-
Chương 478
Tình hình thay đổi đột ngột, hàng vạn Tế Tự bối rối, An Đông Ni thì vẫn chưa tỉnh, còn Chiến Thần và Lạp Hy Đức vì Sở Thiên bị bắt nên không dám manh động.
"Ngươi là Tử Thần Cáp Địch Tư?" Sở Thiên cố gắng kìm nén sự kinh hoàng, nheo mắt cười: "Hà hà, vậy thì là người một nhà rồi!"
"Đương nhiên là người cùng nhà, ta và Ái Lệ Ti là tỷ muội song sinh, vậy thì ngươi là anh rể của ta rồi! Hi!" Cáp Địch Tư nhìn xung quanh cười: "Đám người thường này thật ngu xuẩn, lại coi ta là Ái Lệ Ti! Còn khổ sở hồi sinh cho ta!"
"Ngươi không phải nữ thần Sinh Mệnh?" An Đông Ni tỉnh lại một chút, giận dữ: "Ngươi dám chiếm giữ thân thể của nữ thần?!"
"Không được nói xằng bậy nha! Ta không hề cướp thân thể của tỷ tỷ!" Cáp Địch Tư cười, "Là năm đó tỷ tỷ đã dùng thân thể của mình phong ấn ta!" nói rồi Cáp Địch Tư ngửa mặt lên trời, "Ài, tỷ tỷ cũng thật lợi hại, vì để phong ấn ta mà không tiếc dùng chính cơ thể mình làm Thần Khí. Kết quả là tỷ ấy không có nhà mà về, đành để linh hồn mình vào thân thể của vật nuôi!"
Sở Thiên kinh ngạc, thì ra Tiểu Bạch là thú nuôi của Ái Lệ Ti. Chắc là được Nguyệt Thần tặng. Có điều An Cát Lệ Na đáng lẽ hải biết chuyện nữ thần Sinh Mệnh bị biến thành Lan Nguyệt Thú, nếu không thì đã không có chuyện giúp Sở Thiên.
"Đã hiểu chưa, anh rể?!" Cáp Địch Tư cười: "Thật là nguy hiểm, vừa rồi tỷ tỷ lại dùng linh hồn bản nguyên mà Phụ Thần ban cho giành cơ thể với ta, suýt chút nữa thì không giành được với tỷ ấy rồi!"
Nói rồi, Cáp Địch Tư hét lên trời, "Khảm Phổ, thả Mã Lý Ngang ra!"
Mã Lý Ngang mừng rỡ: "Miện hạ, thì ra là miện hạ! Ha ha, Thượng Vị Mã Lý Ngang xin báo cáo với miện hạ!"
Chiến Thần không biết phải làm thế nào, đầu hắn bắt đầu cảm thấy đau nhói, nhưng Chiến Thần vẫn nhớ mệnh lệnh của Sở Thiên, vẫn kiên trì canh chừng hai con tin trong tay.
Không thấy Chiến Thần có động tĩnh gì, Cáp Địch Tư cười nhạt, "Anh rể, lệnh cho Chiến Thần thả Mã Lý Ngang ra! Ừm, không thả cũng được thôi, chúng ta đấu thử xem ta giết ngươi trước hay Chiến Thần giết Mã Lý Ngang trước! Dù sao Mã Lý Ngang cũng chỉ là một Thượng Vị Thần, có chết cũng không đáng tiếc!"
Mã Lý Ngang không hề lạ với phong cách hành sự mặc kệ thủ hạ này của Cáp Địch Tư, mà ngược lại vui mừng nói: "Miện hạ, chỉ cần miện hạ không sao là được rồi, chúng ta vốn định cướp nữ thần Sinh Mệnh mà! Ha ha, không ngờ chôn dưới đó lại là linh hồn của miện hạ!"
"Tiểu Bạch thế nào rồi??" Sở Thiên hỏi lạnh tanh.
"Tiểu Bạch? Ồ, là tỷ tỷ Ái Lệ Ti của ta phải không?" Cáp Địch Tư nhếch mép cười, "Yên tâm, ta và tỷ ấy đều được Phụ Thần ban phúc, không có gì có thể giết tỷ ấy đâu, ta cũng không thể! Có điều… Ta có thể phong ấn tỷ ấy ở trong cơ thể này mãi mãi!"
Không chết là được rồi! Sở Thiên thầm thở phào, lấy lại bình tĩnh tiếp tục chiến đấu với Tử Thần.
"Lão sư rời khỏi đây trước đi! Không cần quan tâm đến học trò!" Sở Thiên nói.
An Đông Ni đứng dậy, biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, chần chừ một chút rồi quay người bay lên trời đến bên cạnh Lạp Hy Đức.
Tử Thần không chặn An Đông Ni, một con tin tốt như vậy lại, có lẽ sau khi hồi sinh không có nhiều sức mạnh, không đủ để đồng thời khống chế hai người, Sở Thiên cười, "Tử Thần miện hạ còn lại bao nhiêu sức mạnh?"
Tử Thần cười: "Đủ để giết ngươi!"
Miệng thì cười nhưng trong lòng Tử Thần đang nguyền rủa An Đông Ni, cô ta và Ái Lệ Ti là tỷ muội song sinh, kết cấu cơ thể gần như tương đồng, vì thế Tử Thần dùng cơ thể này thì có khả năng hồi phục thực lực. Nhưng khi cô ta đang khổ sở hồi phục được một chút thì An Đông Ni lại cầu nguyện với thân thể nữ thần Sinh Mệnh, mà khi đó thì Tử Thần lại chưa khống chế hoàn toàn được cơ thể này…
Nghĩ đến đây, Tử Thần siết tay mạnh hơn, hét lên: "Bảo Chiến Thần thả Mã Lý Ngang ra!"
"Nếu ta không thả ngươi sẽ giết ta sao?" Sở Thiên ung dung, "Chắc chắn ngươi sẽ không nỡ giết ta! Vừa rồi ta đã chứng minh với ngươi rồi, ta có thể chữa khỏi vết thương cấp Thần Vương! Hà hà, ngươi muốn hồi phục sức mạnh càng nhanh càng tốt, thì phải dựa vào ta! Vì thế lựa chọn tốt nhất của ngươi bây giờ là bắt ta đi! Nhưng đáng tiếc là nếu ngươi muốn thoát khỏi tay Chiến Thần thì nhất định phải mượn sức mạnh không gian của Thuẫn! Cho nên chúng ta chẳng ai làm gì được ai!"
"Ai ya, tỷ tỷ ta được gả cho một người thật là thông minh!" Tử Thần cười.
"Cáp Địch Tư muội muội… ta gọi ngươi là muội muội không sai chứ?! Hà hà, ngươi đã ở trong quan tài hơn vạn năm này, tình hình ngoài này hiểu được bao nhiêu?"
Đúng là Tử Thần không biết được nhiều, linh hồn của cô ta chỉ có thể xem xét mọi thứ bên trong mộ địa.
"Nhìn ngươi là biết không hiểu nhiều về bên ngoài rồi!" Sở Thiên cười: "Ngươi xem ta giống ai?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn
Tử Thần hạ giọng: "Tư Đặc Ân, hà hà, không phải ngươi muốn nói là ngươi chính là Tư Đặc Ân đấy chứ?!" nói rồi Tử Thần quát: "Khảm Phổ, tại sao ngươi nghe theo kẻ này? Hắn là Thần Hoàng giả! Đừng quên ta là ngươi cuối cùng gặp Tư Đặc Ân. Thả Mã Lý Ngang ra! Ta sẽ cho ngươi biết chỗ của Thần Hoàng!"
Nghe Tử Thần quát, đang trong mớ hỗn loạn Chiến Thần bỗng trở nên tỉnh táo: "Cáp Địch Tư ngươi đừng hòng lừa ta! Đây chính là Thần Hoàng, không thể sai được!"
Sở Thiên cười: "Có biết tại sao Chiến Thần tin chắc ta là Tư Đặc Ân không?"
Tử Thần bỗng có một dự cảm không tốt. Đây không chỉ là một loại linh cảm, mà là vì kỹ mà Sáng Thế Phụ Thần ban cho cô ta - có nguy hiểm!"
"Keng!" Lưỡi đao Phán Quyết bỗng bật ra từ chiếc nhẫn của Sở Thiên, ánh đao tím lóe lên, Tử Thần hoảng hốt, Sở Thiên sử dụng Thời Gian Thuận Lưu, một giây sau hắn đã thoát khỏi tay Tử Thần.
"Ngươi có thể điều khiển Lưỡi đao Phán Quyết?!" Cáp Địch Tư tái mặt.
"Chưa hoàn toàn, không sợ nói thật với ngươi, bốn thức đầu tiên của Long Hoàng Lĩnh Vực ta có thể sử dụng rồi nhưng muốn dùng Toái Thời Long Ấn thì… hà hà, hơi khó!"
Ánh sáng thanh đao màu tím, Thần Lực màu đỏ tươi, Sở Thiên đã thăng cấp lên Cao Vị Thần!
Bảy năm, Sở Thiên từ một người bình thường thăng cấp lên Cao Vị Thần, không ai biết nguyên nhân của tốc độ nhanh đến chóng mặt ấy. Ngay Sở Thiên cũng chỉ rõ một chuyện, đó là sau khi hắn dùng Toái Thời Long Ấn, thân thể bị rút sạch sức lực, sau đó thì Thần Lực mới sinh ra cứ tăng lên điên cuồng!
"Chỉ là Cao Vị Thần thôi!" Cáp Địch Tư khinh bỉ, vừa rồi không phải cô ta sợ Cao Vị Thần, mà là sợ yêu đao Phán Quyết, "Ta muốn xem xem ngươi có thể dùng được mấy phần thực lực của Lưỡi đao Phán Quyết!"
Tử Thần tuy yếu đi nhiều nhưng vẫn còn lại vài phần thực lực.
"Mấy phần ta không biết, nhưng ta biết sáu ngôi sao nhỏ này dùng thế nào!" Sở Thiên không liều mạng với Tử Thần, Thời Gian Thuận Lưu tăng tốc điên cuồng, Sở Thiên nghiêng mình nhẹ nhàng tránh cú đấm của Tử Thần, đồng thời truyền Thần Lực vào sáu ngôi sao trên Lưỡi đao Phán Quyết.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Sau sáu tiếng nổ vang trời, sáu ngôi sao trên Lưỡi đao Phán Quyết bắt đầu lóe sáng, ánh sáng muôn màu sắc bắn ra khắp nơi.
"Lục Ngự Tỏa Hồn Trận đáng chết!" Tử Thần từ bỏ Sở Thiên, quay người bỏ chạy. Lục Ngự Tỏa Hồn Trận trong tay Sở Thiên có uy lực kém xa khi Tư Đặc Ân dùng, nhưng tiếc là Tử Thần hiện nay cũng không phải Thần Vương trước đây mà là một Thần tộc bình thường ngay Lĩnh Vực cũng khó lòng sử dụng.
Sở Thiên cũng không đuổi theo Tử Thần mà hét: "Khảm Phổ, giết chúng đi, giết Thuẫn trước!"
Chiến Thần đâm thẳng cổ Thuẫn, rồi đột ngột dừng lại.
"Á!!" Chiến Thần ngửa đầu ra kêu lên thảm thiết, bệnh cũ của hắn lại tái phát trong thời khắc quan trọng này!
Mã Lý Ngang thoát mạng nhưng Thuẫn thì đã sống dở chết dở. Mã Lý Ngang cũng mặc kệ sự sống chết của hắn, nhân cơ hội Chiến Thần đang bị thế kia hét lên với Thuẫn: "Khốn kiếp, ngươi mở thông đạo đã rồi hãy chết!"
Thuẫn một tay ôm vết thương trên cổ, một tay mở ra không gian hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Một cái hang đen ngòm xuất hiện trên bầu trời, Lạp Hy Đức ôm tiểu Sở Viêm vội vã tránh đi, còn Đức Khố Lạp muốn xông lên ngăn chặn nhưng lại có một tiếng nổ "uỳnh", lại quay về.
"Là các ngươi! Ha ha, các ngươi chưa chết?" Tử Thần cười lớn, "Phất Lạp Địch Nặc, ngoan ngoan theo ta đi!"
Năm đó bảy vị Thần bao vây tấn công núi Phán Quyết, bốn Thú Thần, ba Nhân Thần, Tử Thần chạy trốn. Ngoài ra còn có hai Hắc Ám Chủ Thần bị giam ở Biển Cấm. Đáng tiếc, giờ sức mạnh của Biển Cấm yếu ớt, không có thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư gia cố lồng giam, ngay Thuẫn cũng có thể trốn ra. Thế thì hai Chủ Thần không có Không Gian Thần Lực trợ giúp thoát được thì có gì là không thể?!
Hai bóng người đi ra từ Không Gian thông đạo. Bị giam vạn năm, sức mạnh bị giảm sút nghiêm trọng, nhưng dù gì thì họ cũng là Chủ Thần!
Mã Lý Ngang hét: "Tin tức của chúng ta sai rồi! Linh hồn bên trong thân thể của Ái Lệ Ti là Tử Thần miện hạ!"
"Tử Thần tại thượng! Hai vị Hắc Ám Chủ Thần nghe được tin mừng ngoài mong đợi.
Sở Thiên hốt hoảng, Chiến Thần phát bệnh không sớm không muộn, lại nhằm ngay lúc này mà tái phát, "Hai vị lão gia, bảo vệ Mạt Khắc Nhĩ đi trước đi!" nói rồi Sở Thiên giương đao đuổi theo Tử Thần.
"Đừng lo cho ta, bắt lấy đứa bé kia!" tình thế thay đổi, Tử Thần sợ Lưỡi đao Phán Quyết, chạy tháo mạng khỏi sự truy kích của Sở Thiên.
Hai Hắc Ám Chủ Thần nhìn nhau một cái, một đi cứu Tử Thần, còn lại đi bắt tiểu Sở Viêm.
Lúc ấy, lời dặn của Sở Thiên trước khi vào Thần mộ đã phát huy tác dụng, A Mạt Kỳ với đá liên lạc lúc nào cũng mở cuối cùng cũng đem cao thủ gia tộc đến.
Ở vị trí là đỉnh Tiếp Thiên trước đây, Không Gian thông đạo của A Mạt Kỳ mở ra, người đầu tiên xông ra là Phượng Hoàng Thần Bác Đức!
"Phất Lạp Địch Nặc, Tử Thần giao cho ngươi!" Phượng Hoàng Thần Bác Đức biến thành một đám lửa vụt đến trước mặt chặn một Hắc Ám Chủ Thần cho Sở Thiên.
"Ông chủ, ta đến muộn!" A Mạt Kỳ ở ngay sau lưng Bác Đức.
"Đến là tốt rồi!" Sở Thiên tiếp tục truy kích Tử Thần, "Những kẻ khác mặc kệ, nhất định phải bắt được hắn!"
A Mạt Kỳ gật đầu, giang hai tay ra mở một thông đạo trên bầu trời. Đáng lẽ hắn đến lâu rồi nhưng lại lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ Đại Địa Phụ Thần, cuối cùng thì Đại Địa Phụ Thần cũng đồng ý rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, nhưng mà…
"Con mẹ nó tên nào dám bắt nạt huynh đệ của Nam Hải Nhất Phiến Lục ta? Mau báo danh!" cơ thể tròn trịa của Khách Thu Sa chắn trước Hắc Ám Chủ Thần còn lại, uống một ngụm rượu, móc móc ngón tay, "Ta không giết tiểu bối vô danh!"
"Ngươi là Tử Thần Cáp Địch Tư?" Sở Thiên cố gắng kìm nén sự kinh hoàng, nheo mắt cười: "Hà hà, vậy thì là người một nhà rồi!"
"Đương nhiên là người cùng nhà, ta và Ái Lệ Ti là tỷ muội song sinh, vậy thì ngươi là anh rể của ta rồi! Hi!" Cáp Địch Tư nhìn xung quanh cười: "Đám người thường này thật ngu xuẩn, lại coi ta là Ái Lệ Ti! Còn khổ sở hồi sinh cho ta!"
"Ngươi không phải nữ thần Sinh Mệnh?" An Đông Ni tỉnh lại một chút, giận dữ: "Ngươi dám chiếm giữ thân thể của nữ thần?!"
"Không được nói xằng bậy nha! Ta không hề cướp thân thể của tỷ tỷ!" Cáp Địch Tư cười, "Là năm đó tỷ tỷ đã dùng thân thể của mình phong ấn ta!" nói rồi Cáp Địch Tư ngửa mặt lên trời, "Ài, tỷ tỷ cũng thật lợi hại, vì để phong ấn ta mà không tiếc dùng chính cơ thể mình làm Thần Khí. Kết quả là tỷ ấy không có nhà mà về, đành để linh hồn mình vào thân thể của vật nuôi!"
Sở Thiên kinh ngạc, thì ra Tiểu Bạch là thú nuôi của Ái Lệ Ti. Chắc là được Nguyệt Thần tặng. Có điều An Cát Lệ Na đáng lẽ hải biết chuyện nữ thần Sinh Mệnh bị biến thành Lan Nguyệt Thú, nếu không thì đã không có chuyện giúp Sở Thiên.
"Đã hiểu chưa, anh rể?!" Cáp Địch Tư cười: "Thật là nguy hiểm, vừa rồi tỷ tỷ lại dùng linh hồn bản nguyên mà Phụ Thần ban cho giành cơ thể với ta, suýt chút nữa thì không giành được với tỷ ấy rồi!"
Nói rồi, Cáp Địch Tư hét lên trời, "Khảm Phổ, thả Mã Lý Ngang ra!"
Mã Lý Ngang mừng rỡ: "Miện hạ, thì ra là miện hạ! Ha ha, Thượng Vị Mã Lý Ngang xin báo cáo với miện hạ!"
Chiến Thần không biết phải làm thế nào, đầu hắn bắt đầu cảm thấy đau nhói, nhưng Chiến Thần vẫn nhớ mệnh lệnh của Sở Thiên, vẫn kiên trì canh chừng hai con tin trong tay.
Không thấy Chiến Thần có động tĩnh gì, Cáp Địch Tư cười nhạt, "Anh rể, lệnh cho Chiến Thần thả Mã Lý Ngang ra! Ừm, không thả cũng được thôi, chúng ta đấu thử xem ta giết ngươi trước hay Chiến Thần giết Mã Lý Ngang trước! Dù sao Mã Lý Ngang cũng chỉ là một Thượng Vị Thần, có chết cũng không đáng tiếc!"
Mã Lý Ngang không hề lạ với phong cách hành sự mặc kệ thủ hạ này của Cáp Địch Tư, mà ngược lại vui mừng nói: "Miện hạ, chỉ cần miện hạ không sao là được rồi, chúng ta vốn định cướp nữ thần Sinh Mệnh mà! Ha ha, không ngờ chôn dưới đó lại là linh hồn của miện hạ!"
"Tiểu Bạch thế nào rồi??" Sở Thiên hỏi lạnh tanh.
"Tiểu Bạch? Ồ, là tỷ tỷ Ái Lệ Ti của ta phải không?" Cáp Địch Tư nhếch mép cười, "Yên tâm, ta và tỷ ấy đều được Phụ Thần ban phúc, không có gì có thể giết tỷ ấy đâu, ta cũng không thể! Có điều… Ta có thể phong ấn tỷ ấy ở trong cơ thể này mãi mãi!"
Không chết là được rồi! Sở Thiên thầm thở phào, lấy lại bình tĩnh tiếp tục chiến đấu với Tử Thần.
"Lão sư rời khỏi đây trước đi! Không cần quan tâm đến học trò!" Sở Thiên nói.
An Đông Ni đứng dậy, biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, chần chừ một chút rồi quay người bay lên trời đến bên cạnh Lạp Hy Đức.
Tử Thần không chặn An Đông Ni, một con tin tốt như vậy lại, có lẽ sau khi hồi sinh không có nhiều sức mạnh, không đủ để đồng thời khống chế hai người, Sở Thiên cười, "Tử Thần miện hạ còn lại bao nhiêu sức mạnh?"
Tử Thần cười: "Đủ để giết ngươi!"
Miệng thì cười nhưng trong lòng Tử Thần đang nguyền rủa An Đông Ni, cô ta và Ái Lệ Ti là tỷ muội song sinh, kết cấu cơ thể gần như tương đồng, vì thế Tử Thần dùng cơ thể này thì có khả năng hồi phục thực lực. Nhưng khi cô ta đang khổ sở hồi phục được một chút thì An Đông Ni lại cầu nguyện với thân thể nữ thần Sinh Mệnh, mà khi đó thì Tử Thần lại chưa khống chế hoàn toàn được cơ thể này…
Nghĩ đến đây, Tử Thần siết tay mạnh hơn, hét lên: "Bảo Chiến Thần thả Mã Lý Ngang ra!"
"Nếu ta không thả ngươi sẽ giết ta sao?" Sở Thiên ung dung, "Chắc chắn ngươi sẽ không nỡ giết ta! Vừa rồi ta đã chứng minh với ngươi rồi, ta có thể chữa khỏi vết thương cấp Thần Vương! Hà hà, ngươi muốn hồi phục sức mạnh càng nhanh càng tốt, thì phải dựa vào ta! Vì thế lựa chọn tốt nhất của ngươi bây giờ là bắt ta đi! Nhưng đáng tiếc là nếu ngươi muốn thoát khỏi tay Chiến Thần thì nhất định phải mượn sức mạnh không gian của Thuẫn! Cho nên chúng ta chẳng ai làm gì được ai!"
"Ai ya, tỷ tỷ ta được gả cho một người thật là thông minh!" Tử Thần cười.
"Cáp Địch Tư muội muội… ta gọi ngươi là muội muội không sai chứ?! Hà hà, ngươi đã ở trong quan tài hơn vạn năm này, tình hình ngoài này hiểu được bao nhiêu?"
Đúng là Tử Thần không biết được nhiều, linh hồn của cô ta chỉ có thể xem xét mọi thứ bên trong mộ địa.
"Nhìn ngươi là biết không hiểu nhiều về bên ngoài rồi!" Sở Thiên cười: "Ngươi xem ta giống ai?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn
Tử Thần hạ giọng: "Tư Đặc Ân, hà hà, không phải ngươi muốn nói là ngươi chính là Tư Đặc Ân đấy chứ?!" nói rồi Tử Thần quát: "Khảm Phổ, tại sao ngươi nghe theo kẻ này? Hắn là Thần Hoàng giả! Đừng quên ta là ngươi cuối cùng gặp Tư Đặc Ân. Thả Mã Lý Ngang ra! Ta sẽ cho ngươi biết chỗ của Thần Hoàng!"
Nghe Tử Thần quát, đang trong mớ hỗn loạn Chiến Thần bỗng trở nên tỉnh táo: "Cáp Địch Tư ngươi đừng hòng lừa ta! Đây chính là Thần Hoàng, không thể sai được!"
Sở Thiên cười: "Có biết tại sao Chiến Thần tin chắc ta là Tư Đặc Ân không?"
Tử Thần bỗng có một dự cảm không tốt. Đây không chỉ là một loại linh cảm, mà là vì kỹ mà Sáng Thế Phụ Thần ban cho cô ta - có nguy hiểm!"
"Keng!" Lưỡi đao Phán Quyết bỗng bật ra từ chiếc nhẫn của Sở Thiên, ánh đao tím lóe lên, Tử Thần hoảng hốt, Sở Thiên sử dụng Thời Gian Thuận Lưu, một giây sau hắn đã thoát khỏi tay Tử Thần.
"Ngươi có thể điều khiển Lưỡi đao Phán Quyết?!" Cáp Địch Tư tái mặt.
"Chưa hoàn toàn, không sợ nói thật với ngươi, bốn thức đầu tiên của Long Hoàng Lĩnh Vực ta có thể sử dụng rồi nhưng muốn dùng Toái Thời Long Ấn thì… hà hà, hơi khó!"
Ánh sáng thanh đao màu tím, Thần Lực màu đỏ tươi, Sở Thiên đã thăng cấp lên Cao Vị Thần!
Bảy năm, Sở Thiên từ một người bình thường thăng cấp lên Cao Vị Thần, không ai biết nguyên nhân của tốc độ nhanh đến chóng mặt ấy. Ngay Sở Thiên cũng chỉ rõ một chuyện, đó là sau khi hắn dùng Toái Thời Long Ấn, thân thể bị rút sạch sức lực, sau đó thì Thần Lực mới sinh ra cứ tăng lên điên cuồng!
"Chỉ là Cao Vị Thần thôi!" Cáp Địch Tư khinh bỉ, vừa rồi không phải cô ta sợ Cao Vị Thần, mà là sợ yêu đao Phán Quyết, "Ta muốn xem xem ngươi có thể dùng được mấy phần thực lực của Lưỡi đao Phán Quyết!"
Tử Thần tuy yếu đi nhiều nhưng vẫn còn lại vài phần thực lực.
"Mấy phần ta không biết, nhưng ta biết sáu ngôi sao nhỏ này dùng thế nào!" Sở Thiên không liều mạng với Tử Thần, Thời Gian Thuận Lưu tăng tốc điên cuồng, Sở Thiên nghiêng mình nhẹ nhàng tránh cú đấm của Tử Thần, đồng thời truyền Thần Lực vào sáu ngôi sao trên Lưỡi đao Phán Quyết.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Sau sáu tiếng nổ vang trời, sáu ngôi sao trên Lưỡi đao Phán Quyết bắt đầu lóe sáng, ánh sáng muôn màu sắc bắn ra khắp nơi.
"Lục Ngự Tỏa Hồn Trận đáng chết!" Tử Thần từ bỏ Sở Thiên, quay người bỏ chạy. Lục Ngự Tỏa Hồn Trận trong tay Sở Thiên có uy lực kém xa khi Tư Đặc Ân dùng, nhưng tiếc là Tử Thần hiện nay cũng không phải Thần Vương trước đây mà là một Thần tộc bình thường ngay Lĩnh Vực cũng khó lòng sử dụng.
Sở Thiên cũng không đuổi theo Tử Thần mà hét: "Khảm Phổ, giết chúng đi, giết Thuẫn trước!"
Chiến Thần đâm thẳng cổ Thuẫn, rồi đột ngột dừng lại.
"Á!!" Chiến Thần ngửa đầu ra kêu lên thảm thiết, bệnh cũ của hắn lại tái phát trong thời khắc quan trọng này!
Mã Lý Ngang thoát mạng nhưng Thuẫn thì đã sống dở chết dở. Mã Lý Ngang cũng mặc kệ sự sống chết của hắn, nhân cơ hội Chiến Thần đang bị thế kia hét lên với Thuẫn: "Khốn kiếp, ngươi mở thông đạo đã rồi hãy chết!"
Thuẫn một tay ôm vết thương trên cổ, một tay mở ra không gian hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Một cái hang đen ngòm xuất hiện trên bầu trời, Lạp Hy Đức ôm tiểu Sở Viêm vội vã tránh đi, còn Đức Khố Lạp muốn xông lên ngăn chặn nhưng lại có một tiếng nổ "uỳnh", lại quay về.
"Là các ngươi! Ha ha, các ngươi chưa chết?" Tử Thần cười lớn, "Phất Lạp Địch Nặc, ngoan ngoan theo ta đi!"
Năm đó bảy vị Thần bao vây tấn công núi Phán Quyết, bốn Thú Thần, ba Nhân Thần, Tử Thần chạy trốn. Ngoài ra còn có hai Hắc Ám Chủ Thần bị giam ở Biển Cấm. Đáng tiếc, giờ sức mạnh của Biển Cấm yếu ớt, không có thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư gia cố lồng giam, ngay Thuẫn cũng có thể trốn ra. Thế thì hai Chủ Thần không có Không Gian Thần Lực trợ giúp thoát được thì có gì là không thể?!
Hai bóng người đi ra từ Không Gian thông đạo. Bị giam vạn năm, sức mạnh bị giảm sút nghiêm trọng, nhưng dù gì thì họ cũng là Chủ Thần!
Mã Lý Ngang hét: "Tin tức của chúng ta sai rồi! Linh hồn bên trong thân thể của Ái Lệ Ti là Tử Thần miện hạ!"
"Tử Thần tại thượng! Hai vị Hắc Ám Chủ Thần nghe được tin mừng ngoài mong đợi.
Sở Thiên hốt hoảng, Chiến Thần phát bệnh không sớm không muộn, lại nhằm ngay lúc này mà tái phát, "Hai vị lão gia, bảo vệ Mạt Khắc Nhĩ đi trước đi!" nói rồi Sở Thiên giương đao đuổi theo Tử Thần.
"Đừng lo cho ta, bắt lấy đứa bé kia!" tình thế thay đổi, Tử Thần sợ Lưỡi đao Phán Quyết, chạy tháo mạng khỏi sự truy kích của Sở Thiên.
Hai Hắc Ám Chủ Thần nhìn nhau một cái, một đi cứu Tử Thần, còn lại đi bắt tiểu Sở Viêm.
Lúc ấy, lời dặn của Sở Thiên trước khi vào Thần mộ đã phát huy tác dụng, A Mạt Kỳ với đá liên lạc lúc nào cũng mở cuối cùng cũng đem cao thủ gia tộc đến.
Ở vị trí là đỉnh Tiếp Thiên trước đây, Không Gian thông đạo của A Mạt Kỳ mở ra, người đầu tiên xông ra là Phượng Hoàng Thần Bác Đức!
"Phất Lạp Địch Nặc, Tử Thần giao cho ngươi!" Phượng Hoàng Thần Bác Đức biến thành một đám lửa vụt đến trước mặt chặn một Hắc Ám Chủ Thần cho Sở Thiên.
"Ông chủ, ta đến muộn!" A Mạt Kỳ ở ngay sau lưng Bác Đức.
"Đến là tốt rồi!" Sở Thiên tiếp tục truy kích Tử Thần, "Những kẻ khác mặc kệ, nhất định phải bắt được hắn!"
A Mạt Kỳ gật đầu, giang hai tay ra mở một thông đạo trên bầu trời. Đáng lẽ hắn đến lâu rồi nhưng lại lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ Đại Địa Phụ Thần, cuối cùng thì Đại Địa Phụ Thần cũng đồng ý rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, nhưng mà…
"Con mẹ nó tên nào dám bắt nạt huynh đệ của Nam Hải Nhất Phiến Lục ta? Mau báo danh!" cơ thể tròn trịa của Khách Thu Sa chắn trước Hắc Ám Chủ Thần còn lại, uống một ngụm rượu, móc móc ngón tay, "Ta không giết tiểu bối vô danh!"
Bình luận facebook