã không muốn mặc quần áo trong không gian của mình. Có lẽ ngày nào đó cậu nên mua thật nhiều quần áo trữ vào không gian.
Lục Cửu nói: "Em lên đây gọi anh xuống ăn tối, em xuống trước đây"
Nói xong, vèo một cái đã không thấy bóng dáng Lục Cửu, chỉ nghe một tiếng *cạch* của cửa đóng.
Lục Tranh cầm bộ đồ áo phông quần lửng quá gối màu đen trên tay, nghe được tiếng đóng cửa liền nhanh chóng mặc vào. Sau đó xuống nhà cùng mọi người ăn tối.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Bình luận facebook