-
Chương 477
Một lượng lớn nguyên tố bị một điểm hấp thụ thì sẽ có hậu quả gì, điều này Sở Thiên rất rõ.
Một khoảng chân không khổng lồ, hậu quả không phải là nổ tung thì sẽ là một cái lốc xoáy, dù là cái nào thì uy lực cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Phụt!" đúng lúc Sở Thiên bay ra khỏi Thần mộ, cả khu Thần mộ của nữ thần Sinh Mệnh bị hấp thụ, tiếp đó là sự xuất hiện của một khoảng trống khổng lồ.
Sở Thiên vội chạy thoát thân nên không chú ý, cũng không có khả năng chú ý, vào khoảnh khắc Thần mộ đổ sụp, linh hồn của Tiểu Bạch đã lao vào bên trong, mà mục tiêu chính là nữ thần Sinh Mệnh!
Sức hút ngang ngược mà thâm hiểm vẫn đang tiếp tục, lờ mờ có thể nhìn thấy một tầng sóng giống như sóng trên mặt nước đang dần mở rộng. Mọi nguyên tố ở nơi nó đi tới đều bị nuốt chửng, đỉnh Tiếp Phong trong chớp mắt đã mất đi một đoạn. Truyện được copy tại
Truyện FULL
Lạp Hy Đức và Đức Khố Lạp bay lên trời, tránh tầng sóng kia, còn Chiến Thần không hổ danh Chiến Thần, biến ra vô số Chiến Thần kích đưa Mã Lý Ngang, Sơn Đốn và cả Thuẫn bay lên trời, đồng thời vẫn có kích kề ở cổ chúng để đảm bảo chúng không có bất cứ hành động nào.
Làn sóng ngày càng mở rộng, cả đỉnh Tiếp thiên đã bị nuốt gọn, nhưng nó vẫn chưa dừng lại, tiến tiếp đến mục tiêu là hơn một vạn Tế Tự xung quanh núi.
Đám người kêu gào "Đả đảo Phất Lạp Địch Nặc!" bỗng chốc chết sững!
"Hắc hắc, vui quá!" chỉ có tiểu Sở Viêm là không hiểu gì, nằm trong lòng Lạp Hy Đức nghịch, nghểnh cổ nói: "Gia gia xương xẩu, ma ma xinh đẹp chạy vào cơ thể của quái thú dọa người rồi!"
Lạp Hy Đức không hiểu Sở Viêm nói gì, nhưng mọi cái lúc này chỉ có Sở Viêm là hiểu, linh hồn của Tiểu Bạch đã đi vào thân thể của Ái Lệ Ti.
Đúng vào lúc mà Tiểu Bạch nhập thể thì làn sóng nuốt chửng mọi thứ đột ngột ngừng lại, dừng đúng trước mặt các Tế Tự, rồi biến mất.
Mọi thứ lại trời yên bể lặng.
Từ trong một nửa ngọn Tiếp Thiên, một bóng người thướt tha chầm chậm bay ra. Mái tóc dài trắng muốt, chiếc áo choàng trắng tinh, làn da óng ánh, gương mặt đẹp thanh tú lúc này thanh khiết đến lạ thường!
"Nữ thần hồi sinh rồi!" Sơn Đốn hét lên, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh ở cổ nổi cuồn cuộn, giống như rơi vào trạng thái phát điên.
An Đông Ni bị tiếng thét của Sơn Đốn đánh thức, gục trên tay Sở Thiên nước mắt dàn giụa, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!"
"Mau thả ta xuống, để ta đi bái kiến nữ thần!" An Đông Ni giãy đạp trong tay Sở Thiên như một đứa trẻ, "Mau lên, còn ngẩn ra đó!"
Nữ thần hồi sinh thật rồi?! Sở Thiên sững mất một lúc. Tuy hắn cũng là Thần tộc, tuy hắn có tư cách không sợ nữ thần, nói không biết bao nhiêu lần câu "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" nhưng khi Ái Lệ Ti sống xuất hiện sờ sờ trước mắt, Sở Thiên vẫn thấy run rẩy.
Chiến Thần mắt dán chặt lấy Mã Lý Ngang và Thuẫn, đầu vẫn không ngoảnh lại: "Ái Lệ Ti miện hạ, đa tạ ơn cứu mạng của miện hạ năm đó!"
Ái Lệ Ti không đáp lại Chiến Thần, cơ thể nữ thần vẫn đang từ từ bay lên cao, rồi hai tay giang ra, ngửa đầu lên, nhắm hai mắt lại, dường như đang hít thở luồng không khí trong lành sau vạn năm.
Sơn Đốn dưới mũi kích của Chiến Thần đã hoàn toàn phát điên, không để ý đến mũi kích sắc nhọn đang kề trên cổ, đứng bật dậy lao về phía trước, dù có đứt đầu cũng phải đi bái kiến nữ thần.
Khảm Phổ dùng cán kích chặn Sơn Đốn lại.
"Thả ta ra, để ta đi bái kiến nữ thần!" Sơn Đốn hét lên điên dại, nhưng đã bị Chiến Thần áp chế không cựa quậy được.
An Đông Ni đập mạnh vào tay Sở Thiên quát: "Đưa ta xuống!"
Sở Thiên hất đầu, nheo mắt cười với nụ cười Thần Côn tiêu chuẩn nhất, nữ thần tỷ tỷ, lần này lão tử phải lôi kéo tỷ rồi.
"Lão sư đợi chút đã, học trò lập tức đưa lão sư đi bái kiến nữ thần đây!" Sở Thiên bay về phía Ái Lệ Ti.
"Dừng lại, không được bay, chúng ta phải đi bộ!" An Đông Ni kéo Sở Thiên lại, "Bảo người kia thả Sơn Đốn ra, bái kiến nữ thần là quyền lợi của tất cả Tế Tự, không ai có tư cách ngăn cản!"
"Khảm Phổ, thả Sơn Đốn ra!" Sở Thiên nói rồi đỡ An Đông Ni hạ cánh xuống đất.
Thoát khỏi bị khống chế, Sơn Đốn ngã dập đầu xuống đất chảy máu, nhưng hắn mặc kệ, lẩy bẩy bò dậy, hai mắt dính chặt lấy Ái Lệ Ti, "Nữ thần tại thượng!"
Ái Lệ Ti cũng không để ý đến Sơn Đốn, vẫn tiếp tục hít luồng khí tức trong lành của dãy Lạc Nhật, một lúc lâu sau mới thu hai tay lại, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Từng bước từng bước một, bước chân Ái Lệ Ti đi về phía Sở Thiên ngày một nhanh, sau mỗi bước chân, mặt đất lại mọc lên những đóa hoa tươi, đến khi Ái Lệ Ti đứng trước mặt Sở Thiên thì đoạn đường cô đi qua đã thành một mảnh đất hoa cỏ tươi thắm.
"Nữ thần tại thượng!" An Đông Ni cúi rạp người, xúc động không nói nên lời.
Sở Thiên thì cười tít mắt nhìn Ái Lệ Ti, nữ thần Sinh Mệnh không cao, chỉ đến vai Sở Thiên, hai bên cứ người ngửa đầu, một người cúi đầu nhìn nhau như vậy.
"Phất Lạp Địch Nặc, mau bái kiến nữ thần!" An Đông Ni quát, tay thì kéo Sở Thiên.
Quỳ bái? Ha ha, Sở Thiên chưa bao giờ có cái thói quen quỳ trước bất kỳ ai.
"Nữ thần ơi, tín đồ trung thành nhất của người, Sơn Đốn đến bái kiến người đây!" cuối cùng Sơn Đốn cũng chạy đến trước mặt nữ thần, hắn quỳ sát rạt xuống mặt đất.
Giống hệt như năm đó các trưởng lão Ám Điện bái kiến Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Các Tế Tự đang chết sững người cũng bừng tỉnh, không ai bảo ai cùng ba quỳ chín dập đầu, sau đó thì xếp hàng theo đẳng cấp chức nghiệp, tập trung xung quanh nữ thần Sinh Mệnh.
Hơn một vạn Tế Tự vây xung quanh Ái Lệ Ti và Sở Thiên, cao cao trên bầu trời chỉ có hai người đứng như vậy.
Sau khi quỳ bái, Sơn Đốn ngẩng phắt dậy, nghiến răng chỉ Sở Thiên, "Nữ thần, con muốn nhận tội với người, con đã không bảo vệ được bí pháp mà người để lại, thuật Thượng cổ Tế Tự đã bị Phất Lạp Địch Nặc giữ riêng cho mình!"
Ái Lệ Ti nhìn Sở Thiên cười, rồi cúi đầu nhìn Sơn Đốn.
Sơn Đốn thấy nữ thần nhìn, người cúi càng thấp hơn, giọng run run, "Nữ thần, nhiều năm nay Phất Lạp Địch Nặc lấy danh nghĩa của người làm điều xằng bậy ở nhân gian, thỉnh cầu người hãy trừng phạt hắn! Nhất định phải bắt tên tội nhân này trả giá cho những tội lỗi của hắn!"
Ái Lệ Ti cười, khẽ lắc đầu như ý bảo: ta không tin, ngươi có bằng chứng không?
"Tội lỗi mà Phất Lạp Địch Nặc phạm phải nhiều không kể xiết, hắn không những khống chế Giáo Đình giả truyền Thần Dụ, còn tự ý dùng danh nghĩa của người biên soạn Ngữ Lục, mục đích lừa gạt mọi người, Người xem, đây chính là bằng chứng!"
Sơn Đốn cẩn thận lấy từ trong người ra quyển "Nữ thần ngữ lục" mà Sở Thiên viết bừa, còn cả mấy tờ giấy rách bươm kia, giơ lên đầu một cách cung kính, "Xin nữ thần hãy trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc!"
"Xin nữ thần hãy trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc!" hơn một vạn Tế Tự đồng thanh, thanh thế rung chuyển trời đất.
Ái Lệ Ti cầm lấy "Nữ thần ngữ lục", lật vài trang xem qua, bình tĩnh nói: "Những lời này là do ta nói!"
Sơn Đốn sững sờ, gương mặt đỏ au đột ngột chuyển sang xanh ngắt, nhìn nữ thần với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại nhìn Sở Thiên, sau đó thì vội vàng nói: "Nữ thần, Phất Lạp Địch Nặc còn giữ riêng cho mình thuật Thượng cổ Tế Tự!"
"Thuật Thượng cổ Tế Tự là ta ban cho Phất Lạp Địch Nặc, chỉ ban cho mình hắn!" Ái Lệ Ti ném quyển "Nữ thần ngữ lục xuống đất, cũng không nhìn mấy tờ giấy rách kia, nhìn mấy vạn Tế Tự đang quỳ bái, giọng nói thần thánh cao nhã cất lên, "Vì chỉ có một mình Phất Lạp Địch Nặc là xứng đáng với bí pháp của ta!"
"Sao… sao có thể như vậy được?" Sơn Đốn mặt cắt không còn hột máu, trắng toát đến phát sợ.
"Với danh nghĩa của Sáng Thế Phụ Thần…" Ái Lệ Ti đặt một tay lên vai Sở Thiên, "Ta, nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti, thay mặt phụ thân - Thần Sáng Thế hạ Thần Dụ, mọi điều Phất Lạp Địch Nặc nói là Thần Dụ của ta, cũng là Thần Dụ của Sáng Thế Phụ Thần!"
Sơn Đốn đứng bật dậy, "Người lừa ta, các người lừa ta, Phất Lạp Địch Nặc không thể thay mặt cho người, càng không thể thay mặt Sáng Thế Phụ Thần! Không thể…"
"Có gì mà không thể?!" Ái Lệ Ti cười ý vị, cánh tay đặt trên vai Sở Thiên bỗng quàng qua cổ Sở Thiên, kiễng chân, nhẹ hôn lên trán Sở Thiên một cái, "Còn nữa, Phất Lạp Địch Nặc là tướng công của ta!"
Phịch, An Đông Ni ngã lăn ra đất, hàng chục người trong số hơn một vạn Tế Tự bất tỉnh.
"Ha ha…." Sơn Đốn cười điên cuồng, tay chỉ trỏ tứ phía, "Các ngươi lừa ta! Tất cả đều lừa ta… Ta không tin ai hết, ta phải đi tìm nữ thần, ta muốn nữ thần trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc…"
Bịch, Sơn Đốn vấp ngã, lập cập bò dậy, đầu rách máu chảy, hai mắt đờ đẫn tìm kiếm khắp nơi, "Ta muốn xin nữ thần trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc…"
Sơn Đốn phát điên rồi.
Từ lúc nữ thần mở miệng nói thì Sở Thiên đã chết sững, giọng nói này thật quá quen thuộc!
"Tiểu… Bạch?" Sở Thiên hỏi ngơ ngẩn.
Ái Lệ Ti mặt bỗng biến sắc mặt, yếu ớt dựa vào vai Sở Thiên, nói nhỏ: "Những cái ta có thể làm cho ngươi đều làm rồi, mau, không kịp mất, mau bảo Chiến Thần giết ta đi!"
…………
Ở trên trời, Lạp Hy Đức cũng bối rối, Ái Lệ Ti thành lão bà của Phất Lạp Địch Nặc, cái tin này thật có thể dọa chết người.
Nhưng tiểu Sở Viêm thì vẫn tỉnh táo, tiểu Sở Viêm khóc: "Gia gia xương xẩu, ma ma xinh đẹp đánh nhau với quái thú, sắp thua rồi!"
Lạp Hy Đức coi như hiểu được chút ít, cuống cuồng nói: "Mạt Khắc Nhĩ, ý con là Tiểu Bạch đang tranh cơ thể với một linh hồn khác?!"
Tiểu Sở Viêm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Phất Lạp Địch Nặc, trong thân thể Ái Lệ Ti có hai linh hồn! Một là Tiểu Bạch, nó sắp không giữ được rồi!" Lạp Hy Đức tụ khí truyền tin cho Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, thần sắc Ái Lệ Ti lúc này đã để lộ ra sự đau đớn.
"Mau giết ta đi, đánh vào đầu! Không cần sợ, ta không dễ chết thế đâu!" giọng nói của Tiểu Bạch đã yếu đi nhiều, "Muội muội ta sắp ra rồi!"
Sở Thiên sao có thể nỡ ra tay cơ chứ?!
Đúng lúc Sở Thiên đang do dự thì quyền khống chế thân thể Ái Lệ Ti đã đổi chủ. Ái Lệ Ti ngẩng đầu lên, tay tóm lấy yết hầu Sở Thiên, đầu tiên là vận Thần Lực chứng minh rằng mình có khả năng giết chết Sở Thiên, rồi cười: "Hi hi, anh rể thân mến, cảm ơn đã hồi sinh cho ta! Tiểu muội Cáp Địch Tư xin cảm ơn!"
Cáp Địch Tư? Muội muội của Tiểu Bạch? Thế còn Tiểu Bạch?... Lão bà của ta là nữ thần sao?
Một khoảng chân không khổng lồ, hậu quả không phải là nổ tung thì sẽ là một cái lốc xoáy, dù là cái nào thì uy lực cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Phụt!" đúng lúc Sở Thiên bay ra khỏi Thần mộ, cả khu Thần mộ của nữ thần Sinh Mệnh bị hấp thụ, tiếp đó là sự xuất hiện của một khoảng trống khổng lồ.
Sở Thiên vội chạy thoát thân nên không chú ý, cũng không có khả năng chú ý, vào khoảnh khắc Thần mộ đổ sụp, linh hồn của Tiểu Bạch đã lao vào bên trong, mà mục tiêu chính là nữ thần Sinh Mệnh!
Sức hút ngang ngược mà thâm hiểm vẫn đang tiếp tục, lờ mờ có thể nhìn thấy một tầng sóng giống như sóng trên mặt nước đang dần mở rộng. Mọi nguyên tố ở nơi nó đi tới đều bị nuốt chửng, đỉnh Tiếp Phong trong chớp mắt đã mất đi một đoạn. Truyện được copy tại
Truyện FULL
Lạp Hy Đức và Đức Khố Lạp bay lên trời, tránh tầng sóng kia, còn Chiến Thần không hổ danh Chiến Thần, biến ra vô số Chiến Thần kích đưa Mã Lý Ngang, Sơn Đốn và cả Thuẫn bay lên trời, đồng thời vẫn có kích kề ở cổ chúng để đảm bảo chúng không có bất cứ hành động nào.
Làn sóng ngày càng mở rộng, cả đỉnh Tiếp thiên đã bị nuốt gọn, nhưng nó vẫn chưa dừng lại, tiến tiếp đến mục tiêu là hơn một vạn Tế Tự xung quanh núi.
Đám người kêu gào "Đả đảo Phất Lạp Địch Nặc!" bỗng chốc chết sững!
"Hắc hắc, vui quá!" chỉ có tiểu Sở Viêm là không hiểu gì, nằm trong lòng Lạp Hy Đức nghịch, nghểnh cổ nói: "Gia gia xương xẩu, ma ma xinh đẹp chạy vào cơ thể của quái thú dọa người rồi!"
Lạp Hy Đức không hiểu Sở Viêm nói gì, nhưng mọi cái lúc này chỉ có Sở Viêm là hiểu, linh hồn của Tiểu Bạch đã đi vào thân thể của Ái Lệ Ti.
Đúng vào lúc mà Tiểu Bạch nhập thể thì làn sóng nuốt chửng mọi thứ đột ngột ngừng lại, dừng đúng trước mặt các Tế Tự, rồi biến mất.
Mọi thứ lại trời yên bể lặng.
Từ trong một nửa ngọn Tiếp Thiên, một bóng người thướt tha chầm chậm bay ra. Mái tóc dài trắng muốt, chiếc áo choàng trắng tinh, làn da óng ánh, gương mặt đẹp thanh tú lúc này thanh khiết đến lạ thường!
"Nữ thần hồi sinh rồi!" Sơn Đốn hét lên, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh ở cổ nổi cuồn cuộn, giống như rơi vào trạng thái phát điên.
An Đông Ni bị tiếng thét của Sơn Đốn đánh thức, gục trên tay Sở Thiên nước mắt dàn giụa, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!"
"Mau thả ta xuống, để ta đi bái kiến nữ thần!" An Đông Ni giãy đạp trong tay Sở Thiên như một đứa trẻ, "Mau lên, còn ngẩn ra đó!"
Nữ thần hồi sinh thật rồi?! Sở Thiên sững mất một lúc. Tuy hắn cũng là Thần tộc, tuy hắn có tư cách không sợ nữ thần, nói không biết bao nhiêu lần câu "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" nhưng khi Ái Lệ Ti sống xuất hiện sờ sờ trước mắt, Sở Thiên vẫn thấy run rẩy.
Chiến Thần mắt dán chặt lấy Mã Lý Ngang và Thuẫn, đầu vẫn không ngoảnh lại: "Ái Lệ Ti miện hạ, đa tạ ơn cứu mạng của miện hạ năm đó!"
Ái Lệ Ti không đáp lại Chiến Thần, cơ thể nữ thần vẫn đang từ từ bay lên cao, rồi hai tay giang ra, ngửa đầu lên, nhắm hai mắt lại, dường như đang hít thở luồng không khí trong lành sau vạn năm.
Sơn Đốn dưới mũi kích của Chiến Thần đã hoàn toàn phát điên, không để ý đến mũi kích sắc nhọn đang kề trên cổ, đứng bật dậy lao về phía trước, dù có đứt đầu cũng phải đi bái kiến nữ thần.
Khảm Phổ dùng cán kích chặn Sơn Đốn lại.
"Thả ta ra, để ta đi bái kiến nữ thần!" Sơn Đốn hét lên điên dại, nhưng đã bị Chiến Thần áp chế không cựa quậy được.
An Đông Ni đập mạnh vào tay Sở Thiên quát: "Đưa ta xuống!"
Sở Thiên hất đầu, nheo mắt cười với nụ cười Thần Côn tiêu chuẩn nhất, nữ thần tỷ tỷ, lần này lão tử phải lôi kéo tỷ rồi.
"Lão sư đợi chút đã, học trò lập tức đưa lão sư đi bái kiến nữ thần đây!" Sở Thiên bay về phía Ái Lệ Ti.
"Dừng lại, không được bay, chúng ta phải đi bộ!" An Đông Ni kéo Sở Thiên lại, "Bảo người kia thả Sơn Đốn ra, bái kiến nữ thần là quyền lợi của tất cả Tế Tự, không ai có tư cách ngăn cản!"
"Khảm Phổ, thả Sơn Đốn ra!" Sở Thiên nói rồi đỡ An Đông Ni hạ cánh xuống đất.
Thoát khỏi bị khống chế, Sơn Đốn ngã dập đầu xuống đất chảy máu, nhưng hắn mặc kệ, lẩy bẩy bò dậy, hai mắt dính chặt lấy Ái Lệ Ti, "Nữ thần tại thượng!"
Ái Lệ Ti cũng không để ý đến Sơn Đốn, vẫn tiếp tục hít luồng khí tức trong lành của dãy Lạc Nhật, một lúc lâu sau mới thu hai tay lại, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Từng bước từng bước một, bước chân Ái Lệ Ti đi về phía Sở Thiên ngày một nhanh, sau mỗi bước chân, mặt đất lại mọc lên những đóa hoa tươi, đến khi Ái Lệ Ti đứng trước mặt Sở Thiên thì đoạn đường cô đi qua đã thành một mảnh đất hoa cỏ tươi thắm.
"Nữ thần tại thượng!" An Đông Ni cúi rạp người, xúc động không nói nên lời.
Sở Thiên thì cười tít mắt nhìn Ái Lệ Ti, nữ thần Sinh Mệnh không cao, chỉ đến vai Sở Thiên, hai bên cứ người ngửa đầu, một người cúi đầu nhìn nhau như vậy.
"Phất Lạp Địch Nặc, mau bái kiến nữ thần!" An Đông Ni quát, tay thì kéo Sở Thiên.
Quỳ bái? Ha ha, Sở Thiên chưa bao giờ có cái thói quen quỳ trước bất kỳ ai.
"Nữ thần ơi, tín đồ trung thành nhất của người, Sơn Đốn đến bái kiến người đây!" cuối cùng Sơn Đốn cũng chạy đến trước mặt nữ thần, hắn quỳ sát rạt xuống mặt đất.
Giống hệt như năm đó các trưởng lão Ám Điện bái kiến Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Các Tế Tự đang chết sững người cũng bừng tỉnh, không ai bảo ai cùng ba quỳ chín dập đầu, sau đó thì xếp hàng theo đẳng cấp chức nghiệp, tập trung xung quanh nữ thần Sinh Mệnh.
Hơn một vạn Tế Tự vây xung quanh Ái Lệ Ti và Sở Thiên, cao cao trên bầu trời chỉ có hai người đứng như vậy.
Sau khi quỳ bái, Sơn Đốn ngẩng phắt dậy, nghiến răng chỉ Sở Thiên, "Nữ thần, con muốn nhận tội với người, con đã không bảo vệ được bí pháp mà người để lại, thuật Thượng cổ Tế Tự đã bị Phất Lạp Địch Nặc giữ riêng cho mình!"
Ái Lệ Ti nhìn Sở Thiên cười, rồi cúi đầu nhìn Sơn Đốn.
Sơn Đốn thấy nữ thần nhìn, người cúi càng thấp hơn, giọng run run, "Nữ thần, nhiều năm nay Phất Lạp Địch Nặc lấy danh nghĩa của người làm điều xằng bậy ở nhân gian, thỉnh cầu người hãy trừng phạt hắn! Nhất định phải bắt tên tội nhân này trả giá cho những tội lỗi của hắn!"
Ái Lệ Ti cười, khẽ lắc đầu như ý bảo: ta không tin, ngươi có bằng chứng không?
"Tội lỗi mà Phất Lạp Địch Nặc phạm phải nhiều không kể xiết, hắn không những khống chế Giáo Đình giả truyền Thần Dụ, còn tự ý dùng danh nghĩa của người biên soạn Ngữ Lục, mục đích lừa gạt mọi người, Người xem, đây chính là bằng chứng!"
Sơn Đốn cẩn thận lấy từ trong người ra quyển "Nữ thần ngữ lục" mà Sở Thiên viết bừa, còn cả mấy tờ giấy rách bươm kia, giơ lên đầu một cách cung kính, "Xin nữ thần hãy trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc!"
"Xin nữ thần hãy trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc!" hơn một vạn Tế Tự đồng thanh, thanh thế rung chuyển trời đất.
Ái Lệ Ti cầm lấy "Nữ thần ngữ lục", lật vài trang xem qua, bình tĩnh nói: "Những lời này là do ta nói!"
Sơn Đốn sững sờ, gương mặt đỏ au đột ngột chuyển sang xanh ngắt, nhìn nữ thần với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại nhìn Sở Thiên, sau đó thì vội vàng nói: "Nữ thần, Phất Lạp Địch Nặc còn giữ riêng cho mình thuật Thượng cổ Tế Tự!"
"Thuật Thượng cổ Tế Tự là ta ban cho Phất Lạp Địch Nặc, chỉ ban cho mình hắn!" Ái Lệ Ti ném quyển "Nữ thần ngữ lục xuống đất, cũng không nhìn mấy tờ giấy rách kia, nhìn mấy vạn Tế Tự đang quỳ bái, giọng nói thần thánh cao nhã cất lên, "Vì chỉ có một mình Phất Lạp Địch Nặc là xứng đáng với bí pháp của ta!"
"Sao… sao có thể như vậy được?" Sơn Đốn mặt cắt không còn hột máu, trắng toát đến phát sợ.
"Với danh nghĩa của Sáng Thế Phụ Thần…" Ái Lệ Ti đặt một tay lên vai Sở Thiên, "Ta, nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti, thay mặt phụ thân - Thần Sáng Thế hạ Thần Dụ, mọi điều Phất Lạp Địch Nặc nói là Thần Dụ của ta, cũng là Thần Dụ của Sáng Thế Phụ Thần!"
Sơn Đốn đứng bật dậy, "Người lừa ta, các người lừa ta, Phất Lạp Địch Nặc không thể thay mặt cho người, càng không thể thay mặt Sáng Thế Phụ Thần! Không thể…"
"Có gì mà không thể?!" Ái Lệ Ti cười ý vị, cánh tay đặt trên vai Sở Thiên bỗng quàng qua cổ Sở Thiên, kiễng chân, nhẹ hôn lên trán Sở Thiên một cái, "Còn nữa, Phất Lạp Địch Nặc là tướng công của ta!"
Phịch, An Đông Ni ngã lăn ra đất, hàng chục người trong số hơn một vạn Tế Tự bất tỉnh.
"Ha ha…." Sơn Đốn cười điên cuồng, tay chỉ trỏ tứ phía, "Các ngươi lừa ta! Tất cả đều lừa ta… Ta không tin ai hết, ta phải đi tìm nữ thần, ta muốn nữ thần trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc…"
Bịch, Sơn Đốn vấp ngã, lập cập bò dậy, đầu rách máu chảy, hai mắt đờ đẫn tìm kiếm khắp nơi, "Ta muốn xin nữ thần trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc…"
Sơn Đốn phát điên rồi.
Từ lúc nữ thần mở miệng nói thì Sở Thiên đã chết sững, giọng nói này thật quá quen thuộc!
"Tiểu… Bạch?" Sở Thiên hỏi ngơ ngẩn.
Ái Lệ Ti mặt bỗng biến sắc mặt, yếu ớt dựa vào vai Sở Thiên, nói nhỏ: "Những cái ta có thể làm cho ngươi đều làm rồi, mau, không kịp mất, mau bảo Chiến Thần giết ta đi!"
…………
Ở trên trời, Lạp Hy Đức cũng bối rối, Ái Lệ Ti thành lão bà của Phất Lạp Địch Nặc, cái tin này thật có thể dọa chết người.
Nhưng tiểu Sở Viêm thì vẫn tỉnh táo, tiểu Sở Viêm khóc: "Gia gia xương xẩu, ma ma xinh đẹp đánh nhau với quái thú, sắp thua rồi!"
Lạp Hy Đức coi như hiểu được chút ít, cuống cuồng nói: "Mạt Khắc Nhĩ, ý con là Tiểu Bạch đang tranh cơ thể với một linh hồn khác?!"
Tiểu Sở Viêm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Phất Lạp Địch Nặc, trong thân thể Ái Lệ Ti có hai linh hồn! Một là Tiểu Bạch, nó sắp không giữ được rồi!" Lạp Hy Đức tụ khí truyền tin cho Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, thần sắc Ái Lệ Ti lúc này đã để lộ ra sự đau đớn.
"Mau giết ta đi, đánh vào đầu! Không cần sợ, ta không dễ chết thế đâu!" giọng nói của Tiểu Bạch đã yếu đi nhiều, "Muội muội ta sắp ra rồi!"
Sở Thiên sao có thể nỡ ra tay cơ chứ?!
Đúng lúc Sở Thiên đang do dự thì quyền khống chế thân thể Ái Lệ Ti đã đổi chủ. Ái Lệ Ti ngẩng đầu lên, tay tóm lấy yết hầu Sở Thiên, đầu tiên là vận Thần Lực chứng minh rằng mình có khả năng giết chết Sở Thiên, rồi cười: "Hi hi, anh rể thân mến, cảm ơn đã hồi sinh cho ta! Tiểu muội Cáp Địch Tư xin cảm ơn!"
Cáp Địch Tư? Muội muội của Tiểu Bạch? Thế còn Tiểu Bạch?... Lão bà của ta là nữ thần sao?
Bình luận facebook